Chương 20
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Phong thư nhà đầu tiên được gửi đi, những phong thư sau có lẽ không còn khó khăn nữa.
Tinh Dịch không am hiểu biểu đạt cảm tình, nhưng lần này hắn muốn tiếp tục viết một bức thư nữa, muốn báo rằng mình vẫn bình an, muốn viết về cuộc sống trong quân doanh như thế nào, muốn kể về nơi đóng quân đầy tuyết trắng đẹp ra làm sao, càng muốn vẽ thêm một bức tranh để miêu tả cảnh đẹp ấy cho vợ yêu nhà mình xem. Nhưng sau khi phong thư nhà thứ nhất xong, hắn liền không có thời gian để viết hết những mong muốn của hắn được bởi vì chiến sự đã có chút biến hóa, hơn nữa hắn không có thời gian niêm phong bức thư tốt để gửi đi vì chim bồ câu của doanh địa bị chết cóng vài đợt, không thích hợp để truyền thư. Hắn phải đem tất cả những lá thư hắn viết cất cẩn thận dưới đáy rương, dự định sau khi chiến sự kết thúc thì đem về cho Tiểu Phượng Hoàng xem.
Hắn cảm giác hình như thư của hắn viết không được tốt lắm thì phải... cho nên thư thứ nhất cách thư thứ hai đến những 15 ngày. Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày Tinh Dịch không có việc gì để làm thì liền đi theo người mang tin đi loanh quanh doanh địa, binh lính tập hợp đến lấy thư hồi âm, hô đến tên ai người đấy lên nhận, Tinh Dịch đứng bên cạnh nhìn từng đứa từng đứa lên lĩnh thư, mãi cho đến khi đọc đến cái tên cuối cùng cũng không có ai đọc đến tên hắn, hắn liền quay trở về doanh trướng.
Red: chồ ôi tội anh quá! T_T
Sau lưng doanh địa là đại tuyết sơn, và chiến sự cuối cùng cũng đến giai đoạn kết thúc. Quân địch quyết tử không hàng, thông lộ bị phong tỏa, Tinh Dịch bên này cũng sắp đạn tẫn lương tuyệt. Trong một đêm khuya vắng nào đó, Tinh Dịch hạ lệnh toàn quân tập kích địch bất ngờ, quyết đánh một trận chiến cuối cùng, bầu trời đầy tuyết vẫn còn chưa sáng, Tinh Dịch cùng đoàn quân bị bức lui đến vách núi. Tiếng chém giết rung trời, Tinh Dịch giương cung nhắm vào đầu Bắc Chiếu Vương, ánh mắt lợi hại bức người không ai dám nhìn thẳng.
Không gian rối loạn, tên liền rời cung hướng phía địch nhân bắn tới, cùng lúc đó bên phía địch cũng bắn tới một mũi tên độc, tiếng binh khí leng keng cùng tiếng hét thê lương của binh lính. Phó quan đứng đứng gần Tinh Dịch tâm thanh phế liệt rống: "Đại nhân!!!" Nhưng hắn vẫn bất vi sở động, buông tay bắn ra một lần ba tên. Một tên bắn trúng mi tâm Bắc Chiếu Vương, một tên bắn vào tay kẻ đang chuẩn bị ném đạn pháo, một tên bắn xuyên cổ họng của kẻ bắn tên.
Nói thì dài nhưng chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Tinh Dịch chỉ kịp ghìm ngựa khẩn cấp. Nếu hắn mệnh tốt, mũi tên độc kia có thể sẽ không kết liễu hắn được, nếu không tốt, thì bất quá chết thôi... Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, không hiểu vì sao hắn nghĩ ngay đến Tiểu Phượng Hoàng.
Chết tiệt, người kia sẽ khổ sở lắm đúng không?
Ngay cả phong thư hồi âm cho hắn cũng không có, keo kiệt!
