Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 140



Hàn Bách buông khuôn mặt đang ửng hồng của Tần Mộng Dao ra, hôn vội thêm vài cái, mới quyến luyến rời nàng ra, đi về hướng cửa phòng.



Tần Mộng Dao nằm ở trên giường, cặp mắt xinh đẹp nhắm lại, tự nhiên bình tĩnh khác thường, thần thái hàm ẩn một tia tiếu ý cao thâm mạc trắc.



Hàn Bách đẩy cửa bước ra ngoài, nhìn thấy Phạm Lương Cực đang cười hì hì với y, ngọn lửa giận dữ lập tức bùng lên, không vui nói: “Nếu ngươi lừa ta ra đây, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”



Phạm Lương Cực ngạc nhiên nói: “Ngươi tính làm cái gì? Ta đây không nhàn rỗi lại đây lừa ngươi. Coi!”



Cánh tay đưa qua đưa lại rất nhanh trước mặt y, rồi thu lại đưa ra sau lưng.



Nhãn lực Hàn Bách lợi hại bực nào, nhìn thấy ngay đó là một cái phong thư màu hồng, trên mặt viết "Phác Văn Chánh đại nhân chuyên khải" rất rõ nét. Rất ngạc nhiên nói: “Sao lại có người gửi thư cho ta, ở đây là giữa bốn bề Đại Giang mà?”



Phạm Lương Cực đưa thư vào trong tay y, đồng thời nói: “Có người từ trên một cái thuyền nhỏ, dùng cường cung buộc thư vào mũi tên bắn lại, cắm đúng vào căn phòng chuyên sứ của ngươi, hiển nhiên đối với tình huống trên thuyền rất là quen thuộc. Ài! Ngươi nói thử xem có phải là phiền không?”



Hàn Bách trong lòng nổi lên hiếu kỳ, định mở thư, mới nhìn thấy có người đã mở ra, ngạc nhiên hỏi: “Cái thư này đã chỉ đích danh đưa cho ta là thuộc về cá nhân ta, lại có kẻ nào không có tự trọng lại mở ra coi trước?”



Phạm Lương Cực cả giận nói: “Không cần khiến ngươi phải màu mè như vậy. Thân phận Phác Văn Chánh ngươi chỉ bất quá là do ta ân tứ ban cho, ta đây chế ra giả chuyên sứ mới có đủ tư cách mở phong thư này nhất, còn kháng nghị nữa giết ngươi rồi đem nấu rượu.”



Hàn Bách bật cười nói: “Ngươi đúng là lão già vô lại!”



Rồi lôi tờ thư ở bên trong ra.



Một làn hương thoang thoảng xộc thẳng lên mũi.



Trên thư viết: “Văn Chánh lang của ta, đêm nay Tán Hoa đợi người tại An Khánh Phủ, nhờ thuyền của người, cùng kề vai sát cánh đi vào kinh sư. Nhớ lấy, nếu không tất cả hậu quả tự gánh.”



Hàn Bách vừa nhìn xong thì đã thấy đau đầu.




Phạm Lương Cực nói dứt khoát: “Không cần lý đến thị. Nếu thị thấy chúng ta ngoan ngoãn chịu sự uy hiếp, nhất định sẽ càng được voi đòi tiên.”



Hàn Bách thở dài: “Nếu nàng đi tuyên truyền chúng ta là giả mạo thì phải làm sao?”



Phạm Lương Cực trầm giọng nói: “Đây kêu là cân nhắc khinh trọng, nếu để cho nữ tặc gian giảo đó lên đến trên thuyền, chẳng những thừa nhận chúng ta là của giả, nói không chừng còn sẽ để cho thị phát giác ra Lãng Phiên Vân và Tần Mộng Dao đều ở tại đây. Lúc ấy thì chúng ta đều bị thị dắt mũi đi, chịu đủ khuất nhục. Cho nên thà chịu để thị tạo ra lời đồn, bất quá nếu thị là người thông minh, hành vi hại người không lợi mình này sợ cũng có chút trù trừ.”



