Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 82



Cửa mở.



Hàn nhị tiểu thư Huệ Chỉ trong bộ váy áo màu xanh nước hồ, vai khoác một chiếc khăn vàng, sắc mặt đượm vẻ đăm chiêu bước vào.



Hai mắt nàng hướng về phía Thích Trường Chinh đang ngồi ngây ra trong màn nhưng dường như không hề trông thấy hắn, dịch bước đến trước cây đàn cổ, đưa tay ấn trên dây đàn.



“Tinh!”, một âm thanh trong trẻo vang lên, vọng đi trong nắng sớm, hệt như tiếng chuông chùa chốn thâm sơn thiền viện. Huệ Chỉ rời bước đến trước cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng.



Thích Trường Chinh ngượng đến cứng người, mặt mày tê dại, dù là đối diện với thiên quân vạn mã cũng còn dễ chịu hơn so với tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.



Hắn đang định lẻn xuống giường, mở cửa rời đi thì Hàn Huệ Chỉ đã quay người lại, ngồi xuống chiếc đôn cạnh cửa, trầm tư nhìn bức tự thư trên tường.



Thích Trường Chinh lại cứng người không dám nhúc nhích, lòng thầm cầu nguyện đối phương không nhìn thấy mình.



Hàn Huệ Chỉ khẽ ngâm nga: “Phong trần hương hoa đã lụi, ngày tàn bới tóc chải đầu. Chuyện đời thị phi bao giờ ngớt, não lòng nhỏ giọt lệ châu. Nghe nói bờ khê xuân sắc thắm, thuyền trôi lờ lững giữa dòng. Lòng này chỉ sợ con thuyền nhẹ, chở được bấy nhiêu sầu không...”.



Thích Trường Chinh nhớ đến tập từ phổ của Lý Thanh Chiếu, biết Huệ Chỉ đang đọc một bài trong đó. Tuy không hoàn toàn hiểu hết được ý nghĩa, song hắn cũng nghe ra trong lòng Huệ Chỉ đang trĩu nặng u sầu nên mượn lời từ để nói thay lòng mình. Cũng không hiểu vì sao, trong lòng hắn bỗng nảy sinh rung động, thiếu chút thì vén màn đi ra, lựa lời an ủi nhị tiểu thư Hàn gia một hồi.



Hàn Huệ Chỉ lững thững đứng dậy, đi về phía chiếc giường.



Thích Trường Chinh giật bắn người như bị sét đánh, lòng thầm kêu khổ! Hàn Huệ Chỉ cuối cùng cũng thấy khác lạ, dừng bước ngẩng đầu nhìn lên giường.



Thích Trường Chinh thầm nhủ thế là hết, chỉ cần đối phương kêu lên một tiếng, tất cả mọi nỗ lực ẩn trốn bay lâu coi như tan thành mây khói!



Sắc mặt Hàn Huệ Chỉ tái mét đi, mở miệng định kêu lên, nhưng không ngờ nàng lại kịp thời đưa tay bịt miệng, chỉ phát ra một tiếng “A!” khe khẽ.



Thích Trường Chinh không dám mảy may động đậy, sợ nàng hiểu lầm, giơ tay tỏ vẻ hoàn toàn không có ác ý, nói nhanh: “Ta là Thích Trường Chinh!”



Hàn Huệ Chỉ hơi định thần lại, hai tay ôm ngực, khẽ quát: “Sao ngươi lại lên giường của ta, còn không mau xuống?”.



Thích Trường Chinh nhỏ giọng: “Nói nhỏ một chút được không? Hàn tiểu thư có thể làm như không có chuyện gì, đi đến bên cửa sổ để bọn người đang tìm ta khỏi thấy sự khác thường?”.



Hàn Huệ Chỉ do dự một hồi, thầm nghĩ nếu đối phương muốn hại mình, khi nãy thật dễ như trở bàn tay, bèn gật đầu đi đến bên cạnh cửa sổ.



