Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 172



Một căn nhà ẩn khuất cạnh Động Đình hồ, tại vị trí cao nhất trên mái ngói, Thượng Quan Ưng một mình cô độc ngây ngốc ngồi nhìn đêm tối tràn ngập Động Đình hồ bao la không thấy bờ bến.



Nộ Giao bang hao binh tổn tướng, mất đi hơn bốn mươi chiếc chiến thuyền, trong đó có cả tính năng vô cùng cao minh - kỳ hạm Nộ Giao. Đây là thất bại lớn nhất kể từ ngày lập bang. Tuy nói địch nhân thế lớn, nhưng hắn thân là bang chủ, trách nhiệm này hắn phải gánh chịu rồi.



Hắn cũng phải có cái giải thích.



Nếu trong thời gian ngắn tới đây, hắn không thể đoạt lại Nộ Giao điểu, danh hiệu thiên hạ đệ nhất đại bang, sẽ trở thành quá khứ.



Mà hết thảy đều nằm trong tính toán của Chân phu nhân, không bất ngờ khi bọn họ cùng đám Hồ Tiết, Triển Vũ và Hoàng Hà bang lưỡng bại câu thương.



Đáng hận là, muốn trùng kiến hạm đội, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Mà hắn lại đã mất đi tính nhẫn nại.



Hắn hy vọng có thể cấp tốc đạt được thắng lợi có tính quyết định, để trọng chấn thanh danh Nộ Giao bang.



Nhịp chân quen thuộc và thân thiết vang lên tại phía sau, một đôi tay nhỏ ôn nhu đặt tại trên đầu vai hắn, như tại trong dĩ vãng xa xôi xoa nắn cơ vai mệt mỏi của hắn.



Càn Hồng Thanh ôn nhu nói: "Bang chủ nghĩ cái gì chứ? Đã khuya như thế còn không chịu ngủ, ngày mai còn phải lên đường.



Thượng Quan Ưng trầm giọng nói: "Ta thật là vô dụng, vốn không xứng làm bang chủ Nộ Giao bang."



Trong mắt Càn Hồng Thanh hiện lên vẻ yêu thương. Nàng sở dĩ lưu lại bên cạnh Thượng Quan Ưng mà không để ý tới chê khen, một phần là dư tình còn chưa hết, càng chủ yếu vì nhận thấy Thượng Quan Ưng mất đi lòng tin, cho nên muốn dùng tình yêu của mình trọng chấn ý chí của hắn.



Nàng nhẹ nhàng thở dài, ngồi vào trong lòng Thượng Quan Ưng, ôm cổ hắn, hiến dâng một nụ hôn nồng nhiệt.



Không bao lâu, Thượng Quan Ưng đã bị cái mỹ nữ hắn vẫn luôn nhớ khơi dậy tình yêu, tham lam hôn nàng, đem tất cả những tình cảm kiềm nén bấy lâu nay phát tiết ra.



Càn Hồng Thanh khẽ nhích động thân thể, nhu tình vô cùng nói: "Bang chủ không cần tự trách, trời giao trách nhiệm lớn cho người nào, tất nhiên trước rèn tâm chí nó, ép vào cảnh khốn cùng, mới có thể làm điều người khác không thể. Chỉ cần có thể từ trên thất bại lỗi lạc đứng lên, mới có thể đối diện với những huynh đệ đã mất."



Thượng Quan Ưng chấn động: "Lời nói của Hồng Thanh rất có đạo lý, đột nhiên ta lại cảm thấy tràn ngập hy vọng cùng sinh cơ."



Càn Hồng Thanh biết rõ hắn đã được nhu tình mật ý của mình khơi dậy chí khí, thâm tình mà nói: "Bang chủ! Trở về phòng đi! Để Hồng Thanh hầu hạ ngươi cho tốt? Hồng Thanh vẫn là người của chàng mà."



Thượng Quan Ưng trong lòng rung động, nhưng cố cưỡng chế mà nói: "Ta có hai vấn đề, như không hỏi rõ ràng, trong lòng sẽ rất khó chịu."



Càn Hồng Thanh gật gật đầu, ý bảo hắn cứ nói.