Nhưng trong nháy mắt kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy ánh mặt trời bỗng nhiên bừng sáng, bầu trời ngay trên đỉnh đầu hắn bỗng sáng lên, phi thường chói mắt.
"Là làm sao?" hắn thầm nghĩ. Tiếp theo đó, tiếng kêu đau đớn của chiến mã kêu lên, nó ngửa đầu xoay người mang Tinh Dịch cùng nhau ngã xuống - mũi tên độc kia bay tới xuyên thủng cổ họng con ngựa. Chiến mã cùng hắn quay cuồng ngã xuống vách núi, Tinh Dịch liều mạng dùng hết khí lực rút kiếm đâm thật sâu vào vách núi, hắn bám chặt vào chuôi kiếm, lúc này mới không cùng chiến mã ngã xuống vực sâu.
Địch chết. Hắn sống.
Trận chiến này đã kết thúc.
Kim sí điểu chạy đến báo tin Tiểu Phượng Hoàng bị bắt cóc, với lại Thất Sát cùng Tham Lang cũng chưa đi xa lắm, bọn họ chỉ vừa đi tới chân núi liền thấy Tinh Dịch từ phía sau chạy như bay đến.
Tinh Dịch nhìn bọn họ chào hỏi: "Chào."
Tham Lang tinh chấn động: "Sao ngài lại chạy xuống đây, còn có chuyện gì cần phân phó chúng ta sao?"
Tinh Dịch nói: "Tiểu chim ú nhà ta bị bắt cóc rồi, ta đi kiếm nó."
Kim sí điểu chạy phía sau, vừa khóc vừa đem đầu đuôi sự việc kể lại một lần. Tham Lang cảm thấy nó thật đáng yêu liền ôm nó vào ngực trấn an: "Hai chú chim nhỏ xíu các ngươi sao có thể đánh lại tụi yêu đồng được? Thần tiên đạt đến đại thừa cũng là do tu luyện từ từ mới lên được, bọn yêu đồng khi đang phát triển là giai đoạn tiến bộ nhanh nhất, sức mạnh cũng tối thịnh, hai tiểu hài tử các ngươi không quánh lại là đúng rồi, xem nào, ngươi bị trọc lông hết rồi này."
Red: gian tình đâu đây...
Kim sí điểu: "Oa oa oa."
Thất Sát cũng cười: "Tính tình bọn yêu đồng gần Phù Lê sơn thường thường cũng không xấu đâu, chỉ là có chút hơi lì, lão đại nhà ngươi sẽ bình yên vô sự thôi."
Hai tinh quân hợp lại bày mưu hiến kế, Tinh Dịch thấy bọn họ rảnh quá không có gì làm, không bằng tóm hai tên này đi theo mình đi tìm chim.
Cả bọn đi đến chỗ "dưới chân núi" theo như lời Kim sí điểu kể, chỉ nhìn thấy một đống tuyết hỗn độn chứng minh nơi này đã xảy ra một hồi loạn đấu. Tinh Dịch giơ tay tung ra một cái truy tung thuật, triệu hồi một con tiên hạc đến dẫn đường, không bao lâu sau mọi người liền đến được sơn động mà đám yêu đồng ẩn cư.
Tham Lang muốn tiến lên mở cửa thì bị Tinh Dịch ngăn lại.
Tinh Dịch hơi nhíu mi: "Hình như nơi này từng bị phóng hỏa thì phải?"
Hắn ngửi thấy một tia hơi thở không tầm thường, nóng rực lại tươi đẹp, trong không khí còn lưu lại chút dư vị phẫn nộ. Đây chính là hơi thở đặc biệt của Hỏa Phượng hoàng.
Xem ra con tiểu chim ú này cũng không ngốc, biết được không quánh lại thì phun lửa, không biết nó đã đốt con nhà người ta thành cái dạng gì rồi. Nói chung là một đám con nít chơi đùa với nhau, trong lòng không có ác ý gì cả, còn hắn đây phải chạy tới thu dọn tàn cục của sấp nhỏ.
