Phục Ưng

Chương 5

Không đợi Tô Miểu trả lời, Tần Tư Dương nhét chiếc cặp đen vào ngăn kéo, ngồi trước mặt Trì Ưng, tiện tay lấy ra một cuốn tốc ký từ đơn TOEFL.

Trên người cậu ấy có một mùi hương hoa dịu nhẹ, có lẽ là xịt nước hoa nên lưu lại dư vị thoang thoảng.

Làn da của Tần Tư Dương là một làn da trắng lạnh rất đẹp, dù là hình dáng của đôi tay hay phụ kiện đều mang đến cho người ta cảm giác tinh tế, hiển nhiên là khí chất của một chàng trai nhà giàu có được nuôi dưỡng trong cơm no áo ấm.

Ngược lại, Trì Ưng dường như bộc lộ vẻ ngang tàng, hào sảng không hề vào khuôn phép và nam tính hơn.

Khoảng cách ngồi cùng bàn rất gần, vượt quá khoảng cách an toàn giữa hai người xa lạ, Tô Miểu vô thức... dời ghế sang một bên.

Vào đầu giờ học, khi Tô Miểu đang còn chăm chú ghi nhớ tiếng Anh cho kỳ thi tuyển sinh đại học, thì Tần Tư Dương đã chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL.

Nhiều bạn học trong lớp thực ra đều đang chuẩn bị tương tự...

Từ góc độ này xem ra, cô không dễ dàng kiếm được học bổng học kỳ sau để trừ học phí, các bạn cùng lớp đã vượt xa cô quá nhiều rồi.

Căn bản là không trên cùng một vạch xuất phát.

Lòng Tô Miểu chùng xuống, tiếp tục đi theo con đường của riêng mình.

Quá lắm thì... cố gắng hơn so với người khác một chút.

Hằng ngày mọi người đi ngủ lúc mười hai giờ, cô chỉ có thể ngủ lúc một hoặc hai giờ sáng... Sự siêng năng có thể bù đắp lại!

Ngay khi Tô Miểu đang tập trung đọc từ vựng, Tần Tư Dương đột nhiên nói: “Tôi khuyên cậu không nên có quá nhiều suy nghĩ khác đối với Trì Ưng.”

Cô có chút sững sờ, phủ nhận trong vô thức: “Tôi không có.”

“Những cô gái theo đuổi cậu ấy trước đây điều kiện đều tốt hơn cậu.” Tần Tư Dương căn bản không quan tâm cô phủ nhận hay thừa nhận, miệng lẩm bẩm: “Cậu ấy chẳng ưng ý một ai, dựa vào đâu mà cảm thấy bản thân cậu có thể làm được chứ, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp hơn chút so với người khác sao? Đừng ngây thơ nữa.”

Tô miểu nghiến răng không trả lời.

"Trong thế giới của chúng tôi, tuy rằng ngoại hình quan trọng, nhưng cũng không quá xem trọng, cậu có biết cái gì là quan trọng không?"

“Tôi không biết.”

“Điều quan trọng là gia thế tương đồng, năng lực học tập ngang nhau, kinh nghiệm, kiến ​​thức và sở thích chung... chỉ khi làm được những điều này, thì mới thực sự hiểu và thông cảm cho nhau.”

Cậu ta điềm tĩnh kể lại như một lẽ thường tình hiển nhiên, “Với kiến ​​thức, học vấn của cậu, sẽ không bao giờ sánh được với cậu ấy.”

Móng tay của Tô Miểu ghim chặt vào cao su bút gel: “Tôi chưa từng nghĩ tới...”

Cũng không dám nghĩ đến.

“Không nghĩ tới là tốt nhất, cứ xem như là tôi đề phòng, bởi vì em gái tôi cũng rất thích cậu ấy. Cậu suy nghĩ rõ ràng những đạo lý này, đừng cố gắng vô ích.”

Giọng điệu của Tần Tư Dương không hề ấm áp một chút nào, “Những việc mà mẹ cậu làm kia, Tư Nguyên không thể nào chấp nhận được, phản ứng có chút quá khích. Nhưng con bé như vậy cũng xem là lương thiện rồi, chí ít là không làm ra chuyện gì quá đáng, chỉ cần cậu đừng đụng đến người mà nó để ý nhất trong lòng kia.”

