Phùng Xuân

Chương 38

Quân huấn (giống học giáo dục quốc phòng bên mình á:D) của tân sinh viên bắt đầu từ tuần thứ ba, một tuần trước đó Diệp Du Đồng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

.

Sinh viên năm nhất đều học các môn đại cương ở khu cơ bản, còn Diệp Phùng Xuân lại nghiên cứu ở trung tâm vật lý thiên thể bên khu chuyên ngành, về mặt vị trí địa lý là một đông một tây, thêm vào đó là trong khoảng thời gian quân huấn cả trường bị quản lý chặt chẽ, không được tự tiện ra vào, cho nên Diệp Du Đồng và ba mình cũng đã gần một tháng không gặp được nhau.

Kỷ luật trong lúc quân huấn rất nghiêm khác, không được lên mạng cũng không có nhiều thời gian gọi điện cho người nhà, lần đầu tiên phải xa ba, không được lên lạc với ba lâu như vậy, Diệp Du Đồng thấy nhớ lắm, có đôi lúc cậu nhớ ba đến sắp phát điên lên... Không biết giờ này ba đang làm gì, mình lại không ở cạnh bên chăm sóc ba, mong là ba vẫn ổn.

Vì cả hai đều phải đến trường, bấy giờ Diệp Phùng Xuân và cậu bé cũng đã dọn khỏi nhà tổ Diệp gia, chuyển vào một căn hai phòng một sảnh giữa hai khu của trường. Trước đây khi còn ở biệt thự, tất cả mọi chuyện đều có người làm lo, cho nên Diệp Du Đồng không phát hiện thì ra trong việc nội trợ ba cậu lại dốt đặc cán mai, không có chút thiên phú nào cả. Hai người sống cùng nhau, cậu cảm thấy có đôi lúc mình giống ba hơn.

Diệp Du Đồng không thể nào quên được lần đầu tiên ba cậu thử xuống bếp, nhất là cái cảnh y lén lút đem bỏ miếng thịt bò bị cháy đen - Cho dù làm bất kì việc gì, Diệp Phùng Xuân đều rất nghiêm túc, nếu y đã rất cố gắng mà kết quả vẫn không tốt, với tính yêu cầu cao về bản thân như y nhất định sẽ vấp phải áp lực rất lớn, nếu lại bị phê bình hay chỉ trích, vẻ mặt cau mày ảo não đó đúng là khó coi chết được. Diệp Du Đồng dám khẳng định khuôn mặt giận dỗi như trẻ con của ba chỉ có cậu mới trông thấy, ba như vậy, đúng thật là đáng yêu nha...

Dùng cơm chiều xong, Diệp Du Đồng không tham gia hoạt động liên đội mà đi thẳng lên ban biên tập ở tầng bốn khoa Trung Văn. Vì cậu có kinh nghiệm biên tập báo trường trong suốt ba năm trung học, cho nên lúc vào đại học cậu lập tức được chuyển qua làm nhiệm vụ biên tập tuần báo quân doanh trong lúc tham gia quân huấn.

Buổi tối, cả dãy lầu vắng lặng, vừa mới bước vào văn phòng, Diệp Du Đồng lập tức lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho ba. Có lẽ do công việc này khá vất vả nên phần thưởng riêng cũng nhiều hơn, ít nhất mỗi tuần cậu cũng có thể dành ra một chút thời gian gọi điện nói chuyện riêng với ba. Còn nếu như không thể liên lạc được, cậu sợ mình sẽ đào ngũ mất.

"Ba ba!" Mặc dù tuổi ngày càng lớn, nhưng cậu vẫn không biết giọng điệu lúc mình gọi ba lại ngọt ngào như một đứa trẻ, hơn nữa đây lại là giai đoạn xa cách nhớ thương, cho nên cũng không khỏi đượm thêm chút si mê, thương nhớ.

"Đồng Đồng? Sao hôm nay có thời gian rảnh gọi cho ba vậy?" Diệp Phùng Xuân ở đầu bên kia tỏ vẻ vui mừng, "Quân huấn có mệt lắm không? Nếu thấy không khỏe thì có thể xin thầy huấn luyện..." Mặc dù y rất nghiêm khắc với bản thân, nhưng khi qua tới đứa con nhỏ bé suy nhược của mình, nguyên tắc gì cũng dẹp sang một bên hết! Quân huấn cực nhọc như vậy, nếu bảo bối mệt quá thì làm sao bây giờ.

"Con không mệt, chỉ còn phải biên tập báo trường chút thôi! Hôm nay ba có ăn cơm chưa? Lúc ngủ nhớ đừng mở điều hòa..." Trong nhà không có ai, sợ y bận rộn không lo tới sức khỏe… cuối cùng cũng đã tới lúc cậu lo cho ba. Cậu cũng hiểu rất rõ, ba là vì không muốn lúc hai người ở bên nhau bị ai quấy rầy nên mới buông bỏ sản nghiệp, hào quang của Diệp gia, cam nguyện sống đạm bạc, chỉ nhiêu đó thôi, cả đời này cậu cũng không báo đáp được.

