Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 86



Hậu hoa viên Phương phủ.



Phương Dạ Vũ lặng yên ngồi trong tiểu đình, sắc mặt lúc trầm tư lúc lại thẫn thờ.



Mấy canh giờ trước Phương Dạ Vũ đã ha hả cười mà rời căn phòng của Tần Mộng Dao, nhưng sự thê lương trong lòng chỉ có một mình hắn biết.



Hơn hai mươi năm qua, không một ngày nào hắn không nghiến chặt răng tiếp nhận những bài tập nghiêm khắc đến tàn nhẫn của Bàng Ban, mà bản thân hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của lão Ma Sư, mọi yêu cầu lão đưa ra cuối cùng hắn đều làm được.



Quãng thời gian khổ ải ấy đã biến Phương Dạ Vũ từ một đứa trẻ bình thường trở thành một cao thủ hàng đầu võ lâm. Nếu không phải từ năm mười tám tuổi hắn phải phân tâm chuẩn bị kế hoạch lật đổ Chu Nguyên Chương, võ công của hắn đã có thể tiến cao hơn nữa, thậm chí rất có thể sánh được với Bàng Ban lúc trẻ.



Nhưng, gánh nặng phục quốc trên vai đã khiến Phương Dạ Vũ không thể không gác việc theo đuổi chí thượng võ đạo sang một bên, đó cũng là điều nuối tiếc thứ nhất trong lòng hắn.



Điều nuối tiếc thứ hai hắn vừa trải qua một canh giờ trước.



Từ trước đến giờ Phương Dạ Vũ rất mực tin tưởng vào bản thân, tự cho rằng không bao giờ bị tình cảm chi phối. Nhưng hôm nay, lúc từ chối đề nghị của Tần Mộng Dao, lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị đau xót như đứt gan đứt ruột trong lòng.



Chỉ bởi vì Phương Dạ Vũ biết, mối tình duyên với người con gái duy nhất có thể làm hắn điên đảo tâm can đã vĩnh viễn chấm dứt! Từ nay về sau, hắn chỉ có thể thu tình cảm lại, để chuyện đó qua đi như gió thổi mây bay!



Vận mệnh đã sắp đặt hắn chỉ có thể lựa chọn, hoặc là bá nghiệp, hoặc là ái tình!



Tất cả mỹ nữ trong thiên hạ, hoặc bất cứ ai đem lòng yêu hắn, cũng không thể thay thế được bóng hình Tần Mộng Dao. Cho dù có đạt thành nghiệp bá, có thể thu cả thiên hạ về tay, nhưng với Phương Dạ Vũ, hai điều tiếc nuối ấy là vĩnh viễn không thể bù đắp.



Giọng Lý Xích Mi vang lên ở phía sau: “Sau khi gặp Tần Mộng Dao về có chút tâm sự chứ gì?”



Phương Dạ Vũ thở dài, nói không chút giấu diếm: “Đến lúc này Dạ Vũ mới thực sự hiểu được nỗi khổ trong lòng sư tôn”.




Lý Xích Mi chợt sang sảng ngâm: “Niệm yếu gian tiễn, giáp trung kiếm. Không ái xuẩn, kính hà thành? Thời dị thất, tâm đồ tráng, tuế tương linh!”



Phương Dạ Vũ ngây người ra một hồi. Vốn rất am hiểu văn chương của cả hai vùng đất Trung thổ và Mông cổ, hắn biết Lý Xích Mi vừa đọc một đoạn trong “Lục châu ca đầu” của từ nhân Nam Tống Trương Hiếu Tường. Bài từ bi phẫn ý nói vũ khí sắc bén nhưng lại chỉ dùng để tích tụ bụi trần, khi tỉnh ra thì thời cơ đã mất, chỉ còn lại những ân hận vô hạn.



Lý Xích Mi thở dài một tiếng, lại ngâm: “Nhớ chuyện năm xưa, bao ngày gian khó, không phải sức người...”.



Phương Dạ Vũ đập một tay xuống bàn đá, nói lớn: “Lý lão sư dạy rất phải. Vì hàng nghìn hàng vạn đồng bào Đại Mông ta, tư tình nhi nữ của Phương Dạ Vũ này được hay mất thì cũng có nghĩa gì chứ?”.



