Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 88

Dương Đông chịu thỏa hiệp, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Phùng Xuân cuối cùng cũng rơi xuống đất, nằm lỳ trong phòng suốt đêm, sáng dậy, cậu liền gối đầu lên cánh tay Dương Đông nhẹ nhàng nói, “Em còn có người anh trai nữa anh biết không?”

Dương Đông không phải kẻ ngốc, có thể điều tra được tài liệu về tai nạn xe cộ năm đó, tìm tới tận gốc rễ, làm sao có thể không tìm được thông tin về cha Lâm, anh đã sớm biết cậu có người anh trai, còn biết, anh trai cậu tên là Lâm Đại Long, vì sinh vào năm rồng nên đặt tên này.

Khi tai nạn xe cộ xảy ra, đứa nhỏ này đã mười tám tuổi, vậy nên cũng không cần người thu dưỡng, nghe nói là đã tự lập rồi. Anh có dặn Chu Thành chú ý một chút, nhưng cũng không đặt nhiều tâm trí vào việc kia.

Nghe Phùng Xuân nhắc tới, anh liền bình thản ừ một tiếng, sau đó hỏi, “Hai người còn có liên hệ?”

Phùng Xuân cũng có hơi chột dạ, cúi đầu lấy mặt cọ cọ anh, “Ừ, vẫn thường liên lạc. Ầy, anh ấy sửa lại tên một chữ, có thể nói anh rất quen anh ấy.”

Dương Đông lập tức phản ứng kịp, họ Lâm mà còn quen biết anh, như vậy bên cạnh anh cũng chỉ có một người, “Lâm Dũng?” Anh không khỏi thốt lên, sau đó giận tím mặt —— Hai anh em Phùng Xuân đây là đã sớm cắm vảo bên cạnh mình rồi ư? Hơn nữa Lâm Dũng làm tài xế làm vệ sĩ cho Phùng Xuân lâu như vậy, hai người bọn họ trước mặt hắn còn giả vờ như không biết, “Em đây là không tin tưởng anh đến mức nào chứ?”

Dù cho yêu tới mức nào, nghe được chuyện như vậy cũng sẽ tức giận thôi. Dương Đông gần như bật dậy khỏi giường, định thẳng thắn chất vấn Phùng Xuân, nhưng sau đó lại bị Phùng Xuân đè lại, cậu chỉ nói đúng ba câu, “Em sai rồi, em chịu cho anh đánh, chịu phạt luôn.”

Lúc nói, tên nhóc này không biết là cố ý hay vô tình, thân thể trần trụi trơn bóng cọ lên người anh, đầu gối còn nhắm ngay vị trí quan trọng của anh mà cọ, bản thân Phùng Xuân chính là loại thuốc kích thích tốt nhất, đâu cần anh mở miệng tha thứ cho, người anh em của anh cũng đã vụt một phát, đứng thẳng.

Phùng Xuân cách anh gần như vậy, tất nhiên cảm giác được, tên nhóc thường ngày rụt rè hôm nay lại cởi mở bất ngờ, nhoài lên người anh, rủ rỉ vào tai, “Anh, hôm qua làm nhiều quá rồi, giờ em lấy miệng giúp anh được không?” Dương Đông chỉ cảm thấy đùng một tiếng, như có cái gì nổ tung, đầu óc rối cả lên, thậm chí mũi cũng có cảm giác như có thứ gì đang chảy xuống, anh luốn cuống, vừa gỡ hai cái tay đang ngọ nguậy trên người mình, vừa lên án, “Phùng Xuân, em chơi gian lận.”

Phùng Xuân mặc kệ, đưa khăn giấy cho anh, còn hỏi, “Vậy muốn hay không đây?”

Dương Đông bị cậu chọc tức muốn chết, cả người thì lại bị khiêu khích mời gọi, bây giờ đã hết cách xử lý cậu rồi, đây là người anh thích, chuyện này trước đây phải làm thì cũng có thể hiểu được nguyên nhân, huống hồ cái tình cảnh trước mắt này, anh nâng tay chặng mũi đang sắp chảy máu, dứt khoát xoay người đè Phùng Xuân xuống dưới, cắn mạnh lên cổ của cậu, lấy răng cà cà, phun ra một câu cực kì kích thích, “Hầu hạ không tốt, anh tính sổ với em.”

