Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 93



Trăng hạ tuần mang mang vàng nhạt.



Tần Mộng Dao đi vào trong thôn trang bỏ hoang, nơi Thích Trường Chinh mấy canh giờ trước quần đấu với đoàn quân của Do Tàn Địch.



Giữa lòng đường trơ trọi một địa huyệt mới đào, đủ cho một người tàng thân, trên mặt đất chi chít dấu chân và những vết trượt dài do vận công di chuyển. Tần Mộng Dao thầm thốt lên không ổn, hẳn Thích Trường Chinh đã bị hàng chục người vây công ở đây, tính mạng giờ đây không biết lành dữ thế nào? Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Gã nam tử thẳng thắn hào sảng, lại không kém phần thông minh tuấn tú ấy đã để lại trong lòng nàng một ấn tượng tốt đẹp. Với Tần Mộng Dao, trong thế giới này có thể có sự phân biệt người tốt kẻ xấu, nhưng không hề có một thành kiến về môn phái bang hội.



Thiền tâm bình tịnh của nàng chợt nảy sinh cảm ứng, liền lần theo dấu chân chạy đuổi lên sườn núi phía sau thôn trang, lại qua một quả đồi nhỏ đến con sông cuồn cuộn phía dưới. Bất giác Tần Mộng Dao thầm tán thưởng Thích Trường Chinh trí dũng song toàn, tình thế như vậy mà vẫn tỉnh táo chạy được đến nơi lý tưởng để thoát đi này.



Nàng quan sát kỹ xung quanh, thầm ngạc nhiên vì sao dấu chân của Thích Trường Chinh lại sâu như thế, cho dù bị trọng thương cũng không thể nặng nề đến vậy, nhất định là phải mang theo một vật gì đó.



Lẽ nào lại là một người?



Sau khi chia tay Phương Dạ Vũ, nàng biết cứu viện Thích Trường Chinh là chuyện không thể trễ nải, nhưng Phương Dạ Vũ đã phát động một lượng lớn nhân lực giám sát mọi hành động của nàng. Để cắt đuôi những kẻ đeo bám nàng đã mất một ít thời gian, đến giờ mới lần theo dấu ngựa mà đuổi tới thôn trang này.



Nếu Tần Mộng Dao suy luận không sai, Tứ mật tôn giả sau đêm vây chặn không thành đó tất sẽ hết sức căm hận nàng. Sau khi đàm phán giữa Phương Dạ Vũ và nàng thất bại, Tứ mật tôn giả không còn lý do e ngại, nhất định sẽ bất chấp tất cả để tiêu diệt nàng, truyền nhân đại diện cho Lưỡng đại thánh địa võ lâm Trung Thổ. Thậm chí cả Hồng Nhật Pháp vương cũng có thể khiêu chiến nàng bất kỳ lúc nào.



Thích Trường Chinh đã lĩnh án tử của Phương Dạ Vũ, giờ đây đến lượt nàng. Kẻ muốn đối phó với nàng nhất định sẽ dùng Thích Trường Chinh làm mồi nhử dụ nàng mắc câu.



Tần Mộng Dao thầm than lên trong lòng, thi triển tuyệt thế thân pháp bay dọc triền sông. Bất luận có vội vã đến đâu, phong thái nàng vẫn để lộ ra một thần khí phiêu dịu vô tranh đầy sức quyến rũ.



Sau nửa canh giờ thi triển khinh công, nàng đã đáp xuống một khúc sông tầng tầng lớp lớp những con thác nhỏ.



Tần Mộng Dao quan sát đoạn sông hiểm trở, bỗng khựng người lại. Từ trong đám lá cỏ, một đôi mắt to sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn nàng. Vận công vào hai mắt, lập tức nàng trông thấy một con vật đáng yêu với cái mũi to, nửa giống mèo nửa lại giống sóc.



Nàng đã đọc hầu hết thư tịch ở cả hai Võ lâm Thánh Địa, tức thời nhớ ra từng trông thấy tranh vẽ con vật này trong một cuốn du ký của Hành Cước Tăng. Đây là loài tiểu miêu khứu giác vô cùng nhạy bén có nguồn gốc từ Thanh Hải, thợ săn ở đó nếu có được một con sẽ coi như châu báu, bởi khả năng nhận biết và theo dấu của nó vượt xa bất cứ loại liệt khuyển nào. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Ngay ở Thanh Hải, loài linh miêu đó đã là vô cùng quý hiếm, vì sao lại có một con đến được tận vùng Trung Nguyên xa xôi này?




