Phụng Chỉ Hòa Thân

Chương 1


Nguyên nhân.

Tây Lương là một quốc gia ốc đảo nằm sâu trong hoang mạc, chưa bao giờ bị diệt vong dù đã qua nhiều thời đại.

Bên ngoài truyền rằng vị vua thứ hai mươi bốn của Tây Lương tên là Ô Tư Mạn có mái tóc trắng bạc như tuyết, đôi mắt xanh như ngọc lục bảo, ngoại hình giống như tiên trên trời.

Ô Tư Mạn có ý định cùng Đại Yến đế quốc đứng đầu trong thiên hạ kết thành đồng minh, vì thế hắn chân thành mời Công chúa Đại Yến Thuần Vu Kha Nhu làm sứ giả đến Tây Lương.

Công chúa Kha Nhu năm nay mười bốn tuổi, ngây thơ hồn nhiên, sắc đẹp khuynh thành, là báu vật của Đại Yến.

Đối với việc hoàng muội đi sứ Tây Lương, Vĩnh Hòa Thân vương Thuần Vu Viêm rất là phản đối, hắn từng qua lại với vua Tây Lương và biết được đó là một người gian trá như quỷ, hành vi xảo quyệt như chuột, là một kẻ cực kỳ hung ác.

Vả lại, theo cấp báo của mật thám cũng cho biết mục đích thật sự đằng sau hành động của vua Tây Lương, chính là lừa gạt công chúa đến Tây Lương sau đó cưỡng ép cưới nàng làm vợ, trở thành "muội phu(1)" của hoàng đế Đại Yến.

(1) Muội phu: em rể.

Nghĩ đến vua Tây Lương chẳng những ham muốn sắc đẹp của hoàng muội, còn muốn lợi dụng nàng để hưởng lợi, Thuần Vu Viêm tức giận đến thất khiếubốc hỏa, hận không thể vo viên, đè bẹp cái thứ khẩu phật tâm xà, lại táo bạo che trời đó đi.

Nhưng sự trao đổi giữa hai nước chính là đại sự quốc gia, tuyệt đối không thể vì một mình Thuần Vu Viêm phản đối mà hủy bỏ.

Vì thế Kha Nhu công chúa như thường lệ đi sứ Tây Lương, Thuẩn Vu Viêm vì nóng lòng bảo vệ muội muội, nên đã im lặng trà trộn vào giữa đội ngũ sứ giả mênh mông cuồn cuộn thay cho Công chúa.

Tự mình ra trận, hắn cũng không tin không thể trừng trị được vị vua Tây Lương vô liêm sỉ này...!
......!
Ban đêm, thực là lạnh.

Ở trên xà nhà trang trí hoa văn mạ vàng và khảm vỏ sò lại càng lạnh như hầm băng.

Thuần Vu Viêm nhẹ nhàng chạm tay vào trên xà nhà chạm trổ hoa văn thầm nghĩ: "Thứ này cũng thật là đẹp, cho dù trong đêm hôm khuya khoắt cũng có thể lộ ra ánh kim, nếu là ban ngày không biết còn đẹp như thế nào nữa."
Muốn nói đến trang trí xà ngang của cung điện, ở Đại Yến cũng rất đẹp, hoa văn trang trí đều được dùng màu để vẽ sinh động như thật.

Nhưng xà nhà trong tẩm điệncủa nước Tây Lương lại càng sáng tạo khác người, vậy mà lại lấy vỏ sò màu trắng khảm vào trên xà nhà bằng gỗ, những chỗ còn hở thì dùng nước sơn vàng vẽ thành tuyết liên, đẹp đến không gì sánh được.

Một cây xà ngang đều hao phí tâm tư như vậy, huống chi là các nơi khác trong cung điện, khẳng định là vô cùng xa hoa lãng phí.

"Hừ, trải qua cuộc sống thoải mái đến như vậy, mà còn dám nhắc mãi với hoàng huynh cái gì mà "Tây Lương là nơi tận cùng ở phía tây, hoang vắng ít người, vật tư thiếu thốn..." Viêm lại muốn nghiến răng hàm.

