Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 247


Trong trời tuyết trắng, Hàn Bách và Tần Mộng Dao tay trong tay bước chậm dọc theo sông Tần Hoài.

Khi tới cầu Lạc Hoa, hai người không hẹn mà cùng nhau ngừng lại.

Theo ý Tần Mộng Dao, hai người vòng xuống dưới cầu ngồi nghỉ cũng thuận tiện tránh tuyết.
Tần Mộng Dao thân mật ôm cánh tay Hàn Bách, ngồi nhìn dòng nước chảy mãi không ngừng nghỉ nói: “Nếu như thiếp đoán không sai, chắc chắn hôm nay Đan Ngọc Như sẽ tới tìm chàng.

Phu quân nhất định không được khinh thường.

Mị thuật của nàng đã đạt đến cảnh giới đỉnh điểm, nó có thể kích thích ma chủng của chàng rơi vào hoàn cảnh không khắc chế được.

Cơ hội duy nhất để chàng có thể thắng nàng ta chính là đạo thai bên trong ma chủng.

Nếu chàng có thể làm cho chính mình tiến vào trạng thái trong đạo – ngoài ma thì Đan Ngọc Như sẽ dẫm vào vết xe đổ của Mộng Dao trong đêm qua.

Lúc đó nàng ta chỉ có phần cầu xin chàng tha thứ mà thôi.
Hàn Bách rung động trong lòng, cất tiếng: “Đa tạ hiền thê chỉ điểm.

Ta thề về sau, lần nào cũng phải làm cho Mộng Dao cầu xin tha thứ mới được.”
Tần Mộng Dao bối rối, gắt giọng: “Vậy sau này, mỗi lần chàng làm xong mấy chuyện xấu đó, người ta sẽ làm nũng không nghe lời giống như vừa rồi.

Đảm bảo chàng sẽ nhận đến nghiêm phạt càng lúc càng hung ác hơn.”
Hàn Bách giật mình kinh sợ, làm như giờ vẫn còn run nói: “Coi như là Hàn Bách ‘đại cái gì’ ta sợ nàng đi.

Tất cả mấy người Thi tỷ đều biết được xuất giá tòng phu.

Chỉ có mình tiên nữ là nàng mới đặc biệt thô bạo, còn nói không phải sư tử Hà Đông sao?”
Tần Mộng Dao bật cười khanh khách, áp sát tới hôn hắn một cái rồi nói: “Hàn lang đừng có tâm tồn oán khí, vui lên đi! Chàng thích xem bộ dạng người ta cầu xin tha thứ thì lần sau cứ xem cho thoải mái! Mộng Dao sẽ không đưa ra bất cứ hạn chế nào, tránh cho chàng không thương yêu người ta.”
Hàn Bách mừng rỡ nhưng vẫn có chút nghi ngờ hỏi: “Một lời đã nói…”
Tần Mộng Dao e thẹn tiếp lời: “Tứ mã nan truy.”
Hàn Bách vui mừng ôm chầm lấy nàng rồi ra sức mà hôn lấy hôn để.
Cảm giác kì dị dịu dàng lại như dòng điện lan tràn trong cơ thể hai người.
Tần Mộng Dao thở gấp gáp cố gắng đẩy hắn ra, tiên thể không còn chút sức lực nào.
Hàn Bách rất vui vẻ, lỗ mãng nhéo vào mặt nàng mà nói: “Chi bằng ta và nàng quay về Mạc Sầu hồ đi.

Để ta thoải mái thưởng thức hình dáng xinh đẹp khi cầu xin tha thứ của nàng.”
Tần Mộng Dao nhu hòa lườm hắn một cái nói: “Không nên bướng bỉnh như vậy, được không? Đêm qua người ta bị ép cùng chàng xem qua Chiến thần đồ lục, giờ Mộng Dao không có được mấy canh giờ tĩnh tu thì chỉ có hại không có ích.

Bé ngoan, nghe lời một lần, được chứ?”
Hàn Bách nghe nàng hạ giọng cầu xin, trong lòng mềm nhũn, vui vẻ nói: “Được rồi! Nhưng đêm nay ta nhất định không buông tha đâu.”
Tần Mộng Dao phục hồi trạng thanh thản, nàng điềm nhiên nói: “Nếu đêm nay mà chàng rảnh rỗi thì mới nói tiếp đi!”
Hàn Bách không áp sát hôn mặt nàng nữa, chợt nghiêm nghị nói: “Trời đã sắp sáng.

Để ta đưa tiễn kiều thê tới hồ Mạc Sầu rồi mới về Quỷ Vương Phủ.

