Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 257


Trong Tây Ninh đạo tràng, quang cảnh ồn ào náo nhiệt.
Hội nghị Nguyên lão được cử hành tại đạo tràng chính, Hàn Bách lần đầu gặp Trang Thanh Sương là ở nơi đây.
Toàn bộ bàn ghế phía trước đã được dọn đi làm cho đạo tràng nhìn càng thêm rộng lớn.

Hai bên sắp xếp ngồi chín nhóm ghế, vị trí trên cùng chỉ có một bàn và một ghế, những vị trí khác có hai đến ba cái không giống nhau, vị trí đầu tiên chính là đặc biệt xếp riêng cho Tần Mộng Dao.
Người có thể ngồi ghế đều là nguyên lão có tư cách đưa ra quyết định của Bát phái.
Vì để cho người nối nghiệp có cơ hội học tập nên các cao thủ hạt giống đều có ba phiếu quyền dự thính nhưng không được phát biểu hoặc đưa tay thể hiện thái độ.

Hội nghị sẽ cử hành vào đúng giờ Mùi, hiện tại còn cách giờ Mùi khoảng nửa khắc.

Thư Hương thế gia Hướng Thương Tùng và con trai, con dâu Hướng Thanh Thu, Vân Thường là nhóm đầu tiên tiến vào bên trong phòng.

Tiếp đó là Võ Đang với chưởng môn Thuần Dương chân tử, Phi Bạch đạo trưởng và Tiểu Bán đạo nhân sắc mặt tái nhợt, nội thương chỉ mới khỏi hơn phân nửa, còn thêm người có hai thân phận – cao thủ tục gia Điền Đồng.
Trong hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Thuần Dương chân tử và Phi Bạch đạo nhân hạ sơn.

Trong khi Hướng Thương Tùng vui vẻ ôn chuyện cũ với bọn họ thì Trì chủ ‘Cổ kiếm tẩu’ Lãnh Biệt Tình dẫn theo hai cao thủ hạt giống Lãnh Thiết Tâm và Bạc Chiêu Như cũng đi vào hội trường.
Tuy Lãnh Biệt Tình là người cao ngạo, tự phụ nhưng khi gặp những cao thủ nguyên lão này thì cũng không dám chậm trễ, ân cần tiến tới chào hỏi.

Trong sân vườn ở ngoài hội trường, chủ nhà Tây Ninh tam lão Trang Tiết, Sa Thiên Phóng và Diệp Tố Đông đang thực hiện trách nhiệm tiếp khách của mình.

Họ ân cần tiếp đãi các nhân vật trọng yếu của các phái đến tham gia hội nghị.
Về phần các đệ tử đi theo thì tập trung ở đại sảnh thưởng thức trà bánh, chào hỏi, làm quen với nhau, bầu không khí rất sôi động và thân mật, có phần giống không khí ngày lễ.

Phụ trách toàn bộ việc này chính là đám đệ tử Sa Thiên Lý của Tây Ninh phái.
Lúc này, phái chủ Bảo Độ đại sư của ‘Bồ Đề viên’ mới xuất hiện, đi theo bên cạnh là cao thủ hạt giống Đỗ Minh Tâm, người đã từng chịu thiệt dưới tay Hàn Bách.
Sa Thiên Phóng thấy người của Bát phái đã đến được một nửa liền dẫn Bảo Độ đại sư đi vào hội trường, hai người Trang Tiết và Diệp Tố Đông tiếp tục ở lại bên ngoài để đón khách.
Vong Tình sư thái bộ dáng thanh đạm dẫn theo ni cô tuyệt đẹp Vân Tố và khuôn mặt vui tươi Vân Thanh đi tới, dừng lại nói chuyện dăm ba câu rồi lập tức tiến vào hội trường.
Chúng nguyên lão và cao thủ hạt giống lần lượt ngồi xuống, sau đó thưởng thức trà thơm do các đệ tử dâng lên.
Thần sắc của mọi người có phần nghiêm trọng, ai cũng biết, kể từ khi Chu Nguyên Chương thành lập triều Đại Minh, đây là hội nghị trọng yếu nhất, nó quyết định quan điểm, đường lối hành xử của Bát phái đối với triều đình và với giang hồ về sau.

