Phục Ưng

Chương 63

Ngày đầu tuần, cũng là hai ngày sau, giáo viên phòng giáo vụ thông qua nhiều lần họp, bàn bạc trao đổi đã đưa ra kết quả cuối cùng——

Tô Miểu bị cho thôi học.

Không như mong đợi, nhưng lại rất hợp lý.

Trong phòng làm việc, cánh tay Chu Thanh Hoa đặt trên đôi vai run rẩy của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng an ủi cô, lại không biết nên nói gì mới phải.

Bà đối với cô gái nhỏ này có sự cảm thông và thương xót không nói hết được.

Lý do chủ nhiệm phòng giáo vụ đưa ra rất đơn giản và khô khốc, cho dù người ở lại là Tô Miểu, cô cũng không thể chi trả học phí cho kì sau.

Vả lại thông qua chuyện lần này, điểm thành tích học bổng cô giành được trước kia sẽ bị trừ hết chẳng còn lại là bao, càng không thể thông qua học bổng miễn giảm học phí.

Vì thế cho cô thôi học, là quyết định hợp lý nhất.

Nghe kết quả này, ngọn lửa không cam chịu thiêu đốt trái tim Tô Miểu.

Sao có thể can tâm, cho dù cô và Trì Ưng phạm lỗi giống nhau, cho dù Trì Ưng phạm nhiều lỗi hơn cô, thì đã sao?

Cuối cùng người ra đi vẫn là cô.

Tô Miểu lần nữa truy hỏi chủ nhiệm phòng giáo vụ: “Thế chuyện Trì Ưng vi phạm kỷ luật, cũng có thể không tiếp tục truy cứu nữa sao?”

Giáo viên phòng giáo vụ chỉ giải thích một câu: “Học trò Trì Ưng mặc dù nhiều lần vi phạm kỉ luật, nhưng suy xét đến việc em ấy mang về cho trường rất nhiều vinh quang, công cao hơn tội.”

Tô Miểu nghe trả lời như thế, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Trì Ưng có thể ung dung nói ra câu “Tôi sẽ không đi”.

Chính vì có sự tự tin này.

Tô Miểu quay đầu nhìn Trì Ưng.

Thiếu niên dựa vào tường, trên mặt hiện lên nụ cười ung dung lười biếng, dường như sớm đã có dự liệu.

Anh đang cười nhạo sự ngây ngô của cô.

Trên thế giới này… làm gì có công bằng cơ chứ.

Người có năng lực, mới có thể được quyền vượt ra khỏi quy tắc, đây là đạo lý mà Trì Ưng đã sớm nói với cô.

“Con người luôn hướng đến nơi cao.”

Lời của mẹ như một chiếc búa nặng, đâm thẳng vào màng nhĩ đang căng như trống của cô.

Giáo viên phòng giáo vụ bảo Tô Miểu qua ký đơn xin thôi học, đồng thời nói với cô: “Em có thể bảo lưu học bạ, còn lại một năm cuối, bản thân trở về nhà tự mình ôn bài vở, đến lúc cũng có thể tham gia thi, nếu như phương pháp ôn tập của em thích hợp, kết quả sau cùng nói không chừng cũng sẽ rất tốt.”

Tô Miểu cầm bút lên, nhìn đơn xin thôi học, tay trái không kìm được mà run lên…

Cô không thể bỏ cuộc, cô không thể rơi xuống vực thẳm, mãi không có ngày trở mình.

“Em không kí, em không đi.”

Tô Miểu nản chí quay đầu nhìn Trì Ưng, tuyệt tình nói, “Nếu như nhất định bắt em rời đi, em sẽ… kiện, dùng pháp luật bảo vệ bản thân.”

Mẹ rời đi rồi, chàng trai mà cô mến mộ cũng không còn nữa, trên thế gian này không còn bất kì ai, xứng đáng để cô dùng khuôn mặt xinh đẹp này đối đãi nữa.

“Em…”

Giáo viên phòng giáo vụ thấy cô gái vậy mà cố chấp như thế, nhất thời nộ khí bốc lên, “Học sinh Tô Miểu, đây là quy định của trường, em có kiện cũng vô ích, không bằng tiết kiệm thời gian cố gắng ôn tập các môn học, thi thêm được vài điểm.”

