Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 191



Hàn Bách nghe Ưng Phi công nhiên khiêu chiến, thật muốn ôm hắn hôn hai cái để cám ơn. Vừa kéo Bạch Phương Hoa vào trong lòng, chưa kịp nói gì thì nghe tiếng cười của Quỷ Vương vang lên ở phía Nguyệt tạ: "Hậu sinh khả úy, Ưng Phi, ngươi quả là thanh niên Mông xuất sắc, anh dũng bất phàm. Hãy đến đại võ đài để Hư mỗ nhìn xem ngươi thể hiện thế nào!"



Ưng Phi cất tiếng rồi lặng yên xuống tới.



Hàn Bách hôn lên môi thơm Bạch Phương Hoa, giả vờ lưu luyến không nỡ rời cười nói: "Đợi ta thu thập hắn rồi sẽ đến cùng Bạch tiểu thư tiếp tục phần duyên chưa hết."



Bạch Phương Hoa vui vẻ hôn lại hắn rồi nói: "Để Phương Hoa ở một bên khua chiêng gióng trống trợ uy cho chàng."



Hàn Bách lập tức biết nàng tuyệt không phải Đan Ngọc Như, nhiều nhất là một trong hai vị yêu nữ hộ pháp. Bởi vì nếu là Đan Ngọc Như, tuyệt không dám cùng Càn La gặp mặt.



Vô số ý niệm hiện lên trong đầu.



Bạch Phương Hoa là siêu nằm vùng của Thiên Mệnh giáo tại Quỷ Vương và Yến Vương, vậy tức là, ngay từ đầu, Hồ Duy Dung, vốn cũng thuộc Thiên Mệnh giáo, đã biết tất cả sự tình có liên quan đến đoàn sứ tiết giả của mình. Vậy mà mình còn làm ra vẻ không biết gì, lại còn tặng hắn linh sâm. Thậm chí, sau tiệc tối, hắn còn cố ý thông tri cho Lăng Nghiêm tới điều tra mình. Thật khiến người khác không chút nghi ngờ đến việc hắn đã biết rõ sự tình. Chỉ với điểm ấy, liền có thể thấy hắn hiểm độc đến mức nào.



Thiên Mệnh giáo không chỉ giấu được Quỷ Vương và Yến Vương, còn giấu được cả đám người Lam Ngọc cùng Phương Dạ Vũ, chính là hy vọng mọi việc đều thuận lợi để làm ngư ông đắc lợi.



Thông qua Bạch Phương Hoa, Đan Ngọc Như mơ hồ thao túng Quỷ Vương và Yến Vương. Chí ít cũng biết rõ bố trí và hành động của bọn họ. Nếu không phải mình từ chỗ Mị Nương nắm được bí quyết xem - phá mị thuật của các nàng, vậy thì Quỷ Vương và Yến Vương đến lúc thảm bại cũng biết vì sao lại bại như vậy.



Yêu nữ hộ pháp đã xuất hiện một cái, cái kia rốt cuộc là ai? Yêu nữ đó tất nhiên sẽ ẩn phục tại vị trí có tính chất phi thường then chốt. Nàng ta có thân phận và địa vị gì đây chứ?



Số mỹ nữ có được đẳng cấp như Bạch Phương Hoa, xét rất có khả năng, hiện có ba người, chính là Doanh Tán Hoa, Lan Thúy Trinh cùng Trần quý phi. Có đúng hay không là một người trong đó đi?



Mấy vấn đề này làm hắn nghĩ đến đau cả đầu: Thiên Mệnh giáo có cái đại nằm vùng Bạch Phương Hoa, muốn giết chết mình tuyệt đối không phải việc khó khăn, bởi vì mình xác thực là bị lừa đến tin sái cổ. Trái lại Phạm Lương Cực cùng Tả thi tam nữ bởi vì không có trọng sắc như mình, trực giác liền dấy lên không ưa thích yêu nữ tà mị đó.



Hư Dạ Nguyệt cũng vì nàng ta có ý định xu nịnh lấy lòng Quỷ Vương, mà không thích. Từ đó có thể thấy được mị thuật của Thiên Mệnh giáo đặc biệt có hiệu quả đối với nam nhân, ngay cả Quỷ Vương cũng không tránh được bị lừa.



Lúc đầu, Tần Mộng Dao dùng tuệ tâm cách tường tra xét, biết nàng lừa mình rất khổ cực. Có thể thấy, Bạch Phương Hoa sớm có mưu đồ với mình. Mà mình thì đem trung ngôn của Tần Mộng Dao coi như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không thức tỉnh, không thì đã sớm biết rõ Bạch Phương Hoa có vấn đề rồi.



