Phố quán bar ở Hồng Nhai Động rất phong cách, nhiều du khách thích đến đây chơi, có thể bắt gặp nhiều bạn nước ngoài tóc vàng trên phố cổ.
Trì Ưng không thường xuyên đến đây, nhưng một vài người bạn thân của anh thích đến đây để ngắm các em gái da trắng chân dài châu Âu Mỹ, những người đẹp trong bộ Hán phục chụp ảnh đường phố, còn có các blogger nổi tiếng trên mạng...
Nhưng bất kể là các cô gái xinh đẹp hay blogger nổi tiếng trên mạng, khi đi ngang qua Trì Ưng, họ không thể không ngoái nhìn lại.
Trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không chút che giấu.
Dù chỉ mặc một chiếc áo phông đen bình thường cùng quần tây đen cũng không che được khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, ánh đèn mờ ảo và bóng tối của quán bar quét qua người anh, tăng thêm một chút mê hoặc cho phong thái lười biếng của anh.
Thấy Trì Ưng đột nhiên trầm mặc, Đoạn Kiều hơi mất hứng.
Cậu ta cúi người tò mò hỏi: “Anh Trì, có phải gần đây cậu và Tần Tư Dương giận nhau rồi?”
“Không có.”
“Vừa rồi gọi cho cậu ấy, hỏi có cậu ở đây, cậu ta lập tức không đến.” Đoạn Kiểu giọng điệu ủ rũ không thỏa mái, “Hôm nay là sinh nhật tôi! Hai người giận dỗi gì chứ.”
“Là cậu ta đang gây với tôi.”
Trì Ưng khoan dung rộng lượng, thực sự không quan tâm lắm đến việc bị trừ điểm vì hình xăm, chỉ là mười mấy điểm mà thôi.
Lúc nhỏ cùng động viên sát cánh bên nhau, từ khi kết giao bạn bè với Tần Tư Dương, đã thấu rõ tất cả khuyết điểm của cậu ta, cũng biết được điểm yếu đuối của cậu ta ở đâu.
Có thể bao dung thì bao dung, chứ không dễ dàng đoạn tuyệt.
Tính khí Tần Tư Dương ngang ngạnh, mấy hôm nay giận dỗi, đánh bóng cũng không đến, đàn đúm tụ hội cũng rút.
Dù cậu ta muốn làm mình làm mẩy, Trì Ưng đương nhiên sẽ không để ý đến cậu ta.
Thấy Đoạn Kiều thoáng thất vọng, lấy ngay quà sinh nhật từ dưới chân lên cho cậu ta, đưa đến trước mặt.
Vừa nhìn thấy chiếc hộp, Đoạn Kiều không khỏi thốt lên: “Wow! Là switch! A a a a! Tôi vẫn luôn muốn có nó! Anh Trì, em thật sự rất yêu anh, để em ôm một cái.”
Trì Ưng ghê tởm đẩy khuôn mặt mũm mĩm của thiếu niên ra.
Mấy nam sinh cùng nhau xông lên, hưng phấn nhìn Đoạn Kiều mở hộp máy chơi game.
“Anh Trì, chiếc máy trò chơi này có phải là đã bóc qua? Không phải bản gốc?” Có nam sinh phát hiện chiếc máy đã bị mở ra trước đó.
Trì Ưng giải thích: “Tôi mở ra chơi trước, mập, sẽ không để ý chứ?”
“Tôi biết ngay là cậu kiềm lòng không được mà!” Đoạn Kiều phất phất tay, cười nói, “Để ý cái gì chứ! Cậu là anh em tốt của tôi, cậu muốn vui trước, hoàn toàn không vấn đề!”
Tuy nhiên, sau khi máy chơi game được mở ra, Đoạn Kiều rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng trong bảng trò chơi, Trì Ưng đã mua trước cho cậu ta hơn mười thẻ trò chơi!
Zelda, Xenoblade, Mario...
Trì Ưng làm gì có mở máy chơi trước, chỉ là anh đã mua tất cả các trò chơi phổ biến cho cậu ta.
