Phược Long

Chương 17

Mà người này, là người đã từng nói yêu y.

Mặc kệ là thiệt tình hay giả ý nhưng nếu cứ phải làm huynh đệ như vầy phải chăng rất đáng tiếc?

Chỉ là thoáng nghĩ nhưng lại khiến Long Tĩnh Thuỷ giật mình hoảng sợ, ngay lập tức bật người ngồi dậy, cơ thể run lẩy bẩy. Y đã dùng mọi cách để giữ kín bí mật kia, chẳng lẻ vì muốn cùng Long Vô Ba đàm luyến ái? Nhưng cho dù là tình yêu vàng, thì nó cũng không thể nào bền vững như huyết thống ràng buột thân tình? Y nếu muốn giữ Long Vô Ba bên người mãi mãi, thì chỉ có cách đem Long Vô Ba đương đệ đệ mà đối đãi.

Long Tĩnh Thủy trầm tư một hồi lâu, rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau thấu tâm, bất kể làm gì cũng không khiến nó biến mất.

Khi y bị bẻ gãy xương tay, mặc dù rất đau, đau đến chết đi sống lại nhưng cái đau đó chỉ một lúc lại trôi qua rất nhanh, tuyệt không giống cảm giác đau lúc này, dường như có cái gì đó sắt bén cứa vào tim y, liên tục liên tục cứa vào làm y đau đớn âm ĩ không thôi.

[lotus: thêm một thể loại? là ngây ngơ thụ, hay là đần độn thụ đây?*hazz….hazz….*bó tay với hai ca luôn]

…. Đau. Rất đau

Long Tĩnh Thủy lăn qua lộn lại cả một buổi tối, ngày hôm sau thức dậy tự nhiên không có tinh thần, vô lực xuất môn. Cho dù đến xế chiều y ngồi ngốc ở trong phòng, vẫn không thể tránh được mà nghe những lời đồn đãi bên tai.

Lúc thì nghe nói Long Vô Ba cùng Hồ Vương ngoạn khắp Đông Hải, lúc lại nghe nói cả hai người uống rượu mua vui đàm luận bên hồ…. rất nhiều lời nói đan xen lọt vào tai y. Hơn nữa khi mấy cung nữ cung nô nhắc đến vị Hồ Vương phong lưu phóng khoán kia, thì đôi mắt họ lại mông lung chìm trong sương mồ dường như đã bị hút mất hồn, làm cho y cảm thấy rất khó chịu, ngắn ngủi chỉ trong ba ngày mà y đã đập nát mấy cái chén (vô tội).

Thẳng đến buổi sáng ngày thứ tư, Long Vô Ba mới rút ra một khoảng thời gian đến trước mặt y.

Bất quá cũng chỉ ở cửa nhìn vào, tuỳ tiện hỏi thăm sức khoẻ, nói mấy câu, liền lập tức xoay người muốn ly khai.

Long Tĩnh Thủy không thể nào nhịn nổi nữa, rốt cục đứng dậy gọi người nọ dừng bước: “Long Vô Ba!”

“Đại ca?”

“Vị Hồ Vương kia ……muốn ngụ ở đây đến lúc nào?”

“Hắn, khó khi đến Long Cung một chuyến, e….là ở cả tháng cũng chưa thấy chán đâu.”

“Người này làm việc không đứng đắn, ngươi cùng hắn ít qua lại đi, ta sợ ngươi hội gặp nhiều lời nhàn ngôn toái ngữ.”

“Ách? Ý của đại ca là?”

Long Tĩnh Thủy nhíu mi, không muốn đem lời giấu kín trong lòng nói ra, mà chỉ xoay đầu nhìn nơi khác, trầm giọng nói:“Ngươi tuổi không còn nhỏ, nên sớm lập phi.”

Long Vô Ba lúc này lại không chút tức giận, trái lại nở nụ cười, khinh vấn:“Đại ca sao lại nhắc đến chuyện này rồi?”

“Ta vì tốt cho ngươi.” Long Tĩnh Thủy đem bàn tay run rẩy giấu trong tay áo, cố gắng không nhìn vào mắt hắn.

“Có lẽ vậy, bất quá……” Long Vô Ba tiến lên vài bước, rồi dừng lại ngay trước mặt Long Tĩnh Thủy, đưa tay khẽ vuốt khuôn má y, thở dài nói: “Đại ca có thể không thích ta, cũng không thể xen vào chuyện ta thích ai, đúng không?”

Hắn tuy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười, ngược lại lại mang một chút cô đơn trống vắng, đâm vào tim người đau buốt.

Long Tĩnh Thủy đứng đó, căn bản nói không được lờ nàoi.

Long Vô Ba cũng không nói gì thêm, chậm rãi thu tay, xoay người bước đi.

Long Tĩnh Thủy đờ người, một lát sau dường như từ trong mộng hồi tỉnh, lập tức chạy ra cửa đuổi theo người nọ. Y không biết mình phải làm gì, cũng không biết mình nên nói gì, nhưng ngực lại đau vô cùng, y không muốn nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Long Vô Ba

“Vô Ba……” Y vừa rẽ, vừa đem hai từ luôn niệm trong lòng gọi ra, nhưng lập tức phải nuốt lại, cắn răng lui trở về trốn vào một góc.

