Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 235


Phong Hành Liệt sau khi chia tay Phạm Lương Cực, liền lang thang không mục đích, dạo chơi khắp nơi trên đường phố, tựa như trở lại giai đoạn sống lang bạt một mình trước khi quen biết Cận Băng Vân.
Không biết có phải bởi vì quan hệ với Cận Băng Vân, hắn sinh ra một loại kháng cự với phụ nữ.

Nếu không có Cốc Thiến Liên vì hắn mà không tiếc hi sinh tất cả, tình thâm nghĩa trọng, sợ rằng hắn cũng không thể mở ra nội tâm đã đóng chặt.
Mà khi lửa tình bắt đầu đốt lên, lại thêm tam khí hội tụ trong cơ thể, hắn có chút không thể tự kiềm chế mà lần lượt luyến ái Bạch Tố Hương và Cốc Tư Tiên, rồi cùng mấy nàng kết làm phu thê.
Không như việc chết trận quang vinh như ý nguyện của Lệ Nhược Hải, cái chết của Bạch Tố Hương đối với hắn sinh ra đả kích càng nghiêm trọng.
Tiểu Linh Lung là một loại bồi thường.
Mà khi đã cảm thấy mỹ mãn, hắn sẽ không còn đòi hỏi khác.
Hắn, Thích Trường Chinh cùng Hàn Bách mặc dù cùng là hạng người anh hùng, nhưng tính cách rất không giống nhau.
Thích Trường Chinh là dõng dạc hào sảng.

Sáng nay có rượu sáng nay say, không quá quan tâm quan niệm đời thường, làm theo ý mình, phóng đãng không khuôn phép, xem chuyện nam nữ như trò chơi, rất tự nhiên mà hoan hảo cùng nữ nhân như hô hấp ăn cơm vậy.
Hàn Bách lại là một loại khác.

Trong thế giới của hắn, chỉ có yêu mà không có hận.

Ngay cả với địch nhân, hắn cũng rất phóng khoáng.

Tràn ngập ý niệm lạ thường.
Hắn truy cầu là mặt tốt đẹp của sinh mệnh, mà với hắn, cái đó chỉ có thể tìm được trong mỹ lệ ái tình.

Hắn trọng tình cũ cũng ham mới mẻ, lại thêm thân có ma chủng, khiến cho hắn trở thành người lãng mạn đa tình.

Cũng vì loại tính cách này, làm cho mỹ nữ khó kìm lòng nổi mà quấn lấy hắn, một lòng theo hắn.
Tiểu tử này, bình thường làm việc không có nguyên tắc gì, toàn bộ dựa vào cảm xúc, tuỳ tiện mà làm.

Nhưng hắn cũng không phải người ham mê nữ sắc mà làm hỏng việc.

Với sự tình trọng đại, hắn vững vàng không thay đổi, kiên trì mục tiêu cùng lý tưởng, không sợ hi sinh, rất được tán thưởng.
Phong Hành Liệt đối hai người bạn tốt này rất là tán thưởng, giữa bọn họ chính là "Chân thành" .
Đại số người đều ít nhiều miệng nói một đằng, nhưng làm một nèo! Nhưng hai người Hàn, Thích tuyệt đối lời nói đi đôi với việc làm.

Vì vậy, có khi lời nói ra có chút kinh thế hãi tục, chỉ vì bọn họ không lấy lời thừa hoa lệ để che giấu chân chính ý đồ của mình mà thôi.
Vừa đến Hương Túy cư của Mị Nương thì Phong Hành Liệt vốn cũng có ý phóng đãng một phen.

Nhưng rồi lại không thể như hai người bọn họ, mà không phát triển đến giai đoạn ái ân tằng tịu với mấy nữ tử kia.
Hắn cũng không phải là kẻ miệng đầy đạo đức lễ giáo, cũng sẽ không cho rằng hai người Hàn, Thích không đúng, căn bản chuyện nam nữ là bản chất con người, chỉ cần không có ép buộc, sẽ không có tuyệt đối "Đúng và sai" .
Đang nghĩ đến nhập thần thì trong tai có tiếng truyền âm: "Phong thí chủ! Có thể lại đây gặp mặt hay không?"
Phong Hành Liệt giật mình, giọng nữ này nghe rất quen tai, liền đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Huyền Tĩnh Ni, người đã lâu rất lâu không gặp.

