Phược Long

Chương 30

Bang!

Một đường lôi rơi xuống, chiếu sáng lên sườn mặt tuấn mỹ của Long Vô Ba, nhưng trên gương mặt kia vẫn không có chút cảm xúc nào, trông khi ánh mắt lại chứa đựng nhu tình ôn nhu như nuớc, đầu gối chậm rãi xê dịch, một chút một chút hướng phía trước mà di chuyển.

Long Nguyệt nhìn thấy cười ha hả, tiện tay rút thanh kiếm trên người Long Tĩnh Thủy ra.

Thuận đường máu cứ thế mà chảy ra càng nhiều.

Thanh long khẽ run, ngửa đầu lên, quá đau đớn mà không thể kêu thành tiếng.

Tâm Long Vô Ba cũng vì thế mà đau, gắt gao cắn khớp hàm, tiếp tục di chuyển đầu gối về trước.

“Long Vô Ba, ngươi thường ngày không phải rất kiêu ngạo sao? Không thể tưởng được cũng có ngày hôm nay!” Long Nguyệt đắc ý dào dạt nụ cười đắc thắng hiện rõ ra, thanh kiếm trong tay lung tung xẹt qua lại, như vô tình mà vạch vài đường lên lớp vảy rồng của Long Tĩnh Thủy.

Long Vô Ba có tai như điếc, nhưng máu trong người lại dâng lên, tầm mắt vẫn như trước nhìn chăm chú Long Tĩnh Thủy, đáy lòng yên lặng thầm đếm: một đao, hai đao……

Hận không thể cho mỗi đao kia đều cắt trên thân mình.

Như thế, mới có thể giảm bớt cái đau trong tim lúc này.

Long Vô Ba mất hồn mất vía, chỉ mới di chuyển một đọan đường ngắn, đã bị hòn đá trên mặt đất làm sẫy, ngã mạnh về trước. Gương mặt tuấn tú thuận thế vùi vào bụi đất, lúc nâng đầu lên đã là một mảnh ô uế đầy cát dính, trông thật khó coi.

Nhưng hắn nào quan tâm, thậm chí không hề thẳng lưng đứng dậy, mà dùng hai tay chống đỡ trên nền đất, chậm rãi bò về trước.

Bàn tay trắng nõn sáp nhập trên nền đất khô ráp rất nhanh liền chảy máu.

Hai mắt Long Vô Ba cũng thành một màu đỏ, chăm chăm nhìn thẳng Long Tĩnh Thủy, bạc thần khẽ mở, vô thanh vô tức gọi: đại ca.

Thanh long thần trí sớm không còn tỉnh táo, nhưng tựa hồ cảm giác có người nhìn mình, thoáng nâng đầu, đôi mắt mờ mịt hướng đến nơi kia, nơi có đôi mắt thâm tình ôn nhu nhìn mình, dù cho rơi vào bất kì hòan cảnh nào cũng không thay đổi.

Tâm Long Vô Ba vừa động, ngón tay nắm thành đấm, cả người gian nan ở trên mặt đất, một tấc một tấc tiến đến người nọ, cách một khoảng xa dùng thanh âm khàn khàn của mình truyền đến: “Ca, ta yêu ngươi.”

Thiên ngôn vạn ngữ*, nhưng từ chân chính có thể nói, chỉ có bốn chữ này.

(Thiên ngôn vạn ngữ* = hàng ngàn hàng vạn chữ)

Thanh long bị nhốt trong kết giới lập tức tỉnh táo, cố gắng di động thân thể bởi vì đau đớn mà cuộn mình, lẳng lặng nhìn người nọ. Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, một giọt lệ vì thế mà rơi ra.

Nước mắt rơi xuống, rất nhanh hòa lẫn cùng máu, hoàn toàn biến mất không thấy.

Long Vô Ba cảm thấy ngực chua xót, tâm giống như bị người bóp nát, rốt cuộc không thể nhẫn, hung hăng cắn lấy đầu lưỡi mình. Mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa, nâng ánh mắt hướng đầu về kẻ có mái tóc ngân sắc kia Long Nguyệt, trong đôi Long Vô Ba tràn ngập sát y, ánh ánh mắt sắc nhọn như mũi kiếm xuyên tâm.

Long Nguyệt bị hắn trừng mà lạnh cả người, không tự chủ được lui về sau vài bước, chưa kịp nói gì, đã nghe hắc y nhân phía sau thốt lên một tiếng đau đớn, đột nhiên hộc máu.