Thích Trường Chinh thở phào nhảy xuống giường, lánh ngay đến một góc mà từ



bên ngoài không nhìn vào được, khẽ nói: “Đa tạ tiểu thư, ta cứ sợ tiểu thư hoảng hốt kêu



lớn, thế thì mạng ta coi như xong rồi!”.



Hàn Huệ Chỉ khẽ đáp: “Nếu không phải nhận ra huynh là ai, nhất định ta sẽ la toáng lên ngay”.




Thích Trường Chinh ngạc nhiên: “Nộ Giao Bang từ trước đến giờ luôn bị Bạch đạo các người coi là hồng thủy mãnh thú, vì sao tiểu thư thấy ta lại không kêu lên?”.



Hàn Huệ Chỉ sợ có người nhìn thấy điệu bộ đang nói chuyện của nàng nên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, thoáng nhìn Thích Trường Chinh đoạn lên tiếng như tự nói với mình: “Bây giờ thực sự ta cũng không rõ ai là người tốt, ai là kẻ xấu nữa, chỉ biết đại đa số người ta đều chỉ suy nghĩ cho lợi ích cá nhân của bản thân thôi, ài!”



Thích Trường Chinh biết Hàn Huệ Chỉ vì chuyện Mã Tuấn Thanh, cộng với biểu hiện tự tư tự lợi của một số người trong Bát phái hôm qua mà đã nảy sinh tâm trạng chán chường, cũng không biết nên ai ủi nàng như thế nào mới phải, đành lặng im đứng tại góc tường.



Hàn Huệ Chỉ bỗng đề nghị: “Chi bằng chúng ta đến chỗ khóc khuất của cầu thang hãy nói, ở đó không sợ bị người khác nhìn thấy”.



Thích Trường Chinh king ngạc nhìn nàng, không ngờ Hàn nhị tiểu thư lại suy nghĩ chu đáo như thế, lại có vẻ như không hề e sợ hắn, vội gật đầu đồng ý.



Hai người đến nấp trong góc nối cầu thang giữa hai tầng. Để không phải nói to tiếng, cả hai phải cùng ngồi chung một bậc. Thích Trường Chinh giải thích tình cảnh của mình, tất nhiên ẩn đi chuyện Thủy Nhu Tinh giúp hắn, bởi đây là chuyện phải hết sức bí mật. Chỉ cần một nghi ngờ lộ ra ngoài, tính mạng Thủy Nhu Tinh sẽ lập tức nguy hiểm.



Dù cố hạ giọng như nói thầm, nhưng giọng Thích Trường Chinh trong không gian đóng kín ấy vẫn âm âm vang vọng, lúc gần lúc xa.



Thích Trường Chinh kể chuyện xong, trong lòng đôt nhiên nảy sinh một cảm giác lạ thường. Tiểu thư xinh đẹp hiền thục bên cạnh hắn, tuy mới gặp lần đầu song lại chẳng khác gì một người bạn lâu năm, hai người như hai đứa trẻ nhỏ, cùng thi nhau kể chuyện vui đùa!



Hàn Huệ Chỉ chăm chú lắng nghe vẻ vô cùng hứng thú, không hề ngắt ngang câu chuyện, thỉnh thoảng đến đọan nguy hiểm còn kinh hãi lè lưỡi, đôi lúc lại lẳng lặng mỉm cười tỏ ý tán thưởng, khiến Thích Trường Chinh hưng phấn kể tỉ mỉ đến từng chút một.



Đoạn nàng nhếch khóe miệng cười: “Huynh cũng có thể coi là gan to tày trời. Biết rõ Phương Dạ Vũ không tha cho mình, vậy mà còn đơn độc tìm đến tận Vũ Xương; biết rõ nhà ta là nơi tập trung của người Bát phái, vậy mà vẫn dám mò đến tận đại sảnh!”



Câu nói nghe có vẻ trách móc, song ngữ khí tràn đầy vẻ tâm đắc nể trọng.



Thích Trường Chinh bị nàng nhìn đến ngây cả người, bỗng chợt nhớ ra một chuyện, nói ngay: “Ta nhớ ra rồi! Lúc ta vào trong sảnh, tiểu thư đứng phía sau Hàn tiền bối, cứ tròn mắt nhìn ta giống như nhìn một tên hề vậy”.



