Phục Ưng

Chương 24

Hôm nay là sinh nhật của mẹ, Tô Miểu đặc biệt đến cửa hàng đồ ngọt xếp hàng nửa tiếng, mua một miếng bánh mousse dâu mà mẹ yêu thích nhất, rồi đem đến tiệm massage chân Y Nhân.

Tiệm massage chân đã được mở rộng và mới được cải tạo cách đây một thời gian, trước đây nó là một cửa hàng nhỏ, nhưng giờ nó đã trở thành một câu lạc bộ massage chân với các tầng trên dưới, đài phun nước và tượng đã được xây dựng ở sảnh trước, trông có vẻ đẳng cấp xa hoa.

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân nhận ra Tô Miểu, thấy cô đến, mỉm cười nói: “Đến tìm chị Thanh à.”

“Dạ, chào chị Tiểu Lâm.”

“Chị ấy ở số 28, nhưng giờ đang có khách, em phải chờ một lát.”

“Dạ vâng.”

Tô Miểu ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha trong đại sảnh, từ trong cặp sách lấy ra một tờ giấy kiểm tra toán, chưa đầy nửa giờ, đã có mấy vị khách đến sảnh.

Để không chiếm chỗ của khách, cô xách cặp đi ra hành lang đợi mẹ làm xong việc.

Trong hành lang có mấy gian phòng, mỗi gian phòng phía trên cửa đều có một mảnh thủy tinh trong suốt, tương tự như trong KTV, có thể nhìn vào bên trong phòng.

Tô Miểu đợi ngoài cửa một lúc, nghe thấy tiếng mẹ từ trong phòng truyền đến, cô tò mò nhón chân nhìn về phía cửa sổ thủy tinh.

Người mẹ mặc đồng phục làm việc, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cúi xuống rửa chân cho vị khách nam.

Vị khách có vẻ không an phận, đôi chân ướt của ông ta chọc vào cánh tay của Tô Thanh Dao một lúc, rồi chạm vào vai bà ấy một lúc.

Từ góc độ của Tô Miểu, cô ấy có thể thấy rằng Tô Thanh Dao nói điều gì đó có vẻ trách móc, nhưng trên khuôn mặt bà ấy vẫn nở nụ cười.

Trái tim của Tô Miểu thắt lại.

Bà đẩy ông ta ra với nụ cười trên môi, hết lần này tới lần khác, sau khi người đàn ông này thăm dò giới hạn từng bước, thấy bà không tức giận, ông ta càng xấu xa hơn, thậm chí còn giơ chân chà xát ngực của Tô Thanh Dao…

Tô Miểu không thể chịu đựng được nữa, đẩy cửa xông vào, trừng mắt nhìn người đàn ông.

Người đàn ông bị cô gái nhỏ đột nhiên xông vào làm cho giật mình, vội vàng ngồi dậy, quát: “Cô là ai! Cô muốn gì!”

“Tôi… tôi… tôi không cho phép ông…”

Tô Miểu còn chưa nói xong, Tô Thanh Dao đã cười làm hòa: “Không sao, không sao, đây là nữ sinh thực tập mới của cửa hàng chúng tôi, con bé không quen quy trình làm việc, không sao, không sao, sếp Lý nghỉ ngơi đi ạ.”

“Hừ, không gõ cửa tự ý xông vào, thật không có quy tắc gì cả!”

“Tôi đưa con bé ra ngoài, dạy dỗ đàng hoàng!”

Nói xong, bà kéo Tô Miểu đi ra ngoài, cười đóng cửa lại, rồi quay đầu lạnh lùng nói: “Con ở đây làm gì, không phải mẹ không cho phép con tới tiệm sao?”

Tô Miểu vội hét lên: “Vừa rồi người kia, ông ta đang làm cái gì!”

“Có thể làm gì chứ, yên tâm, không có chuyện gì cả.” Tô Thanh Dao nhẹ nhàng nói, “Mau về đi, mẹ xong việc sẽ về ngay.”

“Rõ ràng là ông ta đang bắt nạt mẹ!” Tô Miểu muốn xông vào phòng, lại bị Tô Thanh Dao ngăn lại.

“Không có, con bé này… thấy gió cho là có mưa(*), chỉ đùa thôi, còn có thể làm gì chứ… được rồi, mẹ có chừng mực, đừng ở đây gây rắc rối cho mẹ.”

