Tô Miểu nhớ đến hôm qua Trì Ưng tìm cô mượn chứng minh nhân dân.
Cô nghĩ anh sẽ dùng nó trong quán cà phê Internet cùng với Đoạn Kiều và đám nhóc chưa đủ tuổi vị thành niên đó, nên cô cho anh mượn mà không suy nghĩ nhiều.
Ai ngờ được… đây lại là một bất ngờ ngọt ngào.
Cô cẩn thận vuốt ve tấm vé tàu màu xanh nhạt, nước mắt gần như chực trào.
Tô Miểu chưa bao giờ xa mẹ lâu như vậy, mỗi ngày khi Tô Miểu về nhà, nhìn căn phòng nhỏ trống rỗng, cô rất thất vọng, cô thực sự nhớ mẹ.
Tô Thanh Dao là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, vốn dĩ không cha nên cô luôn cảm thấy bất an, khi còn nhỏ, cô thường lén lút lên giường ôm mẹ ngủ khi mẹ đang ngủ.
Cho dù Tô Thanh Dao có mắng mỏ hay hung dữ với cô như thế nào, Tô Miểu vẫn yêu người phụ nữ xinh đẹp khờ dại này.
“Ngày mai nhớ dậy sớm, chín giờ gặp ở trạm Tây.”
Dứt lời, Trì Ưng chuẩn bị đi ra ngoài với quả bóng rổ trong tay, Tô Miểu nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của anh.
Anh quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định của cô gái.
“Trì Ưng, tớ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cậu.”
Anh nghe thấy sự chân thành trong lời nói của cô gái, món quà này đã chạm vào trái tim cô.
Trì Ưng nâng cằm cô, đầu ngón thô ráp xoa xoa, ý vị thâm sâu: “Bất cứ chuyện gì, gồm những gì?”
“Gồm tất cả những gì cậu muốn.”
Anh vốn định trêu chọc cô, đùa giỡn với cô, nhưng sau khi nghe xong câu này, lại nhìn thấy ánh mắt chân thành đáng yêu của cô gái nhỏ, nụ cười trên mặt Trì Ưng liền thu lại.
Anh lui vào phòng chứa đồ, đóng cửa lại, nhéo cằm cô, nghiêm túc nói: “Tiểu Ưng, cậu phải biết đây chỉ là thủ đoạn của đàn ông để làm cho phụ nữ vui vẻ, đừng dễ dàng động lòng như vậy, càng đừng... dễ dàng nói ra câu lúc nảy.”
Tô Miểu dựa vào hộp đựng đồ ghồ ghề, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của chàng trai trẻ áp bức trước mặt, lo lắng nói: “Không ai đối xử tốt với tớ như vậy, ngay cả mẹ tớ cũng sẽ không chiều chuộng tớ như thế này, hạnh phúc và niềm vui tớ có được trong hơn sáu tháng qua khi gặp cậu... đã vượt qua tất cả của khoảng thời gian trước đó.”
“Đều là thủ đoạn, tớ đang tán tỉnh cậu, nếu cậu vì điều này mà đắm chìm, thì cậu chính là đồ ngốc.”
“Đều là thủ đoạn, vậy cậu sao phải cởi bỏ chính mình.”
“…”
Trì Ưng cũng không biết mình đã nhầm dây thần kinh nào.
Anh không bao giờ mua bán thua lỗ, anh đương nhiên đòi được đền đáp cho những cống hiến của mình.
Đàn ông tán tỉnh phụ nữ không phải chỉ vì chuyện đó, không phải là không muốn, hằng đêm anh vẫn đều đang nghĩ đến...
Nhưng tình cảm của anh dành cho Tô Miểu quá phức tạp, không chỉ là ham muốn của đàn ông khi nhìn chằm chằm vào phụ nữ, mà còn là sự thương hại và đau lòng vô tận.
Đến việc hôn cô, anh còn không nỡ.
Trì Ưng đặt tay lên bả vai của cô, suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Tô Miểu, tớ sẽ đối với cậu tốt hơn, nhưng tớ không muốn cậu vì tớ làm bất cứ cái gì, chỉ cần cậu cười với tớ nhiều hơn một chút.”
Tô Miểu cúi đầu, trong mắt đã ngấn đầy một tầng sương mù.
Không chỉ đơn giản là cảm động, mà cô gần như bị chàng trai này chinh phục hoàn toàn.