Ngày đó, Bàng Ban đánh hắn bị thương nặng, được Nghiễm Văn đại sư đưa tới nhờ nàng chiếu cố.
Nàng chân trần, đang đứng tại bên trái cổng một khu nhà chùa, trong tay cầm phật châu, bảo tướng trang nghiêm, vẫn thanh lệ xuất trần như trước, một điểm không đổi, tựa như tái hiện cảnh chia ly trong núi, dưới cơn mưa mù mịt, chỉ khác là hoa tuyết đã thay cho mưa núi đậu trên đầu trần cùng ni y bằng vải thô.
Sau khi để Phong Hành Liệt trông thấy, nàng liền xoay người đi vào bên trong chùa.
Phong Hành Liệt trong lòng nóng lên, đuổi theo vào, đi qua điện phủ không người, thấy nàng đang ở trong phương đình giữa hậu viên ngập tràn tuyết trắng.
Huyền Tĩnh Ni khẽ niệm phật hiệu, ngồi đối diện với hắn tại bàn đá giữa đình.
Phong Hành Liệt rất ngạc nhiên hỏi: "Văn Tĩnh sư phụ vì sao lại rời Không Sơn ẩn am, đặt chân đến chốn kinh thành náo nhiệt này?"

Bàn tay đang lần tràng hạt niệm Phật của Huyền Tĩnh Ni ngừng lại, ngưng thần tĩnh khí, điềm nhiên nói: "Phong thí chủ chưa biết rõ bần ni chủ trì Không Sơn ẩn am là một nhánh của Từ Hàng tịnh trai, mới kinh dị khi thấy bần ni bỗng nhiên gia nhập hồng trần."
Lúc này, Phong Hành Liệt mới hiểu rõ.

Thảo nào, Văn Nghiễm đại sư lại đưa mình đến nơi đó.

Nghĩ tới ân tình của Huyền Tĩnh Ni, dù bảo trì khoảng cách nhưng lại dốc lòng quan tâm, cẩn thận chiếu cố hắn, trong lòng dâng lên cảm kích, vội nói ra lời cảm tạ.
Dung nhan Huyền Tĩnh Ni trong trắng thuần khiết, điềm nhiên không gợn sóng, nhãn thần trong suốt chăm chú nhìn hắn, thản nhiên nói: "Có ân tất có duyên, Phong thí chủ chớ để trong lòng."
Phong Hành Liệt mỉm cười nói: "Huyền Tĩnh sư phụ nói rất hay, có nhân tất có duyên, hữu duyên sẽ có nhân.

Lần này sư phụ gặp tại hạ, có lẻ không phải ngẫu nhiên, không biết là vì duyên gì?"
Ánh mắt Huyền Tĩnh Ni nhìn xuống, một bàn tay bấm pháp ấn, nói khẽ: "Năm trần chướng thành làm nên trí, người nghĩ tế diệu quan chi cảnh; vãng lai hỏa trạch không an, phiêu lưu khổ hải gì cực."
Phong Hành Liệt nhìn chằm chằm vẻ thanh lệ, dung nhan không nhiễm nửa điểm nhân thế của nàng, kinh ngạc hỏi: "Vì sao tại hạ cảm thấy sư bác trong thiền tâm ẩn chứa bất an cùng thống khổ chứ?"
Huyền Tĩnh Ni ngước lên, khóe miệng hiện lên một tia an tường tiếu ý, thản nhiên đáp: "Lỗi quá! Lỗi quá! Bần ni không nhịn được đã thổ lộ nỗi lòng với thí chủ, khiến thí chủ vì nghiệp chướng của bần ni mà tâm sinh hoang mang.