Thượng Quan Ưng trầm ngâm một lát, hỏi: "Vì sao ta lần đầu tiên yêu cầu nàng lưu lại, nàng lại cự tuyệt ta, mà lần thứ hai khi Nhị thúc cùng Trường Chinh cầu nàng, thì nàng lại chịu lưu lại chứ?"




Càn Hồng Thanh hôn hắn một cái rồi nói: "Cả hai lần đều bởi vì yêu chàng. Lần đầu tiên là sợ ảnh hưởng uy tín của bang chủ. Lần thứ hai là do Nhị thúc nói ra, tất cả lo lắng cũng không còn, người ta sợ không chịu nổi nổi khổ tương tư, liền dứt khoát lại theo bang chủ, đem thể xác và tinh thần giao phó cho bang chủ. Đã nói rõ hết cho chàng biết rồi đó. Chàng đã thoả mãn chưa?"



Thượng Quan Ưng nghe được tâm tình rất tốt, nhớ tới vẻ yêu kiều quyến rũ, thân thể đầy đặn thướt tha của Càn Hồng Thanh đã từng khiến cho hắn thần hồn điên đảo, đâu còn kiềm chế được, liền ôm nàng lên trở về phòng.



Hoang lạnh đêm tối bỗng trở nên vô cùng ôn nhu, hứng thú dạt dào.



---o---



Kinh Thành Lãnh cùng Hàn Bách song hành cưỡi ngựa hướng về Quỷ Vương phủ chạy như bay.



Hàn Bách bỗng nhiên nhớ tới người áo xám, vội hỏi Tiểu quỷ vương Kinh Thành Lãnh, hắn cười nói: "Người ngươi nói nhất định là Bích Thiên Nhạn. Nhạn thúc, Thiết Bản, Thất phu nhân, thêm tiểu đệ xếp cuối cùng, hợp xưng làm Quỷ Vương phủ - tứ đại gia tướng."



Hàn Bách cười nói: "Vậy, Nguyệt nhi hẳn nhiên biết sử song(dùng 1 cặp vũ khí)!"



Kinh Thành Lãnh cười nói: "Hàn huynh đoán rất đúng, đôi gậy của Nhạn thúc đúng là phi thường nổi danh, gọi song tuyệt. Năm đó cùng xông vào Kinh Nhạn với Truyền Ưng cộng, Bích Không Tình, chính là hắn tằng tổ phụ. Đôi gậy đó là vũ khí thành danh của cái nam tử rắn rỏi này."



Hàn Bách bừng tỉnh, thảo nào Bích Thiên Nhạn gan dạ cái thế như vậy, ngay cả Thủy Nguyệt Đại Tông cũng phải chịu nhận đến thiệt thòi.



Lúc này, hai người nóng lòng tới nơi, liền không nói chuyện, chuyên tâm giục ngựa theo sơn đạo chạy về Quỷ Vương phủ.



Khi hai người tới Nguyệt tạ, Quỷ Vương đang mở giấy ra chuẩn bị viết chữ, Bạch Phương Hoa mài mực, Hư Dạ Nguyệt thì thất hồn lạc phách ngồi yên ở một bên, đôi mắt đẹp sưng lên vì khóc.



Kinh Thành Lãnh chưa bước vào Nguyệt tạ, đã tại trên đường vào hưng phấn kêu lên: "Nguyệt nhi! Xem ai tới này!"



Hư Dạ Nguyệt nhảy dựng lên, nhìn qua cửa sổ thấy oan gia Hàn Bách đang theo Kinh Thành Lãnh bước tới, mừng quá, liền nhảy bay ra ngoài, không để ý gì nhào vào trong lòng Hàn Bách, cất tiếng khóc vô cùng thê lương.



Quỷ Vương Hư Nhược Vô quát ra ngoài: "Cả đêm khóc sướt mướt, còn ra cái bộ dáng gì? Hiền tế đem cô nàng này đưa đến nơi nào ta không nghe được tiếng khóc. Sau khi làm nàng nở nụ cười, mới được đem nàng trở lại dây xem Hư mỗ biểu diễn một cái thư pháp tinh diệu."



