VIỆT NAM VÔ ĐỊCH! VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!
Chương 8
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Sau khi bãi triều, mọi người thối lui, duy chỉ có một mình Phượng hoàng Minh tôn ngồi lại trên ghế không nhúc nhích chậm rãi uống trà.
Vị Minh tôn đại nhân này được xem là Tôn thượng trẻ tuổi nhất Phạm Thiên. Trong lần phi thăng gần đây nhất, hắn đã từng thuê Tiểu Phượng Hoàng đi truyền tin cho Vô Tâm Minh vương, Phượng hoàng Minh tôn luôn luôn được các tiểu bối yêu thích, bởi vì tu vi của hắn vừa thâm hậu mà tính tình cũng rất hiền hòa, tướng mạo cũng thuộc loại nhất đẳng, gần như hoàn mỹ. Bộ tộc Phượng hoàng rất mạnh mẽ, vị Minh tôn này làm việc vô cùng ổn trọng, chuẩn xác mà cũng vô cùng ngoan độc. Hắn được sinh ra vào ban ngày, ráng trời ngũ sắc cuồn cuộn, ửng hồng nghìn dặm, được Vua của tộc Phượng hoàng đích thân đưa tới Phạm Thiên bồi dưỡng, được vạn tiên thờ phụng.
Thần tiên mà có tiền đồ xuôi thuận như thế, phóng tầm mắt ra tìm thì cũng chỉ có mấy người. Lúc Tinh Dịch bất đắc dĩ bị người Bắc Thiên đẩy ra từ sau màn, ngày nào cũng có thần tiên đến đạp cửa hỏi hắn xếp Tinh Bàn như thế nào, làm sao có thể phân các thần tiên thành ba bảy loại được, có mệnh thì gặp nhiều khó khắn, còn có mệnh thì thẳng tiến như trời xanh, suốt đời bằng phẳng. Nếu hắn không trả lời thì san bằng luôn Phù Lê sơn.
Hết thảy Tinh Dịch đều không gặp, mặc kệ tiếng đập cửa rung trời ngoài Phù lê cung hắn yên ổn lâm vào giấc ngủ.
Lúc đó trong Phù Lê cung là một mảnh hoang vu, đến một cung nhân cũng không có, một động vật sống cũng không thấy, ngay cả gió tuyết cũng như chết rồi, nước suối băng lãnh đến tận xương, chỉ cần quậy một chút cũng kết băng được. Nếu cứ bị nháo như vậy thì bị san bằng cũng là chuyện có thể xảy ra. Không ngờ Phượng hoàng Minh tôn cũng đến, chậm rãi nói: " Nháo cái gì? Trong mắt các ngươi cũng chỉ thấy được Tinh Bàn, trong thiên địa ngũ hành, hỗn độn chi khí, Bàn Cổ thượng thần khai thiên tích địa, khi trời đất còn là một quả trứng gà, thế gian thiên thiên vạn vạn trọc khí cuồn cuộn, âm dương không cân bằng, ngũ hành không đều, cho nên cần một thần tiên trấn áp Tinh vị, chỉ cần một lỗi sai thì thiên địa có thể biến sắc. Người quản Tinh Bàn chứ không phải quản ti mệnh*, chứ không vị nào đó quản ti mệnh dưới địa phủ biết tìm ai nói lý lẽ chứ?"
*
ti mệnh: sinh mạng
Còn có người không phục: "Ngài là Minh tôn, làm sao có thể trải nghiệm cảm giác của tiểu tiên chúng ta..."
Phượng hoàng Minh tôn liếc mắt: "Ta nhường ngươi tận hưởng, ta không muốn nói nhiều nữa. Thế gian còn nhiều người chán nản muốn độ hóa, các ngươi là tiên trên trời ăn ngon mặc đẹp, có bổng lộc, còn cái gì mà không hài lòng."
Mọi người bị hắn nói cho nghẹn. Cả đám người đành phải trở về.
