Phụng Chỉ Hòa Thân

Chương 14


Hách Liên Ô La chưa kịp nói ra câu "cần phải nhai", thì đã nhìn thấy Viêm nuốt xong viên thuốc.

Viêm hít vào một hơi thật sâu.

Chưa kể thuốc này cũng rất có hiệu nghiệm, mới vừa nuốt vào dạ dày cũng đã có cảm giác thoải mái hơn một chút.

"Lần sau ngươi đừng ăn nhiều như vậy nữa." Hách Liên Ô La nói.

"Không phải ngươi cũng ăn nhiều à." Viêm trừng mắt liếc hắn một cái.

"Ta ăn rất nhiều." Hách Liên Ô La thở dài: "Cho nên tháp tư tế mới đuổi ta ra ngoài."
"Hả?"
"Ta là nha linh thuật sĩ, là tư tế cấp thấp nhất." Hách Liên Ô La cười nói: "Tới nơi này ít nhất sẽ được ăn cơm no."
"Ngươi bị người ta lừa rồi." Viêm lắc đầu: "Nhà ăn ở đây không phải mỗi ngày đều mở."
"Cái gì?"
"Nhưng mà vừa rồi ngươi ăn một bữa như vậy, chống đỡ ba ngày cũng không thành vấn đề." Viêm đứng thẳng eo dậy nói: "Được rồi, ta phải trở về nhà ăn."
"Ngươi còn muốn đi ăn nữa à?"
"Đi chiếm chỗ cho Y Lợi Á." Viêm xua tay nói: "Hiện tại ta không có một chút khẩu vị nào."
Khi Viêm trở lại nhà ăn, Y Lợi Á đã tới, đang tìm hắn ở khắp nơi.

"Viêm, sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy?" Y Lợi Á lo lắng lôi kéo tay Viêm: "Lòng bàn tay cũng lạnh nữa, không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, chỉ là ăn no quá mà thôi." Viêm nhìn Y Lợi Á: "Ngươi mau ngồi xuống ăn cơm đi, không cần để ý đến ta."
"Ngươi..." Y Lợi Á còn muốn nói thêm cái gì, lại nhìn thấy Hách Liên Ô La đi vào, thẳng tới chỗ Viêm.

"Viêm, Y Lợi Á." Hách Liên Ô La còn chủ động chào hỏi.

"Ngươi còn đi theo ta làm gì nữa?" Viêm nói.

Hắn có chút hối hận vì trước đó mình đã quá tốt bụng, thấy Hách Liên Ô La đi lạc, không, Hách Liên Ô La không phải bị lạc đường, ban đầu bọn họ gặp gỡ như thế nào nhỉ.

Bỗng nhiên Viêm cảm thấy có chút nhớ không rõ.

Điều duy nhất hắn nhớ rõ là Hách Liên Ô La giúp hắn xách nước gội đầu.

Cho nên, chẳng lẽ người tốt bụng là Hách Liên Ô La mới đúng?
"Bọn họ bảo ta tự mình đi tìm chỗ ngủ." Hách Liên Ô La lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nhưng mà ta lại không biết phải đi đâu? Lều trại nào cũng đều đã có người."
"Vậy thì tới chỗ của ta đi." Không đợi Y Lợi Á từ chối, Viêm đã nói: "Ở đó không phải còn một cái lều trống sao, chỉ là bị hư hỏng rất nhiều chỗ.

"Có lều bạt vẫn dễ chịu hơn so với không có." Hách Liên Ô La vui mừng gật đầu: "Cuối cùng cũng không cần phải ngủ ngoài trời."
Ngủ ngoài trời, buổi sáng thức dậy nếu không phải toàn thân bị đóng băng, dính đầy đất cát thì chính là không biết đã bị con ma men nào tiểu lên trên người.

Y Lợi Á nhẹ nhàng kéo cánh tay Viêm, bất mãn mà nói thì thầm: "Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Sao lại đối tốt với một nha linh thuật sĩ như thế.


Lúc trước, Khổng Tước Hoa tới tìm ngươi, ngay cả sắc mặt tốt ngươi cũng chưa từng cho hắn."
"Khổng Tước Hoa tìm ta là không có ý tốt, không giống với hắn, ta thấy hắn chỉ là muốn tới lăn lộn để kiếm cơm ăn." Viêm nói: "Ở nơi như thế này, nhiều hơn một bằng hữu sẽ tốt hơn so với nhiều hơn một kẻ địch."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Y Lợi Á cảm thấy Viêm quá thiếu cảnh giác đối với người này.

