*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất xa, bỗng nhiên có người vỗ tay tán thưởng.
A Phúc quay đầu, man tử mặc áo dài màu đen, đội mũ miện cuốn sa* chậm rãi vỗ tay, cất bước đi tới. Cung nhân thái giám đều quỳ gối.
(*) Mũ của vua, nhưng mà không tìm ra kiểu dáng cụ thể, có lẽ là 1 trong những loại nàyLý Cố đứng lên, Lý Hinh bước xuống khỏi bàn tròn, A Phúc đỡ nàng một phen, cảm giác thân thể của nàng đang run rẩy không ngừng.
“Bái kiến phụ hoàng.”
A Phúc cũng quỳ gối theo, hoàng đế ngồi xuống, giọng nói ôn hòa: “Đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Không thể tưởng được hôm nay lại có phúc nghe đến thế, hai người các con đều lười biếng, đã lâu không cho trẫm nghe một khúc hay rồi. Hinh Nhi, một khúc này của con có thể gọi là Thiên Ma diệu vũ.”
( đại khái là múa vô cùng đẹp)Lý Cố chưa nói gì, Lý Hinh lại nói: “Chúng con mỗi ngày đều nhàn rỗi, phụ hoàng mới không có nhiều thời gian xem chúng con đàn múa đó.”
Nàng tuy rằng cố gắng đứng thẳng, nhưng thân thể run run tất cả mọi người đều đã nhìn thấy. Hoàng đế nói: “Con vừa rồi múa rất mạnh đi? Mau mau ngồi xuống.”
“Không phải……” Lý Hinh sắc mặt trắng bệch, trên mặt đều là mồ hôi, nhìn mọi người đáng thương nói: “Con ăn nhiều, lại vận động mạnh …… Nghỉ một chút sẽ không sao.”
Hoàng đế vừa lắc đầu vừa cười: “Con a…… Cũng là đại cô nương rồi, lại vẫn như trẻ con.” Ông lại nói với Lý Cố: “Con cũng ngồi đi.”
Trong nhà thuỷ tạ lúc này chỉ còn A Phúc đứng.
“Đây chính nương tử con mới nạp?”
A Phúc nhẹ nhàng quỳ xuống: “Thiếp Chu thị bái kiến hoàng thượng.”
“Miễn lễ. Nghe qua, đứa nhỏ này cũng đã từng đọc sách?”
“Ngày xưa khi ở nhà đã từng cùng huynh trưởng học sách hai năm, nhận biết vài chữ.”
“Nhận biết vài chữ? Đây là nói khiêm tốn rồi. Nếu không hiểu thơ ca, mấy câu vừa rồi cũng không thể hòa hợp với tiếng nhạc của bọn họ. Lúc trước khi bọn họ hợp tấu trẫm đã từng nghe qua, phóng khoáng rộng mở, cũng có thể thu phóng tự nhiên. Ngươi sao…… Mặc kệ có tâm hay là vô tình, nhưng những lời kết thúc, không tệ.”
A Phúc nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng tán thưởng, tiếng nhạc ca hát phát ra từ chân tâm, trước phải cảm động chính mình, mới có thể đả động người khác. Thiếp cũng không biết vừa rồi mình đã nói cái gì, nếu có chút tuyệt diệu, cũng là bởi vì tiếng nhạc của Cố điện hạ và công chúa điện hạ đánh động thiếp trước, mới có thể không tự chủ được, phát ra tiếng tương hòa.”
“Hay, hay!” Hoàng đế vui vẻ nói: “Hay cho một câu không tự chủ được, nhưng lại là một người có tâm.”
Lý Hinh uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Không riêng có tuệ tâm, còn có tay khéo nữa, vừa rồi chúng con đang đáp lễ nàng đó, một con cá làm ba món ăn.”
“Sao? Ba món ăn?”
Lý Hinh nói: “Vâng, thịt cá lọc ra làm thịt viên, da cá cuốn cải ngọt, dưa chuột còn có đậu đũa, khi ăn vừa chua lại thơm ngon, đầu cá nấu canh, trong canh còn cho thêm một muỗng sữa dê nữa.”
“Sao?”
“Cá và dê, cũng không phải đều tanh sao.”
Hoàng đế ha ha cười: “Nghe con nói như vậy, trẫm cũng muốn nếm thử.”
Lý Hinh cười nói: “Không được rồi, tất cả đều bị con và ca ăn sạch rồi. Phụ hoàng nếu muốn ăn, sáng mai mời đến sớm.”
Hoàng đế gật gật đầu, thoạt nhìn không để ý đến lời nói đùa của Lý Hinh, không có nửa phần không vui nào.
“Con cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều.” Nàng che miệng cười: “Vừa rồi cảm thấy tất cả mọi thứ trong bụng như muốn trào ra, may mắn có thể nhịn xuống. Nếu không bây giờ trong nhà thuỷ tạ này đã bị phun đầy rồi, như thế thật sự là tư văn tảo địa* đốt đàn nấu hạc, phỏng chừng ca ta cả đời này đều không muốn đến nơi này nữa.”
(*) tri thức đi quét rác = người tài không được trọng dụng. Ý của 2 câu này đều là làm chuyện lãng phí, hỏng giá trị thật của nó.“Lần sau đừng lỗ mãng như vậy. Trẫm vừa rồi đã sai người ta đưa đến Ngọc Lam cung hồng quả mới dâng năm nay, cái đó cũng tiêu thực, con trở về nhớ ăn một chút.”
(*) hồng quả là sơn tra“Cái đó rất chua.”
“Không chua, trẫm đã ăn rồi.”
