Bắt đầu từ lúc ấy, chắc trong khoảng nửa năm, Kim Hoài An nhận đủ lạnh nhạt và chèn ép, rõ ràng mang một vẻ ngoài xinh đẹp, được trời cao phú cho tài năng mà lại không biết vận dụng, ngại mất mặt, làm không đủ ăn.
“Trùng hợp” làm sao, trong giây phút Kim Hoài An bất lực nhất, hoài nghi sự kiên trì của mình có đáng không, Lý thiếu gia đích thân gọi điện thoại cho anh, qua điện thoại, hắn không hống hách ra vẻ ta đây sỉ nhục anh như anh nghĩ, trái lại hắn hỏi anh giống như đang nói chuyện với bạn bè vậy:
– Anh Kim, em phát hiện dạo gần đây anh đăng weibo ngày càng ít, em biết anh không muốn kết giao bạn bè với em nhưng em vẫn muốn quan tâm anh hơn chút, em thật sự thích anh, hy vọng anh sống tốt, anh đăng weibo cho em biết anh còn khỏe nhé, được không?
Kim Hoài An không còn người thân bạn bè, đột nhiên nhận được lời hỏi han ân cần săn sóc của người khác bèn không so đo việc Lý thiếu gia dò tìm được số điện thoại của mình như thế nào.
Anh nghe thấy giọng mình run rẩy, nước mắt rơi xuống lã chã, đáp lại:
– Tôi…… sống không tốt lắm…… Lý thiếu gia, tôi có thể làm bạn với cậu, nhưng chỉ làm bạn thôi được không? Tôi không muốn làm việc đó……
Lý thiếu gia bên kia vội vàng nói:
– Được chứ! Em cũng đâu phải ác bá! Anh đang ở đâu? Em đi đón anh!.