Phùng Xuân

Chương 42

Đêm đó, lúc Diệp Phùng Xuân về đến nhà, trời cũng đã khuya. Diệp Du Đồng cũng giống như trước đây, nằm trên sô pha trong phòng khách đợi y về.



Bước vào phòng khách, dưới ánh đèn mờ nhạt, y nhìn thấy thân hình thon gầy nhưng cũng đã bắt đầu ra dáng thanh niên của cậu bé và đôi mày đang cau lại ấy vẫn trẻ con như ngày nào. Nhớ tới chuyện hôm nay thất hứa với con, y lại thấy áy náy, vì thế y đóng nhẹ cửa lại, đi đến bên sô pha, cúi người ôm cậu bé vào phòng ngủ.

"Ba...?" Diệp Du Đồng mơ màng tỉnh giấc, vừa mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa hối lỗi của ba, cậu lập tức giãy xuống, "Ba sao vậy?" Sao trông ba lại mệt mỏi đến thế, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cậu bé như quên mất cả chuyện thi đấu thất bại, cũng không thèm trách y thất hẹn, vì nếu so với sức khỏe của ba, những chuyện đó chẳng đáng là gì.

"Ba không sao cả!" Diệp Phùng Xuân vỗ vỗ lên đầu vai cậu nhóc, kéo cậu vào phòng ngủ, "Con đi ngủ trước đi..."

Diệp Du Đồng không trả lời cũng chẳng vào phòng ngủ, cậu vẫn giống như trước đây, ôm chặt eo ba mình, tựa đầu vào vòm ngực rộng lớn của y.

Biết đây là biểu hiện bất an của cậu bé, y vuốt nhè nhẹ lên lưng cậu, dịu dàng an ủi, "Xin lỗi, hôm nay ba có chuyện đột xuất, không kịp báo cho con hay..." Giờ nhớ lại chuyện buồn bất ngờ ập đến hồi chiều, người từng trải như Diệp Phùng Xuân cũng không khỏi sợ hãi. Một đồng nghiệp của y, cũng là nghiên cứu sinh của giáo sư Triệu, hôm nay, lúc y phát hiện, cậu ấy đã gục xuống bàn, chết hơn một tuần.

Vừa mới nghỉ xong mấy ngày, rất nhiều người vẫn chưa liên lạc lại, hơn nữa ai cũng bận nên không ai để ý tới chuyện cậu ấy vẫn chưa tới phòng thí nghiệm. Hôm nay, vì phải lấy một ít số liệu cần thiết cho một thí nghiệm nọ, nhưng người phụ trách phần số liệu này vẫn chưa thấy đâu, gọi điện thoại không được, gởi mail cũng không thấy trả lời.

Đợi đến hết giờ làm vẫn không thấy động tĩnh gì, Diệp Phùng Xuân mới quyết định đến kí túc xá của cậu ta xem thế nào, thầm nghĩ lấy được số liệu xong y sẽ chạy ngay đến khu cơ bản xem cuộc thi của cậu bé, nào ngờ, y gõ cửa mãi vẫn không thấy ai ra mở, nhưng từ khe hở vẫn có thể thấy được ánh sáng mờ nhạt trong phòng. Trong lòng bỗng có dự cảm xấu, y lập tức đi tìm quản lý kí túc xá đến mở cửa ra xem.

Vừa vào cửa chỉ thấy một người nằm gục trên bàn không nhúc nhích, viên quản lý lên đẩy cậu ta một chút, không ngờ người đó lại ngã ngang xuống đất làm hai người sợ xanh cả mặt. Nhìn kĩ lại, thấy hai mắt cậu ta nhắm nghiền, mặt đen thùi biến dạng trông rất đáng sợ, có lẽ cũng đã chết được mấy ngày.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ kinh động đến nhà trường và cảnh sát, ngay cả xe cứu thương cũng được gọi tới. Diệp Phùng Xuân bị mời vào cục cảnh sát lấy lời khai, mặc dù trong lòng y luôn nhớ tới cuộc hẹn với cậu bé, nhưng dù sao cũng liên quan tới mạng người, y không thể cự tuyệt, đành phải phối hợp cảnh sát điều tra. Sau đó, bọn họ đã đưa ra kết luận tạm thời, có lẽ cậu đồng nghiệp đó vì quá lao lực mà đột tử.

