Phùng Xuân

Chương 30

Lần này Diệp Phùng Xuân giận lắm, ngay cả ba lần gọi điện thoại trong ngày cũng trở thành những câu thăm hỏi sáo rỗng, ngoài bảo cậu ăn cơm đúng giờ, chú ý sức khỏe ra, một câu dư thừa y cũng không thèm nói với cậu.

.

Trước giờ chưa bao giờ bị ba lạnh nhạt như thế, cậu bé sợ hãi vô cùng. Mỗi ngày, ngoài những giờ tự học ra, thời gian còn lại hầu như cậu đều suy nghĩ: nếu như ba cậu không cần cậu nữa cậu phải tính sao, khi ngay cả việc ăn ngủ cũng điều là phản ứng có điều kiện do ba cậu điều khiển cậu mới có thể hoàn thành. Có đôi lúc cậu khó chịu đến muốn khóc thật to nhưng cuối cùng vẫn không thể khóc được.

Đến cuối tuần, chờ cả buổi sáng mà ba vẫn chưa gọi lại. Lúc đó Diệp Du Đồng bỏ cả bữa sáng, cậu vừa học bài vừa lo lắng cho đến giữa trưa nhưng vẫn không thấy tin tức gì. Sợ cha mình gặp chuyện gì, cậu do dự tới lui rồi chủ động gọi điện thoại cho Diệp Phùng Xuân.  Đang lo lắng không biết nên nói chuyện với ba như thế nào cho thật tự nhiên lại không ngờ điện thoại cứ đổ chuông mãi nhưng không có ai bắt máy.

Lần này Diệp Du Đồng thật sự luống cuống, đã xảy ra chuyện gì rồi? Ba đã đi đâu? Sao ba lại không nghe máy? Câu hỏi không ngừng đặt ra, cuối cùng cậu đành gọi điện thoại về nhà, chờ chốc lát bà Kỷ đã đi tới tiếp điện thoại.

"Ba cậu đang ở nhà! Y bảo không khỏe, cả ngày hôm nay cũng không xuống lầu, ngay cả điểm tâm cũng bảo người mang lên..."

Diệp Du Đồng nghe bà nói thế không khỏi lo lắng, ba bị bệnh rồi sao? Từ đó đến giờ theo như cậu biết thì người ba cần cù trong ấn tượng của cậu không bao giờ ngủ trưa, cho dù có mệt mỏi y cũng sẽ không nằm miết trên giường như thế, nhưng hiện tại ngay cả ăn cơm ba cũng không thể xuống lầu được, chẳng lẽ ba bị bệnh rất nặng?

Chỉ cần nghĩ đến đó, Diệp Du Đồng đã đứng ngồi không yên, cậu vội vã chạy ngay về nhà xem. Ít nhất cậu cũng phải xác định được trạng huống của ba hiện giờ, nếu không cậu sẽ không thể tập trung tinh thần học bài được.

Lén lút mở cổng vào, cậu cũng không lập tức đi ngay vào nhà mà lại vòng trở qua cây rã hương phía sau nhà. Như gặp lại người bạn già lâu năm,  Diệp Du Đồng đắm chìm trong làn gió mát mang theo mùi hương thoang thoảng trong tiết tháng hai. Tay nắm chặt, chân bước nhẹ lên, cậu ngồi gọn trên một cành cây rắn chắc.

Xuyên qua những tán lá đầu xuân, cậu trong thấy cha mình đang mặc chiếc áo ngủ tựa vào giường, một tay y chống đầu, tay kia thì cầm xấp giấy đọc gì đó. Nhìn dáng vẻ y như thế xem ra cũng không phải bệnh nặng gì, lúc này cậu bé mới thở phào một hơi.

Ba vẫn ổn, có lẽ ba chỉ vội xử lý công vụ nên quên gọi điện thoại cho cậu thôi, Diệp Du Đồng nghĩ vậy rồi định trở về trường chứ không muốn vào nhà gặp ba mình. Vừa muốn leo trở xuống, lại thấy cha cậu đột nhiên đứng dậy. Sợ bị ba trông thấy, Diệp Du Đồng đành phải ngồi im, tiếp tục nép vào tán lá.

Điều khiến cậu ngạc nhiên là lúc này bỗng có người đẩy cửa bước vào phòng riêng của Diệp Phùng Xuân. Căn phòng đó ngay cả cậu - một trong những chủ nhân của ngôi nhà này cũng không dám tự tiện ra vào, với lại cậu cũng không biết cậu trai trẻ đó, thoạt nhìn thì có lẽ vì anh ta nên ba cậu mới đứng dậy.

Nếu nói tự nhiên nhìn thấy một người xa lạ ở ngay trong phòng của cha mình, Diệp Du Đồng còn có thể lý giải được, nhưng hành động kế tiếp của cậu trai đó đã khiến cậu phải trợn mắt há mồm. Anh ta vừa bước vào phòng đã ôm chặt ba cậu không buông, hơn nữa còn chủ động hôn lên cổ, cằm ba cậu, còn ba cậu lại để mặc anh ta muốn làm gì làm, thậm chí còn tỏ vẻ thân mật vuốt vuốt tóc anh ta - Đó rõ ràng là những động tác ba hay âu yếm cậu mà...