Sau giờ Ngọ ta lại đến vui chơi cùng nàng.”
Tần Mộng Dao vui vẻ gật đầu đồng ý.
Sắc trời đang dần sáng.

Hai người đứng lên,vừa định đi ra khỏi gầm cầu thì chợt nghe một tiếng than thở từ phía trên truyền xuống.

Thì ra là tiếng của Thích Trường Chinh: “Hoa rơi vô ý, nước chảy hữu tình.

Việc này là cái con mẹ gì chứ?”
Hai người nghe vậy xoay mặt nhìn nahu cùng thầm nghĩ ‘lẽ nào tên tiểu tử hoành hành ngang ngược này lại bị thất tình ư?’
Tần Mộng Dao nhỏ giọng nói: “Phu quân tới xem hắn đi.

Mộng Dao tự mình quay về hồ Mạc Sầu được rồi.”
----- oOo -----
Tuyết lớn ngoài cửa sổ dần dần nhỏ lại, từng bông tuyết tròn trông như phấn trắng chậm rãi rơi xuống.

Liên Tú Tú biếng nhác nhấc mình rời khỏi ***g ngực vạm vỡ của Lãng Phiên Vân mà ngồi lên.

Chợt phát giác đôi mắt sáng quắc của Lãng Phiên Vân đang dõi theo khuôn mặt xinh xắn của mình, nàng ngạc nhiên mừng rỡ hô lên: “Trời ơi! Chàng vẫn còn đang ở đây, thật là hay quá!”
Trong lòng nàng cảm thấy kì lạ, ‘vì sao Lãng Phiên Vân không có giao hợp với mình, chỉ ôm mình ngủ một giấc, vậy mà mình lại có cảm giác thỏa mãn không còn muốn nghĩ đến cái gì nữa chứ?’
Lãng Phiên Vân ngồi dậy, mỉm cười nói:Trời sáng tới nơi rồi! Ta phải đi đây.

Nàng ngoan ngoãn chuẩn bị biểu diễn chúc mừng thọ đi.

Khi rảnh rỗi, ta lại đến tìm nàng.”
Liên Tú Tú vui mừng nói: “Tú Tú lúc nào cũng sẵn sàng đón đại giá chàng.” Nói xong, nàng nhịn không được nhào vào trong lòng hắn.
Lãng Phiên Vân cầm áo bào lông ở bên cạnh khoác lên người nàng rồi kéo nàng tới đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Liên Tú Tú nắm chặt tay hắn giật giật nói: “Tú Tú có một yêu cầu, xin Phiên Vân vạn lần đừng cự tuyệt.”
Lãng Phiên Vân sinh lòng yêu thương, ôm nàng vào trong lòng, vỗ về bờ vai nàng.


Nhới tới Kỷ Tích Tích, trong lòng đan xen nhiều cảm xúc, chàng ôn nhu nói: “Nói đi!”
Tú Tú rụt rè nói: “Tú Tú hy vọng tại trước trận chiến Vu Giang, Phiên Vân có thể ban thưởng cho Tú Tú một hài tử.

Vậy thì Tú Tú không phụ với cuộc sốngnày rồi.”
Lãng Phiên Vân bật cười khanh khách vỗ nhẹ lên lưng xinh của nàng, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ngập tràn nồng nhiệt cùng khát vọng đó rồi gật đầu đáp: “Nàng đã có yêu cầu như vậy.

Lãng mỗ sao có thể làm nàng thương tâm và thất vọng.”
Liên Tú Tú vui vẻ, ra sức quấn chặt lấy hắn.
Lãng Phiên Vân chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi: “Chu Nguyên Chương có gặp nàng hay không?”
Liên Tú Tú trả lời: “Hắn hẹn Tú Tú bồi hắn ăn bữa trưa.”
Lãng Phiên Vân ngẩn ra nói: “Nếu như hắn …”
Liên Tú Tú cười duyên dáng nói: “Yên tâm đi! Trừ phi là Lãng Phiên Vân, còn không thì Tú Tú đều có cách ứng phó.”
Lãng Phiên Vân lắc đầu cười khổ.

Chàng hôn lên môi thơm của nàng rồi lướt qua ô cửa sổ, lao vào thế giới tuyết trắng sắp hiện ánh rạng đông.
Trời chưa sáng Hư Dạ Nguyệt đã mò tới giường lôi Trang Thanh Sương tỉnh dậy.

Nàng nhỏ giọng cầu xin: “Sương nhi mau dậy rửa mặt chải đầu đi.

