Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 90

“Em trước kia từng nghĩ, Chương gia mạnh mẽ như vậy, e là em dùng suốt đời cũng không đủ khả năng trả thù xong, nhưng không ngờ, vậy mà cũng không khó. Không phải do em quá lợi hại, mà do bọn hắn hoàn toàn không đoàn kết.” (Phùng Xuân)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chuông cửa đúng lúc đó vang lên, Phùng Xuân liền sai bảo Dương Đông đi mở cửa.

Cậu vẫn còn đang trong trạng thái ‘trọng thương’, hiện tại cánh săn ảnh rất càn rỡ, hơn nữa tin tức Chương Thiên Hạnh tử vong vừa truyền ra, nói không chừng sẽ có người muốn chụp một tấm ảnh cậu đang nằm mê man để làm tài liệu viết báo. Cho nên, ngay cả khi đang ở trong viện an dưỡng canh giữ nghiêm ngặt, thì chuyện đi mở cửa cũng phải giao cho Dương Đông.

Vẫn ngay trong đêm truyền ra tin tức Chương Thiên Hạnh chết, bây giờ đã hơn mười hai giờ khuya, cửa mở ra, bên ngoài vậy mà không phải y tá bác sĩ, mà là Lâm Dũng mang theo cả người hơi lạnh.

Đây là lần chạm mặt đầu tiên của hai người sau khi đã biết rõ thân phận lẫn nhau, không khỏi có hơi xấu hổ. Trước kia Dương Đông gọi Lâm Dũng thì gọi thẳng tên, nhưng bây giờ, theo quan hệ, Lâm Dũng chính là anh vợ của anh, gọi như vậy có chút không ổn, nhưng một tiếng ‘anh’ kia lại rất khó gọi ra được. Về phần Dương Đông, y vẫn theo thói quen gọi một tiếng “Dương tổng”, sau đó liền sực nhận ra gọi sai rồi, nhưng lại cũng không biết nên thay đổi thế nào.

Hai người im lìm đứng ngay cửa mấy giây, cũng may không ai là người hay chần chờ, Dương Đông liền qua loa ậm ừ, “Vào đi, Xuân Nhi đang chờ đây.” Lâm Dũng cũng liền đi theo vào, còn đóng cửa hộ.

Phùng Xuân tất nhiên thu vào mắt hết những nét gượng gạo của hai người. Dương Đông cậu biết, đêm hôm đó tuy rằng đã chấp nhận, nhưng cũng chỉ là đối với cậu thôi, người này vẫn rất phiền muộn chuyện Lâm Dũng cư nhiên ôm mục đích riêng mà nằm vùng bên cạnh mình tận bốn năm, thái bộ bây giờ đã coi như tốt lắm rồi. Suy nghĩ của Lâm Dũng thì đơn giản hơn, y cũng đã sớm nói, thật cảm thấy rất ngại, dù sao Dương Đông đối xử với y cũng không tồi.

Hai người chia nhau ngồi hai bên sô pha, nhìn hệt như đang giằng co, Phùng Xuân thấy thế, chỉ đành bất đắc dĩ đứng ra hòa giải, lúc này nói cái gì cũng không có tác dụng, quan trọng hơn hết vẫn là chuyện về Chương Thiên Hạnh, cậu hỏi, “Anh, lúc Chương Thiên Hạnh chết anh có thấy được không?”

Dương Đông vì một tiếng ‘anh’ này của Phùng Xuân mà nhíu mày một cái, cảm thấy hàm răng có hơi ê, nhưng cũng chưa nói gì.

Lâm Dũng gật đầu, thả chiếc túi trong tay xuống, nói, “Nhìn thấy, đúng là không phải chính hắn tự nhảy, lúc đó sau lưng hắn có người, nhưng ban đêm quá tối, cho dù bên cạnh có ánh đèn cũng chỉ có thể thấy bóng người lờ mờ thôi.”

Dương Đông mang tin tức Chương Thiên Hạnh tử vong về, sau đó Lâm Dũng liền gọi điện tới, báo rằng cả ngày hôm nay y vẫn luôn đi theo Chương Thiên Hạnh, vừa mới thấy Chương Thiên Hạnh nhảy lầu, hơn nữa lại là bị người đẩy xuống, ở phương diện này y vẫn không bình tĩnh phân tích cặn kẽ được bằng Phùng Xuân, liền gọi cho Phùng Xuân hỏi nên xử lý thế nào.

