Phúc Vận Lai

Chương 34

“A Phúc tỷ, đứng lên, mặt mũi chân tay cũng không tẩy rửa làm sao mà ngủ được?”

A Phúc ừ một tiếng, không nhúc nhích

“Muộn thêm lúc nữa là không còn nước ấm đâu, chỉ còn một chậu thôi, hai ta cùng lau qua đi.”

A Phúc cố gắng đứng lên, Hạnh Nhi để cho nàng rửa mặt trước, A Phúc cũng không khách khí. Trên mặt không có son phấn, dùng mỗi nước không lau cũng được. Lúc rửa chân hai người cùng cho chân vào chậu. Khuôn mặt A Phúc trơn tròn, chân cũng như vậy, tròn tròn trắng trắng, thoạt nhìn như hai ngó sen tròn đã rửa sạch bùn đất, ngón chân cũng nhiều thịt, chân Hạnh Nhi lại gầy, bốn chân của hai người cùng ngâm trong một cái chậu, chà chà rửa rửa cho nhau, Hạnh Nhi nói: “Người ta nói chân thịt là có phúc đó.”

“Làm hài tốn vải mới đúng.” A Phúc nói: “Lúc trước nương đã oán giận ta, cùng là làm hài, muội muội muốn mất hai thước vải, ta lại phải thêm một khoảng lớn nữa.”

“Thế mới tốt.” Hạnh Nhi nói: “Những lão nhân trong thôn chúng ta vẫn nói, cả cuộc đời, nên ăn bao nhiêu nên dùng bao nhiêu đó là trời định, tay chân khuôn mặt lớn hơn người khác, thì đó là người tướng có tài có phúc. A Phúc tỷ, chỉ cần nhìn chân, đã biết tỷ khẳng định là có mệnh phú quý.”

A Phúc cũng từng nghe có người nói như vậy, bất quá không để trong lòng.

Còn có mệnh phú quý gì chứ? Bất quá chỉ là một cung nữ.

Vừa rồi nghe tin tức kia, A Phúc thật ra chưa nghĩ đến việc nói với Hạnh Nhi ngay. Nói ra chuyện này bây giờ, sẽ kéo thêm bao nhiêu lời nữa mất, A Phúc bây giờ rất mệt mỏi, chỉ hận không thể ngủ đến chết không bao giờ tỉnh lại nữa.

Huống hồ, nói cho Hạnh Nhi, cũng chẳng khác nào nói cho Nhị Hương, hai người này tính tình hợp nhau, không có gì giấu nhau. Nhị Hương lại là người miệng rộng ba hoa, nói ra, không đến một ngày, chắc toàn bộ người trong Thái Bình điện đều biết chuyện.

A Phúc ngã xuống giường, rên rỉ một tiếng, cảm thấy nửa người dưới rã rời, Hạnh Nhi lại chen qua đây, kéo chậu than đến trước đầu giường.

“A Phúc tỷ, ngươi mệt sao?”

“Ừ……” Đứng lâu hơn bình thường, lại khẩn trương, A Phúc mơ hồ.

“Ngươi nói, ân thưởng vào lễ mừng năm mới, chúng ta có thể hay không cũng……”

A Phúc loáng thoáng nghe thấy nàng còn nói nói gì đó, nhưng lại không thể nghe rõ nàng đang nói gì, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Mồng một tháng giêng cũng không giống như hiện đại sau này có thể ngủ nướng một giấc, ngay cả Cố Hoàng tử cũng phải dậy từ sáng sớm, đến Đức Phúc cung thỉnh an nói chuyện. Cho dù bình thường Thái hậu thương cảm Cố Hoàng tử đi lại không tiện, nhưng ngày mồng một năm mới, tất cả mọi người trong cung đều phải đi, hắn đương nhiên cũng không thể miễn được.

A Phúc đứng ngây người dưới hành lang, đến khi Giai Huệ đi tới: “Phát ngốc ở đây làm gì?”

“Ta nghĩ…… Nếu có thể ngủ nướng thì tốt rồi.”

