Nhớ năm đó, khi Đàm Xảo Vân còn tại, đêm giao thừa Chương Kiến Quốc cũng tám chính giờ mới về nhà, theo bà biết, ông ta phải đi tận ba nhà, sáng là nơi của bà ta, chiều tới chạng vạng là ở chỗ Chu Hải Quyên, cuối cùng mới về nhà lớn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tuy rằng đã đưa Phí Tuyết đi, nhưng trên thực tế, bữa cơm tất niên này bọn Phùng Xuân cũng không ăn được.
Tối đó hơn mười giờ, hộ công của Chu Hải Quyên là Lưu Lỗi gọi điện cho Phùng Xuân, khi đó ba người bọn họ đã ăn xong bữa tối, cùng nhau ngồi trước ti vi uống nước nói chuyện phiếm. Trông thấy điện báo là Lưu Lỗi, ba người nhất thời im bặt.
Hiện giờ Phùng Xuân rốt cuộc đã thẳng thắn với Dương Đông, chuyện đi kích thích Chu Hải Quyên tất nhiên đã báo với Dương Đông trước đó, thậm chí mối dây Lưu Lỗi này, cũng là nhờ Dương Đông tìm đồng thời thương lượng giá cả, thỏa thuận xong, mang hai người đi vào gặp mặt một lần, cho một vạn, nếu như người bên trong muốn ra ngoài, gã lại đưa được người ra, lại cho mười vạn.
Bằng không, bằng vốn liếng một mình Phùng Xuân, chỗ như viện an dưỡng Đông Dương, cậu hoàn toàn không thể nhẹ nhàng thâm nhập như vậy, mọi chuyện sau đó, cũng còn lâu mới đơn giản như bây giờ.
Buổi chiều mới đi, lúc này điện thoại đã tới, hiển nhiên cho thấy, Chu Hải Quyên có động tác.
Phùng Xuân lúc này liền tắt ti vi, mở loa ngoài. Điện thoại vừa thông, bên kia liền truyền đến tiếng pháo đốt bùm bùm, hẳn là đang ở bên ngoài, thanh âm của Lưu Lỗi có vẻ khó nghe, gã nói, “Tôi mang Chu Hải Quyên ra rồi, các người khi nào đưa tiền?”
Phùng Xuân tất nhiên hỏi thêm, “Đầu đuôi chuyện thế nào, bà ta vừa đi rồi sao?”
Lưu Lỗi bên kia liền kể lại. Thì ra Lưu Lỗi tuy rằng chưa đi vào nhà, nhưng vẫn chờ suốt ở bên ngoài, bọn Phùng Xuân vừa đi, gã liền trở vào. Khi đó Chu Hải Quyên ngồi yên trên ghế sô pha, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động, cổ họng không phát ra chút âm thanh nào, ngơ ngác mất hồn. Lưu Lỗi trở vào cũng không để ý bà ta, tự mình tìm một chỗ ngồi ngốc.
Chu Hải Quyên ngẩn ra ngồi đó một hồi, sau đó liền ôm điện thoại di động lên lầu, đóng cửa. Gã lén đi theo sau nghe thử, hẳn là đang gọi điện thoại, không biết gọi cho ai, nhỏ giọng nói một hồi liền ngưng lại. Tiếp đó cả buổi chiều bà ta chưa từng ra khỏi phòng.
Hôm nay là giao thừa, tất nhiên muốn tổ chức lễ mừng năm mới. Viện an dưỡng Đông Dương thu lệ phí đắt như vậy, tất nhiên chuẩn bị rất phong phú, đã sớm báo mọi người phải tụ tập cùng nhau ăn tết, thêm phần náo nhiệt. Chu Hải Quyên lúc đó đã đồng ý, lại đến tầm năm giờ chiều, bên kia gọi điện thoại báo có thể đi qua rồi, Lưu Lỗi liền đến gõ cửa phòng bà ta.
Chu Hải Quyên vậy mà thật sự mở cửa, chỉ là sắc mặt rất khó coi, không khác gì vừa chết đi một lần. Bà ta căn bản không trả lời chuyện có đi dự tiệc không, chỉ hỏi một câu, “Phùng Xuân nói ông có thể mang tôi ra ngoài phải không?”
