Phúc Vận Lai

Chương 56

“A Phúc, nàng đừng sợ…… Đừng sợ. Hãy tin ta” Hắn nâng lên tay lên, có chút bối rối vuốt ve khuôn mặt A Phúc.

“Không có việc gì, thật sự, ta không sao.” A Phúc lắc đầu, tự mình dùng tay áo lau hai má và mắt: “Ta không sợ. A Cố.”

Ta chỉ là đau lòng thay chàng, những lời này A Phúc cũng định không nói ra.

Nàng nhớ tới Lưu Nhuận, lúc ngẩng đầu nhìn, Lưu Nhuận sớm đã thức thời lui ra. A Phúc quay đầu, hít hít mũi nói: “A Cố, người khác không muốn chúng ta sống tốt, chúng ta vì chuyện này mà bi thương buồn giận, sẽ chỉ làm những người đó gãi đúng chỗ ngứa* ( cảm thấy thích ý, vui vẻ). Bọn họ không nghĩ chúng ta sống tốt, chúng ta càng phải sống thật tốt, bọn họ không muốn chúng ta có con, chúng ta càng phải sinh thật nhiều đứa nhỏ thông minh xinh đẹp, tức chết bọn họ mới tốt! Chúng ta sống càng tốt, bọn họ lại càng khổ sở! Chàng nói có đúng hay không!”

Lý Cố kinh ngạc, trên mặt một lần nữa có ánh sáng: “Đúng, nàng nói đúng. Chúng ta phải sống thật tốt, phải sinh một đàn con!”

Ách, trọng điểm của hắn tại sao lại đặt ở câu sau chứ? Không ngờ mình nói nhiều như thế, lão huynh lại chỉ nghe lọt mỗi câu này sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Phúc biến thành hình 囧, bất quá tốt xấu gì tâm tình của Lý Cố cũng đã tốt hơn nhiều rồi.

Mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp rồi vẫn phải trở lại giải quyết vấn đề ở hiện tại.

“Kỳ thật việc này trước kia ta chưa từng gặp, nên cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, điện hạ nói thử xem? Có nên thương lượng một chút với Dương phu nhân không, bà ấy nhất định sẽ có đối sách.”

“Đúng, hàng rào quanh Thái Bình điện xem ra nên thắt chặt hơn một chút.” Lý Cố gật đầu đồng ý.

A Phúc cố ý hỏi hắn: “Điện hạ đã từng dựng hàng rào bao giờ chưa?”

Lý Cố sửng sốt, rồi nở nụ cười: “Chưa từng làm cũng phải học làm mà, ta hiện tại cũng là người đã có gia đình. Nếu đã thành gia, thì phải lập nghiệp, nuôi sống vợ con. Nàng có biết, ngày đó khi ta đi gặp Vi Khải, hắn đã nói với ta cái gì không?”

A Phúc tự nhiên không biết.

“Vi Khải nói với ta, hắn chưa từng trách ta. Nhưng hắn rất thất vọng với ta, bởi vì ta còn không chưa thành một người có trách nhiệm. Có trách nhiệm với bản thân, có trách nhiệm với người bên cạnh mình. Ngày đó hắn còn hỏi ta, nếu ta có thê tử, có thể yêu nàng bảo hộ nàng cả đời bình an không? Cả đời của ta, đến tột cùng muốn làm một người như thế nào? Là nhốt mình trong phòng, làm một người mù ngoài thương xuân bi thu không biết làm việc gì, hay là muốn sống thật tốt, có thể nghiêm túc nói với người khác một câu, ta không thẹn với lòng.”

A…… A Phúc rất ngoài ý muốn, lại cảm thấy vô cùng cảm động, Vi Khải này, có thể nói với một hoàng tử những câu thành thật nghiêm túc như vậy, nếu không phải đối xử chân thành thật sự, làm sao có thể nói như vậy.

Nàng lại nghĩ tới nam từ nhìn thoáng qua ngày đó ở vi phủ. Tuy rằng là huynh đệ, nhưng hắn và Vi Tố hoàn toàn khác nhau. Vi Tố phong lưu phóng khoáng, nhưng Vi Khải lại làm cho người ta có cảm giác…… Giống như bàn thạch đại thụ, kiên nghị cao ngất.

“Ngày đó hắn nói với ta những lời này, giống như gõ tỉnh ta. Ta sống ngây ngốc nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng nghĩ tới, ta tương lai muốn làm việc sự, muốn làm người như thế nào — mắt bị mù không phải là cái cớ để yếu đuối, lúc Vi Khải nói như vậy, ta cảm thấy giống như bị tát một cái, xấu hổ vô cùng. Xảy ra chuyện hôm nay, cũng làm cho ta cảm thấy, mình như vậy thật vô năng. Những lời của Vi Khải làm cho ta phải suy nghĩ thật lâu, nhưng thủy chung vẫn chưa hạ quyết tâm, nếu không, chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ cũng sẽ không xảy ra.”

A Phúc nhẹ giọng nói: “Chàng vì sao phải tự trách mình chứ? Chúng ta tuổi còn chưa quá lớn, thánh nhân cũng đã nói, tam thập nhi lập*, chàng và ta còn chưa đến hai mươi, còn cần trải nghiệm và học tập rất nhiều, không cần quá nghiêm khắc với bản thân như vậy.”

