Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 238


hích Trường Chinh thoải mái đi tới Quỷ Vương phủ, trong đầu hắn đang nghĩ cách làm thế nào để sáng mai có thể bắt Bạc Chiêu Như vào tay, giam cầm hồn nàng làm tù bình.

Lúc này, hắn đã thành công trong việc quên đi Hàn Tuệ Chỉ.
Mặc dù nghĩ tới nàng thì trong lòng có chút đau đớn, nhưng không còn như lúc tại Tống phủ, cảm giác khi đó như chảy máu quặn đau buốt lạnh.
Phương thuốc trị liệu thất tình, còn có cái gì hữu hiệu hơn so với tìm được ái tình mới.

Nhất định phải cùng Tống Mị thoải mái thân thiết, để nàng dùng thân thể ấm áp hâm nóng lại trái tim thụ thương của lão Thích ta.
Tại cửa phủ, báo ra tính danh, Phủ Vệ dẫn hắn vào trong phủ.
Hắn là lần đầu đặt chân vào Quỷ Vương phủ, bị nghệ thuật của lầu son điện ngọc như xây dựng để biểu diễn, lâm viên mỹ cảnh hấp dẫn đấn say mê, rất hứng thú.
Đèn đuốc bên trong sáng trưng, sáng như ban ngày, nhưng không nhận thấy có người canh gác, lẽ nào tùy ý cho người tới đoạt Ưng đao như vào chỗ không người sao?
Đang lúc thầm nghĩ, chợt có người kêu lên: "Thích Trường Chinh!"
Thích Trường Chinh nhìn lại phía tiếng nói, thấy trong đình ở xa xa bên trái hoa viên thấp thoáng bóng người.
Hắn nhận ra là giọng của Phong Hành Liệt, vội nói Phủ Vệ rời đi rồi đi tới.
Bên trong đình, không chỉ có Phong Hành Liệt cùng ba vị kiều thê, còn có Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương, chỉ không thấy Tống Mị.
Cốc Thiến Liên nói: "Nhà ngươi đã chuồn đi đâu, nghĩa phụ ngươi nói phải đánh vào mông ngươi đó."
Thích Trường Chinh chắp tay vái chào mọi người, rồi mới đi lên thạch đình, hỏi: "Nghĩa phụ, lão nhân gia ở nơi nào?"
Phong Hành Liệt cười thần bí đáp: "Càn lão cùng Hư lão, hai vị lão nhân gia đang ở thư phòng chơi cờ.

Sao tối vậy mới về chứ? Có người chờ ngươi đến sốt cả ruột rồi."
Thích Trường Chinh than thở: "Việc này một lời khó nói hết." Nhìn về phía Hư Dạ Nguyệt, mặc dù đang gượng gạo cười, bộ dáng vẫn động nhân như cũ, không khỏi nổi lên tính xấu, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Người nào làm cho Hư tiểu thư mất hứng, có phải tên tiểu tử Hàn Bách kia hay không? Để ta đánh hắn một trận cho nàng hết giận."
Hư Dạ Nguyệt vốn vì Hàn Bách len lén trốn đi mà đang nổi cơn lôi đình, chưa có nơi phát tiết, thấy Thích Trường Chinh vậy mà lại tự động hiến thân, đưa lên tới cửa, liền sấn lại sẵng giọng: "Đi chết đi đại đầu quỷ, Hàn Bách quen biết tên bằng hữu xấu nhà ngươi, lập tức gần mực thì đen, học hết tính xấu của ngươi, bản tiểu thư thật muốn đánh ngươi một trận."
Thích Trường Chinh bị bộ dáng xoay người phản đối rất xinh đẹp làm cho choáng váng, ha ha cười nói: "Hư tiểu thư phải cảm kích lão Thích ta mới đúng.