Tô Miểu nghĩ về tờ giấy trong tủ của cô với những dòng chữ hằn học trên đó.

Đúng vậy, vẫn xem như là lương thiện, không túm cổ áo và tát vào mặt cô, không giống như những chị đại tàn độc ở trường trung học số 1 Bắc Khê.

“Tần Tư Dương, cậu đến nói thay cho ậu ấy sao.”

“Thế thì chưa tới đó, cậu cũng không có đủ trình độ để uy hiếp.” Tần Tư Dương nói với vẻ, “Chỉ là nhắc nhở một chút, vì muốn tốt cho cậu, sau này sẽ không phải đau lòng thất vọng. Dù sao thì lòng người tham lam, theo đuổi những thứ không thuộc về mình, sao có thể không thất vọng được cơ chứ.”

Tô Miểu nhớ đến lời Hứa Mịch từng nói, Tần Tư Dương hết mực yêu chiều em gái, chỉ cần là thứ mà cô ta muốn, cậu ta sẽ không tiếc gì mà giúp cô ta đạt được.

Kiểu thương yêu này, trước giờ Tô Miểu chưa từng trải qua, có lẽ cả đời này sẽ không có đâu nhỉ.

Suy cho cùng, người với người chính là không bình đẳng, có người sinh ra đã cao cao tại thượng, nhận được tình yêu và tài nguyên vô tận.

Một số người lại tầm thường thấp kém như những con sâu, vùng vẫy trong bùn, cố gắng lê lếch thân mình về phía trước, cầu xin chút ánh sáng của bầu trời đó chiếu vào họ.

Rốt cuộc thì cô vẫn là... có chút không cam tâm.

“Cậu muốn giúp em gái cậu theo đuổi Trì Ưng?” Cô đột nhiên hỏi.

“Ừ, Trì Ưng là của Tư Nguyên, chỉ cần tôi ở đây, ai cũng đừng tơ tưởng gì.”

Tô Miểu chẳng có tơ tưởng gì, nhưng nghe lời Tần Tư Dương nói như vậy trong lòng cũng có chút khó chịu: “Vậy cậu có biết tại sao đại bàng lại có thể bay liệng trời cao không?”

Tần Tư Nguyên nhìn sang Tô Miểu.

Cô nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, đôi mắt đen bình tĩnh đến lạ, “Bởi vì không ai có thể bắt được nó.”

Nó muốn đậu trên các vách đá, hoặc đá ngầm, hoặc đỉnh núi...

Ai ai cũng bất lực.

Tần Tư Dương có lẽ cũng nhìn ra người con gái bên cạnh mình bề ngoài nhìn có vẻ dịu dàng, khiêm tốn nhưng còn bên trong đầy gai góc.

Xưa nay cậu ta không thích qua lại với một cô gái gai góc hệt nhím như vậy, vì thế cậu ta không nói một lời nào với cô nữa.

Giờ đọc bài buổi sáng kết thúc, tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Trì Ưng bước vào lớp với những bước chân lười biếng, mặt hơi mệt mỏi, ngáp dài và mí mắt sụp xuống.

Sau khi vào lớp, anh đi thẳng về phía hàng ghế sau mà chẳng hề ngước mắt, đến gần hơn thì thấy ghế mà mình nhắm đến đã có người ngồi rồi.

Ánh nhìn thờ ơ tựa nước, anh quét nhìn một lượt Tần Tư Dương và Tô Miểu.

Tần Tư Dương tự nhiên tiếp nhìn ánh mắt của anh, Tô Miểu rũ mắt xuống xem sách, không dám ngẩng đầu.

Đây cũng là lần đầu tiên Trì Ưng thực sự cảm thấy chiếc bàn ở trường trung học Gia Kỳ quá nhỏ.

Vị trí giữa bạn cùng bàn với nhau... hình như thật sự quá gần nhau rồi.

Tần Tư Nguyên thì lòng đầy hi vọng mà nhìn Trì Ưng.