Chúng ta đi tìm Hàn Bách.”
Trang Thanh Sương bị ép ngồi dậy, mặt ngái ngủ nhìn sắc trời cùng tuyết lớn bên ngoài, cau mày hỏi: “Tại trời tối như vậy? Tìm hắn ở đâu?
Hư Dạ Nguyệt lòng đầy ghen tuông, giọng kìm nén nói: “Tối hôm qua tên tiểu tử này hỏi Chu thúc thúc mượn lầu Tiếp Thiên trong cung để cùng với Tần Mộng Dao làm xằng làm bậy.

Chúng ta mau đi bắt hắn về.”
Trang Thanh Sương nhíu mày nói: “Chàng không có làm xằng làm bậy, chỉ là giúp Tần tỉ tỉ chữa trị tổn thông thôi!”
Hư Dạ Nguyệt giận dữ, vùng vằng: “Sau khi trị thương xong, hắn không làm xằng làm bậy thì làm cái gì? Tên tiểu tử này mà biết làm chuyện rốt sao? Í! Mà rốt cuộc ngươi có nhất trí cùng ta đi hay không?”
Trang Thanh Sương không còn cách nào, đành phải dậy, lòng thì thầm khẩn cầu đừng có vì chuyện này mà chọc giận phu quân.
----- oOo -----
Hàn Bách nhảy lên đầu cầu, cảm thán: “Lão Thích!”
Thích Trường Chinh chấn động quay nhìn, trông thấy Hàn Bách thì mừng rỡ kêu lên: “Oa! Hàn Bách! Tần Mộng Dao sao rồi?”
Hàn Bách vênh vênh váo váo nhướng mày đáp: “Tất nhiên là đại công cáo thành rồi.”
Thích Trường Chinh cất tiếng hoan hô, lao tới ôm chầm lấy hắn, chân thành chúc mừng đồng thời hung hăng nói: “Thật ước ao được như ngươi.

Mấy ngày liên tục tha hồ tùy ý ngắt, hái tiên nữ hạ trần.”
Hai người tách ra, đối mặt nhìn nhau rồi nhịn không được cất tiếng cười lớn.
“À!” Hàn Bách chợt kêu lên nói: “Xin lỗi! Tối hôm qua ta quên nhắc tới Nhị tiểu thư với lão Chu rồi.”
Thích Trường Chinh thoáng ngạc nhiên rồi chợt nhớ ra Hàn Bách từng là người của Hàn phủ, hắn cụt hứng nói: “Không cần.

Cô nàng đã thay lòng đổi dạ, sắp gả vào Tống gia rồi.”
Hàn Bách ngẩn ngơ hỏi: “Tống gia?”
Thích Trường Chinh ủ dột đáp: “Là Tống Ngọc con của Tống Tường.

Tiểu tử này khuôn mặt tuấn tú.

Nghe nói Tổng bộ đầu Tống Côn là họ hàng gần với hắn.”
Hàn Bách chấn động kêu lên: “Không tốt rồi!”
Thích Trường Chinh hiểu lầm ý hắn, phất tay nói: “Người ta là Nhị tiểu thư muốn dạng nào thì chọn dạng đó, làm sao ta quản được.

Có cái gì mà tốt hay không tốt.”
Hàn Bách lo lắng nói: “Ta không chỉ việc đó.

Mà cái chính là Chu Nguyên Chương xem Tống Côn là người của Hồ Duy Dung.

Nếu như có đấu tranh nổi lên, Tống Ngọc lập tức sẽ bị chém.

Nhị tiểu thư gả cho hắn e rằng Hàn gia sẽ bị tịch thu tài sản.”
Thích Trường Chinh đờ ra hỏi: “Lại có việc này?” Rồi hắn tỉnh lại nói: “Cùng lắm thì lão Thích ta vĩ đại một chút, cứu nhà vợ chồng họ ra.”
Hàn Bách cười khổ hỏi: “Ngươi cứu được bao nhiêu người chứ? Tống gia, Hàn gia rất đông người.

Không được! Bây giờ ta và ngươi cùng đi gặp lão gia, dốc sức phân tích lợi hại một trận, đừng để Nhị tiểu thư gả vào Tống gia.

Như vậy cũng thuận tiện để ngươi tiếp nhận.”
Thích Trường Chinh thất thanh kêu: “Ngươi xem Tuệ Chỉ là cái gì? Lão Thích ta lại là cái gì?”
Hàn Bách nắm vai đẩy hắn đi và nói: “Ta nói sai rồi! Đi! Chúng ta lập tức đi tìm lão gia.

Đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến.”
Thích Trường Chinh hạ thấp thân thể, chống bị Hàn Bách đẩy đi, mặt mày ửng đỏ nói: “Sao ngươi không hỏi ta sáng sớm chạy tới nơi này làm cái gì?”
Hàn Bách ngẩn ra, tỉ mỉ quan sát hắn rồi thất thanh la lên: “Thì ra tên tiểu tử phong lưu này hẹn hò với gái.

A ha! Nhìn trúng người nào? Có đẹp hơn Nhị tiểu thư không chứ?”
Thích Trường Chinh bối rối đáp: “Chưa biết nàng có tới hay không.

Sau này sẽ nói cho ngươi.

Đợi xem đã rồi mới tới Tống gia nhé! Người của Hàn phủ, tất cả đều ở nhờ tại đó.”
Hàn Bách hứng thú nói: “Ta rất có nghĩa khí, chuyện của ngươi cũng chínhlà chuyện của ta.


Yên tâm đi! Tất cả để lão Hàn ta lo.”
Thích Trường Chinh cảm động nói: “Ngươi thực sự là hảo bằng hữu của ta.”
----- oOo -----
Phong Hành Liệt cùng ba vị kiều thê ngồi xe ngựa của Quỷ Vương phủ chạy tới Tả gia lão hạng.
Cốc Thiến Liên và Tiểu Linh Lung tràn trề hứng thú, hô to gọi nhỏ chỉ trỏ cảnh tuyết bên ngoài xe.

Hai nàng thể hiện rõ tính tình thích vui đùa của thiếu nữ.

Tiểu Linh Lung nhã nhặn hơn chút.
Phong Hành Liệt sóng vai ngồi cạnh Cốc Tư Tiên, hai tay nắm chặt, tình chàng ý thiếp không nói hết được.
Tình cảm trong lòng họ lớn lên tứng ngày.
Cốc Tư Tiên ghé sát tai hắn nói: “Sau khi ổn định, chuyện đầu tiên thiếp muốn làm là sinh cho chàng một bảo bối trắng trẻo bụ bẩm.”
Phong Hành Liệt nhìn bộ dáng mê người vô cùng của nàng, cảm động thở dài nói: “Chỉ mong sớm ngày giết được Niên lão tặc, vậy thì tất cả vấn đề đều sẽ giải quyết rồi.”
Cốc Tư Tiên nói: “Sáng sớm ngày nào Phong lang cũng siêng năng rèn luyện thương pháp, tiến bộ thần tốc vô cùng.

Thiếp thấy chàng rất nhanh sẽ đuổi kịp tên gian tặc kia.” Ngay sau đó mặt nàng ửng hồng, ghé sát tai hắn thì thầm: “Đừng trách thiếp đa nghi.

Tối hôm qua, chàng thật đặc biệt, đã ‘đùa’ cho người ta cực kì kích thích, lại còn biết dẫn dắt Tư Tiên vận hành Song tu đại pháp nữa chứ.

Vì vậy mà sáng nay, Tư Tiên cảm thấy thật là thoải mái.

Có phải chàng học được trò gì xấu xa từ tên tiểu tử Hàn Bách phải không?”
Phong Hành Liệt bối rối gật đầu, chân tay luống cuống.
Đâu ngờ Cốc Tư Tiên ngọt ngào cười nói: “Chí ít thì ở phương diện này, tên tiểu tử Hàn Bách không có làm hại bằng hữu rồi.

Chàng tiếp tục học thêm chút trò xấu đi, Tư tiên sẽ giả bộ không biết.” Vừa nói xong thì nàng cúi thấp đầu, mặt đỏ tới mang tai.
Phong Hành Liệt trong lòng rung động nói ra: “Ta sợ nàng biết nên chỉ dùng những thủ pháp tương đối ôn hòa.

Nếu kiều thê đồng ý, đêm nay ta sẽ không lưu thủ nữa rồi.”
Cốc Tư Tiên yêu kiều kêu lên một tiếng rồi dụi vào ***g ngực hắn.
Phong Hành Liệt ôm thân thể đầy hương thơm thầm nghĩ “mình chỉ là học trò đã làm Tư Tiên biến thành như vậy rồi.

Không biết Tần Mộng Dao rơi vào trong tay Hàn Bách sẽ thành bộ dáng như thế nào chứ?”
----- oOo -----
Hàn Bách y theo hướng dẫn của Thích Trường Chinh đi tới Chu gia.