Lý Xích Mi mỉm cười: “Thế mới là nam tử hán đại trượng phu! Con người ta sống được bao nhiêu năm? Cuộc đời thoắt cái đã trôi qua, nếu không thể sớm định ra mục tiêu mà bắt tay vào làm, thử hỏi còn gì là sảng khoái nữa? Như Lý mỗ đây, muốn tìm một nơi đào viên thế ngoại vui nốt quãng đời còn lại vốn là chuyện trong tầm tay, nhưng vì sao ta vẫn không từ lao khổ mà trở lại vùng đất đau lòng Trung Nguyên này, cũng chỉ là bởi muốn sống có ý nghĩa hơn mà thôi!”.



Phương Dạ Vũ đưa tay gạt mấy giọt lệ anh hùng, ha hả cười lớn: “Lý lão sư ra ngoài một chuyến, có được tin gì về hai người Hàn Bách và Phạm Lương Cực không?”



Lúc nói đến tên Hàn Bách, ngữ khí của hắn thoắt sắt lại lạnh lùng.



Lý Xích Mi lẳng lặng: “Nói ra cũng thật khó tin. Hai người bọn chúng như đã tan biến trong không khí, không để lại chút dấu vết gì”.



Phương Dạ Vũ trầm ngâm một hồi mới gật đầu nói: “Nếu Lý lão sư cũng nói như vậy, hai người này hẳn là đã thoát khỏi Vũ Xương. Nhưng bọn chúng lại có thể đi đâu, hơn nữa... hơn nữa...”.



Phương Dạ Vũ chưa bao giờ định nói rồi lại thôi như thế, Lý Xích Mi biết ngay nguyên nhân trong đó, chau mày tiếp lời: “Hơn nữa Hàn Bách lại yêu nhất là Tần Mộng Dao. Chỉ cần biết Tần Mộng Dao gặp nguy, tất sẽ bất chấp tất cả mà đến cứu viện. Nếu chúng ta có thể lợi dụng điểm yếu này của hắn, hắn còn có thể chạy đi đâu?”.



Phương Dạ Vũ khẽ nhếch mép cười, thong thả nói: “Tên tiểu tử Thích Trường Chinh này cũng thật là thần thông quảng đại, có thể thoát khỏi thiên la địa võng chúng ta giăng ra mà thoi thóp đến tận giờ này. Dạ Vũ thậm chí có chút lo ngại, cả hắn chúng ta cũng không diệt được!”.



Lý Xích Mi thở nhẹ: “Thiếu chủ yên tâm, hiện giờ cả Trường Giang đều nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta. Dù hắn có mọc thêm hai cánh cũng đừng hòng thoát khỏi. Do Tàn Địch và Mông Đại, Mông Nhị mấy người đã hỏa tốc tới tiếp trợ vây bắt. Lúc hắn để lộ tung tích cũng là lúc hắn hết sống, cho dù là Đại La Kim tiên cũng khó mà cứu hắn được”.



Phương Dạ Vũ thở mạnh một hơi, nói: “Chu Nguyên Chương kể từ khi được Quách Tử Hưng theo giúp, thế như mặt trời giữa ngọ. Đại vận ba mươi năm đã tận mà vẫn yên vị trên ngôi báu, chẳng lẽ vận khí của hắn vẫn chưa cạn sao?”.



Lý Xích Mi nghe đến tên Chu Nguyên Chương, hai mắt ánh lên vẻ thù hận ghê gớm, lạnh giọng: “Sáng nghiệp thì dễ, giữ nghiệp mới khó, xây dựng thì khó, phá hoại lại dễ, bốn câu nói này là chân lý bất di bất dịch. Đến thời khắc này ta mới thấy, trên giang sơn Đại Mông ta đã xuất hiện một tia sáng mặt trời. Nếu chúng ta nắm bắt được cơ hội, việc quay lại Trung Nguyên không phải là chuyện không thể”.



Phương Dạ Vũ gật gù: “Mấu chốt bây giờ là ở Nộ Giao Bang. Việc chúng bỏ đảo mà đi, tuy là cao minh, nhưng chúng ta lại còn thủ đoạn khác, nhất định sẽ khiến cho chúng ngậm hận ở Động Đình Hồ!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Lý Xích Mi ngửa mặt cười lớn, chậm rãi: “Lý mỗ đã rất lâu rồi không gặp được cao thủ thực thụ, chỉ mong Bất Xá không làm ta thất vọng!” Dừng một lát lão nhìn Phương Dạ Vũ dò hỏi: “Nếu như lại gặp Tần Mộng Dao, thiếu chủ bảo Lý mỗ nên xử lý thế nào?”.



