Phục Ưng

Chương 7

Bút lông của Trì Ưng thực sự rất tốt, Tô Miểu đã so sánh những chữ được viết bởi cây bút này với những chữ trước đó, có thể thấy sự khác biệt rõ ràng.

Cô đã tự tin hơn một chút.

Luyện thêm vài ngày nữa, bài thuyết trình ở lớp ngữ văn có lẽ sẽ có thể đạt điểm cao.

Tô Miểu rất thích cây bút này, rửa sạch từng sợi lông sói, treo nó bên cửa sổ, để gió thổi khô tự nhiên.

Ở phía cuối chiếc bút có khắc một chữ——

Ưng.

Các ký tự Trung Quốc phát triển từ các ký tự tượng hình, mỗi ký tự có cốt khí và phong thái riêng.

Đầu ngón tay tinh tế của Tô Miểu sờ qua ký tự sắc nét này, khuôn mặt phóng túng của thiếu niên hiện ra trước mắt.

Vốn nghĩ đến việc mời anh ăn mì, nhưng lại không dám chủ động hẹn, thầm nghĩ hay là đưa tiền cho anh, nhưng lại chẳng có cơ hội.

Trong thời gian đó, Tần Tư Nguyên rất chăm chỉ học cắt video, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi Trì Ưng về các thao tác kỹ thuật liên quan.

Rõ ràng là anh trai của cô ta cũng biết cắt video, nhưng cô ta lại muốn tìm Trì Ưng xin chỉ giáo, để tăng cơ hội tiếp xúc.

Tâm trạng Trì Ưng bình tĩnh không ồn ào náo nhiệt, cũng không cười nhiều, giọng điệu điềm đạm, việc chung làm chung.

Không giống như các bạn nam khác trong lớp, thích đùa với các bạn nữ, trêu chọc khiến các bạn nữ mắng là “Đáng ghét”.

Trong lòng Tần Tư Nguyên cảm thấy rất khó chịu, cô thà rằng anh bỏ lơ cô, như vậy... ít nhất cô vẫn là người đặc biệt.

Tuy nhiên, Trì Ưng đối xử với họ như nhau, cho dù đó là Tần Tư Nguyên hay các cô gái khác, đều như vậy, luôn có cảm giác xa cách trong phép lịch sự của anh.

Ban đầu, vì cho rằng Trì Ưng và Tần Tư Nguyên là một cặp, nên các nữ sinh kia không dám bắt chuyện công khai với anh, nhưng dần dần thấy được, dù là cùng bàn thì anh cũng không có gì đặc biệt đối với Tần Tư Nguyên cả.

Cuối cùng, một nữ sinh đã có đủ can đảm nhờ Trì Ưng chỉ dẫn.

Trì Ưng lấy cây bút hoạt hình dễ thương mà cô ta đưa cho, viết một vài công thức trên giấy nháp.

Lư Tư Tư nghiêng người, lắng nghe một cách căng thẳng, ngửi được mùi bạc hà thơm tho trên người anh.

“Hiểu rồi chứ?”

“Vẫn chưa hiểu lắm, cậu giảng giải chi tiết hơn đi.” Giọng Lư Tư Tư có chút gượng gạo, thỉnh thoảng cô ta lại phồng má giả vờ tỏ vẻ đáng yêu.

Trì Ưng xoay đầu ngón tay, cây bút hoạt hình bay đến mép bàn, cô ta nhanh chóng bắt lấy.

Anh xé tờ giấy nháp ghi các công thức, đưa qua, ví dụ 3 trang 28 SGK: “Tiền đề giống hệt như nhau, trong sách giáo khoa có phân tích giải thích rõ ràng, áp dụng các công thức này có thể ra được các bước tính.”

Lư Tư Tư hiển nhiên là có dụng ý khác, mượn cớ hỏi bài để tiếp cận anh, giọng điệu õng ẹo: “Lớp phó, cậu giảng lại đi mà, tớ muốn nghe cậu giảng thôi.”

Đúng lúc này, một quả bóng rổ từ cửa phòng học bay tới, Trì Ưng giơ tay bắt lấy.

Lư Tư Tư sợ hãi hét lên “A”, suýt nữa bị quả bóng rổ ném trúng đầu, may mà anh đỡ kịp.