Cậu ấy đã học lên học vị tiến sĩ hơn bốn năm nhưng vẫn chưa hoàn thành. Vì gia cảnh bần hàn, trợ cấp học lên lại rất thấp, trên vẫn còn cha mẹ già, dưới vẫn còn đứa con bốn, năm tuổi. Vì thế, cậu ấy không thể không làm thêm nhiều việc để kiếm tiền nuôi gia đình, cuối cùng lại không thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp đúng thời hạn. Tính của giáo sư rất nghiêm khắc, đâu ra đó đàng hoàng nên cậu ấy cũng đành phải lùi thời gian tốt nghiệp lại, dần dần hình thành tuần hoàn ác tính. Không ngờ, dưới áp lực ngày càng nhiều, một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết lại ngã xuống.

Vì người nhà của cậu ấy đều ở thành phố khác nên không tới kịp, Giang Sấu Thạch lại đang họp ở nước ngoài, là người lớn tuổi nhất trong phòng thí nghiệm, Diệp Phùng Xuân không thể không đại diện cho trường lo hậu sự cho đồng nghiệp được. Y luôn bận rộn, không thể cho cậu bé hay chuyện y không tới, chờ đến khi mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, người nhà cậu đồng nghiệp cũng tới, cũng đã đến nửa đêm.

Trước đó, Diệp Phùng Xuân nào biết khi một người mất đi sẽ khiến một gia đình tan vỡ. Đến khi y tận mắt thấy sự đau đớn, khổ sở của cha mẹ già cùng người vợ trẻ của cậu đồng nghiệp, y mới hiểu tại sao cậu bé lại sợ mất y đến vậy. Nghĩ đến đó, y lại càng ôm chặt thân hình gầy yếu của con hơn.

"Đồng Đồng, ba hứa với con, sau này ba sẽ không thức đêm, không uống rượu. Chuyện gì ba cũng nghe con hết..." Vì cậu bé, y phải cố gắng sống thật tốt. Y không đành lòng để cậu bé đau khổ vì mất đi mình.

"Hở?" Không biết sao đột nhiên ba lại nói mấy lời này, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng dẫu sao nghe được thế cậu cũng rất vui, "Xảy ra chuyện gì hả ba?" Ba có gì đó là lạ.

"Uhm, xin lỗi vì đã thất hẹn với con! Trong phòng thí nghiệm có việc gấp, ba không thể ra ngoài được!" Diệp Phùng Xuân cũng không định kể những chuyện tàn nhẫn, kinh hoàng như thế cho cậu bé nghe, y chỉ giải thích đơn giản mấy câu. Theo tính tình độ lượng của cậu nhóc, y biết cậu sẽ không hỏi nhiều.

Quả nhiên, nghe ba giải thích xong, cậu bé gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cậu không hỏi thêm gì, rồi lại đột ngột ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nở nụ cười, "Ba không tới cũng tốt, con... con đã phá hỏng cuộc thi rồi!" Cậu cũng không định nói với ba, vì không thấy ba tới, cậu lo lắng quá nhiều nên không thể tập trung… và cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nghe xong, Diệp Phùng Xuân cũng không đáp lại, y chỉ đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc nâu của con, thật lâu sau, mới nói, "Sau này ba sẽ không như vậy nữa!"

Biết chuyện lần trước chỉ là tình cờ, ba có việc gấp phải xử lý nên mới thất hẹn với cậu, Diệp Du Đồng chẳng những không trách y mà ngược lại cậu còn cảm thấy đây mới là tác phong đó giờ của Diệp Phùng Xuân. Theo lẽ chuyện này đã dần dần qua đi, ai ngờ hôm đó lúc cậu tan học trở về nhà, lại thấy ở trước cửa nhà mình là một vị khách không mời.

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc trang phục thanh nhã mang một đống lễ vật, bên cạnh có một cô bé khoảng năm, sáu tuổi, vừa trông thấy cậu, hoảng hốt hỏi có phải Diệp Phùng Xuân ở nơi này không, cô có việc muốn tìm y. Trong nghi hoặc, Diệp Du Đồng nói ra thân phận của mình, người tới giật mình một chút, nhìn cậu vài giây rồi lập tức bảo là Trần Uyển Phương, vợ của đồng nghiệp y, hôm nay đến cảm tạ ơn giúp đỡ hôm nọ.

