Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 176



Hàn Bách được bảo bối láu lỉnh Thất phu nhân hầu hạ ngâm mình trong nước nóng, tắm rửa sạch sẽ, thoải mái cả người, lỗ chân lông thông suốt. Hắn lâng lâng đi tới tiểu lâu của Hư Dạ Nguyệt, được nha hoàn xinh đẹp Thúy Bích dẫn tới trong khuê phòng Hư Dạ Nguyệt.



Hư Dạ Nguyệt đang ngồi trang điểm trước kính, trên người chỉ có cái tiểu yếm, vóc dáng thanh xuân lộ rõ.



Thúy Bích giật mình, để hắn lại, sợ quá cắm đầu chạy thoát ra ngoài. Hắn liền tiến tới phía sau nàng, lấy lược ra, hầu nàng chải tóc.



Hư Dạ Nguyệt được ái lang thức thời săn sóc, trong lòng trở nên vui vẻ, thỉnh thoảng thông qua tấm gương nở nụ cười ngọt ngào với hắn. Nàng ưỡn bộ ngực sữa lên, chớp mắt nói: "Nhị ca! Thân thể Nguyệt nhi có đẹp không?"



Hàn Bách đương nhiên biết rõ trong yêu đương, nữ nhi rất thích được tình lang tán thưởng, vội nói: "Nhìn thấy nàng, nước miếng ta chảy cả ngàn thước, nàng nói như vậy là có đẹp không?"



Hư Dạ Nguyệt biết hắn thầm lấy câu "Đầm nước Đào hoa sâu ngàn thước” trong bài "Thiên xích" ra để nịnh nàng, vui vẻ nói: "Lúc đầu chàng đoán được cái kia Đăng Mê trì, Nguyệt nhi đã biết rõ trốn không thoát, hì hì! May là chàng đoán được, bằng không Nguyệt nhi tựu thảm rồi."



Hàn Bách nghe được lời nói đa tình như vậy, vội thả ra một tay, vuốt ve lên đầu đôi nhũ hoa của nàng.



Hư Dạ Nguyệt thất kinh, bắt lấy tay hắn, cầu xin tha thứ: "Để Nguyệt nhi nghỉ ngơi một chút đi! Người ta ngủ cả buổi sáng, mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần và thể lực. Để đêm nay mới chạm Nguyệt nhi được không?"



Hàn Bách mỉm cười nói: "Không nên làm bộ làm tịch đi. Nhìn mặt nàng phơi phới rạng rỡ, thần thái tung bay, ai mà đi tin nàng."



Hư Dạ Nguyệt đem tay hắn đặt lên bộ ngực sữa, ngọt ngào cười nói: "Vậy nhị ca vuốt ve Nguyệt nhi đi! Người ta thực sự vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn, chỉ muốn giữ cái cảm giác vừa ấm áp vừa thoải mái nãy mãi thôi. Nó như sự tĩnh lặng sau bão, tư vị bão tố đương nhiên tốt, nhưng người ta cũng cần có chút yên tĩnh mà!"



Hàn Bách nghe mà ngẩn ngơ. Hắn thầm nghĩ lời nói này của nàng rất có đạo lý. Thế nhưng vì sao lúc đó chính mình vừa mới điên cuồng bão tố cùng Thất phu nhân lại nhanh muốn làm lại lần khác chứ? Phải chăng cái đó là đặc tính đòi hỏi thái quá của ma chủng. Xem ra mình cũng nên khắc phục đặc tính này. Bằng không thì không phải mình biến thành cái ham muốn tình dục điên cuồng sao?



Muốn khống chế ma chủng, phải khắc phục điểm này mới được.



Liền mỉm cười, thu hồi tay ma, rồi giúp nàng bó lên búi tóc anh hùng. Lúc đó nhận tin Thúy Bích thông báo Phạm Lương Cực tới.



Hư Dạ Nguyệt vui vẻ nói: "Mau đi ra tiếp chuyện với đại ca, Nguyệt nhi mặc xong y phục sẽ lập tức đi ra liền."



Lúc Hàn Bách đi ra tiểu thính (phòng khách phụ) thì Phạm Lương Cực đang ngồi bắt chéo chân, nhởn nhơ vênh váo cầm tẩu thuốc mà rít phì phèo.



Sau khi ngồi xuống, Phạm Lương Cực thấp giọng nói: "Tiểu tử này ở đây hưởng thụ diễm phúc. Đáng thương cho ta thì vì ngươi mà cả buổi sáng chạy ngược chạy xuôi, cũng may là có chút thu hoạch " .



Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: "Cái gì thu hoạch?"



Phạm Lương Cực vênh váo đắc ý nói: "Ta tra được Liên Khoan gần đây luyến ái một gã diễm kỹ(kỹ nữ xinh đẹp) trên hoa thuyền. Việc này cực kỳ bí mật, ngay cả tiểu tử Diệp Tố Đông kia cũng không biết."



Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: "Chuyện nhân sinh ông không thạo, bản lĩnh sao so được với Diệp Tố Đông?"




Phạm Lương Cực lườm hắn nói: "Diệp Tố Đông tính là cái gì. Phạm Lương Cực ta lại là người nào. Ta ở ngay nơi Liên Khoan đặt chân nghe hơn một canh giờ. Thiếu chút nữa thì nội khố của hắn màu gì, ta cũng biết nữa là. Nhưng mà chỗ đó, thủ vệ thật là phi thường nghiêm mật, muốn ám sát hắn, phải tìm phương pháp khác. Tốt nhất là khi hắn mây mưa cùng nữ nhân thì sẽ không cho người kèm ở bên cạnh xem hắn làm gì đi!"



Hàn Bách bật khen từ đáy lòng: "Lão tiểu tử ông thật giỏi. Có tra được lúc nào hắn sẽ đi tìm nữ nhân kia không? Và là ở cái hoa thuyền nào?"



Phạm Lương Cực cười ha ha, từ trong lòng móc ra một quyển đồ trục, bày ra trên bàn rồi ra vẻ mà nói: "Xem đây! Đây là bản vẽ của cái hoa thuyền gọi là 『 Vong Ưu thuyền 』này, do Diệp Tố Đông tìm tới cho ta. Nữ nhân của Liên Khoan gọi là Bích Đào." Chỉ vào một gian phòng ở trên cùng bên mạn trái nói: "Liên Khoan sẽ ở chỗ này vui vẻ với nàng kia. Bởi vì đó nơi nàng ta ở."



Hàn Bách rất bội phục, cảm động nói: "Thật khiến cho người ta khó có thể tin, chỉ trong nửa ngày lại tra ra được nhiều tư liệu hữu ích như thế."



Phạm Lương Cực cười nói: "Không biết do Liên Khoan xui hay là ngươi có phúc. Kỳ thực, ta căn bản không có biện pháp lẻn vào tặc tổ của Liên Khoan, thì bỗng nhiên có người từ trong đó đem mười cân tổ yến đi ra. Đưa đến Vong Ưu thuyền, chỉ đích tên người nhận là Bích Đào. Lại còn nói Liên Khoan đêm nay đúng giờ hợi một khắc sẽ đến. Kêu bảo mẫu từ chối các khách nhân khác..."



Hàn Bách thất thanh nói: "Tối thì sao được, chúng ta có hẹn với Yến vương Lệ a!"



Phạm Lương Cực thần bí cười nói: "Đây mới là khó có được nhất. Ta vừa đi tìm tên gian quỷ Tạ Đình Thạch, được biết đêm nay Yến Vương đãi khách vừa đúng là cái “Hương Túy thuyền” rất thân thiết của ngươi đó. Ngươi nói vậy được không?"



Hàn Bách ngẩn ngơ hỏi: "Vong Ưu thuyền nằm sát Hương Túy thuyền sao?"



Phạm Lương Cực đáp: "Đương nhiên không phải. Nhưng mà, hễ là thuyền,thì đều có thể di chuyển trên nước, ngươi rõ chưa?!"



Hàn Bách hai mắt phát sáng, nhưng lại khổ não mà nói: "Tính là có thể tới gần Vong Ưu thuyền, nhưng làm thế nào giấu diếm được mọi người mà chuồn đi làm thịt Liên Khoan chứ?"



Phạm Lương Cực hai mắt khẽ đảo nói: "Xin lỗi rồi.., Cái đó do ngươi suy nghĩ."



Đúng lúc này, Hư Dạ Nguyệt cười khanh khách đi ra, từ xa đã nhõng nhẽo gọi to đại ca.



Phạm Lương Cực trông thấy mà ngây người ngẩn ngơ, cả kinh kêu lên một cách khoa trương: "Vì sao chỉ cách một lúc, lại sẽ đẹp lên nhiều như vậy?"



Hư Dạ Nguyệt nghe được khen, cười không khép miệng, dẩu cái miệng nhỏ nhắn hướng Hàn Bách, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên nói: "Hỏi hắn đi!"