Gia cảnh của Đoạn Kiều không tốt lắm, bố mẹ cậu ta kinh doanh sạp trái cây ở chợ rau, sinh nhật lần này... cậu lấy tiền dành dụm hơn một năm để mời mấy người bạn thân nhất đến Hồng Nhai Động ngắm cảnh sông, uống chút rượu.
Mấy loại game này, động tới là hàng trăm đồng một bộ.
Trước đây, Đoạn Kiều luôn ngưỡng mộ Tần Tư Dương, nhìn cậu ta chơi trò chơi với switch, nước mắt ngưỡng mộ suýt chút từ khóe miệng chảy xuống.
Nhưng cậu chưa bao giờ dám hỏi Tần Tư Dương mượn máy chơi game, cho dù Tần Tư Dương không thường xuyên chơi, máy chơi game vẫn luôn ở trạng thái nhàn rỗi.
Cậu sợ mình làm hư rồi, đền không nổi.
Đoạn Kiều không ngờ rằng, Trì Ưng thường dường như không chú ý đến cậu ta, lại biết được món quà mà cậu mong muốn nhất trong lòng.
Hơn nữa Trì Ưng cũng biết rằng ngay cả khi cậu ấy có một máy chơi game, cậu vẫn không thể mua được những trò chơi đắt tiền đó trong cửa hàng trực tuyến.
Vì vậy, anh đã tháo chiếc máy trước, giúp cậu ấy mua phiên bản kỹ thuật số của những trò chơi nổi tiếng mà cậu yêu thích.
Còn nghĩ đến thể diện của cậu, nói là mình muốn chơi trước…
Gió thổi qua, đôi mắt Đoạn Kiều đỏ cả lên.
“Anh… anh Trì, cậu đúng là thần của tôi!”
“Dừng lại.” Trì Ưng thấy cậu ta lại muốn ôm chặt lấy mình, liền trực tiếp giơ chân làm động tác đá, “Tránh xa thần ra.”
Biết Trì Ưng không thích bị người khác chạm vào, Đoạn Kiều cố nén nước mắt, cẩn thận nhét máy chơi game và cáp dữ liệu vào trong cặp sách như báu vật.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp bưng ly rượu đi tới.
Cô ấy có mái tóc dài bồng bềnh, nước da hơi ngăm đen, đôi tai đeo nhiều khuyên, cô có gu thời trang cá tính và trông rất xinh đẹp.
Cô vừa quay lại, mấy nam sinh xung quanh lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc đối đãi cô.
Nhưng cô gái xinh đẹp lại thích Trì Ưng đang ngồi bên hàng rào nhìn ra sông, cười nói: “Anh Đoạn, không giới thiệu một chút sao?”
“Hoa Hoa, chị tới rồi, đây là Trì Ưng, bạn học của em.”
“Đây là Hoa Hoa, là chị gái thân thiết chơi với tôi từ nhỏ.”
Người chị gái tốt cũng lấy ra một món quà và ném nó cho Đoạn Kiều, đó là một bộ thể thao màu đỏ trắng và miếng đệm đầu gối của Li Ning.
“Haha, cảm ơn chị Hoa Hoa!”
Hoa Hoa phớt lờ cậu ta và dồn tâm trí lên người Trì Ưng, ngồi bên cạnh anh với ly rượu trên tay: “Anh Ưng, em nghe anh Kiều kể về anh, nên em muốn mời anh một ly.”
Trì Ưng nể mặt đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn.
Hoa Hoa cười tươi, rồi xích lại gần anh hơn.
Anh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta, giống như hỗn hợp của hoa và trái chín mọng, ngọt ngào và nồng nàn, nhưng...
Anh không thích.
Thấy Trì Ưng cứ mãi nhìn phía bờ sông, Hoa Hoa cũng đưa mắt nhìn theo, ngắm nhìn sông Gia Lăng.
“Anh Ưng, nghe nói anh là từ Bắc Kinh tới đây.”
“Ừ.”
“Có thích nơi này không, non sông nước biếc, sông nước mênh mông, hơn nữa con gái nơi đây ngoan ngoãn, xinh đẹp.”