Tần Mộng Dao quỳ xuống, dịu dàng: “Mèo con! Vì sao lại ở đây? Mày có chủ nhân không?”.



Tiểu linh miêu bỗng chui ra, đi đến trước nàng cách chừng năm thước rồi quay đầu chạy về phía bờ sông, đến sát mép nước mới dừng lại nhìn sang bờ bên kia, kêu lên “meo meo” mấy tiếng thảm thiết.



Tần Mộng Dao khẽ lướt đến, một tay ôm con linh miêu vào lòng, hai chân dùng lực, lăng không bay lên, váy áo phấp phới chẳng khác nào tiên nhân hạ giới, nhẹ nhàng đáp xuống thảm cỏ bên bờ đối diện.



Tiểu linh miêu kêu lên một tiếng nhỏ, nhảy tót từ tay nàng xuống đất, bốn chân thoăn thoắt di chuyển, chạy chừng mười trượng lại quay đầu ngước nhìn Tần Mộng Dao.



Đạo tâm thiền môn của Tần Mộng Dao bỗng nhiên máy động, cảm thấy con tiểu linh miêu này có liên quan gì đó đến Thích Trường Chinh. Nàng khẽ rùng mình, vận công đuổi theo con vật kỳ lạ.



o0o



Trong khoang thuyền quan lúc này lại là một khung cảnh khác.



Trần Lệnh Phương bỗng nổi hứng đánh cờ, vừa khéo Phạm Lương Cực cũng rất thích trò chơi này, lại rắp tâm muốn trừng phạt kẻ đáng ghét đã hành hạ Chiêu Hà của lão. Cuộc đấu vì vậy hết sức đương nhân bất nhượng, nào ngờ Trần Lệnh Phương kỳ thuật không tồi, đến mãi nửa đêm một ván cờ cũng chưa đánh xong.



Nhu Nhu và Hàn Bách ngồi xem một bên. Nhu Nhu theo dõi rất tập trung, nhưng Hàn Bách một lúc đã không chịu nổi nữa, mượn cớ ra ngoài đi lên sàn trên. Hứng thú nổi lên, chàng leo hẳn lên tận vọng đài, cũng là nơi duy nhất không có lính canh gác.



Đi qua hành lang, chợt một ý nghĩ vụt lên trong đầu, không biết Chiêu Hà đã ngủ chưa? Lãng Phiên Vân đi cũng đã được mấy canh giờ rồi!



Vừa đi vừa nghĩ, Hàn Bách đã lên đến đỉnh lâu thuyền.



Một bóng nữ nhân thướt tha như tiên hiện lên trong mắt.



Hàn Bách thầm thốt lên không ổn, thiếu chút nữa thì quay đầu chạy đi. Thì ra chính là Chiêu Hà đang dựa lan can nhìn vọng ra xa, không biết là đang có tâm sự gì nữa.



Chiêu Hà nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn ra Hàn Bách, vội cúi người hành lễ, khuôn mặt ửng đỏ.



Hàn Bách xấu hổ chỉ muốn quay lui, bởi thực ra chàng luôn trốn tránh lời hứa với Phạm Lương Cực. Chứ nếu nhất tâm thực hiện “nhiệm vụ” đó, khung cảnh này quả là cơ hội ngàn năm có một để dụ dỗ mỹ nhân!



Chiêu Hà cúi đầu bước về phía Hàn Bách, hẳn là định đi qua chàng trở về tư phòng.



Hàn Bách thấy trên mặt nàng còn ngấn lệ, biết Chiêu Hà vừa mới khóc xong. Chợt nhớ đến Trần Lệnh Phương đã từng coi nàng như một lễ vật tặng cho người khác, lòng chàng bỗng nóng bừng lên, giơ tay ngăn Chiêu Hà lại: “Phu nhân đi đâu vậy?”.



Chiêu Hà tuy bị vị khách vô lễ đưa tay chặn đường, nhưng giận dữ trong lòng nhiều nhất chỉ có ba phần, còn lại là năm phần bối rối, hai phần oán hờn. Oán chàng vì sao biết rõ nàng là tiểu thiếp của người, lại còn không để nàng đi qua?