Do hội nghị có khả năng tranh luận căng thẳng rất cao, nên nếu như có điều gì không hay xảy ra sẽ làm cho Bát phái tan đàn xẻ nghé, mỗi phái sẽ vì mục tiêu và lợi ích riêng mà tranh đấu.
Trong đó, vị trí vi diệu nhất chính là Tần Mộng Dao.

Nàng là người đại biểu cho hai đại thánh địa, nhưng không biết có thể ước thúc được các nguyên lão vốn đại biểu cho lợi ích và thế lực của bát phái và vẫn duy trì được địa vị lãnh tụ tinh thần hay không.
Trong lúc mọi người đang suy tư thì Diệp Tố Đông dẫn Bất Lão thần tiên, Tạ Phong, ‘Thập tự phủ’ Hồng Đạt Tài và ‘Thiết nhu phất’ Trịnh Khanh Kiều tiến vào hội trường.
Bởi vì Bất Lão thần tiên có địa vị cao cả nên mọi người dồn dập đứng lên thi lễ.
Bất Lão thần tiên mỉm cười chào hỏi mọi người rồi tự động đi tới nhóm ghế trước nhất, bên trái ngồi xuống.

Ngoại trừ Tạ Phong có tư cách ngồi tiếp ở một bên còn hai người Hồng, Trịnh chỉ có thể đứng ở phía sau lưng ghế.
Ngay phía nhóm người phái Trường Bạch là chỗ ngồi của phái Tây Ninh, đối diện bên kia là vị trí của Tần Mộng Dao và phái Thiếu Lâm.
Lần này, chưởng môn phái Thiếu Lâm cũng không tới, nhưng với thân phận và danh vọng của Vô Tưởng tăng thì cũng đủ tư cách đại biểu cho ba phiếu của Thiếu Lâm.
Lúc này đến lượt Tần Mộng Dao, Hàn Bách và hai nàng Trang, Hư đi tới.

Khi bọn họ đi qua tiền sảnh thì toàn bộ đệ tử bát phái lập tức yên tĩnh, dù là nam hay nữ, không phân biệt tuổi tác đều bị sắc đẹp tuyết thế cả ba nàng hấp dẫn, còn Hàn Bách thì không có ai quan tâm.
Tần Mộng Dao phong thái siêu thoát nhân gian thế tục, Hư Dạ Nguyệt mặc nam trang thì xinh đẹp kiểu nhí nhảnh nghịch ngợm, Trang Thanh Sương lại dáng ngọc thân thon, rạng rỡ như sương sớm, tất cả tạo thành một bức họa mỹ nhân chấn động lòng người.

Khi họ bước qua khoảng đất trống giữa đại sảnh và hội trường thì Trang Tiết tiến tới thi lễ nói: “Tây Ninh phái Trang Tiết cung đón Mộng Dao tiểu thư!”
Tần Mộng Dao kéo vạt áo hoàn lễ.
Hàn Bách cười hì hì thi lễ và nói: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ.”
Trang Tiết chưa kịp trả lời thì Trang Thanh Sương đã nhào tới, yêu kiều kéo cánh tay lão, giọng nũng nịu kêu “Cha!”
Trang Tiết nhìn thấy con gái hạnh phúc, mặt mày rạng rỡ thì trong lòng vui vẻ nói: “Còn không mau đi gặp mẹ đi.”
Trang Thanh Sương ‘vâng’ một tiếng rồi rất cao hứng kéo theo Hư Dạ Nguyệt rời đi.

Trang Tiết rất ngạc nhiên khi thấy con gái lại trở nên thân mật, hòa hợp với cái oan gia kia như thế.
Lão lại quay qua Tần Mộng Dao mỉm cười nói: “Hôm nay được pháp giá của Mộng Dao tiểu thư đến đây, Tây Ninh phái thực sự cảm thấy rất vinh dự.”
Tần Mộng Dao cười cười đồng thời quay qua nói với Hàn Bách: “Hàn lang có thể đi làm việc được rồi đó.”
Hàn Bách liền tiến tới ghé tai Trang Tiết nói nhỏ: “Tiểu tế phải lập tức vào cung gặp hoàng thượng, lát nữa còn có chuyện quan trọng muốn bẩm báo trực tiếp với nhạc phụ.