Hàn Bách bừng tỉnh đáp: "Thảo nào Vân Thanh nồng nhiệt cùng ông như vậy. Thì ra cái lão tiểu tử nhà ông học được miệng lưỡi trơn nhẵn ngon ngọt như thế, thanh - sắc đều có."



Hư Dạ Nguyệt lại hoàn toàn thừa nhận, sẵng giọng: "Đại ca chỉ là nói thật! ngay cả cha cũng nói bên trong người ta có ẩn hơn một loại diễm quang. Cho nên sau này mỗi... a... Đều phải soi gương nhìn xem."



Xem nàng bộ dáng xinh đẹp vui vẻ vô cùng, Hàn Bách không khỏi tinh tế quan sát nàng.



Nàng được ma chủng thấm nhuần, thật có đẫy đà hơn một chút. Hai đầu nhũ hoa mặc dù không có vút cao như Trang Thanh Sương, nhưng phối hợp với thân hình mảnh mai thanh nhã của nàng, thực sự là hơn một phần đẫy đà, giảm một phần thon mảnh, rất hoàn hảo. Đôi mắt thanh tú càng sáng ngời hơn trước, lúc chuyển động diễm quang lưu chuyển, da thịt càng trong trắng lộ hồng, vẻ ưu tú hiển lộ. Hắn ngắm nhìn đến há hốc miệng. Hư Dạ Nguyệt "Xì" nói: "Vừa rồi không nhìn kỹ người ta, để đại ca nhắc nhở mới chịu nhìn, thực sự là hờ hửng qua quýt. Hừ! Người ta không để ý tới ngươi nữa." Rồi quay qua Phạm Lương Cực nói: "Đại ca miệng ngọt, lưỡi trơn đi theo Nguyệt nhi nào! Hôm nay, cha ta đặc biệt mời Thường Thanh đại sư ở Thanh Lương Tự làm một bữa tiệc chay, mau tới a!"



Phạm Lương Cực bị vẻ cười nói nhẹ nhàng, vừa vui vừa giận, kiều mị nũng nịu làm cho thất hồn lạc phách, ngay cả Vân Thanh cũng quên, mà đuổi theo phía sau nàng.



Thúy Bích đứng ở một bên nhắc nhở: "Cô gia a! Tiểu thư đi rồi."



Hàn Bách nhảy dựng lên, nhìn qua Thúy Bích bên cạnh, nhanh tay véo một cái trên mặt xinh của nàng rồi mới cười ha ha rời đi.



Tiếu nha hoàn Thúy Bích bực bội đến muốn giậm chân cũng không được. Nàng vừa giận vừa vui. Nhìn bộ dáng xấu hổ hân hoan cùng xuất hiện động nhân vô cùng.



Hàn Bách đuổi theo hai người, đi tới bên kia Hư Dạ Nguyệt, một già một trẻ, như hai ngôi sao làm bạn với trăng, sóng vai hướng Nguyệt Tạ chậm bước đi tới.



Phạm Lương Cực nhìn cảnh đẹp lâm viên ở hai bên, đường mòn quanh co, rung cảm than thở: "Thì ra kinh sư thực sự là nơi rất tốt để thưởng ngoạn."



Hàn Bách cười nói: "Khi nào ông đem Vân Thanh tới tụ họp? Không bằng cùng đưa đến Tần Hoài hà vui chơi đi."



Hư Dạ Nguyệt quát lớn: "Hay a!"



Phạm Lương Cực cười híp mắt, ánh mắt gian tà, không ngừng gật đầu nói: "Tất cả cùng đến Tần Hoài hà đi, Vân Thanh cũng muốn gặp ngươi đó!"



Hư Dạ Nguyệt nhớ tới một chuyện hỏi: "Hàn lang a, khi nào thì để người ta gặp Mộng Dao tỷ tỷ? Nguyệt nhi rất ngưỡng mộ tỷ ấy!"



Hàn Bách nghĩ tới mỹ cảnh hai người đẹp gặp nhau, trong lòng vui sướng, đáp: "Nhanh thôi, nhanh thôi!"



Hư Dạ Nguyệt lại hỏi Phạm Lương Cực: "Nghe cha nói, trước đây đại ca từng nhiều lần lén đột nhập Quỷ Vương phủ của chúng ta. Cuối cùng là muốn trộm đồ vật gì chứ?"



Phạm Lương Cực ho khan một tiếng đáp: "Không có gì. Chỉ là nghĩ, đến nhìn xem Nguyệt nhi ngày thường xinh như thế nào đi!"



Hư Dạ Nguyệt lườm hắn, lên giọng: "Tử đại ca! Lừa gạt người ta!"