Đoạn đối thoại như vậy thật giống như cha và con gái trong gia đình bình thường, vô cùng thân thiết tự nhiên, xem ra trong cung mọi người vẫn thường nói, Tam công chúa được thánh sủng
( hoàng thượng thương yêu) nhất không phải giả.
Hoàng đế quay đầu nói với Lý Cố: “Cũng đưa đến Thái Bình điện một giỏ.”
Lý Cố quy củ nói: “Tạ phụ hoàng.”
Ân, đây là nam nữ bất đồng. Nữ nhi là áo bông nhỏ* bên người, con trai càng lớn thì càng khó thân thiết với phụ thân.
(*) áo bông nhỏ = người tri kỉ“Vậy mấy ngươi các con vừa ăn uống no đủ xong đã chạy đến đây cầm tiêu gảy đàn? Trách không được từ xa trẫm đã nghe thấy tiếng đàn đi đến, lại như ngửi thấy một chút mùi tanh.”
“Ô, đó cũng không phải là mùi mấy món bọn con ăn,” Tam công chúa chỉ chỉ ra hồ nước ngoài cửa sổ: “Thấy nước thì sẽ có mùi tanh, không liên quan đến bọn con.”
A Phúc cảm thấy Tam công chúa như vậy trách không được khiến người khác yêu thương, hoàng đế thương, Thái hậu yêu, Lý Cố cũng thích nàng. Cô nương minh diễm vô mị, lan tâm tuệ chất, đa tài đa nghệ lại lanh lợi vui vẻ như vậy, ai có thể không thích?
A Phúc nhớ tới khúc tỳ bà vừa rồi, vẫn cảm thấy tâm tinh
( lòng và tinh thần) lay động, tay áo phiêu phiêu váy xoay tròn…… Giống như bức họa Đôn Hoàng* đã xem lúc trước, bay lên trời.
(*) bức họa vẽ thần phậtVô cùng đẹp…… Đẹp đến mức không thật.
“A Phúc, ngươi có thể dùng hồng quả làm điểm tâm không?”
A Phúc nghĩ nghĩ: “Có thể làm hai loại, bất quá những món đó ngự trù trong cung đều có thể làm.”
“A Phúc?” Hoàng đế lần đầu tiên nghe thấy tên như thế: “Tên này ai đặt?”
“Là phụ thân đặt, là hi vọng con gái phúc trạch kéo dài không ngừng.”
“Đây là nhũ danh của nàng, đại danh cũng rất hay, là một chữ Hỉ.”
“Đúng, người làm cha mẹ, tự nhiên đều muốn con mình tốt. Đại tục đều phong nhã, tên này không tệ.”
Lý Hinh đánh rắn chọn gậy: “Phụ hoàng, bọn họ hôm qua tổ chức việc vui, hôm nay đi thỉnh an Thái hậu, mọi người đều tặng lễ vật. Phụ hoàng người làm sao có thể hai tay trống không chứ? Như vậy không thể chấp nhận được.”
(*) đánh rắn chọn gậy: theo từng trường hợp mà hành độngA Phúc tin chắc trong hậu cung số nữ nhân muốn hoàng đế đòi ban thưởng nhất định nhiều đến mức đếm không hết, nhưng có thể thành công chiếm được, hơn nữa làm cho hoàng đế cam tâm tình nguyện, thật đúng không nhiều lắm. Cho dù Thái hậu lão nương của ông đòi, cũng chưa chắc đã có, chỉ có Tam công chúa Lý Hinh mới có thể đòi đến mức thuận lý thành chương, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, hơn nữa hoàng đế còn đặc biệt hưởng thụ.
“Được được, lễ gặp mặt này tự nhiên phải đưa.” Hoàng đế thanh thanh cổ họng, quay đầu nói: “Chu thị ôn lương kính cẩn, tướng mạo đoan trang, nội phủ, Chu thị thăng thành ngũ phẩm thục nhân.”
Lý Hinh cười khanh khách đẩy A Phúc một cái: “Ai nha nha, phụ hoàng hôm nay thật hào phóng hiếm có, gậy trúc này xem ra gõ trúng rồi! A Phúc, mau tạ ơn đi!”
Lý Cố ngạc nhiên sau đó cũng vui mừng: “A Phúc, còn không mau tạ ơn.”
A Phúc sửng sốt một chút, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Từ cung nữ nghèo hèn, biến thành nương tử thất phẩm, lại biến thành thục nhân ngũ phẩm…… A Phúc nhớ tới trước kia đã nghe người ta nhắc tới, từ thất phẩm đến ngũ phẩm, mất thời gian mười tám năm. Nhưng hiện tại thì sao? Bất quá mới có hai ngày ngắn ngủn……
Sắc trời không còn sớm, sau khi hoàng đế và Tam công chúa rời đi, mọi người trong Thái Bình điện đều hướng Lý Cố và A Phúc chúc, náo nhiệt vô cùng, mọi người đều vui sướng. Lý Cố lại một lần nữa thưởng tiền, thật sự là trên dưới đều vui.
Đến buổi tối, A Phúc còn chưa phục hồi tinh thần, ngồi trước bàn trang điểm sững sờ, Tử Mân bưng một cái đĩa bạch thủy tráng mã não tiến vào, trên cái đĩa là sơn tra đỏ au. Nàng quỳ gối nói: “Chúc mừng chủ tử.” Mới để cái đĩa xuống.
“Điện hạ đâu?”
“Điện hạ đang tắm rửa. Nô tỳ đã phân phó chuẩn bị nước cho chủ tử.”
A Phúc gật gật đầu, Tử Mân lại đến gần giúp nàng tháo búi tóc, chải tóc.
A Phúc thuận tay cầm một quả sơn tra, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Trong ngọt có hơi chua, dư vị lâu dài.