Tám giờ tối, Trì Ưng đứng phía dưới chín mươi ba bậc thang nhìn thấy Tô Miểu.
Cô gái nhỏ mặc một cá áo hoodie có mũ cổ V rộng rãi, kết hợp với quần màu gạo, vẫn là dáng vẻ một cô học sinh.
Mái tóc dài đen nhánh tùy ý rủ xuống bên người và chân, tựa như một chiếc áo khoác bao bọc lấy cô, làn da trắng đến nỗi như bị gió lạnh thổi qua, cho người ta một loại mỹ cảm lười biếng không chân thật.
Một tay cô ôm hộp tro cốt màu đen của mẹ, một cái tay khác đang ôm một con búp bê công chúa đã lỗi thời rất lâu.
Con búp bê được cô bảo vệ rất tốt, đã nhiều năm như vậy nhưng cái váy công chúa ren màu vàng vẫn là không dính một hạt bụi, rất sạch sẻ, chỉ là có chút bạc màu.
Chiếc Aston Martin ngừng ở đường phố đối diện, người đàn ông từ trên xe bước xuống, âu phục phác họa lên vóc người đều đặn dong dỏng cao của anh, từ xa nhìn lại chỉ thấy khắp người tràn đầy hơi thở cấm dục.
Anh sải bước đi về phía cô.
Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, ngũ quan của người đàn ông cũng từ từ rõ ràng, đường cong khớp hàm lưu loát, đường nét thanh thoát rõ ràng, gần như hoàn mỹ đến nỗi không thể bắt bẻ.
Tô Miểu ngẩng đầu, thấy anh đưa tay ra với mình, từng khớp thon dài mạnh mẽ…
"Đưa mẹ cho anh."
Tô Miểu lắc đầu, không đưa.
"Vậy đưa búp bê cho anh."
Cô còn chưa đưa, Trì Ưng nhếch môi, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Dù sao em cũng phải chừa ra một tay để chồng nắm chứ."
Tô Miểu suy nghĩ một chút bèn đưa búp bê, sau đó thuận thế nắm lấy tay anh.
Trì Ưng lập tức cầm ngược trở lại, cùng cô mười ngón tay đan chặt vào nhau, kéo cô lên xe.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho cô, Trì Ưng ngồi vào xe, nhổm người tới thắt dây an toàn cho cô.
Tô Miểu ngửi được hơi thở vương mùi bạc hà quen thuộc, là hương vị chỉ thuộc về mỗi mình anh, cô không nhịn được hít thở thật sâu.
Chú ý tới động tác hít vào của cô gái nhỏ, Trì Ưng cười nhạt rồi nghiêng đầu hôn lên môi cô, nhuần nghuyễn dùng đầu lưỡi mở hàm răng cô ra, một tay đặt trên tay lái, một tay khác nắm lấy cằm cô, vừa hôn cô, lại vừa nhẹ nhàng vuốt ve cô.
"Ưm..." Cô có chút không chịu nổi sự khiêu khích như vậy của anh, hô hấp trở nên rối loạn.
Hôn năm phút, ánh mắt Trì Ưng dời xuống, nhìn đôi môi căng bóng hơi sưng của cô từ khoảng cách gần, đầu ngón tay quẹt qua một cái, lại chưa thỏa mãn cắn xuống.
Tay Tô Miểu đặt trên ngực anh, hô hấp dồn dập, khẽ đẩy đẩy: "Về nhà."
Anh vừa hôn, khóe miệng vừa cong lên một nụ cười lưu manh: "Giờ muốn về nhà rồi à?"
"Vâng."
Thân mật đủ rồi, Trì Ưng người người lại, khởi động động cơ, vững vàng lái xe ra ngoài.
"Em vẫn còn giữ con búp bê này?"
"Đúng vậy, những thứ anh tặng, em đều giữ lại."
"Lúc trước dọn nhà em cũng không mang con búp bê này tới, sao giờ lại lấy ra?"
"Bởi vì nó cục cưng của em."
"Em muốn làm mẹ à?"