Chu Thanh Hoa cũng đi đến khuyên bảo: “Đúng vậy, Tô Miểu, giáo viên đã cố gắng hết sức giữ lại học bạ, đây cũng là suy xét đến thời gian em ở trường luôn tuân theo nề nếp, nghiêm túc nỗ lực, em… em cũng tự thu xếp ổn thỏa đi, đừng lấy tiền đồ của bản thân ra đùa giỡn.”

Tô Miểu lắc đầu, “Cô Chu, cảm ơn cô tận tâm, nhưng em không kí tên, thầy cô có thể gọi bảo vệ đuổi em ra khỏi tư thục Gia Kỳ, nếu không em sẽ không chủ động rời đi. Xin lỗi, em muốn trở về để lên lớp.”

“Tô Miểu.”

Tô Miểu vừa bước ra khỏi phòng giáo vụ, thì đã thấy Tần Diệp giày da âu phục vội vàng chạy đến.

Tại cửa văn phòng, ông thoáng thấy khóe mắt đỏ ửng của cô gái nhỏ, lại nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng động lòng người của mẹ cô lúc đầu, trong lòng dâng lên sự áy náy vô hạn.

Người đàn ông nhấn vai cô, bước vào.

“Chào các thầy cô, chuyện Tô Miểu thôi học sợ là vẫn cần phải bàn bạc thêm.”

Chủ nhiệm phòng giáo vụ hiển nhiên quen với Tần Diệp, biết ông là bố của Tần Tư Dương, đương nhiên cũng biết ông là thương nhân nổi tiếng nhất nhì của thành phố C.

Lúc cặp anh em song sinh nhập học, đều là do ông bỏ vốn quyên góp thi công cho nhà thi đấu của trường.

“Sếp Tần, sao ngài lại đích thân đến, mời ngồi mời ngồi.” Chủ nhiệm phòng giáo vụ niềm nở đón tiếp, để Tần Diệp ngồi trên chiếc sô pha bằng da thật màu đen, đích thân ngâm một ly trà Lão Quân Mi.

“Ngài là vì chuyện Tần Tư Dương tố cáo Trì Ưng mà đến à, ngài xem ngài cần gì phải đích thân đến một chuyến, chuyện này thật ra không có liên hệ quá lớn với Tần Tư Dương...”

Tần Diệp không đợi nói xong, ngắt lời ông ta: “Tôi đến là vì chuyện thôi học của Tô Miểu, mẹ Tô Miểu vừa qua đời, bây giờ tôi là người giám hộ của Tô Miểu.”

“À..”

Chủ nhiệm phòng giáo vụ cực kỳ hoảng sợ, ngạc nhiên nhìn về phía Chu Thanh Hoa.

Chu Thanh Hoa nhún nhún vai, biểu thị cô cũng không biết nhiều.

Thông tin hôm mẹ Tô Miểu qua đời ngoài ý muốn là Tần Diệp đích thân đưa đến, lúc đó trong lòng cô cũng hoài nghi.

Nhưng đây là chuyện riêng tư của gia đình người ta, là chủ nhiệm đương nhiên cũng ngại hỏi nhiều.

Tần Diệp bưng chén trà, giọng điệu mặc dù bình tĩnh, vẫn mang đến khí thế uy nghiêm: “Học phí kì sau của Tô Miểu do tôi trả, vả lại trước đây không lâu nghe nói thầy cô đang gây vốn từ các doanh nghiệp xã hội thi công một thư viện nhân văn, phương diện này Tần gia tôi có thể dốc chút sức lực.”

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nhất thời vui mừng khôn xiết, còn chưa kịp cảm ơn, lại nhìn thấy sắc mặt ông ta trầm xuống——

“Con bé sắp lên lớp 12 rồi, không thể chấp nhận bị trì hoãn thế này, lời của tôi cứ vậy nhé, con bé và cặp song sinh giống nhau đều là những đứa trẻ của gia đình chúng tôi, bất luận phạm phải lỗi gì, giáo viên cố gắng dạy dỗ mới phải, làm gì phải bắt thôi học, cũng không phải làm ra chuyện gì tàn nhẫn không có tính người.”