Phương Dạ Vũ trầm giọng trả lời: “Ta cũng đã từng hỏi Sư tôn câu đó, ông biết Người trả lời ta thế nào không?”.



Lý Xích Mi gượng cười: “Nếu ta là Bàng lão, ta cũng không trả lời được câu hỏi của Thiếu chủ”.



Phương Dạ Vũ lẳng lặng gật đầu: “Đó cũng là câu trả lời của Dạ Vũ, Lý lão sư cứ xem tình thế mà xử lý”.



Lý Xích Mi hiểu ý gật đầu, thầm nhủ “ Vô độc bất trượng phu!”.



Để đạt thành đại nghiệp, người đầu tiên Phương Dạ Vũ phải trừ bỏ không phải là Bất Xá, không phải Hàn Bách, cũng không phải Phong Hành Liệt, mà chính là Tần Mộng Dao thân kiêm trưởng lão cả hai đại thánh địa Bạch đạo là Từ Hàng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiền Tông. Tiêu diệt được người này, chẳng khác nào tiêu hủy linh hồn của Bạch đạo Trung Nguyên, Bát phái sẽ không đánh mà trở nên tan tác.



Lý Xích Mi hành lễ cáo lui.



Phương Dạ Vũ còn lại một mình, lặng lẽ ngồi trong đình quán, chìm ngập trong ánh nắng rơi rớt của buổi chiều tà.



o0o



Thích Trường Chinh đứng vững trên thân cây thuận dòng lướt đi, chỉ không đầy một canh giờ đã được chừng hơn mười dặm. Đoán đã qua Qúy Châu phủ, trong lòng hắn yên tâm hẳn, nhìn lên phía trước thấy lòng sông dần thu hẹp lại, đá ngầm lởm chởm càng lúc càng nhiều. Bất đắc dĩ, hắn phải bỏ sông lên bờ.




Trông theo khúc cây cứu mạng đang bập bềnh trôi đi theo dòng nước, trong lòng Thích Trường Chinh không khỏi cảm thấy quyến luyến.



Hơm một canh giờ thuận dòng lướt xuôi, nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra hắn đã mất rất nhiều sức lực, nhất là đôi chân đã mỏi gần như tê dại. Thích Trường Chinh đảo mắt nhìn quanh, bên trái hắn là những dải đồi xanh triền miên tít tắp, dưới chân núi đôi chỗ thấp thoáng mấy thôn trang nhỏ, thoắt vẳng lại tiếng súc vật kêu. Bên phải hắn là rừng cây hoang vu vô tận, giữa những lùm cây lại ẩn hiện mấy con đường nhỏ ngoằn ngoèo, không biết là dẫn tới đâu.



Nếu tiếp tục men theo dòng sông đi về phía trước, trong hai ngày hắn có thể trở lại được Cửu Giang phủ. Nhưng Cửu Giang là trấn thành quan trọng bên bờ Trường Giang, Phương Dạ Vũ nhất định bố trí trọng binh ở đó. Đến Cửu Giang phủ cũng chẳng tốt hơn ở lại Vũ Xương là mấy. Đi về phía phải là hướng dẫn đến Trường Giang, chỉ cần tìm thấy mật đà của Nộ Giao Bang là biết được tình hình gần đây trong bang, lại có huynh đệ giúp đỡ hắn sớm trở về.



Định rõ chủ ý, Thích Trường Chinh đi vào con đường nhỏ bên phải, nhằm thẳng hướng Trường Giang mà tiến.



Lại hơn một canh giờ trôi qua, cuối cùng hắn cũng không chịu được sự giày vò của mệt mỏi, bèn dừng lại đưa mắt nhìn quanh.



Bên một sườn đồi có mấy cây to, bóng râm phủ kín mặt đất, đủ để vừa ẩn kín thân người, vừa tránh được ánh nắng chiều như thiêu như đốt. Thích Trường Chinh trong lòng mừng rỡ, ra sức chạy nhanh về phía trước mấy dặm rồi mới ngoặt trở lại chỗ cũ, nhảy lên một ngọn cây to ven đường, lăng không lao đi trên những ngọn cây, một đoạn mới đáp xuống trên sườn dốc.