Cô ta giận dữ quay đầu lại, muốn thể hiện bản lĩnh của gái phố núi, tiếng phổ thông dịu dàng đã nhanh chóng biến thành giọng địa phương cay nồng, quát lớn: “Con rùa nào mà chán sống vậy chứ! Bà xé ruột mày ra nha!”

Nhưng lại thấy Tần Tư Dương lười biếng dựa vào bên cửa, điềm đạm nói: “Anh Trì, đánh bóng thôi.”

Nhìn thấy đó là Tần Tư Dương, cô ta lập tức thu lại cái vẻ mặt đó, bĩu môi rời đi.

Đôi mắt đen của Trì Ưng không hề có cảm xúc, quả bóng rổ bay từ tay trái sang tay phải, xoay một vòng rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Tần Tư Nguyên biết anh trai đang cố ý giúp cô phá đám hoa đào thối nát của Trì Ưng, nhưng cô ta vẫn không thoải mái.

Thích một người, chính là mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, đều là sự nung nấu dày vò.



Tô Miểu không bao giờ nhìn chằm chằm Trì Ưng một cách rõ ràng như những nữ sinh khác, chỉ rụt rè liếc nhìn khi anh rời khỏi lớp học.

Trì Ưng đi đến phòng chứa đồ của lớp, cởi áo khoác đồng phục học sinh, nhét vào trong tủ.

Anh mặc một chiếc áo bóng rổ màu đỏ tươi, toát ra sức nóng của mùa hè, quả bóng rổ đang xoay tròn trên đầu ngón tay của anh, trên mặt mang theo nụ cười lười biếng, nói chuyện với một vài thiếu niên rồi cùng nhau đi về hướng sân chơi.

Tâm trạng Tần Tư Nguyên vẫn không tốt, cho dù Tần Tư Dương rủ Trì Ưng chơi bóng, nhưng cô ta vẫn ủ rũ, không có hứng thú đi xem.

Xem thì có tác dụng gì chứ, có biết bao nhiêu nữ sinh xem anh như vậy, anh cũng chẳng thèm nhìn lấy một người.

Phiền chết được.

Tần Tư Nguyên khó chịu quay đầu lại, nhưng lại bắt gặp Tô Miểu cũng có vẻ như đang nhìn bóng dáng thiếu niên lướt cửa sổ.

Khoảnh khắc cô di dời ánh mắt đó, lại va phải ánh nhìn của Tần Tư Nguyên.

Đôi khi giữa các nữ sinh với nhau không cần giao tiếp bằng lời nói, chỉ cần một ánh mắt, bất kỳ suy nghĩ nào cũng được bộc lộ.

Tần Tư Nguyên đột nhiên cảm thấy bị xúc phạm.

Những đứa con gái khác thì thôi đi, sao cô lại dám...

Nỗi uất hận tích tụ lâu ngày, cộng với sự chán chường mấy ngày nay, bỗng nhiên như có lửa phun trào.

Cô ta hung hăng đi về phía Tô Miểu.

Tô Miểu vội vàng cất chiếc bút lông vừa dùng vào cặp sách, chuẩn bị rời đi, tránh đụng độ.

Tần Tư Nguyên rất nhanh đã nhìn thấy, giật lấy cây bút trên tay cô: “Bút lông của Nhàn Vân Đường, không rẻ chút nào, anh trai tôi mua cho cậu?”

“Không phải, là của tôi.”

“Bốc phétt! Chắc chắn cậu đang mê hoặc anh tôi!”

“Không có.”

Các nữ sinh đều đã bước ra khỏi lớp với cặp sách trên lưng, nhưng khi họ nghe thấy tiếng động trong lớp, lập tức khựng người lại và đứng dựa vào tường để xem kịch hay.

Lúc này, bạn thân của Tần Tư Nguyên là Dương Y Y, khoèo vào khuỷu tay cô, nhắc nhở cô về nét chữ trên đầu bút lông.

Tần Tư Nguyên nhìn kỹ hơn, phát hiện đầu cọ có khắc một chữ khiến tim cô ta đập nhanh hơn——

“Ưng”

Vốn dĩ chỉ muốn giễu cợt vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy chữ này, Tần Tư Nguyên đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cậu thật không biết xấu hổ! Quả nhiên mẹ nào con nấy, sao các người lại biết quyến rũ đàn ông như vậy chứ, còn khắc cả tên của người ta lên bút, tôi muốn nôn luôn này.”

“Tôi không có.”