Hàn Huệ Chỉ mỉm cười: “Khi ấy ta cứ tưởng huynh bị điên, không ngờ huynh vẫn để ý đến ta, lại cứ nghĩ rằng trong mắt huynh chỉ nhìn thấy Tần tiểu thư thôi! y, xin lỗi, ta không phải trách huynh, Tần tiểu thư quả thực là đẹp như tiên vậy!”.



Thích Trường Chinh nhớ lúc hắn tán thưởng vẻ đẹp của Tần Mộng Dao trước mặt mọi người, khi ấy chỉ thấy là rất tự nhiên, cũng rất đỗi công bằng khách quan, không hiểu vì sao bây giờ khi Hàn Huệ Chỉ nhắc tới, lại trở nên bối rối, mặt mày nóng ran, phân bua: “Tần Mộng Dao có vẻ đẹp của cô ấy, Hàn tiểu thư cũng có... có vẻ đẹp của mình. Chà, xin lỗi, ta cũng không nên nói như vậy! Hai người đều đẹp cả, nhưng vẻ đẹp của tiểu thư là từ từ đến”. Trong lúc bối rối, Thích Trường Chinh cứ nhắm mắt nói bừa, đại ý là Hàn Huệ Chỉ cũng rất đẹp.



Hàn Huệ Chỉ đỏ mặt, thầm trách người này thật quá thẳng tính, nói chuyện đến một chút tế nhị cũng không có. Tuy nghĩ như thế, trong lòng nàng lại dâng lên chút ngọt ngào thích thú. Trong đại sảnh vô số cao thủ, khí phách anh hùng dám vỗ vai cả trời ấy của Thích Trường Chinh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng, vì thế khi nhận ra Thích Trường Chinh nàng mới không kêu lên, và cũng vì thế nên mới có cuộc nói chuyện này.



Thích Trường Chinh chợt hỏi: “Mã Tuấn Thanh đã bị gã lừa hói ấy bắt đi, ngũ muội của cô hẳn phải rất đau lòng?”.



Hàn Huệ Chỉ lắc đầu: “Chuyện này rất lạ, sau khi ngũ muội biết tiểu Bách chưa chết, thái độ liền thay đổi bất ngờ, không còn nhắc tới Mã... Mã Tuấn Thanh nữa, ngược lại cứ nằng nặc đòi đi gặp tiểu Bách, thật là khó hiểu!” Giọng của nàng nhỏ hẳn đi lúc nói đến Mã Tuấn Thanh, vẻ như sợ Thích Trường Chinh phát hiện ra chuyện nàng cũng đã từng ái mộ họ Mã.



Thích Trường Chinh lại chỉ ngạc nhiên vì một chuyện khác: “Cái gì mà Tiểu Bách chưa chết?”.



Hàn Huệ Chỉ giải thích tỉ mỉ nội tình câu chuyện, Thích Trường Chinh bắt đầu nhăn mặt vẻ lao tâm khổ tứ: “Chuyện này thật khiến người ta khó hiểu!”.



Hàn Huệ Chỉ cứ tưởng hắn có giải thích nào đó cho sự thay đổi của Hàn Ninh Chỉ, nghe vậy tỏ ra hơi thất vọng: “Thì ra huynh cũng không hiểu!”.



Thích Trường Chinh chỉ cảm thấy có nói chuyện ba ngày ba đêm với nàng cũng không có gì là mệt mỏi, nghe thế liền lập tức vắt óc suy nghĩ, đoạn trầm giọng nói: “Không lẽ Hàn Bách mới chính là người mà ngũ muội cô thực sự yêu?”.



Hàn Huệ Chỉ chau mày: “Sao vậy được? Khi ấy tiểu Bách chỉ là một kẻ hạ nhân mà!”.



Thích Trường Chinh lập tức sầm mặt: “Con người ta làm gì có sự phân biệt trên dưới?”.