Nhìn thấy hai người họ ôm ôm ấp ấp như thế, có lẽ quan hệ cũng không tầm thường, lúc này Diệp Du Đồng thật khó chịu. Cảm giác này hoàn toàn khác hẳn với cái cảm giác khi mẹ kế cậu còn ở chung với ba, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, khi đó cũng có đôi lúc cậu sẽ hâm mộ, ghen tị với Chu Ngọc San nhưng hiện giờ bản thân cậu cũng không biết tâm trạng của mình là như thế nào. Cậu thật rối, muốn quay mặt đi không nhìn họ nữa nhưng chẳng hiểu tại sao hình ảnh ấy lại như khắc sâu trong đầu cậu.

Lúc này Diệp Phùng Xuân bỗng xoay người qua ôm lấy cậu trai đó, đôi mắt sắc bén lại lia qua nơi Diệp Du Đồng ẩn núp, trên mặt y là vẻ khiêu khích, lôi cuốn thậm chí là cả một chút tà khí mà cậu chưa bao giờ trông thấy. Trong nháy mắt, Diệp Du Đồng đã nghĩ là ba đã nhìn thấy mình, cậu sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.

Chờ đến khi cậu mở hai mắt ra, căn phòng ở đối diện đã chẳng còn ai. Gió nhẹ lay bức màn, giống như những hình ảnh khi nãy chưa bao giờ xảy ra, Diệp Du Đồng cũng đã từng nghĩ: Phải chăng mình đã nằm mơ. Nhưng, những hình ảnh như xát muối đó vẫn còn như in, trước lúc cậu nhắm mắt lại dường như ba cậu đang cúi đầu xuống, có vẻ như sẽ hôn cậu trai nọ... Cậu lại bắt đầu cảm thấy tim mình nhói lên từng cơn, đau đến tận xương tủy.

Hãy cố quên đi!

Đột nhiên cậu lại thấy ghét chính mình. Không có dũng khí tới gần, lại chẳng muốn bỏ đi, Diệp Du Đồng, đến cuối cùng thì mày muốn cái gì? Cậu vốn nghĩ cậu và ba xa cách cũng đã rất đau khổ rồi, không ngờ khi chính mắt thấy ba ôm ấp người khác mới là nỗi đau như đứt từng đoạn ruột.

"Xuống đây!"

Giọng nói trầm mạnh của ba cậu từ dưới tán cây vang tới, đó là một câu mệnh lệnh không có chút tình cảm nào.

Lần đầu tiên trong đời không muốn nhìn thấy ba mình, Diệp Du Đồng cũng đã quên mất chuyện khi nào thì ba phát hiện ra mình, cậu cố chấp ngồi miết trên cây, nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Sau một hồi yên ắng, Diệp Du Đồng bỗng nghe thấy tiếng sột soạt bên dưới. Mở mắt ra, cậu lại phát hiện người cha luôn luôn quần áo chỉnh tề, cử chỉ tao nhã của cậu đang muốn trèo lên cây!

"Ba đừng lên đây!" Diệp Du Đồng la toáng lên, đột nhiên cậu thấy vừa tức giận lại vừa không biết làm sao, rốt cuộc thì ba muốn làm gì, “Ba xuống đi..."

Giống như không nghe thấy gì, Diệp Phùng Xuân đã trèo tót lên khiến Diệp Du Đồng giận dữ, cậu đá chân vào không trung làm bộ uy hiếp không cho y trèo lên nhưng vẫn không thể nào làm lung lay ý chí kiên định của y được. Sau mấy lượt gian nan cuối cùng y cũng đã ngồi được bên cạnh con, giam chặt thân thể con trong phạm vi của mình. Bị nhốt trong một nơi vô cùng nhỏ hẹp, Diệp Du Đồng vừa tức vừa gấp, rúc lại phía sau, cậu cố đẩy ra cánh tay đang muốn ôm lấy cậu của Diệp Phùng Xuân.

Trong lúc bối rối động tác của cậu bé có hơi mạnh một chút, thêm vào là đang ở chỗ cao, chân cậu trượt một cái, còn chưa kịp phản ứng, người đã rơi xuống dưới.

Trong tích tắc, có một đôi tay mạnh mẽ vây lấy cậu. Cũng may là cành lá sum xuê đã giảm bớt lực, Diệp Du Đồng cảm thấy mình đang được ba ôm vào lòng, rơi xuống mặt cỏ.