Hàn Bách gật đầu nói: “Nàng ta biết võ công của ta so với nàng cũng không thua kém, huống chi nàng đã bị khí độ của Mộng Dao làm cho khiếp sợ, biết rằng nếu phá hoại chuyện bọn ta, tuyệt sẽ không được hưởng thêm một ngày bình yên nào nữa.”



“Kẹt!” Tần Mộng Dao đẩy cửa đi ra, gương mặt đã hồi phục lại điềm tĩnh phiêu dật bình thường. Ánh mắt trong sáng quét qua hai người, điềm đạm cười nói: “Các người thật không hiểu nữ nhân rồi, khi bọn họ cảm thấy bị lăng nhục thì hành vi điên cuồng thế nào đều có thể làm ra, hoàn toàn không giống như nam nhân tính tới bàn lui đến hậu quả đâu.”



Phạm Lương Cực nhìn thấy Tần Mộng Dao, giống như chuột nhìn thấy mèo, lập tức nghiêm túc, gật đầu nói: “Mộng Dao nói phải.”



Hàn Bách ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải muốn kêu Mộng Dao thành Dao...”



Phạm Lương Cực biến sắc, đá vào ống đồng y.



Hàn Bách dùng cước hóa cước, chặn đứng những chiêu số lanh lẹ hàm ẩn bực tức của Phạm Lương Cực, lại không tránh được ánh mắt Tần Mộng Dao đang trừng mắt nhìn y.



Nhãn thần đó thật là thâm thúy khó đoán, hàm chứa tình yêu vô cùng vô tận, hơn nữa còn có một thứ tình cảm sâu sắc hơn. Đó không chỉ bao hàm luyến ái nam nữ, mà còn là thâm tình bao trùm vũ trụ.



Hàn Bách chấn động mạnh, cảm nhận được mục quang của Tần Mộng Dao thấu tận tâm can, giống như hàn băng ở trong trái tim nóng bỏng của y, đưa tinh thần y đến một mức diệu kỳ không thể tả bằng lời, trần niệm hoàn toàn biến mất, quên luôn cả đùa cợt Phạm Lương Cực.



Đồng thời lúc này trong lòng cũng thức ngộ rằng, từ khoảnh khắc này Mộng Dao chính thức hướng y khiêu chiến. Nếu y không chiến mà hàng, Tần Mộng Dao sẽ vì thế mà không coi trọng y, đoạn tình ý có được mà y đã dày công vun đắp sẽ giảm bớt đi.



Cho nên phương pháp duy nhất để có được trái tim của nàng, là phải thắng nàng. Coi xem sức hấp dẫn của ai lớn hơn một chút, nói cách khác: “Kết cục là Ma chủng đầu hàng đạo thai, hay là Đạo thai khuất phục Ma chủng?”



Ài!



Sự khiêu chiến này lớn dường nào!



Tần Mộng Dao có thể nói là nữ kiếm thủ kiêm tu hành giả xuất sắc nhất của võ lâm lưỡng đại thánh địa từ trước tới nay, y tự hỏi với tài trí và võ công hai phương diện này y đều không theo kịp.



Gã chỉ có tiếp tục trông cậy vào Ma chủng không gì so sánh được cùng tình cảm trong sáng của Tần Mộng Dao dành cho gã.



"Không!"



“Ta nhất định phải thắng nàng”. Thu nhiếp tâm thần, gã cười nhè nhẹ không nói nữa, suy tư đối sách.



Phạm Lương Cực nhìn nhìn Hàn Bách, lại ngó Tần Mộng Dao, rướn lông mày nói: “Chẳng biết có phải ta đa nghi hay không, tựa hồ có chút chuyện vi diệu phát sinh giữa Tần Mộng Dao và tiểu Bách.”



Ở trước mặt Tần Mộng Dao, thái độ ăn nói của y đều luôn luôn lễ mạo khiêm tốn và khách khí hơn cả đối với lão nhân gia, chỉ nhìn y "tôn xưng" Hàn Bách thành Tiểu Bách, tức có thể thấy điều đó.



Tần Mộng Dao chỉ đứng ung dung, khóe miệng hàm tiếu, chẳng biết như thế nào, cho người ta một loại cảm giác điềm tĩnh hiền hòa, độc lập ly khai nhân thế, khí chất siêu phàm còn hơn cả lúc trước.