Xương của Phạm Lương Cực như mềm cả đi, mơ hồ mà bước vào trong Nguyệt tạ.



Quỷ Vương mỉm cười mời mọi người ngồi vào chỗ.



Nữ nhi con rể phân ngồi hai bên, Phạm Lương Cực ngồi tại vị trí khách chính ở đối diện. Thiết Thanh Y cùng Kinh Thành Lãnh lần lượt ngồi cạnh Hư Dạ Nguyệt. Bên phía Hàn Bách là Bạch Phương Hoa cùng Bích Thiên Nhạn.



Ngoại trừ Thất phu nhân, các nhân vật trọng yếu của Quỷ Vương phủ đều có mặt.



Bạch Phương Hoa hồi phục lại phong tình trước kia, dịu dàng tươi cười chào hỏi cùng hai người Hàn, Phạm.



Phạm Lương Cực trước vẫn không có hảo cảm đối với Bạch Phương Hoa, nhưng bây giờ chân tướng rõ ràng, ấn tượng thay đổi rất nhiều, lại thêm tâm tình vui vẻ nên trò chuyện cùng nàng cũng trở nên rất hợp ý.




Đồ chay tinh mỹ liên tục được dọn lên.



Trong lúc tất cả đều rất vui vẻ, Hư Nhược Vô quay qua Phạm Lương Cực cười nói: "Phạm huynh có phải đang dùng Phủ Túy Thảo, sao không phải là Thiên Hương của Võ Di. Phạm huynh vì sao lại phải chịu chọn cái sau chứ?"



Phạm Lương Cực liền như gà trống bại trận, cụt hứng nói: "Ai! Lần trước lấy được quá ít. Lại vì Hàn tiểu tử không rảnh phân thân, đành phải tìm Túy thảo chống nghiền vậy."



Hư Nhược Vô cười ha hả, hướng Bạch Phương Hoa nháy mắt ra dấu.



Bạch Phương Hoa cười, đứng lên đi đến một góc phòng lấy ra một cái hộp gỗ Đàn hương phong kín. Rồi nàng dịu dàng đi tới bên cạnh Phạm Lương Cực, cười nói: "Mười cân Thiên Hương thảo này được cha nuôi dùng bí pháp cất kỹ, Phạm đại ca xin vui lòng nhận cho."



Hàn Bách nghe nàng học theo Hư Dạ Nguyệt gọi hắn làm Phạm đại ca, trong lòng khẽ động, hướng qua Phạm Lương Cực đang hai mắt tỏa ánh sáng, không chút khách khí mà tiếp nhận Thiên Hương thảo nói: "Không cho phép ở chỗ này hút thuốc!"



Phạm Lương Cực trừng mắt liếc hắn, rồi hú lên quái dị, xoay người nhảy lên, ngửa người xuyên cửa sổ, ẩn vào trong lâm viên. Không cần nói cũng biết, hắn hẳn nôn nóng chịu không nổi, chạy đi hưởng thụ Thiên Hương thảo vừa được tới tay rồi.



Phản ứng của hắn thật hữu dụng hơn bất cứ lời cảm tạ nào, Hư Nhược Vô than thở: "Khinh công của lão tặc này đột phá cực hạn thể năng của nhân loại rồi. Thảo nào ăn trộm đã nhiều đồ vật như thế mà chưa bị bắt lần nào."



Lúc này có Phủ Vệ tiến vào, đến sau Thiết Thanh Y nói thầm một câu, hai tay dâng một phong thư giống như đồ vật, rồi mới lui ra ngoài.



Thiết Thanh Y đem thư đưa cho Hàn Bách, nói: "Là của Thanh Sương tiểu thư sai người đưa tới."



Tất cả mọi người mỉm cười lộ ra hiểu ý.



Hàn Bách mừng rỡ, tiếp nhận thư. Hắn mới mở ra thì khóe mắt thoáng thấy Hư Dạ Nguyệt chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt mất hứng, vội đem hương thư vừa rút ra ngang qua Quỷ Vương đưa cho Hư Dạ Nguyệt, cười nói: "Nguyệt nhi xem trước đi!"



Hư Dạ Nguyệt hóa giận làm vui, ngọt ngào cười nói: "Hảo phu quân tự xem đi! Chàng tôn trọng ta như vậy, lòng Nguyệt nhi đã vui lắm rồi."