Cho dù đối phương có mang theo con súc sinh đã quen hơi hắn tới đây cũng sẽ bị đánh lừa mà chạy qua. Đến lúc biết mà quay lại thì Thích Trường Chinh đã có một quãng thời gian quý báu để phục hồi sức lực rồi.



Quan sát một hồi, Thích Trường Chinh chọn lùm cây rậm rạp nhất bên dưới bóng râm, thu mình chui vào trong.



Vừa thả lỏng người hắn mới biết lần đào tẩu thục mạng này đã tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực, xương cốt toàn thân như muốn rã ra, hai chân vốn khỏe khoắn vững chắc giờ đây như không còn thuộc về hắn nữa.



Nhưng Thích Trường Chinh biết, hắn không thể dễ dãi nghỉ ngơi lúc này. Chỉ cần buông xuôi vài khắc, cả công lực và ý chí sẽ lụi đi, vĩnh viễn cũng không phục nguyên lại được.



Hàn Bách lúc uống xong Phục thiền cao, không hiểu gì đã định tìm một nơi để vùi đầu ngủ, bị Phạm Lương Cực quát cho một trận tơi bời, cũng chính là vì nguyên nhân này.



Thích Trường Chinh nghiến chặt hai hàm răng, dùng hết ý chí ép mình phải quên đi mệt mỏi, ngồi thẳng người điều thần dưỡng khí, chẳng mấy chốc đã nhập vào cảnh giới thiền tịnh.



Cũng không biết sau bao lâu, hắn giật mình thức tỉnh, nghiêng tai lắng nghe.



Phía xa văng vẳng tiếng chó sủa.



Thích Trường Chinh lạnh người, thầm nghĩ địch nhân sao có thể đuổi nhanh đến vậy, Đưa mắt nhìn lên, thì ra mặt trời đã xuống núi, trời đã mờ mờ tối.



Hắn ngồi ít nhất cũng được hai canh giờ rồi.



Tiếng chó sủa càng lúc càng rõ, lẫn cả tiếng người quát tháo đang mỗi lúc một gần lại. Thích Trường Chinh vận công kiểm tra kinh mạch, ước đoán cũng đã hồi phục được đến bảy tám phần. Nếu có thêm nửa canh giờ nhập định, hắn chắn hắn sẽ lại sức hoàn toàn.



Hắn quyết tâm thi gan, tiếp tục ngồi tại chỗ điều thần dưỡng khí.



Chẳng mấy chốc, tiếng chó sủa bắt đầu vang lên trên con đường dưới chân sườn dốc, rồi men theo sườn dốc chạy xa dần. Thích Trường Chinh biết, không đến nửa tuần hương sau những kẻ truy tìm sẽ quay lại lùng sục, nhưng khi đó hắn đã chạy mất từ lâu rồi!



Đang lúc đắc ý thì tiếng vó ngựa chợt vang lên. Thích Trường Chinh bất đắc dĩ mở trừng hai mắt, nhìn qua kẽ lá về phía con đường nhỏ.



Trên đường xuất hiện mười mấy người cưỡi ngựa, dẫn đầu là “Đột ưng” Do Tàn Địch đã từng giao đấu một trận sống mái với hắn. Theo sau lão là Nhật, Nguyệt, Tinh tam ngao và ngũ tướng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Thủy Nhu Tinh tay ôm con quái miêu, thúc ngựa phóng lên trước Do Tàn Địch.



Nơi Thích Trường Chinh ẩn nấp cách con tiểu linh miêu đó chí ít cũng phải hơn hai mươi trượng, hơn nữa hắn đang ở ngược chiều gió, không dễ bị cái mũi linh thông của nó ngửi thấy. Thích Trường Chinh đang cầu nguyện cho đám người đó theo đường đuổi tiếp, Do Tàn Địch bỗng dừng lại hỏi: “Thủy tướng! Tiểu linh miêu phải chăng có gì đó không ổn?”.



Thủy Nhu Tinh đáp: “Thuộc hạ cũng không biết là nguyên nhân gì, đến chỗ này mũi của nó rung lên rất mạnh”.