A di đà phật."
Nói xong ngoảnh nhìn hoa tuyết dồn dập rơi xuống sân vườn, thần sắc bình tĩnh nhưng lại như mang theo man mác buồn bã.
Phong Hành Liệt chấn động, lẽ nào mỹ nữ chốn bồng lai vốn vứt bỏ trần thế này lại thầm yêu mình, vậy thì thực sự là lỗi rồi, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Huyền Tĩnh Ni mềm mại nói: "Chân tình không động, sẽ là quang minh, một khi vọng động, liền sinh đau khổ! Bất động thì, không thấy gì, một khi vọng động, liền sinh vọng thấy."
Yếu ớt thở dài, quay mặt, nhìn Phong Hành Liệt, trầm lặng như nước lặng chậm rãi nói: "Thế gian chư tướng, chỉ là ảo giác, tiếc ta mộng, mộng không đến tai.

Vọng tâm khẽ động, cảnh giới tức hiện, tức lên nhận biết chi tâm, cố có yêu ghét khổ nhạc chi đừng.

yêu thì sinh vui, hận thì sinh khổ, đời đời truy đuổi, muốn muốn bức, không có nghèo thì.

Tức sinh khổ nhạc, liền có chấp nhất, hoặc khốn tại cảnh khổ không thoát, hoặc đắm tại nhạc cảnh không bỏ, thí chủ có thể lĩnh hội tâm ý bần ni không?(*)"
Phong Hành Liệt trong lòng kịch chấn, cuối cùng biết rõ nữ ni mỹ lệ này thực sự động tình với mình rồi.

Trời ạ! Làm sao bây giờ? Nếu là Hàn Bách, đâu quản đối phương có phải người xuất gia hay không? Nhưng với Phong Hành Liệt thì lại cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, Tràn ngập cảm giác áy náy đã phá hủy nhân gia tu hành.
Huyền Tĩnh Ni lộ ra dáng cười xinh đẹp, nhưng buồn bã nói: "Nghiệp chướng đã tới, cảnh giới làm duyên, nghiệp tới duyên sinh, trùng điệp trói buộc, nào có tự tại.

Bần ni lần này phát hạ chí nguyện to lớn, hạ sơn tới tìm thí chủ, chính là muốn đúng bệnh hốt thuốc, chữa trị vọng niệm."
(…mất chữ…)
Rồi cúi đầu nói: "Thí chủ lúc đầu không để ý tới bần ni khuyên can, gắng gượng rời đi.

Bần ni nhưng là bởi vậy ôm đoạn phật xuyến, bần ni liền biết rơi vào tình chướng, sinh ra vọng niệm.

Từ đây về sau khó tập trung tu hành, tuyệt thực bảy ngày, thế nhưng là điên đảo vọng chấp, lại chỉ có tăng không giảm, mới biết giải chuông còn cần người buộc chuông, thế là hạ sơn tìm tới, cuối cùng gặp được Phong thí chủ.

Nghiệp chướng nghiệp chướng!"
Phong Hành Liệt trợn mắt há mồm nhìn nàng, trong lòng không chỉ không có chút nào nhìn nàng không tốt, lại bởi vì tình cảm sâu đậm cao thượng của nàng mà sinh ra kính ngưỡng.
Nàng đối với tình yêu, làm người ta cảm thấy một loại yêu say đắm, siêu việt dục niệm hoặc chiếm hữu, hoàn toàn phát ra từ chân tâm, không chút nào ngụy tạo.

Trong lòng hắn dâng lên ý thương xót, ôn nhu nói: "Sư phụ nghĩ tại hạ nên làm sao" Huyền Tĩnh Ni ngẩng mặt cười, lộ ra một cái thâm tình thoải mái dáng tươi cười, bình tĩnh mà nói: "Mắt nhĩ mũi lưỡi thân ý, sắc âm thanh hương vị đụng pháp, hài chi lục căn sáu trần, bởi vì người mà ở, bởi vì tại mà sinh ra thế gian nhiều loại ảo giác.(*) Huyền Tĩnh lần này tới, không phải muốn cầu thí chủ thương xót yêu thương, mà là muốn gặp thí chủ một lần, đem tình yêu trong lòng, triệt để thể hiện.