Hàn Bách định khép lại hương thư, chợt thấy Bạch Phương Hoa mắt len lén liếc tới, trong lòng rung động, liền đem lá thư mang theo thoang thoảng mùi hương đưa cho Bạch Phương Hoa nói: "Phương Hoa xem thay Nguyệt nhi đi!"



Bạch Phương Hoa mặt xinh ửng hồng, hờn dỗi đẩy hắn ra, giậm chân không nghe theo. Hư Nhược Vô nhìn thấy cười ha ha.



Hàn Bách lúc này ánh mắt rơi vào trên thư, thấy Trang Thanh Sương dùng chữ nhỏ nét thanh tú tràn ngập thư pháp viết:



"Thánh chỉ hỉ lâm, thân dĩ chúc quân, vọng lang tảo lai, khuê phòng khổ phán. (Thánh chỉ ban tin vui tới, thân này đã thuộc về chàng, mong chàng nhanh tới, khuê phòng ngóng trông).



Thanh Sương thư "



Hàn Bách đọc mà tim run, tinh thần chấn động.



Tình yêu của Trang Thanh Sương nồng nhiệt thẳng thắn thành khẩn, không có nửa điểm khiếp sợ cùng rụt rè, thật hận không thể có thể mọc ra đôi cánh, lập tức bay đến hương khuê (khuê phòng) của nàng đi.



Hư Dạ Nguyệt không nhịn được ghen tuông nói: "Có phải cơm cũng không muốn ăn, lập tức chạy đi gặp Trang Thanh Sương hay không?"



Hàn Bách trong lòng thầm nghĩ vậy là tốt nhất, nhưng miệng thì nói: "Đợi ta mang Nguyệt nhi cùng đi."



Hư Dạ Nguyệt vội vàng gật đầu, một điểm cũng không khách khí, mọi người thấy vậy mỉm cười.



Hàn Bách chuyển qua Bạch Phương Hoa hỏi: "Phương Hoa có đi không?"



Bạch Phương Hoa mặt ngọc ửng hồng, "Xì" nói: "Phương Hoa theo làm gì?" Nói xong mới biết từ "Làm" nói ra không thích hợp, mắc cở mà cúi đầu xuống.



Hàn Bách sắc tâm nổi lên, thiếu chút nữa đã đưa tay qua, tại dưới bàn sờ bắp đùi nàng. Nhưng mà nhới tới phải khống chế ma chủng, vội vàng thu nhiếp tinh thần.



Lúc này Phạm Lương Cực cả người thư thái trở về Nguyệt Tạ, ngồi vào vào vị trí rồi như không có gì nói: "Ta phục lão Hư rồi, quyết định sẽ không trộm Tử ngọc hàn thạch để luyện công của Nguyệt nhi nữa."



Mọi người trong Quỷ phủ nghe được đồng thời trừng lớn con mắt.



Tử Ngọc Hàn Thạch là bảo vật có một không hai, là Hư Nhược Vô thiên tân vạn khổ vì Hư Dạ Nguyệt mà kiếm về, để nàng ngậm trong miệng khi luyện công, thanh thần tĩnh óc, chuyển hóa thể chất, nghĩ không ra lại bị cái đại tặc này biết được.



Hư Dạ Nguyệt lớn tiếng: "Ta muốn giết cái đại ca bại hoại này quá."



Hư Nhược Vô cười khổ: "Cái này tính là cảm kích sao?"



Quay nhìn Phạm Lương Cực một hồi rồi cả hai cùng phá lên cười.



Cười xong, Hư Nhược Vô nói: "Sau buổi tối Chu Nguyên Chương bị ám sát, kinh sư triển khai hành động điều tra lục soát với quy mộ lớn chưa từng có trong lịch sử. Tất cả những người biết rõ hành động của Chu Nguyên Chương, đều bị thẩm vấn, phải khai ra những người, những việc đã trải qua trong mấy ngày đó. Yến Vương cũng bị xếp vào đối tượng hoài nghi, khiến cho lòng người hoảng sợ, dư luận xôn xao."



Phạm Lương Cực nằm trên ghế dựa, thoải mái nói: "Lão Hư ngươi cho rằng hắn có quan hệ hay không chứ? Tuy nói người nọ là dùng đao Nhật Bản, võ công lại đạt đến cảnh giới tông sư. Nói không chừng trong đám thủ hạ của Yến Vương có người hóa trang thành cái dạng đó chứ."



Hư Nhược Vô cười khổ nói: "Ngươi hỏi ta, ta lại đi hỏi người nào. Yến Vương xác thực có tâm như vậy, nhưng bị ta phản đối. Chu Nguyên Chương dù sao cũng là bằng hữu của Hư Nhược Vô ta. Ta tuyệt không để người khác ám sát hắn ngay trước mắt Hư mỗ."