Hàn Huệ Chỉ giật mình cúi xuống, nói nhỏ: “Thích huynh dạy rất phải, con người không nên có sự phân biệt trên dưới hèn sang. Sau này Huệ Chỉ sẽ không có ý nghĩ ấy nữa!”.



Dáng vẻ vừa hiền thục vừa can đảm của Hàn Huệ Chỉ khiến tim Thích Trường Chinh thắt lại vì áy náy, vội cuống quýt xin lỗi: “Con người của ta chỉ được cái thẳng tính mau miệng, Hàn tiểu thư đừng trách ta nhé!”.



Hàn Huệ Chỉ chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, đoạn khẽ khàng: “Muội thật hy vọng có một bằng hữu như Thích huynh, để có thể chỉ cho muội biết rất nhiều thứ muội còn chưa biết!” Nói xong nàng mới nghĩ ra trong câu có vấn đề, liền xấu hổ cúi mặt xuống.



Thích Trường Chinh như bị thổi lên lơ lửng trên chín tầng mây. Ở Nộ Giao Bang suốt ngày hắn xô bồ cùng đám Thượng Quan Ưng, toàn những lời đao lẽ kiếm, đâu có những ngọt nhạt dịu dàng như vậy, làm sao không cảm thấy mê mẩn tâm thần!



Nhất thời cả hai người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không khí trầm hẳn xuống. Khi hai ánh mắt gặp nhau, cả hai đều giật mình nhìn vội sang chỗ khác.



Thích Trường Chinh bỗng nhớ ra, không biết mình đã ngồi ở cầu thang bao lâu rồi.



Cảm giác quyến luyến đến không muốn rời đi, nghĩ một lúc mới dò hỏi: “Giờ chuyện của



Mã Tuấn Thanh đã rõ, các tiểu thư......”.



Hàn Huệ Chỉ xen ngang: “Bây giờ mong muốn duy nhất của Hàn gia là tiểu Bách có thể vô sự trở về. Bất Xá đại sư đã đồng ý dù phải huy động mọi lực lượng cũng phải tìm thấy cậu ấy. Dẫu sao thì có một số chuyện đã được sáng tỏ, chứ không mờ mịt như trước kia...”. dừng một lúc lại tiếp: “Cha sẽ đưa bọn muội đến nơi khác sống một thời gian. Thực ra chủ yếu vẫn là vì ngũ muội, hy vọng sau khi rời khỏi đây, muội ấy có thể quên hết mọi chuyện đau lòng”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Thích Trường Chinh ngây người: “Nhà tiểu thư định dọn đi đâu?”.



Hàn Huệ Chỉ cúi đầu: “Huynh sẽ đến tìm muội chứ?”.



oOo



Thiết côn chưa tới, khí lực đã ép vào đến nghẹt thở.



Dị Yến Mi thầm nhủ: “Chết là tốt nhất, cái gì cũng không biết nữa!” Bèn an nhiên nhắm chặt hai mắt.



Đột nhiên áp lực trước ngực nàng bỗng tan biến. Dị Yến Mi kỳ lạ mở choàng mắt ra.



Chỉ thấy hai chân trần của “Xích cước tiên” Dương Phụng vẫn một trước một sau không chút nhúc nhích, thiết côn trong tay vẫn chỉ về phía nàng, hung quang trong hai mắt lấp loáng, giống như đang nhìn nàng, nhưng lại như nhìn mà không thấy. Đang lúc Dị Yến Mi chưa hiểu ra chuyện gì, Dương Phụng trầm giọng quát: “Ai?”.



Giọng Càn La bình tĩnh vang lên phía sau: “Dương huynh sao không tiếp tục ra tay đi?”.



Dương Phụng hét lớn: “Nếu ngươi không muốn ả chết, lùi về sau mười bước cho ta!”.




Càn La khoanh tay đi ra từ phía sau Dương Phụng.



Dị Yến Mi bi thương thốt lên không thành tiếng: “Thành chủ!” Dương Phụng ngây người, trong mắt thoáng vẻ hoảng hốt: “Thành chủ? Kẻ đến kia phải chăng là ‘Độc thủ’ Càn La?”.