Giây phút này, sắc mặt chủ nhiệm phòng giáo vụ thật sự rất tốt, ông ra hiệu cho Chu Thanh Hoa, bảo cô đưa hai đứa trẻ đi ra ngoài.

“Trì Ưng, Tô Miểu, các em trở về phòng học lên lớp đi.”

Tô Miểu lễ phép ra khỏi phòng giáo vụ, Trì Ưng theo phía sau cô, giữ khoảng cách không xa cũng không gần.

Hai người đi đến chỗ góc rẽ cầu thang, Tô Miểu cuối cùng vẫn là không chịu được, quay đầu nhìn Trì Ưng một cái.

Trên mặt thiếu niên luôn mang sự lạnh nhạt trước sau như một, chỉ lúc cô quay đầu nhìn anh, lông mày nhấc lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.

Dường như cô vẫn là ý trung nhân có thể khiến anh vui vẻ khi nhìn thấy.

“Trì Ưng, cậu từng nói, tôi muốn ở lại cách duy nhất là đặt xuống sự kiên trì quật cường và thanh cao, không tranh không đấu, bây giờ tôi làm được rồi, vì thế người nên đi… chỉ có thể là cậu.”

“Ai bảo tôi không có một người cha nuôi nguyện ý vì tôi mà bỏ vốn xây dựng thư viện, tâm phục khẩu phục, xin thua.” Nụ cười của anh phóng đãng lại không nghiêm túc, đem đến một chút cảm giác chơi đùa, như hoàn toàn không để ý đến kết quả này.

Tô Miểu chỉ thấy anh cứng miệng, vẫn còn mặt mũi bảo vệ thể diện.

Hai người đấu với nhau nhiều ngày như thế, cô biết Trì Ưng kiêu ngạo như thế nào, đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời anh thua người khác.

Thua Tiểu Ưng của chính anh.

Trì Ưng đi đến bên cô, dừng lại ở bậc thang cách cô 2 bước, can tâm tình nguyện thấp hơn cô.

——

“Bố nuôi của cậu đối xử với cậu tốt thật, cố gắng trân trọng vận may quanh co khúc khuỷu của cậu nhé.”

“Ông ấy không phải bố nuôi tôi, tôi cũng không muốn cãi nhau với cậu.”

Sau khi xảy ra chuyện, hai người hiếm khi có cơ hội bình tĩnh hòa nhã cùng đứng một chỗ trò chuyện.

Trì Ưng vịn vào tay cầm cầu thang, vẫn như trước kia, chỉ trước mặt cô mới bày ra bộ dạng lưu manh đẹp trai bất cần, mở kẹo cao su xylitol, đưa cho cô.

Tô Miểu không nhận lấy, anh một mình ăn hai viên.

“Trì Ưng, cậu có dự định chưa? Về Bắc Kinh hay là…”

“Không nói cậu biết.”

Anh giống như đang trách cô, như đứa trẻ cáu kỉnh, đặt sự giận hờn i với cô vào trong những lời nói.

Hai người nhất định phải đi một người, Tô Miểu chọn bảo vệ bản thân.

Không, là anh bất nghĩa trước, là tình cảm của bọn họ yếu đuối không thể chịu được cú đòn này…

Cũng không thể trách ai được.

“Trì Ưng, tất cả đều là giả sao?”

“Không phải.” Câu nói này Trì Ưng trả lời rất dứt khoát, không cần suy nghĩ, “Lúc hôn cậu, là thật sự muốn hôn cậu, cũng là thật sự muốn có cậu, nhưng tôi càng yêu bản thân mình hơn.”

“Hiểu rồi.”

Tô Miểu trở nên yên lặng rất lâu, một tay đặt trên tay vịn cầu thang, bóc lớp gỗ phai màu, cho đến khi dăm gỗ đâm vào móng tay cô đau nhói.

Những giọt máu chảy ra.

Trì Ưng không nhìn nỗi nữa, gắt gỏng kéo tay cô ra, giúp cô gạt miếng gỗ trong móng tay.

Không đem theo giấy, chỉ có thể dùng miệng hút máu trong kẽ tay ra, trước giờ anh mắc bệnh sạch sẽ, cũng không quan tâm tay cô bẩn hay không.