Chỉ cần tiểu tử Hàn Bách học được ba thành bản lĩnh trêu đùa con gái, đảm bảo trêu cho Hư tiểu thư của chúng ta nở gan nở ruột, hạnh phúc vô cùng, tới đây! Hàn huynh đã không ở đây, thì để lão Thích cùng nàng trò chuyện, đảm bảo nàng sẽ không tịch mịch."
Hư Dạ Nguyệt rốt cuộc nhịn không được "Phì" cười, ngọc dung hết lạnh lùng.

Quay đầu đi chỗ khác, hung hăng mắng: "lão Thích chết bầm! Thật hy vọng Bích Thúy đem ngươi trị chết."
Thích Trường Chinh chấn động toàn thân hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Hư Dạ Nguyệt mừng rỡ vỗ tay: "Không nên nói không giữ lời, nhanh tới ngồi cạnh Nguyệt Nhi, đem chuyện từ khi ngươi bắt đầu xuất thế các loại bê bối từ đầu đến đuôi kể tỉ mỉ, trêu cho bản tiểu thư hài lòng vui vẻ, mới cho phép rời đi."
Bên cạnh nàng, Trang Thanh Sương, Cốc Thiến Liên, tiểu Linh Lung nhìn khuôn mặt đang ngây ngẩn thất thố của hắn, tất cả hé miệng cười trộm,.

Phong Hành Liệt cảm thụ được cảm tình chân thành tha thiết không giả dối giữa mọi người, trong lòng dâng lên ấm áp.
Vẫn là Cốc Tư Tiên mềm lòng, cười nói: "Càn lão mới đem ba người Hàn chưởng môn trở về, bây giờ các nàng đang tắm rửa thay xiêm y.

Còn không mau đi gặp các nàng." Rồi chỉ vào nguyệt lâu sau một hàng cây thưa nói: "Các nàng đang ở tại lầu hai chỗ tiểu lâu của Nguyệt Nhi."
Thích Trường Chinh cất tiếng reo hò, bạt thân dựng lên, hướng tiểu lâu lao đi.
----- oOo -----
Thủy Nguyệt đao cách hắn chí ít hơn ba trượng, băng tuyết bám trên cây đã bị đao khí làm cho rơi lộp bộp xuống dưới.
Khí thế sắc bén như thế, Hàn Bách còn là lần đầu gặp được.
Ánh mắt Hàn Bách rơi vào Thủy Nguyệt đao của đối phương đang giơ lên cao quá đầu, chỉ thấy thân đao mỏng dẹp, mũi và chuôi đao đều dài hơn phân nửa so với đao trung thổ, Thủy Nguyệt Đại Tông tại không trung như chậm như nhanh mà theo ngự đao bay đến, mang theo một loại tà dị lực lượng khiến người hoa mắt thần mê, nhằm trán hắn bổ tới.

Trước mắt cành lá dày đặc rập rạp phân hướng hai bên bay tung tóe, đao chưa đến, hàn phong đã đến.
Không đủ chớp mắt công phu, đối phương đã bay đến trên không.
Tại thời điểm sống chết trước mắt, ma chủng của Hàn Bách trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn.
Đồng thời biết rõ Thủy Nguyệt Đại Tông từ khi bắt đầu xuất đao, lực lượng tinh thần của hắn liền gắt gao chấn nhiếp tinh thần mình, làm cho mình ngay cả đào tẩu đều không làm được.