Hôm nay một lần, bần ni lập tức trở về Không Sơn ẩn am, mãi không xuất thế.


Hành Liệt minh bạch ý của Huyền Tĩnh không?"
Phong Hành Liệt trong lòng kích động, cố sức gật đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Văn Tĩnh ni hiện lên vẻ rực rỡ thần thánh, đôi mắt đẹp lóng lánh đoạt hồn người, dịu dàng đứng lên, đi ra ngoài đình, tùy cho mưa tuyết đậu lên người.
Phong Hành Liệt xung động dâng lên, đuổi theo, kêu lên: "Sư phụ."
Huyền Tĩnh Ni ngừng lại, chậm rãi xoay người, đi lại, khi thân thể mềm mại tiến sát Phong Hành Liệt thì thâm tình ôn nhu mà nhẹ nhàng chạm vào, hôn lên môi hắn, cúi đầu cười yếu ớt, chậm rãi xoay người, bước ngọc nhẹ nhàng, thoáng cái đã đi xa, chìm vào trong mưa tuyết giao hòa mịt mù thăm thẳm, tuyết rơi lên dấu chân trần, thoáng chốc che phủ không còn.
----- oOo -----
Thích Trường Chinh tìm tới một tiệm rượu yên tĩnh.

Hắn đưa trước một món tiền mà để uống rượu thì chỉ có dư không thiếu, rồi một mình một bàn, nhìn mưa tuyết bên ngoài tràn ngập bầu trời, nhẩn nha uống từng chén khổ tửu.
Hắn rất muốn cười, trong lòng ngập tràn chua xót không cách nào khóc phát tiết ra ngoài.
Từ khi ra đời tới nay, lần đầu tiên hắn nếm trải tư vị thất tình.

Vừa rồi, khi nói với Hàn Tuệ Chỉ thì hắn còn có thể biểu hiện dáng vẻ không sao cả, kỳ thực trong lòng nuốt lệ.
Rượu người khổ tâm, loại cảm giác ngực bị đè ép bế tắc này, khổ sở đến thiếu chút nữa thì lấy mạng hắn! .
Ta không kém Tống Ngọc đi? Vì sao hắn có thể dễ dàng đoạt được Hàn Tuệ Chỉ?
Nghĩ tới đây, không khỏi thầm hận Hàn Tuệ Chỉ.
Hảo! Lão Thích ta sẽ vì nàng uống thêm ba chén.

Sau này, không nghĩ tới nàng nữa, nàng đi đường nàng, ta có đường của ta.
Thế nhưng là ba chén đã cạn, lại không nhịn được mà tiếp tục uống, quyết tâm ban đầu không biết đã đi đường nào.
Bỗng nhiên có tiếng nữ tử giòn vang cất lên: "Vị huynh đài này quần áo đơn bạc, lại uống điên cuồng như vậy, không sợ thân thể tổn thương sao?"
Thích Trường Chinh gắng gượng mở cặp mắt lờ đờ vì say, bên cạnh mơ hồ xuất hiện mấy cái bóng, trong đó một người vóc dáng yểu điệu, tựa hồ chính là nữ tử vừa cất tiếng, liền phất tay nói: "Tổn thương thì tổn thương! Không cần các ngươi quan tâm." Trong lòng dâng lên một trận đau khổ, cước bộ lảo đảo, chạy đi ra ngoài quán, được hơn mười bước, chân bước không vững, ngã xuống trên tuyết.
Trong tai mơ hồ nghe nàng kia nói: "Cứu người một mạng, hơn xây bảy cấp Phật, tìm chiếc xe ngựa, đưa hắn về tràng đi.

Ta làm xong sự tình sẽ về xem hắn."
Nương theo người giúp đỡ mà đứng lên, hắn vừa định cự tuyệt thì thấy trời đất quay cuồng, liền bất tỉnh nhân sự.
----- oOo -----
Hàn Bách rời Nguyệt Tạ, định đi tìm Thất phu nhân, phía trước chợt xuất hiện một mỹ nữ, chân ngọc của nàng nhẹ nhàng bước, tư thái xinh đẹp động lòng người.