Hoàn toàn không giống với cách làm việc của hắn, quả thực giống như...!bị ma ám vậy.

Chỉ có điều bản thân nha linh thuật sĩ rất giỏi giao tiếp, nói trắng ra là, có thể xem mặt mà gắp đồ ăn, rất có bản lĩnh khua môi múa mép.

Không biết hắn đã nói cái gì, mà đã chạm tới đáy lòng Viêm, bằng không Viêm cũng sẽ không xem một người vừa mới quen biết chưa đến nửa ngày là hữu hảo như vậy.

Y Lợi Á kiềm chế bất an ở trong lòng, quyết định đi theo Viêm một tấc cũng không rời.

Đoàn người trở lại doanh địa, Viêm chỉ vào một cái lều trại bị sụp đổ hết một nửa ở nghiêng đối phía diện nói: "Chính là cái kia, ngươi sửa sang lại một chút, là vẫn có thể sử dụng được."
"Cảm ơn ngươi." Hách Liên Ô La đi về phía đó.

Viêm cùng Y Lợi Á đi vào trong lều trại của mình.

Ban đầu khi mới vào đây, đỉnh lều của bọn họ cũng bị xiêu vẹo, nhìn giống như sắp sụp xuống.

Bọn họ phải dựng lại xà ngang một lần nữa, chỉnh đốn lại một chút mới coi như giống hình dạng của một cái lều bạt.

Đồ dùng trong lều trại rất đơn giản, một cái lò than, bên trên được đặt một cái nồi để nấu nước, hai cái chăn đơn trực tiếp được trải trên nền đất cát tạo thành hai cái giường ở hai bên trái phải.

Y Lợi Á còn tìm không ít cỏ khô để lót dưới đất.

"Cơm chiều ngươi đều ói ra hết, đối với dạ dày không tốt, để ta nấu cho ngươi chút nước uống." Y Lợi Á nhóm bếp lò lên, Viêm ngồi ở trên giường của mình, lật xem một quyển sách nhăn dúm dó dành cho trẻ con Tây Lương.

Hắn phải học bằng được chữ Tây Lương, mới có thể xem hiểu những quyển sách khó hiểu có liên quan đến thạch sơn.

Một nhánh cây khô, một mảnh nền cát, Viêm xem sách vài lần, rồi cầm nhánh cây học viết chữ Tây Lương.

"Dê đứng trên sườn núi, như mây phía chân trời, trắng trắng..." Đây là một bài hát của trẻ em, Viêm đọc còn thấy rất thú vị.

Y Lợi Á đang chờ đến lúc nước sôi, bèn vén trướng mành lên, nhìn trộm sang lều trại phía đối diện.

Không nghĩ tới, động tác của Hách Liên Ô La cũng rất nhanh, lều vải bị sụp đổ đã được căng lên một lần nữa, bên trong còn lộ ra ánh nến mờ ảo.

Y Lợi Á quay người lại, rót nước đã được đun sôi vào trong chén, dự định pha cho Viêm một ít trà để làm ấm dạ dày.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy, Viêm đã ôm sách ngủ từ lúc nào.

"Lại như vậy..." Tốc độ Viêm đi vào giấc ngủ quá nhanh, quả thực là vừa dính lên cái gối đã ngủ.


Có lẽ là vì ban ngày đã quá mệt mỏi, những chuyện Viêm phải làm còn nhiều hơn so với Y Lợi Á.

Bởi vì Viêm không giống với những thú đấu sĩ khác, toàn bộ việc nặng, việc dơ bẩn đều ném cho người giúp đỡ.

Viêm chẳng những tự mình làm xong phận sự thuộc về chính mình, còn thường xuyên giúp Y Lợi Á những việc lặt vặt.

Điều này làm cho Y Lợi Á cảm thấy Viêm đúng thật là không giống với những vương công quý tộc khác.

Y Lợi Á hốt ít đất cát dập tắt lửa trên bếp lò, rồi đặt nồi lại ngay ngắn.

Khi hắn đứng dậy đi tới mép giường giúp Viêm cởi giày vớ, thì bỗng nhiên có một người xốc trướng mành lên, trực tiếp đi thẳng vào.

