Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 50

Anh đi đằng sau muốn nói lại thôi, luôn cảm thấy ăn quá trịnh trọng rồi, cơ mà xuân tiêu nhất khắc thiên kim đó, việc lần trước chưa làm xong lần này cũng phải tiến hành đi chứ, cần gì lãng phí thời gian ở chuyện khác làm chi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương Thiên Ái nhắn lại rất mau, cô ta trả lời “Được”.

Khi đó Phùng Xuân đang trò chuyện với Dương Đông về Chương Thiên Hữu, có lẽ do trước kia khi mà Chương Thần giả còn chưa xuất hiện, Phùng Xuân cũng đã từng biểu lộ ‘địch ý’ đối với thanh mai trúc mã của anh, cho nên Dương Đông rất chú ý những chuyện liên quan đến Chương Thần giả, thường ngày đều báo cáo hết cho Phùng Xuân.

Báo cáo lần này chính là chuyện thỏa hiệp trên tòa án. Anh không giấu diếm, nói thẳng, “Chương Thần vừa trở về, đặt chân đến địa bàn mà Chu Hải Quyên đã nắm giữ mười lăm năm, cần phải gây một ít thứ khiến Chương Kiến Quốc động tâm, giải hòa ngoài mặt cũng không có gì bất lợi cho bên anh, Chương Kiến Quốc bây giờ đã thọ địch bốn bề, một cọng rơm từ anh ông ta cũng phải nắm, sẽ không từ bỏ, chảy nhiều chút máu là đương nhiên.”

Dương Đông là người làm ăn, thương trường không có đúng hay sai, chỉ có lợi ích. Đây không phải ý rằng bọn họ không có tam quan, không biết cái gì là đúng, mà nên nói, xem xét trong tất cả các tình cảnh, lựa chọn thế nào mới càng có lợi cho chính bọn họ. Tỉ như, ra tòa với Chương Kiến Quốc, giải quyết bất hòa chỉ là vấn đề thời gian, kết quả cuối cùng chính là phiên tòa kết thúc rồi nhận bồi thường. Mà hiện tại lựa chọn cách này, anh lại sớm lấy được khoản bồi thường, còn có thể nâng đỡ Chương Thần, tất nhiên quá vừa vặn.

Về chuyện lật đổ Chương Kiến Quốc, Chương thị là con quái vật lớn, cũng như khi xưa cho dù Chương Kiến Quốc lòng dạ khó lường cũng không thể nuốt trọn Đại Dương Quốc Tế, thì chuyện này cũng không phải bằng sức một người Dương Đông có thể làm được. Chương Kiến Quốc tự làm bậy, đã là chiều hướng có sẵn, ông ta chỉ còn đang cố chống đỡ mà thôi, Dương Đông lại không cần tính toán thiệt hơn nhất thời.

Anh giải thích xong mới phát hiện, Phùng Xuân có hơi thất thần, không khỏi hỏi han, “Sao vậy? Dường như em có tâm sự?”

Đứa nhỏ này rõ ràng vừa nãy trên xe còn nhõng nhẽo với anh đây —— anh cũng không cho là thái độ dặt dẹo cợt nhả không thích hát hò chính là thật sự không muốn.

Phùng Xuân ngẩng đầu a một tiếng, tắt màn hình di động.

Cậu đúng là có hơi thất thần.

Về việc quảng cáo là giả, thật ra từ lần đầu nghe đến đường núi Bàn Sơn cậu đã cảm thấy được. Ngay từ rất sớm, cậu cũng đã thông qua các loại phương thức không ngừng ám chỉ cho Chương Thiên Hạnh biết —— cậu sợ lái xe, cậu bị ám ảnh bởi việc lái xe.

Đây thật ra là bí mật của cậu, trong giới giải trí không ai biết, đúng lý ra không cần phải tiết lộ, ít nhất về phía Lưu Bắc, cậu mặc dù mỗi lần đều lần lữa chần chừ hồi lầu mới tự mình lái về, cũng còn chưa từng nói ra việc này.

Cậu chính vì dẫn dắt Chương Thiên Hạnh.

Xã hội này đã hoàn thiện như thế, Chương Thiên Hạnh có thể bày bố khiến cậu hít ma túy, cũng có thể khiến cậu bị hủy dung, nhưng sự tình mà hắn gây ra trên người mẹ cậu mười lăm năm trước, đã không còn có thể. Hắn nếu muốn lấy mạng cậu, chỉ có thể dùng cách ‘ngoài ý muốn’.

