Phúc Vận Lai

Chương 64

Cái gì vậy, A Phúc cảm thấy lời của Lý Cố quá khó hiểu rồi, nàng ngạc nhiên, xấu hổ ảo não, suy tư…… sau đủ loại biểu tình thì lại thốt ra một câu, hồ đồ đến không thể hồ đồ hơn.

“Vậy chàng, chàng quay mặt đi đã.”

Phi phi! A Phúc nói xong cũng thầm tự phỉ nhổ bản thân hai cái.

Nàng nói cái gì vậy!

Hắn dù mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, thì cũng có thể thấy được cái gì chứ? Có thể thấy một sợi tóc của nàng sao?

A Phúc cảm thấy, xong rồi, khẳng định là bị yêu cầu bất ngờ của Lý Cố làm cho đầu nàng  hồ đồ mất rồi.

Nhưng đối với câu trả lời hồ đồ của A Phúc, Lý Cố chẳng những không hề biểu hiện tức giận khi bị đâm đến chỗ đau, bại lộ khuyết điểm, mà ngược lại lại lộ ra biểu hiện vô cùng kinh hỉ đồng thời phát ra nụ cười ngây ngô: “Được được. Ta quay đi……”

Hai kẻ ngốc.

A Phúc vừa thầm nói vừa xấu hổ muốn chết.

Tuy rằng Lý Cố đã xoay người sang chỗ khác — cho dù hắn không quay đi thì hắn cũng có thể nhìn thấy cái gì? Trọng điểm cũng không phải hắn có thể nhìn thấy cái gì mà!

Thùng này cũng không nhỏ, có thể nói, chứa hai người hoàn toàn không thành vấn đề……

Được rồi, hiện tại không phải vẫn đề thùng lớn hay nhỏ……

A Phúc an ủi bản thân, tay cởi áo run run như mắc bệnh sốt rét, cởi nửa ngày mới cởi được nút thắt.

“Cần ta giúp không?”

A Phúc cảm thấy đầu mình sắp bốc cháy, toàn thân nóng bỏng: “Không, không cần!”

Lý Cố im lặng ngồi chờ.

A Phúc cởi váy, nhưng  yếm cùng quần trong thật sự không có dũng khí để cởi, vịn thành thùng tắm bước vào trong thùng.

Thùng rất lớn, thật sự, đừng nói chứa thêm một A Phúc, cho dù có thêm ba năm người đều có thể chứa được.

Hai người ngồi đối diện trong thùng, trên mặt Lý Cố lộ ra biểu tình mà A Phúc chưa từng thấy bao giờ, nụ cười ngây ngô, mắt cười híp thành một đường nhỏ, miệng cười toét thật to.

Người này thật sự là người nàng biết sao, là hoàng tử Lý Cố vẫn luôn thong dong bình tĩnh tư văn nho nhã sao?

Khụ, được rồi, A Phúc thừa nhận, đa số thời gian hắn vẫn thong dong bình tĩnh tư văn nho nhã.

Còn số ít thời gian……

“Ta giúp nàng gội đầu nhé?”

Hả?

A Phúc cảm thấy tối hôm nay…… Thật sự, thật sự là……

“Chàng, giúp, ta?”

Hắn có thể sao? Vị điện hạ này từ nhỏ đến lớn, đều là người khác gội đầu cho, hắn ngay cả tóc mình còn chưa từng gội qua…… có thể giúp người khác sao?

Lý Cố dùng sức gật đầu hai cái, còn cầm lấy xà phòng thơm ở bên cạnh: “Đến đến, ta giúp nàng gội.”

A Phúc sờ sờ tóc mình, có hơi lo lắng nếu thực sự giao cho hắn, mình có thể biến thành hói đầu hay không?

“Đừng sợ, ta sẽ gội thật tốt cho nàng!”

Vẻ hưng phấn kia quả thực là…… Xắn tay, nóng lòng muốn thử.

Được rồi, dù sao đã xuống nước rồi, tóc này, tùy theo hắn đi.

A Phúc nơm nớp lo sợ: “Chàng…… Nhẹ một chút.”

Làm ướt tóc, Lý Cố đem tóc nàng giữ trong tay.

