Nhìn Hạnh Nhi sắc mặt trắng bệch, Trần Tuệ Trân không nhẹ không nặng lại thêm một câu: “Khương Hạnh Nhi, có câu, người đang làm trời đang nhìn, hại nhân cuối cùng cũng sẽ hại mình, đây đều là do ngươi tự tìm đến, nếu không phải hôm nay ngươi muốn hại ta, ta cũng không định nói việc này ra.”
Nàng dập đầu về hướng Lý Cố và A Phúc: “Điện hạ, thục nhân, ta sớm biết rằng nàng có chỗ không đúng nhưng không nói ra, ta cũng có lỗi sai. Khi đó ta chỉ cảm thấy, thục nhân cát nhân thiên tướng, thân thể sẽ dần tốt lên, cũng nghĩ Hạnh Nhi sẽ còn chút lương tâm không làm tiếp việc như vậy nữa, lại nhớ tới tình tỷ muội, mới luôn giấu diếm không báo. Nếu ta biết nhân nhượng chỉ có thể nuôi ra kẻ gian, khiến cô ta làm ra chuyện thiên lý không tha như ngày hôn nay, ta là vạn vạn lần không dám bao che cho cô ta!”
A Phúc chỉ nhìn bọn họ, cũng không nói gì.
Trước sau chỉ trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Nguyên Khánh đi vào, đưa đồ trong tay trình lên cho Dương phu nhân.
Dương phu nhân mở gói giấy ra, nghiêng tay đưa về phía trước một chút, ý bảo Hạnh Nhi tự mình xem bên trong bao có cái gì.
Hạnh Nhi cúi đầu rên rỉ một tiếng, cả người đều ngồi sụp xuống đất, một câu cũng không nói ra được.
Vừa rồi khi mới vào cửa, nàng còn vụng trộm nhìn về phía A Phúc, tựa hồ có chút ý muốn lấy lòng và cầu xin, lần thứ hai, chính là nhìn cũng không dám nhìn.
Lần này, nàng hoàn toàn sụp xuống.
A Phúc…… A Phúc……
Hạnh Nhi mờ mịt nghĩ, khi đó thật sự là bị quỷ ám.
Thật sự, nàng cũng rất sợ hãi, cũng có hối hận, lúc nào cũng cảm thấy tim đập rất nhanh, cũng nghĩ nếu chuyện này bị người khác phát hiện ra thì làm sao bây giờ…… A Phúc thành thục nhân, cũng không gọi nàng đến hầu hạ, nàng một mặt thầm oán, một mặt lại lo lắng hãi hùng……
Hiện tại, rốt cục cũng xong rồi.
Hoàn toàn xong rồi.
Nàng nói: “Không phải…… Không phải ta, ta không hạ độc……”
Nhưng giọng của nàng mơ hồ không rõ, chính nàng cũng nghe không rõ.
Nàng chỉ trộm giấu chỗ thuốc đó thôi.
Nhưng hiện tại nói những câu này, cũng đã vô dụng.
Bản thân chỉ giữ chỗ thuốc đó, chỗ giấu chỉ có mình nàng biết. Trần Tuệ Trân, cô ta cư nhiên thầm đào số thuốc đó lên còn cất đi.
Cô ta từ khi đó đã bắt được một nhược điểm của mình, nhưng đến tận bây giờ mới nói ra.
Hạnh Nhi quay đầu sang, Trần Tuệ Trân cũng vừa khéo chuyển mắt nhìn về phía nàng.
Trên khuôn mặt cô ta không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt khi nhìn nàng, như đang nhìn một người chết.
A Phúc nhìn số thuốc trong gói giấy kia, không bị mốc, nhưng cũng khẳng định không thể dùng. Trần Tuệ Trân đại khái đã phơi nắng chúng, bằng không chôn dưới đất rồi lại đào ra, nhất định không thể giữ nguyên vẹn như vậy.
“Ngươi thật đúng là một người có lòng mà.”
Thái độ của Trần Tuệ Trân hoàn toàn không còn cường ngạnh như vừa rồi, giọng nói thấp xuống, thoạt nhìn vô cùng cung kính nói: “Tuệ Trân tự biết có tội, xin thục nhân trừng trị.”
“Ngươi đúng là có tội.” Lý Cố nói thêm một câu: “Bất quá không phải vì việc giấu giếm không báo, mà là về việc kê đơn mưu hại ngày hôm nay.”
Trần Tuệ Trân ngẩng mạnh đầu: “Điện hạ, việc này là do Hạnh Nhi vu hãm, cô ta……”
“Buổi chiều phòng bếp không có người trông coi, ngươi vì sao lại biết? Ngươi cố ý hỏi thăm sao? Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?”
Lý Cố thản nhiên hỏi ra những lời này, Trần Tuệ Trân nhất thời sửng sốt, cô ta đang định há mồm nói gì đó, Lý Cố lại chỉ vào gói thuốc trên bàn nói: “Ngươi nói gói thuốc này không phải của ngươi, là do cô ta vu oan ngươi, vậy ngươi cũng không biết thứ này gì đúng không? Vậy sao ngươi có thể nói Hạnh Nhi làm chuyện thiên lý không tha? Ngươi biết trong gói thuốc này có thứ gì, đúng không?”
