Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 34

“Đồ ngốc…” Nam tử ôm lấy y, bao nhiêu lời bao nhiêu tình cảm muốn nói ra, dâng đến họng thì lại không biết phải nói từ đâu, cuối cùng lại hóa thành một tiếng than nhẹ: “Chỉ cần ngươi hạnh phúc, ta sẽ hạnh phúc.”

Không khí có vẻ nóng bức khó chịu, mùa hè sắp đến.

Một thiếu niên áo vải cõng một cái giỏ trúc chậm rãi bước đi trong sơn cốc. Thiếu niên này thắt đáy lưng ong, khuôn mặt tuấn tú, đi lướt qua vô số đá tảng nhiều như vải dệt, bước chân nhàn nhã ung dung, chỉ thấy trên con đường khó đi, bóng người lướt qua như ánh chớp, lại mang dáng dấp thần tiên.

Không mất bao lâu thì đã đi tới một khu rừng trúc.

Nơi vực thẳm trong rừng trúc có dựng một căn nhà bằng trúc có hai gian, ánh dương chiếu sáng khắp nơi, khoảng đất trống trước nhà có đặt một chiếc ghế trúc lớn đơn sơ mới được sơn dầu, còn đang lấp lánh trong ánh mặt trời.

Ngôi nhà trúc này được dựng bằng trúc xanh, cao hơn hai thước [114], vừa thông gió tán khí, lại có thể phòng những con thú nhỏ trong rừng, một cái thang ngắn thông hướng về phía trước, đi lên là một sàn nhà bằng trúc rộng khoảng bốn năm thước, mặt đằng sau sàn trúc là hai lớp trúc mới. Thiếu niên đặt cái giỏ trúc xuống sàn nhà, đi vào trong phòng thì không thấy ai, liền nhảy xuống đi sâu vào trong rừng trúc.

[114] Thước: Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 1 thước = 1/3mét.

Không xa đó có một ngọn suối, một người đàn ông đang cởi trần thân trên, ngồi xổm trước dòng suối giặt quần áo. Hắn có bóng dáng cao lớn, mái tóc dài để mặc gió thổi phất phơ, chỉ dùng một dải vải buộc lại ở cuối để tránh ảnh hưởng đến lao động. Nhìn khí thế khi giơ tay giơ chân của hắn tuyệt không giống dáng vẻ của người đang giặt quần áo chút nào, nhưng động tác lại thuần thục uyển chuyển, hắn đặt quần áo lên một tảng đá lớn trơn nhẵn bằng phẳng, dùng một cái chày thô to bằng ống trúc nện lên một hồi, rồi giũ quần áo ra ném vào trong nước giặt.

Thiếu niên đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống đất.

Hắn quay đầu, cười nói: “Về rồi à?” Người đàn ông có bề ngoài rất chừng mực, không nhìn ra tuổi tác, trên gương mặt oai hùng lộ ra vài phần khí khái hào sảng hung tợn, nét mặt hơi vuông cứng, nhưng bị nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng đáy mắt che lấp, lại có phần đôn hậu thân thiết.

Thiếu niên ừm một tiếng, ánh mắt dừng lại trước vết sẹo dài một tấc [115] trước ngực hắn, không quá tự nhiên cúi thấp tầm mắt. Nam tử phát hiện thấy sự biến hóa tinh vi của thiếu niên, bàn tay to lớn ướt nước đưa ra ép đằng sau gáy thiếu niên, nghiêng đầu qua hôn lên đôi môi đang hơi mím lại. Thiếu niên đẩy hắn ra, hắn buông tay, mỉm cười nhìn thiếu niên. Thiếu niên trừng mắt nhìn hắn, da mặt dần dần hồng lên, bỗng thẹn quá hóa giận, đứng dậy đá hắn một cước khiến hắn ngã vào trong dòng suối đang dùng để giặt quần áo.

[115] Tấc: Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 1 tấc = 1/10 thước.

