Do nhiệt độ tăng cao liên tục vào cuối tháng 8 và thiếu mưa trong thời gian dài nên việc phát điện thủy điện ở phía Tây gần như bị bỏ dở, trong thời gian này, lượng điện tiêu thụ của toàn thành phố bị thiếu hụt.
Gia đình Tô Miểu thường sử dụng điện vào giờ thấp điểm.
May mắn thay, hầu như cô luôn ở trường vào ban ngày, tham gia các bài giảng ở trường mầm non, hoặc đọc sách trong thư viện, khu vực của nhà bọn họ không bao giờ bị mất điện vào ban đêm.
Tám giờ tối, Tô Miểu nhận được tin nhắn WeChat của Trì Ưng.
C: “Nhà tôi cúp điện rồi.”
Tô Miểu mặc đồ ngủ, khoanh chân ngồi ở trên giường đọc sách, điện thoại di động đặt ở trong lòng.
Cô chỉ liếc nhìn màn hình và bỏ qua tin nhắn.
Anh nóng hay không, liên quan gì đến cô.
Một lúc sau, Tô Miểu đứng dậy uống nước, đi đến bên cửa sổ khẽ mở cửa sổ ra.
Khí nóng ập đến, cô vội vàng đóng cửa sổ lại, chỉ trong chốc lát, người cô đã bị bao phủ bởi cảm giác nhớp nháp.
Thành phố là một lò lửa thực sự, ngột ngạt và nóng bức, với nhiệt độ lên tới bốn mươi độ trong những đêm hè dài đằng đẵng.
Tô Miểu cầm điện thoại, do dự một lúc rồi trả lời tin nhắn của Trì Ưng: “Nhà tôi không mất điện, đến đây đi.”
“Mở cửa.”
“…”
Tô Miểu mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Trì Ưng đang dựa vào hành lang, đôi lông mày đen cụp xuống, cả người chìm trong bóng đêm, chỉ có ánh đèn mở cửa chiếu vào anh, chiếu sáng đường quai hàm nhẵn nhụi và sắc sảo của anh.
“Trì Ưng! Sao cậu lại cứ như lúc trước thế!”
Cho dù là vậy, cô nhất định sẽ mời anh sao! Nếu cô không mở lời, anh định đứng ngoài cửa suốt đêm sao?
“Hiệu suất là sinh mạng, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian, không muốn chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.”
Trì Ưng dùng đầu ngón tay mân mê một cánh hoa mọng nước, mỉm cười bước vào phòng.
Tô Miểu nhìn thấy những cây xương rồng trên ban công trong hành lang gần như bị anh phá hủy.
“Tay của cậu vẫn tùy tiện như vậy!” Tô Miểu đau long đem cây xương rồng vùi vào trong đất, “Cậu nhìn không thuận mắt cây xương rồng đúng không?”
“Xin lỗi, nghịch hơi quá tay rồi.”
Lúc trước Tô Miểu đã từng tặng anh một chậu cây xương rồng, anh thích vị trí bệ cửa sổ, vì vậy đã đặt chậu cây ở bệ cửa sổ, kết quả chưa được mấy ngày, những chiếc lá mọng nước đều bị anh làm lụi cả.
“Máy điều hòa nhà cậu làm lạnh không tốt lắm.” Trì Ưng đứng cạnh máy điều hòa dưới sàn và điều chỉnh nhiệt độ.
Ngay cả với nhiệt độ thấp nhất là 16 độ và tốc độ gió lớn nhất, nhiệt độ trong phòng cũng không hề giảm xuống.
“Đây là nhà cũ, điều hòa cũng cũ rồi.”
Trời thực sự rất nóng, đặc biệt là vì anh đã leo lên bậc thang dài như vậy trong một đêm nóng nực như thế này, lưng áo phông đen của anh đã ướt sũng một mảng lớn.
Tô Miểu cầm quạt đi tới, quạt cho anh: “Mất điện rồi, cậu đến khách sạn đi, nhà tôi cũng nóng lắm.”
“Một mình đi khách sạn rất cô đơn, muốn hẹn cậu cùng đi, đi không?”
Tô Miểu ném chiếc quạt lên người anh, không thèm để ý đến anh.
“Muốn tắm vòi sen.”
Cô đẩy anh vào phòng tắm, “Tắm rửa xong thì cút đi.”