(*) Thấy gió cho là có mưa: chỉ mới thấy có chút biểu hiện mà đã tin là thật.

“Con không cho mẹ đi nữa.”

Nước mắt lưng tròng, Tô Miểu nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của mẹ, “Mẹ về với con đi, về ngay bây giờ!”

“Được rồi, đừng cứng đầu như vậy.” Tô Thanh Dao thoát khỏi tay cô, mẹ không đi làm, con ăn cái gì mặc cái gì, dùng cái gì đóng học phí, thật là… về đi, mẹ không sao.”

Dứt lời, bà quay lại phòng.

Tô Miểu đứng ở hành lang như gục ngã, nước mắt không kiềm được rơi xuống, thấm ướt trước ngực.

Đúng vậy, đây chính là cuộc đời của cô, kẹt trong bùn nhơ, vẫn vươn cổ ngước nhìn ánh sáng không thể chạm tới chiếu rọi lên người mình, mang đến cho cô một chút ấm áp và hy vọng.

Cô dựa lưng vào tường ngồi xuống, ôm cặp sách, cắn chặt quai cặp, không kìm được mà nức nở.

Bây giờ cô không thể làm gì khác hơn là rơi nước mắt, cô không thể bảo vệ mẹ mình, cô không thể bảo vệ bất cứ ai!

"Hảo phong tựa lực, tống ta thượng thanh vân…"

Cô nhất định phải vượt qua số phận chết tiệt này, để mẹ cô sống một cuộc sống tốt đẹp, không bao giờ bị bất kỳ ai bắt nạt nữa!

Tô Miểu lấy chiếc vòng tay Pandora màu xanh lam mà Tần Tư Nguyên đưa cho cô từ trong túi xách, giữ chặt nó cho đến khi các cạnh và góc sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay.

40 phút sau, cửa phòng mở ra, cái gã dáng vẻ như chó hoang đi ra, Tô Thanh Dao tươi cười tiễn ông ta vào thang máy: “Sếp Lý, ông nhất định phải cho tôi đánh giá tốt nhé, tôi là số 28.”

Người đàn ông quay đầu nhìn Tô Miểu đứng ở bên tường, hừ lạnh một tiếng: “Dạy dỗ cho tốt nhân viên mới của cô đi, thật là không hiểu chuyện.”

“Vâng vâng vâng, tôi sẽ dạy dỗ con bé thật tốt.”

Khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Tô Thanh Dao trong nháy mắt biến mất, cô hừ lạnh một tiếng rồi quay sang Tô Miểu: “Con yêu à, không quay về làm bài tập mà còn đợi ở đây làm gì?”

“Con... con sợ ông ta bắt nạt mẹ.” Tô Miểu vẻ mặt đáng thương nhìn Tô Thanh Dao, trên mặt nước mắt còn ướt sũng.

Thấy con gái nhỏ như vậy, trái tim của Tô Thanh Dao cũng sắp bị cô ấy bóp nát, bà bước tới ôm khuôn mặt nhỏ bé của cô vào lòng: “Con đang nghĩ gì vậy, ai dám bắt nạt người mạnh mẽ như mẹ con! Mẹ lấy cái mạng chó của hắn!”

Tô Miểu cố gật đầu: “Dạ!”

“Được rồi, về nhà.”

“Con mua bánh kem cho mẹ.” Tô Miểu khen mousse dâu đóng gói đẹp mắt, “Bánh ở tiệm bánh ngọt mà mẹ thích nhất, buổi trưa con đã xếp hàng rất lâu đó!”

Tô Thanh Dao ôm lấy cô, cùng nhau đi ra tiệm massage chân: “Vậy có phải mẹ nên mời con ăn tối không? Bằng không, phải xin lỗi đã để con xếp hàng chờ lâu như vậy.”

“Mẹ đãi con ăn mì đi, con đói lắm rồi.”

“Đi thôi.”

Trong tiệm mì nhỏ Xương Xương có hai bát mì đậu và một chiếc bánh nhỏ, nhìn thấy Tô Thanh Dao chắp tay ước nguyện, Tô Miểu thầm hạ quyết tâm nhất định phải có một cuộc sống tốt đẹp.