“Phi, thật sự là nha đầu lười. Mau vào. Muốn ngủ nướng sao? Đừng nói chúng ta cả đời này là mệnh hầu hạ người khác. Dù là người được hầu hạ, có mấy người có thể ngủ nướng chứ!” Giai Huệ đâm ngón tay lên gáy nàng, nhỏ giọng nói: “Cho dù là Thái hậu nương nương, trừ khi bị bệnh, bằng không, quanh năm suốt tháng, ngày nào không phải giờ mẹo ( 5 – 7h) đã dậy rồi sao?”

A Phúc le lưỡi, nhanh chóng đi vào cùng nàng hỗ trợ.

Điều này cũng đúng…… Nữ nhân ngày đầu năm, trừ bỏ người ở trong thanh lâu những nơi chuyên làm ăn buổi tối ra, thật đúng là không có một ai có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Lại so sánh với kiếp trước, cảm giác ngủ thẳng đến giữa trưa, thật sự là…… Khụ, cõ lẽ chỉ có thể ảo tưởng mơ mộng một chút mà thôi.

Giai Huệ cẩn thận dặn mấy người A Phúc đi theo hầu hạ cho tốt, đi cùng Cố Hoàng tử đến Đức Phúc cung, phải cẩn thận chiếu ứng, uống trà, dùng điểm tâm, ăn cơm, phải chú ý cái gì đều nói rõ. A Phúc ghi nhớ tất cả, Cố Hoàng tử phủ thêm áo choàng đi ra, bộ liễn cũng chuẩn bị xong.

Dù A Phúc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Đức Phúc cung tràn đầy người, vẫn lập tức cảm thấy đầu ong ong. Các vị phu nhân, mỹ nhân, hoàng tử, công chúa, còn có các mệnh phụ người hầu các nàng mang theo….. Khác với đại yến tối hôm qua, nói như thế nào đó cũng là nơi quan lại hoạt động, hoàng đế cũng có mặt, lúc này hoàng đế lại không đến, có thể gọi là tụ hội gia đình — được rồi, gia đình này, hơi quá lớn một chút, làm khó Thái hậu phải nhớ kỹ mặt và tên nhiều người như vậy.

Nói thật ra, làm Thái hậu cũng không dễ, thân là Thái hậu, trừ khi bị bệnh, ngay cả ngủ nướng cũng không được ngủ.

Đại khái chuyện ngủ thẳng đến khi tự tỉnh chỉ là giấc mộng, đời này không có cách nào để thực hiện được.

Cố Hoàng tử và Triết hoàng tử ngồi cùng một bàn, còn có Gia hoàng tử và Đoan hoàng tử ngày hôm qua A Phúc chỉ nhìn thoáng qua. Tín hoàng tử ngồi cùng một chỗ với mẫu thân hắn.

A Phúc liếc mắt nhìn một cái, Tam công chúa đang ngồi cạnh Thái hậu. Đang bóc quýt, ngươi một miếng ta một miếng ăn rất vui vẻ.

Đối với vị Tam công chúa này, trong lòng A Phúc cảm thấy rất phức tạp, luôn cảm thấy nàng và mình đến từ cùng một nơi, là bạn bè, nhưng lại cảm thấy…… Nàng và bản thân có khoảng cách khá xa, nàng là thiên chi kiêu nữ, bản thân chỉ là cỏ dại ven đường.

Thái hậu triệu Cố Hoàng tử, lôi kéo tay hắn nói chuyện. Tuy rằng chăm sóc rất tốt nhưng khi nói chuyện với người trẻ tuổi, tự nhiên sẽ toát ra một thần thái — ân, lão khí hoành thu*.

(*) tỏ ra là người lớn

A Phúc đứng sau Cố Hoàng tử khoảng hai bước, không thể quá thân cận cũng không thể đứng quá xa.

Thái hậu lại vẫy tay, trong nhóm nữ quyến có một vị quý phu nhân chậm rãi đi tới, bà mặc một bộ váy cát tử ( có lẽ là có những đường văn hoa tơ chỉ mày tím), trên trán cài một viên minh châu bằng ngón tay cái. Một cô nương thoạt nhìn rất ngại ngùng đi theo phía sau, mặc một bộ y phục nhũ đỏ bạc, khuôn mặt xinh xắn, trên mặt hồng ửng, có bộ dáng ngọt ngào ngây thơ.

