Tô Miểu chặn tay của Trì Ưng, lạnh lùng nói: “Tôi không phải bạn gái của cậu, đừng chạm vào tôi.”
Tiểu Xu đồng cảm nhìn Trì Ưng, Trì Ưng bất lực nhún vai, đưa kem chống nắng trẻ em cho cô: “Thoa cho chị gái em đi.”
“Dạ!” Tiểu Xu bóp kem chống nắng, kiễng chân lên, dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ cánh tay Tô Miểu, Tô Miểu đành phải ngồi xổm xuống, để cô bé bôi khắp mặt.
Khi soát vé, Tô Miểu thấy Tần Tư Dương chỉ mua hai vé người lớn và một vé trẻ em, cô cau mày nói: “Anh trai, ý gì chứ.”
“Công ty anh còn có việc, em với Trì Ưng đưa con bé đi chơi nhé.”
Tô Miểu kéo cậu ta lại, nói khẽ: “Anh đừng đi, để em cùng anh ta… Thế này chả phải sẽ ngại ngùng lắm sao?”
“Em và cậu ấy có gì mà ngượng ngùng chứ.” Tần Tư Dương cười cười, “Lúc trước còn đi học thì không có cơ hội, có cơ hội tiếp xúc với nhau rồi, lại không thấy em ngại ngùng, bây giờ trưởng thành rồi, sao lại ngại ngùng rồi chứ?”
“Dù sao thì anh cũng không được đi.”
“Anh thật sự có việc phải làm.” Tần Tư Dương nháy mắt với Tiểu Xu, Tiểu Xu vội vàng chạy tới, kéo Tô Miểu vào cửa soát vé, “Đi thôi, có em ở đây mà, chị xấu hổ gì chứ!”
Tô Miểu bất lực dẫn cô bé vào công viên, Trì Ưng vỗ vỗ bả vai Tần Tư Dương: “Cám ơn nhé.”
Tần Tư Dương cảnh cáo: “Đừng chỉ chuyên tâm theo đuổi bạn gái, hãy quan tâm đến em gái đấy.”
“Còn cần cậu nói à.”
Sau khi vào công viên, Trì Ưng vẫn luôn giữ dáng vẻ cách Tô Miểu ba bốn mét, không hề làm phiền cô.
Tiểu Xu thỉnh thoảng quay lại nhìn anh, không nỡ, muốn yêu cầu Tô Miểu dừng lại đợi anh trai.
Tô Miểu tức giận nhìn anh chằm chằm, nói với Tiểu Xu, “Chúng ta đừng chơi với người anh xấu xa này.”
“A, nhưng… anh thật đáng thương.”
“Anh ta không đáng thương, đều là giả vờ cả đấy.”
Tiểu Xu dừng lại, nói: “Nếu là anh trai Lộ Hưng Bắc, anh ấy sẽ đến và khăng khăng chơi với chúng ta, nhưng anh Thứ Ưng sẽ không, em thích anh Thứ Ưng hơn.”
“…”
Điều này sao có thể so sánh được chứ.
Tiểu Xu đợi Trì Ưng đi tới, chủ động nắm lấy tay anh, sau đó kéo tay Tô Miểu: “Chúng ta cùng đến, thì nhất định phải cùng chơi với nhau.”
Tô Miểu đưa tay véo chóp mũi nhỏ của cô bé: “Nếu em chơi với anh ta, thì em phải nói tiếng phổ thông, nói tiếng phổ thông không thấy xấu hổ sao?”
“Vì anh Thứ Ưng, em tự nguyện nói tiếng phổ thông.”
“Vậy thì bạn nhỏ Tiểu Xu cần phân biệt rõ âm thẳng và âm cong lưỡi, đó là Trì, không phải Thứ.”
Tiểu Xu nghiêm túc luyện tập một lần: “Anh Trì, Trì Ưng!”
Trì Ưng xoa đầu cô bé, giả vờ kinh ngạc vui vẻ nói: “Thần đồng giáng thế đây rồi, học là biết liền, thông minh quá, giống như chị gái em vậy đấy.”
Tô Miểu cố nén cười, nghiêm mặt, Trì Ưng ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Muốn cười thì cứ cười.”
“Không muốn.” Cô khẽ hừ một tiếng, dẫn Tiểu Xu đi tới cửa phòng thay quần áo trên bãi biển nhân tạo, “Đi thôi, chị dẫn em đi thay áo tắm.”
“Được.” Cô bé quay đầu nhìn Trì Ưng, “Anh cũng muốn đi biển sao?”
“Uhm, gặp tại biển nhé.”
“Được ạ!”
Tô Miểu đưa bạn nhỏ đi vào, Trì Ưng kéo cô lại, khẽ nói: “Tiểu Ưng, kinh nguyệt vừa hết, đừng xuống nước, để anh đưa con bé đi là được.”