Thế nên, mới tới tận đây vào nửa đêm.

Phùng Xuân hỏi y, “Hắn tại sao lại vào đồn cảnh sát? Anh cả ngày đều theo hắn thật sao?”

“Bắt đầu là từ biệt thự của Chu Du Minh, hắn gần đây đều luôn ở đó, không về nhà.” Lâm Dũng đáp, “Tám giờ sáng anh đã ở đó, chờ Chu Du Minh rời đi, xác định chỉ có mình hắn trong phòng, mới lại gọi điện thoại qua. Bất quá hắn vẫn không nhận, thậm chí cầm điện thoại ném ra khỏi cửa sổ, rơi vỡ, đúng là tên nhu nhược!” Y mắng một câu, “Anh lúc đó hơi cuống lên, sợ sau này hắn không dùng di động nữa liền không tiện hành động tiếp, liền vòng ra phía trước, không ngờ một lát sau liền phát hiện hắn theo Triệu Châu đi ra. Anh cảm thấy hơi kì lạ, liền đi theo bọn họ.”

Phùng Xuân vừa nghe tới Triệu Châu, không khỏi nhíu mày, là Chương Kiến Quốc tìm hắn?

“Bọn họ đi tới Chương thị.” Lâm Dũng nói, “Anh chờ ở dưới lầu, đại khái đợi hơn một tiếng, đến xế chiều, Chương Thiên Hạnh mới được đưa xuống, chỉ là lần này không phải Triệu Châu đưa hắn mà là mấy người mặc trang phục bình thường, tay của Chương Thiên Hạnh bị áo khoác che khuất, bên trong nhất định là còng tay. Vẻ mặt Chương Thiên Hạnh tối sầm, trông có vẻ rất không tình nguyện, nhưng không nói năng gì cả, chỉ là ánh mắt rất đáng sợ, hắn nhìn quét về phía anh, giống như muốn ăn thịt người vậy.”

“Những người đó nói vậy là đã sớm chờ ở đó.” Dương Đông lúc này cũng không đoái hoài tới sự gượng gạo ban nãy nữa, phân tích, “Chương Kiến Quốc đây là tóm Chương Thiên Hạnh tới làm bia đỡ đạn, bên phía Phương MInh đã sớm khai ra là do người Chương gia liên lạc gã, chỉ là vẫn nói còn có người trung gian, nên không rõ cụ thể là vị nào trong Chương gia. Mấy ngày trước Chương Kiến Quốc kết thúc phiên tòa với bên tôi, bồi thường đủ lợi nhuận ba năm, ban giám đốc bên đó đã đứng ngồi không yên, không ít người muốn thay đổi cái ghế của Chương Kiến Quốc, cổ đông lớn thứ hai là Nhạc Phàm đã dao động, lúc này nếu như ông ta còn tuôn ra gièm pha, vì cổ phiếu của Chương thị, Nhạc Phàm cũng sẽ phải đổi ông ta đi thôi. Chương Kiến Quốc đây là thí xe giữ tướng, bất đắc dĩ hi sinh đứa con.”

“Ông ta hoàn toàn không đau lòng đâu, bởi vì thời gian gần đây ông ta đã hoàn toàn không còn tình cảm với Chu Hải Quyên, đã ghét bỏ Chương Thiên Hạnh, bên người lại có Chương Thiên Hữu, cảm thấy có thể vứt liền vứt. Hệt như trước đây, vứt bỏ em vả mẹ thôi.” Phùng Xuân bổ sung, “Nhưng Chương Thiên Hạnh hiển nhiên là không muốn đi tìm chết, trên mặt hắn đầy vẻ hung tợn nhưng lại không phản kháng, vậy thì phía Chương Kiến Quốc đã nắm được nhược điểm của hắn.”

