Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 61

Cậu vừa nâng đầu anh ta lên, phát hiện đó cư nhiên là học trưởng Đằng Tú rất được hoan nghênh trong trường! Vẻ mặt đột nhiên có chút sửng sốt, phần sợ sệt trong lòng bị phần ngưỡng mộ vị học trưởng này lấn át trong nháy mắt. Cậu khẩn trương đỡ anh ta dậy, dùng hết khí lực toàn thân đem anh kéo tới trên lưng thần khuyển.

“Ngồi lên, nhân loại! Chúng ta đi khỏi nơi này!”

“À!” Tốn Khuê Lang đáp một tiếng, xoay người ngồi trên mình thần khuyển!

Đầu Bạch Mộc rất nhỏ, cậu bèn ôm y vào trong ngực, thần khuyển sủa một tiếng: “Nắm chặt!” Chà xát một chút rồi bay lên trời.

Tốn Khuê Lang còn chưa kịp phản ứng, theo quán tính thiếu chút nữa đã làm cậu té xuống đất, cậu kêu to mộng tiếng, vội vàng nắm chặt bờm lông trắng muốt của thần khuyển, trong lúc hoảng hốt suýt nữa đã ném Bạch Mộc đi!

Thần khuyển bay lên không chạy băng băng, uy phong lẫm liệt, gió đêm ở bên tai xẹt qua, mang theo thanh âm rít gào.

Tốn Khuê Lang ngắm nhìn bốn phía, rừng cây tụt lại đằng xa, tốc độ cực nhanh, giống như ngồi xe lửa tốc hành. Chẳng qua cảm giác này còn thích hơn, cỏ cây lướt qua lòng bàn chân, gió táp vào mặt, bay lượn nhất định là cảm giác này đi.

Tốn Khuê Lang từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy thích thú khi bản thân có năng lực khác thường.

Vẻ mặt sững sốt, đồng thời cũng hiện lên thần sắc kinh ngạc cùng thích thú.

Không lâu sau, thần khuyển đã rời khỏi cánh rừng Tuyệt địa ô nha.

Tốn Khuê Lang chợt nhớ tới, bạn học của cậu còn ở bên trong, cậu lớn tiếng reo lên: “Thần khuyển mang tôi trở lại đi, bạn học của tôi còn ở bên trong!”

Thần khuyển trên không trung chạy băng băng, đầu cũng không thèm quay lại, nó lạnh lùng nói: “Tôi không thể quay lại! Chủ nhân của tôi sẽ chết!”

“Bạn học của tôi làm sao? Để cho bọn họ chết nơi đó sao?” Tốn Khuê Lang rõ ràng vô cùng giận dữ.

“Nghĩa vụ của tôi chỉ là bảo vệ chủ nhân!” Giọng điệu thần khuyển vẫn không đổi.

“Nhưng tôi có nghĩa vụ đi cứu bạn học!” Tốn Khuê Lang phẫn nộ cãi lại.

“Được rồi, nhân loại! Tôi đồng ý cùng cậu trao đổi điều kiện, chỉ cần cậu chịu cứu bọn họ, chờ tôi đem họ rời đi, trở về đi cứu những người đó!” Thanh âm của thần khuyển mang theo một tia thương lượng!

“Nhưng như vậy thì không còn kịp rồi!” Tốn Khuê Lang chán nản.

“Huỷ thương lượng!”

Một câu của thần khuyển thiếu chút làm Tốn Khuê Lang hộc máu, cậu giận không kiềm được, trừ thần khuyển căn bản không còn ai có thể cứu bạn học mình. Cậu khẽ cắn môi bực tức nói: “Được rồi! Chỉ có điều, cậu nhất định phải tranh thủ thời gian!” Trong giọng nói mang theo một chút lo lắng!

“Tôi biết!”

Thần khuyển cấp tốc phi nhanh, dưới sự hướng dẫn của Tốn Khuê Lang, rất nhanh đã tới nhà cậu ta.

Nhà Tốn Khuê Lang là một căn hộ nhỏ hai tầng, ba mẹ bình thường ở lầu một, còn cậu ở lầu hai.

Vì không muốn ba mẹ lo lắng, Tốn Khuê Lang để thần khuyển trực tiếp nhảy lên sân thượng lầu hai, thần khuyển đưa bọn họ đặt trên sân thượng, rồi một mình bay lên trời, quay lại Tuyệt địa ô nha.

Tốn Khuê Lang vất vả đem mấy người bọn họ dìu lên chiếc giường bên trong phòng.

Bật đèn, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, người có gương mặt nám đen kia, lại là học trưởng nổi danh trong trường giống như Đằng Tú — Tôn Nhất.

Nghĩ lại, cậu đã từng gặp qua anh ta!

“Họ sao trở thành như vậy?” Tốn Khuê Lang cẩn thận nhìn vết thương trên người Đằng Tú và Tôn Nhất, trong lòng nghi ngờ.

Vết thương này rõ ràng không phải con người tạo thành, chẳng lẽ chính là đám yêu quái trong rừng gây ra?

Thắc mắc, cậu đi tới kệ sách, lấy một quyển sách cổ có đề cập đến yêu quái.

Tốn Khuê Lang tỉ mỉ đọc, từ mục lục tìm kiếm, lật tới số trang tương ứng.

Trên đó viết:

Vết thương thân thể biến thành màu đen có rất nhiều nguyên nhân, có khi là yêu quái gây thương tích, có khi là phóng xạ tạo thành, còn có thể là bị tà khí xâm nhập! Chứng bệnh khác nhau thì có phương pháp trị liệu khác nhau, cứu trị của y học loài người cũng có thể có hiệu quả, nhưng, rất ngắn ngủi, một khi tà khí tiếp tục lan rộng, thì phải mất mạng!