Chương Thiên Hạnh vừa đi, Chu Hải Quyên cũng có hơi đứng ngồi không yên.

Bà ta cũng biết làm vậy là rất không ổn, thế nhưng bà ta đã bị nhốt một tháng, dù cho là cái chết của Chương Thiên Ái, lại cũng chưa từng đả động được sự thương xót nào từ Chương Kiến Quốc, thậm chí, ngay cả cái nhà này ông ta cũng không về, không biết ở cùng cái thằng trời đánh kia ở đâu nữa? Ngay cả thấy mặt còn không được, làm sao giãy dụa được đây?

Tình huống như vậy, bà ta từ trước đến nay chưa từng vấp phải.

Năm đó vừa tốt nghiệp đại học, bà ta đã tới Chương thị. Từ nhỏ đến lớn có ngoại hình đẹp, suốt chặng đường phổ thông đều là hoa khôi lớp hoa hậu giảng đường, đến khi vào Chương thị, cũng theo đó mà trở thành một đóa hoa trong công ty. Cái liếc mắt đầu tiên của Chương Kiến Quốc dành cho bà ta đã tràn đầy khen ngợi, từ một khắc ấy trở đi, cho đến khi hai người họ dính vào nhau, sinh con rồi đánh đuổi Đàm Xảo Vân rồi mình vào ở Chương gia, Chu Hải Quyên lần nào cũng xuôi gió xuôi nước.

Đương nhiên, bà ta không phải không biết, Chương Kiến Quốc thích ăn vụng, nhưng mà thế thì đã sao, chẳng qua là vài đứa con gái còn non nớt thích ảo tưởng lại không đủ bản lĩnh, nhiều năm như vậy, chẳng thấy được ai nổi bật hơn được tí nào.

Bởi vậy, Chu Hải Quyên ngồi trên cái ghế phu nhân đã lâu lại chẳng bao giờ nghĩ tới, đến khi mình đã vào tuổi trung niên lại dính phải cục diện như thế này.

Cho dù bà ta bỉnh thường ngàn tính vạn tính, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa bao giờ tự lập được, những thứ bà ta có được đều là Chương Kiến Quốc cho, bà ta có tiền, Chương Kiến Quốc có rất nhiều tiền, nếu trở mặt với Chương Kiến Quốc, như vậy những người theo bà ta cũng liền sẽ trở mặt với bà ta, bọn họ còn có thế lực hơn chính bản thân bà ta nhiều.

Chu Hải Quyên thấp thỏm bất an ngồi một chỗ, bây giờ bà ta vô cùng hối hận trước đây không thừa dịp Chương Kiến Quốc còn yêu thích mình để tự tạo sự nghiệp riêng, có tay sai có lực lượng của riêng mình, mà chỉ chăm chăm ăn chơi hưởng thụ, cuối cùng muốn tìm người hỗ trợ cũng không được, chỉ có thể dựa vào Chương Thiên Hạnh.

Là con trai của mình, bà ta tất nhiên cũng đau lòng lắm chứ.

Nghĩ tới đây, cả cơm bà ta cũng ăn không vào nữa.

Nhưng sự tình trên đời thường chính là như vậy, việc vui đi đôi, vậy chuyện xấu cũng kéo theo thành cặp. Chương Thiên Hạnh đi gặp Chu Du Minh, cả buổi trưa Chu Hải Quyên không ăn uống gì, nằm trên giường suy nghĩ miên man, liền nghe thấy vú Liễu gõ cửa, còn đang gọi, “Thái thái, thái thái, ông chủ cử người tới.”

Chu Hải Quyên gần như lập tức bật dậy khỏi giường, hoàn toàn không giống hình tượng thành thục thanh cao thường ngày, ngay cả dép cũng không kịp xỏ đã vội chạy ra mở cửa. Cửa vửa mở bà ta đã lên tiếng hỏi, “Kiến Quốc cho người tới? Anh ấy muốn gặp tôi sao?”

Đến khi cửa mở toang, lại thấy đi lên không chỉ có vú Liễu, sau lưng bà còn có ba người, một người trong đó bà ta rất quen thuộc, là thân tín bậc nhất của Chương Kiến Quốc, Triệu Châu.