Thất Sát đứng ngay tại vách sơn động đem chút tro rơm rạ bị đốt cháy sém lên kiểm tra, nhìn Tinh Dịch: "Hình như có chút không đúng, phượng hoàng nếu không bị dồn đến tình thế cấp bách cũng sẽ không thể dùng hỏa phượng hoàng, dù sao dùng hỏa cũng sẽ bị hao tổn nguyên thần."
Tinh Dịch khoát tay, ra hiệu cho cả hai im lặng.
Tham Lang sinh ra đã mang bộ dáng hung ác, nhưng bề ngoài lại được cái tuấn tú đẹp trai cho nên liền cải trang thành con sói ba đuôi nho nhã lễ độ thành công vô cùng - cải trang xong, hắn thanh thanh cuống họng, nhỏ giọng quái khí gọi: "Làm phiền mở cửa, cần tìm người."
Không bao lâu, một bé người lùn bên trong chạy ra, cảnh giác nhìn bọn họ: "Tìm ai?"
Tham Lang hòa ái nói: "Tìm một con tiểu chim ú màu trắng, nó có ở chỗ này của mấy người không?"
Bé lùn nhanh chóng trả lời: "Không có!" Rồi sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Tham Lang nhanh tay lẹ mắt, lúc cửa còn chưa đóng liền tung cước đạp cửa cùng bé lùn đá văng.
Rầm một tiếng trời đất rung chuyển. Tham Lang vỗ tay, điệu thấp lui ra phía sau từng bước, thỉnh Tinh Dịch cùng Thất Sát đi vào trước, còn hắn ôm Kim sí điểu đi vô sau.
Bé lùn kinh ngạc vô cùng, vô cùng khẩn trương lùi về sau, cao giọng hỏi: "Ngươi ngươi ngươi... các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?"
Thanh âm vang lên trong sơn đạo trống rỗng, phóng đại mỗi lúc càng to vang.
Tinh Dịch không muốn cùng nó nhiều lời, thân thủ trực tiếp dùng linh lực xách bé lùn lên treo giữa không trung, đồng thời rót tinh thần lực vào phong kín tìm tòi trong trí nhớ của nó. Tiếng kêu gào thảm thiết của bé lùn bỗng chốc đình trệ, ngay sau đó một đoạn trí nhớ bỗng nhiên được tái hiện rõ ràng trong sơn động tối đen như mực.
"Ngươi nói ngươi là phượng hoàng? Nào có con phượng hoàng nào béo như ngươi? Lại còn là bạch vũ nữa chứ? Đừng có nằm mơ, sao ta có thể không rõ bạch vũ là như thế nào chứ, ấy vậy mà ngươi còn nói Phù Lê Nguyên thủy Thiên tôn nuôi dưỡng ngươi? Chỉ cần việc ngươi dám gọi thẳng tên của Đế quân cũng đủ biến ngươi thành phượng hoàng nướng rồi ha ha ha..."
"Đến đây, vừa lúc ta có một bình dầu, nghe nói cánh chim mà bị dính dầu rồi sẽ không bay được, ta muốn thử có thiệt hay không ha ha"
Trong không gian hôn ám, một chú chim nhỏ tuyết trắng bị thương bị hơn mười đứa yêu đồng vây quanh, hai móng vuốt nhỏ bị khốn tiên tác trói lại, toàn bộ chim nhỏ bị một bàn tay gắt gao tóm chặt, từng giọt keo dính từ từ nhỏ xuống, Tiểu Phượng Hoàng không rên một tiếng nhưng cũng không ngừng giãy dụa.
Có người cầm kéo tiến tới: "Dù sao cũng không bay được nữa, để ta cắt lông nó xuống nhìn xem, người ta bảo lông trắng là điềm xấu, nếu so với những loài chim khác thì khác chỗ nào?"