Bà là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, là người mẹ mà cô yêu quý nhất.

Mặc dù đôi khi bà hung dữ và nóng nảy, thường la mắng cô vì đã làm tổn thương bà... nhưng Tô Miểu vẫn yêu bà.

Rất yêu rất yêu.



Ngày hôm sau, trong giờ giải lao, Tô Miểu đến gặp Tần Tư Nguyên, đồng ý với cô ấy sẽ hòa giải: “Đối với buổi dạ tiệc, cậu phải tập luyện thật tốt và đạt thứ hạng cao.”

"Yên tâm đi, chuyện nhỏ.” Tần Tư Nguyên cười nói, “Tan học cậu có thể đến xem chúng tôi luyện tập.”

"Ừ"

Sau khi tan học, Tô Miểu đi đến phòng tập vũ đạo xem buổi tập múa cổ đại cho buổi dạ tiệc do Tần Tư Nguyên tổ chức.

Tần Tư Nguyên rất giỏi trong việc tổ chức các buổi biểu diễn văn nghệ như vậy, âm nhạc nổi lên, các cô gái nhảy múa nhẹ nhàng theo phong cách cổ xưa.

Có vẻ như nó đã được luyện tập nhiều lần, và đó là một màn vũ đạo rất thuần thục.

Mặc dù vậy, Tô Miểu vẫn đến xem các cô gái luyện tập mỗi ngày sau giờ học, hy vọng sẽ có kết quả tốt nhất.

Dù sao thì... Đây là lần đầu tiên cô tổ chức một sự kiện quy mô lớn như vậy kể từ khi trở thành lớp trưởng.

Tần Tư Nguyên biết rằng Tô Miểu rất quan tâm đến màn trình diễn này, đưa cho cô một ý tưởng: “Nếu cậu muốn một màn trình diễn kinh động lòng người, giành được vị trí đầu tiên trong buổi biểu diễn, tôi có một cách, cậu có muốn nghe không?”

“Cách gì?”

Tần Tư Nguyên ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Cậu đi thuyết phục anh trai tôi, bảo anh ấy cùng tham gia, đàn cổ cầm cho tiết mục múa của chúng ta, tuyệt đối là một tiết mục làm người ta phải kinh ngạc! Dù sao, cổ cầm của anh ấy... cho dù là biểu diễn độc tấu, cũng phải mua vé hòa nhạc cổ điển mới có thể xem được.”

“Cậu ấy có đồng ý không?”

“Cậu thử xem sao, dù sao chúng ta cũng đã hòa hảo rồi, anh tôi cũng sẽ không làm khó cậu.”

Tô Miểu không chắc Tần Tư Dương có đồng ý với cô hay không.

Cậu ấy và Tần Tư Nguyên không giống nhau.

Tần Tư Nguyên muốn gì, nghĩ gì, vừa nhìn đã rõ.

Nhưng Tần Tư Dương thì khống như vậy, tâm tư cậu ta thâm sâu hơn em gái mình nhiều, Tô Miểu không biết rốt cuộc là cậu ta đang nghĩ gì, muốn gì.

Với tâm lý muốn thử, Tô Miểu đã gọi Tần tư Dương ra ngoài sau giờ học, hy vọng rằng cậu ta có thể tham gia buổi dạ tiệc và đóng góp cho lớp Minh Đức.

Dọc theo hành lang, Tần Tư Dương nhìn xa xa sân chơi bằng nhựa, cũng không nói đồng ý hay là từ chối, ngược lại hỏi cô: “Cậu với em gái tôi làm hòa rồi?”

Tô Miểu gật đầu: “Làm hòa rồi.”

“Thật lòng làm hòa, hay là chỉ vì có thể ở lại tư thục Gia Kỳ.”

“Có khác biệt sao, tôi đã đồng ý với tất cả yêu cầu của cậu ấy.”

Tần Tư Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của cô gái, đôi mắt màu hạt dẻ kia tuy vô hại nhưng cũng toát ra một cảm giác kiên cường không gì lay chuyển được.

“Nó thích Trì Ưng rất lâu rồi.”

“Tôi biết.” Tô Miểu khẽ nói, “Cậu ấy coi tôi như một kẻ thù tưởng tượng, tôi biết mình không đủ tư cách, tôi chỉ muốn có thể ở lại Gia Kỳ thật tốt... Những thứ khác đều không quan trọng.”