Dương Y Y vẫn nhắc nhở Tần Tư Nguyên: “Chiếc bút này của cậu ta, là cùng một nhãn hiệu với Trì Ưng, không phải là... trộm chứ.”

Tần Tư Nguyên đột nhiên nhớ tới hôm qua nhìn thấy Trì Ưng dùng dao khắc bút lông mới, hiển nhiên cây bút này là của Trì Ưng.

Cô ta lập tức thoải mái và nói với vẻ chế nhạo, “Ha, hóa ra là đồ ăn trộm, trộm từ trung học số 1 Bắc Khê trộm đến cả tư thục Gia Kỳ sao.”

Tô Miểu đè nén tâm trạng, giọng trầm xuống: “Tôi nhắc lại lần nữa, chiếc bút này là tôi mua, không phải lấy cắp.”

“Cây bút này rõ ràng đã dùng cũ rồi, đừng nói là cậu mua đồ secondhand của Trì Ưng nha.” Dương Y Y và Tần Tư Nguyên cùng nhau hát, “Ai cũng biết, cậu ấy không bao giờ cho người khác đụng vào đồ cá nhân của mình, thà vứt đi cũng sẽ không cho cậu.”

“Ăn trộm là ăn trộm.” Tần Tư Nguyên khoanh tay khinh thường nói, “Tôi nghe nói ở trường trung học số 1 Bắc Khê, cậu từng ăn trộm băng vệ sinh của người khác, lần này lại là trộm bút, cái này gọi là gì, đây chính là ngựa quen đường cũ mà.”

“Tần Tư Nguyên, không có chứng cứ, cậu đừng có ăn nói hàm hồ.”

“Tôi nói bậy sao, lịch sử đen tối của cậu truyền khắp các diễn đàn của trường rồi, bây giờ còn được đăng ở trang đầu kìa.”

Dương Y Y còn phụ họa: “Đến cả băng vệ sinh của người ta cũng trộm được, thật kinh tởm mà.”

Tô Miểu hai mắt kiên định nhìn cô ta: “Tôi nhắc lại, tôi không có trộm, là hai người vu khống...”

“Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ cả, trứng không nứt thì ruồi nhặng không bu, nếu như cậu trong sạch thì ai rảnh mà vu khống cậu chứ.”

“Cậu rảnh rỗi không có việc gì… đừng tới bới móc tôi.” Tô Miểu lạnh lùng nói, “Dù có nứt hay không, ruồi nhặng cũng không thể thay đổi bản tính khiến người khác ghét bỏ.”

Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói như vậy với Tần Tư Nguyên, cô tức giận đến mức cơ mặt run lên, chỉ vào Tô Miểu mà giận dữ mắng: “Mẹ cậu bán...”

Chưa kịp dứt lời, Tô Miểu đã nắm lấy tay Tần Tư Nguyên: “Cậu dám mắng mẹ tôi một câu thử xem!”



Trên sân chơi, Trì Ưng ngồi dưới bảng rổ, xem cú ném ba điểm đẹp mắt của Tần Tư Dương.

Anh dùng đầu ngón tay búng nắp chai nước đá, ngẩng đầu lên nhấp một ngụm, ánh hoàng hôn chiếu lên làn da màu lúa mì của anh, khuôn hàm góc cạnh đẹp tuyệt mỹ.

“Ông đây không muốn làm rể nhà cậu, đừng tác hợp nữa.” Anh chậm rãi buông lời, “Không hứng thú.”

“Cậu không làm rể nhà tôi, vậy muốn làm rể nhà ai chứ?” Tần Tư Dương ném quả bóng cho anh, “Chắc không phải là muốn làm rể nhà bạn cùng bàn của tôi chứ.”

Trì Ưng giơ tay bắt bóng, hất hàm, khiêu khích nói: “Liên quan khỉ gì đến cậu chứ.”

“Học sinh xuất sắc còn mắng người.”

“Học sinh xuất sắc hôm nay không chỉ mắng người, mà còn muốn làm chuyện khác.” Sau đó, quả bóng rổ trong tay bay về phía Tần Tư Dương kèm theo tiếng gió rít mạnh.

Tần Tư Dương vội vàng tránh ra, nhưng cánh tay vẫn bị bóng rổ quét qua, có chút đau, có thể thấy anh dùng bao nhiêu sức lực.

Có thể nhận ra rằng, mấy ngày nay Trì Ưng... cực kỳ không hài lòng với hành động của cậu ta, nhưng vì tình bạn nên anh đã không có hành động trước mặt người khác, xem như giữ thể diện cho cậu ta.