Nghĩ đến đây, linh quang chợt lóe, nắm rõ Đan Ngọc Như vì sao chịu lưu giữ tính mạng của mình. Bởi vì mục đích của nàng là ma chủng trong cơ thể mình.



Đối với loại người chuyên lấy thải bổ thuật đề cao công lực bản thân như Ma Môn tông chủ Đan Ngọc Như, không có thuốc bổ nào có thể bằng ma chủng, tâm pháp tối cao của Ma Môn. Nàng tất nhiên không dám đụng tới Bàng Ban, nhưng tuyệt đối không sợ hắn.



Giả thiết để nàng thu được ma chủng của hắn, phối hợp công lực bản thân cùng mị thuật, qua đoạn thời gian, e rằng, chỉ có Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân mới có thể cùng nàng tranh cao thấp.



Quân tiên phong như Mị Nương, chỉ là thám tử cho Đan Ngọc Như, khảo nghiệm hư thực của mình, để khi Đan Ngọc Như đối phó mình thì càng thuận buồm xuôi gió. Đâu ngờ, mấy người Mị Nương không làm gì được hắn, nhưng làm thám tử lại là có thừa. Với nhãn lực và hiểu biết của Đan Ngọc Như, chỉ cần kiểm tra Mị Nương và mấy nữ vừa mới hoan hảo cùng mình, liền có thể suy ra đạo hạnh của hắn mạnh yếu nông sâu.



Đó cũng là nguyên nhân Bạch Phương Hoa luôn không chịu hoan hảo cùng mình. Bởi vì hắn đã được Đan Ngọc Như độc chiếm. Nói không chừng, lần này Bạch Phương Hoa dụ mình hoan hảo, có thể hành vi phản bội này xuất phát từ ham muốn bản thân. Vì nếu không động thủ, sẽ bị Đan Ngọc Như nhanh chân đến trước, lấy đi đầu tiên.



Tim không tự chủ đập mạnh lên, nếu như ngược lại, nhân vì nàng không biết hắn đã biết thân phận của nàng mà lấy đi nguyên âm của Bạch Phương Hoa, như vậy không phải công lực cũng có thể tiến nhanh sao.



Vừa hít sâu một hơi thì đại vũ đài đã hiện ra trước mắt.



----- oOo -----



Thích Trường Chinh tỉnh lại, đầu óc vẫn quay cuồng, phát giác đang nằm trong một gian nhà nhỏ.




Hắn dần nhớ lại, nghĩ tới trước khi ngất đi đã bổ nhào xuống tuyết liền cười khổ ngồi dậy. Nghĩ không ra, mình tự cho là phong lưu, nhưng lại phải nếm trải nỗi thống khổ thất tình!



Cửa phòng bị đẩy ra, một mỹ nữ trang phục thành thục đẩy cửa bước vào, thấy hắn ngồi dậy, mỉm cười nói: "Huynh đài đã tỉnh, thế nào rồi? Tốt hơn chưa?"



Thích Trường Chinh thấy nàng mỹ lệ đoan trang, thái độ thân thiết phóng khoáng. Nảy sinh hảo cảm, mỉm cười đáp: "Ân đức của cô nương, tại hạ khắc sâu trong lòng. Xin hỏi cao tính đại danh?"



Mỹ nữ kia ngồi xuống một cái ghế bên giường, rất hứng thú quan sát hắn nói: "Trước trả lời mấy vấn đề, ta mới có thể quyết định có nói tên cho ngươi hay không."



Thích Trường Chinh thoải mái dựa vào đầu giường, vui vẻ nói: "Cô nương hỏi đi! Tiểu đệ biết sẽ trả lời, không dấu diếm."



Mỹ nữ thấy thần thái hắn tiêu sái, toát ra một loại ngạo khí cùng tự tin, tâm hồn không biết vì sao lại kịch liệt nhảy động vài cái, mới có thể thu nhiếp tinh thần hỏi: "Huynh đài vì sao phải mượn rượu giải sầu? Rốt cuộc là có việc gì khó giải quyết?"



Đáng lẽ, với ngoại hình như Thích Trường Chinh thì chỉ có người khác thương tâm vì hắn, sao giờ hắn lại thành người đau lòng. Vì vậy nàng nổi lên lòng hiếu kỳ.



Thích Trường Chinh bị gợi lại chuyện Hàn Tuệ Chỉ, hai mắt hiện lên sâu sắc tình cảm, than thở: "Cũng đã qua rồi. Tại hạ say sưa trên phố vì người mình yêu thay lòng đổi dạ, nhất thời xúc cảm, uống nhiều mấy chén..."



Mỹ nữ "Phì..phì" cười nói: "Uống nhiều mấy chén, chủ tiệm rượu nói ngươi uống khoảng ba bình lớn rượu mạnh. Nếu là người thường, một bình cũng đã dậy không nổi rồi."