Thì ra là Bạch Phương Hoa.
Nhớ tới tối hôm qua nàng kêu mình chớ để ý chuyện của nàng, hắn dù là người không mang thù, nhưng trong lòng cũng sinh tức giận, vội lướt ra lối đi cạnh lâm viên mà đi.

Vừa đi được mười bước, Bạch Phương Hoa ở phía sau khẽ kêu lên: "Hàn Bách! Đứng lại cho Phương Hoa."
Hàn Bách nhún vai, giang ra hai tay, biểu thị bất đắc dĩ, ròi xoay người lại.
Bạch Phương Hoa mặt phủ sương lạnh, đi tới trước hắn, cả giận nói: "Phương Hoa đáng ghét như vậy sao? Vừa thấy người ta tới liền tránh đường khác mà đi?"
Hàn Bách trước giờ luôn ăn mềm không ăn cứng, lạnh lùng nói: "Bạch tiểu thư muốn ta đối đãi nàng thế nào chứ? Đã không cho ta quan tâm việc của nàng, ta tránh cũng không cho, rốt cuộc thì như thế nào mới có thể làm nàng thoả mãn."
Hai mắt Bạch Phương Hoa ửng đỏ, giậm chân nói: "Tốt tốt! tất cả đều do Phương Hoa sai đi, chàng đi đi! Sau này cũng không cần chàng quan tâm nữa."
Hàn Bách cảm thấy đau đầu, nàng đã quyết định không rời Yến vương Lệ, còn tìm hắn làm cái gì? Lắc đầu cười khổ nói: "Nhớ kỹ! Là nàng nói ta đi, nói ta không cần lo cho nàng, lần sau đừng nên quên đó."
Bạch Phương Hoa giận đến thiếu chút nữa thì đưa tay tát hắn, cúi đều dấu mặt nấc lên: "Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận chết chàng!"
Hàn Bách trông thấy nước mắt nữ nhân, lập tức đầu hàng vô điều kiện.

Tiến lên ba bước, dang hai tay, ôm nàng vào trong lòng.
Bạch Phương Hoa giãy dụa vài cái lấy lệ rồi dấu mình vào lòng hắn mà cất tiếng khóc sướt mướt.
Hàn Bách nghe mà lòng đau xót, vừa đùa vừa ghẹo, mới miễn cưỡng làm nàng ngừng nước mắt.


Hắn dìu nàng đến một góc trong tiểu đình, ngồi xuống, kéo nàng dựa sát vào mình.
Hàn Bách hiện lên một loại cảm giác kỳ dị.

Hắn cảm thấy lần tiếp xúc này kích thích nồng ấm hơn nhiều so với bất cứ lần nào trước đây, khiến cho tinh thần dao động, nhiệt độ cơ thể tăng lên, tim đập kịch liệt.

Chỉ hận không thể lập tức cùng nàng hòa làm một.
Bạch Phương Hoa trở nên dịu dàng ngây thơ đáng yêu, nhu tình vô hạn nói: "Cũng tại Phương Hoa không tốt, làm chuyên sứ đại nhân buồn bực." Hàn Bách nghe nàng gọi một tiếng" chuyên sứ đại nhân", hồn phách không còn chịu khống chế, liền hôn lên mặt nàng một cái nói: "Hảo tỷ tỷ! Rời bỏ Yến Vương đi! Hắn vốn không tôn trọng nàng, nhiều lắm thì chỉ xem tỷ tỷ như một dụng cụ mà thôi!"
Bạch Phương Hoa nhẹ nhàng hỏi: "Rời bỏ hắn rồi sẽ như thế nào chứ?"
Hàn Bách đưa tay xuống cằm nàng, nâng mặt khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, để nàng nhìn thẳng chính mình, mừng rỡ nói: "Đương nhiên là gả cho ta rồi! Ta đảm bảo nàng sẽ vui vẻ hạnh phúc."
Gò má xinh đẹp của Bạch Phương Hoa ửng hồng, vừa xấu hổ vừa hân hoan, rồi buồn bã lắc lắc tay nói: "Chàng nghĩ sự tình quá đơn giản rồi.