Phòng tắm mặc dù rất chật hẹp, ánh sáng mờ mịt nhưng cô chà rửa rất sạch sẽ, các loại chai lọ được đặt ngay ngắn trên bệ nước, không khí thoang thoảng mùi chanh.
Trì Ưng đã quen sống một cuộc sống giàu có và tinh tế, bất kể là ăn hay sử dụng thứ gì, anh đều phải đảm bảo chất lượng tốt nhất.
Nhưng nhà Tô Miểu… quả là quá đơn giản.
Nhưng không biết vì sao, anh lại thật sự coi nơi này như nhà của mình, cho dù nó có tồi tàn chật hẹp đến đâu, anh cũng sẽ không cảm thấy có chút xa lạ hay khó chịu nào, bởi vì không khí khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cô.
Nơi có hơi thở của cô là sào huyệt của anh, là không gian riêng an toàn thoải mái.
Sau khi tắm xong, cảm giác khó chịu nóng nực và nhớp nháp biến mất, Trì Ưng thoải mái nằm trên chiếc giường mềm mại, hai tay gác lên đầu, nhìn lên trần nhà.
“Chiếc áo này, cậu vẫn còn giữ à.”
Tô Miểu ngồi ở bàn làm việc, tay cầm một cuốn sách, nhìn lại chiếc áo khoác thể thao màu trắng trên người anh.
Đây là chiếc áo anh buộc quanh eo cô để che giấu sự xấu hổ khi đến núi Ca Lạc, Tô Miểu không kịp trả lại cho anh, về sau lại quên mất.
Cái áo này vừa hợp để anh dùng để thay đổi.
“Còn một chiếc, tôi vẫn còn giữ.”
“Không phải năm lớp 12 đã chuyển nhà sao?”
“Đã chuyển nhà, nhưng áo thì tôi vẫn mang theo trong hành lý, đến đại học cũng mang theo.”
“Sao cậu lại yêu tôi như vậy.”
“Đi chết đi.”
Tô Miểu không thèm để ý tới anh, xoay người lật một quyển dày cộp "Sự điên cuồng và văn minh" của Foucault.
Trì Ưng dựa vào gối cổ mềm mại nghiêng đầu nhìn cô, chiếc váy ngủ màu trắng, chất liệu vải mỏng manh.
Trái cổ của Trì Ưng lăn cuộn, đè nén sự khô khốc trong lồng ngực, lấy từ trong túi ra một chiếc bao cao su hình vuông——
“Tiểu Ưng, lại đây giúp anh mang.”
Tô Miểu quay đầu lại, nhưng trước khi cô có thể nhìn thấy thứ mà anh ta đang cầm, tất cả đèn đột nhiên tắt, và xung quanh rơi vào một sự im lặng đen tối.
“A, nhà tôi cũng cúp điện rồi.”
“…”
“Cậu vừa mới nói mang cái gì?”
Trì Ưng nuốt nước bọt: “Nếu như em không cảm thấy quá nóng, thì anh cũng không ngại đổ mồ hôi nhiều một chút...”
Lời còn chưa dứt, Tô Miểu liền tức giận chạy quanh phòng, liều mạng cầm lấy cái quạt quạt: “Nóng quá! Tìm chỗ mát mẻ mà ở đi. Trời nóng như vậy mất điện suýt chút nữa làm người chết ngạt.”
“…”
“Còn ngơ ngác làm gì, nhanh lên, nóng quá!”
Tô Miểu đang chuẩn bị đi ra ngoài với chiếc quạt trong tay, nhưng bị Trì Ưng kéo lại: “Ngoan nào, em đang mặc đồ ngủ, chạy cái gì.”
“A!”
“Căng thẳng cái gì?”
“Có căng thẳng đâu chứ!”
Người đàn ông khịt mũi nhẹ, buông cô ra.
Tô Miểu vội vàng mở đèn pin điện thoại di động, trở về phòng, từ tủ quần áo tìm ra một cái áo hoa mát mẻ cùng quần đùi.
Trì Ưng dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn bóng dáng cô gái đang quay lưng về phía mình.
“Cậu ra ngoài, tôi phải thay đồ.”
“Không.”
“Vô lại!”
“Cảm ơn.”
Tô Miểu tắt đèn pin điện thoại di động, để bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy hai người, cô thay quần áo sau lưng anh. Không lâu sau, cô cảm thấy có một đôi tay vươn ra và cài cúc áo cho cô từ phía sau.