Nàng nói tiếp: "Vấn đề thứ hai: huynh đài là thần thánh phương nào? Lưng đeo bảo đao, trong người lại mang nội gia tiên thiên chân khí, ắt hẳn không phải là người vô danh đi!"



Thích Trường Chinh trong lòng rất ngạc nhiên, nữ tử này lại có thể biết hắn đã tiến vào tiên thiên cảnh giới, thật không đơn giản, nhưng vẫn thản nhiên đáp: "Ta là Thích Trường Chinh của Nộ Giao bang..."



Mỹ nữ sắc biến hỏi: "Cái gì? Ngươi chính là 『 Khoái đao 』 Thích Trường Chinh?"



Thích Trường Chinh ngạc nhiên nói: "Cô nương vì sao phản ứng kịch liệt như thế?"



Ánh mắt mỹ nữ bắn ra hàn mang, nhìn hắn chăm chú, một lát sau vẻ mặt mới hòa hoãn, thở dài nói: "Được rồi, Thích huynh tuy là hắc đạo cường đồ, nhưng vẫn chưa làm việc ác, ai!" Không biết vì sao, trong lòng chợt dâng lên cảm giác phiền muộn.



Thích Trường Chinh trong lòng khẽ động hỏi: "Phải chăng cô nương là người của Bát phái?"



Mỹ nữ gật đầu nói: "Việc này sớm muộn gì cũng không thể giấu diếm huynh. Nơi này là Tây Ninh đạo tràng, Thích huynh nếu không có việc gì, mời rời đi!"



Thích Trường Chinh thấy nàng hạ lệnh trục khách, tiêu sái cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng, xuống giường, thuận tay cầm Thiên binh bảo đao lên, đeo trên lưng, lại ngồi xuống mép giường, cúi người đeo giày vào.



Mỹ nữ chưa bao giờ gặp qua nam nhân mang vớ đeo giày ngay trước mặt nàng, đối phương lại là người ngang tàng khinh mạn, mà người này vừa đeo giày, lại vừa nhìn mình mỉm cười, không khỏi quay mặt, cố ý không nhìn hắn.



Thích Trường Chinh đeo giày xong, vươn người đứng lên, vỗ vỗ cái bụng nói: "Kỳ thực làm gì có phân chia hắc đạo bạch đạo? Họa chăng chỉ có phân biệt người tốt người xấu! Mà vậy cũng không phải phân biệt rõ ràng, nếu cô nương có thể thoát khỏi thành kiến, không bằng cùng ta đến bên ngoài tìm cái tiệm ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Vậy chẳng phải là điều thú vị của đời người sao?" Thương tâm qua rồi, tiểu tử này lại lộ ra bản sắc phóng đãng không khuôn phép. Nhưng mà mỹ nữ trước mặt lại khiến cho hắn vừa cảm kích lại sinh ra lòng ái mộ. Mà càng trọng yếu chính là: hắn cần có mới mẻ cùng kích thích để quên đi Hàn Tuệ Chỉ, một cái nữ nhân hay thay đổi.



Mỹ nhân này đang kỳ trổ hoa, thân thể thướt tha, cực có phong vận, hơn nữa xem thần sắc của nàng, hẳn là thân thể ngây thơ trong trắng. Sóng mắt thu ba óng ánh có thần, như có tình như vô tình, phi thường động lòng người.



Mỹ nữ giúp hắn đứng lên, cố ý sa sầm mặt nói: "Ta không có thói quen tùy tiện ước hẹn cùng nam nhân xa lạ. Ai! Ngươi vừa mới vì nữ tử vô ơn bạc nghĩa mà thương tâm, chẳng bao lâu, lại có chủ ý với người khác rồi. Không cảm thấy xấu hổ sao?" Vừa nói ra miệng liền thấy hối hận, sao mình lại có thể nói tới đề tài mập mờ như thế với đối phương chứ.



Thích Trường Chinh bật cười khanh khách, nhìn nàng nói: "Đối tửu ca hát, nhân sinh có bao nhiêu. Nghĩ tới người sinh trên đời, chỉ bất quá vài chục năm, nếu không dám yêu không dám hận, còn gì thống khoái? Không bằng như vậy đi! Ngày mai, sau khi mặt trời mọc, lão Thích sẽ chờ chờ cô nương tại cầu Lạc Hoa. Nếu cô nương hồi tâm chuyển ý, hãy đến một lần. Ta đảm bảo tuyệt không có ý quấy rối, chỉ là thực sự muốn thêm một bước cảm tạ cùng quen biết cô nương."