Bạch Phương Hoa cúi đầu, không dám nhìn Hàn Bách.



Chỉ nghe Hàn Bách đáp: "Tiểu tế tuân mệnh."



Nghe được thanh âm của hắn, Bạch Phương Hoa cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy Hàn Bách bế Hư Dạ Nguyệt lên, thấp thoáng đi xa, trong.0 tâm không khỏi dâng lên một trận buồn thương sầu khổ.



Quỷ vương Hư Nhược Vô than thở: "Phương Hoa! Có muốn ta trực tiếp nói chuyện cùng Yến Vương hay không."



Bạch Phương Hoa lấy làm kinh hãi, cúi đầu nói: "Để Phương Hoa nhìn xem còn có thể chịu được bao lâu, được không?"



Hàn Bách ôm Hư Dạ Nguyệt, đi vào một cái tiểu đình phụ cận Nguyệt tạ, ngồi ở trên ghế đá, cười nói: "Còn muốn giả bộ khóc! . Lại khóc một tiếng, ta lập tức đi liền."



Hư Dạ Nguyệt kinh hãi, dừng khóc, thực sự nàng sớm khóc không còn nước mắt, buồn bã nói: "Nhị ca! Nguyệt nhi biết sai rồi."



Hàn Bách kinh ngạc hỏi: "Nàng phạm sai lầm gì?"



Hư Dạ Nguyệt ôm sát cổ hắn, ngoan ngoãn áp mặt mình cào mặt hắn, thấp giọng nói: "Phạm vào lỗi không kiên quyết nói rõ cho Chu Cao Sí biết lòng mình hiện chỉ yêu chàng! Nhưng sau khi chàng đi xuống lầu, Nguyệt nhi cuối cùng cũng đã nói với hắn. Khi xuống dưới thì không thấy chàng đâu. Ở hồ Mạc Sầu cũng không có chàng. Nguyệt nhi lo lắng muốn chết."



Hàn Bách mỉm cười nói: "Không quyết tâm tức là dư tình chưa xong. Lại còn không đành lòng thương tổn hắn mà nhẫn tâm thương tổn ta? Lại nói cái gì chỉ vì ý tứ của cha! Lời như vậy đều có thể nói đi ra, nàng giải thích sao đây!"



Hư Dạ Nguyệt hoảng loạn đáp: "Cho nên người ta không phải đã nhận sai sao? Nhị ca à! Đừng làm thiếp sợ! Nguyệt nhi rất sợ chàng dùng khẩu khí như vậy nói chuyện vơi người ta."



Hàn Bách biết đã hù dọa nàng đủ rồi, bây giờ, có thể tiến hành kế hoạch, cười nói: "Tha thứ cho nàng cũng được, nhưng mà ta có một cái điều kiện, chỉ không biết Hư tiểu thư có chịu đáp ứng ta trước không?"



Hư Dạ Nguyệt bắt đầu có điểm minh bạch hắn đang làm trò đùa giỡn? Thân thể mềm mại ngồi thẳng lại, nhìn kỹ hắn một hồi sau, mới thản nhiên cười nói: "Nguyên lai chàng căn bản không có giận Nguyệt nhi. Hắc! Lúc chàng sắp đi, một loạt lời nói cùng khí độ biểu hiện ra ngoài, thực sự làm mê chết Nguyệt nhi. Hì hì! Cái gì là tự do của các nàng, cũng là bản lĩnh của ngươi... Cái gì, tiểu đệ cam bái hạ phong, Nguyệt nhi nhớ lại đều phải muốn la lên đó!"



Hàn Bách không kiên nhẫn nói: "Không cần mượn vỗ mông ngựa để chuyển hướng đề tài! Một câu nói, có đáp ứng hay không."



Hư Dạ Nguyệt trừng mắt liếc hắn, bất đắc dĩ nói: "Thịt tại trên thớt gỗ, chàng muốn cắt, muốn chặt như thế nào là tùy chàng mà."