Nam tử kêu “Á” một tiếng rồi ngã vào trong suối, vội đuổi theo lấy lại quần áo đang trôi theo dòng nước.

Thiếu niên nhìn hắn tóc tai rối bời, nhảy chồm chồm trong nước như một con khỉ lớn, trên môi không khỏi hiện lên một nụ cười nhạt, đi trở lại về hướng nhà trúc, đi được một bước lại quay đầu lại nhìn, không nhìn thấy bóng dáng hắn. Mặt trời chói chang, nước suối róc rách, gió thổi qua biển trúc tạo nên âm thanh xào xạc, cực kì yên tĩnh, giống như giữa trời đất chỉ còn lại một mình y vậy. Thiếu niên ngây người một hồi, bước quay lại mép suối nơi nam tử vừa ngồi, gọi: “Ngươi ở đâu? Đi ra đây! Nếu không ra thì vĩnh viễn cũng đừng có ra nữa!”

Nước suối róc rách đáp lại y, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người nọ.

Trên khuôn mặt thiếu niên lộ ra sắc mặt hung hãn, quay lưng vừa muốn quay lại nhà trúc, cuối cùng lại thở ra một hơi, quay lại mép suối, nói: “Không đùa nữa. Mùa nước còn lạnh, cẩn thận không lại đông lạnh thành bệnh đấy…”

Nói được một nửa, bỗng nhiên bị một ai đó ôm lấy từ đằng sau, cơ thể bị dựng dậy trên không trung, bị ôm xoay vòng hai lượt rồi mới được thả xuống mặt đất. Vừa mới ôm ấp kề sát, có thể cảm giác được người nọ ướt sũng từ đầu đến chân. Thiếu niên tránh khỏi tay hắn, đánh giá nụ cười sang sảng đến điên cuồng của hắn từ cao xuống thấp, không nói một lời quay lại nhà trúc.

“Không vui thì cứ nổi giận đi nào.” Hắn đuổi theo giữ chặt thiếu niên, mặt đối mặt với y: “Ta thích dáng vẻ ngươi nổi giận với ta, đừng lúc nào cũng buồn bực.”

“Không thích để ý tới ngươi, nhàm chán.” Thiếu niên hất tay hắn ra, nhưng hất mãi không ra, trong mắt đã có mây đen ngưng tụ.

“Ngươi đó à, đúng là da mặt mỏng.” Hắn cười rộ lên, đè thấp âm thanh: “Chúng ta đã như thế này rồi, đùa một chút có làm sao? U vương sai người đốt phong hỏa đài, xé gấm trắng, không phải cũng chỉ cầu một nụ cười của mỹ nhân [116] hay sao…”

[116]

Hai điển cố, U Vương thời nhà Châu muốn có nụ cười của Hoàng hậu Bao Tự mà không tiếc điều gì. Có lần Bao Tự bảo nghe tiếng xé lụa bỗng thấy làm vui, U Vương liền truyền lệnh cho viên quan giữ kho, mỗi ngày phải dâng vào cung 100 tấm lụa, rồi sai cung nữ đứng xé.

Nhưng Bao Tự cũng chẳng cười. Bấy giờ có viên quan tên Quách Thạch Phủ bày mẹo cho vua đốt phong hoả đài – nơi chỉ được nổi lửa khi có giặc đến. Vua nghe theo, nổi lửa đốt lên. Các trấn chư hầu tưởng kinh đô có loạn, vội sai tướng điều quân, suốt đêm kéo về cứu giá mà đến nơi chỉ thấy U Vương cùng Bao Tự say sưa chè chén bên cạnh bọn cung nữ hát múa, nhạc trỗi vang vầy. Chư hầu ngơ ngác, nhìn nhau rồi truyền cuốn cờ trở về. Bao Tự ngồi trên lầu nhìn thấy quân đội trùng trùng điệp điệp tất tả kéo đến, rồi lủi thủi kéo về thì lấy làm thích chí, vỗ tay cười.