"Chậc, thì là loại trò chơi đóng giả đình hồi bé ấy, vừa nhìn là biết anh chưa từng chơi đóng giả gia đình." Tô Miểu cầm con búp bê, lắc lắc với anh, "Khi còn bé em thường xuyên cùng anh hàng xóm đóng giả gia đình, em làm mẹ, anh ấy làm bố."
Trì Ưng cười nhạt: "Hóa ra em còn có bạn thuở thơ ấu kiều này cơ à."
"Người ta đã sớm dọn nhà đi rồi. Chỉ là mỗi lần mẹ thấy em và anh ấy đóng vai ba mẹ, bà ấy sẽ mắng em là đồ bỏ đi không biết xấu hổ."
"..."
Sắc mặt Trì Ưng trầm xuống, đưa tay muốn bóp mặt cô, nhưng lại bị Tô Miểu ngăn lại: "Anh sờ lung tung gì đó, lo lái xe đi."
"Mặc dù anh không muốn nói xấu người đã mất, nhưng vẫn có chút không nhịn được." Trì Ưng nhìn lướt qua hũ tro cốt trong ngực cô, "Mẹ, bằng không tối nay mẹ vào giấc mộng con đi, mẹ con mình nói chuyện với nhau một chút."
Tô Miểu bật cười, cẩn thận đặt hũ tro cốt của mẹ lên cái bàn nhỏ sau lưng: "Mẹ em rất bận rộn, bà ở dưới còn phải hẹn hò với rất nhiều anh chàng đẹp trai nữa, nào có rãnh quan tâm anh."
"Anh không phải rất đẹp trai à?"
"Hừ."
Tô Miểu ôm búp bê barbie, dán gò má lên người nó, nói với Trì Ưng: "Em cảm thấy mình bây giờ rất tốt. Em cũng có mẹ nè, chẳng qua là bây giờ bà ấy đang sống trong cái hũ này mà thôi. Bà ấy rất thương em, nghĩ đến bà ấy em sẽ có dũng khí, một đời người có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, mẹ đi rồi, cũng không có nghĩa là gia đình vốn dĩ của em có thiếu sót..."
Giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Trì Ưng chợt đạp phanh xe, quán tính cực lớn khiến thân hình Tô Miểu đột ngột ngã về phía trước, thót tim…
"Trì Ưng!"
"Xin lỗi." Bánh xe đè lên làn đường dành cho người đi bộ, lấn qua một đoạn.
"Anh chú ý một chút đi, sao mà đèn xanh đèn đỏ cũng không nhìn, dọa chết người ta rồi."
"Anh thất thần tý thôi."
Hai người chờ đợi chín mươi giây đèn đỏ, Trì Ưng vẫn luôn không lên tiếng, trầm mặc rất lâu, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Tô Miểu quan sát rồi đưa tay sờ mặt anh: "Anh sao vậy! Gò má cũng trắng bệch rồi."
Trì Ưng cầm tay cô, kéo xuống dưới môi, hôn một cái thật mạnh: "Không sao, đừng sợ."
Tô Miểu cảm giác được bàn tay anh khẽ run rẩy, đau lòng hỏi: "Có phải anh mệt rồi không? Hay là để em lái xe cho?"
"Không cần."
Trì Ưng đạp một cước nhấn chân ga.
Dọc theo đường trở về, anh cũng không nói gì dư thừa. Sau khi tới nhà đóng cửa, anh trực tiếp đè cô lên tường, những nụ hôn nóng bỏng trút xuống như mưa, tựa như muốn nuốt sống cô vậy.
Tô Miểu ôm lấy cổ anh, dùng hết sức nghênh đón, xé rách cả cổ áo anh.
...
Kéo dài hai giờ, nếu như không phải Tô Miểu đã mệt mỏi kiệt sức, rúc vào trong chăn, anh vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
Sau khi kết thúc, anh nằm bên cạnh cô, lại cùng cô nồng nhiệt hôn nhau hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, sau đó anh vừa vuốt ve sợi tóc của cô, vừa cùng cô tùy tiện trò chuyện, nói về những chuyện họ đã trải qua trong một tuần xa cách...
Cực kỳ dịu dàng.