Hàn Bách biết rõ vì mình suy nghĩ tốt đẹp về nhân sinh. Thời khắc này không thể thối lui, làm mặt lạnh nói: "Nếu nàng đáp ứng miễn cưỡng như thế, vậy thôi, bỏ đi!"



Hư Dạ Nguyệt "khúc khích" cười, tất cả buồn bã, đau thương lập tức biến mất, vui mừng ôm cổ hắn hôn lên miệng, cười duyên nói: "Có phải nếm qua tư vị của Hoa thuyền, lại nghĩ Nguyệt nhi sẽ cho chàng đi hưởng thụ chứ! Mà Nguyệt nhi không ngăn trở chàng, Trang Thanh Sương cùng Thi tỷ lại chịu cho phép chàng thường đi ăn chơi đàng điếm sao? Đầu đất!"



Hàn Bách bối rối ôm nàng đứng lên, cụt hứng nói: "Cuối cùng đã cười rồi! Ôm nàng đi xem nhạc phụ biểu diễn đi."



Hư Dạ Nguyệt sẵng giọng: "Viết chữ có cái gì để coi chứ? Nguyệt nhi muốn chàng ôm người ta về thẳng Mạc Sầu hồ đi. Người ta thích cái hồ đó."



Hàn Bách nói: "Ta nghĩ là cái giường trong gian phòng ở khách sạn ven hồ mới phải đi! Hư tiểu thư có thể quên tối đó đính ước giao hoan cùng ta sao?"



Hư Dạ Nguyệt thấp giọng nói: "Chàng như không sợ Thi tỷ các nàng chửi mắng, đến tiểu lâu của người ta qua đêm đi!"



Hàn Bách than thở: "Thật là một cái thỉnh cầu rất mê người! Thế nhưng ta không thể để ba vị tỷ tỷ quá thiệt thòi, trước khi trời sáng chúng ta phải trở lại. May là ba cái canh giờ đã có thể làm Nguyệt nhi thỏa mãn rất nhiều lần. Chúng ta trước tới Nguyệt tạ nhìn xem, rồi tìm cái lý do đến tiểu lâu của nàng, được không? Như nàng không sợ thẹn thùng, màn trời chiếu đất cũng được."




Hai người cùng bước trên đường đê tới Nguyệt tạ. Hư Dạ Nguyệt ôn nhu nói: "Bây giờ việc mà Nguyệt nhi sợ nhất, chính là nhị ca sẽ không yêu thương người ta, cho nên sao dám đắc tội chàng. Chàng muốn người ta làm thế nào, người ta sẽ làm thế đó."



Hàn Bách trong lòng rung động, nhớ tới Bạch Phương Hoa lúc trong tạ, liền thả Hư Dạ Nguyệt xuống rồi mới đi vào. Thấy Thiết Thanh Y cùng Bích Thiên Nhạn đều tới, đang đàm luận về sự việc Thủy Nguyệt Đại Tông.



Nguyệt nhi trông thấy Bích Thiên Nhạn, vui mừng hô lên một tiếng, chạy vội tới bên cạnh hắn, nói nhỏ vào bên tai.



Hàn Bách nhớ tới đã cùng Mị Nương phóng đãng, thấp thỏm không yên. Cùng Thiết Thanh Y, Kinh Thành Lãnh hai người chào hỏi rồi đi tới cạnh Bạch Phương Hoa, ngửi hương thơm phát ra từ thân thể nàng nói: "Có muốn ta giúp hay không? Ồ! Mực quá nồng..." Hắn làm thị phó(người hầu) đã quen, tất nhiên là thành thạo.



Bạch Phương Hoa chấn động, ngừng tay, mặt ỉu xìu, hình dáng u oán làm người khác hồn tiêu ý nhuyễn.



Hàn Bách không dám lại đùa nàng, chuyển qua Quỷ Vương ở bên bàn, chưa cất tiếng, Quỷ Vương đã cười nói: "Hiền tế mặc dù cứu Chu Nguyên Chương, nhưng đừng tưởng rằng hắn chắc chắn có ơn sẽ báo. Ta cứu hắn hơn cả trăm lần, nhưng nhìn hắn đối với ta thế nào. Dù sao, có thể hắn có vài phần coi trọng con, bởi vì bây giờ con đối hắn rất có giá trị lợi dụng."