Đá rơi, tai nạn xe cộ, lở đất, động đất, rủi ro trên máy bay?

Bất cứ trường hợp nào cũng không thể tự nhiên được bằng tai nạn xe cộ, như vậy luôn khiến người ta cảm thấy ngoài ý liệu lại trong tình lý.

Cho nên, Phùng Xuân, vào thật lâu trước đây, đã cung cấp cho hắn đầy đủ điều kiện cấu thành trường hợp ngoài ý muốn này, mà Chương Thiên Hạnh thì không biết Phùng Xuân có thù oán với hắn, hắn chỉ cho rằng đây là một sơ hở mà Phùng Xuân để sót khi còn chưa trở mặt với bọn họ, nhớ tới thì dùng, đơn giản chính là chuyện quá bình thường đi.

Cho nên, Phùng Xuân vẫn đặc biệt chú ý những việc liên quan đến phương diện này.

Quảng cáo ô tô xuất hiện, thật sự là quá trùng hợp. Vừa vặn khi cậu đắc tội Chương Thiên Hạnh, lại vừa xích mích với Ninh Viễn Tranh.

Huống chi, lấy địa vị của cậu, quảng cáo cỡ đó căn bản không thể đến lượt cậu, cứ nhìn xem Trương Phàm hợp tác với cậu sẽ biết, đây chính là ngôi sao hạng nhất.

Phía quảng cáo luôn luôn là thế lực khôn khéo nhất, trước giờ đều trèo cao giẫm thấp, Phùng Trúc Mai lợi hại đến đâu cũng không thể thuyết phục được bọn họ tổn hại lợi ích của mình để nâng đỡ Phùng Xuân.

Đương nhiên, không thể phủ nhận vẫn có những người tốt số như thế, nhưng khi hết thảy đều dính liền trên một chuỗi thời gian, người có tâm tư tỉ mỉ như cậu sao có thể không nghi ngờ? Cậu không cảm thấy đây là cái bánh từ trên trời rơi xuống, mà chắc hẳn phương diện này tám phần mười chính là có mờ ám.

Thế nên, Phùng Xuân thẳng thắn nhận lời, đúng thì tốt, dù không đúng, cứ coi như diễn thử đi, cậu không tin Chương Thiên Hạnh sẽ buông tha mình, chỉ tin rằng chuyện cậu là đầu sỏ gây xích mích Từ gia còn chưa tới tai hắn mà thôi.

Quyết định này sẽ không thay đổi.

Về phần Chương Thiên Ái, cậu cũng không tiếc gì, thời gian cậu quen biết Chương Thiên Ái không ngắn, cô ta thật có chỗ đáng yêu, nhưng Tráng Tráng của cậu không đáng yêu sao? Một đứa bé tròn tròn bụ bẫm như thế, mỗi ngày ngọt ngào gọi bên tai, “Anh ơi, anh ơi, chơi với em đi nè.” Cậu vừa nghĩ tới lại đau lòng.

Người người đều nghĩ làm minh tinh thật oách, nhưng nếu như mẹ sống lại, cha dượng cũng khỏe mạnh, Lâm Dũng có thể an ổn làm tinh anh, Tráng Tráng cũng khả ái lớn lên, nếu như tất cả lại trở về như một gia đình bình thường, cậu tình nguyện cả đời không oách như thế, tựa như năm đó cậu không ngừng tự trách, giá như, trước đây cậu không chữa trị khuôn mặt thì tốt rồi, sẽ không dùng hết tiền, sẽ không trở lại Bắc Kinh.

Bởi vậy, cậu không thương tiếc gì cô ta.

Ngay từ ban đầu, cậu chọn trúng kẻ yếu nhất trong bốn người Chương gia —— Chương Thiên Ái. Cô ta tuổi còn nhỏ, đơn thuần mà tùy hứng, dễ xúc động cũng dễ tin người. Đồng thời cô ta thừa hưởng sự tàn nhẫn từ Chu Hải Quyên và Chương Thiên Hạnh, lại không có sự cẩn thận và đa nghi như họ. Cô ta là cánh cửa mỏng nhất trong Chương gia. Phùng Xuân còn nghĩ chính là ông trời thương hại cậu, để lại cho cậu một con đường.

Tất cả mục đích của Phùng Xuân đều nhằm là thông qua Chương Thiên Ái để va chạm tới Chương gia, thông qua cô ta để quấy nhiễu Chương gia, cuối cùng đạt được tính toán của mình.