Mấy lần trước hai người sẽ không nói chuyện phiếm, lần nào cũng kiệt sức ngủ thật say. Nhưng có lần trong lúc vô tình Tô Miểu buột miệng, nói nếu như làm xong liền ngủ mà không trò chuyện với nhau một chút thì có khác gì động vật đâu.
Vậy nên sau này bất kể có buồn ngủ thế nào thì mỗi lần kết thúc, Trì Ưng đều sẽ đem cô ôm cô vào ngực, cùng cô tán gẫu một chút, tùy tiện nói gì cũng được. Mà một chút vuốt ve này, sẽ mang đến cho cô sự vui thích dạt dào hơn so với tình dục.
Ở những chuyện này, Trì Ưng cực kỳ nhân nhượng cô.
"Trì Ưng, em đói." Cô bọc mình trong tấm chăn ấm áp, chỉ lộ ra một cá đầu nhỏ và đôi mắt nhìn anh, "Đi nấu cơm cho em đi."
"Anh cũng đói, em đi đi."
"Ơ, anh thật quá đáng."
"Bà xã à, đừng quên là hôm nay còn chưa tan việc anh đã về sớm, ngồi chuyến bay gần nhất chạy về đây. Vốn cho rằng về nhà sẽ có một buổi tối yêu thương nóng hôi hổi, mà ai ngờ bếp núc lạnh tanh khiến anh vô cùng thất vọng cũng thôi đi, anh còn phải lái xe tới đón em, đón em về rồi, còn phải đút em ăn no... Mấu chốt là em còn lười không muốn động đậy, bảo em lên trên cũng không chịu. Em nói thử xem, ai mệt hơn, ai quá đáng hơn?"
"Cũng đúng."
Tô Miểu có chút ngượng ngùng, trạng thái hôm nay của cô đúng là không được tốt. Mấy ngày trước cô còn nói phải làm bàn ăn phong phú thơm ngon đón gió tẩy trần cho anh, "Vậy anh ném cái váy cho em, em đi nấu cơm cho anh."
Trì Ưng lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một cái váy ngủ hở lưng màu đen gợi cảm, ném cho cô.
"Em phải làm cơm, cái này bất tiện lắm."
"Mặc cái này đi, anh muốn xem."
Đó giờ Tô Miểu vẫn luôn chìu anh, vậy nên cô cầm váy chui vào trong chăn ngọ nguậy một lát, thay xong mới từ trong chăn đi ra, mang dép rời khỏi phòng.
Trong tủ lạnh không có quá nhiều thức ăn, mấy này ngay cô cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nên cũng không đi siêu thị.
Trì Ưng trở lại, cuộc sống của Tô Miểu trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, trạng thái cả người cũng đã khá hơn nhiều.
Nhưng lúc anh không có ở đây, cô thật sự quá tệ hại.
Tô Miểu lấy ra hai quả trứng gà, chỉ có thể miễn cưỡng làm một đĩa cà chua xào trứng, một đĩa rau xanh kết hợp, rồi làm thêm một phần thịt ba rọi xào ngồng tỏi, một bữa ăn tạm đơn giản.
Rõ ràng nói phải chăm sóc sức khoẻ anh kỹ lưỡng, nhưng là cô vẫn không làm tốt việc gì cả.
Lòng tràn đầy áy náy, cô nhìn Trì Ưng một cái.
Đàn ông đang hút thuốc ở ban công, bóng người cao lớn của anh thấp thoáng phía sau cánh cửa thủy tinh, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, sương trắng quyện vào bóng đêm dày đặc. Trong làn khói, cả người anh có tỏa ra một loại cảm giác xa cách không chân thật.
Trì Ưng cúi đầu, gửi một tin nhắn cho Tống Ngôn Hoan…
"Quan hệ hợp tác giữa chúng ta đến đây là chấm dứt."
Ngôn Ngôn Ngôn Hoan: "???"
Ngôn Ngôn Ngôn Hoan: "Xảy ra chuyện gì à?"
C: "Cô liên lạc riêng với vị hôn thê của tôi. Trước đó tôi đã nhắc nhở, nhưng cô vẫn vượt quá giới hạn."