Càn La bình thản: “Chính là Càn mỗ, Dương huynh ngay đến giọng nói của ta cũng không nhận ra nữa sao? Võ công của huynh có vẻ tiến bộ nhiều, song trí nhớ thì lại kém đi đó!”.



Dương Phụng quát lớn: “Ngươi không tránh ra thì Dương mỗ lập tức giết chết ả!”.



Càn La cười lớn: “Trí nhớ của huynh đúng là không ổn rồi! Càn La ta là ai mà chịu cho người khác uy hiếp, xem mâu!”



Dương Phụng giật mình, tuy chắc chắn có thể giết chết Dị Yến Mi nhưng nếu Càn La cứ bất chấp tấn công thì lão cũng không thể toàn mạng, liền hốt hoảng quay lại thủ thế. Nào ngờ Càn La vẫn khoanh tay đứng đó, cây trường mâu danh chấn thiên hạ vẫn nằm yên trên lưng.



Dương Phụng tức đến mắt tóe ra lửa, bỗng chốc lâm cảnh trước sau đều thọ địch.



Càn La cười ha hả: “Đã nói là trí nhớ của huynh có vấn đề mà, đã bao giờ Càn mỗ ra tay sau lưng người khác chưa?”.



Dương Phụng cố ghìm cơn thịnh nộ xuống. Đối diện với cao thủ hàng đầu Hắc bảng, cho dù có tự phụ đến thế nào lão cũng không dám phân tâm. Chỉ một sát na lơi lỏng là có thể đổi bằng tính mạng.



Dị Yến Mi thừa cơ gọi lớn: “Thành chủ, Hậu bối đao của Truyền Ưng đang ở trên lưng hắn!”.



Dương Phụng tức nghiến chặt hai hàm răng, nộ quát: “Sớm biết thế này, ta đã giết quách con tiện nhân nhà ngươi trước cho rồi!”.



Càn La khựng lại một hồi, đoạn nói: “Nếu đã như vậy, Dương huynh mời đi cho!”



Đến lượt Dương Phụng ngây người ra: “Cái gì?”.



Càn La lạnh lùng: “Chỉ thanh đao này là đủ cho Dương huynh rồi. Ta vốn định giữ ngươi lại, băm vằm thành muôn mảnh để rửa mối hận đã dám đắc tội với nữ nhân của ta, nhưng giờ thì không còn cần thiết nữa. Cút!”.



Dị Yến Mi nghe Càn La nói mình là nữ nhân của lão, toàn thân run bắn như không dám tin, nghẹn ngào thốt lên: “Thành chủ! Yến Mi...”.



Hai mắt Dương Phụng tóe hung quang rừng rực, chằm chằm nhìn vào Càn La, bất ngờ cúi người như định lao lên trước ra tay, song lại đột nhiên đổi hướng, lắc mình sang ngang biến vào trong rừng.



Dị Yến Mi chạy thục mạng đến chỗ Càn La.



Càn La mỉm cười, dang hai tay ra ôm trọn nàng vào lòng.



Dị Yến Mi bi hỉ đan xen, nước mắt ròng ròng ướt đẫm ngực áo Càn La, run rẩy: “Thành chủ, ngài đã đến rồi, ngài không sợ Yến Mi lại lừa ngài lần nữa sao?”.



Càn La dịu dàng: “Càn La ta chỉ bị lừa một lần, tin là không có lần thứ hai”.



Dị Yến Mi nấc lên: “Thành chủ!” rồi chúi đầu vào ngực Càn La, không thể nói thêm được lời nào nữa.



Càn La bình thản: “Thật là nguy hiểm, không ngờ võ công của Dương Phụng lại tiến bộ đến mức như vậy!”.



Dị Yến Mi ngạc nhiên ngẩng lên: “Thành chủ, ngài vẫn...”.



Càn La gật đầu: “Không sai, nội thương của ta vẫn chưa khỏi hẳn, động thủ với hắn chưa chắc đã thắng được”.