Do không biết đầu đuôi thế nào, Diệp Du Đồng ngây ra, nhưng nghe giọng điệu thành khẩn của họ, cậu đành phải mời họ vào nhà, mang trà ra đãi. Biết ba có chuyện gì đó giấu mình, trước đó đã có chút nghi ngờ giờ lại càng đè nặng, hai bên cứ ngồi xấu hổ mắt to nhìn mắt nhỏ, sau cùng cậu đành phải sang phòng kế bên gọi điện thoại cho ba. Lúc này, Diệp Phùng Xuân cũng đã tới trước ngõ, y kinh nhạc, lập tức chạy nhanh về nhà.

"Anh Diệp!"

Người phụ nữ vừa nhìn thấy Diệp Phùng Xuân bước vào cửa đã lập tức đứng dậy, dáng vẻ vô cùng kích động, thậm chí còn kéo cô bé đang thẹn thùng kế bên lên, bước nhanh tới trước mặt y, "Tiểu Khiết, mau cám ơn chú Diệp đi con!"

Cô bé tuy còn ngại ngùng những vẫn rất ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, gặp phải tình huống trịnh trọng như thế lại khiến Diệp Phùng Xuân băn khoăn, "Tiểu Trần, cô khách khí quá rồi, lại còn tới tận đây..." Y cũng không ngờ, vợ của cậu đồng nghiệp ấy lại đến tận nhà cám ơn.

Thấy trên tay ba còn cầm mấy túi thức ăn, rau củ vừa mua ở siêu thị về, Diệp Du Đồng đi tới đón lấy, "Ba, mọi người từ từ nói chuyện đi, con đi nấu cơm!" Không biết nên xưng hô với người phụ nữ đó thế nào, cậu đành phải dùng từ nửa vời như vậy.

Thật ra, trong lòng Diệp Du Đồng cũng cảm thấy nghi ngờ. Ba cậu đã ly hôn mấy năm, mặc dù biểu hiện và bề ngoài xuất sắc của y chắc chắn sẽ thu hút không ít hoa đào, nhưng y luôn có cách tránh khỏi những chuyện như thế, lần này có người tìm tới tận nhà cũng là lần đầu tiên. Rốt cuộc thì người phụ nữ đó là ai? Ba đã giúp cô ta chuyện gì? Có lẽ đây chính mà nguyên nhân mà lần trước ba thất hứa với cậu, vậy tại sao hôm đó ba lại không nói rõ? Cậu bé ôm một bụng câu hỏi đi vào nhà bếp.

Vì có một cô bé đi cùng, hai người lớn không quá thân quen ngồi trong phòng khách cũng tìm được đề tài để nói. Diệp Phùng Xuân rất đồng cảm với cô bé đột nhiên mất cha, nên khi nói chuyện cũng động viên, an ủi bé một chút. Cả đời của y, không bao giờ y nương tay với kẻ thù, nhưng đối với phụ nữ và bọn trẻ y luôn rất nhân từ. Cô bé đột nhiên xuất hiện này làm y nhớ tới cô con gái bị vợ trước mang đi, có lẽ giờ này con bé cũng đã lên tiểu học.

"Anh Diệp, Mã Hưng Quốc đột nhiên bị như vậy... Nếu không nhờ anh giúp đỡ, cả nhà chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào..." Mới nói tới đó cô đã đỏ mắt. Khi đó, người chồng ba mươi sáu tuổi của cô đột nhiên qua đời, bỏ lại cha mẹ già và đứa con mới mới năm, sáu tuổi, khi nhận được tin như sét đánh đó cô đã ngã quỵ xuống đất, không biết làm sao. Sau đó, Diệp Phùng Xuân đến, lái xe đưa bọn họ đến trường ngay trong đêm để xử lý hậu sự, y còn cho cô một số tiền để cô và cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn này, vì thế trong lòng cô, Diệp Phùng Xuân giống như một vị chúa cứu thế, một người cô mang ơn cả đời.