“…”
Thay quần áo mất hai mươi phút, cuối cùng, hai người đi ra ngoài, từng người một bước xuống cầu thang.
Trước mặt cô còn có chút không thoải mái, nghĩ đến người kia đã dùng lực như nào, cô oán hận liếc nhìn anh một cái: “Đau chết đi được, sao cậu có thể như vậy.”
“Xin lỗi, không kiềm chế được… để tôi xoa cho.”
“Đừng động vào tôi.”
Nhiều người dân và hàng xóm xung quanh đã ra khỏi nhà, quạt quạt và ngồi trên bậc thềm để hóng mát.
Không có gió chút nào, nhưng dù sao thì ngoài trời cũng dễ thở hơn trong nhà.
“Trì Ưng, chúng ta đi chỗ nào mát mẻ hơn?”
“Chỗ có gió.”
Tô Miểu kiên nhẫn phụ đạo cho anh: “Cậu có biết tại sao thành phố C được gọi là bếp lò không? Bốn phía là núi bao quanh, nóng nực nóng bức. Trừ phi cậu leo lên núi, còn không thì chỗ nào cũng không có gió!”
“Cậu quên rồi, tôi là Trì Ưng.”
“Hửm?”
“Sao lại để cậu không có gió chứ.”
Trì Ưng vừa nói vừa lấy chìa khóa ra, một chiếc mô tô màu đen vang lên ở dốc ngã tư.
Anh đội chiếc mũ bảo hiểm hoạt hình Marvel lên đầu cô gái nhỏ.
“Hả?” Tô Miểu có chút kinh ngạc, cảm giác mình thật giống một pháp sư ma thuật.
Trì Ưng cũng đeo kính bảo hộ màu bạc, bước lên mô tô, quay người lại, “Lên đi.”
Tô Miểu nhìn chiếc mũ bảo hiểm hoạt hình trong tay, nó còn mới tinh, giống như là đặc biệt chuẩn bị cho cô, cô cố đội lên đầu.
“Trì Ưng, tôi nóng hơn rồi đó.”
Trì Ưng quay đầu lại, nhìn thấy đầu của cô gái nhỏ bị che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh nhân trong veo, trông thật đáng yêu.
Anh không khỏi bậc cười: “Lên xe đi, tôi đưa cậu bay lên sẽ không nóng đâu.”
Tô Miểu nắm lấy chiếc eo gầy leo lên xe, xe máy nổ ầm một tiếng, thật sự bay lên, gió thốc vào người cô, chiếc áo yếm hoa dính chặt vào người cô.
Gió thổi, quả nhiên mát mẻ hơn nhiều.
Nhưng Tô Miểu chưa bao giờ ngồi xe máy nên cô có chút sợ hãi, vì để cô hạ nhiệt nhanh chóng, Trì Ưng lái xe một cách điên cuồng, tiếng gió rít bên tai khiến cô có chút sợ hãi.
Trong vô thức, cô vòng tay ôm chặt eo anh, khoanh đôi tay trước bụng anh.
Để tiết kiệm điện phụ tải cao, gần như tất cả đèn đường chính của thành phố đều bị tắt, các cửa hàng xung quanh cũng trong tình trạng mất điện, cả thành phố dường như chìm vào giấc ngủ say.
Thành phố trước giờ chưa bao giờ, im lặng đến thế.
Bầu trời đầy sao.
Cô vẫn nhớ năm mười tám tuổi, Trì Ưng tặng cô một thành phố đầy sao.
Tô Miểu không kìm được ôm chặt eo của anh, chỉ có lúc này, ở cùng anh, cùng với những tinh tú anh tặng cô, Tô Miểu mới có thể cảm thấy an lòng và chân thật.
Trì Ưng của cô không còn xa vời, không còn không thể với tới, anh đang ở trong lòng cô, bị cô ôm thật chặt.
Khung cảnh đường phố mờ ảo xung quanh nhanh chóng lùi xa, sau khi lái xe không biết bao lâu, dường như anh đưa cô đến tận cùng thế giới.
“Tô Miểu, cậu có nhận thấy một điều không?”
“Điều gì?”
“Nước sông Gia Lăng đã cạn rồi.”
Trì Ưng lái xe khỏi cầu cạn, đậu xe máy bên bờ sông.
Tô Miểu đi đến lan can, nhìn dòng sông đen kịt, nhưng không còn nghe thấy tiếng sóng nữa.
Đúng vậy, nước đã cạn, lộ ra bề mặt đá lởm chởm.
