Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 214

Quỷ Vương phủ.

Quỷ Vương phủ.

Trong nội đường của Kim Thạch tàng thư.

Chu Nguyên Chương ngồi cùng phía với Quỷ Vương, miệng cười sảng khoái nói: “Lần trước tiểu đệ tới đây cầu Nhược Vô huynh bốc một quẻ về vận nước, chớp mắt đã qua hai tháng tám ngày. Quẻ bói của Nhược Vô huynh rõ ràng, chứa đựng thiên cơ khó lường, những gì đã nói đều ứng nghiệm, tiểu đệ hết sức bội phục.”

Quỷ Vương Hư Nhược Vô bình thản cười nói: “Nhìn Nguyên Chương huynh như đã có định liệu rõ ràng, hẳn là mọi việc trôi chảy, thật đáng mừng.”

Mắt Chu Nguyên Chương lóe sáng nói: “Từ khi nhận được tin Tĩnh Am quy tiên, tiểu đệ không kìm được mà nhớ tới những chuyện xưa. Ai! Tiểu đệ xưng vương từ năm Giáp Thìn, đến nay đã được ba mươi bốn năm. Nghĩ lại, giống như một giấc mộng xuân thu. Nhược Vô huynh nói đúng, ngoại trừ một quãng thời gian ngắn ngủi sau mỗi lần thắng lợi, tiểu đệ chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn, chỉ biết cắm đầu vào chính vụ, nếu như lấy hết những sự vụ đó thì ta chỉ còn hai bàn tay trắng.”

Hư Nhược Vô lắc đầu thở dài: “Đây là cái giá phải trả để làm hoàng đế. Sở dĩ, Hư mỗ không muốn xem ông là hoàng đế, chính là hi vọng ông còn có người có thể cùng nói chuyện. Đáng tiếc, nó lại trở thành mâu thuẫn lớn nhất giữa ông và ta. Nhưng mà, trong thời điểm này, ông chịu tới gặp ta, Hư mỗ cũng có chút an ủi trong lòng, giao tình năm mươi năm nhìn chung còn có chút đọng lại.”

Chu Nguyên Chương ngẩn ngơ hỏi: “Sao Nhược Vô huynh lại nói chuyện kiểu như vậy? Chu Nguyên Chương có thể vô tìnhvô nghĩa với bất cứ kẻ nào nhưng giao tình với Nhược Vô huynh là chân thành, vô tư.”

Quỷ Vương Hư Nhược Vô ngửa mặt cười dài, hai mắt lấp lánh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Chu Nguyên Chương, nhàn nhạt nói: “Trận chiến giữa Hư mỗ và Lý Xích Mi đã như tên căng trên cung, tất phải bắn ra. Cuộc chiến này dù thắng hay bại, Hư mỗ cũng sẽ rũ bỏ tất cả, quy ẩn sơn lâm, không còn để ý tới việc giang hồ hay triều đình nữa, Chu Nguyên Chương ông cũng không cần hao tâm tổn trí vì Hư mỗ.”

Chu Nguyên Chương chấn động: “Nhược Vô huynh hiểu lầm đệ quá sâu rồi. Chỉ cần Nhược Vô huynh nói một câu, tiểu đệ lập tức điều động tất cả lực lượng trong tay khiến cho bọn người Lý Xích Mi không một ai có thể sống mà rời kinh thành.”

Hư Nhược Vô cười lớn nói: “Nguyên Chương nói giỡn rồi, bây giờ ông còn có thể phân tâm đi đối phó đám liên quân ngoại tộc cao thủ nhiều như mây này ư? Huống chi chúng còn có Bàng Ban trợ trận. Trừ phi mời được Lãng Phiên Vân xuất thủ, nhưng mà hẳn ông cũng biết Lãng Phiên Vân tuyệt đối sẽ không nghe mệnh lệnh của ông và ta!”

Chu Nguyên Chương mỉm cười hỏi: “Nhược Vô huynh đã biết chuyện về Lam Ngọc và Hồ Duy Dung rồi?”

Hư Nhược Vô không đáp, nói tránh đi: “Lần này Nguyên Chương tìm tới Hư mỗ, có phải chăng vì chuyện về Yến Vương?”

Sắc mặt Chu Nguyên Chương sầm xuống: “Nhược Vô huynh có biết ta là cha của hắn mà tên nghịch tử này còn muốn ám sát ta hay không?”

Hư Nhược Vô thở dài: “Nguyên Chương! Ta muốn ông thẳng thắn nói cho ta biết, nếu như ở trong hoàn cảnh của hắn, ông sẽ làm như thế nào?”

Vẻ lạnh lùng lướt qua mắt Chu Nguyên Chương, lão không đồng ý: “Nhược Vô huynh còn muốn che chở cho nó hay sao?”