Tiểu Phượng Hoàng giãy dụa càng thêm kịch liệt, lưỡi kéo lạnh lẽo vừa mới đụng đến lông chim của nó thì chớp mắt một cái, Tiểu Phượng Hoàng bỗng nhiên kêu một tiếng kêu thật dài, trong miệng phun ra một ngọn lửa cao đến mấy thước!
Ngọn lửa được phun ra phóng vào đám yêu đồng cùng với cái bình đựng dầu, ầm một tiếng ngọn lửa theo giọt dầu chảy nhanh chóng thiêu quần áo của cả đám, thiêu luôn bộ lông chim của Tiểu Phượng Hoàng.
Cái tên ấn Tiểu Phượng Hoàng xuống bị lửa cháy hô lên đau đớn, những đứa khác cũng bị cháy lan gào khóc thảm thiết. Tiểu Phượng Hoàng nhân cơ hội nhảy xuống. Cả người nó bị đốt đỏ rực nhưng hình như nó không thấy đau đớn mà nhanh chóng bạch bạch chạy ra ngoài, móng vuốt nhỏ mang theo xiềng xích lắc lắc chạy đi.
quang ảnh dần dần mờ đi.
"Cháy, cháy! Đừng để nó chạy! Ngươi ở lại trông cửa, những người còn lại theo ta, phải bắt con chim này về!"
Tinh Dịch thu hồi năm ngón tay, thanh âm cùng hình ảnh líu lo kia bỗng chốc dừng lại. Nháy mắt tiếp theo, hắn bỗng nhiên tản ra từng đợt lệ khí, bé lùn kia cảm thấy cả người trống rỗng cơ hồ muốn vỡ tan thành từng mảnh - nó bỗng phun ra một búng máu, hai mắt trắng dã ngã nhào lên mặt đất, mà Tinh Dịch Đế quân lạnh lùng còn đang đứng trước mặt nó bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Tinh Dịch nhờ theo ảo tượng lúc nãy mà truy theo tung tích của Tiểu Phượng Hoàng, theo phương hướng bỏ chạy của nó mà kiếm tới. Cũng may là bọn họ chạy tới nhanh, cả đám dễ dàng phát hiện dấu vết của đám yêu đồng kia.
Đám kia vẫn đang hùng hổ tìm kiếm bốn phía, may mà Tiểu Phượng Hoàng nhỏ xíu trốn chỗ nào cũng không dễ bị phát hiện. Tinh Dịch lướt nhanh như gió làm cả đám cũng không thấy nốt, cuối cùng có một tiểu yêu tinh lớn tiếng kêu lên: "Tìm được rồi! Ngươi xem chỗ này có một con suối, con chim lửa kia nhất định là ở trong này!!!"
Vừa nói xong, nó định chạy tới mò trong nước xem thử thì đột nhiên bị một cơn đau đánh úp, một đạo phong nhận bay tới hoàn mỹ đánh rớt tay nó. Yêu tinh kia còn chưa kịp phản ứng lại, vừa mới lắc người đứng lên thì bị một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt, đập vào mắt nó là một bộ triều phục đỏ sẫm, phía trên có thêu tinh tú ngân hà. Bàn tay của thượng cổ chiến thần không do dự nhấc bổng nó lên, mặt không thay đổi xiết đứt cổ họng con yêu tinh này.
Sau đó, hắn liền đi tới con suối, thấp giọng nói: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi có ở đó không?"
Bên trong liền truyền tới tiếng kêu chiếp chiếp phấn khởi: "Ta đây ta đây! Ta không sao, ta đang ngâm nước, nhưng bọn nó đánh nhau lợi hại lắm, phu quân phải cận thận đó!"
Tinh Dịch nghe ngữ khí ngập tràn kích động, khóe môi không nhịn được câu lên.
Hắn nói: "Ừ."