“Cậu đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa.”

Tô Miểu rút tay về, nhìn vết thương còn ướt trong kẽ tay, có chút nhói, giống như trái tim của cô.

“Cậu xem, cậu vẫn thích tôi.” Giọng cô run rẩy.

Trì Ưng cúi đầu, con ngươi đen láy giấu trong viền mắt sâu: “Tôi yêu cậu lâu như thế, trái tim cũng không phải làm từ đá.”

“Thế chia tay hòa bình đi, đừng nói ra những lời cay độc, ầm ĩ đến không thể nhận ra, sau này gặp lại cũng… cũng… không biết nên đối diện thế nào.”

“Tô Miểu, đã hoàn toàn thay đổi rồi, lẽ nào trong lòng cậu, tôi vẫn là Trì Ưng mà cậu mến mộ, nguyện ý tặng quà cho tôi, nguyện ý đem tất cả kể cả cậu cho tôi?”

Lòng cô buồn không tả xiết.

Không phải, không còn nữa rồi.

Anh cười nhạt, con ngươi lạnh buốt nhìn cô: “Tặng cậu một lời khuyên cuối cùng, Tiểu Ưng, bất kể lúc nào, yêu bất kỳ ai, đều không được vượt qua bản thân cậu. Người như chúng ta, chỉ có thể như thế, nếu không thứ nhận lại chỉ có sự hủy diệt.”

Giống như tất cả những việc cô làm.

Cô không thể trách anh, không thể giận anh, bởi vì anh yêu bản thân mình, điều này không thể trách được.

Chỉ là trùng hợp gặp Tô Miểu còn yếu đuối đáng thương hơn anh, nhất thời mềm lòng, đem tình yêu này phân ra một phần cho cô mà thôi.

“Trì Ưng, cảm ơn cậu dạy tôi bài học này.” Đáy mắt Tô Miểu cũng lộ ra ý cười giải thoát, “Cảm ơn cậu bảo vệ tôi, cũng khiến tôi vui vẻ lâu như vậy.”

Không có anh, thanh xuân của cô sẽ giống như ao tù nước đọng.

Mà bây giờ, ít nhất vẫn còn sót lại một mảng tro tàn sau khi lửa rực cháy.

“Nhưng Trì Ưng, tôi cũng không muốn gặp lại cậu nữa.”

“Được, như cậu mong muốn.”

Cô và Trì Ưng bước qua nhau, cô lại ngửi thấy mùi thuốc lá bạc hà mát lạnh.

Đó là hơi thở lúc cô mới gặp anh đã phà vào thế giới của cô, bây giờ mùi hương này từ từ từng chút một rời khỏi thế giới của cô.

Và thiếu niên mà cô hết lòng mến mộ càng đi càng xa về phía cầu thang, từng bước từng bước, bước đến nơi tỏa sáng rực rỡ cuối con đường…

Cô không kìm lòng nổi mà dùng tay chặn ánh mặt trời, cho đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất.

Thế giới, một mảnh tiêu điều không màu.

Thanh xuân năm 18 tuổi của Tô Miểu, đã kết thúc vào ngày Trì Ưng rời đi.



Trì Ưng xách tay cầm vali hành lý, chầm chậm rời đi, bước vào cửa kiểm tra an ninh.

Lúc sắp soát vé, dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh dừng bước lại, đối mặt với cậu ta.

Thành phố C vào tháng 5 vậy mà đã có điềm báo về một mùa hè nóng nực chói chang, Tần Tư Dương mặc một chiếc áo thun trắng mỏng cùng chiếc quần kiểu công nhân, thoải mái nhẹ nhàng, vậy mà không thay đổi được khí chất nho nhã của cậu ta.

“Trỉ Ưng, kịch bản này đúng là quá tệ, lần sau bảo tôi đóng kịch bản nát như thế nữa, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.” Tần Tư Dương lần này đúng là bị dày vò quá sức.

Khóe miệng thiếu niên cong lên nụ cười nhạt như có như không: “Kỹ thuật diễn của cậu quá tốt, kịch bản dù dở, cũng có thể khiến người khác tin là thật.”