"Bình tĩnh!" Viêm nhắm mắt lại: "Ta chịu nhiều đau khổ như vậy, làm "đầu trộm đuôi cướp", cũng không thể vì nhất thời tức giận mà phá hỏng đại sự."
Viêm lại mở mắt ra lần nữa nhìn xuống, trong tẩm điện không có một tia sáng nào, cũng không thấy có một lò sưởi nào trong đêm lạnh giá như vậy.

Chỉ có môt ít da thú trắng bóng phủ kín mặt đất cùng long sàng, phóng tầm mắt nhìn lại phảng phất giống như mình đang đứng trong một cánh đồng tuyết.


Mà một khắc trước, vẫn còn có tiếng động trở mình trên chiếc long sàn to lớn, hiện tại một chút âm thanh cũng không có, có vẻ như vua Tây Lương đã ngủ rồi.

"Một tên gia hỏa trên miệng toàn là lời dối trá, còn muốn lừa gạt hoàng muội của ta gả cho ngươi, nằm mơ đi! Xem ta có làm thịt ngươi hay không!" Viêm nghiến răng nghiến lợi, xoay người bay từ trên xà nhà xuống.

Hắn mặc áo đen quần đen, lặng yên không một tiếng động, giống như một bóng ma bay xuống đất.

Viêm thật cẩn thận đi về phía trước một bước, bỗng nhiên sửng sốt, da thú dưới chân vừa dày vừa ấm áp, khi dẫm lên còn có cảm giác dẻo dai, hắn không khỏi đạp thêm hai cái, sự mềm mại này hoàn toàn khác biệt với da cừu ở Đại Yến, rốt cuộc là làm từ thứ gì vậy? Còn mang theo ấp áp, chẳng trách trong điện của Ô Tư Mạn cũng không đặt lò sưởi.

Viêm đi về phía long sàng, từ eo lấy ra một thanh chủy thủ(2), hàn quang lấp lánh, chém sắt như chèm bùn.

(2) Chủy thủ: dao găm, đoản kiếm.

Trên đường tới đây, hắn đã thiết kế ra hơn trăm kiểu chết cho vua Tây Lương, nếu không làm sao hắn có thể sống sót được trên con đường dài cát vàng mênh mông...!
"Hum!"
Một luồng khí nóng mang mùi tanh của dã thú phun thẳng vào đằng sau cái ót của Viêm, Viêm quay đầu lại, nhất thời hoảng sợ đến mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ào ào ra bên ngoài.

Trước mắt là một con sói màu trắng vô cùng to lớn, lớn hơn gấp mấy lần so với bất cứ con sói nào Viêm từng gặp ở Trung Nguyên.

Nó từ trên cao nhìn xuống, trừng một đôi mắt xanh u ám đầy vẻ nguy hiểm nhìn chằm chằm Viêm.

Mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên trán Viêm lăn xuống, hiện tại hắn chỉ cần há miệng ra là trái tim có thể nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng ngoại trừ gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt con sói, không bỏ qua tất cả các hành động của nó, Viêm cũng không nghĩ ra được biện pháp khác.

Đánh cũng đánh không lại, răng nanh và móng vuốt sắc bén của nó chỉ cần nhẹ nhàng vẩy một cái là có thể xé xuống một tầng cả da lẫn thịt từ trên người của hắn.

Nhưng không đánh cũng không được, chẳng lẽ hắn tốn hết trăm cay ngàn đắng tới đây, là để trở thành bữa khuya của con sói này sao?
Con sói trắng nhăn nhăn cái mũi, nhe răng nanh màu trắng lạnh lẽo ra dữ tợn đe dọa, Viêm không khỏi nắm chặt chủy thủ trong tay, cũng tự nhắc nhở mình: "Bình tĩnh, không đến vạn bất đắc dĩ thì không thể xúc động."
Đột nhiên, đầu con sói tiến đến gần đỉnh đầu Viêm, tỉ mỉ ngửi tóc hắn, nước miếng tanh hôi chảy xuống tí tách.