Đao pháp có khí thế như vậy, thật là khiếp người.
Hàn Bách lúc này cũng đã sớm chứa đầy kình khí, quát lên điên cuồng một tiếng, nhanh như chớp rút ra Ưng đao trên lưng, như gió cuốn sấm vang, một đao nhằm chém lên Thủy Nguyệt đao.
"Cheng" một tiếng kích vang, truyền khắp sơn dã.
Cành cây to Hàn Bách đạp lên vậy mà hóa thành nát bấy, không khỏi hừ thảm một tiếng, rớt xuống dưới tàng cây.
Thủy Nguyệt Đại Tông thì thoáng cái lật chuyển, tại không trung trở mình, đầu dưới chân trên, Thủy Nguyệt đao hóa thành một đạo kích mang, rồi như đạn pháo vọt tới Hàn Bách đang rơi xuống mặt đất, đồng thời cười dài nói: "Hảo tiểu tử, có thể ngăn cản một đao của ta."
Hàn Bách cánh tay tê dại, chân khí toàn thân chạy loạn, vừa thầm kêu ta mệnh tiêu rồi, bỗng một loại năng lượng kỳ dị từ chỗ chuôi đao truyền vào trong cơ thể.
Đó cũng không phải là bản thân Ưng đao chứa đựng cái gì lực lượng, mà là Ưng đao như có thể đem năng lượng thần bí nào đó trong vũ trụ, hấp thu lại đây, đẩy vào trong cơ thể hắn.
Mà ở cùng lúc, trong đầu hắn chợt hiện lên một vài bức hình ảnh, ẩn hàm thâm ý, chỉ là nhất thời không rõ ràng.
Thủy Nguyệt đao phá không lao xuống, đâm thẳng vào ngực hắn.
Vừa rơi xuống trên mặt đất, ma chủng của Hàn Bách lập tức hồi phục lại, so với trước đây càng có khí phách, đâu dám chần chờ, liền khua Ưng đao, "Đương" một tiếng lại ngăn cản một đao tất giết của Thủy Nguyệt Đại Tông.
Một cổ cự lực không thể chống lại từ Thủy Nguyệt đao truyền đến, đao khí thẳng xâm tạng phủ.
Hàn Bách cuồng phun máu huyết, cùng lúc hướng dưới chân núi rơi xuống, Thủy Nguyệt Đại Tông cũng bị chấn động lộn nhào, rơi xuống quảng trường.
Trước khi Hàn Bách rơi xuống rừng núi, cố gắng nhìn hắn một cái.
Trông thấy Thủy Nguyệt Đại Tông cao lớn thẳng tắp, ăn mặc một loại áo khoác ngoài không có tay áo tinh tinh hồng huyết, phái dưới quần thuần trắng mới tinh, chân đi giầy rơm.