Chàng thấy Yến Vương chịu tặng mỹ nhân tóc vàng lại cho rằng hắn thật sự phóng khoáng với nữ nhân, vậy thì hoàn toàn sai rồi.

Nếu thiếp chuyển lòng theo chàng, hắn tất sẽ ghi hận trong lòng, nghĩ biện pháp trả thù."
Hàn Bách nghe vậy, thở dài một hơi, càng rõ ràng hơn tại sao đám quan kinh lại sợ Yến Vương lên ngôi như vậy.

Lại nghĩ tới tên này đến cả cha cũng muốn giết, còn có việc gì không dám làm chứ.
Yến Vương tìm người giết hắn, tuy nói là vì đại cục của gã mà suy nghĩ, nhưng cũng thấp thoáng chứa đựng hận ý đối với hắn.

Nói không chừng, vì Bạch Phương Hoa yêu mình mà làm ra như vậy.
Nếu là như thế, Bạch Phương Hoa không đến với mình, có thể chỉ là vì không muốn mình nhận đến tổn thương.

Hoàn toàn là mình trách lầm nàng.
Hắn nổi lên thương xót, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài đầy nóng bỏng nhiệt tình, rồi nhìn thẳng nàng đang mặt hồng tai đỏ, hai mắt tràn ngập lửa tình dục hỏa nói: "Hừ! Người khác sợ Yến vương Lệ, ta thì không! Hơn nữa, một khi hắn chưa làm hoàng đế, thì một ngày cũng không trở mặt cùng ta.

Hì hì! Nói không chừng, ta có phương pháp khiến hắn tự động đem Bạch tiểu thư dâng cho" lãng tử" Hàn Bách ấy chứ!"
Bạch Phương Hoa nghe lời nói tràn ngập hào khí nam tử của hắn, càng thêm mê say, tình thâm vô cùng nói: "Hàn lang a! Phương Hoa đã mấy đêm rồi không ngủ, vì một khi nhắm mắt liền sẽ trông thấy chàng.

người ta thiếu chút nữa khổ chết.

May là bây giờ có những lời đó của chàng, Phương Hoa dù chết cũng cam lòng."
Lòng Hàn Bách dâng lên cảm giác bất tường, trách: "Không cho phép nàng nhắc từ " chết" lần nữa."
Bạch Phương Hoa vô cùng nhu thuận gật đầu, hôn hắn một cái rồi nói: "Phương Hoa lĩnh mệnh."
Hàn Bách ngửi được mùi thơm cơ thể quen thuộc, ý xấu nổi lên, chúi mũi đến cổ áo mở rộng của nàng, vừa nhìn trộm vừa ra sức hít vào mấy hơi, làm vẻ nghiêm trang nói: "Vậy sau này Bạch tiểu thư có nghe lời nói ta hay không?"
Với hành động tràn đầy xâm lược của hắn, Bạch Phương Hoa biểu hiện ra dáng vẻ yêu kiều nhu thuận, xấu hổ gật gật đầu.
Hàn Bách mừng rỡ.

Vị mỹ nữ này vốn như có duyên không phận, đột nhiên trở thành vật trong phòng hắn, lại phát sinh rất đột nhiên, như là hí kịch, tâm tình nóng lên, liền kéo nàng đứng lên nói: "Đi theo ta!"
Bạch Phương Hoa ra sức kéo hắn lại, buồn bã nói: "Nếu cứ như vậy phản bội Yến Vương, Phương Hoa cảm thấy rất không yên lòng."
Hàn Bách như bị giội một gáo nước lạnh, thầm nghĩ “Không phải đã đáp ứng toàn bộ nghe theo Hàn mỗ sao? Vì sao trong lòng còn nghĩ tới Yến Vương, phải chăng sợ hắn mất hứng?”
Bạch Phương Hoa thấy hắn biến sắc, thất kinh, nhào vào trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực hắn, áy náy nói: "Hàn lang nghìn vạn lần không nên tức giận, Phương Hoa sẽ không dám nói như vậy nữa."
Hàn Bách không nghĩ tới nàng lại chợt trở nên phục tùng còn hơn cả Triêu Hà, Nhu Nhu, buồn bực tan đi, ôm chặt nàng nói: "Được rồi! Đợi nàng không còn băn khoăn nữa, rồi hãy tới với ta."
Bạch Phương Hoa thở dài yếu ớt nói: "Hàn lang, chàng không cần nói lời nhẹ nhàng.