Hàn Bách nhớ tới Chu Nguyên Chương phân phó hắn làm ba sự việc, biết rõ nếu không nói ra, Quỷ Vương có thể thầm trách mình không đủ thẳng thắn thành khẩn, vội nói ra, cũng đặc biệt cường điệu Chu Nguyên Chương không muốn Quỷ Vương phủ liên lụy trong đó. Hư Nhược Vô cau mày nói: "Con thực sự nói nội trong ba ngày có thể giết chết Liên Khoan? Việc này ngay cả ta cũng không có có nắm chắc như vậy. Thứ nhất, bởi vì hắn cả ngày theo sát Lam Ngọc không rời. Mà nếu hắn đi kỹ viện, cũng có thiếp thân thiết vệ của Lam Ngọc bảo hộ. Người Mông trước khi chưa cùng Lam Ngọc cấu kết, từng ám sát hắn hơn mười lần đều không một lần thành công."



Hàn Bách nghe mà giật mình, da đầu tê dại, nhưng mà nhớ tới chỗ dựa vững chắc như Lãng Phiên Vân, lại yên lòng, đáp: "Tiểu tế tận lực thử xem."



Hư Nhược Vô kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi tựa hồ có chút lòng tin, bất quá cho dù ngươi mời được Tần Mộng Dao hay Tịnh Niệm thiền chủ, thậm chí Lãng Phiên Vân, cũng phải cẩn thận Thủy Nguyệt Đại Tông, bởi vì hắn chính là người của Lam vương cùng Hồ Duy Dung. Người này có thể tại trước mắt các cao thủ như lão Công Công cùng Thiên Nhạn mà ám sát Chu Nguyên Chương, võ công đã đến đỉnh cấp tông sư. Thiên Nhạn có thể tổn thương hắn, nguyên nhân chính là khi hắn nhảy lên tầng ba thì đã miễn cưỡng chịu một chỉ của lão Công Công. Nhưng mà, tiểu tử này cũng thật khá, lại là có thể đẹp đẽ hóa giải một đao của hắn. Một chút tình thế trở ngại này cũng làm cho Thiên Nhạn thừa cơ tận dụng. Dù sao, con cũng đã chọc giận Lam Ngọc, sau này ra vào tốt nhất cần để ý nhiều hơn một chút."



Hàn Bách phun ra một ngụm lương khí hỏi: "Cái gì? Thủy Nguyệt Đại Tông đúng là Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung phái tới sao?"



Thiết Thanh Y đáp: "Ngoài ra còn có những Đông Doanh cao thủ khác, cô gia thực sự phải cẩn thận chút."



Hư Dạ Nguyệt lúc này mới thì thầm cùng Bích Thiên Nhạn xong, chu cái miệng nhỏ nhắn đi tới bên cạnh Hư Nhược Vô, oán giận nói: "Cha nhanh viết đi! Nguyệt nhi còn muốn với tính sổ với tiểu tử phong lưu này."



Hàn Bách thầm hô không ổn, hướng Bích Thiên Nhạn nhìn qua.



Bích Thiên Nhạn buông tay bất đắc dĩ cười khổ nói: "Không nên nhìn ta như vậy. Ta bị ép. Người nào đấu lại được Tiểu Nguyệt nhi của chúng ta chứ."



Kinh Thành Lãnh, Thiết Thanh Y nhịn không được nở nụ cười.



Bạch Phương Hoa cúi đầu, rất muốn ly khai, nhưng thân thể lại động không được.



Hư Nhược Vô nói: "Vậy các ngươi đi đi thôi! Gái lớn giữ không được. Trước đây không phải thích nhất xem cha viết chữ sao?"



Hư Dạ Nguyệt hoan hô một tiếng, đi qua lôi kéo Hàn Bách nói: "Có thể chuồn rồi."



Hàn Bách cảm thấy bối rối, hỏi: "Nhạc phụ vì sao bỗng nhiên có nhã hứng viết thư pháp vậy?"