Nhạc phụ cần phải ủng hộ Mộng Dao hết mức, nếu không bát phải sẽ bị thiệt thòi rất lớn.”
Rồi không đợi Trang Tiết trả lời, hắn trở lại bên cạnh Tần Mộng Dao nói: “Sau khi vào cung, ta sẽ lập tức trở lại, Mộng Dạo hãy cùng Sương nhi và Nguyệt nhi ở đây chờ ta.”
Sau khi Tần Mộng Dao dịu dàng đồng ý, Hàn Bách liền xoay người rời đi, nhưng bỗng có bóng người lóe lên, một người xuất hiện ngăn trước mặt.
Hàn Bách ngạc nhiên dừng lại, thì ra là Vô Tưởng tăng chặn đường.

Ông mỉm cười nói: “Ngươi đã là tiểu tế của Tiết tiểu đệ rồi, thảo nào lão nạp không có cách nào điểm hóa được ngươi.” Sau đó ông ấy vỗ vỗ vai hắn, rồi như mây bay nước chảy lướt tới chỗ Tần Mộng Dao và Trang Tiết.
Cuối cùng, mọi người dự họp cũng đã đến đông đủ.
----- oOo -----
Yến Vương nghe Quỷ Vương kể lại chuyện Hàn Bách như thế nào phát hiện ra thận phận chân thực của Bạch Phương Hoa, sắc mặt không kiềm chế được mà thay đổi liên tục.
Khi kể đến lúc Bạch Phương Hoa đem chứng cứ Hồ Duy Dung cấu kết với kẻ thù bên ngoài thì sắc mặt y đã không còn chút huyết sắc.

Y là người hùng tài đại lược, Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt cũng không đổi sắc nhưng giờ vẻ mặt lại khó coi như vậy đủ biết tinh thần y bị chấn động đến mức nào.
Quỷ Vương than thở: “Bây giờ dù chúng ta không đoán được độc kế một tên bắn hai chim của Phương Dạ Vũ thì vẫn có thể phá được mà không cần tốn sức.”
Yến Vương khiêm nhường hỏi: “Tiểu Lệ ngu dốt, không thể nghĩ ra cách phá độc kế của chúng.”
Quỷ Vương bình thản nói: “Nữ đại pháp xuất phát từ Hoan hỉ mật pháp của Tây Tạng, Bạch Liên Ngọc là tông sư khai phái.

Trăm năm trước, bà ta bởi vì thua ở trên tay Truyền Ưng mà nổi danh.

Hộ pháp Ma cung Hoa Giải Ngữ là đệ tử kiệt xuất của phái này.

Năm đó, Bạch Liên Ngọc có hai người tì nữ, cả hai đều học được nữ thuật của bà ta, một là người Hán, một người khác là nữ nhân nước Cao Li.

Hai người đó về sau sáng lập ra Mân Bắc nữ phái và Mị tâm thuật của Cao Li.

Không cần nói cũng biết Tú Sắc và Doanh Tán Hoa là hậu nhân của hai phái này.”
Yến Vương thở ra một hơi dài, nói: “Thảo nào, tiểu Lệ vừa gặp nàng ta thì không cách nào khống chế được sắc tâm của bản thân, thì ra nàng ta là truyền nhân tinh thông Nữ đại pháp.”
Quỷ Vương nói tiếp: “Dù là Mị công của Đan Ngọc Như hay nữ thuật của Bạch Liên Ngọc thì đều là bí pháp của ma môn.

Mà Ma chủng của Hàn Bách lại là đại pháp tối cao của Ma môn, bản tính có thể khắc chế bất cứ bí thuật nào trong Ma môn, vì vậy ta mới dám nói hắn có thể phá giải mị cổ mà Doanh Tán Hoa thi triển trên người ngươi.