Trì Ưng lại đưa ánh nhìn quét qua bờ sông.
Dường như cô muốn về nhà, Lộ Hưng Bắc cùng cô đứng bên đường bắt xe.
Dưới ánh đèn đường, cô gái lông mày mắt đen, nhưng làn da lại trắng nõn như ánh trăng, gần như không cười, nhìn từ xa giống như một mỹ nhân lạnh lùng.
Nhưng Trì Ưng đã nhìn thấy nụ cười của cô, một lúm đồng tiền mờ nhạt trên má trái của cô, thật say lòng.
“Quả thật như vậy.”
Anh dời ánh mắt, nhấp một ngụm rượu, trái cổ của anh khẽ động đầy gợi cảm đến mức khiến Hoa Hoa suýt ngạt thở: “Anh Ưng, xung quanh em có rất nhiều cô gái xinh đẹp, anh có bạn gái chưa, để em giới thiệu cho anh một người ngoan nhất.”
Chưa dứt lời, Đoạn Kiều chép miệng: “Không cần đâu, cô gái ngoan nhất ở lớp em rồi, lớp trưởng của bọn em.”
“Có thật không, ngoan cỡ nào chứ?”
“Đây đây đây, cho chị xem hình.” Đoạn Kiều nói, “Là tôi chụp trộm, xem xem cái thân hình này, đôi chân này, tuyệt không chứ.”
Trì Ưng theo bản năng cảm thấy không thỏa mái, sắc mặt khó chịu: “Có phải cậu uống nhiều rồi không.”
Câu nói này mang cho người ta cảm giác nghiêm nghị, không cần phải giận dữ nhưng người ta cũng phải kiêng dè.
Tay cầm di động của Đoạn Kiều khẽ run, vội vàng thu về: “Tôi... tôi, tôi nhớ rồi, lúc dọn bộ nhớ không cẩn thận xóa rồi. Xóa rồi xóa rồi!”
Nói xong, cậu ta nhanh chóng xóa ảnh, giơ điện thoại lên và đưa cho Trì xem album ảnh trống rỗng.
Hoa Hoa thấy sắc mặt của anh thay đổi, lập tức cảm nhận được tâm trạng của thiếu niên này thực sự thay đổi, hiểu ra đổi ngay chủ đề: “Anh Ưng, nghe nói, anh thích leo núi, em cũng vậy, có cơ hội cùng leo nhé?”
“Cô thích leo núi gì.”
“Em từng leo núi Ca Lạc.”
Đoạn Kiều cười nói: “Anh Trì không leo núi, mà gọi là chinh phục đỉnh núi, đã chinh phục đỉnh Everest, đi qua những tuyến đường hoang vu chưa khám phá, chị còn muốn cùng cậu ấy leo núi Ca Lạc? Buồn cười chết mất thôi, chị Hoa Hoa.”
Hoa Hoa nghe Đoạn Kiều nói như vậy, mặt liền ửng hồng, càng có thêm chút ít ấn tượng tốt với thiếu niên trước mặt.
Trì Ưng cảm thấy mùi hương trên người cô quá ngột ngạt,bèn móc trong túi ra năm mươi tệ đưa cho Hoa Hoa: “Chị Hoa Hoa, mua giúp tôi một hộp thạch rau câu, được không?”
Hoa Hoa đắc ý: “Không thành vấn đề!”
Nói xong, cô ta lấy tiền, đi mua thạch rau câu tại quầy nhỏ ở ngã tư.
Trì Ưng đứng dậy rời đi, xuống lầu đi ra bờ sông hít thở không khí.
Đám anh em sớm đã nhìn ra vẻ mất kiên nhẫn của Trì Ưng, Lý Triều cười nói: “Haiz, từ chối mà cũng dịu dàng như thế, còn muốn mời người ta ăn thạch rau câu nữa cơ chứ.”
Đoạn Kiều và Hoa Hoa rất thân với nhau, đùa đáp: “Nếu cậu không thích chị ấy, bảo chị ấy cút đi là được rồi, Hoa Hoa nhà chúng tôi thích thẳng thắn.”