Xa xa nhìn về trước, liền trông thấy Long Vô Ba cùng Hồ Vương đứng bên nhau, một người cười nhạt, một kẻ tiêu sái tự nhiên, khiến cho ai cũng không dám tới gần, cả hai rõ ràng vừa cười vừa nói trêu ghẹo nhau thân mật.

Tiền một khắc trước ẩn tình, đau xót nhìn y, nhưng chỉ một khắc sau đã đối với kẻ khác mặt giản cười tươi.

Cái này mà gọi là yêu sao?

Sắc mặt Long Tĩnh Thủy trắng bệch, cả người theo vách tường từ từ trượt dài xuống, một trận đau xót tận sâu trong lòng dâng lên.

Y không biết mình vì sao mình thống khổ, là vì dáng vẻ cười nhạt của Long Vô Ba hay là vẻ phong lưu thoải mái của Hồ Vương? Y lúc này thậm trí còn tình nguyện trở về địa lao âm u ẩm ướt, ít nhất giờ phút ấy trong mắt Long Vô Ba chỉ có một người là y.

Y cứ thế mà suy nghĩ ngẩn ngơ, cũng chẳng biết mình đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi sắc trời sập tối, chợt một cơn địa chấn run lên mãnh liệt ở dưới chân.

Từng một lần gặp qua tình huống này, lần đó là vì Long Vô Ba nổi giận lôi đình, nhưng lần này là vì cái gì?

Long TĩnhThủy nhớ đến người kia, liền cố gắng đứng lên, theo âm thanh náo loạn cùng tiếng vang ầm ĩ hướng về trước mà tiến tới. Trên đường thấy không ít cung nữ hốt ha hốt hoảng nói Tam công chúa đang nổi giận, không biết vì nguyên cớ gì lại hiện ra nguyên hình, hướng nốc nhà bay lên làm vỡ nát khắp nơi.

Tam công chúa? Là muội muội tính khí thất thường của y?

Sau khi Long Tĩnh Thủy bị giam lỏng, chưa từng một lần giáp mặt với các huynh đệ tỷ muội khác, lúc này đương nhiên phải lo lắng, lập tức đi nhanh hơn về trước. Không lâu, liền tới gần tẩm cung Tam công chúa, xa xa chỉ thấy đất cát đá bay mù mịt, mơ hồ chỉ thấy được một thanh long vĩ* đang loạn chiến, đem một tòa cung điện biến thành long trời lỡ đất.

(thanh long vĩ * = thanh long: rồng xanh; vĩ: đuôi => đuôi rồng màu xanh)

Long Tĩnh Thủy không biết tiểu muội vì sao lại sinh khí như vậy, y chỉ muốn tiến đến khuyên giải vài câu, mới vừa bước mấy bước, đã thấy Long Bô Ba từ một con đường khác đi tới.

Long Cung xảy ra chuyện lớn, kẻ làm Long Vương đương nhiên phải có mặt rồi.

Nhưng cho dù đã tới, thì bên cạnh hắn vị Hồ Vương mắt hồ ly kia cũng nối bước đi theo, hai người sóng vai mà đến, thái độ vô cùng thân mật.

Long Tĩnh Thủy chỉ mới nhìn một chút, đã cảm thấy máu nóng như muốn bốc lên, ánh mắt vội dời đi.

Long Vô Ba tiến tới thấy y, liền vội kéo lấy tay y, hỏi ngay: “Ngươi sao lại ở đây?”

“Không biết xảy ra chuyện gì, nên ta đến nhìn một cái.”

“Tam muội chỉ cáu kỉnh thôi, không cần để ý tới.”

“Ân.”

Long Tĩnh Thủy gật đầu, cố thu tay về, tiếp tục đi phía trước.

Đúng vào lúc này, thanh long vĩ kia đột nhiên bắn vào một bên mái cung điện, môt số lớn đại thạch, tiểu thạch* như trời giáng rơi lộp độp xuống. Mọi người trong Long cung ai cũng có linh lực hộ thân tự nhiên không sợ chuyện nhỏ này, duy độc chỉ có Long Tĩnh Thuỷ ngây người tại chỗ, nhất thời không biết tránh như thế nào.

(đại thạch, tiểu thạch * = đá lớn đá nhỏ)

“Cẩn thận!”

Ngay khi một khối phi thạch hung hăng tiến đến y, Long Tĩnh Thuỷ chợt cảm thấy hoa cả mắt, một thân ảnh bất ngờ vọt đến, không chút do dự kéo y vào lòng, đúng lúc ngăn cản những hòn đá kia rơi xuống

Long Tĩnh Thuỷ rùng mình, hình như có tiếng gì vang rất lớn, chưa kịp ngước lên nhìn thì đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc trầm thấp ở bên tai:“Sao rồi? Có bị thương chỗ nào?”
Bình Luận (0)
Comment