Tuy rằng Viêm thật sự rất ghét bỏ nhưng lại không thể động đậy, sợ rằng một khi con sói bị kích thích, sẽ há mồm nuốt luôn đầu hắn!
Sói trắng liên tục ngửi từ tóc cho đến cả mặt của Viêm, nó dùng cái mũi ướt sũng lại lạnh như băng cọ lên gò má tái nhợt của hắn.

"Nhe răng..."
Vẻ mặt của sói trắng dường như tỏ ra khinh thường hừ nhẹ một tiếng, quay đầu qua một bên, bỗng nhiên nó mở cái mồm to đỏ như máu ra ngáp một cái thật lớn, sau đó quay ngược thân mình, lắc lắc cái đuôi sói to mọng, đưa mông về phía Viêm cùng long sàng, nằm sấp xuống ngay tại chỗ, cuộn người lại thành một cái đệm hương bồ, tiếp tục ngủ ngon.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của sói trắng, Viêm bất giác đè lại ngực trái, cảm giác thật giống như vừa nhặt trở về một cái mạng.

Có điều chuyện này cũng phải cảm ơn vua Tây Lương đã nuôi dưỡng nó thành như vậy.

Một con sói mập mạp, đẹp đẽ chứ không dùng được.


Ngay cả thích khách tới cửa cũng đều bỏ qua.

Viêm xuýt xoa ở trong lòng, chặn ngang vuốt xuống mồ hôi lạnh trên trán, đi đến bên cạnh long sàng.

Long sàng rất lớn, đầu giường tựa như trăng lưỡi liềm, hai đầu nhòn nhọn treo lên một tấm màn gấm màu trắng bạc.

Cách bức màn, Viêm thấp thoáng nhìn thấy Ô Tư Mạn đang nằm ở đằng kia, hắn dùng mũi dao thăm dò đẩy nhẹ tấm rèm ra.

Cuối cùng cũng gặp được.

Ô Tư Mạn nằm thẳng trên chiếc giường mềm mại, lư hương bằng bạch ngọc bên cạnh giường bay lên mùi hương hoa như có như không.

Mái tóc màu bạc của Ô Tư Mạn giống như ánh trăng trút xuống trên gối đầu bằng gấm.

Khuôn mặt của hắn vẫn giống như trong trí nhớ của Viêm, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt đẹp giống như cánh hoa.

Cho đến bây giờ, hắn là nam nhân có bộ dạng đẹp nhất mà Viêm đã từng thấy.

Không, không chỉ là xinh đẹp, mà còn tươi tắn, lộng lẫy.

Chỉ riêng mái tóc bạc sáng bóng đã khiến cho người ta phải ghé mắt.

Viêm còn nhớ rõ, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở hồ nước nóng, hơn nữa còn đúng lúc hắn đang trần truồng.

Khoảnh khắc nhìn thấy hắn khi ấy, Viêm còn nhìn mặt hắn chằm chằm, trong đầu khiếp sợ đến mức trống rỗng, cứ ngỡ là tiên nữ từ trên trời hạ xuống nhân gian.

Ô Tư Mạn thật sự là đẹp đến mức làm người ta phải kinh hãi —— nhưng con người hắn đẹp bao nhiêu, thì trong lòng lại xấu xa bấy nhiêu!
Viêm hơi nheo mắt lại, cũng không hề quên Ô Tư Mạn thất tín bội nghĩa như thế nào.

Ngoài miệng thì nói "liên minh kết nghĩa", sau lưng lại sớm đã cùng "kẻ địch" mà đời này Viêm căm ghét nhất bắt tay hợp tác với nhau, hại hắn vô cùng thê thảm.

Nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, Viêm thấy đau dạ dày, nhìn thấy Ô Tư Mạn nằm trên giường ngủ say sưa ở ngay trước mắt, lửa giận trong lòng càng bốc lên cao.