Vừa rồi chàng nói có cách khiến cho Yến Vương tự động đem thiếp dâng cho chàng, không nên nói rồi quên đấy nhé."
Hàn Bách âm thầm kêu khổ, vừa rồi nói ra lời hùng hồn, kỳ thực chủ yếu là để nàng an tâm, hoàn toàn không có kế hoạch cụ thể.

Hơn nữa Yến vương Lệ lợi hại khôn khéo như vậy, hắn Hàn Bách sao có tư cách bài bố hắn.
Bạch Phương Hoa thấy vẻ mặt hắn, hoảng sợ hỏi: "Lẽ nào chàng chỉ nói đùa sao?"
Hàn Bách kiên trì nói: "Đương nhiên không phải." Lại sợ nàng truy vấn, vội lảng sang chuyện khác: "Giữa Doanh Tán Hoa và Yến Vương có phát triển gì không? Có lên giường không?"
Bạch Phương Hoa trầm ngâm một lát, đáp: "Hẳn là không có.


Nếu không thì Yến Vương đã không tổ chức yến tiệc khoản đãi tại Yến Vương vào đêm mai rồi."
Hàn Bách thở dài một hơi, lại nghĩ dù sao cũng phải gặp nàng một lần, để biết rõ vì cớ gì nàng phải không tiếc thân hiến cho Yến Vương.
Bạch Phương Hoa kỳ quái nhìn hắn hỏi: "Rốt cuộc, chàng và Doanh Tán Hoa có quan hệ gì?"
Bị nàng nhìn thấu, Hàn Bách lúng túng nói: "Nói chung là không có quan hệ thân thể, gần như cùng Bạch tiểu thư vậy."
Bạch Phương Hoa yêu kiều hừ nhẹ, lườm hắn nói: "Nhưng là có nam nữ tư tình đi! Hoa tâm quỷ!"
Hàn Bách không nghĩ tới nàng lại ghen tuông như vậy, mừng rỡ nói: "Hảo tỷ tỷ thực sự hạ quyết tâm theo ta rồi, cho nên mới lộ ra chân tình.

Cáp! Nguyên lai Bạch tiểu thư hung dữ như thế."
Bạch Phương Hoa tự nhiên đáp: "Từ nay về sau, Phương Hoa sẽ lấy chân tâm đối đãi Hàn lang, được chứ?"
Hàn Bách cười nói: "Coi như nàng còn có chút lương tâm! Thì ra vẫn một mực gạt ta.

Bạch Phương Hoa chân chính lại là láu lỉnh như thế."
Bạch Phương Hoa cảm thấy cùng cái phong lưu lãng tử này ở chung đủ một đời cũng sẽ không có nửa điểm buồn bực, vui vẻ nói: "Biết rõ thì tốt rồi, để xem chàng sau này có còn tránh người ta hay không."
Thiếu chút nữa thì Hàn Bách đã cho rằng nàng là Hư Dạ Nguyệt giả trang mới để bụng như thế, thất thanh nói: "Tính sổ với ta sao? Vậy nàng thiếu ta thì Hàn mỗ tìm ai để tính đây?" Hai người nhìn nhau, không nhìn được cùng nhau cười ầm.
Tất cả oán hận lập tức không cánh mà bay.

Bốn bờ môi lại quấn quýt cùng nhau.