Anh mất biết bao công sức mới giúp cô thoáng khôi phục lại dũng khí để sống, vậy mà lần này lại bị Tống Ngôn Hoan phá hủy hoàn toàn.
Trong lòng Trì Ưng dâng lên sự tức giận khó có thể diễn tả bằng lời.
Ngôn Ngôn Ngôn Hoan: "Em chỉ là nói với cô ấy chuyện anh và ông nội xảy ra mâu thuẫn, chuyện vốn là vậy mà, ông nội anh rõ ràng không đồng ý cô ta, yêu cầu của ông đã rất thấp, nhưng ngay cả yêu cần thấp như vậy Tô Miểu cũng không đạt được."
C: "Chuyện này có quan hệ gì với cô?"
Ngôn Ngôn Ngôn Hoan: "Em chỉ là không muốn sự cố gắng trong thời gian dài của anh đổ sông đổ bể. Anh biết không, em vốn là có thể ở lại Mỹ, NASA cũng đã gửi thư mời cho em rồi, nhưng em vẫn trở về, em trở về cùng anh. Trì Ưng, sự nghiệp của anh, tương lai chung của chúng ta, em muốn giúp anh."
C: "Cô hiểu lầm rồi, chỉ có Tô Miểu mới có chung tương lai với tôi. Đây là lời hứa tôi cho cô ấy năm mười tám tuổi."
Ngôn Ngôn Ngôn Hoan: "Trì Ưng, anh thử nhìn lại cô ta xem, bất kể là gia thế hay là tình trạng hiện tại, cô ta có chỗ nào xứng với anh chứ!"
Trì Ưng gần như không thể nhịn được nữa, nhưng vẫn nén giận hỏi một câu…
C: "Tình trạng của cô ấy?"
Ngôn Ngôn Ngôn Hoan: "Ông nội hỏi thăm em về sinh hoạt ở trường đại học của anh, ông đã biết toàn bộ tình trạng Tô Miểu, nếu không sao ông lại giận dữ đến như vậy. Ông nội hỏi thăm được một ít tình huống của cô ta ở đại học. Khi đó cứ cách dăm ba ngày cô ta lại phải đến Trung tâm tư vấn tâm lý, tình trạng tinh thần căn bản không bình thường. Trì Ưng, dáng vẻ cô ta như vậy căn bản không có thể trở thành một người vợ tốt, một người mẹ tốt, đây mới điều khiến ông nội tức giận nhất. Gia đình nguyên sinh đối với một người có ảnh hưởng quá lớn."
Sự phẫn nộ của Trì Ưng gần như bộc lộ ra lời nói.
Anh cật lực khắc chế, giữ lý tính, trả lời cô ta bằng một tin nhắn cuối cùng.
C: "Cám ơn sự trợ giúp trong khoảng thời gian này của cô. Ngày mai tôi sẽ thông báo cho kế toán trả lương nghỉ việc cho cô. Tôi tin rằng cô sẽ phát triển tốt hơn khi ở NASA. Chúc cô vui vẻ."
Gửi xong mấy câu này, Trì Ưng vô cảm bấm xóa tài khoản WeChat tên “Ngôn Ngôn Ngôn Hoan”.
Mấy giây sau, anh đập mạnh điện thoại vào tường.
...
Tô Miểu đã bưng thức ăn thơm phức lên quầy bar: "Mau tới ăn cơm đi!"
Trì Ưng để cái điện thoại bể nát xuống, đi tới cạnh bàn nhìn hai mặn một canh thơm nức mũi: Thịt ba chỉ xào, rau xào, canh trứng cà chua.
"Thịnh soạn quá."
"Anh đang giễu cợt em đấy à?" Tô Miểu bưng chén đi tới, "Cái này mà gọi là thịnh soạn, đây là chút thức ăn vô cùng vô cùng giản dị."
"Đối với anh, món ăn không có ớt chính là món ngon cao cấp thịnh soạn."