Đây chính là nguyên nhân mà Doanh Tán Hoa không tiếc thủ đoạn muốn giết Hàn Bách.”
Mặt Yến Vương tái mét, hỏi: “Vì sao tiểu Lệ không cảm thấy có chút khác thường nào, vận công nội thị cũng không phát hiện ra đầu mối nào?”
Thần sắc Quỷ Vương bình tĩnh nói: “Đây là điểm lợi hại nhất của mị cổ, lợi dụng nguyên lý âm dương hấp dẫn lẫn nhau, để cho tinh khí của ngươi hút nguyên âm xử nữ kèm theo cổ trùng cực nhỏ vào trong huyết mạch, rồi theo huyết mạch lan rộng ra toàn thân, nó vô hình vô ảnh.


Chỉ khi cổ trùng bị một yếu tố bên ngoài nào đó kích thích thì mới lập tức ăn mòn máu huyết trong cơ thể, làm cho ngươi khô cạn máu huyết mà chết, không có thuốc nào chữ được.”
Tinh thần Yến Vương chấn động mãnh liệt: “Hàn Bách thật sự chữa khỏi được sao?”
Quỷ Vương mỉm cười: “Yên tâm đi! Chỉ cần ma khí của hắn chui vào trong kinh mạch của ngươi, thì dẫn dụ được toàn bộ cổ trùng tụ tập tới một chỗ, khi đó ngươi có thể dùng công lực bản thân đẩy hết ra ngoài cơ thể.”
Yến Vương nghe vậy yên tâm hơn một chút, hỏi: “Phải chăng phụ hoàng cũng bị người khác gieo mị cổ rồi?”
Quỷ Vương nói: “Nhìn khí sắc của hắn thì chắc không bị như vậy.

Hà! Ngươi tưởng mị cổ dễ dàng thi triển lắm sao? Người dưỡng cổ phải lấy máu huyết nguyên âm của bản thân để nuôi cổ trùng, rồi khi thi thuật thì cần phải lấy tinh khí điều khiển cổ trùng, hao tổn cực lớn.

Vì vậy sau khi thi thuật thì khó có thể sống hơn trăm ngày.

Doanh Tán Hoa vội vã rời kinh chính là vì không muốn Hàn Bách nhìn thấy bộ dáng đáng sợ của nàng lúc chết, Tú Sắc tự sát cũng là có ý chết vì tình.”
Yến Vương hít sâu một hơi hỏi: “Vừa rồi, tiên sinh nói tới kế một hòn đá ném hai chim của Phương Dạ Vũ, rốt cuộc là về chuyện gì chứ?”
Quỷ Vương đáp: “Đó cũng chỉ suy đoán có tính hợp lý nhất mà thôi.

Trần quý phi tinh thông phương pháp pha trộn độc thì tất nhiên có thể quỷ không biết thần không hay mà động chân động tay trên người phụ hoàng của ngươi.

Đến lúc làm lễ tế đại thọ, chỉ cần tiếp xúc với một thứ nào đó thì sẽ chết ngay tại chỗ, nói không chừng còn có thể giá họa cho ngươi.

Ngươi có thể đoán được hậu quả như thế nào đi! Chắc chắn ngươi dù có chết cũng không thừa nhận, thế là bọn chúng lại kích phát độc tố trên người ngươi rồi nói ngươi sợ tội mà uống thuốc độc tự vẫn.

Khi đó, thiên hạ có còn là của Chu gia không?”
Từ khi Yến Vương biết mình trúng cổ độc thì tinh thần bất ổn, tài trí không còn được như bình thường, y sững sốt thốt lên: “Như vậy không phải là phụ hoàng đang gặp phải nguy hiểm vô cùng sao?”
Quỷ Vương bật cười: “Không phải ngươi rất muốn giết chết ông ấy hay sao? Như vậy là đúng ý ngươi muốn rồi còn gì?”
Mặt Yến Vương ửng đỏ: “Tiểu Lệ biết sai rồi!”
Quỷ Vương không bức y quá đáng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở lại đây đi! Chờ Hàn Bách trở về thì sẽ lập tức trục cổ độc cho ngươi.

Sau đó, ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi Kinh sư, trở về lãnh địa của mình mà chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị tranh thiên hạ với Đan Ngọc Như.