Sao hắn có thể ngủ một cách yên ổn như vậy được chứ?
Viêm âm thầm nghiến răng, lại suy nghĩ đến những gian khổ mình phải chịu suốt dọc đường: bị đạo phỉ đuổi giết, lạc đường trong hoang mạc, lương khô hết lại còn rơi vào cát lún, làm bạn với xương trắng, đi cùng độc trùng.

Nếu không phải hắn có võ nghệ đầy mình thì đã sớm chết giữa đường, ngay cả người nhặt xác cũng không có!
Không chút suy nghĩ, Viêm giơ tay chém xuống, đâm mạnh về phía mặt của Ô Tư Mạn.


Một tiếng "đông" vang trầm thấp, mũi đao hoàn toàn đâm sâu vào ván giường hoa lệ trên đỉnh đầu Ô Tư Mạn, Viêm dừng lại một chút sau đó tiếp tục xoay chủy thủ, vẽ một đường ngang thật sâu trên đầu giường.

Ô Tư Mạn là hoàng đế của Tây Lương, hoàng huynh có ý định cùng hắn kết minh để vùng Tây cương của Đại Yến được thái bình vững chắc.

Bản thân Viêm là Thân vương của Đại Yến, đương nhiên biết không thể làm trái quốc sách, nhưng nên tức giận thì vẫn phải tức giận.

—— "Ngốc."
Vì vậy Viêm muốn khắc một chữ "ngốc", ngày mai khi Ô Tư Mạn thức dậy nhìn thấy trên đầu có một chữ "ngốc" chắc chắn sẽ tức đến thất khiếu bốc khói.

Viêm bật cười ở trong lòng: "Nếu không cẩn thận bị tức chết vậy thì càng tốt."
Từng nét bút khắc đều rất để tâm, vụn gỗ sột soạt rơi xuống, đến một bút cuối cùng Viêm càng dùng thêm sức, nhưng mũi đao lại không biết là đụng phải cái gì bị mắc kẹt lại.

"Hả?" Viêm rút rút, chủy thủ không nhúc nhích tí nào, chỉ có thể dùng sức để nhổ ra!
"A." Rốt cuộc chủy thủ cũng bị rút ra, nhưng thân thể của Viêm lại không khống chế được nghiêng về phía trước, đôi tay ấn lên gối một cái, vội vàng dừng lại.

Gần quá! Mũi của hắn gần như đụng tới trán của Ô Tư Mạn.

Viêm không khỏi nín thở, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy mồ hôi từ trên trán đang chảy xuống.

Nếu nó theo hai má rơi xuống, rất có khả năng sẽ rớt vào trên mặt Ô Tư Mạn.

Viêm lập tức cứng đờ, sợ chỉ cần mình khẽ động sẽ làm mồ hôi nhỏ giọt.

Viêm liều mạng dùng khóe mắt liếc giọt mồ hôi kia, còn duỗi đầu lưỡi ra để đón lấy, nhưng rất nhanh hắn đã cảm thấy làm như vậy căn bản là vô dụng, đầu lưỡi sao có thể với đến được.

"Đúng rồi!" Viêm nghiêng mặt qua một bên, như vậy mồ hôi sẽ không chảy xuống dưới nữa, thật là cơ trí!
"Vĩnh Hòa Thân vương, ngươi ở trên người bổn vương chơi vui vẻ như vậy sao?" Một giọng nói sâu kín vang lên ở phía dưới gương mặt Viêm, giống như tiếng vọng ngân nga khi đầu ngón tay không cẩn thận gảy đến dây đàn.

Viêm giật mình cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy Ô Tư Mạn đang ưu nhã giương mắt.

Cặp mắt trong suốt như băng, xanh biếc như ngọc nổi bật dưới hàng mi dày màu bạc như nhìn thẳng đến tận đáy lòng Viêm, dường như có thể nhìn thấu được tất cả suy nghĩ trong đó.

"—— Ngươi giả bộ ngủ hả?"
Mồ hôi lạnh rơi xuống, Viêm bắn eo lên muốn trốn, nhưng động tác của Ô Tư Mạn cũng không chậm, bàn tay mang nhẫn ngọc lục bảo dồn sức nắm chặt lấy cổ tay phải của Viêm đè xuống giường, nháy mắt tình thế bị đảo ngược.