“Đừng nói nữa.” Hai má thiếu niên lại hồng lên, ngắt lời hắn: “Chúng ta thế nào thì là thế đấy, vì sao nhất định phải nói ra. Còn ngươi nữa… Ngươi giặt quần áo thì là giặt quần áo, nói chuyện phải nghiêm túc một chút, đừng lúc nào… cũng dùng ánh mắt ấy nhìn ta…” Nói xong câu này, gương mặt y càng thêm hồng, vẻ mặt bực bội không thôi.

Hắn cười ha ha.

“Ngươi… Ngươi nghiêm túc một chút!” Thiếu niên có chút phẫn nộ. Nhưng y lại là thiếu niên tuấn mỹ như vậy, càng giận thì da càng hồng, ánh mắt càng sáng, từ một người thận trọng bình tĩnh lại lộ ra thần thái quyến rũ.

Nam tử nhìn y, vẻ tươi cười càng thêm dịu dàng.

“Nước đổ đầu vịt!” Thiếu niên mặt nhăn mày nhó, xoay người muốn bước đi. Tay lại bị hắn bắt được dắt đi, nếu dùng sức giằng ra cũng chưa chắc thoát được, vậy cần gì phải tốn sức? Hắn đi phía trước, nắm lấy tay y, y đi như con ghẻ ở phía sau.

Đằng sau cái ghế trúc mới sơn có dựng vài cái sào trúc cao dài đứng thẳng. Hai người họ đồng tâm hợp lực phơi chỗ quần áo đã giặt sạch lên rồi mới bước lên sàn nhà trước phòng. Nam tử cởi quần áo sũng nước ra, thiếu niên đã sắp xếp lại những thứ y mua được ở bên ngoài. Lúc này gạo nấu trong một cái nồi hầm kín đã chín, thịt thỏ và măng tre hấp cách thủy cũng đã chín, đang tỏa ra mùi thơm nức. Nam tử lấy bàn ra, thiếu niên dọn cơm, hai người ngồi ăn dưới ánh mặt trời.

Ăn cơm xong, mái tóc của nam tử cũng khô. Thiếu niên cầm một cái lược, ngồi dưới ánh nắng chải đầu cho hắn. Ghế trúc mới sơn chưa khô, sàn nhà trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, họ liền ngồi trên chiếu. Nam tử ngồi khoanh chân, cầm một quyển sách đọc, thiếu niên nửa quỳ phía sau hắn, chải tóc trong lòng bàn tay, đầu tiên chải ở dưới, sau đó từng chút một chải vuốt sợi hướng lên trên, chải rất lâu thì mái tóc dài mới thẳng lại như trước. Thiếu niên đứng dậy muốn cất lược vào phòng, đột nhiên lại bị hắn ôm lấy đè xuống đất. Thiếu niên vội dùng khuỷu tay phải hữu dụng chống người, hắn lại sợ làm khuỷu tay y bị thương, cúi người xuống, dùng bàn tay trái đỡ lấy khuỷu tay y.

Từ ngực tới chân của thiếu niên đều dính sát vào người hắn, khuỷu tay đang chống nửa người trên khiến y đối mặt với hắn, cơ thể hơi cứng ngắc. Gương mặt oai hùng của hắn dần dần kề cận, thiếu niên nhìn hắn, con ngươi như hắc thủy tinh sâu thẳm trong trẻo, như muốn hút lấy linh hồn người ta vào. Đối mặt một lát, thiếu niên thuận theo sức lực của hắn mà từ từ thả lỏng cơ thể rồi nằm xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hắn hôn sâu lên môi thiếu niên, bàn tay lớn vuốt ve một hồi trên ngực và lưng của thiếu niên, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo. Hô hấp của thiếu niên dần dần loạn, vòng tay đặt lên cổ hắn, thấp giọng nói:  “Vào trong đã.” Hắn cười cười, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn: “Không có ai đâu, bên ngoài rừng trúc còn có trận pháp mai phục.” Thiếu niên cắn môi không nói nữa, nam tử đưa tay nhẹ phủ lên cánh môi bị y cắn đến trắng bệch, cười: “Nếu ngươi không thích ở đây thì chúng ta vào trong.” Nhấc bổng hông thiếu niên lên, ôm vào nhà trúc.