Cậu bé nằm yên ổn không chút trầy xước trong lòng cha mình vội lật đật ngồi dậy xem xét thì thấy mắt ba nhắm chặt. Sợ ba bị đập trúng đầu, cậu bé sợ hãi hét lên, "Ba ơi!" Lúc này cậu thật hối hận, hối hận tại sao cậu lại hờn dỗi kiếm chuyện với ba ở một nơi nguy hiểm, hại ba thành như vậy, "Ba ơi..." Giờ này có phải cậu nên gọi xe cứu thương hay không?

Đang lo lắng lấy điện thoại ra gọi xe, đột nhiên Diệp Phùng Xuân mở mắt ra, nhìn cậu mỉm cười. Lúc này cho dù Diệp Du Đồng có ngốc đến đâu nữa cậu cũng biết là ba đang cố ý chọc mình, lại nghĩ tới bộ dáng hoang mang lo sợ của cậu khi nãy - cậu xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên, đứng dậy bỏ đi.

Diệp Phùng Xuân cũng đã sớm có chuẩn bị, nắm chặt lấy cổ tay cậu không buông.

"Ba, ba buông ra!" Diệp Du Đồng giận rồi, lần đầu tiên cậu nổi giận với cha mình. Dù sao ba cũng đã quyết định ở cùng với cậu trai đó rồi, tại sao ba còn đối xử với mình như vậy nữa? Chẳng lẽ thấy bộ dáng ngu ngốc như thằng hề của mình ba sẽ vui lắm sao?

Không ngờ cậu nhóc luôn ngoan ngoãn nghe lời giờ lại nổi giận với mình, Diệp Phùng Xuân sửng sốt, tay y lại càng nắm chặt hơn.

Sức lực không bằng, Diệp Du Đồng dành phải lấy tay còn lại đánh đánh kéo kéo, muốn thoát khỏi y. Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh khi nãy trông thấy, tự nhiên cậu lại thấy bực tức, không chỗ nào trút được, "Không phải ba đang có khách sao? Con muốn trở về trường!"

Nghe được câu nói thẳng ruột ngựa trong lúc tức giận của con, Diệp Phùng Xuân lại cười khẽ. Xem ra chiêu mà y dùng thật tuyệt diệu, hiệu quả thu được thậm chí còn tốt hơn dự tính của y.

Thằng nhóc này cho là trốn trên cây sẽ không có ai nhìn thấy mình, thật ra thì từ cuối mùa đông rồi y đã phát hiện chuyện cậu bé trèo lên cây nhìn trộm mình. Mà cũng tội, mỗi ngày cậu bé đều phải dậy sớm, mặc kệ là mưa gió bão bùng gì, cậu đều có mặt đúng giờ nhìn y. Hôm nay y cố tình để lộ tin mình không khỏe, y biết cậu bé luôn quan tâm đến mình nên tuyệt đối sẽ không bỏ mặc y. Quả nhiên chưa được bao lâu thì đã thấy cậu nhóc lén lút chạy về nhà.

Hiện tại đã nắm được yếu điểm của con, Diệp Phùng Xuân nắm lấy tay kia của cậu bé, mỉm cười nói khẽ vào tai, "Hũ dấm nhỏ!"

Cậu bé vốn đang phát cáu nghe thấy câu nói vừa trêu tức vừa yêu chiều của ba mình mới giật mình phát hiện rốt cuộc mình đang giận chuyện gì. Tức khắc, cậu xấu hổ đến cả người nóng lên, tất cả động tác như hóa đá, không chỉ mặt mà cả tai, cổ đều đỏ bừng, "Ba đừng nói bậy bạ! Con không phải vì..."

Câu nói đã ngừng lại khi khuôn mặt của ba cậu tiến lại gần, nụ hôn dịu dàng ấy đến thật bất ngờ cũng thật tự nhiên. Một người nóng lòng muốn xác định tình cảm của con, một người vì muốn loại đi những lo lắng bị ba vứt bỏ, hai người ở trong khuôn viên phía sau nhà tạm quên đi tất cả, lần đầu tiên không kháng cự cũng không chút do dự hôn lấy nhau.

"Ba... Chúng ta..." Những nụ hôn vụn vặt vừa mới rơi xuống, lý trí và những ràng buột trong đầu đã thức tỉnh Diệp Du Đồng, cậu thở phì phò muốn đẩy cha mình ra.

Giờ chỉ cần nghe thấy giọng điệu này của cậu bé, Diệp Phùng Xuân sẽ thấy đau đầu. Mặt y u ám đứng phắt dậy, xoay người khiêng cậu bé lên vai, nghiến răng nghiến lợi phán một câu.

"Câm miệng! Sau này không được bảo ba không được!"

Tuy rằng biết ý con không phải thế, nhưng vì câu nói này của cậu bé, Diệp Phùng Xuân, Diệp tiên sinh ba mươi sáu tuổi đang thời kì hoàng kim vẫn canh cánh mãi trong lòng một thời gian dài. (E hèm, từ “không được” này ý là gì, các nàng tự hiểu hen =)) Ngạo: đứa nào bảo anh "không được" em chém nó cho *lắc lắc* =]]])
Bình Luận (0)
Comment