"Ba ra ngoài ăn với đồng nghiệp rồi, con đừng lo!" Biết cậu nhóc đang quan tâm mình, Diệp Phùng Xuân thấy thật hạnh phúc, đáp lại, "Ba cũng không mở điều hòa đâu, gần đây trời không nóng mà! Phải rồi, con phải thoa kem chống nắng đó, đừng để bị nắng ăn!" Nhớ tới làn da non mịn dễ dàng bị thương tổn của cậu bé, Diệp Phùng Xuân lại bỏ thêm một câu.

"Ba, con..." Ba đột nhiên nhắc tới chuyện này, làm cậu nhớ tới lần đầu tiên họ gần gũi da thịt vào mấy năm trước, lúc đó ba cũng thoa kem chống nắng cho cậu, cái cảm giác nhẹ nhàng mơn trớn đó bỗng hiện lên, khiến hô hấp của cậu ngày càng dồn dập.

"Sao vậy, bảo bối?" Thấy cậu bé có gì đó là lạ, Diệp Phùng Xuân dịu dàng hỏi một câu, tất nhiên y cũng đang đoán xem bảo bối nhà y đang nghĩ gì.

Nghe ba gọi mình là bảo bối, cả người Diệp Du Đồng như nóng lên, suốt hai mươi mốt ngày không gặp được ba, chạm vào ba, nỗi nhớ thương đó như ăn mòn tâm trí cậu, "Con, con nhớ ba..." Suốt thời gian qua phải ngủ một mình đúng là đau khổ chết được, trong giọng nói của cậu bé cũng đầy vẻ bi thương, làm nũng.

"À!" Người đang ở đầu bên kia dường như cũng có chút khó xử, "Ba cũng rất nhớ con... Chỉ còn một tuần nữa thôi, đến lúc đó ba sẽ đón con trở về nghỉ lễ mấy hôm nha? Ráng thêm mấy ngày nữa thôi!"

"Vậy buổi tối, ba..." Diệp Du Đồng muốn hỏi nếu ba muốn thì làm thế nào, nhưng cậu lại ngại hỏi ra miệng, hô hấp cũng dồn dập hơn.

"Ừm, khi nào ba nhớ bảo bối, ba sẽ tự làm!" Hiểu ý của cậu bé là gì, y thẳng thắn thừa nhận ngay, nhưng cậu bé ở đầu bên kia lại ngượng chín cả mặt, chỉ cần nghĩ tới cảnh đó cậu đã run lên rồi. Tuy nhiên, dường như ba cậu không hề phát hiện, còn tiếp dục dạy bảo, "Nếu Đồng Đồng thấy nhớ ba, cũng có thể làm như vậy!"

"Ba ba!"

Diệp Du Đồng xấu hổ muốn chết đi được, nhưng không hiểu sao thân thể cậu lại nảy sinh biến hóa, "Con, con sẽ không..." Cậu sắp lã chã. Trước đây đều do Diệp Phùng Xuân giúp cậu, cũng bắt đầu từ ngày đó, cậu nhóc đã quen giao hết thân thể mình cho ba, giờ lại muốn tự mình làm, thứ nhất là không quen, thứ hai là... không biết.

"Ờ!" Diệp Phùng Xuân cũng đang lo lắng không biết làm sao bây giờ, "Hay là ba dạy con làm qua điện thoại nha?"

Nghe giọng nói dịu dàng của ba, cậu không cách nào cự tuyệt được. Nhưng, đề nghị này rõ là mắc cỡ chết người, với lại làm trong điện thoại cậu cũng chỉ mới nghe lần đầu thôi nha, "Ba, ba lại ăn hiếp con..." Đã bị ba làm nổi lên phản ứng nhưng lại không biết tính thế nào, cậu bé hoảng đến mặt đỏ cả lên.

"Sao ba lại ăn hiếp con chứ?" Diệp Phùng Xuân ra vẻ vô tội, rõ ràng y đang bàn chuyện sắc dục, mà thái độ lại rõ như nhật nguyệt, "Đồng Đồng ngoan, tự làm nha, đầu tiên là chạm vào nơi đó, cứ tưởng tượng như đó là tay của ba..."

"Con... Con không muốn!" Cảm giác hai má nóng lên, cậu nhóc chịu không nổi, từ chối ngay. Mất mặt quá đi, cái này giống y như quấy rối tình dục qua điện thoại giữa đêm khuya vậy! Nhưng tại sao giọng ba lại không có vẻ thẹn thùng gì hết, thậm chí còn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

"Ba cũng đang tưởng tượng là con đang sờ ba!" Từ đầu bên kia truyền tới giọng khàn khàn mang hơi thở tình dục, hô hấp cũng thay đổi khác thường.