Căn phòng được bố trí đơn giản trang nhã, phía Tây là một loạt các cửa sổ rộng mở, dùng gậy trúc chống bản lề, ánh nắng sau trưa đã ngả về Tây một ít, ánh dương sáng ngời ấm áp chiếu sáng cả giường lớn. Hắn đặt thiếu niên lên giường, cơ thể liền đè lên. Da mặt thiếu niên hơi đỏ lên, cánh tay vẫn vòng qua cổ hắn, nhắm chặt lông mi mặc hắn vừa ôm vừa hôn. Nụ hôn lúc nông lúc sâu của hắn đáp xuống trên mặt, trên cổ thiếu niên, bàn tay ấm áp phủ lên từng nơi mẫn cảm của thiếu niên. Thiếu niên dần dần động tình, hô hấp càng lúc càng dồn dập, hai tay buông xuống, bắt được tấm chăn dưới thân tóm chặt lấy nó, cẳng chân vì chịu đựng một chút khoái cảm tích tụ mà hơi cong lên.

Bàn tay của nam tử nhẹ nhàng đưa đến hạ thể của thiếu niên, cảm thấy khoái cảm sắp xảy ra, phía đùi trong của thiếu niên không thể khống chế được mà hơi run lên. Bàn tay kia vòng qua trung tâm, nhẹ nhàng lướt qua da thịt ấm áp non nớt bên trong. Hô hấp của thiếu niên càng thêm dồn dập, môi đã tràn ra một tiếng rên rỉ, lập tức dừng lại, da mặt nhất thời đỏ như muốn rỉ máu. Nam tử nhẹ nhàng cười, cúi đầu ngậm lấy thứ gì đó đã hơi ngẩng đầu vào trong miệng. Một tiếng rên rỉ vui sướng lại tràn ra từ đôi môi mĩ lệ của thiếu niên, khiến y phải cắn chặt khớp hàm. Một ngón tay của nam tử giảo hoạt tiến vào, vừa vặn chạm phải hàm răng của y, tinh tế chạm qua từng chiếc răng. Thiếu niên không thể ngậm miệng lại, một dòng tơ bạc chảy ra khỏi miệng, tiếng rên rỉ trầm thấp nặng nề tràn đầy ra.

Trong ý loạn tình mê, thiếu niên cảm thấy cả cơ thể mình đều được ngậm trong miệng người nọ, ấm áp sung sướng tới cực điểm, nhưng mà lại không đủ, y muốn nhiều hơn. Tiếng thở dốc dần dần không thể khống chế, tràn ra từ khóe môi xinh đẹp. Nhẫn nại, chờ đợi, theo tiết tấu của người dưới thân mà bắt đầu một cuộc mây mưa.

Âm thanh sàn sạt của biển trúc ngoài phòng không biết khi nào mới hết, trong tai chỉ còn nghe được tiếng hô hấp của nhau, hồng hộc, nóng như lửa đốt, đột ngột phun ra trong miệng nam tử, như muốn cốt nhục hòa tan.

Rồi chớp động, trong não như trống rỗng, khoái cảm nhấn chìm thiếu niên, khiến y không khỏi phát ra một tiếng rên khàn khàn.