Vì bữa ăn tối cùng nhau ăn tối hôm qua, cô và anh cũng có chút hiểu biết về nhau, nên cô mở lời mời: “Trì Ưng, ngồi đây đi,

Vì bữa ăn tối cùng nhau tối hôm qua, cô và anh cũng có chút hiểu biết về nhau, nên cô mở lời mời: “Trì Ưng, ngồi đây đi, cậu cũng có thể nhìn phong cảnh bên cửa sổ, tôi đặc biệt đến sớm giành vị trí này đó.”

Trì Ưng thu hồi tầm mắt khỏi Tô Miểu, khóe miệng nhếch lên một cái lạnh lùng, thuận thế ngồi vào bên cạnh Tần Tư Nguyên.

Tần Tư Nguyên được đối đãi ân cần mà lo lắng, khóe miệng lộ ra nụ cười rụt rè, nhưng không để ý tới hành động nhét chiếc cặp màu đen vào ngăn kéo của anh có chút hằn học.

Cả lớp bỗng trở nên sôi nổi, đám con gái xuýt xoa thích thú: "Là thật rồi, cặp đôi mình ship là thật!"

“Ngoài Tần Tư Nguyên ra, ai có thể sánh với Trì Ưng cơ chứ.”

“Đúng vậy, ai kia thật là không biết lượng sức mình.”



Ganh tỵ thì vẫn ganh tỵ thôi, rốt cuộc thì Tần Tư Dương vẫn còn ngồi bên cạnh Tô Miểu.

Mặc dù độ nổi tiếng có kém hơn Trì Ưng, nhưng cậu ta cũng được khá nhiều cô gái yêu thích bởi khí chất công tử lạnh lùng và cao quý của mình.

Cho nên Tô Miểu mới đến trường trung học tư thục Gia Kỳ chỉ có hai ngày, cũng đủ khiến người ta cảm thấy ganh ghét.



Cô giáo ngữ văn Lý Quyên là nghiên cứu sinh tốt nghiệp một trường danh tiếng, mới vào nghề chưa lâu, trẻ trung, năng động, nhiều ý tưởng.

Hôm nay, cô sắp xếp bài tập nhóm trong lớp, và yêu cầu các học sinh làm bài tập sau giờ học, và trình bày bài thơ cổ “Lan Đình Tập Tự” như một bữa tiệc nghe nhìn.

Nó có thể là âm nhạc, có thể là video, nó thậm chí có thể là diễn một màn kịch...

"Hai bạn cùng bàn là một nhóm, hai học sinh tạo thành một đội để trình bày bài thơ cổ tuyệt đẹp này theo cách của riêng bạn, các em tận dụng càng nhiều thế mạnh của mình càng tốt."

Các học sinh hào hứng bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Tần Tư Nguyên tự nhiên phấn khích hơn, có duyên thật trùng hợp, thế mà cô ta lại được cùng nhóm với Trì Ưng!

Tô Miểu thì ngược lại hơi ngơ ngác.

Đây... đây là đang làm cái gì thế?

Cô chưa bao giờ làm bài tập ngữ văn như vậy, trước đây khi ở trường số 1 Bắc Khê, khi giáo viên dạy cổ văn, giáo viên ngữ văn là người phiên dịch, chỉ giải thích nội dung tư tưởng và kỹ thuật nghệ thuật.

Làm gì... làm gì có yêu cầu làm những thứ này chứ.

Đầu óc trống rỗng, một mảng mờ mịt.

Cô quan sát các bạn cùng lớp xung quanh, và thấy họ đang thảo luận sôi nổi, hình như họ đã làm bài tập về nhà thực tế rất nhiều nên họ đã rất quen thuộc với điều đó.

Lại nghe cô giáo ngữ văn nói: “Các em học sinh hãy chú ý bài tập trên lớp này, tích cực tham gia, nghiêm túc hoàn thành, chúng ta sẽ tiến hành chấm điểm và sắp xếp thứ hạng, thứ hạng và điểm này cũng sẽ được tính vào điểm thành tích thường lệ và điểm GPA của các em, nó sẽ rất hữu ích cho các bạn giành học bổng và các danh hiệu khác.”

Nghe đến đây, tim Tô Miểu đập thình thịch.