“Cậu hiểu rõ điều này là được.” Tần Tư Dương điềm đạm nói, “Tôi có thể giúp cậu, đàn cổ cầm tại buổi dạ hội, đây chỉ là chuyện nhỏ.”

“Thật sao? Cậu đồng ý?”

Ánh mắt anh dời xuống, nhìn cổ tay trắng nõn trống trơn của cô gái, “Em gái tôi tặng cho cậu một vòng tay?”

"Ừ"

“Tại sao không đeo?”

Tô Miểu mím môi, từ trong cặp sách lấy ra dây chuyền Pandora, trả lại cho Tần Tư Dương: “Cái này quá quý trọng, tôi không thể nhận.”

Tần Tư Dương cầm lấy sợi dây, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Lòng bàn tay của cậu ta mềm mịn hơn so với Trì Ưng, mu bàn tay trắng nõn, hiện rõ các mạch máu, màu lam nhạt.

Tô Miểu vô thức thoát ra, nhưng Tần Tư Dương đã giữ chặt cô, giống như còng tay, dùng sức đeo vòng tay vào cổ tay cô.

“Tần Tư Dương!”

“Đây là một món quà.”

“Quà gì chứ, là các người ỷ thế...” Cô cố gắng ngăn lời mình chưa nói hết.

“Cậu có thể xem chúng tôi ỷ thế ức hiếp người, cậu cũng có thể không cần miễn cưỡng bản thân nhất định phải hòa hảo, tất cả đều là sự lựa chọn của cậu.”

“Cậu nói đúng...”

Tô Miểu cười nhạo chính mình.

“Tô Miểu, nếu đã đưa ra quyết định, thì đừng nghiêng bên này ngã bên kia. Cậu biết mà, so với tương lai mà nói, phong cảnh dọc đường thì có là gì chứ.”

Cô không vùng vẫy nữa.

Đúng, đúng vậy, những gì cậu ta nói đều đúng cả.

So với tương lai, phong cảnh trên đường không đáng để hoài niệm, đây là điều Trì Ưng đã từng nói.

Cô để Tần Tư Dương đeo chiếc vòng vào tay mình.

Tần Tư Dương nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn im lặng của cô gái, trịnh trọng nói: “Yên tâm, tại buổi dạ tiệc, lớp chúng ta nhất định sẽ đạt thứ hạng cao, tôi hứa với cậu.”



Vòng chung kết Olympic Toán học của Trì Ưng sắp diễn ra, trong lớp học, giáo viên chủ nhiệm đã kết nối điện thoại di động với thiết bị đa phương tiện của máy tính, sau đó gọi video cho Trì Ưng, yêu cầu cả lớp cổ vũ anh.

Ai cũng nghĩ anh đang hồi hộp chuẩn bị cho kỳ thi trong khách sạn, nhưng thực ra tên này đang đi mua sắm dạo phố.

Phố đồ cổ hỗn loạn và ồn ào, nhiều người bán hàng rong đang rao hàng.

Máy ảnh trượt xuống, nam sinh nhìn thấy đầu ngón tay mảnh khảnh của cậu hình như đang cầm điếu thuốc, liền phát ra tiếng “Ối” ác ý.

May thay giáo viên chủ nhiệm không chú ý đến, nên không nhìn thấy.

Đoạn Kiều chen vào giữa màn hình, giảo hoạt nói: “Anh Trì, mọi người còn lo rằng cậu căng thẳng, chuẩn bị an ủi cậu, cậu lại khá tự tại rồi đó.”

Màn hình video bị rung lắc, thỉnh thoảng lướt qua thiếu niên trong màn hình.

Anh mặc một chiếc áo len màu xám, mí mắt uể oải rũ xuống, thản nhiên nói: “Mọi người có hiểu lầm gì về tôi à?”

“Cũng đúng ha.” Quen biết anh hơn một năm, chưa từng thấy anh khẩn trương chuyện gì, “Nhưng lần này là giải vô địch thế giới, nghe nói thiên tài toán học cường đại nhất đều tới đây, cậu có tự tin để giành được thứ hạng không.”

“Không có.”

“Hả?”