Dáng vẻ cúi đầu ngượng ngùng ấy của Chiêu Hà không ngờ lại làm lòng Hàn Bách run lên xúc động, chút nữa thì dang hai tay ghì nàng vào lòng. Sự quyến rũ của Nhu Nhu mạnh mẽ tự nhiên như hoa cỏ, còn vẻ gợi cảm của Chiêu Hà lại chính là sự nhu mì yếu đuối của nàng, gợi cho lòng nam nhân ý muốn yêu thương và bảo hộ.



Từ khi Phạm Lương Cực bắt chàng đi nhìn trộm Chiêu Hà, đến tận lúc này Hàn Bách mới lần đầu tiên có ý nghĩ chiếm hữu nữ nhân đáng thương đó. Con người lương thiện như chàng không muốn Chiêu Hà phải chịu đựng những buồn khổ do lão hồ ly Trần Lệnh Phương gây ra, bởi lẽ Trần Lệnh Phương đối với Chiêu Hà chỉ hữu dục vô tình, nếu không tại sao Chiêu Hà lúc nào cũng khép nép hoảng hốt như vậy?



Hàn Bách khẽ thở dài: “Trần tiểu phu nhân khóc đấy ư? Ta cũng đã từng khóc rồi, cũng đã từng bị nhốt trong ngục, bị kẻ gian đánh chết đi sống lại, cô nói xem làm sao ta không thể khóc đây?”.



Chiêu Hà như không nghe thấy lời chàng, cất giọng thỏ thẻ: “Hãy để tôi xuống, khỏi làm phiền đến sự thanh tịnh của Chuyên sứ ngài”.



Hàn Bách đưa cánh tay đang giơ ngang lên gãi đầu: “Ha! Thiếu chút nữa ta quên mất mình đang làm Chuyên sứ, còn cứ tưởng rằng phu nhân đang nói chuyện với ai khác chứ!”.



Cánh tay Hàn Bách đã không còn chặn đường, Chiêu Hà vốn dĩ có thể thừa cơ chạy xuống dưới cầu thang, nhưng dường như hai chân nàng đã như cứng lại không thể bước thêm một bước, lại cất giọng khẽ hờn trách: “Chuyên sứ!”.



Hàn Bách mỉm cười: “Vì sao phu nhân lại thích gọi ta là Chuyên sứ như vậy? Phải chăng ta đóng kịch giỏi quá, giống chuyên sứ hơn là giống Hàn Bách?”.



Chiêu Hà mặt càng ửng đỏ, cả người đã bắt đầu run lên.



Đúng lúc ấy, từ bên dưới chợt vọng lên tiếng bước chân nhè nhẹ.



Hàn Bách thoáng giật mình ngạc nhiên. Muộn như vậy rồi lại có ai còn đến đây nữa?



Chiêu Hà tái mét mặt, vội vã lách qua Hàn Bách chạy nhanh xuống dưới. Vọng đài chật hẹp, vai Chiêu Hà gần như đập cả vào ngực chàng, Hàn Bách vội vã tránh ra nhường đường.



Giọng Tả Thi thong thả truyền lên: “Hà phu nhân đấy ư?”.



Chiêu Hà không đáp, hối hả chạy lao xuống như đào mạng.




Hàn Bách cứng người, thầm thốt “Không xong rồi!” Chiêu Hà thật không có chút tinh minh nào, dáng bộ vội vã, lại thêm hai má ửng đỏ như vậy, ai nhìn ắt cũng sẽ nghĩ chàng đã trêu hoa ghẹo nguyệt.



Một lúc lâu sau Tả Thi mới bước lên vọng đài, lạnh lùng nhìn Hàn Bách rồi đi đến hàng lan can, nhìn về phía bờ bên cạnh.



Trên bến sông đèn đuốc sáng trưng, sự canh phòng quả là nghiêm ngặt hết mức.



Hàn Bách làm mặt dày đi đến bên cạnh Tả Thi, cất tiếng: “Tả Thi cô nương ngủ không được sao?”.



Tả Thi đã chuyển từ khoang dưới cùng lên khoang thượng khách, ngủ một lúc tỉnh dậy mới đi tìm Lãng Phiên Vân, hóa ra chàng vẫn chưa trở về, nhất thời sốt ruột bèn lên vọng đài hít thở không khí, nào ngờ lại gặp phải một màn kịch hay. Vốn có thiện cảm với “tửu hữu” Trần Lệnh Phương, thật tự nhiên là nàng đứng về phía lão mà bất mãn với hành vi đường đột của Hàn Bách, nhưng cũng cảm thấy sự chân thành bộc trực ở chàng.



