Những mỹ nhân này đều chưa có phong hào, tuy rằng gọi chung là mỹ nhân, nhưng cùng mỹ nhân thật sự còn kém vài cấp, trong các nàng đã có vài người đã từng thị tẩm, cũng có người còn chưa nhìn thấy mặt hoàng đế.
Trời dần dần nóng lên, nơi A Phúc đứng vốn không bị nắng chiếu đến, nhưng khi mặt trời chiếu chếch đi, hơn phân nửa thân thể đều bị ánh mặt trời chiếu lên, Lục Doanh vẫy tay gọi nàng, A Phúc tiến nhanh tới hai bước, Lục Doanh mở hòm cầm một bình nhỏ ra, lại đem hòm đóng lại.
A Phúc mắt sắc, nhìn thấy trên cái chai có dán mảnh giấy viết Sinh tân tuyết lộ đan.
Lục Doanh đem cái chai đưa cho Tử Mân, Tử Mân hầu hạ Thái hậu uống một viên, cái chai thu vào trong lòng.
Các mỹ nhân bên dưới đến thưởng hoa yến, nhưng không ai tay không đến, theo số ghế từng người bước lên dâng lễ mọn cho Thái hậu — tự nhiên, người đã lên vị trí Thái hậu này, không phải mấy thứ châu ngọc tài bảo có thể đả động, nhưng các mỹ nhân dâng lễ vật đều phi thường lịch sự tao nhã, nhìn ra đã khá tốn công chuẩn bị. Mỹ nhân đầu tiên dâng lên bức vẽ Quan Âm, Quan Âm kia thoạt nhìn giống Thái hậu vài phần, không biết cố tình hay vô ý. Thái hậu tuy rằng cũng đã tuổi cao rồi, nhưng nhìn qua vẫn ung dung đẹp đẽ quý phái, vẫn đoan chính thanh nhã như mới ba mươi.
Vu mỹ nhân khéo léo thướt tha, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế, nói Quan Âm này là hôm nọ từng gặp trong mộng, khi tỉnh dậy đã vẽ lại. Đúng lúc gặp yến tiệc Thái hậu, cho nên cố ý vội vàng dâng lên. Thái hậu mỉm cười nói: “Cũng là một phen tâm ý.” Sai người thu hồi, lại ban thưởng một ly rượu, Vu mỹ nhân khiêm tốn nói bản thân vẽ xấu vụng về bất thành kính ý, tiếp nhận rượu uống, trên mặt hơi hơi ửng đỏ, lui về ngồi xuống.
Lần này giáng đòn phủ đầu, có bức họa Quan Âm của Vu mỹ nhân rồi, những bức tranh thêu, khăn lụa, dải như ý, khăn thêu còn có kinh phật viết tay cũng không quá xuất sắc nữa. Mười mấy vị mỹ nhân mỗi người đều đẹp, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt. Tam công chúa khi thì nói chen mấy câu, khi thì lại dựa vào Thái hậu nói thầm nhỏ nhẹ vài câu, khiến Thái hậu thập phần thoải mái.
Hoàng tử Lý Cố cùng thiếu niên gọi là Vi Tố ở bên cạnh hắn vẫn đều im lặng, Lý Cố vẻ mặt rất lãnh đạm, muôn hoa như gấm mỹ nhân như ngọc trước mắt, hắn tựa hồ không có một chút hứng thú. Vi Tố vẫn ngồi cạnh hắn, trừ bỏ thay hắn châm trà một lần, cũng không nói chuyện nhiều.
Hai người kia thoạt nhìn không hề hợp với Đức Phúc cung tràn đầy cẩm tú hương thơm này, nhưng Thái hậu lại giống như rất thiên vị Lý Cố, cũng không bởi vì hắn không thân cận lấy lòng mình như Tam công chúa mà bỏ qua hắn, còn phân phó người đem điểm tâm trái cây trên bàn mình đưa cho Lý Cố.
Cuối cùng là Lã mỹ nhân ngồi ghế cuối, trên người nàng mặc xiêm y màu xanh lá, cũng không thực tiên nghiên ( xinh đẹp + tươi sáng), nhất là khi so với phục sức rực rỡ của các mỹ nhân khác, có loại cảm giác nghèo túng ảm đạm.