Tô Miểu không trả lời. chỉ gật gật đầu.
Trên người cô có những vết sẹo do mình gây ra, không thể mặc quá hở hang trước mặt Trì Ưng, để anh nhìn thấy những... vết sẹo do cô tự hủy hoại này.
Tô Miểu dẫn Tiểu Xu vào phòng thay đồ nữ, thay cho cô bé một bộ đồ bơi một mảnh hoạt hình dễ thương, đưa cô bé đến bãi biển nhân tạo.
Cô bé rất vui vẻ, không ngừng cười, thấy Tô Miểu còn đang mặc quần áo liền hỏi: “Chị, chị không thay một bộ áo tắm đẹp ạ?”
“Chị không thay.”
“Hả? Chị không xuống nước với em sao?”
“Có anh Trì Ưng chơi cùng em nhé.”
Tiểu Xu nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm Trì Ưng xung quanh bãi biển rộng lớn: “Anh Trì Ưng đâu! Đừng để lạc mất anh ấy!”
“Anh Trì Ưng, anh đang ở đâu thế?”
Vẻ mặt Tô Miểu không cảm xúc nói: “Em nhìn thấy các chị em xinh đẹp nhất ở chỗ nào, là anh Trì Ưng của em ở chỗ đó đấy.”
“Hả?”
Phương pháp tìm người này thực sự hiệu quả, Tiểu Xu nhìn thấy Trì Ưng ở một chiếc ô nghiêng ở xa trong nháy mắt.
Anh mặc một chiếc quần đùi đi biển rộng rãi, một chiếc áo phông hoạt hình. Anh có làn da màu lúa mì và những đường cơ bắp săn chắc, có thể nhìn thấy ngay cả khi anh mặc quần áo, thân hình của anh rất đẹp!
Anh đã đặt chiếc ghế tựa và chiếc bàn gỗ, trên đó đặt ba ly nước chanh một cách chu đáo.
Bản thân anh thực sự bị bao quanh bởi rất nhiều cô gái mặc bikini với vòng eo thon thả, mông đẹp và chân dài, thậm chí có người còn trực tiếp nói chuyện với anh, Tô Miểu trợn tròn mắt, không muốn đi qua đó chút nào.
Tiểu Xu kéo cô đi về phía anh, Trì Ưng ôm lấy bạn nhỏ và gọi bằng tiếng địa phương: “Cục cưng.”
Các cô gái mặc bikini thấy con gái anh lớn như vậy, vội nói xin lỗi, xấu hổ rời đi.”
Tiểu Xu khẽ nói với Trì Ưng: “Em không phải cục cưng của anh, anh cũng không phải bố em.”
Trì Ưng nựng vào cổ cô bé: “Anh cũng đâu có gọi em đâu nè.”
“Anh gọi ai?”
“Anh gọi chị ấy.” Trì Ưng nhìn về phía Tô Miểu, trong mắt chứa đầy vẻ cưng chiều.
Cô mặc một chiếc áo phông dài tay màu xanh bạc hà và một chiếc váy nhỏ có tà xếp nếp, vòng eo thon gọn và duyên dáng, đôi chân dài nuột nà, đeo một chiếc kính râm màu đen, lạnh lùng ngồi trên ghế tựa, phớt lờ cả anh.
Tiểu Xu nóng lòng muốn xuống nước: “Chị, nhanh lên! Em muốn lướt sóng!”
Trì Ưng nắm lấy tay cô bé: “Anh dẫn em đi lướt sóng, để chị gái em chơi trên bãi biển.”
“Hả, chị không xuống nước à?”
“Hôm nay chị không tiện xuống nước.”
“Vâng ạ.”
Tô Miểu nhìn những con sóng nhân tạo đang khuấy động trong nước, tháo kính râm ra và nói với Trì Ưng: “Cẩn thận, đừng đưa con bé đến khu vực nước sâu, đừng để mũi con bé bị vô nước.”
“Biết rồi.”
“Này.”
Anh quay đầu, chỉ thấy cô lúng túng nói thêm: “Anh… anh cũng cẩn thận.”
Trong mắt Trì Ưng lộ ra ý cười, anh cố nén khóe miệng nhếch lên, mím môi, bế cô bé xuống nước.
“Nhóc con, chúng ta thương lượng chút nhé?”
“Chuyện gì ạ?” Tiểu Xu thận trọng xuống nước và vươn cổ.
Trì Ưng mang phao bơi trẻ em cho cô bé: “Sau này nếu em thấy chị gái xinh đẹp đến nói chuyện với anh trai, đừng gọi anh là anh, mà gọi anh là bố nhé.”
“Vì sao chứ?”