Trì Ưng đứng ở bên cạnh cô, hai tay nắm lấy lan can, vây quanh cô trong vòng quanh địa bàn của mình, “Cậu còn nhớ lúc trước đã nói gì không?”
Trừ khi nước sông Gia Lăng cạn, thì cô mới tha thứ cho anh.
Tô Miểu quay đầu lại, nhìn trong bóng tối không rõ khuôn mặt của anh, trong mắt cô chỉ có một tia sáng xa xăm chiếu vào.
“Lần này xem như cậu may mắn, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau, tôi sẽ không đứng mãi một chỗ để chờ anh nữa.”
“Tôi đảm bảo.”
Tô Miểu khẽ mỉm cười, khóe miệng bên trái hiện ra một cái lúm đồng tiền ngọt ngào: “Vậy thì tha thứ cho cậu vậy.”
Trì Ưng biết cô sẽ tha thứ, sớm muộn gì cô cũng sẽ tha thứ, tình yêu mãnh liệt của Tô Miểu dành cho anh khiến anh gần như đủ kiêu ngạo... muốn làm gì thì làm với cô.
Anh vùi má vào vai cô gái, hít một hơi thật sâu, gọi to: “Tô Miểu, cậu có muốn biết bốn năm qua của tôi không...”
“Cậu không muốn nói cũng không sao.” Tô Miểu cắt ngang lời anh, “Không sao, đợi cậu chuẩn bị xong thì nói cho tôi biết.”
“Nếu như tôi vĩnh viễn không thể chuẩn bị tốt.”
“Vậy thì tôi sẽ vĩnh viễn giả vờ như không biết, chúng ta không nhắc đến vấn đề này, chỉ sống thật tốt cho mỗi ngày trôi qua.”
Trì Ưng dùng đầu ngón tay xoa xoa cằm cô, nhìn dòng sông khô cạn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu không, sao lại gọi cậu là Tiểu Ưng của tôi chứ.”
Trí thông minh của họ gần như ngang nhau, nhưng cô có sự dịu dàng khiêm tốn hơn anh.
“Trì Ưng, tôi chỉ muốn cậu đồng ý với tôi một việc.”
“Ừm?”
Tô Miểu nắm lấy cổ áo anh, nghiêm túc nói: “Cậu của năm 18 tuổi, có thể không sợ hãi, bay lên bầu trời như chim ưng, vượt qua những trở ngại, nhưng bây giờ… Tôi hy vọng cậu trở thành một Trì Ưng ham sống sợ chết.”
“Cậu đoán ra cái gì thế?”
“Hửm?”
“Mỗi một ngày trong suốt bốn năm qua, Trì Ưng đều vì cậu… mà ham sống sợ chết.”
Lời còn chưa dứt, anh đã hai tay ôm lấy mặt cô, chiếm lấy toàn bộ hơi thở của cô.
Tô Miểu nhắm mắt lại, ngẩng đầu với tư thế đón nhận, tiếp lấy tất cả sự xâm chiếm và cướp đoạt của người đàn ông.
Trì Ưng đang nếm thử cô, đầu ngón tay thô ráp vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giống như cánh lá mọng nước mà anh thường thích đùa giỡn, cực kỳ ôn nhu yêu thương.
Tựa hồ bọn họ hôn nhau rất rất lâu, mãi đến tận khi đèn điện xung quanh bật sáng, Tô Miểu mới lưu luyến rời khỏi: “Trì Ưng, có điện rồi.”
“Thấy rồi.” Anh còn lưu luyến muốn kéo dài nụ hôn, Tô Miểu ngại ngùng kéo cổ áo anh, “Chúng ta trở về thôi.”
Trì Ưng cười cười, đội mũ bảo hiểm thật chắc lên cái đầu nhỏ của cô: “Xem ra chỉ hôn thôi thì Tiểu Ưng không hài lòng.”
“Nói cái gì vậy chứ.”
“Em biết trong túi anh có gì?”
Tô Miểu ngồi sau lưng anh, nắm lấy vạt áo anh, hai gò má ửng hồng, “Em biết rồi, vừa rồi… nhìn thấy cả rồi.”
Trì Ưng nhét chiếc túi vuông nhỏ vào tay cô, khởi động xe, chạy về nhà một cách chậm rãi.
Mấy phút sau, Tô Miểu không nhịn được thúc giục: “Không thể lái nhanh một chút sao?”