Phùng Mật

Chương 2

edit: Lựu Đạn

Lê Nhuận Du nghĩ muốn cùng giường với Dương nhị tiểu thư.

một ngày trời ấm gió mát, Mật Nhi nghe Lệ Nhuận Du nói với Lệ Nhuận Mộng rằng, sẽ đến tửu lầu Tân Phong gặp Dương nhị tiểu thư, Mật Nhi có ý muốn lén lút đi theo, không nghĩ là hắn sẽ tự mình ôm côtrong ngực mang đi cùng, cả chặng đường đều không chi nàng ló nữa cái đầu ra ngoài, ngồi xe ngựa mà chậm rãi đi gặp ý trung nhân.

Lại nói, Mật Nhi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dương nhị tiểu thư, so với người trong tranh lại giống nhau như đúc, khí chất thanh nhã, đoan trang, dịu dàng, nhìn thấy Lệ Nhuận Du, từng mỗi cử chỉ đều là ngượng ngùng, thấy Lệ Nhuận Du trước ngực phồng to ra, có chút hoài nghi rằng hắn đang giấu thứ gì đó, lại không cần hỏi đến, muốn nói lại thôi, nhiều lần nhìn hắn, mà Lệ Nhuận Du cũng biết cơ hội đến rồi, mỉm cười nói “Uyển Uyển, ta có món quà muốn tặng cho nàng.”

“Là gì vậy?” Dương Uyển không dám nhìn hắn, cúi đầu nhìn ngón tay mình, hỏi nhỏ.

Lệ Nhuận Du liền đem tiểu hồ ly giấu trong ngực ra, đưa đến trước mặt Dương Uyển “Đây là do ta cứu được trên núi, mấy tháng nay dưỡng thương khá tốt, khi cứu nó, ta đã nghĩ muốn tặng nó cho nàng.”

Dương Uyển nhìn thấy một tiểu hồ ly toàn thân trắng muốt, giật mình,lại nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên đứng trước mặt, hai mắt hẹo dài đen nhánh, trong suốt đến rõ ràng, khí chất tựa như ly rượu độc, có thể mê hoặc người khác say đắm đến không lối thoát.

Tinh thàn Dương Uyển có chút không yên, trước ôm lấy tiểu hồ ly đến, lại để ý đến cổ đỏ bừng của tiểu hồ ly, cả mặt và hai tai cũng đỏ, nhất thời kinh ngạc nói “Nó làm sao vậy, không phải là bệnh chứ?”

Lê Nhuận Du cũng rất kinh ngạc, cúi người xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt tiểu hồ ly cũng đỏ hồng, càng cảm thấy kỳ quái.

hắn nào biết Mật Nhi đang rất phẫn nộ cùng ủy khuất.

Mật Nhi nào biết hắn cứu mạng nàng, nuôi nấng nàng mấy ngày nay, nuôi nàng đến trắng trẻo mập mạp, thì ra là nghĩ đến chờ nàng hết bệnh rồi sẽ tặng cho ý trung nhân của mình.

Có lẽ, nếu không vì muốn lấy lòng Dương nhị tiểu thư, có lẽ lúc trước hắn cũng sẽ không cứu nàng.

hắn cứu nàng không phải không toan tính, nàng vậy mà lại còn nhớ thương hắn, một lòng suy nghĩ sẽbáo ơn cho hắn.

Hốc mắt Mật Nhi chua xót, nhìn thấy Lệ Nhuận Du còn tò mò muốn ghé đến nhìn, uất ức nức nở mấy tiếng nho nhỏ, vặn mông trông vào lòng ngực Dương Uyển.

Lệ Nhuận Du nhíu mày, tiểu hồ ly này bình thường rất thích dính lấy hắn, sao hôn nay tính tình giống như thay đổi hoàn toàn?

Dương Uyển vồ về nhè nhẹ lên đầu tiểu hồ ly, nói với Lệ Nhuận Du “Nhuận Du ca ca, muội muốn ăn bánh đường.”