Trì Ưng quay đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn màu xanh bạc hà trên bãi biển: “Bởi vì từ giờ phút này trở đi, ánh mắt của chị gái em sẽ hướng về hai chúng ta.”
“Em hiểu rồi! Anh không muốn khiến chị em buồn!”
“Anh đã khiến chị em vô cùng buồn bã rồi, sau này… cố gắng ít chọc giận cô ấy.”
“Hiểu ạ! Bố Trì Ưng!”
Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, cô bé vui vẻ gọi mở miệng là "Bố ơi", đã khiến được rất nhiều cô gái đang háo hức đến bắt chuyện phải bỏ đi.
Bọn họ chơi đùa trên sóng nửa giờ, Trì Ưng quay đầu lại nhìn cô gái dưới chiếc ô nghiêng, nói với Tiểu Xu bằng giọng điệu thương lượng: “Một mình chị em thật nhàm chán, chúng ta đi lên cùng chị nhé?”
“Vâng ạ!”
“Dùng cát lấp chị lại nhé.”
“Được ạ!”
Cô bé lên bờ lao về phía Tô Miểu, Tô Miểu đang nho nhã uống nước chanh có ga, Tiểu Xu kéo cô ngồi xuống đất cát, không ngừng đổ đầy cát mềm lên người cô: “Chị, em muốn lấp cát chị.”
“Này! Không được.”
“Đến đây mà, đến đây mà.”
Cô bé cầm lấy cái xẻng đồ chơi nhỏ bên cạnh, “Mau nằm xuống, thoải mái lắm.”
“Được rồi, đừng để cát văng lên mặt đấy nhé.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Xu cố gắng đắp cát trên cơ thể cô, một lúc sau, Trì Ưng cũng đi tới và phối hợp với Tiểu Xu để đắp cát mịn lên người Tô Miểu.
Tô Miểu đeo kính râm, nhắm mắt lại, thoải mái nằm trên cát, một lúc sau cô mở mắt ra, mới phát hiện có hai ngọn đồi bị Tiểu Xu đắp lên ngực.
“…”
“Chị Tư Nguyên nói ngực của chị quá nhỏ, để em làm nở ngực cho chị.” Tiểu Xu lại đắp lên cho cô một nắm cát.
Mặt Tô Miểu đỏ bừng: “Tần Xu! Em… Thật quá đáng!”
“Hihihihi.”
“Không cho phép em theo chị Tư Nguyên học bậy bạ!”
Xung quanh người qua đường không khỏi nở nụ cười, Tô Miểu cực kỳ xấu hổ.
“Chị Tư Nguyên nói, con gái ngực to mới đẹp.”
Trì Ưng dùng xẻng xúc cát trên ngực Tô Miểu, nói với Tiểu Xu: “Đừng nghe chị ấy nói, ai nói con gái nhất định phải có bộ ngực lớn, tự nhiên là được rồi, của chị gái em là tự nhiên đây.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần khỏe mạnh, ngực nhỏ cũng đẹp.”
Tô Miểu đỏ mặt và hung dữ nói với anh: “Trì Ưng, anh đừng có mà dạy lung tung.”
“Em còn là nghiên cứu sinh đấy.” Trì Ưng liếc cô một cái, “Nếu không giáo dục giới tính thật tốt cho con bé, thì cứ đợi Tần Tư Nguyên truyền thụ mấy cái quan điểm kỳ lạ cho con bé là được.”
“…”
Tô Miểu không có gì để nói, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, dường như có lý, cô bé đi theo Tần Tư Nguyên, học rất nhiều thói quen xấu kỳ lạ.
Cô cụp mắt xuống, thấy Trì Ưng đã xúc hết cát lên ngực mình, còn vỗ nhẹ.
“…”
Cô vội vàng ngồi dậy, phủi cát trên người, nhìn Trì Ưng, bĩu môi: “Anh đã là tiến sĩ rồi, mọi người đều bắt buộc học giáo dục chín năm, sao anh nhanh hơn tôi nhiều như vậy?”
“Anh nhảy lớp.” Trì ưng thản nhiên nói, “Có hơn 20 bài báo SCI, và có rất nhiều dự án nghiên cứu khoa học trọng điểm quốc tế và thành tựu phát minh được cấp bằng sáng chế.”
Tô Miểu ủ rũ khẽ hỏi: “Đàn em của anh cũng vậy sao?”
Anh quệt một ít cát lên mũi cô: “Anh có nhiều đàn em, em nói ai.”
Tô Miểu không muốn nhắc tới Tống Ngôn Hoan, hễ nhắc tới hình như là ghen rồi, cô đứng dậy, vỗ vỗ cát trên người, kéo tay Tiểu Xu, “Chúng ta đi chơi trò khác đi.”
“Được ạ.”
Buổi chiều, họ chơi tất cả các trò chơi mà trẻ em có thể chơi, tắm rửa, thay quần áo hàng ngày, một nhóm ba người đi về phía lối ra.