Lúc nảy, nó cũng có nghĩa là đùa, một nửa nghiêm túc, xem như cảnh cáo cậu ta vậy.

Như Tô Miểu đã nói, không ai có thể bẫy được một con chim săn mồi bay vút trên bầu trời.

Cậu ta đừng mơ có thể bắt chẹt Trì Ưng.

Lúc này, một nam sinh mập mạp chạy tới, đó là Lý Triều, thành viên ban kỷ luật của lớp.

Cậu ta thở dốc, hét lên với Tần Tư Dương, “Không hay rồi, Tô Miểu và Tần Tư Nguyên cãi nhau trong lớp, hình như sắp đánh nhau rồi, lớp trưởng, cậu có nên đi xem xem không.”

Tần Tư Dương bình tĩnh hỏi: “Ai là người khởi đầu?”

“Là Tần Tư Nguyên khởi đầu, chất vấn Tô Miểu là trộm, còn mắng cả mẹ cậu ta, mắng những lời rất khó nghe.”

Trì Ưng đứng dậy, lấy áo định rời đi.

Tần Tư Dương cản lối đi của anh: “Chuyện của con gái bọn họ, nam sinh không cần thiết phải nhúng tay vào chứ?”

Trì Ưng, nhìn Tần Tư Dương bằng ánh mắt lạnh lùng: “Lớp trưởng Tần không cần duy trì trật tự lớp sao?”

“Không cần thiết đâu, mâu thuẫn nên được giải quyết triệt để một lần là cách tốt nhất, nếu không, nó sẽ tích tụ theo thời gian và gây thêm phẫn uất. Tư Nguyên tính tình dữ như vậy, để nó mắng vài câu cũng không sao đâu.”

“Không, không phải.” Lý Triều cuối cùng cũng lấy lại hơi, nói tiếp, “Tần Tư Nguyên mắng mẹ Tô Miểu, kết quả khiến Tô Miểu tức giận đánh cậu ấy. Nhìn dáng vẻ liễu yếu đào tơ của Tô Miểu, chưa từng nghĩ sẽ đánh người khác!”

Tần Tư Dương kinh ngạc: “Cậu nói ai bị đánh?”

“Tần Tư Nguyên.”

Trì Ưng nhếch khóe môi cười lạnh, nhặt bóng dưới đất lên, vỗ vỗ một cách nhẹ nhàng vào bóng——

“Chuyện của con gái, con trai tốt nhất đừng nên nhúng tay, đúng chứ.”

Tần Tư Dương sắc mặt trầm xuống, chạy một mạch về phòng học.



Thật ra, Tô Miểu không hề đánh Tần Tư Nguyên, chỉ là hất tay cô ta ra, hơi dùng sức một chút, cô ta đứng không vững tự mình ngã xuống đất.

Nhưng Tần Tư Nguyên lại la lối, khóc lóc thảm thương, ai không biết đều cho rằng cô bị thương nặng.

Tần Tư Nguyên ném chiếc bút lông xuống đất mắng Tô Miểu là không biết xấu hổ, nói tới nói lui cũng chỉ là vài từ hạn hẹp kia, thậm chí còn không bằng Tô Miểu nghe những lời mắng nhiếc phong phú của người phụ nữ hàng xóm trong ngõ.

Cô cảm thấy vô vị, định nhặt chiếc bút lông trên mặt đất. Lúc này, Tần Tư Dương sải bước đi vào phòng học, không để ý, giẫm một cú khiến chiếc bút trên mặt đất gãy thành hai nửa.

Một âm thanh “rắc”, trái tim của Tô Miểu như bị chia làm đôi, cô ngây người nhìn chiếc bút gãy trên mặt đất.

Tần Tư Dương vẫn không cảm nhận được, đẩy Tô Miểu đang ngây người ra, bảo vệ Tần Tư Nguyên phía sau, tức giận nói: “Đánh người trong lớp học, có phải cô muốn bị trừ hết thảy điểm GPA, bị trường ra lệnh đuổi học không hả!”

Tô Miểu mắt điếc tai ngơ, ngồi xổm trên mặt đất, đau lòng nhặt lên chiếc bút hỏng, cúi đầu không nói gì.

“Tư Nguyên, không sao chứ?” Tần Tư Dương hỏi đầy lo lắng.