Trực giác nhạy bén của phụ nữ cho nàng biết, con người trước mặt có thể luyến hoa ái sắc, nhưng tuyệt đối không phải hạng vô lại dâm tà.



Ý nghĩ này khiến trong lòng nàng chợt cảm thấy bối rối.



Hàn Bách thấy Tả Thi không để ý đến mình, lập tức cụt hứng, lại thêm trong lòng cũng không phải hoàn toàn thanh thản, chợt buột miệng nhắc lại đúng những lời khi nãy của Chiêu Hà: “Vậy thì Hàn mỗ không dám quấy rầy sự thanh tịnh của Tả cô nương nữa”.



Tả Thi chợt lạnh lùng: “Đừng đi vội!”.



Hàn Bách sợ giật thót mình, lẽ nào hành động hồ đồ nhất thời của chàng lại làm cả người phụ nữ của Lãng Phiên Vân cũng phải động tâm? Không được, chuyện này nhất quyết không thể được! Bởi Lãng Phiên Vân là đại anh hùng đại hiệp sĩ mà chàng kính trọng nhất.



Tả Thi thở dài: “Làm như thế, Hàn huynh làm sao xứng đáng với Trần lão đây?”.



Hàn Bách trời đất đều không sợ, nhưng sau khi ngồi nhà lao sợ nhất là bị người khác đổ oan, thiếu chút nữa đã đem mọi chuyện kể ra. Nhưng lại nghĩ đến nếu Tả Thi biết mình và Phạm Lương Cực đêm khuya đi nhìn trộm Chiêu Hà, biết đâu lại sẽ càng coi thường mình hơn, vì thế lời tuy đã đến miệng đành cố nuốt lại, mặt mỗi lúc một đỏ bừng bừng.



Tả Thi nhìn chàng nghiêm khắc, lại quay mặt đi nói khẽ: “Phải chăng huynh muốn nói Trần lão đối xử với Chiêu Hà không tốt nên huynh làm vậy là có lý do chính đáng? Hừm, đàn ông các người lúc làm chuyện xấu, ai mà không cố tìm ra một cái cớ mỹ miều! Huống hồ huynh cũng đã có Nhu Nhu cô nương đẹp như tiên rồi, vẫn còn chưa thỏa mãn hay sao?”.



Hàn Bách ngạc nhiên: “Sao cô nương biết Trần Lệnh Phương đối xử không tốt với Chiêu Hà?”.



Tả Thi thầm than, nghĩ bụng làm sao ta lại không biết! Chiêu Hà trước mặt Trần Lệnh Phương lúc nào bộ dạng cũng lẩy bẩy đáng thương, chỉ sợ làm sai mà đắc tội, sao có thể qua được mắt những người bên cạnh? Huống chi chính nàng cũng là người cùng cảnh ngộ, mãi đến khi gặp Lãng Phiên Vân mới nhận ra rằng mình đối với người chồng đã mất chỉ có tình thương chứ không có tình yêu!



Nàng chậm rãi quay người, trừng mắt lên nhìn Hàn Bách: “Huynh quen biết Trần Lão trước, dù gì cũng là bằng hữu, huynh từng nghe nói thê thiếp bằng hữu là bất khả xâm phạm chưa?”.



Hàn Bách hốt hoảng: “Không phải như thế, là vì...”.



Tả Thi hừm lên một tiếng trong lòng, người này rõ ràng đang làm chuyện mờ ám, sao vẫn ra vẻ như là bị hàm oan vậy, lập tức đanh giọng: “Vì sao huynh phải lắp ba lắp bắp?”.



Hàn Bách bỗng nảy ra một ý: “Tả cô nương! Cô nương chịu nghe ta kể một câu chuyện không?”.



Thực ra Tả Thi đối với chàng trai bảy phần ngây thơ, ba phần dũng khí này rất có thiện cảm, bằng không đã phất tay đi từ lâu rồi. Dù đã có chút tức giận, nghe thế nàng lại mềm lòng: “Huynh nói đi!”



Hàn Bách gãi đầu một lúc mới kể lại đầu đuôi câu chuyện, nhưng đã giấu hết tên họ, chỉ gọi mình là tiểu tử, lão quỷ dành cho Phạm Lương Cực, phu nhân để chỉ Chiêu Hà.



Tả Thi nghe thấy “Lão gia” muốn đem “Phu nhân” của mình tặng cho người khác như một lễ vật, bất giác “A” lên một tiếng, thiện cảm vốn có với vị “Lão gia” ấy lập tức giảm đi rất nhiều.