Thanh Y xen vào nói: "Bốn ngày sau chính là đại thọ Chu Nguyên Chương. Liên tục ba ngày, hoàng thành cùng dân gian đều có lễ mừng. Nhưng quan trọng là tại lễ tế Thiên Hiếu Lăng ở ngày cuối cùng, buổi diễn của Liên Tú Tú cùng tiệc tối trong hoàng thành. Bởi vì đó đều là thịnh hội mà Chu Nguyên Chương sẽ tham dự. Sư tình nếu có phát sinh, tất nhiên sẽ ở vào những ngày đó."



Bích Thiên Nhạn vốn luôn trầm mặc không bỗng nói: " Bắt đầu từ bây giờ, mỗi một ngày đều sẽ có việc phát sinh, chỉ bất quá là phát sinh ở trên thân người khác, làm âm mưu cuối cùng phải phơi bày."



Hư Nhược Vô cười lạnh nói: "Bây giờ tình thế thực sự vô cùng phức tạp, địch ta khó phân. Các thế lực lớn nhất có Phương Dạ Vũ dẫn đầu ngoại tộc liên quân, cùng với Lam Ngọc, Hồ Duy Dung, bát tám phái liên minh, chúng ta Quỷ Vương phủ cùng hiền tế..."




Hàn Bách thất thanh: "Ta nhưng được coi là một phần sao?"



Hư Nhược Vô hai mắt thần quang chợt lóe, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi mặc dù nhìn như độc lai độc vãng, chỉ được Phạm lão đầu ở bên nâng đỡ, kỳ thực phía sau có hắc bảng cao thủ vô địch 『 Phúc vũ kiếm 』 Lãng Phiên Vân cùng nhân vật cao minh nhất trong vòng 300 năm qua của hai đại thánh địa - tiên tử kiếm khách Tần Mộng Dao ở phía sau làm chỗ dựa. Chỉ cần nghĩ tới Nộ Giao bang cùng hai đại thánh địa, liền biết thực lực của ngươi mạnh mẽ như thế nào. Bằng không, Chu Nguyên Chương vì sao lại cầu ngươi đi giết Liên Khoan chứ."



Tiếp đó mỉm cười nói: "Tối đó, thân cây khô vô cớ tự gãy, làm cho Nguyệt nhi bảo bối của ta bị ngươi ôm vào người, mà Nguyệt nhi nhưng lại không hay biết có người âm thầm động tay động chân. Thủ đoạn cao minh như thế, e chỉ có Lãng Phiên Vân cùng tần Mộng Dao mới có thể bất động thanh sắc mà làm được. Ta xem hằn là Lãng Phiên Vân đi. Chỉ có lòng dạ không câu nệ tục lệ như hắn, mới có thể trợ ngươi trêu đùa Nguyệt nhi như vậy."



Hư Dạ Nguyệt "A" lên một tiếng, vẻ mặt hờn dỗi lườm hàn Bách chằm chằm, làm như muốn gây sự bộ dáng.



Bộ mặt dày của Hàn Bách biến đỏ, ho khan một tiếng, nói tránh đi: "Nhạc phụ thật lợi hại. Tiểu tế sắp sửa ra tay đối phó Liên Khoan. Không biết phía Lam Ngọc còn có cao thủ nào?"



Thiết Thanh Y đáp thay: "Đây chính là bí mật mà các phương thế lực đều muốn bảo mật. Nhưng mà chúng ta trải qua nhiều năm dò hỏi, dưới tay Lam Ngọc các loại nhân tài đều có. Phần lớn là từ trong các tộc thiểu số ở biên ngoại mời về. Lãnh địa và biên tái của Yến Vương dựa vào láng giềng, nên tình huống cũng đại khái như thế."



Hàn Bách nghĩ tới Yến Vương đêm nay đem tóc vàng mỹ nữ cho hắn, trong lòng trở nên ngứa ngáy.



Thiết Thanh Y nói tiếp: "Theo chúng ta biết, phía Lam Ngọc, trừ Liên Khoan, còn có ba nhân vật lợi hại, chính là 『 Kim hầu 』 Thường Dã Vọng, 『 Bố Y hầu 』 Chiến Giáp, 『 Yêu Mị nữ 』 Lan Thúy Tinh. Thường Dã Vọng là đệ nhất lưu chiến tướng, dáng như hầu tinh, rất dễ nhận biết. Chiến Giáp giỏi truy tung điều tra. Còn Lan Thúy Tinh là cao thủ tiềm tung biệt tích, tinh thông ám sát. Ba người này không như Liên Khoan thường xuyên lộ diện, mà hành tung quỷ bí, muốn tìm bọn họ thực sự là khó hơn lên trời. Nhưng lợi hại nhất là Lam Ngọc. Người này mười tám loại vũ khí, mỗi loại đều có thể dùng. Có thể so cùng Xích Tôn Tín. Bằng không Chu Nguyên Chương cũng sẽ không kiêng kỵ hắn như vậy."