Nàng hai tay trống trơn, trong tay áo cũng không giống mang theo lễ vật gì. Chờ tất cả mọi người đã hiến lễ vật với thái vật xong nàng mới tiến lên, uyển chuyển quỳ gối, thanh âm cũng rất êm tai: “Lã Kha bái kiến Thái hậu.”
Người khác ngay cả là chép kinh phật thêu khăn tay cũng có một kiện lễ vật, cái này không liên quan giàu nghèo, chỉ có nàng tay không, cũng không thể bỏ qua.
Quả nhiên nàng tiếp tục nói: “Tiểu nữ ngu dốt, không có lễ vật. Bất quá nhớ rõ một ca khúc dân ca nơi quê nhà, khiến Thái hậu chê cười rồi.”
Những người khác vẻ mặt khác nhau, hiển nhiên không dự đoán được vị Lã mỹ nhân này có hành động kinh người như vậy. Bởi thế, so với những người khác càng nổi bật hơn.
A Phúc đứng ở nơi đó, cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, nhìn bức tranh vui chơi tiêu khiển hòa hợp trước mặt, nhiều loại hoa, danh viên, rượu ngon, cung nữ, thi họa, từ khúc……
Nàng có chút hoảng hốt, nghe Thái hậu nói: “Nha, này cũng tốt lắm. Ngồi không cũng không thú vị, có ca khúc để nghe cũng có thể giải buồn. Bất quá hôm nay không có nhạc công, sáo trúc quản huyền tất cả đều không có.”
Tam công chúa mỉm cười, bưng chén ngồi cạnh Lý Cố, tiếp câu: “Làm gì cần phải có sáo trúc loạn tai quản huyền nhiễu tâm, chỉ cần hát không cũng rất tốt.”
“Hảo hảo, vậy hát đi.”
Lã mỹ nhân hơi hơi ngẩng đầu lên, nàng vóc người không thấp, có lẽ không đủ gầy yếu, nhưng khi đứng như vậy, lại có một cảm giác tự nhiên bất quần hào phóng tự tại.
A Phúc cũng có chút tò mò, khi ở trên núi, cũng thường nghe sư phó đánh đàn gảy huyền, cùng gió núi thông reo, làm người ta ý trì thần túy.
Lã mỹ nhân lấy một cây đũa ngà, nhẹ nhàng đập vào cạnh đĩa, đinh một tiếng, rõ ràng minh thúy. Thanh âm của nàng thanh lệ nhu uyển, đọc nhấn rõ từng chữ tựa hồ liền thành một hơi, lại chữ chữ rõ ràng hiểu được, A Phúc lại chỉ nghe một câu mở đầu, liền như bị một đạo sét đánh lên đỉnh đầu, cả người cương cứng bất động.
“Ta ở đầu Trường Giang, quân ở cuối Trường Giang. Ngày ngày nhớ quân không thấy quân, cừng uống nước Trường Giang.”
Bỗng nhiên một thanh âm leng keng vang lên, A Phúc dọa ba hồn bảy vía vội vàng hồi xác, còn tưởng rằng chính mình không ôm vững hòm làm rơi đồ. Nhưng cúi đầu nhìn, bản thân mặc dù dọa ngốc, cũng không buông tay, cái hòm hoàn hảo vẫn nằm trên tay mình.
Kia, kia vậy là thứ gì bị rơi?
A Phúc nhìn về phía trước, Tam công chúa đang không hờn giận đứng dậy lau xiêm y, một cung nữ bên cạnh cũng vội vàng thay Lý Cố chà lau. Bình rượu gốm sứ đổ nghiêng trên bàn, đỏ thẫm cả thảm mà người làm đổ rượu — là Hạnh Nhi!
Tim A Phúc đập loạn, Hạnh Nhi ngơ ngác nâng tay đang đứng ở một bên, dường như còn chưa hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tam công chúa bị rượu đỏ đổ lên làm bẩn ống tay áo, mày mặt nhăn chặt lại, Hàn phu nhân vội vàng ra lệnh cho cung nữ thu thập, lông mi đều dựng thẳng lên, quát người hai bên: “Còn thất thần làm cái gì? Lôi nha đầu kia xuống đi!”
Hạnh Nhi như vừa tỉnh mộng, bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi, nói năng lộn xộn: “Phu nhân! Phu nhân tha cho ta! Không phải ta…… Ta, ta không phải cố ý …… Ta chỉ là, châm trà, không chạm vào bầu rượu……”
Tam công chúa liếc nhìn nàng một cái, nói với Hàn phu nhân: “Quên đi, xem ra nàng cũng chỉ là người vừa mới tiến cung không lâu, phu nhân không cần phạt nàng.”