Nếu có thể cộng thêm điểm và giành được học bổng, cô nhất định phải cố gắng hơn thật nhiều.

Chỉ có điều cô quay sang nhìn thiếu niên mặt lạnh như băng kia, lòng lại có chút ưu phiền.

Cuộc nói chuyện của hai người trong buổi đọc bài lúc sáng, quan hệ giữa hai người về cơ bản đã rất căng thẳng.

Tần Tư Dương hiển nhiên rất ghét cô, cô cũng không thích Tần Tư Dương là mấy.

Cùng nhau làm bài tập trên lớp... không biết có được không.



Tần Tư Nguyên tiến gần tới Trì Ưng, tò mò hỏi: “Trì Ưng, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau hoàn thành một bài tập, anh có ý kiến ​​gì không?”

Đầu ngón tay mảnh khảnh và gầy guộc của Trì Ưng cầm bút, xoay chuyển linh hoạt vài lần rồi nhẹ nhàng nói: “Phân công và hợp tác, cậu tìm một số tư liệu núi rừng, biên tập và chèn nhạc, làm video mô phỏng cảnh tượng của “Lan Đình Tập Tự”, cậu biết không?”

“Ồ...Mình biên tập video không giỏi lắm, nhưng không thành vấn đề, mình có thể học hỏi!”

“Ừ.”

“Vậy cậu thì sao? Cậu làm gì?”

Trì Ưng đặt bút xuống, xoay xoay khởi động năm ngón tay thon dài, “Tôi tái hiện “Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi.



Tô Miểu còn chưa dám hỏi Tần Tư Dương, làm sao hoàn thành bài tập trên lớp này.

Mãi cho đến khi kết thúc tiết học ngữ văn, khi cậu ta trở lại với một chiếc cốc giữ nhiệt trong giờ giải lao, cô mới thu hết can đảm bắt chuyện với cậu: “Cậu có muốn làm chung không?”

Tần tư Dương ngồi xuống, thổi thổi hơi nóng trong chiếc cốc giữ nhiệt.

Cô ngửi thấy mùi thơm của trà lài.

“Đương nhiên, đây là một bài tập rất quan trọng để tính vào điểm thành tích.”

Tô Miểu thở phào, còn sợ rằng cậu ta sẽ không đồng ý phối hợp.

Chỉ cần Tần Tư Dương đồng ý hợp tác, vậy sẽ có khả năng đạt điểm cao.

“Tần Tư Dương, tôi chưa bao giờ làm bài tập tương tự ở trường cũ của tôi, tôi muốn nghe ý kiến ​​của cậu."

“Cậu có thế mạnh gì?” Tần Tư Dương hỏi ngược lại cô.

Tô Miểu suy nghĩ, đáp: “Tôi biết viết thư pháp, lúc tiểu học có luyện qua, cũng đã học qua với một giáo viên lớn tuổi trong ba năm trung học, vì vậy tôi có một số kiến ​​thức cơ bản.”

Tần Tư Dương lắc đầu: “Trì Ưng cũng biết viết thư pháp, nếu cậu không có tự tin viết hơn cậu ấy, cho dù chữ viết tốt đến đâu, tác phẩm xuất sắc trước mặt, tất cả đều sẽ không là gì.”

“Cậu ấy… viết thư pháp rất giỏi à?”

“Đoạt giải đặc biệt của cuộc thi Thư pháp Quốc gia, mô phỏng xuất thần nhập hóa Thiếp của Mễ Phất (*), cậu ấy cũng có thể lấy cái giả làm rối cái thật "Khoái tuyết thời tình thiếp"của Vương Hi Chi, thì cậu nghĩ sao.”

(*) “Thục Tố” là một loại lụa quý giá, được sáng tạo và dệt thành phẩm tại Tứ Xuyên trong năm trị vì thứ 4 của Tống Nhân Tông. Trưởng quận Hồ Châu là Lâm Hy đã giữ tấm lụa này trong vòng 21 năm, tới năm Tống Hy Ninh mới trang hoàng thành một dải lụa. Lúc đó có rất nhiều thư pháp gia nổi tiếng tới viết lên tấm lụa, nhưng họ chỉ rất khiêm tốn mà viết vài chữ nhỏ phía góc, chỉ đến khi Mễ Phất tới, ông viết một lúc tám bài thơ lên đầy khắp dải lụa, gọi là "Thục Tố Thiếp".