Hư Nhược Vô lắc đầu cười khổ: “Nguyên Chương mau quên như vậy sao? Ta vừa mới nói qua, sau trận chiến với Lý Xích Mi, ta sẽ không tham dự vào việc của triều đình; ngay sau đại thọ của ông, Hư mỗ sẽ lập tức ly khai kinh thành, coi như trên trời không còn tồn tại Hư Nhược Vô nữa, ông muốn làm cái gì, ta cũng không quản, không để ý.” Tiếp đó, giọng nói chuyển thành lạnh lùng: “Nhưng mà trong thời gian đại thọ, Hư mỗ cũng không cho phép ông đối phó Tiểu Lệ ngay trước mắt ta. Sau thời gian này thì đó là chuyện của hai cha con ông rồi.”

Chu Nguyên Chương yên lặng, nhìn thềm gạch dưới chân, trầm ngâm không nói.

Hư Nhược Vô mỉm cười: “Từ sau khi ông đăng cơ, đây là lần đầu tiên Hư Nhược Vô ta dùng lời lẽ mãnh liệt như vậy. Chắc rằng trong lòng ông rất không thoải mái.”

Trên mặt Chu Nguyên Chương hiện lên vẻ trầm tư, hồi tưởng, chậm rãi nói: “Suốt đời ta có ba thời điểm đau lòng xót dạ, đó là khi Ngôn Tĩnh Am, Kỷ Tích Tích bỏ đi và lúc Mã hoàng hậu chết. Ta còn nhớ rất rõ trước khi nàng tắt thở thì nắm chặt tay ta nói muốn ta tôn trọng ý kiến của Nhược Vô huynh. Hừ! Chỉ là thời gian ba ngày mà thôi, nếu như Chu Nguyên Chương ta cũng không đáp ứng được yêu cầu đó thì sao có thể đối diện được với ân tình của Nhược Vô huynh và di ngôn của Mã hoàng hậu. Được! Có trời cao chứng giám, Chu Nguyên Chương ta hứa làm theo yêu cầu đó. Nhược Vô huynh có thể yên tâm.”

Hư Nhược Vô tràn đầy cảm xúc, mỉm cười nói: “Số trời đã định, ông phải nhớ rằng, tất cả những gì ta làm đều là vì đảm bảo cho thiên hạ của Chu gia, đồng thời muôn dân có thể hưởng thái bình.”

Chu Nguyên Chương chấn động nhìn Hư Nhược Vô, ánh mắt nghi hoặc: “Lời nói của Nhược Vô huynh có chứa ẩn ý, có thể nói rõ ràng một chút được không?”

Hư Nhược Vô nghiêm mặt nói: “Từ khi quen biết đến nay, ta, Hư Nhược Vô đã từng bao giờ nói dối ông một lời nào chưa?”

Chu Nguyên Chương nhìn Quỷ Vương chằm chằm, rồi lắc đầu.

Hư Nhược Vô nói tiếp: “Vậy là đủ rồi, hoàng thượng!”

Chu Nguyên Chương ngạc nhiên nhìn cái lão bằng hữu còn lại duy nhất hiện nay, từ khi đăng cơ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Hư Nhược Vô cất tiếng gọi lão là Hoàng thượng.

- ---- oOo -----

Tại một khu tửu lầu quy mô thuộc loại lớn nhất bên bờ sông Tần Hoài, trong một gian phòng lớn đang có một bữa tiệc hoành tráng. Toàn bộ nhân vật lãnh đạo Nộ Giao bang đang ở kinh thành như Lãng Phiên Vân, Lăng Chiến Thiên đều có mặt ở đây, ngoài ra còn có ba nàng Tả Thi, tiểu Văn Văn, Nhan Yên Như, Phong Hành Liệt và mấy vợ chồng Thích Trường Chinh. Bầu không khí cực kì náo nhiệt.

Nam, nữ phân chia chỗ ngồi rõ ràng, nhóm nào ra nhóm đó, nhưng không vì vậy mà ảnh hưởng đến sự hòa hợp, thân mật chung.

Thức uống được dùng tất nhiên là Thanh Khê lưu tuyền.

Chúng nữ đua nhau tranh giành ôm hôn cô bé tiểu Văn Văn, cô bé vừa mới thay bộ váy mới do chính tay mẹ Tả Thi làm, khiến cho tiếng cười của cô bé tràn ngập khắp phòng.

Bên chỗ nam nhân, Lăng Chiến Thiên khích lệ Phạm Báo: “Tất cả đều nhờ công Phạm Báo, thời gian gấp gáp như vậy mà vẫn có thể sắp xếp được một buổi tiệc hoàn hảo như thế này, chúng ta thực sự là có lộc ăn không hết. Nào! Mọi người cạn chén nào!”

Mọi người ồn ào cụng chén.