Nàng gọi thật thân mật, Lệ Nhuận Du vô cùng hưởng thụ, khóe môi chứa đầy ý cười ấm áp, ôn nhu nói“Vậy nàng chờ ở đây, ta đi một lát sẽ về ngay.”

Dương Uyển gật đầu mỉm cười nhìn theo hắn đi ra ngoài, rồi lẫn vào dòng người biến mắt, ý cười chậm rãi thu lại.

Nàng rũ ánh mắt, không chút để ý mà vuốt ve tiểu hồ ly trong ngực, cảm xúc mềm mại mà ấm áp, bỗng chốc lồng ngực liền trống trãi, tiểu hồ yêu vậy mà lợi dụng lúc nàng không chú ý chạy đi mất.

Mật Nhi nhảy lên cửa sổ, nhìn về cánh rừng nhuộm màu lá phong xa xa ngoài cửa sổ, gió thu dịu dàng vuốt ve sống lưng nàng, giống như quay về thời gian ba tháng trước hắn cứu nàng, bây giờ đã khôngthể quay lại được.

“Tiểu hồ ly, chỗ đó nguy hiểm lắm, mau trở về trong lòng tỷ tỷ nào.” Giọng nói dịu dàng của Dương Uyển vang lên ở phía sau.

Mật Nhi cũng không quay đầu lại nhìn, đã thả người nhảy xuống, Dương Uyển sợ đến hét chói tai, lập tức bổ nhào lại cửa sổ, vốn tưởng rằng sẽ thấy được một cảnh máu thịt lẫn lộn vậy mà chỉ thấy bên ngoài cửa sổ người người vẫn cứ qua lại, không hề thấy bóng dáng tiểu hồ ly nơi nào.

Dương Uyển nhìn về căn nhà phía xa, có khói lữa bốc lên, nuốt trọn không ít mạng người, hoảng sợ lùi về phía sau, nước mắt cũng chảy dài.

Ngày tiểu hồ ly biến mất, ánh hoàng hôn vẫn rực rỡ lẫn trong mây, một ngọn lửa lớn đã đem cửa hàng phía đông đốt cháy thành một mảnh đỏ rực.

Nhị thiếu gia của Lệ gia, tuổi còn trẻ cũng ở trong đó, may mắn nhặt được một mạng, xà nhà đè trênngười hắn, mệnh căn không thể đứng dậy, không thể thú thê sinh nhi tử được, so với cái chết cũng không khác gì mấy, người người tiếc nuối không thôi.( liệt nữa thân dưới, dẫn đến không mần ăn gì được.)

............

Thời gian nhanh như nước chảy.

Ba năm sau, Thanh Khâu.

Lão tam bấm ngón tay tính toán, hôm nay là ngày tiểu muội viên mãn hóa hình người, liền ngồi xổm trước cửa động của muội muội, chờ liền ba canh giờ, chờ đến khi mặt trời xuống núi, rót cuộc muội muội cũng chờ được muội muội xuất quan.

“Ca ca, Mật Nhi nhớ ca.” Tiểu muội bổ nhào lòng ngực hắn khốc to.

Lão tam lau nước mắt của tiểu muội, đôi mắt như sao trời, mỉm cười nói”Khóc cái gì, đây không phải đãthấy huynh sao.” Lại đem tiểu muội kéo đến trược mặt, đánh giá cao thấp, lại phát iện nàng tu luyện được cái hình người thật hoàn hảo.

Mắt đen, môi đỏ da trắng như tuyết, đẹp tựa sao trời, cười một cái, nheo mắt một cái cũng làm kinh tâm động phách, làm cho thân là ca ca như hắn suýt nữa cũng khó mà cầm lòng, tiểu muội còn khônghiểu, chỉ biết cười ngây ngô.

Lão tam nói lời sâu xa “Bây giờ muội đã trưởng thành, ca ca có đôi khi cũng không thể bảo vệ được muội.”

Mật Nhi nghe được những lời này, vô cùng kinh ngạc “Ca ca, huynh vì sao lại nói những lời này?”