“Cái chết của Chương Thiên Ái, còn có Chu Hải Quyên.” Phùng Xuân khẳng định, “Gần đây hắn vừa mới bị hồn ma Chương Thiên Ái hù gần chết, lúc này bắt hắn chịu tránh nhiệm, với hắn mà nói cũng coi như một loại giải thoát. Huống chi, nhân phẩm Chu Hải Quyên không được tốt lắm, nhưng trên phương diện giáo dục hai đứa con lại bỏ không ít công sức, Chương Thiên Hạnh vẫn tương đối hiếu thuận với mẹ mình.”

“Nhưng mà,” Phùng Xuân cau mày nói, “Hắn nếu bị mang đi mà không phản kháng gì, thì cũng sẽ không đi tự sát. Anh, anh nói đúng, hắn không phải tự mình muốn nhảy xuống, gia đình như bọn họ, tử hình cũng có thể sửa án lại, hắn có hi vọng được sống, thì không thể nào chọn lựa chết ngang như thế được. Chương Kiến Quốc cũng không thể làm vậy, ông ta khó khăn lắm mới tìm được kẻ chịu tội thay, làm ra chuyện thế này, chẳng phải càng phiền phức hơn sao? Anh, anh chắc chắn là thấy rõ chứ?”

Lâm Dũng đưa điện thoại di động ra, mở phần video, “Anh nhìn thấy có điều không ổn, nên quay phim lại đây.”

Lâm Dũng đứng phía dưới, bọn họ ở trên lầu, vốn đang là ban đêm, điện thoại di động cũng không phải dòng chuyên để quay phim, hình ảnh rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn đến trên mái nhà có ba thân ảnh đang giằng cho, sau đó có một vật đen như mực rơi xuống, phát ra âm thanh thật to.

Phùng Xuân cau mày nhìn video, Dương Đông lại nhíu mày, “Không phải Chương Kiến Quốc, Chương Thần giả cũng không thể nào, Chương Thiên Hạnh lúc này đối với hắn đã không còn là uy hiếp, người làm ra chuyện này rõ ràng là ngại chuyện không đủ lớn.”

Ba người suy nghĩ cẩn thận, lại nghĩ không ra đáp án.

Nhưng cuối cùng có thể nói chuyện của Chương Thiên Hạnh đã kết thúc, bất luận là ai làm, đối với Phùng Xuân bọn họ cũng là tin tốt, dù cho những sắp xếp của Phùng Xuân chưa mang lại tác dụng quá lớn. Phùng Xuân đứng dậy rót chén trà cho mỗi người, không nhịn được nói, “Em trước kia từng nghĩ, Chương gia mạnh mẽ như vậy, e là em dùng suốt đời cũng không đủ khả năng trả thù xong, nhưng không ngờ, vậy mà cũng không khó. Không phải do em quá lợi hại, mà do bọn hắn hoàn toàn không đoàn kết.”

Những gì Phùng Xuân có thể làm chẳng qua là đòn bẩy, thứ giết người chân chính, chính là tâm tư của những người này. Chúng so với cách cậu gây xích mích, so với những bản ghi âm hù dọa, còn lợi hại hơn vạn lần.

Phùng Xuân thở dài, căn dặn Lâm Dũng, “Anh, gần đây không cần theo dõi sát người Chương gia nữa, nhưng mà hôm nào anh theo Chương Thiên Hữu quay về Chương gia, nhớ thu lại cái loa bluetooth kia, thật ra không thu lại cũng không sao, chẳng qua chỉ là cái máy ghi âm, bọn họ hẳn là sẽ nghĩ do Chương Thiên Hạnh để lại.”

Vừa nhắc chuyện này, vẻ mặt Dương Đông cũng nghi hoặc, hỏi hai người họ, “Còn có chuyện gọi điện thoại là sao vậy?” Đều đã gặp mặt, Phùng Xuân tất nhiên sẽ không giấu anh nữa, lúc này liền lấy ghi âm ra, mở cho Dương Đông nghe. Dương Đông nghe mới một chút đã chịu không nổi, lắc đầu nói, “Tâm tư em thế này, cho dù Chương Kiến Quốc không ra quyết định, Chương Thiên Hạnh cũng không chịu đựng được bao lâu.”