Nam tử bò lên phía trên, nằm bên cạnh thiếu niên, kề sát vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên, sủng nịch đến gần như si mê cúi đầu xuống, không chịu bỏ qua một chút biến hóa tinh vi nào trên khuôn mặt y. Phải mất một hồi, thiếu niên mới từ trong cao trào bình tĩnh trở lại, còn mang theo khoái cảm vừa rồi, bị ánh mắt không chớp của nam tử nhìn, cơ thể lại nổi lên biến hóa. Gương mặt thiếu niên càng thêm đỏ hồng, ngay cả da thịt trên người cũng có màu hồng nhạt, y co lại, hận không thể cuộn mình thành một cục rồi giấu đi. Nam tử cười nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn lên khóe mắt ẩm ướt của thiếu niên, thấp giọng nói: “Cơ thể ngươi nhớ ta.” Thiếu niên xấu hổ đến nỗi vội bịt lại cái miệng hoang dâm vô độ này, không cho hắn nói nữa. Dục vọng của nam tử đã sớm cương cứng không chịu được, để thẳng thắt lưng, nắm lấy eo hông thiếu niên, cười nhẹ: “Nó cũng nhớ ngươi.” Thiếu niên đỏ mặt cúi đầu không nói gì. Nam tử cười cười, sờ chân thiếu niên. Thiếu niên xấu hổ đến nhẹ nhàng phát run, lại ngoan ngoãn mở chân ra, do dự một chút, chậm rãi quấn lên hông nam tử. Làm được đến bước này đã là cực hạn của y, hai mắt nhắm chặt, không dám nhìn nam tử cái nào.

Nam tử biết tính khí của người yêu hắn, cũng không làm y thêm khó xử, bèn kê một cái gối xuống dưới thắt lưng y, đưa tay với lấy lọ dầu bôi trơn trên đầu giường, dùng một ngón tay đặt lên huyệt khẩu thong thả ấn vào. Tính cách của người này lạnh nhạt, bình thường luôn ôn tồn, khiến hắn không dám càn rỡ muốn y. Gần nửa năm ở chung, huyệt khẩu của y vẫn luôn căng chặt. Nhấn nhá ở huyệt khẩu hồi lâu, cảm thấy dần dần thông thoáng, hắn mới chen một ngón tay vào, chậm rãi tăng thêm đến hai ngón, ba ngón, chậm rãi sờ soạng, đột cảm cảm thấy cơ thể thiếu niên run lên kịch liệt một cái, biết đã tìm đúng chỗ, hắn liền tập trung vào một điểm kia, lúc thì gãi nhẹ, khi thì ấn xuống thật sâu. Thiếu niên bị trêu chọc đến nỗi dục vọng sôi lên, cảm giác sung sướng và khó chịu khi bị dị vật xông vào cùng xuất hiện khiến y phải la lên, cảm giác này vô cùng khó kiềm chế, không khỏi túm lấy mái tóc nam tử, rên rỉ: “Đừng… Đừng… chỗ đó… a… a…”

Tiểu huyệt đầy dầu bôi trơn vừa ướt vừa nóng, mấp máy, hút chặt lấy ngón tay hắn, thậm chí còn khép mở, giống như đòi lấy, dẫn dụ. Nam tử an ủi hôn lên đùi trong của thiếu niên, nắm lấy thắt lưng mảnh mai của y, chậm rãi đưa dục vọng vừa cứng lại vừa nóng vào trong. Dù sao thì đây cũng là thứ mà ba ngón tay không thể sánh bằng, hắn mạnh mẽ đè nén lửa tình như muốn đốt cháy tất cả, bất động trong huyệt khẩu, chờ cơ thể thiếu niên thích ứng một chút mới từ từ cử động đưa mình vào trong. Thiếu niên túm lấy cái chăn dưới thân, siết chặt lấy, không ngừng tăng lực, đầu ngửa ra đằng sau, cơ thể vì khó chịu mà không ngừng lui về sau. Nam tử giữ chặt lấy y, vuốt ve phía trước y có tiết tấu, đợi nơi đó ngẩng đầu mới buông lỏng tay, giữ lấy hông thiếu niên bắt đầu va chạm theo từng nhịp.