“Đến, gặp một lần, đây là Hội Dương Hậu phu nhân, vị này là hòn ngọc quý trên tay Dương Hậu.”

Hai nữ tử kia cùng nhau khom người hành lễ: “Điện hạ hữu lễ.”

Cố Hoàng tử tựa hồ có một chút ngoài ý muốn, bất quá cấp bậc lễ nghĩa vẫn chu toàn, hơi hơi xoay người: “Phu nhân hữu lễ, không cần khách khí.”

Vị Hội Dương Hậu phu nhân lại cười không nói, Thái hậu ngoắc tay bảo nữ nhi của nàng tiến đến gần hơn: “Thanh Nguyên cũng đã trưởng thành rồi, lần trước khi thấy nàng, hình như còn chưa cao bằng đế đèn đâu.”

Hội Dương Hậu phu nhân cười nói: “Thái hậu nói đúng, một năm nay con bé đã cao hơn không ít, người cũng gầy hơn.”

Thái hậu cười, một tay lôi kéo vị Thanh Nguyên tiểu thư kia, một tay lại dắt Cố Hoàng tử: “Các ngươi lúc trước đã từng gặp mặt. Lúc ấy Thanh Nguyên tiến cung để làm bạn với Tam muội muội của cháu, cháu trên người lại không khỏe, vẫn ở cạnh ta, lúc ấy chúng ta còn chưa chuyển đến Đức Phúc cung.”

Cố Hoàng tử gật đầu một cái: “Vâng, tôn nhi nhớ rõ, khi đó Thái hậu vẫn ở tại Văn Hoa cung, hoa viên ở đó không lớn bằng Đức Phúc cung.”

“Đúng vậy, chỉ chớp mắt, đứa nhỏ cũng đã lớn thành thiếu niên, năm tháng không buông tha ai mà.”

Không biết Cố Hoàng tử có cảm giác không, A Phúc đã nhìn ra. Thái hậu không hề che giấu suy nghĩ, chính là đang làm mai mối đó!

Có phải người lớn tuổi đều như vậy không? Hồ thẩm ở cạnh nhà A Phúc cũng thích việc này, bắt đầu chỉ làm người trung gian nói vun vào, sau đó bỏ mặc cả nhà cửa, cả ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chuyên nghiệp làm mối.

Dự cảm của A Phúc không sai chút nào, mặc dù hai bên đương sự — Cố Hoàng tử và vị Thanh Nguyên cô nương kia một câu cũng chưa nói, nhưng Thái hậu và Hội Dương Hậu phu nhân hiển nhiên lại không phải nghĩ như vậy. Các nàng lộ ra loại tươi cười thầm hiểu trong lòng, dường như đều cảm thấy chiếm được sự an ủi và thỏa mãn rất lớn. Thanh Nguyên cô nương cúi đầu một chữ không nói, Cố Hoàng tử đã bỏ qua mất tự nhiên ban đầu, tự nhiên hào phóng đứng ở nơi đó, những ánh mắt của người khác dù là thiện ý, là ác ý, với hắn mà nói, đều không có ý nghĩa.

Ân, không biết vị Thanh Nguyên cô nương này nghĩ như thế nào. Nhưng A Phúc cảm thấy……

Nàng ta rất may mắn.

Thật sự.

Nữ nhân thời đại này, lập gia đình là chuyện lớn nhất, bị gả cho người không tốt, như vậy cả đời đều bất hạnh. Nếu gả cho nam nhân tốt, biết chiếu cố, thương yêu thê tử……

Cố Hoàng tử tuy rằng mắt không tốt, nhưng nếu gả cho hắn, vị Thanh Nguyên cô nương này nhất định sẽ hạnh phúc.

Dự cảm của A Phúc nửa điểm không sai. Còn chưa hết tháng giêng, Thái hậu đã tác chủ, chỉ hôn con gái thứ ba nhà Dương Hậu Hạ Thanh Nguyên cho Cố Hoàng tử.