Bất kể là thủ đoạn tán tỉnh, hay là ý gì khác, cô đều hết lòng cảm mến anh, tuyệt đối không hối hận.
Khóe mắt cô có nước đọng lại, hai gò má cũng ửng hồng, nhưng cô vẫn mỉm cười với anh, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên má trái và khóe miệng.
Trì Ưng nhìn cô, vô tình véo má cô và cười——
“Quá xinh đẹp.”
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Miểu dậy sớm tắm rửa thay quần áo, cô mặc chiếc váy lanh yêu thích, lo lắng một ngày cả đi lẫn về không kịp, còn mang theo quần áo, tài liệu bài tập về nhà, khiến chiếc cặp sách của cô căng phồng lên.
Cô vội vã đến trạm phía Tây, gặp Trì Ưng bên ngoài quảng trường.
Thiếu niên bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi với một hộp xylitol trên tay.
Một chiếc áo phông graffiti màu đen, một bên vai đeo cặp sách màu đen, vành mũ chóp nhọn hạ thấp xuống, dưới chân là một đôi giày thể thao màu đen có họa tiết rất nổi bật, chỉ có chiếc tai nghe bluetooth là màu trắng, khí chất cao lãnh lạnh lùng.
Các cô gái đi ngang qua không khỏi ngoái đầu nhìn anh, lại không dám lại gần, sự tồn tại của anh như một người xa lạ quá xa cách.
Tô Miểu chạy qua, đến bên cạnh anh.
Trì Ưng đưa cho cô một chai nước có ga, cầm lấy cặp sách của cô, khoác lên vai: “Mang gì thế, lại nặng như này.”
“Tớ đã chuẩn bị sẵn bài tập và quần áo để thay,đúng rồi, tớ cũng mang theo một vài quả cam mà cậu thích, trái cây trên tàu chắc chắn rất đắt tiền.”
Anh biết cô gái nhỏ có thói quen chăm sóc mình, nên không nói lời nào, anh xoa tóc mái cho cô rồi cùng cô bước vào nhà ga.
Sau khi soát vé, họ ngồi vào hàng ghế ở lối vào nhà ga.
Tô Miểu lấy sách từ vựng tiếng Anh ra, cúi đầu yên lặng ghi nhớ.
Trì Ưng đeo tai nghe để chơi trò chơi trực tuyến với Đoạn Kiều và những người khác, thấy cô chăm chỉ học bài, cũng cảm thấy hơi ngại, vì vậy đã tắt đi sau khi chơi hai trận, và lấy ra một cuốn sách về nguyên lý cơ học từ cặp sách.
“Cậu cứ chơi đi.” Tô Miểu thấy anh cất điện thoại lại.
“Cậu giỏi quá rồi, khiến tớ áp lực rất lớn.”
“Tớ giỏi? Ai cũng không bằng cậu, Trì Ưng.”
“Cái này rất khó nói, sau này cậu sẽ nhân lúc tớ ngủ mà lén học hay không chứ?”
Tô Miểu cười vỗ vỗ vai anh: “Có lẽ là có.”
Sau khi dứt lời, nghĩ lại, mới nhận ra, mặt liền ửng đỏ, trái tim loạn nhịp, chấn động lòng người.
Cũng may Trì Ưng chỉ là thuận miệng nói, cũng không nghĩ nhiều, Tô Miểu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cậu đi Thành Đô bao giờ chưa?”
“Mỗi mùa hè, tớ với cờ hó Tần Tư Dương đến núi Thanh Thành để trốn cái nóng mùa hè, nhà cậu ấy có một biệt thự trên núi.”
“Ồ? Vậy... Tần Tư Nguyên cũng có mặt.”
Trì Ưng bỏ cuốn sách xuống, nhìn cô nói: “Sao nào, lại ghen rồi?”
“Cái gì? Không hề.”
Trì Ưng cười cười, tựa khuỷu tay lên bờ vai gầy gò của cô, giống như những người anh em: “Anh trai cậu ta cho rằng cậu ta ồn ào, đợi cậu ấy đi du lịch cùng bạn bè, thì mới lên núi, tớ cũng không thân với Tần Tư Nguyên là mấy.”
Tô Miểu thực sự không quá quan tâm, nhưng Trì Ưng vẫn cho cô cảm giác an toàn 100%.