Tiểu Xu một tay nắm lấy tay Trì Ưng, một tay nắm lấy tay Tô Miểu, trông giống như một gia đình ba người hạnh phúc.
Khi ra cổng, trong cửa hàng lưu niệm, Tiểu Xu nhìn những kệ đầy búp bê các loại, đột nhiên phấn khích, chỉ vào một đống búp bê, nói với Trì Ưng và Tô Miểu, “Anh chị, em muốn mua búp bê.”
Đối với những thứ cô bé thích, Tô Miểu chưa bao giờ keo kiệt, bởi vì cô đã từng trải qua cảm giác muốn một con búp bê nhưng không có được khi còn nhỏ, điều đó thực sự khó chịu.
Cô âu yếm xoa đầu cô bé: “Em muốn búp bê gì, tự chọn đi.”
“Dạ!” Cô bé chui vào trong đống búp bê, từ trên kệ lấy mấy con, cho đến khi không ôm được nữa, liền nhờ Tô Miểu cầm giúp, cô bé còn muốn lựa thêm.
Trì Ưng lấy những con búp bê từ tay Tô Miểu, treo từng con một lên giá và nói với Tiểu Xu: “Bé con, em chỉ có thể chọn một con búp bê mà em thích nhất.”
Tiểu Xu chau mày: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì trẻ con không thể tham lam, không phải em thích búp bê nào thì đều nên thuộc về em, mỗi người chỉ có thể có một món đồ chơi yêu thích, nên học cách lựa chọn.”
“Không phải thế, chị Tư Nguyên nói em là công chúa nhỏ, nhà chúng em có rất nhiều tiền, chỉ cần em muốn, các anh chị sẽ mua cho em.”
“Hôm nay chị Tô Miểu sẽ không mua cho em.” Trì Ưng rất kiên định, “Em chỉ có thể chọn một cái.”
“A, em không chịu!” Cô bé tính tình cũng rất ngang ngược, hai tay dang rộng dựa vào đống búp bê, cau mày, khẽ nói: “Chỉ cần em muốn, thì búp bê trong cửa hàng đều là của em.”
Tô Miểu kéo tay áo của Trì Ưng, nói: “Anh đừng nói nữa, con bé sắp khóc đến nơi rồi.”
“Vậy thì khóc đi.” Trì Ưng sẽ không chiều chuộng cô bé, “Khóc đến khi nghẹn họng, hôm nay chỉ có thể chọn một thôi.”
Quả nhiên, cô bé thu người lại, ngồi dưới đất khóc lớn: “Em muốn một con búp bê, anh Tư Dương chị Tư Nguyên sẽ mua cho em! Anh Tiểu Lộ cũng sẽ sẽ mua cho em, Trì Ưng xấu xa! Em không thích anh nữa! Em sẽ không bao giờ giúp anh nữa! Hừ, anh trai xấu xa qua cầu rút ván.”
Tô Miểu không nhịn được khi nghe em gái mình khóc, trái tim cô sắp tan vỡ, cô muốn đỡ cô bé.
Trì Ưng nắm lấy tay cô, không để cô đi.
“Trì Ưng…”
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, góc nghiêng của anh sắc ngọt, ánh mắt kiên định, trong đôi mắt đen không có bất kỳ cảm xúc nào: “Từ từ khóc đi, anh chị đang đợi em, khóc đủ rồi tự mình đứng dậy nhé.”
Nói xong, anh kéo Tô Miểu ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh cô, thậm chí còn lấy từ trong cặp sách của cô ra một quả quýt, bóc vỏ đưa cho cô.
“Trì Ưng à...” Tô Miểu yêu nhất đứa em gái này, không nỡ nhìn cô bé khóc như vậy, “Mua cho em ấy đi.”
“Nếu con bé là con tôi, thì thay vì để nó khóc, tôi sẽ đánh nó một trận.”
Cô khẽ cười một tiếng: “Cậu còn muốn đánh trẻ con?”
“Dù sao cũng sẽ không quen.” Trì Ưng nhẹ nhàng nắm tay cô, “Để con bé nhận ra mình không phải là trung tâm của thế giới này, đặt mình vào đúng vị trí càng sớm càng tốt.”
Tô Miểu nghĩ đến Tần Tư Nguyên đã gây rắc rối vô cớ trong những năm đó, tất nhiên cô sẽ không muốn Tiểu Xu cũng trở thành như vậy.
“Tôi thấy cậu chưa từng làm bố, sao lại biết chăm trẻ vậy chứ?”
“Tôi chẳng có nhẫn nại gì cả, càng không chăm trẻ con.” Trì Ưng nắn nắn cằm cô, “Nhưng em bé của cậu thì tôi sẽ chăm.”
“…”