“Có khi nào cậu thấy Trì Ưng kêu con gái nhà người ta cút đi chưa, người ta có giáo dục, cậu cho rằng giống với tên khốn như cậu sao.”
Trì Ưng phớt lờ lời đùa của bọn họ, đi đến bờ sông cho tỉnh táo tinh thần, đứng ngay vị trí mà Lộ Hưng Bắc và Tô Miểu đứng lúc nảy.
Nỗi bứt rứt trong lòng càng dâng cao, cúi đầu châm một điếu thuốc, chiếc bật lửa in nổi phong cách cổ điển đã dùng mấy năm trên tay anh vô tình rơi xuống sông.
Đầu óc anh trống rỗng.
Đầu thuốc, bị đầu ngón tay anh dùng lực dập trên cột đá.
…
Ngày Quốc khánh 1 tháng 10 sắp đến, giáo viên chủ nhiệm Chu Thanh Hoa đã yêu cầu lớp trưởng thống kê các điểm đến du lịch của học sinh trong tuần lễ vàng, đồng thời thực hiện chế độ trách nhiệm an toàn.
Mặc dù đã điều chỉnh ngày nghỉ vào chủ nhật, nhưng các học sinh vẫn rất phấn chấn, vì sắp đến kỳ nghỉ bảy ngày, sớm được giải phóng rồi!
Sáng chủ nhật, Hứa Mịch, ủy viên ban sinh hoạt, thu tất cả các cam kết an toàn của lớp và đưa cho Tô Miểu, cô ấy nhìn cô rồi trầm giọng nói: “Còn thiếu người kia chưa nộp, vẻ mặt ủ rũ, tớ không dám thúc dục, lớp trưởng cậu đích thân đi đi.”
Tô Miểu cầm tờ biểu trống, đi đến chỗ Trì Ưng cạnh bên cửa sổ: “Trì Ưng, phiếu của cậu đâu.”
Trì Ưng ánh mắt có chút mệt mỏi, ngáp một cái: “Chưa viết.”
“Tại sao chưa viết, hôm qua đã nói viết xong ký tên, hôm nay phải nộp rồi.”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh không ngừng quay bút, khóe miệng nhếch cười lạnh: “Tay đau.”
“…”
Tô Miểu nhận ra, tên này mỗi lúc không vui, thì sẽ “tay đau”.
Thay vì đối đầu trực tiếp với anh, cô lấy ra một mẫu đơn mới đã chuẩn bị sẵn, ngồi bên cạnh anh và giúp anh viết thông tin.
Trì Ưng tình cờ liếc qua, thấy cô đã viết từ “Trì Ưng” ngay ngắn trên mẫu đơn.
Trâm hoa tiểu khải(*) cực kỳ xinh đẹp.
(*)Trâm hoa tiểu khải: Bút pháp thư pháp viết chữ khải nét nhỏ. Anh khẽ nâng cằm, nhìn xem với vẻ mặt tỉnh bơ.
Tuổi, quê quan đều được viết chính xác, còn số điện thoại di động... cô thực sự thuộc lòng.
Tại cột địa chỉ, Tô Miểu nhìn anh: “Cậu sống ở đâu?”
“3092, tòa số 2 Lâm Giang Thiên Tỉ, số 48 đường Tân Giang.”
Trì Ưng nói rất nhanh, Tô Miểu cũng rất chăm chú viết ra, điền vào từng cái một.
Cô biết Lâm Giang Thiên Tỉ, Đại Bình tầng sang trọng nhất nhìn ra sông ở Thành phố C, có chất lượng tương đương với Tomson Riviera.
Tô Miểu đã từng bắt xe buýt, đi ngang qua lối vào của tiểu khu, nhìn những tòa nhà bằng kính hướng ra sông, cô tự hỏi kiểu người giàu có nào sẽ sống trong đó.
Bây giờ cô biết rồi, Trì Ưng sống ở đó.
Tô Miểu vội vàng ghi địa chỉ, dưới cùng cột là hành trình kế hoạch của lễ 1 tháng 10.
Cô ngẩng đầu lên hỏi anh: “Ngày 1 tháng 10 cậu sẽ đi đâu chơi?”
