Câu chuyện về máy đóng cọc và chim hoàng yến được kể từ 8 giờ tối hôm nay đến 6 giờ sáng hôm sau.
Nhưng hơn nửa tổng số thời gian chim hoàng yến nằm trong trạng thái đời hư ảo đưa em vào cơn mê, chỉ nhớ rõ hình như cuối cùng mình đã khóc to một tiếng, run rẩy tiểu tiện ra giường!
Đến ngày hôm sau anh đột nhiên bật dậy, rất muốn biết liệu hôm qua mình có làm hành động xí hổ kia không?
Đáng tiếc là sau khi anh tỉnh lại, phát hiện mình không còn nằm ở giường trong xe nữa, cũng không còn ở phim trường, không biết trở về căn nhà Tần tiên sinh mua cho anh như thế nào nữa, nghiêng đầu nhìn cơ ngực trần trụi của Tần tiên sinh, và đính kèm cả một dấu răng rất sâu trên cổ gã nữa.
Kim Hoài An chột dạ đỏ mặt, đảo mắt sang chỗ khác: Không có khả năng, chắc chắn không phải anh cắn đâu.
– Tỉnh rồi?
Tần Hước ngáp một cái, vẫn chưa mở mắt, tay ôm Kim Hoài An kéo vào trong ngực mình, chu môi hôn đỉnh đầu người kia, nói:
– Chào buổi sáng.
Kim Hoài An bị trêu chọc như thế, cứ luôn cảm thấy mông mình bị nong ra, e rằng đêm qua chơi high quá, bây giờ vẫn sót lại chút dư vị, anh rên một tiếng, duỗi tay xoa xoa mông, kết quả vốn chẳng phải dư vị gì cả, phía sau anh bị nhét một cây dược ngọc.
Kim Hoài An vẫn chưa quen lắm nhưng đối diện với Tần Hước tập kích đột ngột, Kim Hoài An cũng tự biết đuối lý, thế nên anh ngoan ơi là ngoan anh nghe lời không làm ra vẻ:
– Ừm, tỉnh rồi, sao Tần tiên sinh lại có thời gian rảnh đến tìm tôi vậy?
Tần Hước lười biếng đáp:
– Bởi vì nếu tôi không đi tìm em, có phải em sẽ quên mất tôi đúng không?
– Đâu nào đâu nào!
– Không sao đâu, không phải bây giờ em được nghỉ ngơi 2 tháng sao? Ngoan ngoãn ở nhà với tôi nhé?
Kim Hoài An lại nghiện quay phim chụp ảnh, vừa quay xong bộ này đã muốn tham gia gameshow truyền hình, muốn tham gia buổi tuyên truyền phim, còn muốn đến các đoàn phim khác học tập kỹ xảo biểu diễn của người khác, anh vội muốn bay lên, nào có thời gian rảnh?
Kim Hoài An không đáp nhưng Tần Hước biết anh đang nghĩ gì:
– Em còn nhớ trước kia đã đáp ứng gì với tôi không?
Kim Hoài An gật đầu.
– Nhưng có vẻ như em không thực hiện được lời hứa của mình, tôi cần gì phải nuôi một bạn giường không nghe lời chứ? – Giọng Tần tiên sinh rất lãnh đạm.
Kim Hoài An vốn đang mệt mỏi rã rời, nghe thấy Tần Hước nói như vậy thì lập tức trở nên sốt ruột.
Vị Tần tiên sinh này tài giàu nứt khố đổ vách, cũng rất giữ lời, nói sẽ cho anh tài nguyên là cho anh tài nguyên đứng đầu thật, dùng hết tài lực để push anh lên, trong nháy mắt Kim Hoài An từ trạng thái không nóng không lạnh gần lui về ở ẩn trở thành nam nghệ sĩ dù không có tác phẩm nổi bật cũng có cảm giác tồn tại.
Trong đó công lao của Tần Hước không ít, dàn staff của anh trực tiếp tổ chức một cuộc bình chọn sắc đẹp phạm vi khắp giới giải trí, thật ra đã điều động nội bộ chỉ định anh là quán quân của hoạt động này, kích thích phong trào toàn dân đi bỏ phiếu, lập tức thu về cho anh mấy triệu fan nhan cẩu.
Kim Hoài An đâu biết lợi dụng tư bản như thế nào đâu, kết quả được Tần Hước lại sắp xếp vô cùng nhuần nhuyễn.
Kim Hoài An nghĩ đến đây đột nhiên xuất hiện linh quang, nhìn Tần Hước trông có vẻ rất dễ nói chuyện bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng, vươn đến hôn nhẹ lên môi Tần Hước, nũng nịu một cách gượng gạo:
– Tần tiên sinh, tôi cũng muốn ở bên anh hai tháng lắm nhưng tôi sợ nếu hai tháng này tôi không có hoạt động gì, liệu mọi người có quên mất tôi không?
Tần Hước hơi hơi sửng sốt, làn mi dày dài che khuất ý cười dưới đáy mắt:
– Ồ? Ý của em là công việc của em quan trong hơn tôi sao, hửm?
Kim Hoài An nghẹn lời, dứt khoát điều khiển cơ thể mềm như bông của mình khóa ngồi lên trên người Tần Hước, hôn người đàn ông kém anh 9 tuổi này vài cái, nói:
– Xin anh đó… Cảm ơn anh nha!
– Em cảm ơn tôi như vậy thôi sao? Chỉ hôn vài cái thôi?
Kim Hoài An thầm nghĩ mình còn làm gì được nhỉ? Mình đã bán thân cho gã, ngoại trừ cơ thể thì còn gì đâu?
Thấy chim hoàng yến sửng sốt, Tần Hước tốt bụng nhắc nhở:
– Thế này nhé, chúng ta chiết trung* được không?
– Chiết trung?
– Nghĩa là hai tháng có 60 ngày, cứ cách một ngày chúng ta làm một lần, tổng cộng cần làm 30 lần.
Thời gian một lần tôi tính rẻ cho em là 4 tiếng, nhân lên là 120 tiếng, chỉ cần em tranh thủ thời gian cho tôi làm đủ 120 tiếng, tôi sẽ mặc em bay, nhưng nếu không đạt đến 120 tiếng thì em sẽ bị trừng phạt, phạt em phải ‘nghỉ hưu’ một năm, cùng tôi đến núi sâu rừng già trải qua thế giới hai người…”
Chim hoàng yến vừa nghe thấy thế, nghĩ thầm 120 tiếng cũng không nhiều lắm nên không nhiều lời nữa, lập tức đồng ý:
– Được! Thành giao!
Tần Hước cũng cười.
*(Chiết: gẫy; trung: giữa) Có tính chất trung hoà một cách máy móc những quan điểm khác hẳn nhau.
.