Hắn mới vừa quẹo vào một đường khác thì chợt thấy bóng người chợt lóe, Phạm Lương Cực đã hiện ra trước mặt.
Sắc mặt Phạm Lương Cực trầm trọng hỏi: “Dao muội tốt chứ?”
Hàn Bách vừa biểu hiện cực kì đắc ý, chưa kịp trả lời thì Phạm Lương Cực đã nhảy chồm tới, giữa lấy vai hắn nói: “Thực sự tốt rồi!”
Hàn Bách gật đầu trả lời: “Còn tốt hơn so với trước đây.”
Phạm Lương Cực hú lên quái dị, lộn nhào một vòng trên không rồi gãi đầu chụp tai y như con khỉ già.

Lão mừng rỡ như điên làm cho người đi lại đông đúc trên đường không khỏi phải đưa mắt nhìn.
Phạm Lương Cực đưa tay kéo hắn nói: “Mau đi! Đưa ta đi xem nàng.

Ta mới tới Hoàng cung tìm ngươi, ai ngờ tiểu tử này trời chưa sáng đã chuồn đi rồi.

Báo hại ta uổng công đi một chuyến.”
Hàn Bách đáp: “Bây giờ nàng đã trở về hồ Mạc Sầu tĩnh tu.

Tốt nhất thì để qua chính Ngọ hãy đi tìm.

Bây giờ ta có việc phải đi làm.” Rồi hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Hàn Bách cũng nói ra sự việc của Hàn Tuệ Chỉ.
Tâm tình Phạm Lương Cực hưng phấn liền xung phong nhận việc: “Ta đã là Thị vệ trưởng của ngươi, tất nhiên phải ở cạnh ngươi cỗ vũ quan uy.

Được rồi! Cho ngươi chiếm tiện nghi một lần, ta đi cùng ngươi.”
Hàn Bách và lão từ lâu đã thân mật khó rời, liền mừng rỡ nói: “Để hai huynh đệ chúng ta diễn một màn hay.” Rồi thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua đi núp ở chỗ nào?”
Ngực gầy của Phạm Lương Cực ưỡn ra, ngạo nghễ nói: “Tất nhiên là tới núp chăn chung với Vân Thanh rồi.

Hắc! Thật là tươi đẹp ấm áp a.”
Hàn Bách cau mày hỏi: “Không phải Vân thanh ở am Ni cô sao? Đêm nào mặt ông cũng xuân sắc như vậy, sao có thể dấu diếm được sư phụ Vong Tình sư thái của nàng?”
Phạm Lương Cực liếc mắt trừng hắn nói: “Ta không có hoang dâm vô đạo như ngươi.

Ta chỉ cần ghé gian nhà nhỏ gần đó, phát ra ám hiệu là vân Thanh sẽ ngoan ngoãn dời thuyền ngay.

Hơn nữa Vong Tình ở tại Tây Ninh đạo tràng xa xôi, làm sao biết học trò ngoan của bả bị ta trộm chứ?”
Hàn Bách bật cười nói: “Ai da! Cái lão ăn trộm này.”
Phạm Lương Cực bước nhanh hơn đồng thời hạ giọng nói: “Ta tìm được nơi ở của Doanh Tán Hoa và Tú Sắc rồi.


Sau khi đến Tống gia, chúng ta hãy đi quấy rối nàng ta một trận, thuận tiện phá hư âm mưu của nàng ta đối với Yến Vương luôn.”
Hàn Bách nhớ lại chuyện Doanh Tán Hoa hợp mưu với Lam Ngọc hại hắn, tâm tình đang tốt đẹp lập tức không còn.

Hắn thở dài một hơi nói: “Nàng mặc dù bất nhân với ta, nhưng ta lại không thể bất nghĩa với nàng.

Ừm! Mà tạt qua xem nàng như thế nào cũng được.”
Lúc này, đại viện Tống gia đã xuất hiện trước mắt.

Phạm Lương Cực tiến lên rung chuông đồng gọi cửa.

Cửa bên mở ra, một gã người hầu với nhìn hai người vài lần rồi nheo mắt hỏi: “Hai vị muốn tìm ai?”
Phạm Lương Cực bước tới trước, móc ra một xâu tiền đung đưa trước mặt hắn.

Đợi cho cho hắn thấy rõ rồi mới nhanh chóng nhét vào tay hắn đồng thời hạ giọng nói: “Ngươi thông báo cho Hàn Thiên Đức lão gia dùm chúng ta một tiếng, nói là có Trung cần bá Phác Văn Chính muốn gặp riêng hắn.

Nhưng ngươi nhất định phải không để kinh động lão gia Tống gia nhà các ngươi.

Bằng không ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
Bây giờ, uy vọng của Hàn Bách tại kinh thành là không ai không biết, huống chi tên này là người phục dịch trong nhà quan lại thế gia.