Trước ánh mắt lớn mật, nói thẳng thái độ theo đuổi, khiến nàng có điểm hoang mang lo sợ, lại là không dám nhìn hắn, cắn răng đáp: "Không nên vọng tưởng, Bạc Chiêu Như ta không phải loại nữ nhân đó."



Thích Trường Chinh ha ha cười nói: "Thì ra là 『 Thông tuệ kiếm 』 Bạc Chiêu Như của Cổ Kiếm Trì, đã có thông tuệ kiếm, thảo nào có thể không bị tơ tình trói buộc. Nhưng, lão Thích muốn trịnh trọng thanh minh, ta tuyệt không nửa phần ý nghĩ khinh bạc, trái lại là phi thường cảm kích cùng kính trọng. Ngày mai, ta sẽ đến cầu Lạc Hoa đúng giờ, chờ phương giá cô nương."



Bạc Chiêu Như bị khí phách sung mãn của nam tử này làm cho chân tay luống cuống. Đáng ghét là trong lòng lại không chút tức giận. Điều này chưa khi nào xảy ra với nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngươi có Hàn Bích Thúy, còn chưa cảm thấy mỹ mãn sao?"



Thích Trường Chinh ngẩn ngơ hỏi: "Nàng quen biết Bích Thúy sao?"



Bạc Chiêu Như khẽ gật đầu, miễn cưỡng giả ra lạnh lùng thần sắc, nói: "Đi thôi! Ngày mai không cần đến cầu Lạc Hoa được không?"



Thích Trường Chinh nghe giọng nàng mềm mỏng yêu cầu, biết nàng có chút không chống cự được mình, liền càng khơi dậy hào khí, quả quyết đáp: "Không! Nếu ta không đến cầu Lạc Hoa, sau này nhớ lại sẽ phải giậm chân hối hận day dứt." Hắn nở nụ cười, mặt rạng rỡ như ánh nắng, sải bước đi ra.



Bạc Chiêu Như thầm than một tiếng, đuổi theo đi ra ngoài. Không có nàng đi cùng, hắn muốn rời đạo trường sẽ phi thường trắc trở. Lần này nàng có hay không "Dẫn sói vào phòng" hay không chứ?



----- oOo -----



Hoa tuyết bay khắp bầu trời.



Trên đại võ đài đứng hơn mười người, đám nữ Hư Dạ Nguyệt đều đã tới, chỉ thiếu Tống Mị, nàng không biết võ công, không bị kinh động mà tỉnh giấc, hiện đang trong cơn mộng đẹp.



Quỷ Vương phủ ngoại trừ Quỷ Vương, cũng chỉ có hai mươi ngân vệ, trong đó, năm người đứng cảnh giới. Các cao thủ như Thiết Thanh Y, không thấy một ai, tạo cảm giác thâm sâu khó lường.



Kỳ quái chính là Càn La cũng không có xuất hiện. Không biết vì đã ly khai Quỷ Vương phủ, hay là căn bản không có đến.



Lưng Ưng Phi đeo song câu, ngạo nghễ đứng thẳng, ánh mắt sáng quắc đánh giá các nữ. Nhất là đối với vóc người kiêu người của Trang Thanh Sương, đặc biệt cảm thấy hứng thú.



Hàn Bách cười dài, đi vào quảng trường, dẫn theo Bạch Phương Hoa, tới bên cạnh Quỷ Vương, không thèm liếc mắt nhìn Ưng Phi, hừ lạnh nói: "Tiểu tử này thật can đảm, đánh lén không thành, lại công khai đi tìm cái chết. Xin nhạc phụ đại nhân cho phép tiểu tế xuất chiến đánh hắn."



Ưng Phi biết rõ đối phương định làm mình tức giận, cho nên không chút nào động khí, lưu tâm quan sát Hàn Bách. Trông thấy các nữ từ khi hắn hiện thân, đôi mắt xinh đẹp cùng sáng đứng lên, lộ ra vẻ vui mừng. Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương càng lửa tình nồng nhiệt. Ngay cả ba nữ Cốc Tư Tiên cũng sắc mặt vui mừng, trong lòng sầm lại.



Tiểu tử này đích xác có loại mị lực ma huyễn cuốn hút nữ nhân. Nếu Chân Tố Thiện đến chọc hắn, nói không chừng, cũng thật sẽ bị hắn chinh phục. Vì vậy càng tăng ý giết hắn.



Hắn lần này công nhiên khiêu chiến Hàn Bách, thực sự vì không còn cách nào tốt hơn. Do Chân Tố Thiện đã chính thức đề nghị nhận trách nhiệm đối phó Hàn Bách với Phương Dạ Vũ. Nàng thân phận siêu nhiên, bản thân võ công lại cao, thủ hạ dũng tướng như mây, Phương Dạ Vũ cũng khó mà cự tuyệt yêu cầu của nàng.