A Phúc nhẹ nhàng thở ra, một khắc vừa rồi làm nàng khẩn trương quên cả hô hấp.
Nếu Tam công chúa không nói những lời này, Hạnh Nhi có khả năng sẽ bị chôn sống đánh chết!
Hàn phu nhân nói: “Còn không mau đa tạ Tam công chúa khoan dung?”
Hạnh Nhi còn ngốc, cung nữ bên cạnh huých nàng một cái, nàng vừa sợ hoảng loạn dập đầu: “Đa tạ Tam công chúa, đa tạ Tam công chúa tha thứ. Đa tạ phu nhân, đa tạ công chúa……”
Thật sự là sợ hãi.
A Phúc bình tĩnh lại, không còn lo lắng cho Hạnh Nhi, nhưng mấy câu hát vừa rồi nàng nghe được lại lập tức vang lên đâu đó bên tai.
Có phải đã nghe lầm rồi không?
Không, chính xác rồi. A Phúc có thể xác định.
Như vậy, là trùng hợp sao? Chính là trùng hợp, mới giống nhau.
A Phúc cảm thấy trong đầu loạn thành một đoàn, gật đầu một cái tự điều chỉnh lại.
Thế giới này, rõ ràng không có Tần hoàng Hán Vũ, không có Đường thi Tống từ, không có…… lịch sử mà A Phúc đời trước đã biết!
Nhưng mà ca khúc này, bốn câu mà Lã mỹ nhân hát này, là từ đâu mà đến?
Hàn phu nhân hầu hạ Tam công chúa đi thay quần áo, Lý Cố đứng dậy, thanh âm lạnh lùng nói: “Thái hậu thứ lỗi, ta muốn đi về trước.”
“Nga?” Thái hậu ngoài ý muốn: “Như thế nào? Ngươi thân thể không khoẻ sao?”
“Người ở đây quá nhiều làm ta choáng váng đầu, trời cũng nóng rồi.” Hắn thần thái vẫn lạnh lùng, trong thanh âm mang theo một cỗ mệt mỏi phiền chán, khi nói chuyện với Thái hậu cũng không thấy mềm hơn hay có chút lấy lòng nào, Thái hậu lại không hề cảm thấy hắn có thái độ bất kính gì, vội nói:“Nếu như vậy, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, uống chút canh giải nhiệt, giờ học buổi chiều cũng không cần phải đi nữa.”
Biến cố như vậy, Lã mỹ nhân xấu hổ đứng tại chỗ, đứng không phải mà ngồi cũng không được. Thái hậu bảo người đưa Lý Cố trở về, Tam công chúa cũng không ở, trên hội ngắm hoa nhất thời lạnh băng.
A Phúc hiện tại cũng không quan tâm gì khác, nàng chỉ cố gắng suy nghĩ, có phải tiếp theo Lã mỹ nhân sẽ hát bốn câu nữa? Bốn câu kia, có phải sẽ giống như trong trí nhớ của nàng hay không?
Lã mỹ nhân nàng…… Làm sao có thể biết ca khúc này?
Rốt cuộc, là chuyện gì đã xảy ra?
Trong đầu A Phúc có vô số ý niệm đang lăn qua lăn lại, nàng nghĩ bản thân đã sớm quên hết tất cả đời trước, gọi là hoàn hồn cũng tốt, gọi là chuyển thế cũng được, gọi là xuyên qua cũng không sao – sinh mệnh kiếp trước đã chấm dứt, cuộc đời kiếp này đã bắt đầu, chỉ là nàng không uống bát canh Mạnh Bà trong truyền thuyết cho nên mới nhớ rõ tất cả chuyện trước kia đúng không?
Nhưng là, nàng muốn quên hết đi, bắt đầu lại cho tốt, kiên định với cuộc sống này, vậy mà qua mười năm, đột nhiên lại nghe khúc từ kia, bất an, mê hoặc, hỗn loạn…… tất cả nổi lên trong đầu.
Ánh mắt A Phúc không chịu theo khống chế, đảo tới đảo lui trên người Lã mỹ nhân, một chỗ cũng không buông tha, nàng thật muốn tiến lên hỏi cho rõ — nhưng nàng lại chỉ có thể bắt buộc bản thân đứng tên tại đó, động cũng không thể động.