Tóc như tuyết trắng dày đặc buông xuống trên vai rộng, Thủy Nguyệt đao ôm ngang thắt lưng, hai mắt thần quang bắn ra, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình, gương mặt hung ác nham hiểm như ưng nửa điểm biểu tình cũng không có.
"pằng đùng!" Một tiếng, lưng đè đứt một gốc cây nhỏ mọc chìa ra tại sườn núi, quay cuồng rơi xuống.
Bố Y Hầu đứng ở một bên há hốc miệng mà nhìn nơi Hàn Bách ngã xuống, nhưng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần bởi Thủy Nguyệt đao pháp kinh thiên địa quỷ thần khóc của Thủy Nguyệt Đại Tông.
Dưới chân núi vang lên tiếng rít, có vẻ là bốn thị Phong Hỏa Sơn Lâm mai phục tại sơn đạo hướng Hàn Bách đánh tới.
Thường Dã Vọng lúc này mới nhớ lại phải truy sát Hàn Bách, mới cất bước đi thì Thủy Nguyệt Đại Tông quát lớn: "Thường huynh chậm đã, người này đã bị bản tông làm bị thương nặng, bọn họ bốn người dư để thu thập hắn rồi."
----- oOo -----
Thích Trường Chinh như gió xoáy nhảy vào nguyệt lâu, khiến cho tỳ nữ xinh đẹp Thúy Bích của Hư Dạ Nguyệt ở trong phòng sợ quá thiếu chút nữa nhảy dựng cả lên.
Hắn hướng nàng làm cái xin tha thứ tư thế, năm bước hóa thành một bước, hai cái đã đi tới phòng nhỏ trên lầu, chỉ thấy một vị tiểu mỹ nhân ngồi ở trên ghế dựa, hoảng sợ che ngực đứng lên.
Dĩ nhiên là Trử Hồng Ngọc.
Thích Trường Chinh xấu hổ ngừng lại, vui vẻ nói: "Ngươi đã tỉnh!"
Trử Hồng Ngọc trông thấy hắn, tựa như thấy thân nhân, hai mắt chợt đỏ, cúi đầu xuống, thấp giọng nói, "Có thể cầu chàng một việc không?"
Thích Trường Chinh nhớ tới nàng bị Ưng Phi ô nhục cùng trượng phu Thượng Đình của nàng chết trận Hoa Đường, trong lòng bi thương, nói lên, nàng gặp bất hạnh toàn bộ cũng là bởi vì hắn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, than thở: "Nói đi! Vô luận việc gì, Thích Trường Chinh ta đều đáp ứng."
Trử Hồng Ngọc bình tĩnh nhẹ nhàng nói: "Giết chết Ưng Phi giúp ta."
Thích Trường Chinh đi tới bên cạnh, đưa tay cầm lấy vai nàng, nhìn vào đôi mắt khép lại của nàng, một chữ một chữ khẳng định nói: "Thích Trường Chinh không chỉ nhất định giết chết Ưng Phi, vì Thượng huynh báo thù cùng vì nàng rửa nhục, sau này còn sẽ thay Thượng huynh rất tốt chiếu cố nàng."
Trử Hồng Ngọc thân thể mềm mại chấn động, lệ nóng tràn mi chảy ra, lắc đầu khóc: "Không! Thiếp thân là thân thể tàn hoa bại liễu, hơn nữa chàng còn không biết súc sinh kia làm việc gì rất đáng hận với ta, ta..." Rồi khóc không thành tiếng.
Thích Trường Chinh trong lòng bừng tỉnh, biết rõ tên khắc tinh của nữ nhân Ưng Phi này, hẳn là đã dùng thủ pháp tương tự Hàn Bách chỉ cho hắn cùng Phong Hành Liệt ở trên người nàng rồi, khơi dậy tình dục nguyên thủy nhất của nàng, khiến nàng nửa đêm nằm mộng thì cũng không quên được tên ma quỷ này.

Cái loại mâu thuẫn cùng dày vò này, mới chính là rất giày vò nàng.

Cho nên hắn cho rằng phương pháp giải cứu duy nhất, chính là giết Ưng Phi, bằng không nói không chừng có một ngày, nàng sẽ lại lao vào Ưng Phi ôm ấp.
Hừ, ta tuyệt đối không để Ưng Phi đạt được quỷ kế.
Bất quá bây giờ nàng trông thấy chính mình, tâm tình kích động, không nên khiến nàng khó xử, liền mỉm cười đáp: "Yên tâm đi! Ta biết rõ hắn dùng thủ đoạn đê tiện gì đối với nàng, ta sẽ đem nàng giải cứu đi ra."
Trử Hồng Ngọc ngước đôi mắt đẫm lệ lên, tự trách: "Ai! Phải chăng ta là nữ nhân dâm tiện trời sinh chứ?"
Thích Trường Chinh đối với suy đoán của mình, càng tin chắc, ôn nhu nói với thiếu phụ mỹ lệ này: "Nàng tuyệt không phải nữ nhân trời sinh dâm tiện, tin tưởng ta được không! Ưng Phi thi triển trên người nàng một loại mị thuật lợi hại, không chỉ khống chế thân thể của nàng, còn khống chế cả tâm linh nàng."
Trử Hồng Ngọc thân thể mềm mại run lên, mắt đẫm lệ óng ánh nhìn hắn nói: "Chàng thực sự biết rõ! Vậy làm sao mới được chứ? Sau khi Hàn chưởng môn cứu tỉnh ta, ta vẫn kìm lòng không được mà nghĩ tới tên ma quỷ kia, mị thuật thực sự lợi hại như vậy sao?"
Thích Trường Chinh đến nước này mới biết được Hàn Bích Thúy tinh thông huyệt pháp thực sự phá giải được bí pháp chế huyệt huyền ảo của Ưng Phi, đối với võ công của nàng hẳn rất có tiến bộ.