Lão tam không nói, lại đưa tay ra sau mông Mật Nhi, vén váy lên, quả nhiên là sờ đến cái đuôi đầy lông xù xù...

“Í, sao lại còn cái đuôi này?” Mật Nhi ngây ngốc mà nhìn cái khúc đuôi nằm trên tay lão tam, vô tình nhận ra đây là cái đuôi của mình, đầu óc mù mịt nghi ngờ “Chẳng lẽ do muội tu luyện chưa tốt?”

“Mật Nhi, muội cần phải đi làm một chuyện.”

Mật Nhi cực kì tò mò, đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn “Chuyện gì ạ.”

“Báo ân.” Lão tam nói “Chỉ cần muội báo ân xong, trời cao sẽ thu đi đuôi trên mông của muội, đến lúc đó muội muốn du ngoạn nhân gian bất cứ nơi nào, cũng sẽ không có ai nhận ra muội là yêu cả, ca ca cũng sẽ không ngăn cản muội.”

Mật Nhi lại nhớ đến chuyện cũ không ui khi trước, hầm hừ nói “ Ca ca, hắn chính là người bạc tình.”

Lão tam rõ ràng là biết nàng nói ai hỏi “ hắn ta phụ tình muội sao?”

“Cái đó thật không có.”

Mật Nhi còn muốn nói lại bị lão tam túm cổ áo, trước mắt liền thay đổi, vèo một cái đã đến cửa Lệ gia.

“Ca ca, vì sao huynh lại đưa muội đến đây?” Mật Nhi chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

Lão tam cười nhưng không nói, lập tức đưa nàng đi lên phía trước.

Theo cảnh vật chuyển dời, cảnh tượng ba năm trước đọng lại trong đầu Mật Nhi từng chút một hiện ra, đình hóng gió bên hồ, cửa động giả sơn, rồi đình viện quen thuộc, so với sự náo nhiệt của ba năm trước thật sự bất đồng, hiện tại chỉ toàn mùi tử khí.

Giàn nho trong viện kết đầy mãn nhện, cửa phòng đóng chặt, phòng chính hình như có người ở, Mật Nhi chần chờ không đi, lão tam dịu dàng xoa tóc nàng “đi vào nhìn một cái cũng không quá, hắn sẽ khôngnhìn thấy chúng ta đâu.”

Mật Nhi nhấc chân đi vào phòng, mùi thuốc ập vào mũi, màn giường buông xuống, bên trong có người nằm, nằng chậm rãi bước đến, tay xuyên qua màn, sờ đến một khuôn mặt lạnh lẽo bên trong, tức khắc liền hãi hùng khiếp vía, lập tức đi vào bên trong giường.

May mà nhìn thấy không phải là xác chết, trong lòng Mật Nhi thở nhẹ một hơi, lại nhìn thấy nam nhân tuấn lãnh nằm trên giường, khí sắc tái nhợt suy yếu, giống như tờ giấy mỏng, véo là sẽ rách bươm, có chút nào giống với dáng vẻ năm xưa.

Mật Nhi khó chịu trong lòng, nước mắt liền tuôn rơi, Lệ Nhuận Du nằm bên dưới dường như cảm nhận được chút nước lạnh lẽo trên mặt, mí mắt khẽ động, rồi lại nhắm chặt, hờ hững.

“Đứng lên đi,” Lão tam kéo nàng đứng dậy, mắt nhìn mỹ nam nhân ngủ tren giường “Ba năm trước đây, một trận lửa lớn đã làm hắn tổn hại nữa thân dưới, dẫn dến việc đính hôn thất bại, mấy năm nay hắncũng không cho người hầu hạ, chiều theo ý muốn nằm liệt trên dường của hắn.”

Chuyện vừa nói ra, lại cười tủm tỉm với Mật Nhi đứng trước mặt,”Bất quá, bây giờ đã có muội đến đây, hắn được cứu rồi.”

Con ngươi xinh đẹp của Mật Nhi lộ vẻ hoang mang “Huynh có ý gì?”

Lão tam lại mỉm cười không nói.
Bình Luận (0)
Comment