Kể xong câu chuyện, Hàn Bách như một phạm nhân đang bị phán xử, cứng người đứng trước mặt Tả Thi chờ tuyên án.



Tả Thi nghe mà tròn cả mắt lên. Sự việc tuy hoang đường ly kỳ, nhưng nếu xảy ra đối với Phạm, Hàn, hai người mà ngay cả Sứ tiết Cao Ly cũng dám đóng giả thì cũng chẳng có gì lạ! Nàng lườm Hàn Bách một cái, thong thả cất lời: “Huynh nói bí mật này cho ta, phải chăng là muốn ta giúp huynh?”.



Hàn Bách gật đầu: “Đúng thế!”.



Tả Thi giận dữ: “Cho dù lý do đằng sau có thuyết phục đến mức nào, nhưng chuyện dụ dỗ thê thiếp của người khác, làm sao có thể mặt dày bảo ta tham gia? Chuyện của các người, cùng lắm là ta không quản mà thôi!”.



Hàn Bách huơ tay, hấp tấp nói: “Tả cô nương hiểu lầm rồi, tôi không có ý muốn cô nương giúp ta dụ... hì hì...”.



Tả Thi lại bắt đầu nổi giận, giậm chân toan bỏ đi.



Hàn Bách giơ tay ngăn lại: “Tả cô nương!”.



Tả Thi biến sắc: “Huynh như thế có ý gì?”.




Hàn Bách hốt hoảng rụt tay lại, vò đầu bứt tai: “Ta chỉ muốn Tả cô nương đem chuyện này kể cho Lãng đại hiệp, xem huynh ấy nói thế nào. Nếu Lãng đại hiệp nói được thì ta sẽ bạo gan đi làm, còn nếu huynh ấy nói không nên, vậy thì ta cứ để mặc cho lão quỷ ấy giết đi cho rồi, cũng... cũng...”.



Tả Thi dịu sắc mặt lại, trừng mắt nhìn chàng: “Nói cho ta biết, huynh thực sự thích Hà phu nhân hay là chỉ vì lời hứa với Phạm lão mới tìm cách dụ người ta vào tay mình?”.



Hàn Bách lắc đầu, thở dài một tiếng: “Ta không rõ nữa, có lẽ là mỗi đằng một chút”.



Câu trả lời của Hàn Bách không ngờ lại lại giành được thiện cảm của Tả Thi. Nàng chợt dịu giọng: “Đây là chuyện của huynh, sao lại có thể do người khác quyết định được? Đối với cả huynh, với cả Chiêu Hà phu nhân đều là không công bằng. Được rồi, ta về phòng đây, không quản chuyện của huynh nữa!” Tuy nói như thế, nhưng thực ra nàng lại hàm ý không trách Hàn Bách, nhất là câu “đối với Chiêu Hà phu nhân cũng không công bằng” thậm chí còn có một chút khích lệ.



Hàn Bách đứng thừ người ra một lúc. Từ sau khi nhận lời với Phạm Lương Cực, trong lòng chàng lúc nào cũng bứt rứt không yên, một bên là áp lực của đạo đức lễ giáo, còn một bên là thiện tâm “cứu vớt” Chiêu Hà, bây giờ lại thêm chuyên chàng đã động lòng thực sự với tiểu mỹ nhân này! Thái độ tán thành như nửa không nửa có của người ngoài cuộc như Tả Thi, với Hàn Bách chẳng khác nào bình nước mát sau quãng đường dài khát cháy trên sa mạc.



Tả Thi trước khi xuống thang còn quay đầu lại khẽ mỉm cười: “Chiêu Hà phu nhân cũng thích huynh đó, lúc ở bàn ăn ta đã nhận thấy!”



Hàn Bách rùng mình lẩm bẩm: “Mình không sai, mình thật không sai mà!”.



Bỗng có người vỗ nhẹ vào vai chàng.



Hàn Bách giật bắn mình, toàn thân vã mồ hôi lạnh. Từ sau khi tiếp nhận Ma chủng, đây mới là lần đầu tiên có người đến phía sau mà chàng không hề hay biết. Tuy nói khi ấy đang phân thần, nhưng cũng đâu phải là bị hôn mê!



Hàn Bách quay phắt người lại, Lãng Phiên Vân đang đứng phía sau mỉm cười nhìn chàng. Lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Đại hiệp trở về rồi, đệ thiếu chút nữa thì bị huynh làm hết hồn”.