“Không không, ta chỉ nghe phu nhân nói việc này rất nghiêm trọng……”
A Phúc thầm thở dài, mệt mỏi lắc đầu: “Tuệ Trân, hồ nước sau núi giả, hôm nay xới đất, sáng hôm nay Nguyên Khánh đã nói với điện hạ, đào hết bùn đất ở đáy hồ ra bồi đắp cho đất ở hoa viên thêm màu mỡ, cho nên nhắc chúng ta hôm nay không cần đến vườn phía sau, ta và điện hạ hôm nay tản bộ là đi Đan Phượng điện. Ngươi đi ra cạnh hồ trốn nóng, cảm thấy rất dễ ngửi sao? Ngươi đi giày thêu, sao không dính chút bùn ẩm nào ở đó? Ngươi cởi giày ra, lật lại nhìn xem, tự mình ngửi thử, có mùi nước bùn hay không?”
Dương phu nhân sắc mặt vô cùng khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tuệ Trân, nhưng việc này vẫn phải thẩm tra rõ ràng, giày của Trần Tuệ Trân rất sạch sẽ, tuy có bụi bẩn, nhưng vẫn nhìn rõ màu vải, hết sức rõ ràng.
Giọng Dương phu nhân như rít ra từ kẽ răng: “Kéo cô ta ra ngoài……”
Lý Cố hỏi: “Phu nhân muốn xử lý cô ta như thế nào?”
“Tự nhiên phải tra hỏi cho kĩ là do ai sai sử cô ta……”
Loại chuyện này……
Lý Cố thở dài: “Ta nhớ rõ, cô ta là do Tuyên phu nhân đưa tới đúng không?”
Dương phu nhân sợ run: “Đúng vậy.”
“Đưa cô ta trở về giao cho Ngọc Lam cung xử trí đi.”
Dương phu nhân đứng dậy, khom người nhận lời, lập tức gọi người đến đem Trần Tuệ Trân mặt mày tro tàn vẫn không nhúc nhích kéo ra ngoài.
Hạnh Nhi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua A Phúc, lại vội cúi thấp xuống.
“Điện hạ, thục nhân, Khương Hạnh Nhi xử trí như thế nào?”
“Phu nhân hiểu rõ cung quy, nên làm gì thì cứ làm như vậy.”
Dương phu nhân lại ứng tiếng, Hạnh Nhi không cần người đến kéo đi, tự mình đứng lên, cúi đầu đi theo cung nhân lui ra ngoài.
Lý Cố cầm lấy tay nàng, nắm gắt gao.
“Đừng nghĩ nhiều” Hắn thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nữa.”
“Chuyện chén thuốc lần đó, ta đã sớm nhận ra.” A Phúc cúi đầu nhìn ngón tay mình. Móng tay sửa sang cẩn thận, trên ngón út còn đeo một cái nhẫn ngọc. Tay nàng nhiều thịt, không phải kiểu tay thon dài mềm mại hay tả trong sách. Nhưng Lý Cố vẫn luôn thể hiện rất thích, hắn rất thích nắm tay nàng……
“Nhưng ta vẫn chưa từng hỏi cô ấy, có phải đã động tay chân vào thuốc của ta hay không. Nhưng sau đó ta đối xử với cô ấy cũng không còn như trước, trước khi chúng ta thành thân, cô ấy nói có thể tiếp tục ở cạnh ta, hầu hạ ta hay không, ta không đáp ứng cô ấy.”
Lý Cố oán hận nói: “Nàng quá nuông chiều cô ta, không nên chịu đựng mãi như vậy.”
“Ta không phải chưa từng nghĩ, cô ấy vì sao muốn làm như vậy, thậm chí vừa rồi, ta cũng muốn hỏi cô ấy một câu, vì sao lại làm như vậy.”
Nhưng chung quy nàng vẫn không hỏi. Vô luận Hạnh Nhi làm như vậy xuất phát từ lý do gì, A Phúc nghĩ, chuyện đó cũng không quan trọng nữa. So sánh với sự thật, lý do đã thành không quan trọng.
“Ta muốn nói với Dương phu nhân một câu, khoan hồng với cô ấy một ít. Dù sao…… Chuyện hôm nay, là cô ấy tố giác Trần Tuệ Trân, coi như có chút công lao.”
Nhưng vô luận thế nào, Hạnh Nhi cũng sẽ không ở lại Thái Bình điện nữa.
Hai người nằm xuống đều không ngủ được, Lý Cố kéo tay nàng, vai kề vai nàng.
“A Phúc.”
“Vâng?”
“Vì loại người đó hao tổn tinh thần không đáng. Cô ta không coi nàng là tỷ muội, nàng xem, lúc cô ta tố giác Trần Tuệ Trân cũng không chút do dự. Người như vậy, ta trước kia cũng đã từng gặp qua. Chỉ cần mình có thể bước lên cao, lúc đem người khác làm đá kê chân, mắt cũng không nháy một cái.”
“Đúng vậy. Khi ta mới tiến cung có đi theo Từ phu nhân học quy củ, lúc ấy Khương Hạnh Nhi và Trần Tuệ Trân, đều ở cùng một chỗ ……” Hiện tại nói những chuyện này đều không còn ý nghĩa, nhưng A Phúc vẫn muốn nói gì đó, lại trầm mặc không thốt lên lời, cảm thấy ngực nghẹn càng khó chịu, yết hầu cũng vậy, muốn nói chút gì đó — mặc kệ là cái gì, đều sẽ thấy thoải mái hơn một chút.