Hàn Bách thầm thở một hơi. Nguyên lai Lam Ngọc như thế khó chơi. Chính mình chưa có rõ ràng đã đáp ứng Chu Nguyên Chương.



Bích Thiên Nhạn nói xen vào: "Không nên thấy Hồ Duy Dung không biết võ công mà xem thường. Hắn nhưng là cực hiểu quyền mưu. Không thì hắn cũng không có thể đem toàn bộ khai quốc công thần từng cái loại bỏ, gạt trừ mà ngồi vào vị trí chỉ dưới một người. Nhìn mặt ngoài thì như dễ sống chung, kỳ thực chỉ là ngụy trang gạt người. Đông Doanh cao thủ, trong mười thành có chín là do hắn mối lái kéo về, rồi xảo diệu mà đẩy đến bên người Lam Ngọc."



Hư Nhược Vô chợt hướng Phạm Lương Cực hỏi: "Phạm huynh có hay không có nghe qua 『 Thiên Mệnh giáo 』?"



Phạm Lương Cực chấn động nói: "Đương nhiên nghe qua. Nghe nói là do Phù Dao Hồng, sư muội của đệ nhất cao thủ Huyết Thủ Lệ Công trong Ma Môn Âm Quý phái - khai sáng. Gian dâm tà ác, chuyên giảng nam nữ giao cấu Thải bổ thuật. Nhưng là từ ba mươi năm trước tiêu thanh biệt tích. Không còn nghe tin tức của bọn họ." Hư Nhược Vô hừ lạnh nói: "Nếu pháp nhãn của Hư mỗ không sai, Thiên Mệnh giáo chỉ là từ công khai chuyển vào hoạt động bí mật. Tránh bị các phái Bạch đạo bao vây tiêu diệt. Căn cứ các manh mối, Hồ Duy Dung hằn là nhân vật hạch tâm trong đó, đảm nhiệm vị trí quân sư, cố ý không tập võ công, nhằm che giấu thân phận. Bằng không hắn sao có thể ngoài sáng trong tối mà làm sụp đổ nhiều khai quốc công thần như thế chứ."



Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực nhìn nhau. Lúc này mới biết được tình thế kinh sư phức tạp, thực vượt quá xa bọn họ tưởng tượng.



Bích Thiên Nhạn rất ít nói chuyện cũng xen vào nói: "Việc này chúng ta cũng là từ một việc nhìn như không quan hệ vào hai năm trước mà điều tra được một ít đầu mối, mới suy đoán ra. Sau đó mật báo cho Chu Nguyên Chương. Lúc đó, mới bắt đầu làm hắn cải biến niềm tin đối với Hồ Duy Dung, quyết tâm trọng chỉnh lục bộ, tước bớt quyền lực của Hồ Duy Dung. Hy vọng sẽ không là quá muộn."



Đầu Hàn Bách nóng ran hỏi: "Thiên mệnh giáo có người nào lợi hại chứ?"



Hư Nhược Vô nói: "Nếu như không có gì biến động, Thiên Mệnh giáo phân làm năm giai tầng. Là pháp hậu, quân sư, diễm nữ, mị nam cùng tán sĩ. Bọn họ cực giảng giai cấp. Ba mươi năm trước Pháp hậu là đồ tôn đích truyền của Phù Dao Hồng,『Thúy Tụ hoàn』 Đan Ngọc Như. Nếu nàng ta chưa chết thì cũng sáu bảy mươi tuổi rồi. Nhưng mà, bảo đảm nàng ta chỉ như diễm phụ khoảng ba mươi thôi. Thải bổ thuật của nàng nàng ta đã đạt cảnh giới đăng phong tạo cực. Võ công đại khái cùng Hư mỗ như nhau, chỉ thua ta kinh nghiệm cùng hoả hầu."



Phạm Lương Cực hỏi: "Không biết bọn họ vì sao để sự tình lộ ra?"