Dị Yến Mi ngạc nhiên: “Tên Dương Phụng này thực sự lợi hại như vậy hay sao?”.



Càn La cười nhỏ: “Mặc hắn lợi hại đến đâu cũng không đấu lại được cả giang hồ.



Ta sẽ đem chuyện Ưng đao lọt vào tay hắn truyền đi khắp nơi, khi đó đất trời tuy rộng song cũng không có nửa thước đất cho hắn dung thân đâu. Chờ ta dưỡng thương xong, lúc gặp lại cũng sẽ là lúc hắn tiêu đời!”.



oOo



Hàn Bách ngồi xếp bằng tròn trên giường, thần thái nghiêm trang như một lão tăng nhập định.



Nhu Nhu ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, ngắm nhìn chàng trai có ơn cứu mạng, cũng là người khiến trái tim nàng nghiêng ngả, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.



Đầu tiên nàng còn sợ sẽ làm liên lụy đến chàng. Không ai hiểu hơn nàng về tính cách hẹp hòi của Mạc Ý Nhàn, nhưng bây giờ đã có Phạm Lương Cực bên cạnh, nàng không còn lo nhiều như vậy nữa.



Sau khi bị bán cho Mạc Ý Nhàn, nàng đã nghĩ rằng cuộc đời này thế là hết. Một nữ nhân như nàng, phải hầu hạ một gã đàn ông mà mình hoàn toàn khinh ghét, trên thế gian này hỏi còn chuyện gì đau đớn hơn chăng?



Nhiều lần nàng từng nghĩ đến chuyện chết đi cho xong, thế nhưng nàng còn trẻ, nàng không cam lòng.



Giờ đây, trong khoảng trời tối tăm ấy bỗng xuất hiện một chàng trai khiến nàng vừa nhìn đã thấy xiêu lòng, một chàng trai rất mực lương thiện mà không kém phần thú vị.



Lúc ở cùng Phạm, Hàn hai người, dù hoàn cảnh có khổ ải khó khăn đến đâu, trong lòng nàng lúc nào cũng ngập tràn niềm vui và hy vọng. Những tao ngộ kỳ lạ đến hoang đường của Hàn Bách khiến cho thế giới vốn trầm lắng u sầu của nàng như biến thành một ngày hội lớn. Tình cảm bằng hữu chân thành giữa hai nam nhân đó tỏa cả hơi ấm bao phủ lấy nàng. Nhu Nhu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, thiếu đi hai người đó, cuộc sống của nàng liệu còn ý nghĩa gì nữa.



Đúng lúc ấy, Hàn Bách tỉnh dậy từ đợt tịnh tọa.



Vừa mở mắt đã thấy Nhu Nhu đang đăm đăm nhìn chàng đằm thắm, Hàn Bách mừng rỡ hỏi: “Trời tối chưa?” nhìn ánh mặt trời chiếu xiên mới nghĩ ra mình thật ngớ ngẩn, mặt liền sầm xuống thất vọng: “Chà! Không biết bao giờ trời mới tối đây?”.



Nhu Nhu biết Hàn Bách vì phải ở lì trong phòng trị thương nên không thoải mái, liền dịu dàng nói: “Công tử! Có Nhu Nhu ở đây với công tử mà!”



Hàn Bách khi ấy mới chú ý đến Nhu Nhu, ngây người nhìn nàng một hồi rồi thở dài: “Nhu Nhu, nàng thật là đẹp!”



Nhu Nhu mừng rỡ: “Cảm ơn công tử!”



Hàn Bách bỗng nhớ đến cơ thể gợi cảm trời phú dưới lớp quần áo kia của Nhu Nhu, lại nghĩ đến lúc bố vân hành vũ cùng Hoa Giải Ngữ, nhiệt độ toàn thân lập tức tăng vọt. Lòng thầm nhủ, dù gì thì bảo vật trước mắt cũng là của ta, đang không có việc gì để làm, còn có chuyện gì tuyệt hơn chuyện nam hoan nữ ái? Bèn cao giọng nói: “Nhu Nhu, nàng đóng cửa lại đi, tránh lão khỉ già ấy vào phá hỏng chuyện vui của chúng ta!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Nhu Nhu ngẩn người, có chút do dự.