"Hở? Giờ ba đang... đang làm sao?" Cậu bé chần chờ hỏi thử, cậu cảm thấy thật khó tin. Quả nhiên chỉ vào những lúc thế này ba mới không giống bình thường, ngay cả những chuyện ngượng như vậy mà cũng làm được.

"Ưm! Ngón tay của Đồng lành lạnh, vừa nhỏ vừa đáng yêu..." Y cất lên những tiếng mê muội thỏ thẻ vào tai cậu nhóc, chỉ cần tưởng tượng tới dáng vẻ gợi cảm của y lúc này, thân thể mảnh khảnh của cậu như run lên từng đợt.

Không được! Thật sự không được!

Lâu rồi không gặp được ba, có nhiều hôm Diệp Du Đồng nhớ y đến muốn rơi nước mắt. Mặc dù cách này có hơi biến thái, nhưng ít ra cũng có thể tưởng tượng ba đang ở cạnh mình, tiếng ba cũng đang ở bên tai, "Ba... Ba ơi!"

Cậu bé thở ra một tiếng rồi ngã xuống ghế, ngón tay run run kéo khóa quần bò ra. Lúc này, chiếc quần lót mỏng manh đó đã không còn che dấu được dục vọng của cậu, trong lúc ý loạn tình mê, Diệp Du Đồng đưa tay nắm lấy, bắt đầu xoa nắn.

"A... Ưm!" Cậu bé đè xuống tiếng rên rỉ ngọt ngào. Chỉ mới tưởng tượng Diệp Phùng Xuân đang âu yếm mình, thiếu chút nữa cậu đã tiết ra. Nhưng dù sau đây cũng không phải bàn tay thô ráp đó cho nên xúc cảm đương nhiên cũng rất khác biệt, điều này lại càng làm cho cơ thể cậu thêm cơ khát, "Ba ba..." Cậu bé lại gọi một tiếng nũng nịu, hi vọng có thể nghe được tiếng ba mình.

"Sao vậy? Nhanh vậy sao!" Diệp Phùng Xuân vẫn bình tĩnh, chỉ huy cậu bé ngay cả thủ dâm cũng không biết, "Có phải đã ướt rồi không?"

"Chưa... Vẫn chưa!" Nếu ba biết chỉ chút nữa mình đã bắn ra thì xấu hổ chết, Diệp Du Đồng lập tức che giấu ngay, tuy nhiên giọng điệu vội vã đó cũng đã bán đứng cậu rồi.

"Ha ha!" Diệp Phùng Xuân hiểu chuyện cười khẽ một tiếng, "Đồng Đồng đừng thẹn thùng nha, cho ba hôn chút nào!"

Rõ ràng là đang cách điện thoại, nhưng Diệp Du Đồng lại cảm thấy những điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể mình như đang bị ba hôn từng chỗ một, nóng rực lên.

"A... A, ba..." Cuối cùng cậu bé cũng nhịn không được, ngâm khe khẽ.

"Ưm, Đồng Đồng thật ngoan!" Giọng ở đầu bên kia đột nhiên thật nặng nề, cảm giác như đối phương cũng đang cố gắng khống chế.

"Ba ba,...Có cảm giác không?" Không ngờ, xa cậu, ba cũng sẽ không khống chế được!

"Đương nhiên là có rồi, Đồng Đồng của ba kêu đáng yêu như vậy mà! Tiếp tục, đừng ngừng lại..." Y cũng không che dấu chuyện mình động tình, còn nói ra mấy câu khó nói thành lời, hại cậu bé càng thêm e thẹn.

"Ưm... Không được!" Dưới sự chỉ huy thật bình tĩnh của y, lại nhớ tới những lần mất hồn ngày trước, vừa đưa tay vuốt ve xoa nắn vừa cảm thụ cảm giác ma sát chạm vào từng mạch máu. Giống như quên hết tất cả, cậu bé cảm giác như ba đang ở cạnh mình, ôm chặt cậu, dùng hết các tư thế làm cậu đến hôn mê...

Chất lỏng cực nóng phun ra, thỏa mãn triệt để khiến cậu bé nhắm hai mắt lại. Trong khoảnh khắc thoải mái đến quên tất cả đó cậu đã quên cả chuyện mặc quần vào, cứ như vậy mà dựa vào ghế, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt mờ mịt tưởng nhớ những cảm giác ngọt ngào.

"Bảo bối giỏi quá!" Tất nhiên, Diệp Phùng Xuân cũng đã lên tới đỉnh, "Bảo bối phải ngoan nha... Ưm..."

Nghe ba mở miệng tán dương, cả người cậu như run lên, áp má sát vào điện thoại, nhắm nuốt lại tư vị tương tư khắc cốt với người ở phía bên kia điện thoại. Nếu giờ này có ba ở cạnh bên, cậu nhất định sẽ ôm ba thật chặt...

"Ngủ ngon nha ba!"

Đồng Đồng sẽ ngoan, đến cuối tuần sau là chúng ta có thể gặp nhau rồi.
Bình Luận (0)
Comment