Chỉ cần Nộ giao bang chịu trợ giúp ngươi thì cuối cùng ngươi cũng sẽ giành được thiên hạ.”
Yến Vương bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi: “Tiên sinh nhẫn tâm ngồn nhìn phụ hoàng bị người ta hại chết hay sao?”
Quỷ Vương thản nhiên nói: “Đó là thiên ý, không ai có thể nghịch chuyển được.

Nguyên Chương quá mức tàn nhẫn, hiếu sát, tổn hại thiên hòa, thọ nguyên đến đây là hết.

Ngươi nên lo cho chính mình thì hơn.”
----- oOo -----
Khi hai người Trang Tiết và Vô Tưởng tăng ở hai bên dẫn Tần Mộng Dao đi vào hội trường thì tất cả mọi người đều đứng lên chào, nhằm thể hiện sự kính trong đối với hai đại thánh địa.
Tần Mộng Dao bộ dáng xinh đẹp phiêu dật phóng khoáng như tiên hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.

Trong lòng mọi người hiện lên một loại cảm giác kì dị, giống như toàn bộ thiên địa ngừng lại, tinh thần yên tĩnh đến cực điểm.
Người tham dự hội nghị không thiếu cao nhân quanh năm tu đạo, lập tức họ cảm ứng được đạo tâm thiền cảnh của nàng sâu không lường được.

Việc Tần Mộng Dao yêu Hàn Bách và cùng nhau lưu lại Tiếp Thiên lâu một đêm, người trong bát phái đều biết, mặc dù trong đó chuyện chữa thương là sự thật nhưng mọi người đều hoài nghi, không biết sau khi Tần Mộng Dao động phàm tâm thì có còn duy trì được cảnh giới Kiếm tâm thông minh hay không.

Bây giờ trực tiếp nhìn thấy Tần Mộng Dao, người có nhãn lực cao minh liền không còn chút nghi ngờ, chỉ có chép miệng than thở ngạc nhiên.

Mà những người đã từng gặp Tần Mộng Dao thì đều kinh ngạc bởi thấy nàng càng thêm như tiên tử xuất trần.
Trang Tiết và Vô Tưởng tăng dẫn nàng tới nơi, ngồi xuống rồi mới về lại chỗ của mình.
Tần Mộng Dao thấy ánh mắt mọi người đều tập trung tới mình thì bình than cười, nhìn qua một vòng rồi chậm rãi khép mắt lại, bảo tướng trang nghiêm, thánh khiết như đức Quan Thế Âm bồ tát phổ độ chúng sinh.
Các nguyên lão và cao thủ hạt giống chấn động, trong lòng nảy sinh một cảm giác huyền diệu khó giải thích.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua, vậy mà ai cũng cảm giác như nàng chăm chú nhìn kỹ chính mình.
Mặc dù Tần Mộng Dao không nói lời nào, nhưng đã cuốn hút tinh thần toàn bộ người tham gia hội nghị.
Diệp Tố Đông nhớ lại lời Chu Nguyên Chương “không qua được cửa ải Tần Mộng Dao’, giờ mới trực tiếp cảm nhận được cảm giác của Chu Nguyên Chương khi gặp nàng.
Vô Tưởng tăng là người cất tiếng đầu tiên: “Cho đến tận lúc này, khi gặp được Mộng Dao tiểu thư, lão nạp mới hiểu được vì sao Ngôn trai chủ lại phá vỡ cấm lệ hai trăm năm của hai đại thánh địa để cho tiểu thư hạ sơn vệ đạo trừ ma.”
Tần Mộng Dao bừng mở mắt, bình thản cười, nhẹ giọng nói: “Được Thánh tăng khích lệ rồi.

Tình thế nguy cấp, Mộng Dao đành phải che tai mắt người mà thôi.”
Diệp Tố Đông nghe giọng nàng như tiên nhạc, trong lòng rung động, cung kính nói: “Tiên thể Mộng Dao tiểu thư mới khỏi liền đại phát thần uy đánh bị thương nặng Lam Ngọc.