Hắn giơ hai tay lên đem xác chết của yêu tinh kia luyện hóa, đem tinh thần lực vào đốt da thịt thành tro tàn, còn xương cốt ở trong tay hắn nháy mắt hóa thành một thanh kiếm thật dài, phần dưới nóng rực vô cùng, còn phần trên lại kết một phần lành lạnh băng sương, chỉ với một hơi thở có thể khiến vạn nhân lùi bước.
Sau đó hắn khởi động kiếm.
Kiếm khí đến đâu, vạn vật hôi phi yên diệt!
Hơn mười con yêu tinh cùng cỏ cây quanh dòng suối này đều hóa thành tro bụi, phiêu tán như bông tuyết trong không trung, một tia dấu vết cũng không hề lưu lại, không gian cô tịch lạ thường.
Tham Lang và Thất Sát đứng phía sau đều bị chấn kinh, Kim sí điểu trợn mắt há mồm nghoẹo đầu lên vai Tham Lang, cả người cứng ngắc.
Tham Lang thấp giọng nói: "Nguyên lai đây mới là Thượng cổ chiến thần chân chính, ta vốn tưởng rằng Đế quân vừa mới chịu áp lực của Tinh Bàn, lại dùng một thân tu vi để tạo Tinh vị, ta cứ ngỡ người sẽ không chống đỡ nổi chứ."
Thất Sát vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi xem ánh mắt của Đế quân."
Ánh mắt Tinh Dịch lạnh lạnh, lộ ra thần thái bất thường, gần như có chút yêu dị, đại biểu cho việc hắn sử dụng sức mạnh quá to lớn. Ánh mắt của hắn hiện giờ giống y như khi hắn điều khiển Tinh Bàn, có thể khiến kẻ khác phải sợ hãi. Đôi mắt sâu không thấy đáy, xung quanh con ngươi còn lộ ra hồng sắc nhàn nhạt.
Kim sí điểu run rẩy nói: "Các ngươi nhìn xem... mắt hắn, mắt hắn, đôi mắt đỏ này, không phải ngài ấy nhập ma rồi chứ?"
Thất Sát nhẹ giọng nói: "... nghĩ muốn là được thôi."
Tham Lang mạnh ngẩng đầu nhìn về phía Thất Sát.
Thất Sát bình tĩnh nói: "Đế quân lựa chọn Thần vì ngài chỉ muốn vô thì vô thôi, các ngươi nói xem, sau này ngài vì một người khác sẵn sàng vứt bỏ Thần mà nhập Ma, có thể không?"
Tham Lang trầm mặc.
Bọn họ cũng không biết đáp án, bọn họ thậm chí còn không biết vì sao Tinh Dịch lại chọn thành Thần, bởi vì ngay cả bản thân Tinh Dịch cũng không nhớ rõ.
"Đi thôi", Thất Sát nói, "Nơi này không cần chúng ta."
Trong không gian mịt mù gió tuyết, tro bụi theo gió phiêu tán, bầu trời cũng từ từ tối dần chuyển ngày sang đêm. Tinh Dịch buông tay thu liễm ánh mắt, lẳng lặng nhìn một vùng trời tuyết trắng cô quạnh.
Trong nháy mắt, trong đầu Tinh Dịch liền hiện lên một hình ảnh cùng với cảnh tượng hiện tại giống như đúc - không gian trong suốt trắng đến chói mắt, còn có phát ra một vài tia sáng thản nhiên.
Thế giới như bị chia thành hai nửa, phía trên là màu trắng, phía dưới là đỏ thẫm. Một âm thanh mê hoặc ghé vào lỗ tai hắn rầm rì: "Thần hay Ma, trắng hay đỏ?"
Hắn nhìn vào một món đồ, theo bản năng nói: "Trắng." Âm thanh kia liền biến mất, cả biển máu kia cũng không thấy nữa, trước mặt hắn chỉ còn lại những Thần lộ chồng chất.
Nhưng mà... vật mà hắn thấy là cái gì?
Đột nhiên, một trận âm thanh chiêm chiếp vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh, đem suy nghĩ của hắn kéo trở về.