Giai Huệ nói với A Phúc, vị Thanh Nguyên cô nương này nàng cũng biết, tính tình rất tốt, là một vị tiểu thư an tĩnh, khiêm tốn lịch sự. Giai Huệ nói: “Thái hậu quả nhiên rất thương yêu điện hạ của chúng ta, đây là một mối hôn nhân tốt. Hội Dương Hậu và Hậu phu nhân cũng đều là người nhân hậu.”

A Phúc gật gật đầu, trong lòng cũng thả lỏng không ít.

Chủ mẫu tương lai là người tính tình tốt, vẫn tốt hơn là một người như quỷ dạ xoa. Nàng nhân hậu, hạ nhân có thể thoải mái một chút, sống tốt một chút.

Dương phu nhân đối với chuyện này cũng rất vui mừng, tuy rằng hôn kỳ chưa xác định, nhưng Dương phu nhân đã bận rộn vô cùng. Cho dù là một người bình thường muốn kết hôn, cũng không phải chuyện đơn giản, huống chi là hoàng tử. Thủ tục đính hôn vừa dài vừa rườm rà, các loại lễ tiết khiến người ta choáng váng đầu hoa cả mắt.

Lúc A Phúc đang cầm một hộp sách mới đi vào nhà, Cố Hoàng tử đang ngồi ở trước cửa sổ. Sau khi lập xuân, thời tiết cũng dần ấm lên, trong phòng vẫn đốt chậu than, không khí ấm áp ập tới.

A Phúc nhẹ nhàng để sách xuống: “Điện hạ, người ở thư cục* lại tặng sách mới đến.”

(*) nơi viết sách

“Ừ.”

Nếu bình thường, Cố Hoàng tử nhất định sẽ hỏi đó là sách gì, nhưng hôm nay lại không hề hỏi, A Phúc lại châm trà, Cố Hoàng tử bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng…… Có dáng vẻ thế nào?”

A Phúc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Trong lòng Cố Hoàng tử nhất định không yên tĩnh như biểu hiện bên ngoài của hắn. Kết hôn là chuyện lớn đời người, từ nay về sau, cuộc sống sẽ hoàn toàn khác lúc trước.

A Phúc có chút khẩn trương, ngồi xuống: “Thanh Nguyên tiểu thư…… Nàng cao hơn nô tỳ một chút, dáng người thon thả. Ân, làn da trắng nõn……”

Cố Hoàng tử muốn biết diện mạo người khác, đại khái chỉ có thể dùng ngón tay thử thăm dò sờ soạng, muốn hiểu người kia, chỉ có thể thông qua việc trao đổi nói chuyện. Nhưng nếu không có cơ hội để hắn đi thăm dò diện mạo của Thanh Nguyên, cũng không có trao đổi nói chuyện gì, đương nhiên hoàn toàn không có ấn tượng.

“Xem ra tính tình rất tốt, người nhất định cũng vô cùng tốt …… Nhất định có thể ở bên điện hạ.”

“Thật không?”

Sắc mặt Cố Hoàng tử dường như cũng không vui vẻ.

A Phúc cảm thấy cổ họng phát khô, cũng không nghĩ ra lời chúc phúc hay lời khen ngợi nào.

Nàng cũng không cảm thấy cao hứng.

Vừa rồi, khi hình dung Thanh Nguyên, nàng cảm thấy đầu lưỡi như mọc gai, hơi hơi phát đau.

Giai Huệ đẩy cửa tiến vào, A Phúc quay đầu nhìn, mặt nàng trắng bệch, bộ dáng mất hồn mất vía.

“Giai Huệ tỷ?”

Giai Huệ như bừng tỉnh lại, nhìn nàng một cái.

“Làm sao vậy?”

“Vừa rồi, có người đến đưa tin……”

“Chuyện gì?” A Phúc cũng khẩn trương. Thoạt nhìn không phải là chuyện tốt.

“Hạ tiểu thư, chết bệnh.”
Bình Luận (0)
Comment