Xem tới chỗ này, cả người Tốn Khuê Lang một trận rét lạnh, nghĩ đến ba của mình chính là một bác sĩ, Tốn Khuê Lang vội bỏ sách lại gấp gáp chạy xuống lầu dưới!

Hiện tại trời đã gần sáng, ba mẹ đang ở trong phòng ngủ lầu một ôm nhau ngủ, Tốn Khuê Lang rón ra rón rén, bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng lay ba ba!

Ba ba mơ mơ màng màng xoa xoa con mắt, nhẹ giọng hỏi: “Con trai, sớm như vậy con đã đánh thức ba, có chuyện gì không?”

“Hư!” Tốn Khuê Lang nhỏ giọng dán vào tai ba ba: “Ba! Con có việc gấp, đi theo con!”

Tốn Khuê Lang trước giờ luôn nhu thuận hiểu chuyện, cậu nói có chuyện gấp, ba ba biết nhất định không phải là đùa giỡn, vội vàng vén chăn lên, lặng lẽ cùng cậu ra khỏi phòng, hai người bước lên bậc thang đi thẳng lên lầu.

Đèn lầu hai bật sáng, ba ba lúc này mới phát hiện trên người con trai dính đầy vết máu một mảnh hồng một mảnh đen, ông cực kỳ hoảng sợ, một tay ôm Tốn Khuê Lang vào trong ngực, kinh ngạc nói: “Con trai, con bị gì vậy?”

Ba ba cực kì khiếp sợ, ông tưởng là con trai xảy ra ngoài ý muốn, quá độ lo lắng khiến ông chỉ biết ôm lấy Tốn Khuê Lang mà quên kiểm tra thân thể của cậu.

Tốn Khuê Lang bất đắc dĩ đứng ở trong lòng ba ba, thản nhiên nói: “Ba, không phải của con! Toàn bộ máu này là của học trưởng con!”

Vừa nghe con trai bình an, lòng ba ba run rẩy lúc này mới nhiều ít bình phục lại, cởi áo Tốn Khuê Lang ra, xoay quanh cơ thể cậu xem xét kĩ lưỡng, quần áo tuy rằng rất nhếch nhác, nhưng thân thể không có nửa điểm vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con trai, máu học trưởng con sao lại dính vào người con vậy? Còn có cái thứ đen thùi lùi này là gì?” Ba ba quệt lấy máu đen dính trên cơ thể cậu, hỏi.

“Ai nha! Ba, ba đừng hỏi nữa, lại đây ba sẽ biết!”

Tốn Khuê Lang dẫn ba đi tới phòng ngủ nhỏ của mình, ông lúc này mới phát hiện, có hai người nằm song song trên giường con trai mình, một người toàn thân nám đen, người kia thì toàn thân là máu! Ra giường đã bị máu đen và hồng của bọn họ nhuộm loang lổ một mảnh!

“Con trai đây là?” Ba ba Tốn Khuê Lang thất kinh, “Con giết người?”

“Ba! Ba nghĩ đi đâu vậy! Bọn họ là do yêu quái làm bị thương mà!” Tốn Khuê Lang đối với lời của ba ba hết sức bất mãn, mình giống loại người làm chuyện như vậy à?

“Yêu quái?” Vẻ mặt ba ba mang theo mấy phần nghi hoặc, tuy lúc còn bé con trai thường nói mình có thể thấy yêu quái thế nhưng ông luôn cảm thấy tinh thần hài tử có vấn đề, nhiều năm như vậy không nhắc lại, lần này không phải là bệnh cũ tái phát chứ?

“Ba, ba nghĩ gì thế? Nhanh cứu người đi! Trễ nữa bọn họ sẽ chết mất!” Tốn Khuê Lang không nhịn được thúc giục.

Ba ba lúc này mới lấy lại tinh thần, “Được!” Ông sãi bước đến trước giường, nghiêm túc quan sát vết thương của bọn họ.

Bả vai Tôn Nhất đã vỡ vụn, hình như là bị chất nổ làm bị thương, trên cánh tay hình như bị răng chó khổng lồ cắn, vết thương vẫn còn đang chảy máu đen. Chẳng qua là, trên người hắn tại sao tối như vậy, tất cả da dẻ đều là đen, nhìn dáng dấp cũng không giống như người da màu! Kỳ quái nhất, chính là máu của hắn cũng là màu đen!

“Con trai, đem hộp cấp cứu của ba lại đây!”

Ba ba vừa chăm chú lại kỳ quái tra xét vết thương, cũng không quay đầu lại, phân phó cho đứa con bên cạnh.

“Được ạ!” Tốn Khuê Lang đáp, xoay người chạy xuống lầu.

Không quá lâu, tiếng bước chân lên lầu lại đặng đặng đặng vang lên, Tốn Khuê Lang đang cầm hộp cấp cứu trở lại phòng ngủ, đặt trên tủ đầu giường bên cạnh ba ba.

“Con đã trở lại!” Tốn Khuê Lang lên tiếng.

“Cái kẹp!” Ba ba không ngẩng đầu, tay đưa về phía Tốn Khuê Lang.

Vết thương trên người Tôn Nhất thực sự là quá kỳ quái, từ trước đến giờ ông luôn có sự điên cuồng với các loại bệnh trạng, đối với triệu chứng chưa từng gặp này lại càng cảm thấy hết sức hứng thú!
Bình Luận (0)
Comment