"Tiểu Mã là đồng nghiệp của tôi, đó là những chuyện tôi nên làm!" Khi đó Diệp Phùng Xuân giúp đỡ cũng chỉ vì lòng nhân từ chứ không phải mua danh tiếng hay ơn nghĩa, nên y cũng không muốn nhận lấy làm gì. Người này không nói tiếng nào đã tới đây, khiến y cảm thấy lo lắng rồi lại không dám cự tuyệt thẳng thừng, "Cô làm giấy xác nhận đưa đến trường và công ty bảo hiểm đi, nếu có thiếu giấy tờ gì thì cứ đến phòng thí nghiệm bổ sung!" Cũng may là sếp tiền nhiệm rất rộng rãi, trước đó ông đã tự bỏ tiền túi ra mua bảo hiểm nhân thọ cho mười mấy người bọn họ, nếu không thì cuộc sống sau này của họ sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn.

"Đã thu xếp thỏa đáng hết rồi, cám ơn anh Diệp!"

Thấy người nọ nói xong lại muốn đỏ mắt, Diệp Phùng Xuân cảm thấy đau đầu, "Là giáo sư Giang đã mua bảo hiểm cho cậu ấy, cô nên cảm ơn ông ấy mới phải!"

"Phải, mọi người đều là người tốt, tôi và Tiểu Khiết thật may mắn..."

Cô còn định nói gì đó, lúc này Diệp Du Đồng cũng đã nấu xong cơm canh, dọn đến nhà ăn, sau đó nhìn lại mấy người trong phòng khách do dự, không biết có nên mời hai người nọ ở lại dùng cơm hay không. Diệp Phùng Xuân thấy thế đành phải quay qua nói, "Nếu như cô không chê thì ở lại ăn bữa cơm đạm bạc với hai cha con tôi đi!"

Trần Uyển Phương nghe y nói như thế mới giật mình phát hiện, thì ra việc mình đột ngột đến thế này đã làm phiền đến cuộc sống của đối phương rồi, cô lập tức đứng dậy cáo từ, "Không, không cần đâu! Cha mẹ của Hưng Quốc còn đang chờ tôi về... Ngại quá, vì ở phòng thí nghiệm không tiện nói chuyện, nên đành phải mạo muội đến đây quấy rầy hai người..." Cô cũng từng đến phòng thí nghiệm tìm Diệp Phùng Xuân, nhưng khi đến nơi cô lại cảm thấy gặp mặt nói chuyện tặng quà cáp ở đó khó coi quá, thế là cô đã hỏi đường tìm đến nhà y, nhưng lại sợ y từ chối, nên mới phải không mời mà đến thế này.

Tuy nhiên, cô cũng không ngờ một người còn trẻ như Diệp Phùng Xuân lại có một đứa con lớn như Diệp Du Đồng. Nghe nói y đã ly hôn mấy năm, trong nhà không có phụ nữ mà lại gọn gàng ngăn nắp như vậy, trong lòng cô lại âm thầm khen ngợi một trận. Nhưng cô cũng không ngờ tất cả đều là công lao của Diệp Du Đồng, Diệp Phùng Xuân vốn không biết làm việc nhà.

Tiễn hai mẹ con họ ra cửa, lúc này hai cha con mới thở phào một hơi. Bình thường Diệp Phùng Xuân cũng có không ít bạn bè tới chơi, nhưng gặp phải tình huống thế này đúng là lần đầu. Hai người lặng lẽ dùng cơm, không nói gì. Y cảm thấy không có gì để nói, còn cậu bé lại đang nghĩ chuyện ba giấu mình, hơn nữa trực giác mách với cậu rằng người phụ nữ này tuyệt đối có một trăm phần trăm hảo cảm với ba cậu.

Dù biết Diệp Phùng Xuân không bao giờ để ý mấy chuyện như thế, nhưng Diệp Du Đồng vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi nãy nhìn thấy dáng vẻ yêu mến của ba với cô bé đó, lúc này cậu mới ý thức được, một người vĩ đại như ba cậu chỉ có một đứa con ngu ngốc là cậu  thôi. Chẳng lẽ ở trong lòng ba, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối hay sao?

Nhưng trong chuyện này, cho dù cậu có cố gắng yêu ba thế nào, cậu cũng không có cách nào bù lại được...
Bình Luận (0)
Comment