Trì Ưng không suy nghĩ, nói ngay: “Hồng Nhai Động.’’
Tô Miểu hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Nếu là Hồng Nhai Động, vào ngày 1 tháng 10 sẽ có rất nhiều khách du lịch từ các nơi khác đến, người đông như kiến, tốt nhất tránh đừng đi, nếu cậu muốn đến đó chơi, có thể chọn thời gian khác.”
“Sao nào, cậu là đại diện du lịch của Hồng Nhai Động à? Còn có lời nhắc nhở ấm áp, sao không nhiệt tình mời đến nhà cậu chơi.”
“…”
Nghe có vẻ như, tên này đang cố ý bắt lỗi.
Tô Miểu cũng không nói nữa, cũng không biết bản thân đắc tội anh chỗ nào.
Cô lặng lẽ viết “Hồng Nhai Động” trên phiếu.
Nhưng Tô Miểu không thể ký tên cho người chịu trách nhiệm an toàn ở cuối phiếu, vì vậy cô đã đưa cho Trì Ưng——
“Ký tên.”
Trì Ưng cười lạnh: “Lớp trưởng, chuyện người khác không làm, cậu nhanh chóng làm thay người ta, cậu là người tốt quá mức rồi đấy, tại sao không giúp cả lớp viết mỗi người một tờ luôn thế?”
Nói xong, anh vò tờ đơn thành cục, ném về phía sau, ném vào thùng rác.
Động tác, nhanh gọn dứt khoát.
Xung quanh giả vờ làm việc của mình, nhưng thực tế các bạn học lại âm thầm quan sát, hô hấp đều chậm nửa nhịp...
Tô Miểu nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc nói: “Trì Ưng, cậu càng phải phối hợp với công việc của lớp, cậu là lớp phó đấy.”
Đôi mắt Trì Ưng đen lạnh lùng, quai hàm hơi nhếch lên, khóe miệng cong lên một tia giễu cợt trào phúng ——
“Lớp phó cái CMN ấy.”
Việc anh chửi thề kiểu Bắc Kinh là một điều hiếm khi xảy ra, hơi ngang ngửa với giọng địa phương của Tô Miểu.
Các bạn học nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Hầu hết mọi người không dám bắt lỗi Trì Ưng.
Nhưng nếu anh tự tìm lỗi thì… khó hơn ai hết.
…
Thần thính Dương Y Y nhanh chóng đem chuyện này tấu lại cho Tần Tư Nguyên, thêm dầu thêm giấm nói rất sảng khoái——
“Để cho cậu ta vênh váo, cứ cho rằng làm lớp trưởng sẽ không ai đối phó được cậu ta.”
“Trì Ưng quả là không nể mặt cậu ta.”
“Hahaha, cậu không tận mắt thấy, bản mặt của cậu ta xanh mét.”
“Đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy Trì Ưng mắng người đấy.”
…
“Đáng đời.”
Mặc dù Tần Tư Nguyên mỉm cười, nhưng trong lòng cô ta có một sự ảm đạm... không thể giải thích được.
Cô quan sát và nhìn chằm chằm chàng trai rất lâu, sự tự chủ của anh mạnh mẽ đến mức thái quá, cảm xúc và sự tức giận của anh không bao giờ thể hiện ra ngoài, và anh sẽ không bao giờ nói xấu người khác.
Nhưng hôm nay anh đã mất kiểm soát.
Tần Tư Nguyên không mắc hội chứng Stockholm, cô ta chỉ hy vọng rằng cả thế giới sẽ đối xử tốt với mình, cô ta sẽ trả lại gấp bội những ai đối xử tệ với mình.
Nhưng khi cô ta phát hiện ra rằng, chàng trai khiêm tốn lễ phép với cả thiên hạ, giữ vẻ ngoài đẹp đẽ nhất nhưng chỉ giở trò đồi bại với một người, mở rộng lòng mình cho người kia bước vào, bày ra dáng vẻ chân thật nhất của mình.
Cũng sẽ khiến mọi người ghen tị đến mức xoắn xuýt.