Để xem còn có ai dám sinh ý nghĩ gây rối Đại Minh của ta hay không.”
Mọi người nghe vậy thì chấn động, lúc này mới biết việc Tần Mộng Dao đả thương Lam Ngọc.
Chưởng môn Võ Đang Thuần Dương Chân Tử hai hàng mi trắng xóa, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lúc này hai mắt lấp lánh tinh quang nhìn Tần Mộng Dao, hòa ái nói: “Lần này, bát phái chúng ta mời được pháp giá của tiên tử đến đây là hi vọng tiên tử có thể đưa ra dẫn dắt để chúng ta quyết định được làm thế nào ứng phó thế cục hỗn loạn trước mắt.”
Bất Lão thần tiên thấy ai ai cũng nâng Tần Mộng Dao lên đến mây xanh thì không hài lòng, hừ lạnh nói: “Tình thế mặc dù loạn, nhưng đối với bát phái chúng ta thì chỉ có lợi mà không có hại.

Ma môn và hắc đạo đấu đá với nhau là một chuyện tốt cho sự ổn định và hòa bình lâu dài của Đại Minh.

Trang huynh đối với việc này có cao kiến gì không?”
Từ trước tới nay, Tây Ninh phái cùng một nhóm với Trường Bạch phái, đều đại biểu cho ý kiến của Chu Nguyên Chương, kiên trì không nhúng tay vào tranh đấu giữa Ma Sư cung và Nộ Giao bang, bởi cho rằng Nộ Giao bang là phản tặc mà triều đình truy nã.

Nhưng nếu như đứng ở lập trường với giang hồ đồng đạo thì đó lại là đấu tranh giữa võ lâm Vực ngoại và Trung Nguyên.
Trang Tiết vốn cũng luôn có chủ ý đứng ở phía triều đình để nói chuyện, nhưng chính miệng Chu Nguyên Chương đã nói với Diệp Tố Đông sẽ không can thiệp vào quyết định của bọn họ, lại thêm có mây câu nói nhỏ của ‘con rể cưng’ Hàn Bách vừa rồi làm cho lão có chút mơ hồ, không biết bây giờ nên biểu hiện như thế nào mới được.
Cũng may có Vong Tình sư thái chen vào: “Chi bằng, trước hết chúng ta hãy nghe ý kiến của Mộng Dao tiểu thư rồi hãy quyết định, vậy không tốt hơn sao?”
Tiểu mỹ nhân, ni cô Vân Tố tròn xoe đôi mắt đẹp, hiếu mà kì quan sát Tần Mộng Dao, biểu hiện rất ngưỡng mộ.
Tần Mộng Dao hờ hững liếc qua Bất Lão thần tiên rồi chậm rãi nói: “Hôm nay, Mộng Dao tới đây là định đề xuất một thỉnh cầu với các vị, hi vọng các vị chưởng môn nguyên lão chấp nhận.”
Mọi người rất kinh ngạc, Hướng Thương Tùng cảm kích nàng từng cứu mạng con trai, con dâu của mình nên nói ra: “Tiểu thư có bất cứ yêu cầu gì mà Hướng mỗ có thể làm được thì tất sẽ không chối từ.”
Mấy câu nói này thật không phải tầm thường, nó cho thấy Thư Hương thế gia toàn lực ủng hộ Tần Mộng Dao.
Bồ Đề viên chủ Bảo Độ đại sư niệm lớn một tiếng Phật hiệu rồi nghiêm mặt nói: “Trước hết, mời Mộng Dao tiểu thư nói ra chính kiến!”
Trong mắt Tần Mộng Dao xuất hiện một loại cảm giác khó mà hình dung, nàng chậm rải đảo qua mọi người, rồi điềm nhiên nói: “Mộng Dao muốn xin các vị giải tán Bát phái liên minh.”
Những lời này vừa ra liền như trời rung đất động, ngay cả người thiền công thâm hậu như Vô Tưởng tăng, Vong Tình sư thái, Thuần Dương Chân Tử cũng sững sờ, ngây ngẩn nhìn nàng.
----- oOo -----
Trong tiếng leng keng của nhạc cụ, Liên Tú Tú nhè nhẹ ngâm xướng: “Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh họa, thụy não tiêu kim thú.

Giai tiết hựu trọng dương, ngọc chẩm sa thụ, bán dạ lương sơ thấu.

Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ.

Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển tây phong, nhân bỉ hoàng hoa sấu!”
(Đoạn thơ miêu tả nỗi nhớ nhung của người vợ khi chồng xa nhà quá lâu.
- Trong ngày thu, từ khi sương sớm mờ nhạt cho đến tầng mây dày đặc lúc nhá nhem, một ngày âm u kéo dài khiến người sầu muộn.

Hương Thụy não (tên một loại hương liệu) trong lư đã cháy hết nhưng ưu sầu trong lòng sao không vơi chút nào.

Lại tới lễ trùng cửu (9/9), ngày vui càng nhớ tới chồng ở phương xa, đêm nằm gối ngọc, rèm lụa mà thấy lạnh lẽo, thê lương.


Uống rượu ngắm hoa vốn là một thú vui, nhưng giờ vì xa chồng mà tửu không tiêu sầu, trái lại sầu càng sầu.

Khó tránh được tâm hồn đau khổ, gió thổi qua mành, thấy thân cúc mỏng manh gầy gò trong gió như dáng người yếu đuối, tiều tụy vì thương nhớ.) http://zhidao.baidu.com/question/13111027
Tiếp đó là âm thanh một chuỗi châu ngọc rơi lên mặt bàn, âm thanh nhỏ dần rồi biến mất, nhưng dư âm vẫn quanh quẩn không tan.
Chu Nguyên Chương ngồi nghe một mình, tinh thần mê say, một hồi lâu sau mới tỉnh lại, than thở: “Khúc nhạc này chỉ trên trời mới có, ở nhân gian nào được mấy lần nghe?” Rồi lão nhìn chăm chú mỹ nữ ngồi trước đàn tranh nói: “Tài nghệ ca hát của Tú Tú thực là tuyệt diệu, không chút thua kém Kỷ Tích Tích.”
Nghe tới ba chữ ‘Kỷ Tích Tích”, đôi mắt Liên Tú Tú lập tức long lanh, nàng nhớ tới Lãng Phiên Vân, đồng thời cũng nghĩ về Bàng Ban.
Chu Nguyên Chương nhìn bộ dáng của nàng, hai mắt mở lớn, trong đầu thì nhớ tới Trần quý phi, thầm nghĩ “Nếu như có được mỹ nữ này làm phi thì dù có mất đi Trần quy phi cũng không tiếc lắm”, ngoài mặt thì mỉm cười: “Nếu mỗi ngày đều được nghe tiếng ca của Tú Tú, trẫm chẳng còn cầu thêm gì.”
Liên Tú Tú thầm rùng mình, biết rằng dự liệu của Lãng Phiên Vân đã không sai, quả nhiên Chu Nguyên Chương có ý níu kéo mình.

Đúng lúc này, tiếng của Nhiếp Khánh Đồng từ ngoài cửa phía xa xa vang lên: “Bẩm hoàng thượng, Trung Cần bá có việc gấp cần báo với Hoàng thượng.”
Liên Tú Tú mừng đến nổi muốn lao ra ôm hôn cái Trung cần bá đã giải vây cho nàng này.
----- oOo -----
Hai mắt Điền Đồng hiện lên vẻ nham hiểm, gã trầm giọng nói: “Tần cô nương có biết rằng Bát phái liên minh được thành lập là theo lời đề nghị của Ngôn Tĩnh Am trai chủ hay không? Mục đích là giúp đỡ hoàng thượng, xua đuổi người Mông.

Sau khi Đại Minh thành lập, lại được ngự phong làm Bát đại quốc phái.

Bây giờ chỉ một câu nói của Tần cô nương liền muốn chúng ta giải tán, như vậy có hợp tình, hợp lý hay không, có trái với ý của tiên sư hay không?”
Gã cố ý không xưng nàng là Mộng Dao tiểu thư như những người khác, tất nhiên mục đích là hạ thấp địa vị của nàng.

Lời của gã cũng cực kì lợi hại, dùng Chu Nguyên Chương và Ngôn Tĩnh Am để áp chế nàng.
Ngoại trừ một số ít người, hầu hết đều thể hiện vẻ đồng tình.

Cũng phải thôi, thử hỏi ai có thể tiếp thu được yêu cầu đó của Mộng Dao chứ, như vậy thì chẳng khác gì Bát phái để mặc cho người ta bày bố hay sao.