“Sao lại thế này?”

“Chủ nhân, kết giới……”

Lời nói chưa dứt, làn sương mù đen bao vây Long Tĩnh Thủy bị lung lay, không hề đoán trước mà dần dần tan ra.

Hắc y nhân rất nhanh chịu lấy phản phệ của kết giới, thân thể lung lay như muốn ngã, không thể đứng thẳng.

Long Nguyệt chấn động, một ý niệm trong đầu liền nảy ra, nhanh chóng bắt lấy Long Tĩnh Thủy.

Nhưng tốc độ Long Vô Ba so với gã còn nhanh hơn, không biết từ lúc nào mà đang còn nằm trên mặt đất, thoắt cái đã bay nhanh lên đến bên người Long Tĩnh Thủy, tay áo vung nhẹ, làm cho đại thanh long khôi phục hình người, gắt gao ôm chặt lấy vào trong lòng.

Long Nguyệt giật mình, lập tức hướng Long Vô Ba huy kiếm.

Long Vô Ba lại thản nhiên liếc gã một cái, nhẹ giọng đạo: “Sa tướng quân.”

“Có mạt tướng.” Tiếng nói cất lên theo sau là một tiếng nổ lớn, cả một thạc núi hung vĩ vỡ vụn ra, một đội binh từ phía sau núi chạy nhanh đến, nhanh chóng vây lấy đám người Long Nguyệt.

Long Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đạo: “Long Vô Ba, ngươi vốn không phải một người tới!”

“Vô nghĩa.” Long Vô Ba mặc kệ gã, chỉ lo cúi đầu nhìn người trong lòng, bàn tay khẽ vuốt nhẹ gương mặt xanh xao tái nhợt không một chút máu kia.

Nguyên lai, lúc Long Vô Ba cùng Long Nguyệt lời nói qua lại dây dưa, người nọ sớm đã đem linh lực tập trung quanh kết giới vây khốn Long Tĩnh Thủy, nghĩ biện pháp phá vỡ kết giới ngay từ bên trong, đồng thời làm cho kết giới phản phệ.

Việc này nói thật đơn giản, nhưng muốn gạt hắc y quái nhân thì phải lặng lẽ tiến hành, hao phí rất nhiều tinh lực. Hắn dù là Đông Hải Long Vương nhưng cũng mất rất nhiều sức lực mới có thể thành công, làm hại Long Tĩnh Thủy mình đầy thương tích, toàn thân nhiễm huyết.

Long Vô Ba nhìn đến vết thương vẫn còn đổ máu trên người Long Tĩnh Thủy, thật sự đau lòng vô cùng, nhịn không được nhẹ nhàng gọi: “Đại ca……”

Long Tĩnh Thủy nhíu mày, chậm rãi mở mắt, khi nhìn rõ khuôn mặt Long Vô Ba, liền nhanh chóng đẩy hắn ra, giọng nói khàn khàn: “Đừng chạm ta!”

“Đại ca?”

“Trên người ta…… toàn thân đều là độc……”

“Cái gì?” Long Vô Ba kinh sợ, vội vàng đem người ôm chặt hơn..

Long Tĩnh Thủy không vội giải thích, nâng đầu nhìn về phía Sa tướng quân đang cùng Long Nguyệt loạn chiến.

Long Nguyệt thân là Bắc Hải Long Vương, bản lĩnh tự nhiên không thấp, nhưng sắc mặt lúc này lại rất kém, động tác càng lúc càng chậm, một bộ dáng lực bất tòng tâm. Mi gian như ẩn như hiện nổi lên hắc sắc, trông giống như kẻ đang trúng…… kịch độc.

Long Vô Ba kinh nghi bất định, vội hỏi: “Đại ca, đến tột cùng là sao?”

Long Tĩnh Thủy cười cười, nhuyễn thanh nói: “Ta lúc bị bắt, đã tự mình ăn độc dược, máu độc trong người tự nhiên có thể xuyên thấu qua tầng kết giới mà tản ra ngoài, nhận càng nhiều tổn thương, thì độc truyền càng nhanh.”

Thanh âm y không cao không thấp, đủ truyền vào tai Long Nguyệt đang đánh ở nơi không xa đó.

Long Nguyệt tự nhiên quay đầu trừng y, cắn răng đạo: “Long Tĩnh Thủy, ngươi……!”

