Phúc Vận Lai

Chương 39

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mưa to đứt quãng suốt hai ngày, A Phúc cũng giống như thời tiết không thể vực dậy nổi tinh thần, ốm yếu, làm việc không có tí sức lực nào, ăn cơm không ngon. Hạnh Nhi nghĩ là  nàng đang khó chịu mùa hè, vội mang trà thảo dược tới cho nàng uống, cũng không thấy tốt hơn.

Lúc A Phúc đứng trước mặt Dương phu nhân, tuy rằng cố gắng tỉnh táo, nhưng thoạt nhìn vẫn ảm đạm trầm mặc hơn bình thường rất nhiều.

Nhìn bên cạnh, Giai Huệ, Tử Mân vẫn ở tây viện nhưng chưa có dịp gặp, một người nữa là Hải Phương vẫn theo hầu Dương phu nhân, thậm chí còn có cả Trần Tuệ Trân và cung nữ mà  Thụy phu nhân đưa tới kia. Các đại cung nữ trong Thái Bình điện, không sai biệt lắm đều ở chỗ này.

Dương phu nhân ngồi ngay ngắn phía trên, đánh giá các nàng một lượt từ đầu tới chân, khi nhìn đến A Phúc thì nhíu mày:

“Ngươi làm sao vậy? Buồn bã ỉu xìu?”

A Phúc không hề có ý giấu diếm Dương phu nhân  — không muốn cũng phải nói, mà muốn cũng phải nói. Hơn nữa khi lãnh đạo chủ động hỏi đến, cho dù không thể gây ấn tượng tốt cũng không thể để bà hiểu lầm đúng không?

Quả nhiên, Dương phu nhân nghe xong chuyện của A Phúc, cũng không trách cứ nàng, lại an ủi vài câu. A Phúc chú ý trên bàn Dương phu nhân có một cái hòm lớn đang mở, bên trong là hoa lụa trong cung mới làm, có mai, đỗ quyên, Ngọc Lan trắng thanh nhã, còn có Túy hải đường cùng kim mẫu đơn đậm rực rỡ, tay nghề tinh xảo, để tất cả cùng một chỗ, thoạt nhìn thập phần cảnh đẹp ý vui.

Dương phu nhân cười, đem hòm cầm lên: “Các ngươi đều đến chọn một cành đi.”

Giai Huệ ở trong đây xem như đại cung nữ, ẩn ẩn có phong thái người đứng đầu, trước tiên là nói: “Phu nhân bình thường ban, thưởng không ít, những bông hoa này đều là loại tốt nhất, phu nhân giữ lại để bản thân dùng, tặng cho người khác cũng được.”

“Ta không dùng những cái này. Đây là đồ châm công phường mới đưa tới hôm nay, đến, mỗi người chọn một cành đi, cũng nên trang điểm tưới tắn một chút, tuy rằng Thái Bình điện không thể so với những nơi khác, nhưng tất cả mọi người cũng không thể cả ngày đều lôi tha lôi thôi được, người khác nhìn thấy thì đều thấy buồn chán đi?”

Mọi người quỳ gối nói tạ ơn, Giai Huệ đi lên trước, nàng chọn một cành tiên lục lan*.

(*)tien-luc-lan

Dương phu nhân hỏi: “Chọn cái này, là vì không hẹn mà hợp với tên của ngươi?”

Giai Huệ gật đầu xác nhận.

Tử Mân chọn một đóa phù dung, Dương phu nhân cũng hỏi: “Là thích hoa phù dung?”

Tử Mân ôn hoà nói: “Phù dung không có hương, lại có thể làm thuốc, có thể nhuộm vải, có rất nhiều công dụng.”

(*) ban đầu cứ tưởng phù dung là hoa sen cơ, lên mạng tra nó lại ra hoa nàyphu-dung

Dương phu nhân cũng mỉm cười, gật gật đầu.

Những người khác cũng đều đi qua chọn. Trần Tuệ Trân chọn là một đóa mẫu đơn viền vàng, là bông hoa rực rỡ lộng lẫy nhất trong hòm.

(*) thấy là loại này, còn lại đa số là hình thêumau-don

Đến lượt A Phúc, nàng cúi đầu những những bông hoa lụa còn lại bên trong hòm, chọn một cành hoa hồng thạch lựu.

(*)thach-luu

Cũng không có lý do gì, chỉ là do tâm tình và thời tiết đều âm u nặng nề, nhìn thấy màu đỏ này, liền cảm thấy tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn một chút.

Dương phu nhân hỏi: “Tại sao lại chọn hồng thạch lựu?”

A Phúc suy nghĩ không thể trực tiếp nói lý do kia cho Dương phu nhân được.

“Những bông hoa khác, vừa nở đã tàn. Riêng hoa lựu sau khi kết quả mới rụng, thứ cung nhân thưởng thức, không phải chỉ có mỗi hoa mà thôi.”

A Phúc nói như vậy cũng không xem như nói dối, nàng trước kia cũng rất thích hoa lựu, cũng thích ăn quả lựu.

Dương phu nhân trầm ngâm một lát, mỉm cười: “Nói đúng.”

Bà cầm đóa hoa kia lên, cẩn thận quan sát tóc A Phúc, đem đóa Hồng thạch lựu kia cài lên tóc nàng, lui ra phía sau mấy bước ngắm nhìn: “Không sai, rất hợp.” Lại nói với những người khác: “Đều cài hoa lên đi. Ta muốn đi Đức Phúc cung thỉnh an, các ngươi cũng đi cùng đi.”

Bên ngoài mưa còn rất lớn, A Phúc và Giai Huệ đi cùng một ô, khi đến Đức Phúc cung vẫn  khó tránh khỏi bị ướt giày, dưới chân cảm thấy ẩm ướt lạnh lạnh rất không thoải mái.