“Tôi không lấy thứ hạng, chỉ lấy vị trí đầu bảng.”

Cả lớp đột nhiên bùng nổ, bởi sự kiêu ngạo của anh ——

“Hahahaha không hổ danh là cậu!”

“Đừng có mà tự vả mặt mình đấy, sẽ mất mặt lắm đấy.”

“Đừng ở đây mà dội nước lạnh nữa, có tự tin là tốt, cố lên cố lên.”

Ngòi bút của Tô Miểu dừng lại ở hàng sau của đám đông, sau đó tiếp tục tính toán các bài toán.

Cô biết, anh có thể làm được.

Đoạn Kiểu không quan tâm vị trí đầu hay không, cậu ta thúc giục: “Anh Trì, nhớ phải mua quà cho chúng tôi nhé! Tôi muốn ăn bánh của thôn Đạo Hương!”

Tần Tư Nguyên đẩy cái đầu mũm mĩm của Đoạn Kiều ra, đi đến giữa máy quay và động viên Trì Ưng: “Trì Ưng, mỗi người chúng em đều tin tưởng vào cậu, cậu nhất định có thể giành được vị trí đầu tiên, cố lên!”

Anh nói “ừ hử” một cách thản nhiên.

“Anh mình cũng đang cổ vũ cho cậu!” Cô ấy đem máy quay phim hướng về phía Tần Tư Dương, Tần Tư Dương từ trong túi vươn một tay ra, vẫy vẫy, “Chờ cậu về đánh bóng.”

Trì Ưng cười lạnh: “Chờ tôi trở về ngược đãi cậu.”

“Cậu nằm mơ nhé.”

Mọi người lần lượt nói chuyện với Trì Ưng, Trì Ưng vừa đi trên phố vừa đáp lại một cách thờ ơ, dường như anh đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng anh chủ động mở lời: “Lớp trưởng của chúng ta có lời nhắn gì không?”

Mọi người quay đầu lại nhìn Tô Miểu, người không hề có cảm giác tồn tại ở hàng cuối cùng của đám đông.

Tô Miểu không ngờ anh lại gọi tên mình đột ngột như vậy, nhịn nửa phút mới nói ra một câu: “Chúc cậu kỳ khai đắc thắng, mang về vinh dự cho lớp chúng ta.”

Trì Ưng cười lạnh một tiếng, đáp: “Cậu cứ chờ xem.”

Nói chuyện lâu như vậy, Tô Miểu lại là người đầu tiên anh chủ động nhắc đến, mọi người đều khoái chí cười lên: “Lớp trưởng và lớp phó của chúng ta, tình cảm thật tốt.”

“Cái này thì đương nhiên rồi, đây gọi là tinh thần đồng đội, có hiểu không hả.”

“Đúng vậy ~”

Tần Tư Dương ném cho Tô Miểu một cái nhìn cảnh cáo, Tô Miểu dời ánh nhìn đi nơi khác.

Tần Tư Nguyên nói với Trì Ưng: “Buổi dạ hội ngày khai trường của trường chúng ta yêu cầu tiết mục biểu diễn, anh nhất định phải về trước bữa dạ hội nhé! Em cũng tham gia tiết mục.”

“Chắc sẽ về kịp.”

“Vậy thì quá tốt.”

“Cúp nhé.”

Trì Ưng ngắt kết nối video, mọi người quay trở lại chỗ ngồi của mình đầy tiếc nuối.

Điện thoại của Tô Miểu khẽ rung lên, cô mở màn hình ra, thấy Trì Ưng gửi cho cô một tin nhắn——

C: “Cậu chúc lấy lệ với tôi.”

Miểu: “Làm gì có.”

C: “Vòng tay đẹp đó.”

Tô Miểu tim đập lỡ một nhịp, cô cúi đầu nhìn chiếc vòng, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

Con bạch tuộc nhỏ màu xanh lam và những hạt pha lê màu xanh lam, giống như biển cả vào mùa hè, khiến làn da trên cổ tay cô trông trắng và sạch hơn.

Cho dù đó là vẽ chân mày trước đó, hay sợi dây chuyền trên tay cô được giấu trong đám đông trong video...

Anh luôn có thể phát hiện ra sự thay đổi nhỏ nhất trên cơ thể cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bình Luận (0)
Comment