Thật mềm mại, thấm ướt rồi có vẻ cũng hơi nặng.

Làm cho A Phúc rất bất ngờ, Lý Cố cho tới bây giờ chắc là chưa từng làm việc này bao giờ, nhưng thủ pháp lại vô cùng ôn nhu, đầu ngón tay và ngón tay từ hai bên tóc mai bắt đầu xoa bóp vòng tròn, xà phòng mang theo mùi hoa chậm rãi thấm vào trong tóc, Lý Cố nhẹ giọng nói: “Tuy rằng ta không nhìn thấy, bất quá, tóc A Phúc nhất định rất đẹp, vừa dày, vừa mềm, lại bóng mượt.”

A Phúc hơi dựa vào thành thùng, nghiêng đầu mặc hắn đùa nghịch.

“Chàng học được mấy lời thản ngôn mật ngữ từ bao giờ thế.”

Lý Cố mỉm cười ngẩng đầu, trên gương mặt trên tóc hắn vương đầy bọt nước, thoạt nhìn có vẻ đáng yêu trẻ con không giống bình thường. Đêm tối đã sớm buông xuống, bên kia bình phong trên bàn đã bày mấy đế nến hình hoa sen, bên trên thắp tám ngọn nến, ánh nến nhẹ nhàng lay động, ánh sáng nhu hòa rạng ngời. Ánh nến mờ ảo chiều lên thụ bình thêu mẫu đơn nhiều màu, ánh sáng như huyễn như mộng. A Phúc cảm thấy giờ khắc này khung cảnh này yên ắng ôn nhu không thể nói rõ.

Tóc quá dài, phải gội thành ba lượt. trên đầu, ở giữa, đuôi tóc. Tuy rằng hắn chưa từng làm, nhưng lại nhớ rõ cách người khác gội cho hắn như thế nào, Lý Cố nói tiếp: “Ta giúp nàng kì lưng nhé?”

A Phúc một tay quấn tóc vắt nước, sửng sốt một chút: “Không cần……”

“Không cần khách khí.”

“Thật sự không cần……”

Lý Cố cầm một tấm khăn mềm, lộ ra vẻ mặt hơi thất vọng: “Ta cam đoan không làm gì khác, cũng không được sao?”

A Phúc đã thực bình tĩnh — hai người cách nhau gần như vậy, ngâm mình trong cùng một thùng, đúng, cái gì nên làm cũng đều làm rồi, mấy lời xấu hổ cũng không phải chưa từng nói……

“Vậy chàng nhẹ chút.”

Tấm khăn nhỏ kia chậm rãi giúp nàng kì lưng.

Từ cổ bắt đầu, tay hắn không nhẹ không nặng, A Phúc liều mạng thôi miên bản thân, coi như sau lưng là Thụy Vân Tử Mân vẫn luôn giúp nàng tắm rửa là được, không có gì bất đồng!

Xác thực, không có gì bất đồng.

Nhưng A Phúc cảm thấy toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng lên, tựa hồ một chút gió thổi cỏ lay ở trong này đều sẽ biến thành sóng to gió lớn.

Lý Cố lau vô cùng cẩn thận, tay A Phúc nắm mép thùng càng ngày càng chặt, thân thể cũng càng ngày càng nóng.

“Đến, nàng tới giúp ta đi.”

Lý Cố ngừng lại, sau đó nhẹ tay đặt lên vai nàng.

A Phúc yên lặng tiếp nhận khăn vải, Lý Cố chậm rãi xoay người, nước trong thùng bởi vì động tác của họ mà lay động. Ánh nến chiếu trên mặt nước, mơ hồ lóe lên ánh sáng lấp loáng hắt lên trên tường, trên xà nhà, còn có, trên người họ.

A Phúc nhẹ nhàng thay hắn tắm rửa, từ trên xuống.

Cổ, bả vai, cánh tay, nách, phía sau lưng……

Lúc lau đến thắt lưng, tay Lý Cố ở trong nước nắm lấy tay nàng.

A Phúc không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Lý Cố nghiêng thân, cúi đầu, môi nhẹ nhàng dán lên cánh tay trần của nàng.

Da thịt mềm mại trong nháy mắt căng chặt, trên da thịt nổi đầy gai ốc, A Phúc đột nhiên hiểu rõ ý của hắn.