Thích Trường Chinh cười: “Các ngươi còn chưa biết tiểu Báo ở kinh thành oai phong lắm đó, ngay cả mấy tên đầu lĩnh của Cấm vệ và Đông Hán cũng phải xưng huynh gọi đệ với hắn.”

Phong Hành Liệt cười chen vào: “Chúc hắn sớm ngày kết hợp cùng Nhan cô nương, mãi mãi tâm đầu ý hợp.”

Hai câu nói này lập tức gây nên một trận vui cười trong bàn, không những vậy còn dẫn tới một trận trêu đùa ở bàn kia.

Phạm Báo và Nhan Yên Như mặc dù ngồi ở hai bàn khác nhau nhưng cũng không kìm được mà mặt đỏ tới mang tai, len lén nhìn nhau ngọt ngào.

Thích Trường Chinh hỏi: “Không phải đã nhờ người của Đông Hán đi tìm Hàn Bách sao? Sao giờ này còn chưa thấy?”

Thượng Quan Ưng cười nói: “Chắc không phải hắn đang tán gái ở bên ngoài đi!”

Tả Thi ở bàn bên kia với sang: “Hắn dám!” Mọi người nghe vậy bật cười thích thú.

Địch Vũ Thời than thở: “Ai mà nghĩ tới chúng ta sẽ hô bằng gọi hữu với cái nơi đã từng công bố rõ chúng ta là phản tặc, và còn ăn uống thoải mái tại đây nữa cơ chứ?”

Lãng Phiên Vân nhìn rượu ngon trong chén, mỉm cười: “Nhìn tình trạng chúng ta bây giờ, có ai nghĩ đến tối nay là thời điểm chúng ta quyết chiến sinh tử với cường địch cơ chứ?”

Bỗng nhiên, từ phía ngoài cửa vang lên giọng của Phạm Lương Cực: “Ta mà không nghĩ được đến ư, còn biết rõ ấy chứ.” Mọi người nghe tiếng lão thì rất vui.

Phạm Lương Cực đẩy cửa bước vào, rộn ràng chào hỏi rồi tới hôn tiểu Văn Văn một cái, sau đó đến ngồi bên cạnh Lãng Phiên Vân, nhỏ giọng nói: “Cả ngày nay ta đi theo Điền Đồng, cuối cùng tìm được một sào huyệt khác của Thiên Mệnh giáo. Hội nghị nguyên lão bát phái hẳn đã phát sinh việc trọng đại, tên già đó đã vội vàng đi báo cáo rồi.” Mọi người lập tức yên lặng.

Địch Vũ Thời hỏi nhỏ: “Đan Ngọc Như có ở đó hay không?”

Phạm Lương Cực thấp giọng nói: “Nếu như có bà ta thì ta đã không thể dễ dàng ra vào tự nhiên rồi, nhưng mà có bằng hữu của các ngươi, đại y sư Hoắc Thu Bạch lén lút trốn ở đó.”

Thượng Quan Ưng chấn động thốt lên: “Cái gì?”

Lăng Chiến Thiên trầm giọng nói: “Chậm đã! Bây giờ tạm thời đừng động đến hắn, nhưng mà nếu như không lấy được đầu hắn thì chúng ta quyết không rời kinh.”

Phạm Lương Cực nói: “Còn có một người các ngươi không thể ngờ tới, đó là Triển Vũ.”

Mọi người giật mình kinh ngạc, không ngờ rằng ‘Mâu sạn song phi’ Triển Vũ cũng là người của Đan Ngọc Như, thảo nào với địa vị của gã lại chịu khuất thân ở dưới Lăng Nghiêm.

Địch Vũ Thời thì thào: “Hai mươi năm bố trí của Đan Ngọc Như quả thực không có uổng phí. Có thể thấy, trong quan văn, võ tướng có rất nhiều người do Hồ Duy Dung khéo léo đưa vào, từ đó có thể dễ dàng cướp lấy quyền hành trong triều. Như vậy thì dù Yến Vương là danh tướng một đời, khi tranh đấu nổi lên cũng khó có thể lạc quan.”

Lãng Phiên Vân mỉm cười nói: “Vậy phải nhìn xem chúng ta có chịu đứng cùng phía với hắn hay không.”

Lăng Chiến Thiên gật đầu: “Sau khi rời kinh, chúng ta lập tức tiêu diệt thủy sư của Hồ Tiết và Hoàng Hà bang, lấy lại Nộ Giao đảo, một lần nữa khống chế Trường Giang, tới lúc đó, dù Đan Ngọc Như có ba đầu sáu tay cũng phải đối diện với tình thế hai đầu thọ địch.”