Lãng Phiên Vân chỉ mỉm cười im lặng.



Hàn Bách đưa mắt trộm nhìn, vẻ sợ sệt như đứa trẻ đã làm hư chuyện, miệng lí nhí: “Đại hiệp đến đã bao lâu rồi?”.



Lãng Phiên Vân lấp lửng: “Đệ thử đoán xem!”.



Chỉ một câu ấy, Hàn Bách biết Lãng Phiên Vân đã nghe thấy hết câu chuyện với Tả Thi, nhất thời càng trở nên lúng túng.



Lãng Phiên Vân đến bên cạnh chàng, tựa vào lan can nhìn ra xa, trầm giọng: “So với ta hồi trẻ, tiểu đệ đối với nữ nhân quả có biện pháp hơn nhiều, cả người cứng cổ như Thi nhi cũng bị đệ thuyết phục”.



Hàn Bách thở càng gấp hơn, cất giọng cầu xin: “Đại hiệp! Huynh bảo tiểu đệ phải làm gì? Chỉ cần huynh nói ra, đệ nhất định phục tùng!”.



Lãng Phiên Vân nhớ đến việc Trần Lệnh Phương mê tín tin vào cái gọi là nam nữ tương khắc, thầm nghĩ nếu thiếu niên này dụ dỗ được Chiêu Hà đi, không chừng Trần Lệnh Phương còn rất cảm kích nữa, bèn nhún vai nói: “Thi nhi nói đúng, đây là chuyện của riêng đệ, tất phải do bản thân đệ quyết định, tự mình gánh mọi hậu quả sau này!”.



Cố vấn lão luyện bên cạnh, Hàn Bách đâu chịu để yên liền bám riết lấy hỏi: “Đại hiệp à! Cầu xin huynh làm phúc đấy được không! Đệ đang rất là khó xử, Phạm lão đầu ép đệ rất thảm đó!”.



Lãng Phiên Vân nhớ đến những cú đá không ngừng của Phạm Lương Cực dưới gầm bàn, biết lời Hàn Bách nói không sai, bèn mỉm cười: “Cái gọi là đạo đức lễ giáo chẳng qua là thứ do con người đặt ra để bảo vệ mình. Kẻ mạnh được lợi từ trong đó, còn kẻ yếu thì chịu sự ràng buộc của nó, song nếu không có thì thiên hạ sẽ đại loạn. Quân bất quân, thần bất thần, phu bất phu, thê bất thê, đệ muốn ta phải khuyên đệ như thế nào đây?”.



Hàn Bách thất vọng: “Vậy là cả huynh cũng không biết ư?”.



Lãng Phiên Vân cười ha hả, thân mật vỗ vai Hàn Bách: “Tốt, tốt lắm! Lúc mới đầu ta còn lo đệ nhiễm phải ma tính của Xích Tôn Tín, nhưng xem ra đệ vẫn là cậu bé lớn xác mà ta gặp ở miếu hoang hôm nào. Hãy nhớ kỹ! Đại trượng phu lập thân ở đời, tự sẽ ứng biến theo thời thế, chỉ cần hành động có thể an ủi lương tâm, không hổ với trời đất, đệ hiểu lời ta chứ?”.



Hàn Bách cảm kích đến rơi nước mắt, gật đầu lia lịa: “Đệ hiểu, hiểu rồi!” Thế gian này ngoài Tần Mộng Dao, điều chàng sợ nhất là cả Lãng Phiên Vân cũng trách móc mình.



Lãng Phiên Vân trầm giọng: “Trái tim nam giới rất hẹp hòi, nữ nhân của mình tặng đi cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì đó là lựa chọn của chính người ấy, không tổn hại đến tôn nghiêm. Nhưng nếu cũng nữ nhân ấy mà bị người khác quyến rũ cướp đi, chắc chắn lại sẽ không để yên, lúc đệ hành sự phải có sự cân nhắc!”.



Hàn Bách thở phào một hơi, giọng cảm kích: “Đệ nhất định không quên lời dặn dò của đại hiệp!” Trong đầu bất giác nghĩ đến niềm vui và sự kích thích khi dụ dỗ Chiêu Hà, thầm nhủ Lãng Phiên Vân chưa hẳn đã đúng hết.



Cậu bé lương thiện lớn xác như mình đây, thực ra huyết quản đã chứa ma tính từ lâu rồi!


Bình Luận (0)
Comment