Đột nhiên Hàn Bách nổi lên cảm giác vấn đề của Doanh Tán Hoa không đáng đề cập đến. Cười hỏi: “Có phải Mộng Dao đang kiểm tra trí tuệ của Bách lang không?”



Y cố ý trước người thứ ba là Phạm Lương Cực ấy tự xưng Bách lang, rõ ràng không để lời cảnh cáo của Tần Mộng Dao lúc trước ở trong đầu.



Phạm Lương Cực kêu lên thất thanh: “Bách lang? Ông trời ơi, Mộng Dao muốn hay không, đại ca thay ngươi xuất thủ giáo huấn tên tiểu tử xuất khẩu cuồng ngôn này”.



Tần Mộng Dao trừng mắt nhìn y nói: “Người chẳng phải trong lúc ta và Hàn Bách nói chuyện luôn luôn nghe trộm sao? Nếu không làm sao bị Trần lão đánh cho hoàn toàn không có sức để hoàn thủ? Khốn cùng đến nỗi con rồng lớn nguyên vẹn cũng phải xẻ ra cho tằm ăn. Bây giờ còn giả đò không biết ta tại trong phòng sớm bị y dụ ép bức phải gọi y thành Bách lang.“



Nàng nói liền một mạch, tựa như e thẹn, lại tựa như chẳng có chuyện gì, thần thái cực kỳ cuốn hút người ta.



Trong lòng Hàn Bách cuống cuồng chấn động, nguyên do vừa nãy tại trong phòng, Tần Mộng Dao luôn luôn "phản nghe trộm" chống lại "hành vi biến thái" của Phạm Lương Cực. Mình chẳng những u mê không biết, còn nghĩ hoàn toàn khống chế được tinh thần nàng, rơi xuống hạ phong còn như trong mộng.




Phạm Lương Cực gương mặt già nua ửng hồng, ngượng ngùng vạn phần, nói: “Mộng Dao lại không giống tên tiểu tử này kêu lên ầm ỹ, ta chỉ nghe câu được câu chăng trong đó có vài câu của Mộng Dao.” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tiếp theo tâm thần chấn động, sợ hãi nhìn Tần Mộng Dao, biến sắc nói: “Mộng Dao chủ định để cho ta được mấy câu đấy, những câu khác Mộng Dao không muốn ta nghe được, đều dùng vô thượng huyền công làm cho tiếng nói mơ hồ.”



Hàn Bách kêu to hỏng bét. Thực tế Tần Mộng Dao luôn luôn bảo trì được tuệ tâm trong sáng, nhìn lại ngoại trừ lúc mình động thủ động cước với nàng, mới có thể khiến nàng rối loạn đôi chút.



Tần Mộng Dao liếc nhìn Hàn Bách bằng cái nhìn thiên kiều bách mị, nói: “Mộng Dao chỉ để cho đại ca nghe được mấy câu thế này: “Tâm ý Mộng Dao đối với chàng, chỉ giới hạn giữa chàng và ta hai người“. ”tóm lại là thế này”, “Hàn Bách à", "Mộng Dao sẽ xá thân tương bồi", "không cần làm ra vẻ giống như đáng thương thế", "Hàn Bách chàng hiểu chưa", "đây là một trường đấu tranh tình ái", " chúng ta sẽ là một đôi tốt nhất trên gian này". Tổng cộng chín câu nói, số chín là cao nhất, cũng là yêu thương nhất.”"



Hàn Bách và Phạm Lương Cực hai người ngạc nhiên là phải, Tần Mộng Dao dùng phương pháp huyền diệu không thể tả được, đùa bỡn bọn y. Cũng làm cho bọn y thua tâm phục khẩu phục, chút nữa muốn thỉnh Lãng Phiên Vân xuất quan ra trợ giúp bọn y đối phó "đại địch" xinh đẹp như thiên tiên ấy.



Tần Mộng Dao mỉm cười, như ngàn vạn đóa hoa tươi nở cùng lúc, thân hình mềm mại di chuyển sát vào trong lòng Hàn Bách, đột nhiên một khuỷu huých vào bụng Hàn Bách.