Nhìn thấy anh trai Tần Tư Nguyên vội vàng chạy tới, tỏ vẻ ấm ức, vừa khóc vừa tố cáo hành vi của Tô Miểu: “Em chỉ nói vài câu với cậu ta thôi, cậu ta lại muốn đánh em... Dã man quá đi mất, cậu ta vốn dĩ chính là trộm, còn không cho người ta nói.”

Tần Tư Dương nhẹ nhàng ôm cô ta an ủi: “Không sao, có anh ở đây rồi.”

Khi Tô Miểu nghe lời buộc tội vô căn cứ kia, cô cũng cảm thấy ấm ức, cũng muốn khóc, nhưng dằn lòng cắn răng chịu đựng.

Vì có người thương mình, thì mới có thể thoải mái mà rơi lệ, Tô Miểu biết rằng nước mắt của cô không thể đổi lấy sự thương cảm, nó sẽ chỉ khiến họ coi thường cô hơn mà thôi.

Cô buộc phải trang bị áo giáp thật dày, để bảo vệ chính mình.

Tô Miểu cầm chặt cây bút, giọng nói trầm thấp khàn khàn, vẫn một mực nói: “Là tôi mua, không phải trộm.”

“Vẫn còn ngụy biện!” Tần Tư Nguyên khóc lớn hơn, “Trì Ưng làm sao có thể bán đồ anh ấy đã dùng qua cho cô chứ, cậu ấy cũng không thiếu tiền.”

Tô Miểu nhìn cô ta chằm chằm, trả đũa đáp: “Tin hay không thì tùy, cái bánh dâu tây mà ai đó tặng…”

Chưa buông hết câu, Trì Ưng ung dung đi về lớp với một quả bóng rổ.

Cô kịp thời thu lời.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, hiện trường ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.

Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt mong đợi, như thể đang chờ đợi một kết quả cuối cùng của chuyện này.

Còn Trì Ưng với thái độ như chẳng liên quan gì tới mình, quay lại chỗ ngồi uống nước, từ từ vặn nắp cốc giữ nhiệt.

Xem ra… dường như đây không giống với dáng vẻ của người bị trộm đồ.

Trong lòng mọi người đều có đáp án, Tô Miểu không nói dối, cô không ăn trộm, nếu không Trì Ưng không thể phản ứng như thế này.

Lần trước, một tên nhóc không hỏi không rằng tự ý lấy đồ dùng của anh, xém chút bị anh bẻ gãy tay.

Tần Tư Dương nói với Tô Miểu: “Tôi không quan tâm là cô mua hay lấy trộm nó. Nhưng tôi muốn cô xin lỗi em gái tôi vì những gì cô vừa làm, nếu không tôi sẽ báo cáo sự thật cho phòng học vụ, nên trừ điểm thì trừ, nên phạt thì sẽ phạt”.

Tô Miểu mím chặt môi không nói gì.

Tần Tư Dương dắt em gái ra khỏi phòng học: “Cùng anh đến văn phòng học vụ nói rõ ràng mọi chuyện, đừng sợ.”

“Dạ.” Tần Tư Nguyên gật đầu lia lịa, “Em phải khiến cho cậu ta thôi học, cứ chờ xem.”

“Xin lỗi!”

Giọng nói khàn khàn của cô gái từ phía sau truyền đến, “Tôi không nên… không nên đẩy cậu, tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”

Nước mắt cô cuối cùng cũng nghẹn ngào mà rơi xuống.

Toàn thân run lên, từng giọt từng giọt, nước mắt rơi lả chả trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bị đè nén giống như dã thú bị mắc bẫy.

Nhất định phải ở lại, ở lại bằng mọi giá, mặt mũi có là gì chứ...

Để thoát khỏi bùn lầy, cô có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì.

Ánh mắt Tần Tư Nguyên hiện lên tia vui vẻ, cùng Tần Tư Dương nhìn nhau, vừa lòng chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, một tiếng choảng lớn truyền đến, chiếc ghế dưới chân Trì Ưng lập tức bị anh đá văng ra ngoài, hất văng những chiếc bàn ghế khác rồi đổ sập xuống theo một tiếng đùng.

Thiếu niên chậm rãi đặt bình nước xuống, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, tràn đầy lửa giận khiến hai anh em họ đứng im tại chỗ, không dám động đậy——

“Ỷ thế bắt nạt người, thỏa mãn rồi lại muốn đi sao?”
Bình Luận (0)
Comment