Trong tình thế cấp bách, được Lý Xích Mi cho phép, mới có hành động lần này.



Ma chủng của Hàn Bách chưa ra hồn, nhưng ngày càng tiến mạnh, để càng lâu, càng khó giết chết hắn.



Vì vậy hắn hạ quyết tâm, lần này đánh một trận, không phải hắn chết thì là ta vong.



Hư Nhược Vô vừa định nói, thanh âm Nghiêm Vô Cụ vang lên: "Muốn khiêu chiến Trung Cần Bá sao? Trước tiên phải qua cửa ải Nghiêm mỗ đã." Vang lên tiếng gió, đại đầu lĩnh Đông Hán nhảy vào giữa sân, đi tới bên cạnh Hàn Bách, hướng Hư Nhược Vô chào theo lễ quan chức.



Hư Nhược Vô cười nói: "Vô Cụ không cần đa lễ, Trung Cần Bá có thể cùng cao thủ như thế quyết một trận tử chiến, quả là cơ hội ngàn năm khó gặp, tất cả hậu quả do Hư mỗ phụ trách."



Nghiêm Vô Cụ chính chờ lời này, liền cất tiếng đồng ý, thủ tại một bên, thầm nghĩ ta có hoàng mệnh trong người, nếu thấy tình thế không đúng, tùy thời có thể xuất thủ cứu viện, người khác cũng không trách ta được.




Hư Dạ Nguyệt hưng phấn vỗ tay: "Người đâu, nhanh khiêng cho ta mấy cái giá binh khí ra, để phu lang Nguyệt Nhi đại hiển thần uy, xử chết tên nham hiểm này".



Năm tên ngân vệ tuân mệnh rời đi.



Thần sắc Ưng Phi mặt ngoài không đổi, trong lòng thì giận tím mặt. Thầm hạ quyết tâm, nếu tương lai có thể giết chết Quỷ Vương, cần phải đoạt thiếu nữ tuyệt sắc đẹp người này thoả thích dâm nhục, làm cho nàng yêu mình rồi sẽ đem nàng vứt bỏ.



Hàn Bách thừa cơ rời Quỷ Vương cùng Bạch Phương Hoa, đưa tay ôm Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương đến một bên, giả bộ nói lời thân mật cùng các nàng, thấp giọng phân phó: "Lời vi phu sắp nói là rất quan trọng khẩn yếu, chắc chắn không được lộ ra bất luận thần sắc kinh dị gì."



Hai nữ nghe vậy động dung, vội vàng gật đầu đáp ứng.



Hàn Bách nói với Hư Dạ Nguyệt "Vô luận nàng dùng biện pháp gì. Lập tức tách nhạc phụ khỏi Bạch Phương Hoa, rồi nói cho cha biết Bạch Phương Hoa là nằm vùng của Thiên Mệnh giáo. Nhưng nhất định phải tự nhiên, bởi vì nàng còn có giá trị lợi dụng rất lớn."



Hai nữ tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn giật mình cúi đầu xuống.



Hàn Bách vừa hôn lên mặt các nàng xong thì ngân vệ đã đem ba cái giá binh khí ra, đặt ở phía bên kia quảng trường, đối diện Ưng Phi. Hàn Bách thản nhiên đi tới, đưa tay lướt qua từng kiện binh khí, vỗ về chơi đùa thưởng thức.



Hư Dạ Nguyệt nhìn Trang Thanh Sương nháy mắt ra dấu, đi tới bên cạnh Bạch Phương Hoa, giả vẻ hờn dỗi, không phục nói: "Hài lòng rồi đi! Phu quân chúng ta nói muốn nạp ngươi làm thiếp. Ngươi đã thỏa mãn như ý nguyện rồi đó." Giẫm chân rời đi.



Bạch Phương Hoa đâu biết thân phận đã bị Hàn Bách biết rõ, mặt tươi cười, đuổi theo Hư Dạ Nguyệt mong lấy lòng nàng.



Thấy diệu kế Hư Dạ Nguyệt thành công, Trang Thanh Sương mừng thầm, vội đến bên cạnh Quỷ Vương, khe khẽ truyền đạt lời Hàn Bách.



Quỷ Vương thoáng hiện nét kinh ngạc trong mắt, ha ha cười nói: "Sương nhi không cần lo lắng, ta đảm bảo chồng yêu của ngươi xuất quân chắc thắng." Chỉ hai câu nói liền che giấu mục đích Trang Thanh Sương tiếp cận hắn.



"Thương!"