Hắn giật mình hoảng sợ, cung kính khom mình lui lại rồi nhanh chóng đi vào trong.
Hàn Bách cười nói: “lão trộm già này quả là có nghề”
Phạm Lương Cực không hề hổ thẹn nhận lấy lời ‘khen’, chợt nghĩ tới một chuyện, lão nói: “Hôm qua ta ngăn cản Nghiêm Vô Cụ dùm ngươi, ngươi đã đáp ứng ta một yêu cầu.

Hừ! Đừng có quên đó!”
Hàn Bách ho khan một tiếng thầm nghĩ, “lão ăn trộm này rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vậy chắc chẳng phải là chuyện tốt rồi”, hắn mập mờ đáp: “Hình như là vậy!”
Phạm Lương Cực phản ứng: “Cái gì mà ‘hình như’? Đừng có mà ăn vạ đó nhé!...”
Hàn Bách bất đắc dĩ kêu lên: “Nói đi!”
Đôi mắt gian tà của Phạm Lương Cực sáng lên, nghiêm nghị nói: “Ta muốn hôn Dao muội, mỗi bên má một cái.”
Hàn Bách la lên thất thanh: “Cái gì?”
Lúc này chợt có tiếng bước chân vang lên, đại thiếu gia Hàn gia, Hàn Hi Văn, vội vã bước ra nghênh đón.

Khi trông thấy Hàn Bách, y sững sờ, ngây người ra, có chút bối rối không biết nên xưng hô Hàn Bách như thế nào mới được.
Hàn Bách bước lên nắm lấy tay y, thân thiết nói: “Đại thiếu gia! Là ta, tiểu bách đây!”
Hàn Hi Văn thở dài một hơi nói: “Tiểu Bách, chúng ta …”
Hàn Bách cười nói: “Chuyện trước đây không cần nhắc tới nữa.

Hôm nay ta tới đây là có việc quan trọng cần báo cho đại lão gia.”
Hàn Hi văn gật đầu nói: “Tiểu Bách thật là bản lĩnh.

Sau khi đến kinh, tất cả mọi người Bát phái đều đàm luận về ngươi.

À! Vị này nhất định là Phạm tiền bối rồi.”
Phạm Lương Cực nhìn lướt qua rồi nói: “Đi đường lâu như thế, ta khát nước rồi.”
Hàn Hi Văn hiểu ý vội mời hai người đi vào.

Sau khi vòng qua dãy nhà chính, mọi người đi vào một khu nhà nhỏ thì trông thấy vợ chồng Hàn thị.
Mọi người phân ngôi chủ khách ngồi xuống.

Sau một hồi ôn lại chuyện cũ, Hàn Bách chuyển về vấn đề chính: “Đại lão gia, tiểu Bách có một một chuyện rất khó nói nhưng lại không thể không nói.”
Lúc này người của Hàn phủ ở đây chỉ có vợ chồng Hàn thị và Hàn Hi Văn.

Lúc đầu mọi người còn có chút bối rối nhưng qua thái độ chân thành thân thiết, giữ lễ cung kính của Hàn Bách nên dù hắn đã thay đổi hình dáng, bầu không khí cũng dần trở nên thân mật.

Nhất là Hàn phu nhân, bà tỏ ra rất quan tâm đến hắn, khiến cho hắn cảm thấy được yêu thương mà ngại ngùng.
Phạm Lương Cực dù sao cũng là người ngoài, thấy vậy thì đứng dậy đi ra ngoài vườn hoa để cho bọn họ thoải mái nói chuyện.
Nghe Hàn Bách nói rất chân thành, Hàn phu nhân hiền hòa nói: “Người một nhà cả mà, có việc gì không thể nói chứ?”
Hàn Thiên Đức và Hàn Hi Văn đểu lộ ra vẻ khẩn trương.

Bây giờ có ai mà không biết hắn là người rất được Hoàng thượng yêu mến, lại là con rể của Quỷ Vương phủ, bất luận thân phận nào cũng đều không phải tầm thường.
Hàn Bách sắp xếp lại những gì cần nói rồi nghiêm nét mặt nói: “Tình thế kinh sư hiện nay phi thường hiểm ác, đáng sợ.

Hồ Duy Dung âm thầm tính toán tạo phản, Hoàng thượng đã chặt chẽ giám sát.

Chắc hẳn mọi người cũng có nghe nói.”
Hàn Thiên Đức chỉ từng nghe nói qua Hồ Duy Dung thất thế, lần này cải cách Lục bộ chính là muốn tước giảm quyền lực của gã, nhưng không biết chuyện lại muốn làm phản.