Lưu Lỗi nói, “Bà ta hẳn là rất gấp gáp, trang phục trên người đã thay thành quần dài áo dài cả, còn xách một chiếc túi, hiển nhiên đã suy nghĩ kĩ, muốn tôi ngay lập tức dẫn bà ta ra ngoài. Nhưng khi đó trời vẫn còn sáng, trong viện an dưỡng có camera nhiều như vậy, tôi nào dám?” Gã bồi thêm, “Mười vạn, mà bị người ta tóm đến, để giải quyết phiền phức còn không đủ đây.”
“Tôi liền nói với bà ta hiện tại không được, chí ít phải chờ tới tám giờ, khi đó tiệc tối đã bắt đầu, rượu cũng đã khai, mọi người chắc chắn sẽ lơ là hơn, không làm người khác chú ý nữa. Bà ta dường như rất gấp, lại hỏi vài lần mới chịu đồng ý, nhưng mà cũng không còn tâm trí đi ăn cơm, nói thẳng mình sẽ ở trong phòng, liền trở vào ngồi đợi. Bọn tôi đến chín giờ tối mới đi ra, đi bằng lối mà tôi tìm ra được, bảo đảm camera không nhìn thấy, bà ta đã liên hệ người khác từ trước, vừa ra đã có xe chờ sẵn, hiện tại tính ra đã đi được mười lăm phút.”
Kể xong, Lưu Lỗi nói, “Vậy số tiền còn lại khi nào chuyển qua?”
Trong lòng Phùng Xuân đã hiểu rõ hành tung của Chu Hải Quyên, tất nhiên cũng sẽ không cần dây dưa với Lưu Lỗi, nói thẳng, “Ngày mai có người đi điều tra xác nhận xong sẽ gửi cho ông, yên tâm đi.”
Bên kia hiển nhiên cũng sớm có chuẩn bị, kì kèo, “Nhìn không thấy tiền thì tôi không giữ bí mật đâu đó.”
Đây là thường tình, Phùng Xuân cũng căn bản không cần Lưu Lỗi ôm riết cái bí mật này làm gì, chẳng qua là một cuộc giao dịch mà thôi. Hơn nữa, nếu Chu Hải Quyên không làm ầm lên, người khác cũng không điều tra được gì, nếu bà ta quậy lên, thì chuyện đã lớn rồi, Chương gia còn có thời gian đi điều tra chuyện này này hay không cũng là vấn đề.
Cuộc điện thoại vừa rồi ba người đều nghe được, Lâm Dũng cau mày, “Không biết Chu Hải Quyên tìm ai? Bên người bà ta dường như cũng không có thân tín đặc biệt nào, e rằng bà ta sẽ không dám tìm những người là thủ hạ của Chương Kiến Quốc đâu.”
Trong lòng Phùng Xuân loáng thoáng có một ý nghĩ, nhưng lại cũng không dám khẳng định, nhìn thoáng qua Dương Đông, không nói ra miệng. Trái lại Dương Đông rất thẳng thắn, nói toạt ra, “Hẳn là mẹ tôi. Bà ấy đón xe tới, không lái xe, tôi hỏi xe bà ấy đâu, liền nói là cả tài xế lẫn xe đều cho người mượn. Ngoại trừ Chu Hải Quyên bà ấy không còn bạn bè gì nhiều, không phải bà ấy thì còn ai?”
Phùng Xuân lập tức cảm thấy đau đầu. Cậu thật không hiểu đầu óc Phí Tuyết rốt cuộc vận hành thế nào, quả thật khiến người không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng Chương gia có lỗi với nhà bọn họ như thế, vì sao còn muốn chung đụng với Chu Hải Quyên? Cuồng chịu ngược à?
Chu Hải Quyên được báo cho mấy tin tức này xong liền chạy ra, Phùng Xuân lại còn cố ý kích thích dữ dội như vậy, bà ta nhất định sẽ có động tác, lỡ như kéo cả Phí Tuyết vào, vậy coi như là dẫn lửa đốt mình, Phùng Xuân chọt chọt Dương Đông, “Tìm cách đem xe về đi. Thừa dịp bây giờ còn sớm.”
Dừng xe, Chương Thiên Hữu thật hưng phấn bước xuống, đi ra mở cửa sau xe, thậm chí còn lấy tay chặn ở phía trên, sợ người bên trong đi ra đụng trúng đầu, giọng điệu hắn đầy dịu dàng nói, “Mẹ, đến nơi rồi.”
Khổng Phỉ ở bên trong lúc này mới chậm rãi bước xuống.