Run rẩy.

Đúng vậy, chính là run rẩy.

Tay kia của A Phúc  nâng lên, ngón tay ướt đẫm dọc theo vai gáy Lý Cố, trượt theo khuôn mặt, động tác của nàng rất thong thả, rất cẩn thận.

Môi Lý Cố nhẹ nhàng in lên môi nàng.

Một mảnh u ám, cảnh vật giống như trong mơ.

Những cố kỵ, suy nghĩ, ngượng ngùng vừa rồi tựa hồ đều hòa tan trong nước, dần dần trở lên mờ nhạt rồi tan biến.

A Phúc nheo mắt, vì không nhìn rõ nên xúc giác, khứu giác, thậm chí thính giác, đều trở nên mẫn cảm khác thường.

Lý Cố ở trong nước ôm lấy nàng.

Đầu A Phúc tựa vào bờ vai hắn.

Dưới nước, da thịt hai người không thể tránh khỏi đụng chạm với nhau.

Loại cảm giác này, khó có thể nói thành lời.

Là tình dục, nhưng cũng không phải chỉ có như vậy.

Nước giống như trở thành một tấm màn chắn, làm thành một thế giời trong cái thùng nho nhỏ như vậy.

Trong thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

Nước lại giống như là một chất dẫn, nối liền cảm giác của hắn và của nàng với nhau.

A Phúc cảm giác, hô hấp, nhịp tim, thậm chí cảm xúc da thịt, rung động trong lòng, vào lúc này, đều kết hợp cùng một chỗ, hòa hợp, hài hòa, đồng nhất.

Vuốt ve của Lý Cố, ở  dưới nước, biến thành cảm xúc nhu hòa tràn ngập thương tiếc.

Sức nặng của thân thể được nước gánh vác một nửa, cái loại cảm giác không đến đáy, lâng lâng trôi nổi…… rất xa lạ. Thân thể ở trong nước thừa nhận áp lực, lại tạo ra cảm giác khi ôm đụng chạm hoàn toàn khác với bình thường.

A Phúc không thể tiếp tục tựa vào cạnh thùng, nàng cảm thấy tất cả đều đang rung chuyển không ngừng, không biết khi nào thì tay nàng đã vòng lên cổ Lý Cố, thân thể hai người dán lại với nhau.

Một vệt nước, kéo từ thùng tắm đến bên giường, bị ánh nến chiếu sáng lên.

Cái yếm ướt nước, chất vải mềm nhẹ biến thành nặng nề, phủ trên người, làm nổi rõ dáng người phía dưới. Lý Cố ôm nàng, tay vòng ra sau gáy nàng, cởi bỏ dây của yếm.

Tóc của A Phúc và hắn ở trong nước dây dưa cùng một chỗ, thoạt nhìn như một thể, rốt cuộc phân không rõ là của ai.

Mặt Lý Cố  đỏ hồng, mặt A Phúc cũng hồng hồng.

Tiếp xúc như vậy, thể nghiệm như vậy, đối với hai người mà nói đều là hoàn toàn mới.

Thẹn thùng, nhưng lại vô cùng chờ mong.

Cái yếm bị cởi ra.

Lý Cố cởi mảnh vải ra, thuận tay vắt lên đầu giường.

Sau đó, một lát sau, lại một cái quần lụa trắng ẩm ướt ngượng ngùng được thuận tay vắt lên bên cạnh. Vải thấm đẫm nước trở nên trong suốt, giống như cánh ve mùa hè.

Cách một tấm bình phong, ánh nến vẫn tỏa sáng, ánh lửa chiếu tỏ làm trong phòng bao trùm trong ánh sáng nhu hòa điềm nhiên, mẫu đơn kiều diễm trên bình phong như nở rộ trong gió đêm, rèm cuốn bên ngoài đều được thả xuống, tua dài buông xuống.

Vệt nước kéo dài trên đất chậm rãi lan ra trên nền đá, giống như là sương khói bồi hồi lưu động nơi thâm sơn phong lĩnh, nhẹ nhàng, thoải mái.