Hàn Bách lấy lên một thanh trường đao, rút ra, xoay người hướng Ưng Phi cười to nói: "Bản nhân tựu đại biểu Thích huynh, hướng ngươi đòi lại nợ máu."



Hoành đao mà đứng, dáng sừng sững như núi, tài năng hiển lộ, rất có khí thế quét ngang ngàn quân.



Ba người Tư Tiên, Cốc Thiến Liên cùng tiểu Linh Lung tuy lần thứ hai thấy hắn động thủ cùng người khác, thế nhưng lần trước đánh với Lý Xích Mi, hoàn toàn là ở thế chống đỡ cầu sinh. Bây giờ, thấy hắn phong thái tư thế oai hùng, không chút thua kém ái lang Phong Hành Liệt, ấn tượng về một tên chỉ biết đùa cợt, rất vô lại liền thay đổi rất nhiều.



Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương, đôi mắt đẹp càng là lóe sáng, hận không thể nhào vào trong lòng hắn, thỏa sức quấn quít.



Ưng Phi thấy hắn đột nhiên hào hùng khí phách giống như đổi một người khác, cũng âm thầm giật mình, nhưng cũng càng tăng quyết tâm giết hắn. Hàn Bách đối với nữ nhân liền như ngọn lửa bừng bừng. Chân Tố Thiện thì như củi khô, nếu gặp hắn thì hậu quả… thật không dám tưởng!



Hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay đưa ra sau, cùng lúc rút ra "Hồn đoạn song câu", triển khai tư thế, người hơi chúi về phía trước, hai mắt hiện ra thần quang khiếp người, như con báo đói nhìn chằm chằm đối thủ. Khí thế tuyệt không kém Hàn Bách, vẻ âm độc thì hơi lấn lướt. Chúng nữ cùng nhìn ngây người, ngẩn ngơ. Trong lòng dù không nguyện ý, cũng không thể không thừa nhận tên cao thủ Mông Cổ trẻ tuổi tà ác này, có loại phong thái yêu dị hấp dẫn người.



Không khỏi không thầm lo lắng cho Hàn Bách.



Hư Nhược Vô cùng Nghiêm Vô Cụ nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh dị trong mắt đối phương, thảo nào Ưng Phi dám đơn thân độc mã đến khiêu chiến.



Hai người sừng sững bất động , lẫn nhau thúc phát khí thế, thoáng chốc, sát khí phủ đầy, bầu không khí kìm nén, hết sức căng thẳng!



Hoa tuyết vẫn không ngừng nghỉ rơi xuống mặt đất, toàn bộ quảng trường cùng kiến trúc bốn phía phủ đầy tuyết trắng, trời đất chuyển thành một màu thuần trắng tinh mỹ.



Ánh mắt hai người gườm gườm nhìn nhau, tìm kiếm sơ hở. Nếu một bên có bất luận chút gì tỏ ra yếu thế, bên kia tất sẽ sinh cảm ứng mà thừa cơ phát động thế tiến công mãnh liệt nhất.



Trời đất một mảnh yên lặng, ngay cả hoa tuyết rơi xuống cũng yên tĩnh vô thanh.



Hàn Bách quan sát một hồi, biết rằng về khí thế khó mà áp đảo được Ưng Phi, liền trầm quát một tiếng, lao tới phía trước, vung đao chém mạnh.



Nếu Thích Trường Chinh có ở đây, nhìn thấy đao này, cũng phải lớn tiếng quát lên.



Đao này ngoài sắc bén vô cùng, sung mãn khí phách từ trước đến nay chưa từng có, càng tuyệt diệu chính là biến hóa vô cùng, chứa đựng ảo diệu kinh thế hãi tục theo sau. Khiến người khác không chỉ cảm thấy ngạnh chống không được, còn hoàn toàn không có cách nào nắm bắt vị trí hắn muốn công kích. Vả lại đao này hoàn toàn không thành pháp, như thi nhân diệu thủ văn chương hơn người chợt xuất thành giai cú, làm người xem tâm thần say mê.



Trên thực tế, ngay cả chính Hàn Bách cũng không biết tại sao lại sử ra một đao này. Hắn thấy Ưng Phi song câu thủ vô cùng kín kẻ, ma chủng bị kích thích dâng lên, một cổ xung động mạnh liệt tuôn ra, tự nhiên bổ ra một đao thiên mã hành không này.



Hư Nhược Vô trông thấy, ngây ngẩn cả người, nhíu mày, như nghĩ tới sự tình gì phi thường thú vị.



Chúng nữ thì khẩn trương ngừng cả hô hấp, nóng lòng mong muốn Hàn Bách một chiêu khắc địch.



Nghiêm Vô Cụ yên lòng, thầm nghĩ chẳng trách Lý Xích Mi ba lần ám sát, cũng giết không được hắn. Thì ra hắn lại có bản lĩnh như thế.