Tần Mộng Dao như không có chuyện gì, hướng về Phạm Lương Cực nói: “Phạm đại ca! Bởi ta tối hôm qua sau khi để cho tên tiểu tử này cưỡng hôn, lúc nào cũng muốn đánh cho tên tiểu tử này một trận, để giải phóng tức khí bị y khi phụ, cho nên không muốn để cho người độc hưởng khoái lạc này.”



Phạm Lương Cực trợn mắt líu lưỡi, ngọng nghịu không nói ra lời.



Tiếp theo nàng hướng về Hàn Bách thản nhiên cười nói: “Hàn Bách đại cái gì, chàng thua hiệp thứ nhất rồi.”



Lúc này không còn ai nhớ tới Doanh Tán Hoa nữa, bởi vì Hàn Phạm hai người hoàn toàn để cho mỹ nữ Từ Hàng Tịnh Trai đầu tiên trong ba trăm năm bước chân vào giang hồ ấy thu nhiếp mất tâm thần rồi. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phạm Lương Cực lẳng lặng rút ra ống điếu, nhồi đầy thuốc vào, dùng đá lửa châm. Hít lấy hít để, hít mạnh đến hơn mười lần, nhất thời hành lang tràn ngập khói, hương thơm làm không khí thoáng mát. Hàn Bách và Tần Mộng Dao ánh mắt rõ ràng bị ngăn trở, than thở: “Thế này là không công bằng. Ta không biết được Mộng Dao luôn luôn đem Ma chủng và Đạo thai ấy tạo thành một trận ái tình quyết chiến.” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Trong mắt Tần Mộng Dao xạ xuất tình ý như sông như biển vô cùng vô tận, buồn bã nói: “Chàng là nam nhi, nhường cho Mộng Dao một chút. Đúng là ta muốn chàng thua nhưng không phục, mới có thể kích khởi tráng chí tranh hùng của chàng, sẽ không chỉ lấy thủ đoạn vô lại đối phó Mộng Dao nữa.”



Hàn Bách chấn động, hai mắt bắn ra kỳ quang, trầm giọng nói: “Mẹ ơi! Hàn Bách ta nhất định phải thắng được nhanh chóng một cách quang minh chính đại. Bắt đầu từ bây giờ, ta không bao giờ thò nửa ngón tay đụng đến tiên thể nàng. Nàng cũng coi như chưa có cho ta hôn qua, động chạm qua nàng. Ta nhất định phải cho nàng thực tình kìm chế không được, tự ngả đầu vào lòng ta.”



Phạm Lương Cực hét lên: “Hảo tiểu tử, con bà nó, Phạm mỗ cực kỳ bội phục. Hắc. Ta mua ngươi được, bởi vì ta hy vọng ngươi thắng.”



Tần Mộng Dao sẵng giọng: “Đại ca, vì sao ngươi đột nhiên lại giúp đỡ tiểu tử này?”



Phạm Lương Cực sau khi hít một hơi thuốc thật sâu, phun khói ra từ hai tai. Nhấp nháy mắt nhìn trộm Tần Mộng Dao nói: “Bởi vì lúc này Dao muội mới thật là khả ái, đúng là tiên vật ở chốn nhân gian.”



Rút cuộc y cũng kêu ra "Dao muội".



Tần Mộng Dao biết Phạm Lương Cực lúc này đang trợ công, trí kế của Đạo Vương này không phải đơn giản. Vừa nói ra trúng ngay chỗ yếu hại của nàng. Đúng là con đường tu tiên hư vô mịt mờ, thế nào lại để ngọn lửa luyến ái nam nữ bùng phát.



Đây cũng là cách nghĩ thực lòng của Phạm Lương Cực, bởi vậy nói ra thấy đặc biệt uy lực.



Tần Mộng Dao điềm nhiên cười khẽ không tỏ ý gì.