Sau đó Ngọc đế lại giao công việc cho Tinh Dịch, muốn hắn mở triều chầu, hiện thế độ nhân, sau đó lại mời Phượng hoàng Minh tôn đến, còn mạnh mẽ bổ sung thêm Nguyệt Lão kéo đến cho đông, cùng nhau làm công tác tư tưởng cho Tinh Dịch. Đều là thanh niên với nhau, Nguyệt Lão cũng mong tiền lương của mình tăng lên chút ít, vừa tặng hắn rùa, vừa cho cây tiên nhân chưởng, còn Phượng hoàng lại rất trực tiếp, vỗ bàn: "Ngài không quản được Tinh Bàn thì để ta tới."
Nguyệt Lão ở một bên bị hù sợ.
Tinh Dịch nhíu mi hỏi: "Vì sao?"
Phượng hoàng Minh tôn nói: "Ngài vô tâm vô tình, tâm ngoại vô vật; nghìn vạn năm qua, ngài chỉ nhớ rõ Bàn Cổ Nữ Oa, thượng cổ chiến trường năm ấy, còn đối với thiên giới hiện nay ngài lại không biết rõ, chúng ta ngày thường cũng hay nói về cờ, đương nhiên biết các phương pháp thiên biến vạn hóa, đồng dạng, ngài thao túng Tinh Bàn cũng chưa chắc chỉ có một cách. Ngài cũng nên suy tính một chút về sinh tử của chúng tiên, đem mặt lợi hại phân tích ra cho rõ ràng, đem tai ương xuống đến thấp nhất. Ngài có biết ngay một năm trước, bởi vì chỉ vài bước đi trên Tinh Bàn của ngài thôi mà suýt hại Nguyệt cung Thỏ ngọc bị mất mạng?"
Tinh Dịch vuốt mai con rùa đen mà Nguyệt Lão tặng cho, rũ mắt không nói lời nào.
Phượng hoàng Minh tôn tiếp tục nhạt nhẽo nói: "Thiên địa Hồng Môn chi sơ, ngài đã từng không ít quấy đảo yêu ma trong trời đất, ta thấy rất kỳ quái ngài vì sao lại chọn đứng bên này, vì chính đạo mà bán mạng? Đi theo ma đạo không phải sẽ thoải mái hơn sao?"
Mắt thấy Tinh Dịch không trả lời, Phượng hoàng Minh tôn tiếp tục nói: "Như vậy ta liền tạm thời suy đoán, ngài là người lương thiện, trong tâm có thiện niệm, cho nên chưa từng nhập ma. Ngài vẫn hoài niệm vạn năm tinh phong huyết vũ kia, hoài niệm chiến hữu của ngài, vậy ngài cũng có thể biết chúng ta cũng có tiên nhân chiến hữu, Thỏ ngọc là hài tử mà Thiên đình và Phạm Thiên cùng nhau nuôi lớn. Hài tử kia đơn thuần lương thiện, nếu ngài thấy cũng sẽ thích nó. Chúng ta đến đây cũng vì chuyện này, Đế quân ngài một thân một mình ẩn cư ở Bắc Thiên một vạn năm, cũng nên ra ngoài xem một chút, xem thần giới hôm nay như thế nào. Nếu không được, về tình về lý, cho thần giới một cái đạo nghĩa, Tinh Bàn này cũng nên do ta chưởng quản."
Tinh Dịch nhìn hắn một cái, không nói lời nào, đứng dậy bỏ đi.
Nguyệt Lão thiếu chút nữa bị dọa bỏ mình, run run hỏi: "Minh tôn đại nhân, Ngọc đế bảo chúng ta đến làm công tác tư tưởng cho hắn chứ không phải bảo ngươi đến cướp việc làm của hắn! Thật vất vả tặng sủng vật, hắn mới chịu nghe chúng ta nói, ngươi muốn ta phải cho thêm mấy trăm con rùa đen nữa hay sao?"
Phượng hoàng Minh tôn liếc mắt: "Phép khích tướng, hiểu không? Ta lên làm Minh tôn cũng đã mấy trăm năm nay, còn muốn ta quản Tinh Bàn! Thiên địa này ta chỉ là con phượng hoàng nướng thôi, chờ sau khi ta niết bàn liền chia cho ngươi một chén canh hén?"
Nguyệt Lão lau mồ hôi lạnh: "Không dám không dám!"