Ưng Phi càng là tâm trạng sợ hãi, nghĩ không ra đao pháp của hắn càng khó đối phó hơn so với Thích Trường Chinh. Thấy không thể thoái nhượng, liền quát lên điên cuồng, song câu liên tục quét ra.



Hai đại cao thủ trẻ tuổi, cuối cùng trực diện giao đấu.



Bóng người giao nhau.



Ưng Phi mắt thấy một câu quét trúng trường đao tới nơi rồi, thì trường đao chợt sinh biến hóa, dừng trong khoảnh khắc, né qua mũi câu, như tia chớp bổ vào khuôn mặt Ưng Phi.



Ưng Phi gặp nguy không loạn, thi triển toàn thân bản lãnh, một câu sau vừa đúng quét trúng thân đao.



Một tiếng va chạm vang lên.



Hai người sát nhau lướt qua.



Ưng Phi đột ngột xoay lưng, song câu chia hai hướng đánh tới Hàn Bách, một nhằm đỉnh đầu, một móc bên hông, tàn nhẫn ác liệt.



Hàn Bách cũng không quay đầu lại, lật tay chém lui, cắt vào khoảng trống giữa song câu, nhằm đúng yết hầu đối phương.



Chiêu thứ hai vậy mà lại là cùng địch đổi mạng.



Hư Dạ Nguyệt mấy nữ hoảng sợ, hoa dung thất sắc.



Chỉ có Quỷ Vương cùng Nghiêm Vô Cụ âm thầm gật đầu, nhìn ra trường đao Hàn Bách đi theo đường ngắn, nhất định có thể tại trước khi song câu Ưng Phi trúng hắn, trước một bước cắt vỡ cổ họng đối phương.



Phải biết chiêu thứ nhất của Hàn Bách sớm đạt được lợi thế, nếu như bây giờ đổi làm thế thủ, liền sẽ cấp Ưng Phi đoạt thế chủ động, phải rơi vào thế chống đỡ, cho nên mới lấy nước cờ hiểm bảo lưu ưu thế.




Điểm huyền diệu trong đó, quả thực là tinh diệu tuyệt luân.



Quả nhiên, Ưng Phi kêu lên bực bội, thu hồi song câu, "Thương", chặn lại một đao mạnh mẽ vô cùng của Hàn Bách.



Hàn Bách không khỏi âm thầm khen, lại tại trước khi song câu đối phương khóa chặt đao, vận công chấn động, phía dưới vung chân đá lên hạ âm đối phương.



Nội kình thông qua chỗ câu - đao tiếp xúc, mạnh mẽ va chạm. Ưng Phi cũng đồng thời quét ra một cước, hy vọng có thể đẩy Hàn Bách lệch ngang một chút mà mất đi thăng bằng. Khi đó, song câu của hắn sẽ như sông lớn Trường Giang, cuồn cuộn ép tới, cho đến khi đánh gục đối phương.



"Bồng!"



Kình khí giao tiếp, đao – câu tách ra.



Hai người đồng thời bị chấn lui về sau.



"Phanh!"



Một cước phía dưới của Hàn Bách chậm lại trong khoảnh khắc rồi biến thành đá vào một bên cước Ưng Phi, mà không phải bị hắn quét trúng.



Quỷ Vương trông thấy, không nhịn được hai hàng lông mày nhếch lên, kêu lên một tiếng "Hảo" .



Ưng Phi không nghĩ tới đối phương có thể cảm ứng ra điểm huyền diệu này, mũi chân như có mắt, lúc này mới biết ma chủng lợi hại. Hắn cũng là nhân kiệt một đời, biết rõ đã biến chiêu không kịp, huýt dài một tiếng, tựu tại lúc hai chân giao đụng thì nhảy bồng lên về phía sau, thân thể chuyển động, hóa giải đi lực đạo từ chân Hàn Bách.



Hắn chịu thiệt bởi chân hắn là lực quét ngang, bị đối phương đá thẳng trúng, biến thành thế phải chống lại, không thể không lấy kỳ chiêu, vội vã ứng biến hóa giải.



Trong lòng cảm thấy khổ não, từ lúc giao chiến đến nay, vậy mà lại luôn luôn rơi vào bị động, ở thế hạ phong chống đỡ. Trong đời hắn, đây là lần đầu.



Hàn Bách một cước như ý, sao còn chần chờ, cười ha ha, sát đất lướt đi, muốn trước một bước chặn tại nơi Ưng Phi rơi xuống, tiếp tục công kích.



Chúng nữ vốn tưởng rằng hắn sẽ lăng không truy kích, đâu ngờ tiểu tử này giảo hoạt như thế, đều nhìn khẩn trương vạn phần.