Hư Nhược Vô thản nhiên nói: "Ta nghĩ viết một cái thông cáo, để người võ lâm tụ tập ở kinh sư cùng biết rõ Ưng đao ở chỗ này, còn có thể bảo lưu ba ngày. Ba ngày sau sẽ đem Ưng đao đưa vào trong cung, làm đại lễ mừng thọ Chu Nguyên Chương."



Hàn Bách hoảng sợ nói: "Như vậy không phải là dụ bọn họ tới tranh đoạt sao?"



Kinh Thành Lãnh cười nói: "Chính là như vậy! Còn phải tới nhanh một chút. Bởi vì nghiêm phạt trong mỗi một ngày cũng không giống nhau. Người bị bắt giữ trong ngày đầu tiên, chỉ bị chém một cái ngón tay. Ngày thứ hai là một cánh tay. Ngày thứ ba lại là một chân." Tiếp theo xoè ra tứ chi nói: "Có cơ hội động động thủ cước, nghĩ tới liền làm người ta hưng phấn." Hàn Bách nghe được nghẹn họng nhìn trân trối. Hư Nhược Vô hành sự thực sự là làm người khó mà suy đoán.



Hư Dạ Nguyệt thúc dục: "Đi thôi! Việc của cha chàng đừng xen vào!"



Hư Nhược Vô cười nói: "Ta cho con lấy được vị hôn phu này thật tốt. Con cùng tiểu tử Chu Cao Sí kia dây dưa không rõ, hắn cũng không để ở trong lòng, người có lòng dạ rộng rãi như vậy tới đâu mới tìm được. Người ta đi thanh lâu là chuyện bình thường, ngươi lại không chịu buông tha, làm cho hắn không thương ngươi thì liền biết rõ tư vị nhé!"



Hư Dạ Nguyệt giẫm chân nói: "Cha luôn luôn giúp hắn không giúp nữ nhi, được rồi! Tử Hàn Bách, chàng mau lăn về Hương Túy thuyền tìm nữ nhân buông thả Mị Nương kia đi. Đó là mỹ nhân phong tao nhất kinh sư đó. Đừng để ý gì tới Nguyệt nhi nữa!"



Hàn Bách ra vẻ quá đỗi vui mừng, vui vẻ nói: "Đa tạ Nguyệt nhi đã tán thành cùng cổ vũ. Ta lập tức đi liền, sáng mai lại đến với nàng."



Hư Dạ Nguyệt bị làm cho hoảng sợ, liều mạng lôi kéo hắn, không dám lại phát giận, cúi đầu xuống trông rất thương cảm.



Hư Nhược Vô ha ha cười, dựng thẳng ngón cái hướng Hàn Bách, biểu thị tán thưởng.



Bạch Phương Hoa thấy hắn hai người đại đùa giỡn bịp bợm, càng là buồn bã tinh thần tổn thương. Nàng đã nhiều ngày không đi tìm Yến vương Lệ, còn không phải là vì cái oan gia Hàn Bách này sao.



Hư Nhược Vô nhấc bút lông, lướt qua mực nống. Trước tiên ở góc trang giấy long tẩu xà du(hình rồng, hình rắn trang trí góc tờ giấy) mà kí tên, rồi mới nói: "Nguyệt nhi tạm thời buông tha Hàn Bách, để hắn cùng Hoa tả nói vài câu chuyện riêng tư đi!"



Bạch Phương Hoa kịch chấn nói: "Không!" Lướt ra ngoài trai, thoáng một cái đã đi xa.



Quỷ Vương Hư Nhược Vô mỉm cười nói: " Nữ nhân lúc yêu đượng thật là động nhân. Kỳ thực hậu cung của Yến Vương mỹ nữ như mây, lại thêm hắn la người chỉ trọng sự nghiệp. Nhiều hay ít một cái Bạch Phương Hoa, đối với hắn không có ảnh hưởng. Chỉ là cái cô nàng này trọng tình nghĩa, chính mình xem không ra đi!"



Kinh Thành Lãnh than thở: "Bây giờ ngay cả ta cũng có điểm đố kỵ diễm phúc của Hàn huynh."