“…”

Được thôi.

Trên thực tế, chỉ cần có Trì Ưng, phần lớn vị trí đầu tiên sẽ thuộc về đội của anh.

Nhưng Tô Miểu có mục tiêu của riêng mình, dù đối thủ có mạnh đến đâu, cô cũng phải cố gắng hoàn thành bài tập và đạt điểm cao.

“Tần Tư Dương, tôi vẫn muốn thử viết thư pháp.” Cô nhìn cậu nói một cách nghiêm túc, “Tôi viết không giỏi như Trì Ưng, nhưng tôi đã luyện mấy năm rồi, cho dù không đạt được vị trí đầu bảng, nhưng có thể được cộng thêm điểm đã là không tệ. Hơn nữa tôi không giỏi những thứ khác.”

Thật ra Tần Tư Dương cũng chẳng kỳ vọng nhiều ở cô, lúc đó cậu sẽ đàn cổ cầm, đem đến nơi biểu diễn một bản Khúc Thủy Lưu Thương.

Nhưng… nếu cô muốn thử, cậu ta cũng sẽ không từ chối.

Tùy ý cô.

“Tuần sau phải hoàn thành rồi, cuối tuần này có rảnh không?” Cậu ta nhìn sang Tô Miểu.

“Rảnh.”

“Nếu có thời gian thì tìm một nơi tập luyện một chút, tranh thủ làm một lần là qua, đừng mất quá nhiều thời gian.”

“Ồ… được! Hai ngày này tôi cũng sẽ quay về chăm chỉ luyện viết một chút.” Tô Miểu lại hỏi, “Vậy… chúng ta sẽ luyện tập ở đâu?”

“Đàn cổ cầm của tôi không tiện di chuyển, e là sẽ dễ vỡ.” Tần Tư Dương suy nghĩ một hồi, “Cuối tuần, cậu có thể đến nhà tôi.”

*

Vào buổi tối, Hứa Mịch và Tô Miểu đang đi bộ trên đường hình vòng về nhà.

Đường hình vòng đi xuống theo hình xoắn ốc, xung quanh là những tòa nhà cao tầng cũ kỹ, sừng sững như một khu rừng đô thị, tạo cho người ta cảm giác 3D lệch lạc.

Hứa Mịch đang húp thạch râu câu (*),

(*)Món thạch râu câu có topping cơm rượu, đá bào, các loại đậu, trái cây…nhìn cô hỏi: “Cậu không thích thạch râu câu à?”

“Không có, mình giảm cân.”

“Cậu mà giảm cân à!”

“Đúng vậy.”

Hứa Mịch nhìn dáng người mảnh mai, cân đối vừa đủ, làn da trắng nõn nà khiến người ta có cảm giác yếu ớt dễ gãy như đóa sơn chi, những đường nét trên khuôn mặt cô rất tươi sáng, mang đến cho người ta cảm giác muốn bảo vệ cô.

“Cậu còn cần giảm cân sao, không cho người ta sống à, đã là tuyệt sắc mỹ nhân rồi, đừng có gây áp lực cho người ta nữa mà!”

Tô Miểu cười bất lực.

Thực tế, không phải là vì giảm cân, mà là để tiết kiệm một khoản tiền, thay đổi thói quen xấu thích ăn vặt.

Trước đây cô thường hay mua kem, nhưng bây giờ cô đã vào trường Gia Kỳ, học phí đắt đỏ như vậy, Tô Miểu không muốn tăng thêm gánh nặng cho mẹ.

“Cậu nếm thử của tớ đi!” Hứa Mịch đưa thạch râu câu mochi của mình về phía Tô Miểu, “Ăn nhiều chút, thịt sẽ trải đều người cậu.”

Tô Miểu đẩy cô ấy, cười nói: “Quá đáng!”