Tinh Dịch xoay người bước tới vài bước thì bỗng nhiên Tiểu Phượng Hoàng quát bảo ngưng lại: "Phu quân không được bước qua đây!"
Tinh Dịch liền đứng lại chờ nó. Hắn không biết Tiểu Phượng Hoàng đứng sau tảng đá làm gì, mãi một lát sau hắn lại hỏi: "Có sao không?"
Tiểu Phượng Hoàng có chút ngượng ngùng: "Không sao, phu quân chờ chút."
Tinh Dịch hỏi tiếp: "Ngươi đang làm gì đó?"
Tiểu Phượng Hoàng trả lời: "Ta đang tắm rửa. Nhưng mà có vấn đề này ta cần phải hỏi ngươi, nếu từ nay về sau ta thành con hắc phượng hoàng, ngươi còn cần ta không?"
"Cái gì hắc phượng hoàng?" Tinh Dịch không kiên nhẫn chờ, trực tiếp đi đến sau tảng đá, vừa mới bước qua liền thấy một con phượng hoàng đen thùi lùi đang thất kinh chạy trốn, còn kêu chiêm chiếp kháng nghị: "Ngươi rình người ta tắm!!!"
Tinh Dịch nhanh chóng chộp lấy Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng ngồi thụp xuống, đem cả người vùi vào trong đôi cánh nhỏ. Tiểu chim ú bị cháy sạch lông mao, những đốm lông còn sót được nó nhanh chóng tẩy rửa vết dầu bám bẩn, thoạt nhìn vừa xấu xí vừa thê thảm.
Tóm lại là đen thùi lùi như cục than!
Tinh Dịch thở dài: "So với ta nghĩ thì tốt lắm rồi."
Tiểu Phượng Hoàng trộm nâng đôi mắt đậu đen lên nhìn hắn, sau đó lại vùi đầu vào cánh nhỏ: "Vậy ngươi còn muốn ta không?"
"Ngươi nói gì đấy? Ngươi đã nhỏ xíu vậy rồi, nướng lên cũng ăn không no, còn không biến được hình người, thôi thì ta đành phải mang ngươi về tiếp tục nuôi dưỡng vậy." Tinh Dịch đè nén ý cười trong mắt, vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu Tiểu Phượng Hoàng, ôn nhu thi triển Trị dũ thuật cho nó.
Sau một khoảng thời gian, toàn thân Tiểu Phượng Hoàng sáng bừng lên, lông chim trắng noãn một lần nữa mọc dài ra, khôi phục thành cục nắm bông xù siêu cấp đáng yêu.
Nó thích ý cọ cọ ngón tay Tinh Dịch: "Phu quân, ngươi thật lợi hại. Nhưng mà ta cũng lợi hại lắm đó nha, nếu ngươi không đến thì ta vẫn có thể đem họ đốt sạch. Ta đánh nhau từ đó đến giờ hông thua ai hết!"
Tinh Dịch ôm nó để trong tay áo, chuẩn bị trở về: "Trước kia thường đánh nhau?"
Tiểu Phượng Hoàng nghĩ nghĩ: "Không nhớ nữa."
"Vì sao bọn họ đánh nhau với ngươi?"
Tiểu Phượng Hoàng có chút nản lòng: "Bởi vì ta béo, không biết biến hình, không có cha mẹ bảo vệ, càng không có tiền... lông chim lại còn là một màu trắng. Nhưng ta cảm thấy lông chim màu trắng đẹp mà, ngươi nói đúng không phu quân?"
Con chim hư này lại bắt đầu nhân cơ hội làm nũng nữa rồi. Chưa đến một nén nhang mà nó đã ba lần năm lượt "phu quân", biết chiếm tiện nghi người khác quá mà.
Tinh Dịch cũng không so đo với nó, hắn xoa xoa lông Tiểu Phượng Hoàng: "Ta hiểu mà, hơn nữa ngươi không có béo, tròn tròn đáng yêu, ta nói thật."