"À, xem ra món ăn Tứ Xuyên của chúng ta thật sự..." Tô Miểu cười, giống như sờ xoa đầu Trì Ưng một cái giống như trộm chó vậy, "…Đã để lại cho bạn trai một bóng ma nghiêm trọng trong lòng rồi."
Trì Ưng ngoan ngoãn dụi đầu vào tay cô, cô vỗ mặt anh, "Đi xới cơm cho em đi."
"Tuân lệnh."
Trì Ưng đi xới cơm, sau đó cùng cô thân mật ăn cơm.
Anh gắp thức ăn cho cô, Tô Miểu cũng nhanh chóng gấp cho anh.
Hai người dường như thật sự đang trải qua cuộc sống của vợ chồng tân hôn, khiến cuộc sống trở nên có hương vị trong sự chăm sóc lẫn nhau của hai người.
"Ơ? Sao điện thoại bị bể màn hình rồi?" Tô Miểu nhạy bén nhận thấy điện thoại của anh bị bể, cầm ở trong tay cẩn thận kiểm tra. Cái màn hình này đã bể thành hình hoa tuyết, không biết còn tưởng rằng anh cầm gạch đập màn ảnh nữa đấy!
"Trượt tay."
"Sao anh lại phí vậy chứ, không chịu cầm cho chắc." Tô Miểu giống hệt như những cô vợ tính toán chi ly, oán giận nói, "Thay màn hình chính hãng mắc lắm đây, gần như có thể đổi một cái điện thoại mới rồi."
Cô gái này trước nay đều thích dông dài, Trì Ưng lại thích nghe những lời cô nói, điều này khiến anh cảm thấy cuộc sống dính khói bụi nhân gian.
"Vậy thì đổi cái mới."
"Chờ trường học phát lương, em mua cho anh cái điện thoại mới."
"Cám ơn vợ."
Tô Miểu dùng điện thoại vỗ một cái lên mặt người đàn ông, cười nói: "Không cần cảm ơn, Tiểu Ưng thương anh."
Hành động không lễ phép của Tô Miểu khiến Trì Ưng níu lấy tay cô: "Em vẫn còn sức nhỉ."
Hai người đùa giỡn một trận, thiếu chút nữa lại đánh lên giường.
"Lo mà ăn cơm đi! Làm cái gì vậy không biết!" Tô Miểu nghiêm túc kêu dừng. Cô ngồi lại bên cạnh quầy bar, "Đói chết rồi mà còn..."
Đôi mắt hẹp dài của Trì Ưng quét nhìn cô một cái, không nhịn cười được lên.
"Cười cái gì!" Cô dùng đũa gõ gõ vào chén của anh.
Trì Ưng nhìn váy ngủ hở lưng màu đen của cô phác họa lên khuôn ngực tròn trịa cùng bờ mông lả lướt.
"Cực cưng, hay là em đi thay cái váy đi?"
"Hả?"
Người đàn ông xít lại gần cô, hô hấp nóng bỏng nhẹ nhàng phả vào bên tai, "Dáng vẻ của em bây giờ cmn quá gợi cảm, anh không cách nào ăn cơm đàng hoàng được."
Tô Miểu đứng lên: "Trì Ưng, em muốn đánh chết anh!"
"Anh sai rồi, em đi thay đồ đi." Trì Ưng đẩy cô, "Cô giáo Tô mặc như vậy ăn cơm với anh, thật sự không đứng đắn chút nào."
Nói xong anh không nhịn được lại cười lên.
Tô Miểu đạp cho anh một cú thật mạnh, sau đó trở về phòng thay một bộ quần áo mặc ở nhà màu be rồi mới đi ra, thở phì phò nói: "Bảo em mặc, em mặc xong lại cười nhạo em, sau này anh còn muốn em nghe lời anh là chuyện không thể nào!"
"Em vốn là cũng không cần quá nghe lời anh. Em tự mình muốn mặc thì mặc, không muốn mặc thì không mặc."
"Đây là anh nói đó!"
Tô Miểu cúi đầu yên lặng ăn cơm, không để ý tới anh nữa, giống như đang thật sự nổi giận.
Trì Ưng tự nhiên cảm khái: "Có lúc anh hy vọng bạn gái anh phải tự do phóng khoáng, có lúc anh lại hy vọng bạn gái anh phải nghe lời."