Hơn hai tháng không gặp, bà ta đã ăn mặc khác hẳn với khi trước còn ở tại Mỹ. Khi đó bà để tóc dài thẳng, không đánh phấn không trang điểm, mặc đồ nội trợ đơn giản, tuy rằng thanh tú đẹp đẽ, nhưng chung quy đã lớn tuổi rồi, vào đám đông liền lu mờ. Mà lúc này, một thân bà mặc áo khoác dài, giày cao gót, trang điểm tinh xảo, tuy rằng không bằng Chu Hải Quyên đẹp đến mức khiến người kinh sợ, nhưng cũng dịu dàng hợp mắt, thoạt trông chính là một bà chủ giàu có tính tình dễ mến.
Bà vừa bước ra liền nhìn về phía trước, đó là một hội sở dưới tay Chương gia, vẻ ngoài không có vẻ khoa trương, chẳng qua ai cũng biết, bên trong tuyệt đối sẽ không tầm thường như vậy.
Chương Thiên Hữu nâng cánh tay bà, dẫn bà đi vào trong. Thuận tay ném chìa khóa cho cậu trai phục vụ bãi xe, cậu trai còn cung kính gọi, “Chào nhị thiếu.”
Tiếng xưng hô này từ khi vào cửa vẫn không hề ngừng lại, mỗi một nhân viên công tác đi ngang qua đều sẽ dừng lại chào hỏi một tiếng, cho dù là người thường hay tự khiêm tốn chính mình như Khổng Phỉ cũng nhịn không được nở nụ cười.
Bà ta ngày hôm qua mới về tới. Vốn ban đầu khi Chương Thiên Hữu trở về nước, bà đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, tám phần mười phải cần đến tám, chín mười năm, mới có thể quang minh chính đại đoàn tụ với con trai. Dù sao, trong ấn tượng của bà, thủ đoạn của Chu Hải Quyên rất tàn nhẫn, hoàn toàn không giống một người tầm thường. Chương Thiên Hữu là con trai của bà ta, bà biết đứa nhỏ này cả thủ đoạn lẫn tâm trí cũng không kém, nhưng dù sao vẫn còn quá non nớt, muốn đoạt quyền trong tay Chu Hải Quyên, cướp lấy Chương gia, sợ là phải dây dưa lâu lắm.
Nhưng bà ta nằm mơ cũng không ngờ tới, chỉ mới hai tháng, Chương Thiên Hữu đã nhận bà ta trở về, bà vốn còn do dự, dù sao Chương Thiên Hữu đang lấy thân phận của Chương Thần, bà sợ mình xuất hiện sẽ khiến Chu Hải Quyên phát hiện rồi gây phiền toái cho hắn. Nhưng Chương Thiên Hữu lại khinh thường, “Bà ta nhảy nhót chẳng được mấy ngày nữa đâu, đến khi mẹ trở về, bà ta hẳn cũng đã bị nhốt lại rồi, mẹ không cần lo lắng.”
Chương Thiên Hữu cũng thật không lừa bà, bà vừa mới mua xong vé máy bay không bao lâu, Chu Hải Quyên liền bị nhót, Chương Thiên Hạnh cũng xảy ra chuyện. Hôm nay, con trai của bà đã thành người thừa kế duy nhất của Chương gia.
Nghĩ đến đây, bà nhìn hết thảy trước mắt, cũng cảm thấy nắm chắc hơn, dù sao, những gì bà từng không nắm lấy được, con trai bà đều đã đoạt về tay.
Chẳng mấy chốc, Chương Thiên Hữu đã dẫn bà tới một gian phòng, lúc này bên trong vẫn trống rỗng, nhưng lại bày biện trang trí cực kì xa hoa, Chương Thiên Hữu nói, “Mẹ, hôm nay con sắp xếp xong cả rồi, chúng ta cùng nhau đón giao thừa.”
Khổng Phỉ không khỏi hỏi một câu, “Cha con đâu? Sao còn không đến đây?”
Chương Thiên Hữu nghe hỏi liền có chút xấu hổ, cha hắn tất nhiên là đang ở cùng với tân hoan Vương Kỳ. Cô gái Vương Kỳ kia thật sự là có bản lĩnh không nhỏ, vốn Chương Thiên Hữu thấy cô ta được cha mình đặc biệt cất nhắc làm thư ký, nhưng vẫn còn chưa ra tay, chỉ cho rằng con nhóc đó chẳng qua được gương mặt dễ nhìn, còn lại trong đầu cũng không đủ khôn ngoan.