Hàn Bách đối với Tần Mộng Dao thật sự càng nhìn càng yêu, càng muốn ở chung lâu hơn, càng cảm thấy nàng lan căn tuệ chất, chỉ muốn ôm nàng vào trong lòng, yêu thương thắm thiết. Thật giận chính miệng mình vừa nãy khoe khoang không còn đụng vào nàng nữa, chỉ còn dùng phương thức loại hai cùng nàng đùa rỡn ái tình, mỉm cười nói: “Mộng Dao, nàng có đảm lượng trả lời ta một vấn đề hay không?”



Tần Mộng Dao nhìn y bình tĩnh nói: “Không cần nói nữa! Ta biết chàng muốn hỏi Mộng Dao cùng chàng ở một chỗ có phải là thời khắc vui vẻ nhất hay không. Cho chàng biết nhé, đáp án khẳng định là cái mà Hàn Bách đại cái gì sẽ hài lòng?”



Trong lòng Hàn Phạm hai người kêu khổ, hiển nhiên Tần Mộng Dao đã không bị ảnh hưởng bởi lời nói của hai người, vẫn bảo trì được tuệ tâm trong sáng.



Phạm Lương Cực di chuyển qua bên cạnh Hàn Bách, mũi chân dựng lên, khuỷu tay dựa lên trên bờ vai rộng của Hàn Bách, đồng tình với nàng nói: “Tiểu Bách nhi! Coi lại chúng ta liên thủ cũng không đấu qua Dao muội của ta cũng là bảo bối ngoan ngoãn của ngươi rồi.”



Tần Mộng Dao cười nói: “Phạm đại ca giúp y cũng không cần giúp đến mất sức như vậy mà!”



Hàn Bách đưa tay qua ôm lấy eo Tần Mộng Dao, cảm động nói: “Kì thật Mộng Dao tịch không muốn cùng ta tình trường tranh đấu, chỉ mà bất đắc dĩ mà làm vậy. Bởi vì nàng muốn kích khởi toàn diện ma tính của ta, khiến Ma chủng có thể phát huy ra, đạt đến yêu cầu của nàng, mới có thể cứu trợ Mộng Dao nàng, vì cớ ấy mới đại phát từ bi kêu ta lên giường. Nhưng là vì để cứu nàng, ta nhất định phải triệt để đánh bại nàng.”



Tiếp đó dí sát bên tai nàng dùng truyền âm nhập đạo nói: “Làm cho nàng dục hỏa thiêu đốt trong lòng sau đó cùng vi phu điên loan đảo phượng”.




Tần Mộng Dao trợn mắt nhìn y nói: “Đã nói không đụng đến ta nửa đầu ngón tay, vì sao bây giờ lại ôm eo người ta? Phải chăng biết rõ ta không đấu lại tác phong vô lại của chàng.”



Hàn Bách từng bước bức đến nói: “Cấm chế đã là do ta tự ước định, đương nhiên có thể tùy thời giải khai. Để cho nàng càng bị dính vào mùi vị tình cảm nhiều hơn.”



Tần Mộng Dao dậm chân nói: “Chàng lại đùa rỡn người ta!”



Thanh âm Lãng Phiên Vân ung dung từ trong phòng truyền ra: “Mộng Dao hiệp này thua rồi, bởi vì ngươi không giữ vững được nội tâm, để cho tiểu đệ cảm ứng được tâm ý của ngươi.”



Khuôn mặt Tần Mộng Dao ửng hồng, vờ hờn giận nói: “Đại ca thiên vị Hàn Bách!”



Lãng Phiên Vân ở trong phòng bật cười nói: “Đương nhiên! Chẳng lẽ ta sẽ giúp muội sao? Ai không muốn hân thưởng mỹ cảnh tiên tử hạ phàm động lòng người chứ, đại ca chưa từng thấy qua muội vui vẻ hạnh phúc như vậy.”



Phạm Lương Cực thở dài, hỏi: “Lãng Phiên Vân, ngươi có muốn nếm thử mùi vị Thanh Khê Lưu Tuyền đủ thời gian không?”



Tần Mộng Dao nhân cơ hội đó thoát khỏi tay Hàn Bách mà ra, nói: “Để ta đi xem coi cất rượu đến đâu rồi?”