Cô nhìn anh: “Trước đây cậu ấy rất thích cậu, nhưng gần đây hình như không còn thích nữa.”
“Cái này mà cậu cũng biết?”
“Ừm, cô ta không quấy rầy tôi, khi tớ nói chuyện với cậu, cô ta không còn thỉnh thoảng chọc ngoáy tớ nữa, có nghĩa là cô ta đã không còn ghen nữa.”
“Cậu hiểu cậu ta thật.”
“Thật ra cô ta khá đơn giản, không khó hiểu.”
Đang nói chuyện, thông báo vào trạm mở lên, hai người kiểm tra vé tiến vào toa tàu cao tốc.
Không nghi ngờ gì nữa, Trì Ưng đã mua vé ghế hạng thương gia, hai chỗ ngồi rộng rãi, hầu như không có hành khách nào khác toa, cô gái trên tàu nhẹ nhàng hỏi họ có cần trà nước hay không.
Tô Miểu thực sự rất bất an, đối với một nơi cao cấp như hạng thương gia, có chút cảm giác như bị châm chích.
Nhưng cô nghĩ Trì Ưng là người đàn ông muốn theo đuổi chất lượng cuộc sống, có lẽ anh không thể chịu được sự hối hả và nhộn nhịp của những chiếc ghế hạng hai.
Khoảng cách giữa họ... thực sự khá lớn.
Tô Miểu lấy tấm vé ra xem giá, là 438.
Nghĩ xong, cô lấy điện thoại ra, mở WeChat chuẩn bị chuyển tiền cho anh.
Còn chưa bấm số, Trì Ưng nắm chặt cả đôi tay đang cầm điện thoại của cô.
Tô Miểu quay đầu nhìn anh, thanh niên sắc mặt lạnh lùng lãnh đạm, đôi mắt sâu như vực sâu, có một sức mạnh như muốn cuốn người ta vào sâu bên trong.
“Nếu mọi thứ xung quanh tớ, khiến cậu áp lực nhiều như thế, thì tớ sẽ rời xa cậu.”
Trái tim của Tô Miểu như thắt lại dữ dội.
Sau một hồi im lặng, cô cầm một ngón tay của anh, nói rất mạnh mẽ: “Đừng rời xa tớ, sẽ không bao giờ như thế nữa.”
…
Những lời của Tô Miểu khiến Trì Ưng im lặng suốt quãng đường, như thể có một lưỡi kiếm đang rít lên ở đâu đó trong trái tim anh.
Mỗi giây phút bên cạnh cô, trái tim anh đều đang tan chảy.
Không biết nên thương cô như thế nào.
Tàu cao tốc dừng ở ga Đông Thành Đô, hai người bắt taxi về khách sạn ổn định một chút.
Khách sạn mà Trì Ưng đặt lần này không phải là khách sạn năm sao cao cấp, đương nhiên cũng không đến nỗi tệ, môi trường sạch sẽ ngăn nắp, tầm nhìn rộng rãi, hơn nữa còn rất gần bệnh viện tư nhân nơi mẹ cô ở, cách đó chưa đầy một cây số.
Hai gian phòng sát nhau, Tô Miểu thu dọn một chút, gõ cửa Trì Ưng: “Tớ muốn đi siêu thị mua chút đồ cho mẹ, cậu đi cùng tớ không, hay là muốn nghỉ ngơi?”
Trì Ưng vác túi đeo vai đi ra khỏi phòng: “Đi cùng đi, tớ sẽ mang đồ cho cậu.”
“Lớp phó thần tiên của tớ!”
“Cả đời này cũng không tìm được người thứ hai, ráng mà trân trọng nhé.”
“Nhất định sẽ như vậy!”
Hai người băng qua vài con phố, đi đến siêu thị ở khu mua sắm đối diện, Tô Miểu mua một ít trái cây và đồ ăn vặt mà mẹ cô yêu thích, cùng với kem dưỡng thể mà bà ấy vẫn thường mua, mặc dù không biết là mang thai có thể dưỡng hay không, nhưng vẫn cứ mua.
Ra khỏi siêu thị, đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé, Trì Ưng dừng lại một chút: “Có cần mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh không?”
Tô Miểu suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Tớ chỉ mua cho mẹ, không mua cho em gái.”
“Ghét đứa trẻ này?”