“Đúng rồi đúng rồi.” Hứa Mịch vội hỏi, “Cậu đã nghĩ ra nên làm bài tập về nhà “Lan Đình Tập Tự” như nào chưa? Tớ và bạn cùng bàn đều không có ý tưởng gì cả.”

“Tần Tư Dương có thể đàn, đến lúc đó tớ xem xem... có nên viết chữ.”

“Woa! Tần Tư Dương đàn cổ cầm sao? Vậy là tớ không cần mua vé mà vẫn có thể xem! Mong đợi quá đi mất!”

“Cậu ta đàn hay lắm hả?”

“Chi bằng nói như thế này, đến mức có thể tổ chức một buổi hòa nhạc riêng tại Nhà hát Lớn.”

“Thật lợi hại.”

Tô Miểu cảm thấy mỗi ngày mình ở trường trung học Gia Kỳ, cô đều được cập nhật cái nhìn mới về thế giới.

Học sinh ở đây thực sự... không cùng vạch xuất phát với học sinh bình thường như cô.

Không, còn hơn cả vạch xuất phát, cô và họ hoàn toàn không đến từ cùng một thế giới.

Cô dần dần hiểu được những gì Tần Tư Dương nói với cô, quả thực chỉ có học thức, kinh nghiệm và kiến ​​thức giống nhau mới có thể cộng hưởng tình cảm.

Tô Miểu chìm sâu trong suy nghĩ.

Hứa Mịch bỗng cao giọng nói: “Thật ngưỡng mộ cậu quá đi thôi, một Trì Ưng đi rồi, lại xuất hiện một Tần Tư Dương. Thật vậy, lớp chúng ta từ năm ngoái đến bây giờ, trước giờ chưa có nữ sinh nào có được đãi ngộ này như cậu, chỉ mới đến có vài ngày thôi mà đã luân phiên cả hai đại nam thần của trường rồi, thật ngưỡng mộ mà!”

Tô Miểu lại chẳng cảm thấy đây là chuyện gì quá may mắn.

Đối với cô, may mắn trong cuộc sống là nhặt được tiền trên đường hoặc nhận được học bổng.

“Cậu không nhận ra sao, Tần Tư Dương vì em gái của cậu ta nên mới cố ý ngồi bên cạnh tớ.”

“Cậu ta trước giờ hết mực chiều chuộng em gái, cho nên chuyện này đương nhiên là vì em gái của cậu ta rồi.” Hứa Mịch nhún vai, “Nhưng có điều, ngược lại đây lại là cơ hội! Trì Ưng thì ai cũng đều không xứng, chúng ta không cần cân nhắc. Nhưng Tần Tư Dương... thì chưa chắc! Dù sao hai người cũng cùng một chỗ, haha, cậu lại ngoan như thế, nắm bắt cho tốt nhé!”

Tô Miểu liếc cô một cái: “Cậu đúng là phát cuồng rồi!”

"Chả phải trai đẹp là để si mê hay sao.”

Cô lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tớ không có suy nghĩ này, tớ phải chăm chỉ thi đại học.”

“Được rồi, tớ chỉ đùa thôi mà.”

Tuổi thanh xuân nội tiết tố tăng vọt, ngoài việc học còn có cơ hội yêu đương, hoạt bát sôi nổi, ai không có cơ hội đẩy thuyền cp của người khác thì cũng rất vui.

Chỉ có Tô Miểu, cứ tiến về trước như một con rùa.

Chiếc mai rùa dày cộp khiến cô khó thở, trái tim cô không có tư cách đung đưa trong gió như những cành liễu ngày xuân.

Sau khi Hứa Mịch và Tô Miểu tạm biệt nhau, cô đi đến Lưỡng Lộ Khẩu mua mì cho mẹ, băng qua đường lộ đi đến của thang cuốn Hoàng Quan.

Trong đường luồn của thang cuốn, cô nhìn thấy Trì Ưng.

Thiếu niên đang dựa vào tường, trên tay thản nhiên cầm chiếc áo khoác đồng phục học sinh, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, phác họa nửa phần người bên trên tuyệt đẹp và những đường nét cơ bắp cũng lờ mờ hiện ra.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, khung xương mày thật sâu, khí chất mang theo chút gì đó hờ hững và xa cách.