Hàn Bách thúc giục: “Nhanh lên!” Nhu Nhu không còn cách nào khác đành ra đóng cửa lại, đóng xong vẫn đứng sững ở đó, không hề “biết điều” mà đi đến bên giường, khác hẳn với vẻ ngoan ngoãn thường ngày.



Hàn Bách ngạc nhiên: “Này, lại đây nào!”.



Nhu Nhu bất đắc dĩ cúi đầu, đến bên giường ngồi xuống.



Hàn Bách dịch đến sát bên cạnh, đưa tay ôm vai Nhu Nhu, ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng, hít sâu một hơi hương thơm trên cơ thể mỹ nữ, bỗng lại nhớ đến Tần Mộng Dao, nghĩ bụng nếu một ngày có thể được thân mật như thế này với tuyệt đại giai nhân đó, dù là giảm thọ mười năm ta cũng cam lòng.



Nhu Nhu khẽ thốt lên: “Công tử!” Hàn Bách nghe giọng nói trong như chuông bạc của nàng, chỉ cảm thấy người mỗi lúc một nóng lên, đưa môi hôn lên khuôn mặt mịn như tơ, hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy?”.



Nhu Nhu hốt hoảng nói nhanh: “Phạm đại ca đã dặn, công tử nội thương chưa lành, tốt nhất không nên làm chuyện phòng the, nếu không...”.



Hàn Bách bực mình: “Lại là tử lão quỷ ấy!” Nhưng nghĩ lời Phạm Lương Cực không sai, mới dịu giọng nói: “Chúng ta cũng không nhất định phải... phải làm chuyện... chuyện đó, để ta hôn nàng một cái được không”.



Nhu Nhu vẻ hờn trách liếc nhìn Hàn Bách, chìa môi hôn nhẹ lên môi chàng, khẽ nói: “Thân thể Nhu Nhu đã thuộc về công tử rồi, công tử muốn làm gì cũng được, nhưng nếu công tử thân mật với Nhu Nhu mà ảnh hưởng đến nội thương, bảo Nhu Nhu phải ăn nói thế nào với Phạm đại ca đây?”.



Hàn Bách hầm hừ: “Tử lão quỷ này cũng không phải là không có lý, thì cứ làm theo ý của lão vậy! Phải rồi Nhu Nhu, ta và nàng ở cùng nhau lâu như vậy rồi mà hình như chưa bao giờ tâm sự cả?”.



Nhu Nhu liếc nhìn chàng như gửi một tín hiệu rõ ràng”chàng biết thế là được rồi!”.



Hàn Bách ngẩn người tán thưởng: “Nhu Nhu, nàng thật có đôi mắt biết nói, ta chỉ cần nhìn không cần nói gì, để ta nhìn nàng mấy cái là đủ rồi!”.



Nhu Nhu không nhịn được bật cười khúc khích, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa thành thục đến mê người. Dục hỏa Hàn Bách vừa kìm được xuống bỗng lại hừng hực bùng lên đến nỗi làm chàng giật thót mình, không hiểu tại sao lại sinh ra sự lạ lùng như vậy.



Ai đó định đẩy cửa ra, đương nhiên là cánh cửa vẫn đứng yên không nhúc nhích.



Giọng chửi rủa của Phạm Lương Cực bên ngoài bắt đầu vang lên: “Tiểu... à! Thỉnh an Chuyên sứ đại nhân, không biết thuộc hạ có thể vào bẩm báo được không?”.



Hàn Bách bấm bụng nhịn cười, vung tay ra hiệu cho Nhu Nhu đi ra mở cửa. Phạm Lương Cực xồng xộc đi vào, đôi “tặc nhãn” liên tục đảo đi đảo lại dò xét cả hai người.