Thiết Thanh Y liếc mắt nhìn Hư Dạ Nguyệt, như còn hơi sợ mà nói: "Có thể bởi Hồ Duy Dung nóng lòng đối phó chúng ta, phái ra Mị nam định lấy lợi hại xuân dược đối phó Nguyệt nhi. Nào biết Nguyệt nhi được phủ chủ bồi dưỡng bách độc bất xâm. Lại có chúng ta ngày đêm ở bên bảo hộ. Bắt ngay tại chỗ cùng tang vật. Tên đó nuốt độc tự sát. Phủ chủ dựa vào thành phần xuân dược, suy ra Thiên Mệnh giáo vẫn còn tồn tại. Lại căn cứ vào y phục, trang sức, biểu hiện lúc còn sống của tên Mị nam kia đem đi điều tra. Không chỉ phát giác người này cư trú tại kinh sư, còn có tài phú tiêu xài bất tận. Cuối cùng phát hiện hắn cùng Hồ Duy Dung có rất nhiều mối quan hệ, mới biết rõ chân tướng cái đại bí mật này."



Phạm Lương Cực than thở: "Thảo nào Hồ Duy Dung được Chu Nguyên Chương sủng tín như vậy. Ta dám đánh đánh cuộc trong đám phi tần cung nữ của hắn có rất nhiều mỹ nữ là do Hồ Duy Dung dâng lên."



Bích Thiên Nhạn nói: "Tình hình thực tế là vậy. Mỹ nữ do Hồ Duy Dung dâng lên cũng không nhiều, chỉ có ba cái. Đều là mỹ nữ có thể làm nam nhân mê chết. Chu Nguyên Chương sau khi biết được việc này, mượn cớ xử tử hai người. Người thứ ba lao giếng tự sát. Sau đó, chúng ta giám định, phát hiện cái thi thể nữ tử kia chỉ là thế thân. Lúc đó, Chu Nguyên Chương mới thật sự tin vào phán đoán của chúng ta."



Quỷ Vương than thở: "Chu Nguyên Chương đả thảo kinh xà. Tính từ khi đó, Hồ Duy Dung biết rõ sự tình đã lộ, vì vậy cấu kết thế lực khắp nơi, mưu đồ bí mật làm phản."



Hàn Bách nghe mà nhức cả đầu. Nghĩ tới Trang Thanh Sương, liền đứng dậy thỉnh tội cáo từ. Còn trêu đùa Bạch Phương Hoa: "Phương Hoa không đi cùng bọn ta sao?"



Bạch Phương Hoa quyến rũ cười nói: "Không phải tới tiệc tối đêm nay lại có thể gặp Phương Hoa sao? Mau đi đi! Không nên để tiểu mỹ nhân đợi lâu."



Lòng Hàn Bách mơ hồ ngấm ngầm đau, biết nàng đã hạ quyết tâm cùng Yến Vương, nên mới hồi phục hình dáng vui cười phong lưu như bình thường. Thấy mất hứng, không để ý tới nàng nữa, dẫn Hư Dạ Nguyệt đi ra Nguyệt tạ.



Thừa dịp Hư Dạ Nguyệt tìm người lấy ngựa, Phạm Lương Cực thấp giọng nói: "Lão Hư muốn mượn bọn ta, đem thực lực chân chính liên quan Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung chuyển cáo Lãng Phiên Vân cùng Tần Mộng Dao. Ngươi xem, hắn một câu cũng không nhắc đến Yến Vương, liền biết rõ cái này lão tiểu tử thủ đoạn cao minh."



Hàn Bách hỏi: "Ông không đi Tây Ninh đạo tràng?"



Phạm Lương Cực mỉm cười nói: "Vân Thanh không phải ở đó. Tới cái chỗ buồn chết người đó làm gì chứ? Ta còn cần an bài vài thứ cho hành động thích sát của chúng ta đêm nay. Ngươi yên tâm đi tìm Trang Thanh Sương đi. Nhớ kỹ phải đem nàng xử tử ngay tại chỗ. Làm tốt đề cao ma công. Bằng không, nói không chừng lại bị Liên Khoan làm thịt."



Hàn Bách cười nói: "Cái này còn cần ông nhắc nhở sao? Ta đảm bảo tấm thân xử nữ của Sương nhi không giữ được tới hoàng hôn."



Lúc này, Hư Dạ Nguyệt làm vẻ dẫn Hôi nhi cùng ba con ngựa trở về, duyên dáng gọi to: "Ngốc đầu điểu đang làm cái gì, mau tới đây a!"



Hai người nhìn nhau cười, đi tới.



Biên tái: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương


Bình Luận (0)
Comment