Gật đầu nói: "Mị thuật chính là phương pháp khống chế khác phái, động chạm đến tình dục tối nguyên thủy cùng phi lý tính, cho nên Hồng Ngọc nàng biết rõ đối phương là loại gian dâm cùng hung cực ác, nhưng vận nhịn không được muốn nếm lại cái loại kích thích cùng hạnh phúc đó."
Trử Hồng Ngọc mặt xinh biến đỏ hỏi: "Vậy làm thế nào mới có thể phá mị thuật của hắn chứ?"

Thích Trường Chinh cười ngạo nghễ đáp: "Đương nhiên là do lão Thích ta dùng mị thuật lợi hại hơn, lại thêm nàng nguyện ý cùng hợp tác, đi phá giải yêu pháp của hắn."
Trử Hồng Ngọc liền đỏ tới hai tai, cảm giác hưng phấn truyền khắp thân thể, gục đầu xuống cắn môi nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần có thể làm ta không còn nghĩ tới hắn, việc gì Hồng Ngọc cũng nguyện ý làm."
Thích Trường Chinh mừng rỡ, hôn trán nàng, reo lên: "Bích Thúy Hồng Tụ, còn không lăn ra đây cho vi phu."
Âm thanh cười duyên vang lên, đôi tiểu mỹ nhân ngọc phấn Hàn Bích Thúy cùng Hồng Tụ từ bên trong tung tăng tiến ra.
Hồng Tụ tiếu ý tràn đầy ẩn tình nhìn hắn, Hàn Bích Thúy thì tận lực nén cười, cả giận nói: "Lão Thích giỏi, ba tỷ muội người ta trăm cay nghìn đắng lên kinh tìm ngươi, cư nhiên vừa thấy mặt liền ầm ầm quát tháo, chúng ta còn chưa cùng ngươi tính sổ!"
Thích Trường Chinh nhéo lên má Trử Hồng Ngọc một cái, rồi hướng hai nàng đi đến.
Hai nàng đương nhiên sẽ không sợ hắn, ưỡn lên bộ ngực, nghiêm trận đón quân địch.
Thích Trường Chinh đi tới giữa hai nàng, vươn cánh tay vượn, đem hai nàng ôm vào trong lòng, hô to: "Trời ạ! Các nàng biết hay không? Ta nhớ các nàng hết sức."
Hai nàng cũng cố sức ôm hắn, tương tư khổ lệ tràn mi chảy ra.
Hàn Bích Thúy khóc lớn: "Thích lang a, chàng là người nhẫn tâm, sao có thể bỏ lại người ta, không để ý tới chứ?"
Thích Trường Chinh cũng kích động chảy nước mắt, nhớ tới các nàng cùng mình cộng sinh cộng tử, tại Hoa Đường huyết chiến địch nhân.
Nhớ tới vô số chiến hữu, Thượng Đình, Phong Hàn, từng người dốc sức chiến đấu mà chết, chân thật như phát một trận ác mộng.
Bỗng phía sau áp lên thân thể mềm mại đầy đặn của Trử Hồng Ngọc, một nam ba nữ, cuối cùng nhịn không được kiềm nén, ôm đầu khóc rống lên.
----- oOo -----
Hàn Bách tại sườn dốc cuộn lăn, cũng không biết đè gãy cùng đụng nát bao nhiêu cành ngang cùng treo bám băng tuyết; trong lòng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, Thủy Nguyệt Đại Tông mặc dù lợi hại, nhưng sao biết chính mình có Nhai đả thần công, một búng máu liền hóa giải đao khí phá tim liệt phế của hắn, thực sự là tiện nghi vô cùng.

Hơn nữa Ưng đao như gắn chặt với huyết nhục cùng tâm thần của mình cùng một chỗ, cũng đem mình cùng thiên địa bốn phía kết lại cùng nhau, nhân tâm thiên tâm hợp làm một, không có nửa phần ngăn cách.