Giường đều bị họ làm ướt sũng, nhưng đến cuối cùng cũng nói không rõ là do nước hay do mồ hôi, A Phúc yếu đuối vô lực, nằm nghiêng trên giường, gối đầu lên tay Lý Cố.

Phải gọi người đến thay chiếu chắn….. Thùng tắm còn chưa dọn đi, còn có, nước trên nền, không dọn không được, bằng không tối cũng không thể ngủ được.

Nhưng gọi người tiến vào, nhìn thấy cảnh trong phòng này, làm như vậy, khiến cho người ta thẹn thùng.

A Phúc thở dài.

Không biết trong tivi tiểu thuyết …… Ân, sau cảnh tượng triền miên lưu luyến này, nam nữ  chính sẽ thu thập như thế nào nhỉ?

Nàng vừa động đậy một chút, cánh tay Lý Cố đã vươn ra: “Đừng nhúc nhích……” Giọng hắn cũng có chút hàm hàm hồ hồ khàn khàn: “Nàng không mệt sao?”

A Phúc rất muốn trợn mắt.

Mệt! Như thế nào không mệt chứ?

Nhưng dù mệt cũng không thể cứ liền như vậy mà ngủ được, như thế thì thành gì chứ.

Nàng thở dài: “Chàng cũng dịch ra đi, dù sao cũng phải đổi đồ trên giường, lại gọi người vào dọn dẹp thùng tắm nữa……”

Lý Cố ngồi dậy: “Nàng nằm đi, ta làm cho.”

“Không dám phiền điện hạ.” chữ cuối cùng A Phúc kéo thật dài, có chút hờn dỗi.

Nàng mới chắn ẩm ướt cuốn lại ném sang một bên, lại từ trong tủ lấy ra một bộ chăn mới. Lý Cố giúp một chút, rải xong chăn chiếu cẩn thận, A Phúc buông màn xuống, che chắn giường cẩn thận, sau đó mới để Lý Cố gọi người tiến vào.

Từ ngoài màn nhìn không thấy bên trong, nhưng từ bên trong vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài.

A Phúc nằm yên một cử động nhỏ cũng không dám, tuy rằng…… Tuy rằng cho dù không động, nhưng người tiến vào thu thập khẳng định đều biết vừa rồi bọn họ làm chuyện tốt gì.

Người lui ra ngoài, cửa cũng được đóng lại một lần nữa, Lý Cố nhẹ giọng hỏi: “Nàng giận sao?”

“Không.” A Phúc nghiêng thân đưa lưng về phía hắn.

“Nàng đừng giận, A Phúc, đừng tự giận bản thân……” Giọng Lý Cố hết sức ôn nhu cẩn thận: “Lần sau chúng ta……”

“Không có lần sau!”

Một lần liền đủ mất mặt rồi.

Vừa nghĩ đến không biết những cung nhân này sẽ nói thế nào, bọn họ…… Khụ, A Phúc đều cảm thấy ngày mai không còn mặt mũi mà ra ngoài gặp người. Tắm một trận, tắm đến tận trên giường…… vô cùng thẹn thùng.

Mặt Lý Cố nhẹ nhàng dán lên gáy nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc còn ẩm ướt của nàng.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, nụ cười khiến A Phúc vừa xấu hổ vừa buồn bực.

“Có cái gì buồn cười chứ!”

“Đúng đúng, không có gì đáng cười. Ta khiến nàng chịu tội. Nhưng là A Phúc, tại sao ta lại cảm thấy, ngẫu nhiên có một lần như vậy, cũng không tồi.” Bờ môi của hắn dán bên tai A Phúc  rất gần, nhẹ giọng nói: “Nàng không cảm thấy, chúng ta rất giống một đôi đang yêu đương vụng trộm sao? Đúng không?”

Hắn chữ cuối cùng kia được kéo dài ra, nghe qua có chút bướng bỉnh, còn…… rất gợi cảm.

A Phúc ngoài miệng xì một tiếng khinh miệt, nhưng ….. Ách, ở sâu trong nội tâm, tại sao lại cảm thấy, hắn đã nói ra tiếng lòng của mình rồi?

Hơn nữa, hơn nữa…… Có câu kêu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm…… Chẳng lẽ những thứ trộm được, đều ăn đặc biệt ngon sao?
Bình Luận (0)
Comment