Hàn Bách bối rối nói: "Ta rất nhiều lúc cũng không biết chính mình đã làm cái gì." .



Hư Nhược Vô bật cười nói: "Cái này chính là ngốc có ngốc phúc, hai người các ngươi lăn đi! Có đôi oan gia bảo bối các ngươi ở bên cạnh, ta vui vẻ quá đến mức không biết viết gì đây."



Lúc Trang Thanh Sương được gọi đến thư phòng Trang Tiết thì Diệp Tố Đông cùng Sa Thiên Phóng đều tại nơi đó.



Trang Tiết ôn nhu nói: "Sương nhi vì sao khuya như thế còn không ngủ? ."




Trang Thanh Sương đứng ở trước ba người như phạm nhân, thản nhiên nói: "Nữ nhi nhớ Hàn Bách, không cách nào ngủ được!"



Trang Tiết cố nén lửa giận, nói: "Sương nhi khi nào thì ngay cả lời nói của cha cũng không nghe."



Trang Thanh Sương trầm mặc không nói, nhưng mặt xinh lại lộ ra biểu tình bất khuất.



Sa Thiên Phóng vội hoà giải: "Sương nhi cũng biết cha cùng chúng ta thương ngươi như thế nào. Tất cả sự tình đều vì suy nghĩ cho ngươi. Hàn Bách thân có ma chủng, nói rõ là nhân vật tà đạo. Bây giờ hoàng thượng che chở hắn, chỉ bởi vì hắn có giá trị lợi dụng, Sương nhi là danh môn sau này, thực không thích hợp vướng cùng một chỗ với hắn."



Trang Thanh Sương ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tố Đông nói: "Diệp sư thúc, thúc rất không có thiên kiến bè phái, cho Sương nhi một lời công đạo, Hàn Bách có phải người tà ác hay không?"



Diệp Tố Đông trong đầu hiện lên gương mặt Hàn Bách chân thành nhiệt tình, nhất thời á khẩu không trả lời được.



Trang Tiết cuối cùng kiềm chế không được lửa giận, vỗ một cái lên tay vịn, quát lớn: "Còn nói không phải nhân vật tà môn. Bây giờ phố lớn ngõ nhỏ đều truyền lưu cùng đàm luận, nói lúc Tiết Minh Ngọc tới thì Hàn Bách cùng ngươi đang ở trong phòng tắm phóng đãng. Bởi vậy hắn vừa đúng lúc cứu ngươi. Nói cho ta biết, có chuyện này hay không?"



Trang Thanh Sương gò má xinh đẹp hồng lên, cắn răng nói: "Không nên hiểu sai, là nữ nhi cùng hắn có hẹn, đúng lúc Tiết Minh Ngọc tới, hắn mới xông vào phòng tắm cứu nữ nhi, không cho cái hái hoa tặc kia nhìn thấy thân thể thuần khiết của nữ nhi."



Trang Tiết thất thanh nói: " Vậy, không phải hắn đã nhìn thấy ngươi... Hắc..."



Trang Thanh Sương ngang nhiên nói: "Đúng vậy? Toàn bộ thân thể thuần khiết của nữ nhi đều để Hàn lang nhìn thấy. Ngoại trừ hắn ra, nữ nhi tuyệt không chịu gả cho những người khác. Nếu cha cho rằng là có nhục danh dự gia đình, nữ nhi tự sát là tốt nhất!"



Trang Tiết biến sắc, tức giận muốn mắng thì Diệp Tố Đông muốn làm cục diện giằng co không nhường hòa hoãn lại, xen vào nói: "Nếu sự thật như lời Sương nhi đã nói, sư huynh thực rất khó trách Hàn Bách. Nếu không phải hắn đúng lúc tìm đến, để cho Tiết Minh Ngọc đắc thủ, hậu quả càng là khó mà tưởng tượng. Nhưng mà, tên Tiết Minh Ngọc này khẳng định là giả. Nói không chừng chính là Niên Liên Đan. Bởi vì sau đó, hắn liền đi tìm Hàn Bách gây rối, may mắn được Quỷ Vương tự thân xuất mã giải vây."