Nhưng những người phụ nữ đi ngang qua anh, dù già hay trẻ, đều không thể không nhìn anh thêm vài lần, họ không thể ngừng ngoái nhìn lại khi bước xuống thang cuốn...

Bất luận là ở nơi đâu, sức hút của anh cũng mạnh mẽ như vậy.

Tô Miểu chú ý thấy, trong tay cầm chiếc áo, còn cầm thêm hai bịch trà sữa.

Đột nhiên... Không biết nên chào hỏi hay không.

Không chào hỏi thì rõ là không hợp với đạo lý làm người, dù sao cũng là bạn học, nhưng chào hỏi thì lại cố ý quá, ngộ nhỡ anh không thèm để ý, chả phải sẽ xấu hổ lắm sao.

Tô Miểu do dự mãi, không biết nên làm sao mới phải.

Chi bằng đi ra ngoài, đợi anh đi rồi, cô hẳn vào...

Tô Miểu nghĩ muốn xoay người chuồn đi, lúc này Trì Ưng mới chậm rãi mở lời——

“Sợ xã hội như vậy sao?”

Tô Miểu sững người, bước chân cũng chùng lại.

Anh vẫn không ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm, “Dạy cậu một chiêu, không muốn chủ động chào hỏi, có thể giả vờ cúi đầu xem điện thoại.”

“…”

Cô bước tới: “Giống như cậu bây giờ?”

“Ừ, cách trốn tránh giao tiếp xã hội khá ổn.”

Ánh sáng mờ ảo của màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, anh ngẩng đầu lên liếc cô một cái, “Có điều tôi thấy cậu và bạn cùng bàn mới, trò chuyện rất vui vẻ.”

“Cũng không có gì.” Cô bình tĩnh nói, “Chỉ là nói về bài tập ngữ văn, vì tôi và cậu ấy là một nhóm, buộc phải hợp tác lấy điểm thôi.”

“Dù sao cũng không cần phải giải thích với tôi nhiều như vậy.”

“…”

Tô Miểu nhận ra, trước mặt anh, khi nói chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Anh quá sắc sảo.

Cô đổi chủ đề, tùy tiện hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”

“Đợi người.”

Tô Miểu cúi đầu nhìn thấy hai túi trà sữa trên tay, trên đó có in dòng chữ tiệm chè tôm lạnh.

Cô không nhịn được bèn hỏi thêm: “Cậu đợi ai thế?”

Thiếu niên chậm rãi tiến đến bên tai cô, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nhẹ: “Cậu đoán xem.”

Hơi thở băng giá trên người anh lập tức tràn ngập khắp thế giới của cô, theo mọi hướng, không chỗ nào có thể thoát được.

Tô Miểu toàn thân đột nhiên căng thẳng, hồi hộp, nhịp tim có chút nhói lên...

Trì Ưng nhanh chóng lấy một túi thạch râu câu mắc vào ngón tay trỏ của cô.

Lúc này, một bóng người linh hoạt cũng bước vào cửa soát vé đi tới chỗ anh: “Này, Trì Ưng! Cậu chờ lâu rồi phải không, chúng ta đi quay tư liệu đi! Sông Thiên Môn, anh thấy thế nào.”

Tần Tư Nguyên đeo trên người một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn dài, nụ cười trong sáng ngây thơ như tuyết tan mùa xuân khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Trì Ưng thu lại nụ cười, chạm lướt qua người Tô Miểu, đi về phía thang cuốn.

Tô Miểu lặng lẽ giấu túi thạch râu câu sau lưng.

Tần Tư Nguyên cũng nhìn thấy cô, mặc kệ, đi ngang qua cô mà không thèm nhìn qua.

Cô đuổi kịp Trì Ưng, hai người đứng cạnh nhau trên thang cuốn, chậm rãi đi xuống: “Lát nữa chúng ta đi ăn chút đồ ngọt với conico đi, cà phê pha lạnh mới và bánh macaron của họ kết hợp với nhau thật sự không tệ.”

Trì Ưng cắm ống hút, hững hờ lên tiếng: “Tôi thích đồ ăn vặt địa phương của cậu hơn.”
Bình Luận (0)
Comment