“Ta sớm đã nói sẽ lấy tính mệnh ngươi.” Long Tĩnh Thủy hơi thở yếu ớt, nhưng trong đôi mắt đen láy mệt mỏi lại hàm trứ hào quang cùng sát khí nghiêm nghị nói: “Ai kêu ngươi lại không tin?”

Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, lại làm cho người mao cốt tủng nhiên*.

(mao cốt tủng nhiên* = sởn cả gai óc)

Ngay cả Long Vô Ba đang ôm y cũng có chút phát run, đạo: “Đại ca, ta sẽ vì ngươi báo thù, ngươi cần gì phải ăn cái độc dược kia? Ngươi hiện tại…… Làm sao bây giờ?”

“Đừng sợ, ta sẽ không chết, đại ca còn phải bảo vệ ngươi.” Long Tĩnh Thủy nhìn Long Vô Ba, liền khôi phục lại nụ cười ôn nhu thản nhiên, bàn tay khẽ vuốt hai má người nọ, thấp giọng nói, “Giải dược ở bên hông thắt lưng trong viên trân châu.”

Long Vô Ba cúi đầu nhìn, quả thấy bên thắt lưng y thiếu mất một viên trân châu, hiện tại chỉ còn lại có hai khỏa, hiển nhiên viên trân châu cất giấu độc dược đã ăn mất. Hắn vội vàng lấy ra một viên, nhanh chóng uy vào miệng Long Tĩnh Thủy.

Long Tĩnh Thủy mặc một bộ bạch y trắng hiện lại nhiễm đầy vết máu, thân thể run không ngừng, tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng tinh thần có vẻ hoàn hảo.

Long Vô Ba suy tư, liền đoán ra ngay là do độc kia dược tính quá mạnh, cho nên phải cho y bảo trì thanh tỉnh, ngay cả hôn mê cũng không thể, tâm hắn lại đau lên, giọng nói khàn khàn hỏi: “Đại ca, điều Long Nguyệt nói là thật?”

“Gì?”

“Ngươi vì làm cho ta hóa thành chân long, cho nên đem linh châu của mình cho ta?”

Long Tĩnh Thủy kinh hãi, không chút nghĩ ngợi ứng ngưng: “Đừng nghe tên ngu ngốc kia nói bậy! Ngươi…… Cho tới bây giờ đều là đệ đệ ta.”

“Phải không?” Long Vô Ba hô hấp ngưng tụ, vạn phần khó khăn thở, thật vất vả mới mở miệng nói: “Vậy ngươi nôn linh châu của mình ra cho ta nhìn một cái.”

Một trận trầm mặc.

Long Tĩnh Thủy nhìn hắn, không nói lời nào.

“Quả nhiên là thật.” Long Vô Ba cười khổ, bỗng nhiên nâng tay đè ngực mình lại, đạo: “Ta hiện lấy ra trả lại cho ngươi.”

“Long Vô Ba, ngươi dám!” Long Tĩnh Thủy giữ lấy tay hắn, trầm giọng quát. Tuy rằng thân thể vẫn suy yếu, nhưng nét mặt tràn đầy khí thế, như thiên quân vạn mã, không lời tả xiết.

Long Vô Ba trong lòng chấn động, nhất thời nói không ra lời.

Long Tĩnh Thủy liền phóng ra biểu tình ô nhu, cười nói: “Vô luận người bên ngoài nói gì, ngươi vĩnh viễn đều là đệ đệ ta, ngay cả lời của ca ca ngươi cũng không tin?”

Ngữ khí kéo dài mềm nhẹ, hàm chứa muôn vạn nhu tình.

Long Vô Ba dùng sức lắc đầu.

“Hảo ngoan.” Long Tĩnh Thủy cố gắng nắm chặt tay hắn, cảm giác buồn ngủ như dâng lên, chậm rãi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong nháy mắt, hình như có thứ gì đó như nước rất ấm áp chạm nhẹ trên mặt y.

Long Tĩnh Thủy nhíu mày, không còn khí lực để mở mắt ra mà chỉ hỏi: “Vô Ba, trời mưa sao?”

“Ân.” Long Vô Ba ôm chặt lấy, giọng nói khàn khàn như kiềm chế: “Đại ca, chúng ta về Đông Hải đi.”
Bình Luận (0)
Comment