Vậy mà không ngờ, con nhóc đó lại có bản lĩnh khiến cha hắn say như điếu đổ, hai tháng nay, căn hộ hơn ngàn vạn đã tặng một căn, quần áo túi xách càng là không đếm được. Này còn chưa tính, năm mới sắp tới, cô ả cư nhiên dụ được cha hắn cùng đi ăn mừng sớm với mình, thật không biết đã dùng thủ đoạn gì.
Hắn khi đó đẩy Vương Kỷ lên, chính là vì khiến cha hắn nhanh chóng xích mích với Chu Hải Quyên, từ đó hắn mới dễ động thủ bỏ đá xuống giếng cả một phe Chu Hải Quyên. Bây giờ mục đích đạt tới rồi, lại có chút cảm giác như dẫn sói vào nhà, khiến trong lòng Chương Thiên Hữu cũng chẳng hề thoải mái.
——Hắn tuy rằng cũng không có ý để mẹ mình gả cho Chương Kiến Quốc, đeo đuổi cái danh Chương phu nhân bỏ đi đó. Hắn có ý nghĩ riêng, người như cha hắn, căn bản chẳng xứng với mẹ mình, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng hắn hoan nghênh một con nhóc 9x leo lên làm mẹ kế của hắn!
Nhưng trớ trêu là cha hắn chẳng hề bận tâm về phương diện này, có lẽ nên nói, cho dù hắn là huyết mạch duy nhất còn tồn tại của Chương Kiến Quốc, nhưng hắn bây giờ vẫn giống như trước, không tự giác tôn trọng cha hắn được. Cha hắn biết chuyện mẹ hắn trở về, liền nói một câu, vừa lúc sắp cuối năm, vậy đêm 30 cùng nhau đón đi.
Đây là lẽ thường tình, thế nhưng lại sang đón năm mới sớm với Vương Kỳ, phải hơn tám giờ mới sang bên đây, vậy là ra làm sao? Chẳng qua, nhìn cách hành sự của Chương Kiến Quốc đối với những người đàn bà quanh ông ta hai mấy ba mươi năm nay, lại cũng chẳng còn thấy gì lạ, ông ta luôn như vậy.
Chương Thiên Hữu cưỡng ép dằn xuống bất mãn trong lòng, cười cười với mẹ mình, “Không cần chờ, ông ấy là ông chủ lớn, hôm nay còn không ít việc đây, bây giờ không qua kịp, phải đợi đến tầm tám chính giờ, bên kia xong rồi mới ghé, con ở cùng mẹ là được. Hội sở này chuyên dùng để đón tiếp khách khứa, tay nghề của đầu bếp rất khá, con sớm đã chọn ra nguyên liệu nấu ăn, mẹ, đêm nay mẹ nhất định phải đếm thử mới được.”
Khổng Phỉ cũng không phải chưa từng cùng sinh hoạt với Chương Kiến Quốc, sao mà không hiểu chuyện mờ ám trong này được? Nhớ năm đó, khi Đàm Xảo Vân còn tại, đêm giao thừa Chương Kiến Quốc cũng tám chính giờ mới về nhà, theo bà biết, ông ta phải đi tận ba nhà, sáng là nơi của bà ta, chiều tới chạng vạng là ở chỗ Chu Hải Quyên, cuối cùng mới về nhà lớn.
Tiếp khách tiếp khứa cái gì chứ, khách khứa nhà ai mà đêm giao thừa chẳng về nhà.
Khổng Phỉ tuyệt đối không tin, chỉ cảm thán, nhiều năm như vậy, thế nhưng Chương Kiến Quốc chẳng hề thay đổi một chút nào.
Nhưng chuyện này do con trai Chương Thiên Hữu của bà nói ra, bà cũng sẽ không phản bác, cười nói, “Được rồi, sau này con còn bận rộn, cũng không nên bận tới mức không có thời gian với mẹ nha.”
Cách hội sở hơn năm mươi mét, Chu Hải Quyên rốt cuộc xuống xe, trong tay bà ta còn cầm điện thoại, người bên trong nói cho bà ta biết, “Phu nhân, ngài sao lại gọi điện thoại về đây? Lão gia không về, nhị thiếu cũng không ở nhà, bọn họ bây giờ rất hiếm khi về nhà. Đi đâu mừng năm mới ư, hình như trước đó vú Liễu gọi điện hỏi lão gia, lão gia nói đi hội sở, không cần bọn tôi chuẩn bị cơm tất niên, trong nhà có nhiều người hầu đã nghỉ rồi.”
Chu Hải Quyên nhìn tòa nhà xa xa, nheo mắt.