Nhu Nhu đỏ bừng hai tai, lắc đầu ra điều họ không hề làm chuyện gì. Sắc mặt Phạm Lương Cực lúc ấy mới giãn ra đôi chút, hừm lên một tiếng, trừng mắt nhìn Hàn Bách. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách cũng trừng mắt nhìn lại, đoạn uốn lưng ngáp dài: “Thị vệ trưởng có chuyện gì mau mau bẩm lên, không được cản trở sự nghỉ ngơi của thượng cấp đại nhân!”.



Phạm Lương Cực cười hì hì, tìm một cái ghế ngồi xuống, châm biếm: “Đương nhiên, đương nhiên rồi! Nếu như ngài nghỉ ngơi thực sự chứ không phải là thứ nghỉ ngơi ấy”.



Đột nhiên “Cốc, cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.



Phạm Lương Cực giật thót người, lão đương nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ lâu, có điều không ngờ lại là đến tìm họ.



Nhu Nhu mở cửa, một a hoàn đứng ngoài cung kính nói: “Phu nhân có lời mời Bộc phu nhân đến uống trà nói chuyện”.



Nhu Nhu khó xử quay đầu lại xem ý hai nam nhân. Phạm Lương Cực ra hiệu nàng cứ yên tâm mà đi. Lúc ấy Nhu Nhu mới gật đầu bước theo a hoàn.



Cửa đóng lại, Phạm Lương Cực ghì thấp giọng nói: “Thì ra khoang đáy thuyền có giam mấy người. Mã Hùng cho ta biết tối qua có người định thích sát Trần Lệnh Phương”.



Hàn Bách ngạc nhiên đến nhảy dựng lên: “Cái gì?”.



Phạm Lương Cực nộ quát: “Cái gì cái gì? Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Phải chăng là cần nhắc lại lần nữa?”.



Hàn Bách biết mình đã bị bị mỹ sắc làm cho hồ đồ, bèn cố nhẫn nhịn hỏi: “Vì sao lại như vậy?”.



Phạm Lương Cực lắc đầu: “Mã Hùng ăn nói không rõ ràng lắm, nhưng trong đó ắt có âm mưu lớn. Bát quỷ Tô Hàng trên giang hồ cũng được coi là có chút dang tiếng, võ sư hộ viện bình thường tuyệt không thể đối phó được. Ai lại có thể một mẻ bắt sống được cả tám, lại không giao lại cho quan phủ, thế là lý làm sao?”.



Trong lúc lão đang vắt óc suy nghĩ, Hàn Bách lại ngoảnh đông ngó tây, bộ dạng như không hề có liên quan. Phạm Lương Cực ngứa mắt hét lên bực bội: “Ngươi đang làm cái gì vậy, còn không giúp ta nghĩ xem là chuyện gì?”.



Hàn Bách giật nảy mình, biết Phạm Lương Cực đã bắt đầu nổi giận, cười trừ nói: “Có bộ não vàng của ngài đang vận động, đâu còn chỗ cho vãn bối xen vào, thị vệ trưởng xin bớt giận bản chuyên sứ này!”.



Phạm Lương Cực còn muốn mắng chàng lần nữa, cuối cùng cũng không nhịn được cười phá lên, lẩm bẩm: “Thật hết cách với tiểu tử nhà ngươi!”



Tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.



Phạm Lương Cực nháy mắt ra hiệu. Hàn Bách hiểu ý đứng dậy, đến chiếc ghế bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, ra dáng một chuyên sứ thực thụ. Khi ấy lão trộm già mới oai vệ: “Mời vào!”



Một gia đinh bước vào, kính cẩn vòng tay: “Lão gia đã chuẩn bị trà, đang ở chính sảnh dưới lầu chờ cung nghênh hai vị”.



Hàn Bách chán ngán đến phát điên, bụng nghĩ cứ thế này nhất định sẽ có ngày lòi đuôi cáo. Phạm Lương Cực nhìn sắc mặt ngán ngẩm của chàng, lòng bực bội song cũng không thể trách được, bèn đứng dậy nói: “Hay quá! Bản chuyên sứ cũng đang muốn chuyện trò với Trần công đây”


Bình Luận (0)
Comment