Lại ngoái đầu hướng về Hàn Bách cười ngọt ngào nói: “Bây giờ tính cho chàng thắng một cuộc, không cần phải đắc ý vội, chỉ là bởi vì có hai kẻ đại phá hoại giúp đỡ chàng thôi.”



Nói xong yêu kiều bỏ đi.



Hai người trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của nàng, cho đến khi không nhìn thấy nữa. Phạm Lương Cực than thở: “Thật lợi hại! Lần đầu tiên làm cho ta ngay Vân Thanh cũng quên mất luôn.”



Hàn Bách cố gắng áp chế xung động kịch liệt muốn đuổi theo sau nàng, nhân vì nếu làm như thế, tất sau này không thể chống được mị lực của nàng.



Phạm Lương Cực lẩm bẩm nói: “May mắn rất mau có thể gặp được Vân Thanh, nếu nàng không phải vì ân mà yêu mình, lại thật thê thảm rồi!”



Hàn Bách ngẩn ngơ hỏi: “Vì sao ngươi có thể rất nhanh gặp lại Vân Thanh, hẹn ước với nàng sao?”



Phạm Lương Cực hưng phấn trở lại, vỗ lên vai y nói: “Tám phái liên minh lúc đó sẽ cử hành Nguyên lão hội nghị tại kinh sư, tất cả mọi cao thủ đều phải phó ước. Đến lúc đó chẳng những Vân Thanh sẽ đến, ngay cả tiểu sư muội của nàng, tiểu ni cô cũng sẽ đến. Tiểu ni cô ấy mỹ lệ làm sao, bảo đảm ngươi lại sẽ ma tính đại phát, không từ thủ đoạn cướp đoạt sự trong trắng của người ta.”



Hàn Bách giật mình nói: “Thảo nào ngươi một chút cũng không vội đi tìm Vân Thanh, nguyên lai sớm biết sẽ ở kinh sư gặp mặt nàng.”



Phạm Lương Cực đột nhiên cười quái dị, truyền âm nhập mật hướng vào trong phòng Lãng Phiên Vân nói: “Thừa dịp Dao muội vắng mặt không ở đây, Lãng Phiên Vân ngươi chỉ giáo Tiểu Bách biện pháp ứng phó yêu nữ Doanh Tán Hoa, nếu không Dao muội sẽ nhìn Hàn Bách không hay.”



Thanh âm Lãng Phiên Vân truyền ra, cười nói: “Ta và ngươi đương nhiên là quân sư của đệ ấy, nhưng lại không thể lấy phương pháp phạm quy như thế giúp đỡ y, cứ để cho tiểu đệ toàn diện dẫn phát Ma chủng, đột phá cảnh giới hiện tại của y, khiến cho y có năng lực đầy đủ nối lại kinh mạch đã đứt cho Mộng Dao.”



Dừng một chút lại nói tiếp: “Tiểu đệ chỉ cần ghi nhớ tám chữ "vô cầu vô thúc, xuất tính nhi hành", sẽ có thể chắc chắn thắng lợi. Bởi vì bất luận Tần Mộng Dao cao minh như thế nào, thậm chí so với ba chúng ta càng lợi hại hơn nữa, rút cuộc vẫn có tình cảm đối với ngươi. Cho nên ngươi chỉ cần năng khêu gợi lửa tình, nàng ngăn không nối sớm muộn gì sẽ đầu hàng ngươi. Bất quá phải xem mị lực của ngươi đây có thể đạt tới trình độ đó không.”



Hàn Bách sau nửa ngày ngây người, đột nhiên dứt khoát bước đến chỗ bậc thang đi xuống thương thuyền, nói: “Tiểu đệ hiểu được rồi, lần này đi cùng Tần Mộng Dao tái chiến một trận nữa.”



Phạm Lương Cực nói: “Chúng ta đây cần phải ghé thuyền vào bờ tại An Khánh không?”



Hàn Bách quay đầu cười cao thâm mặc trắc, nói: “Ta tự có biện pháp ứng phó nữ phi tặc ấy.”



Nhìn theo bóng lưng hùng vĩ của y, Phạm Lương Cực lẩm bẩm nói: “Tiểu tử bắt đầu có chút đạo hạnh rồi.”


Bình Luận (0)
Comment