Viêm ngã lên giường, sống lưng bị hãm sâu vào trong chiếc đệm mềm mại.

Ô Tư Mạn bắt được hai tay của hắn, không chút khách khí đè hắn dưới thân.

"Nếu bổn vương không giả bộ ngủ, làm sao có thể biết được Thân vương thừa dịp ban đêm lại đưa tới một lễ vật đặc biệt đến như vậy." Ô Tư Mạn nâng mắt nhìn về phía ván giường thì thầm: "Ngốc..."
"Thật không dễ dàng nha, chữ của Đại Yến nhiều nét bút như vậy ngươi cũng có thể nhận ra được." Viêm trừng mắt cười nhạo Ô Tư Mạn.

"Ngốc ngược lại thật sự là ngốc." Ô Tư Mạn liếc nhìn Viêm đang tức giận bốc lên tận trời, bình tĩnh nói.

"Ngươi!" Sao Viêm có thể không nghe ra Ô Tư Mạn đang trào phúng ngược lại: "Ta là đặc sứ của Đại Yến, ngươi lại dám nói ta ngốc!"
"Không phải ngươi cũng dám ở đầu giường của bổn vương khắc chữ cho hả giận sao? Đây chính là gỗ vân đàn nghìn năm....!Thôi." Ô Tư Mạn bỗng nhiên mỉm cười nói: "Thuần Vu Viêm, chuyện cũ xem như bỏ qua, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"
"Rốt cuộc là ai dạy chữ của Đại Yến cho ngươi, chuyện cũ sẽ bỏ qua nhưng không phải dùng trong lúc này!" Viêm vừa gân cổ nói vừa âm thầm phát lực, ý định hung hăng đá Ô Tư Mạn một cái.


Nhưng mà...!
"Ồ?" Viêm chớp chớp mắt, thân thể cảm thấy rất kỳ quái, toàn bộ gân cốt giống như bị rút đi nháy mắt không còn sức lực.

"Ngươi chắc chắn rất thắc mắc, rõ ràng ngươi có công lực thâm hậu như vậy, tại sao lại không thể phát ra dù chỉ là một chút?" Ô Tư Mạn mỉm cười nhìn Viêm, nụ cười này giống như một vò rượu được ủ lâu năm, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở làm người say mê.

Thế nhưng Viêm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhìn Ô Tư Mạn đang liếc mắt một cái ngắm chiếc lư hương rồi nói tiếp: "Đây là mê hương do Tây Lương đặc biệt chế tạo, tên là Hồ điệp túy.

Đối với người bình thường nó chỉ là một loại hương thơm, nhưng đối với những thích khách có võ nghệ cao cường...!thì nó sẽ trở thành độc dược cướp đi công lực."
"Cái gì?" Viêm bị chấn động, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Cướp đi công lực sao? Sao có thể như vậy được!"
"Không có gì là không thể, chẳng lẽ ngươi cho rằng tẩm điện của bổn vương to như vậy, thật sự sẽ không có một biện pháp phòng vệ nào chứ? Ô Tư Mạn cười.

Mê hoặc lại mang theo tà ác, một đầu tóc bạc trơn bóng, mềm mại giống như vầng trăng mông lung tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

"Ngươi thật hèn hạ, không biết xấu hổ! Đồ tiểu nhân!" Viêm tức giận đến nỗi đôi mắt đều đỏ lên: "Mau đưa thuốc giải!"
"Hương này không có thuốc giải." Ô Tư Mạn không nhanh không chậm nói: "Nhưng mà ngươi yên tâm, mặc dù hương này đã thấm vào bên trong phế phủnội tạng của ngươi nhưng nó sẽ dần dần hóa giải, chỉ là lúc này mặt trời đã lên cao cũng không nói chính xác được."
"Thời gian bao lâu?" Từ lời nói của Ô Tư Mạn, Viêm nghe ra được thuốc này rất lâu mới mất tác dụng.