"Ngươi..." Y Lợi Á quay đầu lại, đã nhìn thấy Hách Liên Ô La.

Khi hắn đang muốn hỏi Hách Liên Ô La, tại sao đi vào lại không hỏi một tiếng, thì một hòn đá đã nhanh, chuẩn, tàn nhẫn đánh trúng huyệt đạo của hắn.

Y Lợi Á mềm nhũn ngã trên mặt đất, mất đi ý thức.

Hách Liên Ô La đi đến bên cạnh Viêm, uốn gối ngồi xổm xuống, nhìn Viêm ngủ say không hề phòng bị, thì hơi mỉm cười.

Hách Liên Ô La duỗi tay cởi giày vớ của Viêm, rũ rũ hạt cát bên trong ra rồi đặt ở một bên.

Sau đó lại thay Viêm đắp chiếc chăn đơn bằng vải thô lên.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhất là khi duỗi tay nâng đầu Viêm đặt lên trên gối cỏ, ngón tay của hắn giống như đang vuốt ve một sợi lông vũ, hoàn toàn không đánh thức Viêm.

"Viêm", Hách Liên Ô La nằm nghiêng ở bên cạnh Viêm, nhìn hắn nói: "Bổn vương rất nhớ ngươi."
Ánh trăng bao phủ lòng sông khô cạn, một đội xe ngựa gần hai ngàn người, uốn lượn thành một đường dài mỏng manh trên sông.

Đi đầu là lá cờ nền đen chữ đỏ, thêu một chữ "Yến" thật lớn.

Đây là đội ngũ của Đại Yến đi sứ Tây Lương.

Đoàn xe cách thành Đan Dương, thủ đô của Tây Lương, cũng không xa, cho dù nhắm hai mắt để đi, không đến ba ngày cũng có thể tới cổng thành cao vời vợi kia.

Nhưng không biết là trúng phải tà thuật gì, đoàn xe cách thành Đan Dương càng gần, thì những chuyện phiền toái lại cứ theo nhau mà đến.

Đầu tiên là vô cớ lạc đường, rẽ trái rẽ phải ở lòng chảo to như vậy mà cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ, về sau mới phát hiện la bàn chỉ đường bị hư.

Sau khi ra khỏi lòng chảo giống như mê cung, không biết tại sao mọi người bắt đầu bị nôn mửa và tiêu chảy, ngay cả trâu, ngựa, lạc đà cũng đều không thể may mắn thoái khỏi.


Nhìn xem tất cả, cho dù là người hay là súc vật, đều có chung một dáng vẻ chân cẳng mềm nhũn.

Đoàn xe không thể không dừng lại, dựng trại đóng quân ngay tại chỗ, tìm kiếm nguyên nhân gây bệnh.

Ba vị thái y đi theo đoàn bận rộn muốn chết, kiểm tra thực hư từng cái ăn, uống, dùng nhưng cuối cùng lại không tìm ra được cái gì cả, chỉ có thể cúi đầu nói: "Có lẽ là do lặn lội đường xa, mệt quá."
Nhưng điều này lại làm thủ lĩnh sứ đoàn Thẩm Phương Vũ càng lo lắng.

Thẩm Phương Vũ, năm nay hai mươi ba tuổi, đôi mắt sáng rực, lông mày thanh tú, bên hông đeo trường kiếm, khí vũ hiên ngang.

Nhưng hắn không phải văn thần cũng không phải võ tướng, mà là một vị thiết ưng kiếm sĩ.

Nói đến "thiết ưng kiếm sĩ", ở Đại Yến không người nào là không biết, không người nào là không hiểu.

Đó là một tổ chức tình báo, ngọa hổ tàng long, do một tay Thái thượng hoàng Thuần Vu Hoàng Dạ sáng lập ra, hiện tại do Nhiếp chính vương Cảnh Đình Thụy quản lý.

"Thiết ưng kiếm sĩ" chỉ nghe mệnh lệnh của Hoàng thượng cùng Nhiếp chính vương mà hành sự, không thuộc về lục bộ.

Nhiệm vụ hộ tống Công chúa đi sứ rơi xuống trên đầu thiết ưng kiếm sĩ, có thể thấy Hoàng thượng có bao nhiêu lo lắng khi để Công chúa Kha Nhu đi sứ Tây Lương.