Hôm sau, đại môn Phù Lê cung mở ra, Tinh Dịch rốt cuộc cũng đi ra gặp người.
Không giống với phỏng đoán của mọi người, thượng cổ chiến thần này khồn nhưng trẻ tuổi mà còn rất đẹp, khí tức đạm mạc nhưng hành sự thì cổ quái. Cho dù khi còn là tiểu tán tiên đứng trước mặt Ngọc đế, Tinh Dịch vĩnh viễn đều mang một bộ dáng lãnh đạm, muốn leo cây thì leo cây, muốn chơi mất tích liền mất tích. Ngày đầu tiên hắn vào triều, chúng tiên đến chiêm ngưỡng, Phượng hoàng Minh tôn xa xa xem xét liếc mắt, xem xong náo nhiệt rồi liến chắp tay trở về Phạm Thiên.
Phạm Thiên và Thiên đình cách nhau rất xa, bình thường cũng không lui tới nhiều lần, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, Ngọc đế nợ Phạm Thiên một cái nhân tình, xong!
Tinh Dịch trước mặt mọi người gọi hắn quay lại.
Trưng ra cái bộ mặt than không biểu tình, đôi mắt đen nhánh không có chút vướng bận: "Ngươi nói sai rồi, ta không có tâm niệm thiện lương, ta cũng không phải là thần. Sở dĩ thành thần,
chỉ nghĩ là muốn thôi
*
."
*Gián: t
ừ gốc là "Nhất niệm chi sa", mình không hiểu từ này nghĩa như thế nào mới là chính xác nhất, bạn nào biết giúp tụi mình với nhé.
Phượng hoàng Minh tôn chợt dừng cước bộ.
Chỉ nghĩ là muốn thôi.
Tinh Dịch giọng rất bình thản, ai cũng không hiểu vì sao ngài lại nói câu này. Thế nhưng cảm thấy người chỉ nghĩ là muốn thành thần thôi thì vạn năm nay chỉ có một Tinh Dịch.
Phượng hoàng Minh tôn nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước, vì cái gì khiến ngài chỉ nghĩ là muốn thôi?"
Tinh Dịch trầm mặc, tựa hồ đang hồi tưởng.
Một lát sau hắn lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
Năm tháng quá dài, hắn tại nơi băng tuyết Bắc Thiên một mình ngây người trong thời gian lâu như vậy, nhóm người đã cùng hắn từ thời Hồng Minh kia cũng đã thành tiên, nhưng hắn thủy chung vẫn cứ chờ đợi, thậm chí dung mạo cũng không biến hóa, vẫn là hình dáng lúc trẻ. Mà người hắn quen biết, nghe người khác nói, một người tiếp một người ra đi. Thần tiên muốn già, thì trước tiên trong tâm niệm phải từ từ lão hóa đi, lúc này ngoại hình mới hiện ra tóc bạch da mồi, thành diện mạo của lão nhân. Còn Tinh Dịch đến điểm này hắn cũng không làm được, bởi vì trời sinh hắn vô tâm vô tình, vừa cắt đứt lâu dài với thế gian, cho nên cũng không thể khiến tâm trạng suy sụp được.
Phượng hoàng Minh tôn sau này cũng hay tán dóc với Tham Lang, Thất Sát về đề tài này: "Đế quân của các ngươi đúng thật là bảo vật."
Tham Lang tinh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, nếu ngày kia Đế quân không mọc cánh thành tiên, cũng không biết Tinh Bàn hiện giờ ai sẽ nắm trong tay. Cảm giác trên trời dưới đất này không ai bằng Đế quân nhà ta cả."
Thất Sát không nói gì, chỉ mỉm cười.
Sau này Phượng hoàng Minh tôn và Nguyệt Lão cùng nhau trở thành khách quen của nơi này, Tinh Dịch nuôi rùa chết, Nguyệt Lão liền tặng cây tiên nhân chưởng, sau đó to gan vào Phù Lê cung lấy không ít tiên thảo.
Phượng hoàng Minh tôn cũng hay tới chỗ Tinh Dịch đánh cờ, cũng có lúc thắng lúc thua, nhưng hắn cũng thường hay hỏi Tinh Dịch: "Khi nào ngài đem Tinh Bàn nhường cho ta?"