“Không phải thế, tớ cũng rất thích con bé, đó là em tớ đấy.” Tô Miểu thở dài, “Những thứ này đã có ba mua cho nó rồi, nhưng mẹ tớ chỉ có tớ, tớ không quan tâm bà ấy thì chẳng ai quan tâm nữa.”
Cô không tin gã đàn ông tệ bạc họ Tần kia sẽ tốt với mẹ cô như thế nào.
Đặc biệt khi Trì Ưng nói, nhiều năm nay, ông ta không chỉ có mỗi Tô Thanh Dao là tình nhân.
Ông ta đối tốt với bà, có lẽ cũng chỉ vì đứa trẻ này.
Tô Miểu mua rất nhiều đồ cho thức ăn hàng ngày cho Tô Thanh Dao, lần này Trì Ưng cuối cùng cũng không chủ động đưa tiền, chỉ giúp cô xách túi cùng nhau đến bệnh viện tư nhân.
Môi trường của bệnh viện này thực sự rất tốt, không có sự ồn ào náo nhiệt như bệnh viện công bình thường, sảnh tiếp tân ở đây được làm giống như sảnh của thẩm mỹ viện, trong không khí còn có mùi hương thơm thoang thoảng.
Sau khi nêu rõ danh tính, quầy lễ tân dễ dàng tìm thấy tên của Tô Thanh Dao báo cho họ tòa nhà và số phòng.
Hai người đi thang máy lên tầng 14, Tô Miểu lo lắng nắm chặt tay áo Trì Ưng: “Nếu mẹ biết tớ tìm đến đây, nhất định sẽ mắng chết tớ, có thể sẽ mắng lây sang cậu, lúc đó cậu đeo tai nghe, đừng nghe là được rồi.”
Trì Ưng biết cô nhát gan, liền ghé sát vào người cô, khẽ nói: “Sau khi gặp mẹ cậu, ngày mai tớ dẫn cậu đến Hoan Lạc Cốc.”
“Được đấy!”
Hai người ra khỏi thang máy, dạo tìm phòng 1409 dọc theo hành lang.
Khi đi qua một góc hành lang, Tô Miểu bất ngờ kéo lấy Trì Ưng, lùi lại và trốn vào một góc.
Bởi vì cô nhìn thấy Tô Thanh Dao từ phòng tắm đi ra, ôm cái bụng còn to hơn quả bóng rổ, từng bước một, chật vật vịn vào lan can sát tường, chậm rãi đi tới.
Lúc đi, bụng cũng không to như vậy, chắc là sắp sinh rồi, bụng to cũng hơi đáng sợ.
Những người phụ nữ khác trong hành lang đều có người đi cùng, trong số đó có rất nhiều người chồng chăm sóc vợ, chỉ có Tô Thanh Dao là đơn thân một mình.
Hơn nữa khuôn mặt của bà ấy sưng húp so với trước, đầu tóc bù xù, hiển nhiên là không thèm chải chuốt, tuy thân hình to lớn nhưng tay chân lại gầy như vậy.
Cứ như thứ trong dạ dày là một loại ký sinh trùng nào đó, nó đã hút hết chất dinh dưỡng của người mẹ và hành hạ bà thành hình dạng như vậy.
Bây giờ nhìn thấy mẹ mình như vậy, Tô Miểu tưởng tượng mẹ đã mang thai và sinh cô vào tháng Mười như thế nào.
Khi đó, Tô Thanh Dao chỉ lớn hơn cô một chút, bà hoàn toàn chưa sẵn sàng để trở thành một người mẹ, nhưng bà vẫn sinh cô ra, một mình vác cây thánh giá nặng nề của số phận kéo bà đến muôn vàn thế sự.
Nỗi đau khổ khi sinh con của người phụ nữ này, có lẽ vượt xa niềm vui.
Chí ít thì Tô Miểu trong lòng biết rõ, bản thân mình không mang cho bà bao nhiêu hạnh phúc, cô đến thế giới này cũng không phải vì tình yêu.
Cô khó chịu đến mức không dám nhìn nữa, cô dựa lưng vào tường, trấn tĩnh lại và nuốt xuống vị chua xót trong cổ họng.
Lúc này, Trì Ưng đi tới, chủ động đỡ Tô Thanh Dao: “Dì, xin chào, dì còn nhớ cháu không ạ?”