Thích Trường Chinh ở trên cây thầm thốt lên, con quái miêu này quả là lợi hại, ngay đến việc hắn đã qua lại hai lần trên đoạn đường đó, để lại mùi người nhiều hơn mà nó cũng phát hiện ra, nghiến răng hận không thể xông ra cho tiểu súc sinh một đao rồi chạy!



Do Tàn Địch hừm nhẹ: “Sao ngươi không thả linh miêu xuống, xem nó có hành động gì không?”.




Thủy Nhu Tinh khẽ ứng tiếng, đoạn thả tiểu linh miêu xuống đất.



Con quái miêu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, chạy thẳng về phía trước rồi bỗng nhiên chạy ngược trở lại, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu quái đản.



Do Tàn Địch nói với Thủy Nhu Tinh: “Chỉ có ngươi mới hiểu ý của nó, nói cho ta biết nó đã phát hiện ra cái gì?”.



Thủy Nhu Tinh ngần ngừ một hồi mới trả lời: “Địch nhân có thể đã dừng ở đây một thời gian, vì thế mùi của hắn rất đậm”.



Do Tàn Địch gật đầu: “Xem ra đúng là như vậy rồi!”.



Nhật ngao xen vào: “Tên tiểu tử này vội vàng hấp tấp. Cửu mỗ thấy nơi này cách bờ sông không xa lắm, dừng lại ở đây là không hợp lý chút nào, trong chuyện này nhất định có chút vấn đề!”.



Do Tàn Địch nghĩ một lát mới nói: “Liệp khuyển đều đã đuổi qua cả rồi, nhưng nếu ngươi đã nghi ngờ như vậy thì hãy cắt người lục soát ở đây một lần, khi chắc chắn là không có gì mới đuổi theo chúng ta”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Thủy Nhu Tinh sốt sắng: “Chuyện này hãy giao cho thuộc hạ. Có tiểu linh miêu ở đây, tên tiểu tử ấy có nấp đằng trời!”.



Do Tàn Địch nhiêm giọng: “Chỉ một mình ngươi thì không phải là đối thủ của hắn.



Chúng ta đã để tên tiểu tử này đào thoát hai lần, lần này không thể sơ suất được nữa, cả ngũ tướng các ngươi hãy ở lại cùng nhau truy lùng, ta và Nhật Nguyệt Tinh ba người đuổi tiếp, nếu gặp chuyện gì hãy bắn pháo hiệu liên lạc”. Nói đoạn thúc ngựa lao nhanh về phía trước.



Nhật Nguyệt Tinh cùng hô lớn một tiếng, phi ngựa đuổi theo, còn lại Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm người.



Thích Trường Chinh nghiến răng than vãn, sớm biết thế thì chạy sớm đi cho rồi, đâu phải lâm vào hiểm cảnh này!



Ngũ tướng xuống ngựa, bắt đầu phân phó công việc.



Kim tướng nói: “Nói đến thuật truy tung, bốn người chúng ta không ai bằng Thủy muội, hãy để muội quyết định!”.



Thủy Nhu Tinh lẳng lặng: “Chúng ta hãy chia nhau ra tìm, nhưng chỉ trong vòng hai dặm vuông. Nếu không có phát hiện gì hãy quay lại đây tập hợp”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tứ tướng kia tán thành, theo chỉ thị của Thủy Nhu Tinh tiến về bốn hướng khác nhau bắt đầu lùng sục, chỉ còn một mình Thủy Nhu Tinh đứng lại trên đường, đầu cúi xuống, không biết là đang nghĩ gì?



Thích Trường Chinh biết Thủy Nhu Tinh đã phát hiện ra hắn.



Lát nữa đây hắn lại phải giao chiến với nàng. Lần này là một chọi năm, không biết phải xử trí thế nào đây?



Thủy Nhu Tinh khẽ thở dài, ôm con tiểu linh miêu đi tới, đến cạnh lùm cây, cúi xuống vẹt đám lá ra, vừa khéo bắt gặp ánh mắt uy hùm của Thích Trường Chinh.



Thích Trường Chinh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thích mỗ vô năng, cuối cùng vẫn không thoát được, đã phụ ý tốt của tiểu thư rồi!”.



Thủy Nhu Tinh lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt liên tục thay đổi, lúc dịu dàng thân thiện, lúc lại lạnh nhạt như băng, làm Thích Trường Chinh cũng không ngừng thấp thỏm


Bình Luận (0)
Comment