(*)“Tam thập nhi lập” – 30 tuổi lập thân, lập nghiệp – đã trụ vững, có nghề nghiệp, việc làm, có khả năng nuôi sống bản thân và gia đình, đã xác định vị trí của mình trong xã hội.

Lý Cố lắc đầu: “Không. Chúng ta không phải đang quá nghiêm khắc với bản thân, nhưng  người khác chẳng lẽ còn có thể chờ chúng ta trải nghiệm học tập xong mới lại đến đối phó với chúng ta sao? Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Chúng ta vừa mới thành hôn mới có hai ba ngày, bọn họ cũng đã vội vàng không thể chờ đợi mà ra tay rồi.”

A Phúc không nói thêm điều gì.

Nàng không phải không sợ hãi.

Sắc trời dần tối, trong bóng tối xung quanh giống như có vô số song ánh mắt không có ý tốt đang rình rập nhìn bọn họ.

A Phúc lao vào lòng Lý Cố, hai tay Lý Cố gắt gao ôm chặt lấy nàng.

Tựa hồ như vậy, bọn họ có thể nhận lấy dũng khí từ đối phương, dũng cảm đối mặt với tất cả hiểm trở, không e ngại lui bước.

Ánh chiều tà đỏ rực chiếu qua song cửa, cũng chiếu đỏ khuôn mặt Lý Cố.

Da hắn vốn trắng nõn, hiện tại nhìn là một loại ánh đỏ vàng ấm áp ôn hoà vui vẻ, trong ánh mắt giống như có một hồ nước, ánh sáng nhu hòa mênh mông.

Hắn ôn nhu như vậy, đem hết trách nhiệm quy tội cho bản thân.

A Phúc ở thầm thở dài, kéo tay hắn, lấy một ly trà cho hắn.

“Ta không khát.”

“Uống đi.” A Phúc nói: “Ta khát, cùng nhau uống.”

Gió đêm thồi đến, bọn họ một tay cầm tay nhau, tay kia thì đều bưng chén trà.

A Phúc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng cuối ngày, thản nhiên nhuộm lên trên các mái đình trong viện, mọi thứ trước mắt giống như một bức họa cổ.

Nếu cuộc sống tốt đẹp yên bình giống như một bức tranh, thì tốt rồi.

A Phúc uống hết chén trà.

Kỳ thật cần trưởng thành không phải chỉ có Lý Cố, còn có chính nàng.

Trong phòng vẫn im lặng, hai người đều không nói chuyện.

A Phúc bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cổ ở trong hoa viên tại Đức Phúc cung.

Khi đó nàng không bao giờ nghĩ đến mình sẽ gả cho hắn, duyên phận cuộc đời thật sự kỳ diệu.

“Muốn mời Dương phu nhân đến đây không?”

“Ừ.”

Tuy rằng đáp ứng, nhưng vẫn không có ai nhúc nhích, cũng không ai lên tiếng tiếp.

Giờ khắc yên bình này làm cho người ta không nỡ phá vỡ.

“A Phúc.”

“Vâng?”

“Lại đọc một đoạn sách đi. Mấy ngày nay bận rộn liên tục, đã lâu không nghe nàng đọc sách.”

A Phúc gật đầu: “Được, đọc cuốn nào?”

“Tùy tiện cuốn nào cũng được.” Lý Cố mỉm cười: “Ta chỉ muốn nghe giọng nói của nàng thôi.”

A Phúc đứng dậy đi đến bên giá sách chọn lựa, lấy một quyển sách, mở ra, tựa vào cạnh hắn nhẹ giọng đọc.

“Vân Lang sơn u tĩnh sâm nghiêm, từ xa nhìn lại, giữa hai ngọn núi giống như có một cây cầu bằng mây, có lẽ thần tiên có thể đạp lên cây cầu mây này, đi từ núi này đến núi kia, ngắm cảnh xuân thăm bạn bè. Từ xa nhìn núi thấy rất gần, đi qua đi lại thì còn mất hơn nửa ngày…..”

Ánh chiều buông xuống, ánh sáng trong phòng tối dần, A Phúc nhìn không rõ chữ trên trang sách, ngừng đọc.

Lý Cố lên tiếng hỏi: “Tối rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Thắp đèn…… Mời Dương phu nhân đến đây đi.”

Dương phu nhân cũng đã biết.

Đại khái mọi chuyện lớn nhỏ trong Thái Bình điện, không có việc gì có thể giấu được đôi mắt của bà. Lúc đến, bà mặc cung trang màu lục, chỉ có Hải Phương cầm đèn lồng đi cùng bà đến. A Phúc đứng dậy, luận cấp bậc thì nàng cao hơn, nhưng Dương phu nhân hầu hạ Lý Cố nhiều năm như vậy, tình cảm không tệ.

Bà ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện chiều nay, ta phải thỉnh tội với điện hạ. Là ta quản thúc không nghiêm, chưa làm hết phận sự, có tội lơ là. Người ra tay đã điều tra ra, xin hỏi điện hạ phải xử lý như thế nào ạ?”

A Phúc ngẩng đầu, không nghĩ tới động tác của Dương phu nhân lại nhanh như vậy.

“Làm sao mà tra được?”

“Là người cùng phòng tố giác, đã tìm thấy một gói thuốc bột nhỏ ở dưới gối đầu của cô ta.”

A Phúc nhịn không được hỏi: “Là ai?”
Bình Luận (0)
Comment