Thậm chí không ngại phá bỏ lễ nghi thông thường, để Thẩm Phương Vũ, văn võ song toàn, trời sinh tính tình trầm ổn, trở thành thủ lĩnh sứ đoàn.

Thế nhưng, ngón tay cái thô to của Thẩm Phương Vũ cọ sát lên hoa văn chim ưng khắc trên chuôi kiếm, trong lòng thầm than: "Gà mái già từ lâu đã biến thành vịt."
Hắn còn nhớ rõ ngày ấy, sau khi cho lui những người không liên quan, hắn kính cẩn quỳ gối trước xe loan của Công chúa, quỳ mời Công chúa xuống xe đi vào dịch quán, thì đột nhiên một cái chân nam nhân bước ra, quả thực là dọa hắn một cú sốc.

Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đã thấy Vĩnh Hòa Thân vương cười tươi như hoa xuân tháng ba, vô cùng mê người, còn vỗ thật mạnh lên đầu vai hắn nói: "Thật là ngại quá, đã làm ngươi hoảng sợ."
"Công chúa điện hạ đâu?" Trái tim của Thẩm Phương Vũ nhảy lên thình thịch, ngay cả hành lễ cũng đã quên, mà trực tiếp hỏi Thân vương.

Vĩnh Hòa Thân vương xuống xe, trước tiên duỗi duỗi cánh tay, nhấc nhấc chân, rồi mới tự nhủ: "Đường sá xa xôi, một nữ hài nhi sao lại phải chịu những nỗi khổ này, ở trong triều, ta cũng không có việc gì, nên thay Hoàng muội đi chuyến này.

"Hoàng thượng có biết việc này không?" Thẩm Phương Vũ nhanh chóng hỏi thăm.

"Lúc này chắc là đã biết." Vĩnh Hòa Thân vương cười cười, nhìn dịch quán vì tiếp giá Công chúa mà hoàn toàn đổi mới bài trí: "Ta đói rồi, đi, cùng nhau ăn cơm đi."
Thẩm Phương Vũ nói thầm trong lòng, nhưng vẫn đi cùng Vĩnh Hòa Thân vương vào dịch quán.

Đối với vị Thân vương được Hoàng đế vô cùng sủng ái này, Thẩm Phương Vũ cũng biết một ít.

Hắn không ra vẻ Vương gia, lại yêu thích kết giao anh hùng giang hồ khắp nơi.

Mới nhìn có vẻ chăm sóc Vĩnh Hòa Thân vương sẽ nhẹ nhàng hơn so với chăm sóc Công chúa Kha Nhu, bởi vì dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, trong lúc làm việc cũng có rất nhiều điều không tiện.

Nhưng đối với Thẩm Phương Vũ mà nói, một vị Thân vương luôn tự làm theo ý mình khó đối phó hơn nhiều so với một nàng Công chúa đáng yêu.

Hơn nữa bản lĩnh của vị Thân vương này cũng quá lớn, thế nhưng có thể đánh tráo Công chúa ở dưới mí mắt của hắn.

Chuyện này nếu là do kẻ trộm gây nên, đừng nói đầu của Thẩm Phương Vũ giữ không nổi, mà hơn một vạn thiết ưng kiếm sĩ cũng sẽ bị liên lụy.

Toàn thân hắn bất giác đổ mồ hôi lạnh, mà bản thân hắn từ lâu cũng đã không nếm trải cảm thụ "nghĩ mà sợ".

Trong lòng hắn còn sợ hãi đến mức ăn mà không biết mùi vị gì.


Ngược lại, Vĩnh Hòa Thân vương lại ăn uống rất thoải mái, một đĩa to gà cay, lại ăn liên tiếp thêm ba chén cơm lớn.

Ăn cơm xong, Thân vương cảm thấy thỏa mãn buông chén đũa, tôi tớ hầu hạ súc miệng.

"Thân vương điện hạ." Thẩm Phương Vũ vừa mới mở miệng, Vĩnh Hòa Thân vương đã giơ tay ý bảo hắn đợi một chút rồi nói sau.

Đợi Thân vương sửa sang lại xong, tôi tớ lại tiếp tục dâng lên một chung trà mới nữa, Thẩm Phương Vũ mới nói tiếp: "Điện hạ, trên công văn đặc sứ viết chính là Công chúa Vĩnh Hinh đi sứ Tây Lương..."
"Ngươi xem rồi sửa lại đi." Vĩnh Hòa Thân vương dùng nắp trà nhẹ gạt lá trà nổi trên mặt nước nói.