Bây giờ chính miệng Hàn Bách nói ra thì chắc là không sai rồi.

Ông ta hỏi: “Việc này quan hệ gì tới chúng ta chứ?”
Hàn Bách trả lời: “Bây giờ thì không có quan hệ.

Nhưng nếu như Nhị tiểu thư gả vào Tống gia thì quan hệ rất lớn.

Bởi vì Hoàng thượng từng nói với tiểu Bách, Tống Côn là đồng đảng của Hồ Duy Dung.”
Ba người Hàn gia đồng loạt biến sắc.
Mưu phản là trọng tội nặng nhất, dù Hàn gia có thể tránh được họa nhưng Hàn Tuệ Chỉ đã gả cho Tống Ngọc thì tất nhiên thoát không được rồi.

Ba người lập tức mồ hôi lạnh chảy đầy mình.
Hàn Thiên Đức trao đổi ánh mắt với phu nhân rồi hỏi: “Hôn sự của Tuệ Chỉ chưa công bố, vì sao tiểu Bách lại biết được?”
Tất nhiên Hàn Bách không thể nói do Thích Trường Chinh cho biết, đành bịa chuyện: “Bây giờ mật thám có khắp ở kinh sư.

Tiểu tử quen thuộc với thống lãnh Đông hán - Nghiêm Vô Cụ.

Trong lúc nói chuyện mới lừa gạt lão nhân gia vi phạm quy tắc mà biết được.

Vì vậy chuyện này chắc chắn không được để lộ ra ngoài.”

Cả ba người tin tưởng không chút nghi ngờ, đồng thời âm thầm sợ hãi, ‘thì ra mật thám Hán vệ đã xâm nhập sâu rộng như vậy’.
Gia sản Hàn Thiên Đức phong hậu nên càng lo lắng.

Làm sao biết được Chu Nguyên Chương có mượn cớ khép tội để đoạt gia sản của lão hay không.
Hàn phu nhân niệm “Nam mô a di đà phật” rồi nói: “May mà hôm qua Tuệ Chỉ bỗng nhiên từ hôn, nhất quyết dù chết cũng không chịu gả cho Tống Ngọc, cũng không chịu nói chuyện với hắn.

Chúng ta có thể mượn chuyện này để dời đi rồi sau đó từ chối Tống gia.”
Hàn Bách âm thầm cao hứng dùm cho Thích Trường Chinh.

Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó giữa hai người kia rồi.
Hàn Thiên Đức gật đầu nói: “Xem ra, đành phải làm vậy rồi.

Nhưng đột nhiên dời đi thật sự có chút không cho người ta mặt mũi.

Ôi! Chuyện tìm một khu nhà phù hợp lại chưa có tin tức, không thì đó là cái cớ hay nhất.”
Hàn Bách vỗ ngực nói: “Việc đó cứ giao cho tiểu tử.

Tiểu Bách sẽ lập tức kiếm một khu nhà cho mọi người.”
Ba người nhà Hàn gia vui mừng liên thanh cảm tạ.
Hai mắt Hàn Bách chợt đỏ, chân tình nói: “Lão gia và phu nhân như là phụ mẫu tái sinh của Hàn Bách.

Tiểu Bách nguyện làm mọi việc vì mọi người.”
Ba người thấy hắn không những không nhớ hận cũ mà còn không có chút kiêu ngạo, ngang ngược thì trong lòng rất cảm động.
Hàn Bách thấy mọi việc đã ổn thỏa liền cáo từ.
Đâu ngờ Hàn phu nhân cất tiếng hỏi: “Tiểu Bách không đi gặp Ninh Chỉ sao? Nó vừa mới dậy đó.”
Thần sắc ba người hồi hộp nhìn hắn, không biết hắn có còn vướng bận gì với người đã từng hãm hại hắn hay không.
Tim Hàn Bách đập mạnh hơn, hắn thầm nghĩ “lẽ nào người thiếu nữ khả ái mà hắn thầm mến năm xưa cũng thực sự thích hắn.

Hắc! Nếu như thu được nàng không phải là đã hoàn thành tròn vẹn một cái mộng tưởng sao?”
----- oOo -----
Thích Trường Chinh đau khổ đứng chờ ở đầu cầu, trong lòng hối hận vì lúc đó không có nói rõ thời gian với Bạc Chiêu Như.

Nếu làm như vậy thì chờ không thấy nàng liền có thể phủi mông rời đi.