Cảm giác kỳ diệu đó, khiến cho hắn càng là viên mãn thông suốt, nghĩ tới phương pháp duy nhất tìm sống trong chết.
Nhưng vào lúc này, cường liệt đao khí lại từ phía dưới tuôn tới, hướng chính mình mạnh mẽ công đến.
Trong rừng rậm đen kịt, tất cả đều dựa vào cảm giác, mà cảm giác Hàn Bách so với dùng mắt nhìn còn rõ ràng hơn, hắn thậm chí biết rõ tập kích hắn chính là tên Nhật Bản cường tráng, trái thuẫn phải đao, thanh đao kia vừa nặng vừa dài, tận dụng mình bị thương, áp dụng phương thức tấn công cứng rắn.

Trong lòng cười nhạt, nương theo thế ngã từ trên cao đi xuống, Hậu Bối đao toàn lực bổ ra.
Đồng thời hắn cảm ứng được có người từ đường núi bên kia bí mật lại đây, nhằm hắn ném lén phi đao.
"Đương" một tiếng tiếng nổ, Sơn thị ở phía dưới đưa thuẫn ngăn đao, đồng thời Oa đao chém ngang phản kích.

Nào biết lúc Hậu Bối đao bổ trúng thiết thuẫn thì lực đạo mạnh mẽ như dòng nước xiết kịch liệt xông đến.

Sơn thị luôn luôn lấy dũng khí và lực lượng làm sở trường vậy mà đứng không vững, ngã nhào xuống sườn dốc, một đao kia tự nhiên cái gì đều chém không được.
Hàn Bách lại một tay tiếp lấy phi đao, giả bộ như trúng ám toán, kêu thảm thiết một tiếng, hướng một bên lăn cuộn đi.
Hỏa thị phóng ra phi đao tưởng đánh lén thành công, rút ra một cây chủy thủ khác từ trên đùi, dùng hết tốc độ đánh tới.
Lúc này, Lâm thị nhỏ bé nhanh nhẹn cùng Phong nữ xinh xắn diễm lệ từ phía trên cùng phía dưới bên phải đuổi đến, đang định thừa thế truy kích thì Hỏa thị lại phát ra một tiếng rên, theo vết Sơn thị, ngã nhào sườn núi.
Thì ra khi Hỏa thị truy tới giữa đường lại phát giác Hàn Bách chạy trở lại, tại trong sợ hãi vận lên chủy thủ miễn cưỡng cản một đao vô cùng mạnh mẽ của đối phương, lại tránh không được một cước từ dưới chéo lên của đối phương, trúng một cước vào bên cổ, bị đá ngã bay xuống sườn núi.
Thủy Nguyệt Đại Tông ở phía trên cũng không khỏi động dung, thầm nghĩ tiểu tử này vì sao tại trong giãy dụa hấp hối, lại lợi hại như thế, huýt sáo dài một tiếng, hướng sườn dốc lao đi.