Chu Hải Quyên luôn luôn không thích y, các thân tín khác của Chương Kiến Quốc gặp bà ta đều lễ độ nho nhã, quanh năm nịnh bợ, chỉ có một mình Triệu Châu mỗi lần gặp bà ta luôn chỉ có một câu “Ngài khỏe”. Bà ta từng phàn nàn với Chương Kiến Quốc, Chương Kiến Quốc lại cũng không coi ra gì, còn biện hộ cho y, “Tính tình y như vậy, anh cũng rất coi trọng phần cá tính không để tâm tới bất cứ ai ngoài anh.”

Bây giờ, Triệu Châu dẫn người tới, trong lòng Chu Hải Quyên mới vừa sôi trào đã thoáng chốc lạnh hơn nửa, bà ta đứng đó hỏi, “Triệu tổng trợ, sao ông lại tới đây?”

Triệu Châu cử động tròng mắt trắng dã của y, cung kính nói với Chu Hải Quyên, “Chương đổng muốn gặp ngài, bảo tôi đến đưa ngài đi.”

Tầm mắt Chu Hải Quyên nhìn về hai người phía sau lưng Triệu Châu, âu phục đen, kính râm, cao to vạm vỡ, đây rõ ràng là vệ sĩ. Đưa bà ta đi gặp chồng, bà ta nằm mơ còn muốn, cần gì phải dẫn theo cả mấy người này? Trực giác Chu Hải Quyên cảm thấy có gì đó không đúng, sầm mặt nói, “Tôi không biết gì cả, ông bảo Chương Kiến Quốc gọi điện cho tôi, tôi sẽ tin.”

Bà ta nói rồi liền lùi về sau, định đóng cửa lại, nhưng không ngờ rằng thấy bà ta như vậy, Triệu Châu lại ra lệnh hai người phía sau, “Mang phu nhân đi.” Chu Hải Quyên mở to mắt, vội vã đóng cửa, thế nhưng bà ta làm gì có bao nhiêu sức lực, vệ sĩ đưa tay chặn lại, bà ta cũng không thể phản kháng gì được nữa. Chu Hải Quyên lại định chạy trở vào phòng, mà chạy nhanh chỡ nào đi nữa, chỉ trong vòng mười mấy giây liền bị hai người nọ bắt được cánh tay, quặp về sau lưng.

Chu Hải Quyên giãy dụa kịch liệt, lại không hề có tác dụng, bà ta nhịn không được mắng, “Triệu Châu, ông muốn làm gì?” Bà ta nhìn thấy vú Liễu còn đang đứng một bên, liền cầu cứu bà, “Vú Liễu, vú Liễu cứu tôi, mau cứu tôi.”

Vú Liễu nhìn bà ta một cái, ánh mắt không hề có chút hoảng loạn nào, ngay cả đồng tình cũng không, sau đó cúi đầu lùi sang bên, bất động. Còn Triệu Châu, nghe bà ta kêu cứu cũng không để bụng, nói với hai vệ sĩ, “Mang đi đi.”

Chu Hải Quyên sao có thể chịu được, hai chân không ngừng muốn chạm đất, muốn dừng lại nhưng vẫn phí công, bà ta kêu to, “Ông muốn làm gì? Muốn mang tôi đi đâu, ông đừng quên, tôi còn là thái thái Chương gia, là vợ của Chương Kiến Quốc, ông không có quyền làm thế này!”

Thanh âm bà ta lanh lảnh lại to, khiến người ta đau cả màng tai, Triệu Châu không nhịn được xoa xoa tai, sau đó rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay, Chu Hải Quyên lập tức gào to, “Ông không thể…” Lời còn chưa dứt, miệng đã bị chặn. Bên tai đã yên tĩnh, Triệu Châu mới nhìn hai mắt Chu Hải Quyên đang hận không thể phun lửa, “Chương đổng có lời, nói thân thể ngài quá kém, bảo chúng tôi đưa ngài đến viện an dưỡng để trị liệu. Ngài giãy dụa cũng vô ích thôi.”
Bình Luận (0)
Comment