Bây giờ thì … Ai!
Có tiếng chân vang lên, Thích Trường Chinh quay người nhìn qua bên phải, thấy có mấy người cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới.
Thích Trường Chinh tập trung nhìn kĩ, thì ra là Hư Dạ Nguyệt ăn mặc nam trang, bên cạnh là Trang Thanh Sương và Bích Thiên Nhạn.

Hắn thầm kêu không ổn, nhưng mà lúc này không còn tránh kịp rồi, bởi vì ba người, sáu mắt đều nhất tề nhìn chăm chú vào hắn.
Thích Trường Chinh miễn cưỡng nhấc tay chào hỏi bọn họ.
Hư Dạ Nguyệt vẻ mặt bất thiện đi tới trước hắn, cau mày hỏi: “Lão Thích lảng vãng ở đây chờ ai vậy?”
Thích Trường Chinh thầm nghĩ ‘thật là một vấn đề chết người’, miệng thì ho khan hai tiếng đáp: “Chờ Phong Hành Liệt chứ ai.

Ai da! Không biết tên tiểu tử này đã đi đâu.”
Hư Dạ Nguyệt cười duyên nói: “Ngươi nói dối còn kém xa Hàn Bách vạn dặm.

Chỉ có quỷ mới đi tin ngươi, mà phải là loại quỷ ngốc nhật mới tin được.”
Trang Thanh Sương không nhịn được cười, quay người đi chỗ khác, tay che miệng ‘phì” cười.

Bộ dáng của nàng kiều diễm không gì sánh được, Thích Trường Chinh nhìn mà ngẩn ngơ.

Hắn thầm nghĩ Trang Thanh Sương tuyệt đối không thua kém Hư Dạ Nguyệt bao nhiêu.
Bích Thiên Nhạn thấy thái độ lúng túng của Thích Trường Chinh cũng phải mỉm cười.
Hư Dạ Nguyệt nhìn hắn chằm chằm nói: “Hừ! Bỏ bê kiều thê không ngó ngàng tới, lại đến đây hò hẹn linh tinh.

Tót! Để Nguyệt nhi về báo cáo tình trạng của ngươi.”
Thích Trường Chinh vội buông cung cầu xin: “Xin Nguyệt nhi giơ cao đánh khẽ.

Hắc! Ta đang có nỗi khổ trong lòng.

Thực tế là ta đang làm một nhiệm vụ trọng yếu.”
Hư Dạ Nguyệt cười ngặt nghẽo, hồi lâu sau mới bình thường trở lại, nàng nhìn hắn nói: “Vì sao nam nhân nào cũng dùng cái lí do cũ rích này để nói dối chứ? Tưởng Nguyệt nhi thông cảm không báo sao? Đem Hàn Bách lôi ra đây cho ta! Không biết tiểu tử này trốn đi nơi nào rồi.”
Thích Trường Chinh mừng rỡ, vội vàng nói: “Tên tiểu tử đó đi gặp Hàn Thiên Đức ở Tống gia rồi.

Nguyệt nhi nhanh đi tìm hắn, chậm trễ e là không kịp mất.”
Hư Dạ Nguyệt nghi ngờ nói: “Không được gạt ta.”
Thích Trường Chinh cười khổ nói: “Bị đại tiểu thư giày vò dưới chân, ta đâu còn tư cách gì mà lừa với gạt.

Cùng lắm thì sau này sẽ kính cẩn lễ phép với tiểu thư.

Buông tha cho ta được không?”
Hư Dạ Nguyệt vô cùng đắc ý, liếc mắt nhìn hắn,miệng nguýt một cái nói: “Ai cần ngươi cung kính lễ phép với Ngyệt nhi.

Cái đó có gì vui đâu.” Lại nguýt hắn một vái nữa rồi cùng hai người giục ngựa rời đi.
Thích Trường Chinh thở phào nhẹ nhõm.
Hư Dạ Nguyệt thực sự là yêu tinh trời sinh để mê hoặc nam nhân.

Hừ! tên tiểu tử Hàn Bách này thật là tốt phúc.

May mà mình cũng có mấy vị tiểu mỹ nhân.

Nếu lại thêm có Bạc Chiêu Như thay thế Hàn Tuệ Chỉ thì quá tuyệt rồi.

Khi đó ta sẽ tu tâm dưỡng tính, làm phu quân tốt của các nàng.
Tron glúc miên man suy nghĩ, hắn chợt nghe có tiếng nói ngọt ngào ở phái sau: “Thích huynh! Làm phiền huynh phải đợi lâu.”
Thích Trường Chinh mừng rỡ quay người lại..

Bình Luận (0)
Comment