Tây Ninh tam lão lại có những suy nghĩ khác.

Từ Chu Nguyên Chương, bọn họ đã biết được thân phận thực sự của Điền Đồng, bây giờ thấy gã kịch liệt phản đối đề nghị của Tần Mộng Dao thì mơ hồ cảm thấy lời này của nàng ứng với một loại lý lẽ vi diệu nào đó.
Vô Tưởng tăng nhắm mắt, ngồi yên giống như không quan tâm tới những gì xung quanh, nhưng mọi người đều biết nhân vật quan trọng này đang suy nghĩ sâu hơn về đề nghị này của Tần Mộng Dao.
Tần Mộng Dao thì vẫn với dáng vẻ tự nhiên, không màng danh lợi, siêu thoát như tiên, không có vẻ gì là tức giận với lời nói của Điền Đồng.
Nãy giờ im lặng không nói, Cổ kiếm tẩu Lãnh Biệt Tình lạnh lùng cất tiếng: “Mộng Dao tiểu thư đưa ra đề nghị khó thể tiếp nhận như vậy ắt hẳn phải có lý do thuyết phục, Lãnh mỗ nguyện nghe tường tận.”
Bất Lão thần tiên liếc nhìn Vô Tưởng tăng, thấy lão không có chút xíu phản ứng gì thì thầm giận, dứt khoát nói: “Vô luận là lí do gì, thứ cho ta không thể tiếp thu.”
Một nguyên lão khác của phái Võ Đang là Phi Bạch đạo trưởng mỉm cười nói: “Bất Lão thần tiên chưa nghe qua chút lí do nào liền đã cự tuyệt Mộng Dao tiểu thư, thật cũng làm cho Phi Bạch khó chấp nhận được.”
Hai mắt Bất Lão thần tiên mở lớn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Phi Bạch đạo trưởng.
Phi Bạch đạo trưởng tu dưỡng rất tốt, chỉ mỉm cười đáp lại.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Hướng Thương Tùng từng nói sẽ ủng hộ bất cứ đề nghị nào của Tần Mộng Dao, nhưng không ngờ lại là đề nghị giải tán Bát phái.

Thư Hương thế gia vốn dĩ yếu kém, dựa vào liên minh này mà địa vị được tăng lên nhiều, vì vậy, lúc này lão cũng do dự hỏi: “Mộng Dao tiểu thư có thể giải thích một chút hay không?”
Chưa có lên tiếng là Xuất Vân am, Tây Ninh kiếm phái, Thiếu Lâm và Bồ Đề viện.

Mà những người lên tiếng cũng không phải biểu thị sẽ không đồng ý, chỉ cho thấy thái độ là muốn biết rõ ràng hơn.

Từ đó, có thể thấy đề nghị của Mộng Dao thực sự khó đoán được kết quả.
Điền Đồng rất ngạc nhiên với biểu hiện của Tây Ninh phái; Tây Ninh phái vốn trung thành và tận tâm với Chu Nguyên Chương sao lại có thái độ kì lạ như vậy chứ, gã nhướng mày nói: “Vô luận đề nghị của Mộng Dao tiểu thư chính đáng như thế nào đi nữa, nhưng nếu như Hoàng thượng không cho phép tự giải tán liên minh thì không cần ta nói ra, các vị cũng biết được hậu quả sẽ như thế nào rồi.”
Giọng nói ôn hòa của Vong Tình sư thái vang lên: “Trước tiên, Điền thí chủ cần biết rằng, Liên minh thành lập là vì phúc của vạn dân thiên hạ, không cần để ý tới các yếu tố khác.

Mộng Dao tiểu thư đã có đề nghị như vậy, bần ni tin rằng tất phải có lí do chính đáng.”
Điền Đồng thầm mắng nhưng không thể bác bỏ luận điểm đúng đắn, chính nghĩa của Vong Tình sư thái.
Tây Ninh tam lão thì âm thầm than thở: ‘Điền Đồng, nhà ngươi sai vì quá nhiều lời đó.’
Trong phút chốc, ánh mắt toàn bộ mọi người đổ dồn tới Tần Mộng Dao, yên lặng chờ nàng lên tiếng..

Bình Luận (0)
Comment