“Ấy, thằng nhóc! Cậu, sao cậu lại đến đây chứ!” Tô Thanh Dao cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn về phía hành lang, “Cục cưng của tôi đâu? Cậu bắt cóc nó rồi à?”
Tô Miểu căn bản không dám lộ diện, Trì Ưng nhẹ nhàng nhấc tay bà: “Để con dìu dì đi tìm cậu ấy.”
“Ôi chao, cậu đẹp trai quá rồi, tôi không may mắn được tiểu thịt tươi đẹp trai như vậy phục vụ, tránh ra tránh ra, Tô Miểu, trốn đi tránh đi, còn muốn chơi trốn tìm với mẹ à?”
Tô Miểu lau khóe mắt, đỏ mặt dựa vào tường từng bước một đi ra ngoài, khẩn trương kêu một tiếng: “Mẹ…”
“Lời mẹ nói với con, con lại xem như gió thoảng bên tai sao! Bảo con đừng đến! Sao lại không nghe lời thế này hả!”
Giọng nói bén nhọn của Tô Thanh Dao sắp cất lên, Tô Miểu nhanh chóng chỉ tay về phía Trì Ưng: “Đều là chủ ý của Trì Ưng, là cậu ấy mua vé!”
Trì Ưng: “???”
Uổng công.
…
Bọn họ đỡ Tô Thanh Dao xuống lầu đi tiểu hoa viên phơi nắng một lát, Tô Thanh Dao tuy rằng chửi mắng, nhưng trên mặt lại khó có thể ngăn lại nụ cười, bà thật sự rất vui.
Thậm chí còn nói buổi tối sẽ cùng bọn họ đi ăn lẩu.
Tô Miểu không đồng ý, bảo bà kiềm chế khẩu vị, nên ăn thanh đạm, nếu không lại tự mình mang vạ.
Buổi chiều khi ánh nắng mặt trời gắt hơn, bọn họ quay trở về phòng.
Nhìn đồ con gái mua cho mình, Tô Thanh Dao không khỏi xúc động, vẫn là con gái ruột của bà chu đáo.
Thấy Tô Miểu và Trì Ưng ngồi cạnh nhau, Tô Thanh Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mẫn cảm hỏi: “Các con thuê khách sạn một hay hai phòng?”
“Đương nhiên là hai phòng!” Tô Miểu vội giải thích, “Sao có thể một phòng chứ, mẹ đang nghĩ gì vậy chứ!”
Bà khịt mũi lạnh lùng, nhìn Trì Ưng cảnh cáo.
Trì Ưng cười rạng rỡ đáp: “Thưa dì, cháu không phải loại người đó.”
“Chỉ cần tôi còn sống một ngày, cậu đừng nghĩ đến việc lợi dụng con gái tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho cậu đẹp mặt!”
“Dì lợi hại như vậy, cháu có tâm tư cũng không có cái gan này, Miểu Miểu rất tốt, tương lai con muốn bên nhau lâu dài với cậu ấy, dì yên tâm ạ.”
Trì Ưng rất giỏi trong việc làm các bậc phụ huynh vui vẻ, chỉ vài câu nói đã khiến Tô Thanh Dao bật cười.
Bên mẹ được hai tiếng đồng hồ, Tô Thanh Dao có chút mệt mỏi, Tô Miểu liền kéo Trì Ưng đứng dậy rời đi, nhìn mẹ hết lần này đến lần khác: “Mẹ, tuần sau con lại đến thăm mẹ.”
“Con dám! Lo mà học hành cho tốt, chuyện của mẹ không cần con bận tâm, không được đến!”
“Dạ vâng ạ.”
Khi cô quay người đi ra ngoài, Tô Thanh Dao đột nhiên gọi cô lại: “Con đã nghĩ về tên của em gái mình chưa?”
“Con nghĩ kĩ rồi, gọi là Tiểu Xu, Tĩnh Nữ Kỳ Xu, câu từ trong《Thi Kinh》”
Tô Thanh Dao không có học thức, bà không hiểu cái gì thi kinh hay không thi kinh, nhưng đây là cái tên chị gái đặt, nhất định là một cái tên hay, “Con yêu, lần sau đến, con có thể thấy em gái rồi đấy.”
“Dạ!”
Trước khi đi, Tô Miểu nhìn mẹ lần cuối qua tấm cửa kính.
Trì Ưng kéo tay cô rời đi: “Lần sau sinh, tớ lại cùng cậu đến.”
“Được.”