"Hả?" Thẩm Phương Vũ ngẩn ngơ: "Ngài muốn nói...!sửa và xóa trên công văn do Hoàng thượng ngự bút viết à?"
Thân vương "sách" một tiếng cực nhẹ, rồi nói: "Nghe ngươi vừa nói như vậy cảm thấy có chút không ổn.

Như vậy đi, ngươi mô phỏng ra thêm một phần, rồi dùng giấy kim hoa trang hoàng lại một lần nữa là được."
"Làm lại, bắt chước lại một lần nữa?"
"Đúng vậy." Vĩnh Hòa Thân vương nuốt xuống một ngụm trà, giọng nói càng thêm thanh thuận: "Bản thân ngươi là thiết ưng kiếm sĩ, vẽ lại một phần công văn hẳn là rất dễ dàng mà."
"Nhưng chuyện này..." Đây đâu phải là vẽ lại công văn gì chứ, chẳng phải nói rõ luôn là ngụy tạo công văn đi sứ rồi sao?
Đây là tội rơi đầu nha.

"Ngươi yên tâm, Hoàng huynh tuyệt đối sẽ không lấy đầu ta và ngươi.

Trong lòng hắn thật ra rất lo lắng khi để Nhu nhi đi sứ Tây Lương, đổi thành ta đi, buổi tối hắn còn có thể ngủ yên ổn hơn một chút.

"Thật...!Như vậy sao?" Thẩm Phương Vũ do dự.

Hắn cảm thấy Vĩnh Hòa Thân vương nói hình như cũng có chút đạo lý.

Ai cũng đều thấy được, mặc dù ngoài miệng Hoàng thượng không nói, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho an toàn của Công chúa.

"Việc này cứ quyết định như vậy đi." Vĩnh Hòa Thân vương buông chung trà sứ men xanh xuống, đứng người lên nói: "Chờ đến quan ngoại, chúng ta sẽ tách ra, chia làm hai đường."
Thẩm Phương Vũ còn đang đau đầu chuyện giả tạo công văn, một câu nhẹ nhàng bâng quơ "tách ra đi" làm hắn giống như bị kim đâm, cả người bỗng run lên, buột miệng hỏi: "Điện hạ, ngài nói cái gì?"
"Cả đại đội nhân mã từ từ chậm chạp như vậy, ngày tháng năm nào mới có thể đến được Tây Lương?" Vẻ mặt Vĩnh Hòa Thân vương quang minh chính đại nói: "Ta đi một mình sẽ nhanh hơn.

Ta đi trước chào hỏi vua Tây Lương một tiếng, cũng có thể nhanh chóng lên đường hồi phủ."
"Nhưng công văn thông quan cùng phù ấn đều chỉ có một bản, sao ngài có thể tách ra mà đi được?" Tròng mắt Thẩm Phương Vũ chưa bao giờ trừng đến mức trợn tròn lên như vậy.

Nếu người ở trước mặt không phải là Vĩnh Hòa Thân vương, hắn đã sớm dùng tay nắm lấy cổ áo mà lắc, lắc đến khi đầu đối phương trở nên tỉnh táo một chút.

Không có công văn thông quan, còn mạnh mẽ xông quan, nếu không bị cung tiễn của thủ vệ bắn thành con nhím mới là lạ.

Ta còn có ấn tín của Thân vương, tạm thời có thể dùng đỡ." Thân vương ngáp một cái rồi nói: "Ta mệt rồi, đi lên nghỉ một lát, ngươi cứ tự nhiên."
Nhìn Thân vương tiêu sái lên lầu, chỉ để lại một bóng lưng cho hắn.

Thẩm Phương Vũ chỉ còn biết há hốc mồm.

Trước khi gặp Vĩnh Hòa Thân vương, hắn chính là thiết ưng kiếm sĩ được công nhận là người "gặp biến bất kinh".

Thẩm Phương Vũ rốt cuộc cũng đã biết, không phải hắn đủ trầm ổn, mà là chưa gặp được khắc tinh.

Mà khắc tinh đã định trong vận mệnh của hắn đó chính là Vĩnh Hòa Thân vương —— Thuần Vu Viêm!.

Bình Luận (0)
Comment