Thường Dã Vọng vội theo sát sau hắn.
Hàn Bách lúc này chỉ liên tiếp ba đao đã đánh cho Lâm sợ chết khiếp, lăn tránh khỏi, hai đao một dài một ngắn của Phong nữ công tới trước mặt.
Hàn Bách cười ha ha, lăn người một cái, lướt ngang năm bước, mới reo lên: "Lão tử đi!" Rồi xoay người, hướng dưới chân núi chạy đi, tới rồi phân nửa, bỗng dừng lại, đem một tảng đá lớn sớm cầm trong tay kêu lên ném xuống.
Thanh âm cành gãy tuyết vỡ từ gần đến xa, giống như là hắn đang dùng hết tốc độ chạy trốn, chính mình thì thu thần khí, ẩn nấp bất động.
Tiếng gió thổi vang lên, địch nhân toàn bộ hướng dưới chân núi đuổi theo.
Hàn Bách trong lòng buồn cười, triển khai thân pháp, hướng Thanh Lương tự phía trên kín đáo trở lại.
----- oOo -----
Càn La đang ngồi đối diện Quỷ Vương ở thư phòng chơi cờ.
Dị Yến Mi rất hứng thú ở bên quan chiến, có thể xem hai đại cao thủ thiên hạ tại bàn cờ đốt đèn đánh đêm, thực là chuyện đẹp suốt đời khó quên.
Hai người trình độ cờ như nhau, đang đánh đến khó phân hơn thua thì đồng thời ngừng lại, hướng trong lòng đất nhìn đến.
"Đốc đốc đốc!"
Quỷ Vương thất thanh kêu: "Là con rể tốt của ta." Liền đứng lên, tới một góc thư phòng, khởi động cơ quan, mở ra bí đạo.
Hàn Bách chui đi ra, lấy lại bình tĩnh, bối rối cười nói: "Doanh Tán Hoa thì ra là người của Lam Ngọc, vậy mà lại xuất động Thủy Nguyệt Đại Tông tới giết con, may là con trốn trở về."
Với tu dưỡng của Quỷ Vương cùng Càn La, nhưng nghe vậy cũng há hốc miệng, nhìn nhau.

Tiểu tử này thực sự phúc thiên mệnh lớn.

Dị Yến Mi càng là ngẩn ngơ trừng mắt nhìn hắn.
Hàn Bách nhảy dựng, kêu lên: "Thời gian không còn nhiều, con phải đi rồi." Lại như gió xoáy chạy vội đi ra ngoài.
Lúc này Phong Hành Liệt cùng chúng nữ vừa tản bộ xong, đang đi về Nguyệt lâu, bỗng Hàn Bách chạy tới trước mặt.
Mọi người không khỏi ngạc nhiên dừng lại.
Có phản ứng trước tiên chính là Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương, cất tiếng hoan hô, không để ý có người ở bên cạnh, thả người vào trong ngực.
Hàn Bách trái giữ phải ôm, hướng Phong Hành Liệt nhếch miệng cười: "Phong huynh cùng các mỹ tẩu xin thứ cho tội thất lễ."
Rồi phong kín đôi môi nhỏ xinh của Hư Dạ Nguyệt, tham lam mãnh liệt quấn lấy, hôn đến thân thể yêu kiều của nàng run lên, ê a lên tiếng.
Phong Hành Liệt từng có hành trình cùng hắn tại Hương Túy cư, trông thấy không kinh ngạc.

Nhưng Cốc Tư Tiên ba nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới hỗn đản này lại dám tại trước mặt các nàng làm như vậy với Hư Dạ Nguyệt, liền mắc cở mặt đỏ tới mang tai, trốn ra sau Phong Hành Liệt, xấu hổ nhìn xem.
Hôn xong Hư Dạ Nguyệt, lại hôn Trang Thanh Sương đã mắc cở mặt đỏ tới mang tai, phản ứng của cô nàng này càng là khôgn chịu nổi.
Hôn hết xong, Hàn Bách tùy tiện thoát thân khỏi hai nữ, lúc này còn bồi hồi đến đứng thẳng cũng có vấn đề, khi lướt ngang qua bên cạnh nhóm Phong Hành Liệt thì kêu lên: "Mỹ tẩu tẩu dìu hai vị kiều thê trở về dùm ta.

Nguyệt Nhi Sương nhi a! Vi phu tuy là yêu các ngươi vô cùng nhưng không thể nào không tạm thời rời đi." Đến câu cuối cùng thì đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Đôi khó chị khó em Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương lẫn nhau nâng đỡ.

Người trước giẫm chân giận dữ nói: "Hàn Bách chết bầm, để xem ngày mai người ta sẽ trị chàng như thế nào." Nói xong tự mình nhịn không được cũng cười lên..

Bình Luận (0)
Comment