Lãng Phiên Vân tiếp lời: “Nhưng chúng ta phải nói chuyện rõ ràng với Yến Vương trước, sau đó mới giúp hắn giành giật thiên hạ. Nếu không thì chỉ là dẫm lên vết xe đổ ban đầu, cuối cùng lại bị biến thành phản tặc.”

Phạm Lương Cực nói: “Ta còn phát hiện một tấm bản đồ kinh thành trong sào huyệt, trên đó có đánh dấu đỏ Tả Gia lão hạng, hồ Mạc Sầu và Quỷ Vương phủ, còn có rất nhiều dấu mũi tên cùng các loại kí hiệu cho thấy người của Thiên Mệnh giáo có kế hoạch phong tỏa, tiến đánh ba nơi này. Chúng ta không thể không đề phòng một chút.”

Lãng Phiên Vân nói: “Ta đã nghĩ tới vấn đề này rồi. Đêm nay, tất cả mọi người dời đến Quỷ Vương phủ đi. Ngày mai, toàn bộ những người công lực hơi yếu cùng phụ nữ và trẻ em hãy rời khỏi kinh thành. Chỉ cần Chu Nguyên Chương còn sống, Thiên Mệnh giáo tuyệt đối không dám đụng đến đội tàu có sự bảo hộ của Quỷ Vương. Như vậy, những người còn lại sẽ dễ dàng ứng biến hơn, muốn đánh hay muốn chạy đều thuận lợi. A! Có người tới!”

Lời còn chưa dứt, Hàn Bách, Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương đã vào tới. Hai nàng vừa thấy tiểu Văn Văn thì cất tiếng reo vui mà chạy qua.

Hàn Bách véo nhẹ má cô bé một cái rồi bước qua bàn kia, vừa đi vừa nói: “Mộng Dao giải tán liên minh Bát phái rồi!” Nghe vậy, mọi người ngạc nhiên vô cùng.

Lãng Phiên Vân hiểu ra, nói: “Cô nàng này đúng là tiên tử.”

Phạm Lương Cực hỏi: “Dao muội đâu?”

Hàn Bách bước tới, ghé sát tai hắn thì thầm một lúc. Mọi người thấy hai mắt Phạm Lương Cực không ngừng long lanh thì đều tò mò nhìn bọn họ. Chợt Phạm Lương Cực hú lên quái dị, xoay ghế tung người bay lên, như một cơn gió mạnh lao vút ra ngoài phòng. Còn Hàn Bách thì đưa tay phải cầm lên một cái đùi gà lớn, mở miệng nhồm nhoàm gặm như hổ như sói. Nhìn hắn ăn, không ai có thể khen ngợi.

Phong Hành Liệt cau mày hỏi: “Mi nói gì với lão trộm già đó vậy?”

Miệng Hàn Bách đầy thịt gà, ngồm ngoàm trả lời: “Ta cho lão ấy biết, vợ tương lai và sư phụ của vợ tương lai đang chờ lão ở dưới lầu.” Mọi người nghe vậy thì cất tiếng cười vang.

Thích Trường Chinh hỏi: “Tiên nữ của mi ở đâu rồi?”

Hàn Bách nói: “Nàng cũng đang ở dưới lầu.” Rồi tiện tay, hắn ném cục xương gà không còn chút thịt nào lên bàn, cười nói: “Có thể lên đường về Quỷ Vương phủ chưa? Với một đêm tuyệt vời như đêm nay, chúng ta phải tắm tửa thơm tho, ăn uống một trận thật đã để có tinh thần, sức lực mà thỏa sức chơi đùa với mấy bằng hữu từ vực ngoại tới chứ!”

Thượng Quan Ưng cười: “Ngươi thật là thú vị! Nào! Bản bang chủ mời ngươi một chén.” Trong âm thanh ồn ào, mọi người nhiệt tình ăn uống.

- ---- oOo -----

Chu Nguyên Chương vừa mới trở về hoàng cung liền triệu hai người Nghiêm Vô Cụ và Diệp Tố Đông tới. Hai người quỳ sát trên đất chờ đợi mệnh lệnh.

Chu Nguyên Chương cất tiếng: “Việc của Lam Ngọc và Hồ Duy Dung đã chuẩn bị xong chưa?” Hai người lập tức trả lời đã chuẩn bị xong.

Chu Nguyên Chương trầm giọng nói: “Trẫm muốn triệt để phong tỏa các tuyến đường giao thông trọng yếu trong kinh thành, đặc biệt là các đoàn xe và đội tàu của Quỷ Vương, nếu Yến Vương trốn khỏi kinh thành thì lập tức giết chết hắn. Nghe rõ chưa?” Hai người chấn động, vội vàng cất tiếng vâng mệnh.

Chu Nguyên Chương mỉm cười: “Tìm Hàn Bách tới đây. Quỷ Vương không nói, trẫm không tin hắn cũng dám không nói.”
Bình Luận (0)
Comment