"Sao anh không lên trời luôn đi."
Trì Ưng không nhịn được nhéo má cô: "Tiểu Ưng, gần đây em sống có vui vẻ không?"
"Rất vui vẻ." Cô cười với anh một cái, lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, "Nhưng lượng thời gian vui vẻ không nhiều, chính là những lúc ở cùng với bạn trai!"
"Bỗng nhiên được tỏ tình, được thương mà sợ quá."
"Ôm."
Tô Miểu rất chủ động đưa tay ra, Trì Ưng đón lấy cô, cùng cô ôm một cái. Anh kéo cô vào lòng thân mật đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Ăn cơm đàng hoàng đi."
"Ừm!"
Sau khi cơm nước xong, Trì Ưng chủ động thu dọn bàn ăn, bưng chén đến bồn rửa sạch.
Anh không thích dính những chấm dầu mỡ li ti, nhưng không có biện pháp nào khác, không biết làm cơm thì chỉ có thể gánh vác công việc rửa chén thôi.
Tô Miểu đi tới bên cạnh anh, dựa lưng vào quầy, thờ ơ hỏi một câu: "Trì Ưng, công việc của anh... có ổn không?"
"Anh sa thải Tống Ngôn Hoan rồi."
Cô sợ ngây người, "Tại sao!"
"Cô ta nhúng tay vào cuộc sống riêng của anh." Trì Ưng thắt tạp dề rửa chén, vẻ mặt lạnh nhạt, "Nếu như mỗi nhân viên dưới tay và người hợp tác với anh đều như vậy, anh còn sống qua ngày được không đây."
Tô Miểu bĩu môi một cái, buồn bực nói: "Bên cạnh anh không ít người theo đuổi mà, cô ấy cũng là một cái trong số đó."
"Cô ta là người hợp tác với anh, chỉ như vậy thôi."
Cô "À" một tiếng, lo âu nói: "Vậy anh sa thải cô ta, ông nội anh sẽ càng không vui."
"Tiểu Ưng, anh có thể đi tới hôm nay, có được mọi thứ, không chỉ là do ông nội cho anh, anh cũng có nền tảng của riêng mình."
Trì Ưng quay đầu nhìn Tô Miểu, trịnh trọng nói: "Ông nội giận dữ hủy bỏ chức vụ CEO cùng với toàn bộ quyền hạn giám đốc của anh, nhưng anh vẫn là người phụ trách phòng nghiên cứu. Em biết điều này có nghĩa là gì không?"
Cô lắc đầu.
"Tập đoàn Bắc Côn là công ty khoa học kỹ thuật làm các sản phẩm trí năng cao cấp, tinh vi và vượt trội. Mà trước mắt, kỹ thuật khoa học nồng cốt nhất nhất, tiên tiến nhất của bọn họ lại nằm trên người anh, cho nên hiện tại bọn họ không thể rời khỏi anh, ông nội cũng biết rõ điểm này."
Tô Miểu nhìn tia sáng ẩn hiện trong đôi mắt đen láy của chàng thiếu niên, tựa như lại thấy được dáng vẻ anh tràn đầy khí thế đọc bài diễn thuyết dưới quốc kỳ vào buổi sáng sớm năm mười tám tuổi…
"Có thể đi tới bước này của ngày hôm nay, anh không dựa vào bất kỳ sự đồng tình và thương hại của người nào, không dựa vào bất kỳ sự yêu thích và thiên vị của bất kỳ ai. Mọi thứ... đều do chính anh kiếm được."
"Vậy nên, ta có sức mạnh để đấu tranh vì cô gái mình thích."
Cảm xúc mãnh liệt cuộn trào trong lồng ngực, cô cụp mắt, đôi đũa yên lặng chọc vào những hạt cơm trong chén, nước mắt lặng yên không tiếng động theo gò má lăn dài.
Nhưng khóe miệng cô... lại cong lên một nụ cười rất ngọt rất ngọt: "Trì Ưng, ngày mai chúng ta đi núi Giá Cô chơi!"