Nhiệt độ cơ thể Bạch Phương Hoa không ngừng tăng lên, lại còn kịch liệt giãy dụa, hiển nhiên không chống lại được dục tình kì dị từ Hàn Bách, như trúng mị dược mà trở nên động tình.
Hàn Bách cũng dục hỏa cháy người, trong lòng rất kinh ngạc, trước đây mỗi khi lửa tình dâng lên thì người càng trở nên linh hoạt, càng thanh tỉnh, vì sao lần này lại như có điểm không thể tự chủ chứ? Đến tột cùng là ma công của mình hạ thấp, hay là Bạch Phương Hoa quá mê hoặc? Lẽ nào, nàng còn lợi hại hơn Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương sao?
Bạch Phương Hoa bắt đầu phát ra âm thanh rên rĩ rung động hồn phách.
Trong đầu Hàn Bách như nổ vang, cả người bùng cháy lên, ma khí trong cơ thể như ngựa hoang xổng chuồng, tùy ý chạy loạn.

Hắn hoảng sợ, vội vận lên "Chỉ niệm", trong Vô tưởng thập thức, lập tức tinh thần trở lại thanh minh, trong lòng rùng mình, mặt ngoài nhưng giả bộ háo sắc, hai tay tấn công vùng núi non căng tròn, thừa dịp truyền ma khí câu hồn vào, đồng thời ngầm xem xét tình huống chân khí vận hành trong cơ thể nàng.

Hàn ý trong lòng không ngừng nồng đậm.

Hắn nhớ lại lời Quỷ Vương vừa mới nói qua.

Tình trạng lưu động của chân khí đối phương nghiễm nhiên lại cơ bản giống với mị công của Mị Nương, chỉ là mạnh mẽ gấp trăm lần.
Hắn có thể khẳng định Bạch Phương Hoa nếu không phải "Pháp Hậu" Đan Ngọc Như của Thiên Mệnh giáo thì tất là một trong hai vị hộ pháp.
Thiên Mệnh giáo thật lợi hại, vậy mà lại có thể công tiến vào hạch tâm của hai thế lực Quỷ Vương và Yến Vương.

Mà như Quỷ Vương nói thì ngay cả hắn cụng bị nàng giấu diếm.

Lẽ nào nàng chính là Đan Ngọc Như.

Nếu không, ai lại có thể lợi hại như vậy?
Bạch Phương Hoa dốc sức cắn tai hắn, nói: "Người ta không quan tâm gì nữa, lập tức phải gả cho chàng."
Tai đau truyền khắp toàn thân, thần trí Hàn Bách tức thì trở nên mơ hồ, dục hỏa nổi lên hừng hực, hoảng sợ vội ngầm cắn đầu lưỡi, cười nói: "Ta không thể háo sắc như vậy! Sao có thể khiến tâm tỷ tỷ bất an chứ?"
Bạch Phương Hoa kinh dị nhìn hắn, nói: "Không cho phép chàng nhắc lại những lời này, Hàn Bách, thiếp đưa chàng đến khuê phòng đi."
Hàn Bách bị nàng lôi kéo hướng tiểu lâu Hư Dạ Nguyệt đi đến.

Hắn âm thầm kêu khổ, vừa rồi chỉ hơi thi triển thủ đoạn đã khiến hắn thiếu chút nữa bị nhiếp hồn phách, mà ma khí của mình lại không có chút sức kháng cự nào.

Sau khi lên giường, chẳng phải càng không là đối thủ của nàng.
Huống hồ Quỷ Vương có nói, võ công Đan Ngọc Như tương đượng với hắn, vậy tức là cùng đẳng cấp với Lý Xích Mi, trở mặt động thủ càng là không được.
Má ta ơi! Làm sao bây giờ chứ! Còn có một cái vấn đề là nàng có phải Đan Ngọc Như không? Hay chỉ là một yêu nữ hộ pháp.
Chỉ nhìn nàng ẩn dấu tốt như thế, liền biết nàng đáng sợ như thế nào.

Hắn cảm thấy mình như con dê nhỏ bị mang đi lò mổ.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền khắp bầu trời Quỷ Vương phủ: "Tại hạ Ưng Phi, hy vọng có thể quyết chiến sinh tử cùng Hàn Bách."

Bình Luận (0)
Comment