Đương nhiên, Chương Thiên Ái cũng là kẻ chết đầu tiên trong dự định của cậu.

Khiến cậu kinh ngạc chính là, mọi chuyện phát triển còn thuận lợi hơn tưởng tượng của cậu. Cậu lường trước phản ứng của Dương Đông khi nhìn thấy cậu, cũng lường trước Chương Thiên Hạnh bị ghen tị nóng đầu có thể làm ra chuyện đáng sợ cỡ nào, càng lường trước phản ứng của Từ gia khi biết Chương Thiên Hạnh lừa hôn còn không biết hối cải, những điều này đều có dấu hiệu dự đoán trước được. Nhưng không nghĩ tới, Chương Thiên Ái đã bị cậu gài bẫy một lần, còn vẫn có thể sảng khoái đồng ý ra ngoài đi chơi với cậu.

Tàn nhẫn mà lại vô tri, thật là một kẻ buồn cười!

Song cậu nhanh chóng thu lại tâm sự, bĩu môi với Dương Đông, “Không có, chẳng qua là cảm thấy đụng phải Chương gia rất là không tự nhiên.”

Dương Đông không hoài nghi, nhờ vóc dáng anh cao to, cho nên ánh mắt của mọi thành viên Chương gia anh đều thu hết vào đáy mắt, Chu Hải Quyên nhìn về phía Phùng Xuân chẳng hề che giấu khinh bỉ, e là Phùng Xuân cũng nhìn thấy. Anh liền đứng dậy, đưa tay kéo Phùng Xuân, “Đi thôi, đổi chỗ khác?”

Phùng Xuân ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, “Không phải đặt trước lâu rồi sao?” Dương Đông trước khi tới còn nói thức ăn nơi này rất không tệ, anh đặt sớm trước mười ngày mới có được phòng riêng.

Dương Đông xoa xoa mớ tóc trên đầu cậu, “Đồ ăn ngon cỡ nào nếu không thoải mái thì ăn cũng không vô. Lâu rồi anh không ăn đồ em nấu, không bằng em nấu gì đó cho anh đi?”

Đề nghị này Phùng Xuân lại rất thích, cậu thích nấu ăn, trước kia là không có cách nào khiến ngón nghề này trở thành thủ đoạn xã giao, nhưng có thể nấu ăn cho người mình yêu, đây mới là chuyện ngọt ngào nhất. Nghe thấy lời này, cậu không chần chừ nữa, trực tiếp đứng dậy theo lực kéo của Dương Đông, được anh dẫn ra cửa.

Lúc này mới chạng vạng, thời gian không tính là muộn. Xét thấy nhà bếp của Dương Đông quá sạch sẽ không có gì dùng, Phùng Xuân thẳng thắn chỉ huy anh lái về nhà mình, tiện đường ghé qua một siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Theo Dương Đông thấy, dường như vừa rời khỏi quán ăn kia, rời khỏi người nhà Chương gia Phùng Xuân liền sống dậy, nửa đường quay đầu hỏi anh, “Anh muốn ăn gì đây. Hôm nay Nguyên đán đó, ăn gì phong phú tí.”

Dương Đông đâu phải vì ăn, đề nghị về nhà ăn thật ra là vì muốn dính một chỗ với Phùng Xuân suốt thôi, không hề muốn Phùng Xuân vất vả, nói thẳng, “Hai người không cần nhiều, hai món ăn là được. Món nào đơn giản em nấu món đó, anh dễ nuôi lắm.” Anh đề nghị, “Không thì nấu lẩu đi, anh còn chưa ăn món đó ở nhà lần nào, còn muốn thử đây?”

Phùng Xuân bị anh chọc cười, người này hiển nhiên là chẳng hề muốn tìm một xíu phiền phức nào cho cậu, cậu thật sự rất cảm kích, gật đầu đồng ý. Nhưng đến khi vào siêu thị, cầm giỏ đẩy xe lên bắt đầu mua thức ăn, Dương Đông chạy theo phía sau, nhìn cậu lấy đồ liên tục bỏ lên xe, còn hết hồn nhắc nhở cậu một lần, “Một cái lẩu được rồi nha.”

Phùng Xuân gật đầu, “Đương nhiên là lẩu, cơ mà mua đồ ăn liền thì không ngon, em tự tay làm hết mới đáng chứ, hôm nay mời anh ăn đã luôn.” Cậu vừa nói vừa đẩy xe linh hoạt chạy trong siêu thị, khẩu trang và khăn quàng cổ che khuất mặt cũng không che được tầm mắt cậu, Dương Đông nhìn xe đẩy càng lúc càng đầy, lúc này mới phát hiện khác nghề như cách núi, anh dường như đề xuất một ý tưởng quá phiền phức thì phải.