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, tiếp thu lời khen của phu quân.
Tinh Dịch cúi đầu cười cười: "Nếu có một ngày ngươi có thể biến hóa, ngươi có nguyện ý ở bên cạnh ta không?"
Tiểu Phượng Hoàng không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên rồi!"
"Tốt lắm", Tinh Dịch lấy Tiểu Phượng Hoàng từ trong tay áo ra phủng ở lòng bàn tay, hơi thở lạnh buốt trong đêm tuyết phả ra tản mát trong không khí, "Tiểu Phượng Hoàng, nhìn lên phía trên này, ngươi có thấy ngôi sao giống ngươi kia không, có nó là ngươi có thể biến hóa, cũng có thể lớn lên thành thân thể của phượng hoàng trưởng thành, biến thành dáng người thon thả. Hơn trăm năm nữa, ngươi sẽ không khác gì một phượng hoàng bình thường khác, sẽ không có ai dám cười nhạo, khi dễ ngươi nữa."
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng cao cổ, đôi mắt đậu đen chợt lóe: "Thật... thật ư?" Hắn tìm được Tinh vị của nó rồi ư, bầu trời Bắc Thiên tuy cao tuy xa, nhưng sao nó lại cảm thấy như có thể chạm tới ngôi sao ấy chứ?
Tinh Dịch sờ nó: "Thật, không lừa ngươi. Ngươi xem, nó rất giống với bộ dáng ngươi nè."
Khi hai người trở về Phù Lê cung thì trời cũng đã khuya. Tiểu Phượng Hoàng lại đánh nhau một trận tốn rất nhiều khí lực nên nằm thẳng chân trên tay Tinh Dịch ngủ vù vù.
Tiên nga chiếu cố Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng báo lại cái tổ chim là từ cây ngô đồng đã hoàn thành. Tinh Dịch muốn nhìn thử, cái tổ kia là do hậu nhân của Lỗ Ban chế tạo, tinh xảo thoải mái hoa lệ, so với phòng ngủ của hắn còn muốn tốt hơn...
"Sau này để nó ngủ ở đây." Tinh Dịch nói.
Hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Phượng Hoàng vào tổ, sau đó lấy cái chăn lông nhỏ đắp cho nó, rồi xách cả chim lẫn tổ chim đặt bên giường hắn.
Tất cả động tác đều rất trôi chảy bình tĩnh, nhưng Tinh Dịch đã quen với việc có một con chim ú làm tổ trên đầu hắn rồi... thói quen thật đáng sợ. Vì vậy đến tận nửa đêm hắn vẫn trằn trọc không ngủ yên. Cuối cùng hắn quyết định xuống giường, xách Tiểu Phượng Hoàng lại đây.
Tiểu Phượng Hoàng đang nằm trong tổ, móng vuốt mượt mà cùng cái mông vểnh, ngủ đến vô cùng đáng yêu.
Tinh Dịch quyết đoán ôm nó lên để trong tay. Vừa đi được mấy bước, Tinh Dịch bỗng thấy có gì đó không thích hợp - cục nắm nhỏ trong tay bỗng nặng lên rất nhiều lần, sức nặng khiến hắn trụy người xuống.
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, còn theo bản năng vươn tay còn lại đến đỡ lấy, vừa nhìn xuống thì cả người giật mình.
Không thấy Tiểu Phượng Hoàng!
Thế nhưng lại là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi an tường nằm ngủ trong ngực hắn, còn ôm cánh tay hắn, ngủ đến hé ra khuôn mặt đỏ bừng, lông mi thật dài còn hơi rung rung.
Hết chương 20
Red: Gián bảo nó mất máu chết rồi, mọi người đừng tìm!:)
Ngoài ra, từ chương này về sau độ dài ngày càng tăng nên Gián bảo có thể không 2c một tuần cố định nữa T_T Tại nó, không phải tại tui nhé! =]]]]]]]