Bóng người chợt lóe, Hàn Bách đã tới phía dưới nơi Ưng Phi rơi xuống, soàn soạt, nhằm khoảng không dung hòa thân Ưng Phi và hoa tuyết, liên tục chém ra ba đao.



Hoa tuyết bên trong khuôn viên ba trượng bị sóng to gió lớn đao khí dẫn dắt xoay chuyển bốc lên, càng thêm thanh thế.



Hàn Bách như thiên thần, ngạo nghễ đứng tại trung tâm vòng xoáy mưa tuyết.



Hắn không còn loại đa tình chỉ biết ve vãn mỹ nữ kia nữa, mà giờ là bá chủ võ đạo không gì sánh được.



Tựa như Xích Tôn Tín sống lại.



Chúng nữ tâm thần say mê mà nhìn,.



Trong mắt Hư Nhược Vô lướt qua kỳ dị, lại quát lớn: "Hảo!"



Ưng Phi thì trong lòng kêu khổ, chỉ thấy hàn mang chớp lóe, đao khí khắp nơi vọt tới, biết rõ nếu không thể đoạt lại thế chủ động, lúc này như không rút lui, cứ vậy tiếp tục, cao nhất chỉ đạt được kết cuộc lưỡng bại câu thương, liền quát lớn lên một tiếng, song câu đánh xuống.



"Đương đương" âm thanh không ngừng vang lên.



Ưng Phi không ngừng mượn lực bay lên, lại mạnh mẽ mà nhào trở xuống, chợt chậm chợt nhanh, chiêu nào cũng lấy cứng chống cứng, ỷ vào câu lực mạnh mẽ, tiêu hao sự ác liệt từ đao thế Hàn Bách.



Hàn Bách càng đánh càng hứng khởi, thừa dịp Ưng Phi lại bắn lên thì phóng lên cao, trường đao mờ ảo hình cầu vồng, phá tan hoa tuyết, đâm thẳng tới Ưng Phi.



Ưng Phi quát lớn, nhanh chóng nhào xuống, song câu sử ra bản lĩnh đặc biệt, lập tức móc trúng trường đao đối phương.



Khi câu - đao vừa đụng thì trường đao Hàn Bách bỗng như được kéo dài ra, tống ra một đạo đao khí, cắt tới Hệ thống cấm nói bậyg ngực Ưng Phi.



Ưng Phi vốn định một câu khóa đao, câu kia thì đột tập đối phương, lúc này sao còn dám khoe tài, kêu lên một tiếng khó chịu, song câu thổ lực, lăng không bay ngược.



"Ba lạt" âm thanh, y phục tại ngực Ưng Phi bị xé nát, hiểm hiểm né qua một chiêu tất giết này.



Đồng thời mượn thế cải biến phương phướng, lướt ngang rời đi, đúng là dự định đào tẩu.



Hàn Bách lần đầu phát ra đao khí, cũng ngây người ngẩn ngơ, hạ xuống đất lại quên thừa dịp truy đuổi.



Thiết Thanh Y chợt hiện thân tại mái hiên, ngăn cản đường trốn của Ưng Phi, cười to nói: "Thắng bại chưa phân, Ưng huynh sao có thể rời đi?"



Hư Nhược Vô quát lớn: "Thanh Y! Để hắn đi thôi! Thiết Thanh Y vừa hơi kinh ngạc, Ưng Phi đã lướt qua đỉnh đầu hắn, cấp tốc đi xa. Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương lao ra, bất chấp mà nhào vào trong lòng Hàn Bách. Mọi người cùng vui vẻ vây quanh lại đây. Nghiêm Vô Cụ nhịn không được hỏi: "Uy Vũ vương vì sao lại tha cho người này bỏ chạy chứ? Người này võ công cao cường như thế, liền tiên thiên đao khí cũng tránh được quá, để hắn chuồn mất, thực là hậu hoạn vô cùng."



Tất cả mọi người không giải thích được nhìn Quỷ Vương.



Hư Nhược Vô thản nhiên mà cười nói: "Vì Lý Xích Mi tới, cho nên mới thả hắn một con ngựa đi." Rồi quay qua Hàn Bách nói: "Hiền tế đến thư phòng của ta. Ta có nói mấy câu nói cùng ngươi." Tiếp theo đưa tay chặn lời định nói của Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương, nói: "Các ngươi đến Nguyệt lâu chờ Hàn Bách đi!"



Lại hướng mọi người nói vài câu rồi dẫn Hàn Bách đi.



Bạch Phương Hoa thì đôi mắt đẹp xoay chuyển, rời phủ mà đi


Bình Luận (0)
Comment