Cái chết của Chương Thiên Hạnh được xử lý rất nhanh, Phùng Xuân bên này không theo dõi sát, Dương Đông không ngăn trở, các mối quan hệ bên đó Chương Kiến Quốc cũng có, lại có nhân chứng vật chứng, vụ này liền ra kết luận ngay —— sợ tội tự sát.

Phùng Xuân vốn nghĩ Chu Du Minh nhất định sẽ gây chút chuyện, chẳng qua sau đó nghe nói Chu Du Minh hợp tác với Chương Kiến Quốc đầu tư một xí nghiệp khoa học kĩ thuật mới, hiển nhiên, đối với chuyện này Chu Du Minh cũng sẽ không nhúng tay.

Bên kia đưa ra kết quả, thì Phùng Xuân cũng đã ở trong phòng theo dõi đặc biệt hết mười ngày, sau đó truyền ra tin tức, đã qua cơn nguy kịch, bốn năm ngày sau liền đưa ra phòng bệnh bình thường, có thể xuống giường hoạt động, còn nhờ Phùng Trúc Mai sắp xếp quay một video báo bình an đăng lên weibo, màn diễn này liền hạ màn.

Đến khi cậu được phép xuất viện về nhà, đã đến cuối năm. Phùng Xuân căn bản không nhận bất kì công việc nào, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt lên căn hộ tân hôn của hai người, tới tới lui lui hơn mười ngày, bản thiết kế nội thất rốt cuộc chốt phương án, dự kiến mười lăm tháng giêng khởi công.

Dương Đông một lần bị rắn cắn, kiên quyết nhét cho Phùng Xuân thêm hai vệ sĩ, còn tăng thêm một tài xế biết tán đả. Nếu không phải chuyện bên Chương Thiên Hữu bây giờ còn chưa xử lý xong, anh còn định bắt Lâm Dũng tới lui bên này —— hai anh em nhà này trước kia làm cấp trên cấp dưới rất thoải mái, bây giờ trông ra lại có chút chướng mắt đây, luôn khiến anh muốn hành hạ đối phương một tí.

Phòng ở của Phùng Xuân vốn rất nhỏ, xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên không ở được nữa, liền theo ý Dương Đông, dời sang chỗ của anh. Hôm nay đúng 30, Dương Đông có chút việc bận đến tối mới rảnh, Phùng Xuân liền tự đảm nhận làm cơm tất niên, dẫn theo Lâm Dũng được thả cho nghỉ đông đi mua đồ ăn.

Sáng sớm mua về một đống đồ từ siêu thị, cậu dừng lại, phân cho hai người vệ sĩ, “Mang về đi.” Sau đó nói với Lâm Dũng, “Anh lái xe đi, chúng ta đi một chỗ.”

Trong lòng Lâm Dũng giật thót một cái. Sau chuyện Chương Thiên Hạnh, Lâm Dũng đã từng hỏi Phùng Xuân, “Cứ như vậy kết thúc sao?” Y nghĩ, người gây họa năm đó đã chết hết, Phùng Xuân hôm nay có Dương Đông bên cạnh, y xem Dương Đông kỳ thực cũng không muốn Phùng Xuân dấn thân nguy hiểm, không bằng cứ kết thúc như vậy đi. Nhưng Phùng Xuân chỉ nói với y, “Chậm rãi xem đi.”

Dừng tay hơn nửa tháng, Lâm Dũng luôn cảm thấy Phùng Xuân đang mưu tính gì đó, hôm nay, rốt cuộc chờ đến.

Có lẽ là nhìn thấu Lâm Dũng xoắn xuýt, Phùng Xuân cười nói, “Yên tâm đi, không có nguy hiểm gì đâu, em không định sẽ tự đâm đầu vào nguy hiểm nữa, anh, em tự biết bảo trọng mình.” Cậu nói xong, liền quay sang nói với hai vệ sĩ còn lại, “Hai anh đi theo tôi đi.”

Đến khi ngồi vào kia, Lâm Dũng mới nghe Phùng Xuân nói, “Đi viện an dưỡng Đông Dương.”

Lâm Dũng lập tức hiểu ra, đó là nơi Chu Hải Quyên đang nằm viện.
Bình Luận (0)
Comment