Trang Tiết vẫn tức giận mà sắc mặt lúc xanh lúc trắng.



Sa Thiên Phóng thầm nghĩ tình thế đã khó vãn hồi, than thở: "Nhìn đến Hàn Bách không phải có ý định tới chiếm tiện nghi. Bằng không sẽ không đem Hư Dạ Nguyệt, vốn luôn cùng Thanh Sương đố kỵ lẫn nhau, cũng dẫn theo tới."



Trang Tiết sắc mặt hơi giãn ra, nhưng vẫn chưa thể tiêu tan.



Trang Thanh Sương giậm chân nói: "Ai lại có nhàn rỗi đi đố kỵ Hư Dạ Nguyệt chứ?"



Trang Tiết nhìn thấy thần thái ngây thơ của nữ nhi, trong lòng mềm nhũn, bất đắc dĩ thở dài một hơi.



Diệp Tố Đông nói: "Đến tột cùng là ai đem cái tin tức bí ẩn này truyền lưu đi ra ngoài. Hàn Bách cũng không phải loại người đi bôi xấu danh dự nữ nhi nhà người ta. Nhìn đến nhất định là Niên Liên Đan. Hắn muốn làm chúng ta cùng Hàn Bách bất hòa."



Trang Tiết không chấp nhận nói: "Có vẻ Tố Đông tương đối có hảo cảm với Hàn Bách nhỉ?"



Sa Thiên Phóng cười nói: "Chưởng môn đối hắn quá phiến diện. Chỉ nhìn biểu hiện trí dũng song toàn cùng can đảm khi hắn ứng phó chúng ta, tại trong bát phái nhưng tìm không ra thanh niên nào có thể được như thế."



Trang Thanh Sương nghe sư bá, sư thúc đều nói tốt giúp cho Hàn Bách, trong lòng thấy ngọt ngào, khóe miệng hiện ra nụ cười.



Trang Tiết nhìn thấy, cười khổ nói: "Sương nhi! Cha không phải không thương ngươi, thế nhưng tiểu tử Hàn Bách này thật sự phong lưu. Cha sợ sau khi ngươi theo hắn sẽ không hạnh phúc. Huống hồ ngươi chịu được điêu ngoa bốc đồng Hư Dạ Nguyệt sao?"



Trang Thanh Sương thấy ngữ khí của hắn đã hòa hoãn đi nhiều, nhưng không dám lộ ra sắc mặt vui mừng, yêu kiều nũng nịu mà nói: "Thân thể nữ nhi đã cho hắn xem qua, tựu tính hắn có mười cái Hư Dạ Nguyệt, nữ nhi ngoài hắn ra, còn có thể gả cho người nào. Cùng lắm thì không ngừng đấu cùng Hư Dạ Nguyệt! Lẽ nào nữ nhi thua nàng ta sao?"



Trang Tiết nói: "Sợ nhất hắn không chỉ có mười cái Hư Dạ Nguyệt."



Trang Thanh Sương sẵng giọng: "Cha không phải muốn nữ nhi gả vào hoàng cung sao? Hàn Bách bản lĩnh thế nào cũng sẽ không có ba ngàn mỹ nữ đi?"



Trang Tiết nghe vậy nghẹn lời.



Sa Thiên Phóng "Ha hả" cười nói: "Sương nhi không nên lại chọc giận cha ngươi, cáp! Nghĩ không ra Niên Liên Đan muốn hại Hàn Bách, ngược lại giúp hắn một cái đại ân."



Trang Thanh Sương đột nhiên nói: "Diệp sư thúc! Sương nhi có việc cầu người."



Diệp Tố Đông ngẩn ngơ hỏi: "Là việc gì?"



Trang Thanh Sương dấu diếm không được trong lòng vui sướng nói: "Sương nhi muốn Diệp sư thúc lập tức dẫn người ta đi tìm Hàn Bách, để Sương nhi tự mình đa tạ hắn bảo trụ thuần khiết của nữ nhi."



Tây Ninh tam lão nhìn nhau, nói không ra lời.



Bây giờ là lúc nào chứ?


Bình Luận (0)
Comment