Đức Phúc cung, A Phúc đã rất lâu rồi chưa tới. Cung điện trong màn mưa lộ vẻ yên lặng mà trang nghiêm, cảnh tượng cũng không giống trong trí nhớ của A Phúc lắm.

Mấy người A Phúc đứng chờ dưới hành lang, vẻ mặt Giai Huệ giống như đang vì chuyện gì đó mà tâm phiền ý loạn, A Phúc liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm thấy kỳ quái, chưa từng thấy Giai Huệ lại tâm thần không yên như bây giờ, nàng vẫn luôn luôn trầm ổn.

A Phúc nâng tay lên, sờ sờ tấn đóa hoa lựu bên đầu, Dương phu nhân đưa các nàng đến Đức Phúc cung làm cái gì? Thời tiết lại tệ như vậy……

Hồng Cẩm đi ra từ trong điện, hướng các nàng nhẹ giọng nói: “Thái hậu triệu kiến.”

A Phúc có chút ngoài ý muốn, mấy người nhanh chóng chỉnh sửa lại vạy áo và váy cho nhau, khi thấy không còn chỗ nào chưa chỉnh tề không hợp quy củ, mới từng người đứng thành một hàng, chậm rãi đi vào điện.

Thái hậu ngồi trong điện, bên cạnh còn có một vị mỹ nhân hầu chuyện, Dương phu nhân đứng một bên.

A Phúc không dám nhìn nhiều, các nàng cùng nhau đồng loạt quỳ gối, vấn an Thái hậu. Giọng Thái hậu nghe qua tựa hồ tâm tình không tệ: “Đều đứng lên đi.”

A Phúc chỉnh lại váy, sau khi đứng lên vẫn giữ quy tắc cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân. Thái hậu là người rất chú ý quy củ, khi A Phúc vừa bị phân đến Đức Phúc cung, Hồng Cẩm đã chỉ bảo nàng một ít quy củ. Tuy rằng đều là chi tiết nhỏ, nhưng có rất nhiều lúc, những chi tiết đó lại rất quan trọng. Khi sống ở trong cung, cũng không có chuyện lớn quan trọng nào, nhưng mọi người mỗi ngày đều cố gắng cẩn thận, cũng không phải chú ý từng chi tiết đó sao?

“Đều ngẩng đầu lên.”

Các cung nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, bất quá ngẩng đầu cũng không có nghĩa là được giương mắt.

“Ân, đều là người được dạy dỗ cẩn thận, tất cả đều rất nghiêm chỉnh.”

Giọng của Dương phu nhân mang theo ý cười đáp lời: “Thái hậu khen trật rồi, nô tỳ cũng không dám cướp công của người. Nơi này, còn có người do Tuyên phu nhân đưa tới, Hà mỹ nhân đưa tới, còn có hai người do Thái hậu ban thưởng nữa.”

Thái hậu thấy Tử Mân, gật gật đầu: “Tử Mân ở Thái Bình điện, hầu hạ có tận tâm không?”

“Tử Mân cô nương rất cẩn thận, thập phần tận tâm.”

“Vậy là tốt rồi.”

Dương phu nhân nâng hộp lên, Thái hậu chọn một quả hạnh nhân: “Còn có ai là người Đức Phúc cung nữa? Ta cũng không nhớ được đầy đủ.”

Dương phu nhân quay đầu ra hiệu, A Phúc bước lên phía trước nửa bước, quỳ gối hành lễ: “Bẩm Thái hậu, nô tỳ là cùng Tử Mân từ Đức Phúc cung đến Thái Bình điện hầu hạ.”

Thái hậu tươi cười hiền lành, đánh giá nàng cẩn thận từ đầu tới chân, vẫy vẫy tay: “Đến, lại gần đây.”

A Phúc đi lên phía trước vài bước, khi cách Thái hậu ba bước thì dừng lại.

“Đến gần một chút. Ta đã cao tuổi, mắt cũng không tốt lắm, ở xa quá, thấy không rõ.”

A Phúc trong lòng không yên, lại đi lên phía trước hai bước, đầu vẫn cúi.

Dương phu nhân kéo tay A Phúc đến, Thái hậu nhìn cẩn thận, lại nhìn mặt, ánh mắt dừng lại trên bông hóa lụa trên tóc nàng.

“Đây là…… Hồng thạch lựu a?”

“Đúng vậy,” Dương phu nhân nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ này tự mình chọn, nói là hoa rơi kết quả, có hoa có quả.”

Thái hậu cười gật đầu: “Đúng, quả lựu trăm hạt, rất tốt.” Lại hỏi: “Tên là gì?”

Dương phu nhân thay nàng đáp: “Gọi là Chu Hỷ, bất quá bình thường đều gọi nhũ danh của nàng là A Phúc. Gia đình trong sạch, có thể đọc văn viết chữ, bình thường đều ở cạnh Cố điện hạ hầu hạ vô cùng tận tâm.”

Thái hậu thoạt nhìn càng thích: “Ân, họ tốt, tên tốt, người cũng tốt.”

A Phúc có điểm không hiểu, lại không thể biểu hiện ra ngoài. Dương phu nhân hơi xoa bóp vai nàng một chút, A Phúc vội vàng quỳ xuống.

“Là một đứa nhỏ tốt, về sau vẫn phải tận tâm hầu hạ điện hạ nhà ngươi.”

A Phúc vội vàng nói: “Nhận được dạy bảo của Thái hậu, nô tỳ ngày sau nhất định giữ đúng bổn phận, tận tâm tận lực.”

Thái hậu nở nụ cười: “Đúng vậy, đã tận tâm, cũng phải tận lực.”
Bình Luận (0)
Comment