Tinh Dịch nói: "Vạn năm sau thôi."
Hôm nay hạ triều, Phường hoàng Minh tôn vẫn ngồi đó không đi, Tinh Dịch cũng coi như người kia tới kiểm tra. Ngọc đế sợ Tinh Dịch phủi tay không chịu làm việc nên thời thời khắc khắc đều muốn quản, sợ hắn chạy trốn. Cho nên "công tác tư tưởng cho Đế quân" của Minh tôn vốn chỉ tới lui vài vòng giờ đã trở thành trường kỳ kháng chiến.
Tinh Dịch vươn tay, ngón trỏ đặt ngang trước mặt, Tiểu Phượng Hoàng lạch bạch bay xuống, vững vàng đứng ở đầu ngón tay hắn, run run cánh.
Phượng hoàng Minh tôn ở bên cạnh thấy nhíu mày.
Tiểu Phượng Hoàng cẩn thận liếc về phía Minh tôn, rồi lại cẩn thận nhìn Tinh Dịch bên này, co cánh lên, cuộn thành một cục nắm tròn vo.
Tinh Dịch dùng ngón tay gãi gãi đống lông tơ trên đầu nhỏ của Tiểu Phượng Hoàng: "Ngươi có muốn nghĩ lại lỗi lầm của ngươi chút không?"
Khi Tiểu Phượng Hoàng bay xuống, quên lấy đóa hoa trên đầu phu quân xuống rồi!
Tiểu Phượng Hoàng lui về sau, đôi mắt đậu đen nhìn hắn, bộ dáng lý lẽ hùng hồn: "Chiếp chiếp!"
Tinh Dịch vươn tay lấy đóa hoa trên đầu xuống, đặt ở bên cạnh bàn, giương mắt nhìn Phượng hoàng Minh tôn: "Còn có chuyện gì sao? Nếu chơi cờ thì ngươi đi trước đi."
Tiểu Phượng Hoàng thấy hắn đem hoa tháo xuống, có điểm chán nản gục đầu xuống, lặng lẽ vươn cánh mềm đâm tay Tinh Dịch biểu thị kháng nghị. Tinh Dịch nhìn thấy tiểu chim ú lại bắt đầu không nhúc nhích, hơi suy nghĩ một chút, lại lần nữa đem đóa hoa cầm lên, đặt ở sau tai.
Phượng hoàng Minh tôn: "..."
Hắn trấn định một chút, hắng giọng một cái: "Đế quân xem ra rất sủng ái con tiểu chim ú này?"
Tinh Dịch thản nhiên nói: "Cùng con chim này không quan hệ, trong thơ của người trần có nói:
Phong tiền hoành địch tà xuy vũ,
t
úy lí trâm hoa đảo trứ quan
, lấy chính thức thử sơ cuồng ý
. "*
*Gián: Gốc của 2 câu đầu là
風前橫笛斜吹雨
醉裏簪花倒著冠
Đây là 2 câu trong bài thơi Gia cố thiên của tác giả Hoàng Đình Kiên có nghĩa là:
Trước gió cầm sáo ngang chậm thổi mưa
Trong cơn say, trâm hoa đảo cả mũ
(đem mũ bỏ xuống để cài hoa lên)
Theo bọn mình thì ý anh Dịch là cái việc đội bông trên đầu này là do ảnh thích thì ảnh mần thôi, không liên quan đến việc sủng em mập mà cho phép em làm vậy. Đang bao che đó bà con ơi! =]]]]
Phượng hoàng Minh tôn mỉm cười: "Nếu không phải sủng ái, vậy thì tốt, ta chuyến này đến không phải tìm ngài chơi cờ, ta chính là vì con chim nhỏ này mà đến. Đế quân, nó là Tiểu Phượng Hoàng của tộc ta đã lâu không thể biến hóa trong tộc của ta, ta rất thích nó, cho nên ta có thể đòi lại được không?".
RedHorn: Chồi má, có người tới cướp vợ kìa!!
Hết chương 8
P/s: 15/12/2018 Chúc mừng đội tuyển Việt Nam vô địch AFF CUP 2018 <3