Diễn một màn, không những Tô Miểu đã tin, đến Tần Tư Dương người biết rõ kịch bản, cũng xém chút nữa bị kéo vào, tin tất cả những lý do chối từ của anh.

Tần Tư Dương thu lại nụ cười, thấp giọng hỏi: “Cậu biết hay không, mùi vị bị người yêu phản bội giày vò như thế nào.”

“Lúc trước tụi mình đều làm qua câu giải thích đọc hiểu ngữ văn rồi, nói rằng có một con đại bàng lúc đại bàng con lần đầu tập bay, phá đi cánh của nó, đa phần đại bàng nhỏ đều sẽ bỏ mạng ở vách núi cao dốc, nhưng đại bàng con nhẫn nại mà vượt qua đau khổ hướng tới chân trời, mới có thể thật sự trở thành mãnh cầm đủ lông đủ cánh.”

Trì Ưng tháo chiếc kẹp kẹo nhỏ màu hồng trên cổ áo, để trên đầu ngón tay mà chơi, đáy mắt vụt qua một tia tội lỗi, “Mẹ cậu ấy đi rồi, cậu ấy muốn rời khỏi tư thục Gia Kỳ, còn muốn chia tay tôi… thế nên tôi chặt đứt đôi cánh của cậu ấy, xem cậu ấy có can tâm mà sa vào cảnh đau khổ hay không.”

Bi thương, vẫn tốt hơn tương lai chìm vào hố sâu nhiều.

Tần Tư Dương không cách nào đồng ý với cách làm kiểu chắc chắn như tráng sĩ gãy tay này.

“Trái tim cậu quá nhẫn tâm rồi, suýt chút nữa cậu đã hủy hoại cậu ấy. Không còn mẹ, lại bị người mình thích phản bội, nếu như cậu ấy nhất thời nghĩ không thông mà nhảy sông… cậu đợi mà hối hận cả đời đi.”

“Cả đời này, tôi sẽ không hối hận.”

Trì Ưng cười nhẹ, lời nói ra… lại khiến người ta không chịu được mà run sợ, “Tôi nhảy xuống sông cùng cậu ấy.”

“Cậu thật sự là một kẻ điên!”

Tần Tư Dương suýt chút đã bị Trì Ưng chọc giận.

Cậu ta luôn điên cuồng, lúc nhỏ vì muốn rèn luyện sức khỏe mà tàn nhẫn với bản thân đến mức không thể hơn được nữa, gần như bán mạng.

“Được, cứ cho là mọi chuyện làm khi trước đều là bất đắt dĩ. Thế cậu hà cớ trước lúc đi nói với cậu ấy những lời như thế. Cậu ấy vẫn còn thích cậu, sau lần này, cõ lẽ trong tim cậu ấy sẽ có sự hổ thẹn, tương lai nếu như vẫn còn duyên, sẽ gặp lại nhau.”

“Tiền đề là, mẹ nó, tôi còn có thể trở về hay không.”

Trì Ưng đưa tay che ngực, cảm nhận nhịp tim yếu ớt trong lồng ngực, “Nếu như có thể quay về, tôi quỳ xuống trước cậu ấy cũng được.”

“Không trở về được, cậu ấy sẽ hận cậu mãi mãi.”

“Thế cậu có từng nghe qua câu nói này.” Tần Tư Dương nhìn chằm chằm cậu ta, “Mặt trái của yêu là hận, là không quan tâm. Cậu khiến cậu ấy mang theo nỗi hận thế này, làm sao có thể sống tốt đời này.”

“Cậu ấy sẽ sống tốt, cậu ấy là Tiểu Ưng của tôi.”

Thông báo lên máy bay liên tục thúc giục, hai chàng trai trầm mặc đứng sóng đôi rất lâu.

Cuối cùng, Trì Ưng giơ tay ra, dùng sức ôm lấy Tần Tư Dương.

“Đừng giận nhé.” Anh ghé sát vào tai cậu ta, giọng nói cay đắng: “Cậu ấy thật sự rất đáng thương, giống như lúc trước cậu thương Tần Tư Nguyên vậy, thương yêu cậu ấy nhiều nhé.
Bình Luận (0)
Comment