Anh đi đằng sau muốn nói lại thôi, luôn cảm thấy ăn quá trịnh trọng rồi, cơ mà xuân tiêu nhất khắc thiên kim đó, việc lần trước chưa làm xong lần này cũng phải tiến hành đi chứ, cần gì lãng phí thời gian ở chuyện khác làm chi. Hiếm khi trên mặt Dương Đông lại xuất hiện thần sắc nóng nảy, Phùng Xuân nhìn lướt qua trong lòng hiểu rõ không nói gì.

Trên đường trở về Dương Đông cứ liếc mắt nhìn mãi mấy bao đồ chồng chất ở ghế sau, rốt cuộc không nhịn được mập mờ hỏi, “Nguyên liệu không ít, thời gian nấu dài lắm đa!”

Phùng Xuân giả vờ không biết, cố ý nói, “Cỡ đó, nhanh lắm cũng phải một tiếng, còn chưa kể có thứ cần ngâm tầm hai mươi phút.”

Trên mặt Dương Đông xuất hiện biểu tình ‘có cảm giác mình nói ra một đề nghị quá ngu’, “Dài vậy!”

“Anh gấp lắm hả?” Vẻ mặt Phùng Xuân chính là em một lòng nấu ăn cho ăn em không biết gì cả. Dương Đông nóng cả mặt, cảm thấy người ta bỏ công bỏ sức làm đồ ăn cho mình, chính mình không cảm ơn thì chớ, đầy đầu còn nghĩ mấy chuyện cấm trẻ em, có hơi khó mở miệng. Anh tùy ý đáp, “Không phải là xót em cực khổ sao?”

Nhưng chẳng ngờ lúc này Phùng Xuân lại đột nhiên sáp lại, kề sát tai anh nói, “Anh là muốn mở quà hả?!”

Dương Đông đâu ngờ mình lộ tẩy, trong lòng cả kinh, tay buông lỏng, lập tức lạc tay lái, đang trên đường nhỏ, căn bản không có xe, nhưng dù vậy anh vẫn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, luống cuống tay chân vội vàng ổn định tay lái, quay đầu lại thẹn quá thành giận định răn dạy Phùng Xuân.

“Ha ha…” Phùng Xuân lại đã không nhịn được, rốt cuộc cười phá lên, nếu không phải đang đeo dây an toàn, cậu đã cười tới mức khiến mình bật ngửa. Dương Đông bị cậu cười tới mức bất đắc dĩ, la to với cậu, “Đàng hoàng một chút, em không biết đang lái xe nguy hiểm hả, còn lớn gan vậy, anh cảnh cáo, lần sau không được vậy nữa.”

Phùng Xuân đâu ngờ Dương Đông không chịu đùa như thế, chẳng qua nói mấy câu thôi mà, có phải là cởi đồ cho ảnh coi đâu. Nhìn mặt mũi đỏ rần kia, cứ như uống hết nửa cân Nhị Oa Đầu rồi, giọng nói thì phô trương lấy uy, cậu làm diễn viên đó, sao có thể nhìn không ra anh đây là làm bộ dữ dằn chứ?

Bất quá hắn cậu cũng không dám sà tới bên cạnh nữa, thành thật ngồi tại chỗ, chỉ là trên miệng còn không tha người ta, lại tới một câu, “Mở thì mở đi chứ.”

Chỉ nghe một tiếng ‘két’ thắng xe chói tai, xe đã dừng ven đường. Dương Đông quay đầu nhìn Phùng Xuân, còn tiện tay vén vén tay áo, Phùng Xuân bị anh dọa nhích nhích ra sau, lại thấy đầu Dương Đông kề tới, môi đã bị nhẹ nhàng hôn lên. Phùng Xuân không nhịn được ngẩng cổ hùa theo, đến khi mê ly rốt cuộc kết thúc, cậu mới nghe thấy người đàn ông nói nhỏ bên tai, “Nghĩ vậy cũng đúng, qua hôm nay đến năm mới, vậy món quà của năm nay lại hết hiệu lực rồi.”

Bàn tay của anh xoa lên môi Phùng Xuân, trầm giọng, “Đứa ngốc, anh nhịn không được làm sao bây giờ?”
Bình Luận (0)
Comment