"Ít thì mấy ngày, nhiều thì..." Ô Tư Mạn cười tỏa sáng.

"Mặc kệ là mất bao lâu, nhưng nó thật sự sẽ được hóa giải chứ?" Viêm trừng mắt nhìn Ô Tư Mạn hỏi.

"Đúng vậy." Ô Tư Mạn gật gật đầu: "Công lực của ngươi sẽ khôi phục lại."
Nghe được công lực có thể khôi phục lại, Viêm tạm thời thở phào, sau đó nghĩ mất đi công lực cũng không phải bị chặt đứt tay chân, vẫn là có thể đánh nhau được.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Viêm giơ chân đá một cái mạnh mẽ, Ô Tư Mạn bị bất ngờ suýt chút nữa đã trúng chiêu, nhưng hắn vẫn nhanh nhẹn né qua một bên đồng thời buông lỏng Viêm ra.

Viêm ngay lập tức đi lấy thanh chủy thủ ở đầu giường, Ô Tư Mạn cũng muốn cướp lấy chủy thủ, hai người quấn lại giao đấu.

Lúc vô tình đá ngã lăn giá cắm nên ở bên giường, bởi vì không muốn kinh động đến thị vệ ở ngoài điện, Viêm nhanh chóng xoay người đỡ lấy.

Không nghĩ tới Ô Tư Mạn lại phối hợp với hắn như vậy, tạm thời dừng động tác, đợi Viêm đưa giá cắm nến đặt về chỗ cũ, Ô Tư Mạn mới vặn đầu vai Viêm, áp hắn lên giường một lần nữa.

Mặt Viêm bị đè trên gối đầu, nghẹn sắp không thở nổi, buồn bực lên tiếng mắng: "Ngươi là đồ khốn nạn! Trong miệng không có một câu nói thật, bán đứng ta còn chưa nói lại còn muốn dụ dỗ Nhu nhi của ta!"
"Bổn vương là thật lòng mời công chúa Kha Nhu đến Tây Lương dạo chơi, nhìn phong cảnh ngoại quốc, ở đâu ra dụ dỗ như ngươi nói?" Ô Tư Mạn trưng ra vẻ mặt vô tội.

"A, đừng nghĩ là ta không biết ngươi đang bàn tính cái gì, ngươi muốn vây hãm Nhu nhi ở chỗ này, sau đó mặt dày mày dạn cầu hôn nàng.

Có công chúa Đại Yến tọa trấn ở Tây Lương, sau này Tây Lương còn lo cái gì nữa? Muốn tiền có tiền, muốn lương thực có lương thực."
"Viêm." Ô Tư Mạn cười, cúi người nói nhỏ ở phía sau tai Viêm: "Ngươi lấy được tin tức này ở đâu vậy?"
"Ta biết là ngươi quỷ kế đa đoan, đương nhiên đã phòng bị từ sớm." Viêm cố gắng quay mặt sang, trách cứ nói: "Ô Tư Mạn, ngươi nên chết tâm đi, hoàng muội của ta không vừa ý với ngươi."
"Sao lại thế được, lúc bổn vương ở hoàng cung Đại Yến làm khách, công chúa điện hạ còn đuổi theo bổn vương qua cả hai con phố."
"Đừng tự cho là đúng! Hoàng muội chỉ là tò mò khuôn mặt không giống người thường của ngươi mà thôi."
"Bổn vương không có tự cho là đúng, bổn vương chỉ muốn nói cho ngươi biết, đường dây tin tức của ngươi chỉ đúng một nửa."
"Cái gì?"
"Đúng là bổn vương muốn cùng hoàng thất Đại Yến liên hôn, còn người được chọn..." Ô Tư Mạn dừng một chút, cánh môi ấm áp gần như dán lên vành tai đỏ bừng vì tức giận của Viêm: "Là ngươi."
"Ta đã biết là ngươi không có ý tốt..." Vừa nói được một nửa, đôi mắt Viêm trợn tròn lên, ngạc nhiên nói: "Ngươi vừa nói ai cơ?".

Bình Luận (0)
Comment