Thiếu niên vẫn cảm thấy khó chịu, rên rỉ một tiếng đè lên vai nam tử, muốn đẩy hắn ra ngoài. Nam tử không thể nhịn hơn, nhẹ nhàng gọi: “Thiết Cầm…” Thiếu niên hơi chấn động, buông tay, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn. Được cho phép, hắn lập tức hành động, dùng sức xô vào điểm nhạy cảm vừa mới tìm thấy vừa rồi. Kích thích như điện giật khiến thiếu niên không khỏi kêu “A” một tiếng, lập tức mềm cả tay thả xuống, cái đầu ướt mồ hôi dùng sức ngửa ra sau, há miệng thở dốc. Ham muốn đã dâng, khó lòng khống chế, tốc độ ra vào của hắn càng lúc càng nhanh, cơ thể thiếu niên đơn bạc, chăn đơn chiếu trúc lại khó nắm, bị húc đến dựng thẳng cả người, tay vơ quàng xung quanh như muốn bắt lấy cái gì đó, lại không biết đụng phải cái gì, cơ thể lại chịu một trận xung động, y hoảng loạn bắt lấy bờ vai nam tử.

Điểm mẫn cảm trong cơ thể bị huých vào lặp đi lặp lại, khoái cảm tê dại từ nơi đó tràn tới sau hông, lan ra toàn thân, khoái cảm vụt cao như gió táp gần như ép người ta phải phát cuồng, ngay trước khi y lên tới đỉnh thì đỉnh đầu dục vọng bỗng nhiên bị ngón tay dài có lớp chai mỏng đè lại.

“Chờ ta, chúng ta cùng nhau.” Nam tử thở dốc.

Thiếu niên thống khổ muốn vật dậy, lại bị nam tử ngăn chặn. Y cũng không phản kháng, chấn động bắt lấy vai nam tử. Cái thứ vừa nóng vừa cứng trong cơ thể hành hạ y từng chút từng chút một, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Y muốn được giải phóng, muốn chấm dứt sự chờ đợi thống khổ này, nhưng vật trong người lại không có một chút biến hóa. Không biết còn phải đợi đến bao lâu… Cảm giác gần như tuyệt vọng… Khoái cảm quá tuyệt vời đến không cách nào diễn tả giống như sẽ nổ mạnh, là sự tra tấn khiến người ta không thể chấp nhận… Thiếu niên nhịn để không phát ra tiếng rên rỉ như tiếng khóc nức nở, cắn răng quấn chặt hai đùi lên hông nam tử, dùng giọng nói khàn khàn kêu lên: “A! Phi Vân! Phi Vân!”

Cái thứ long sinh hổ sống như thể vĩnh viễn không biến hóa trong cơ thể y đột ngột bộc phát sau một tiếng gọi này! Một nguồn nhiệt tuôn trào trong hậu đình của thiếu niên, ngón tay đặt phía trước đã đồng thời buông ra, thiếu niên kêu to một tiếng rồi mất đi tri giác. Ánh sáng màu trắng… Mênh mông mờ mịt… Khủng khiếp dữ dội… Cảm giác hạnh phúc đến cực điểm khiến y muốn bật khóc. Chờ khi y phát giác mình đang khóc thì đã bị nam tử ôm chặt lấy. Y mệt mỏi vô cùng, một ngón tay cũng không muốn động, liền cứ nằm như thế, mặc hắn lau khô từng giọt lệ trên mặt. Dục vọng của nam tử vẫn còn ở trong cơ thể y. Im lặng nằm một hồi, cái đó lại lén lút trướng lên, nam tử chạm vào khóe mắt ướt nước của thiếu niên, thấp giọng hỏi: “Mệt lắm à?” Mí mắt thiếu niên hơi sưng lên, thần sắc mệt mỏi nhìn nam tử, chần chờ, dùng thần thái quyết tâm hỏi: “Ngươi… lại muốn lần nữa?” Nam tử chần chừ, một lúc sau thì rời khỏi cơ thể thiếu niên, nằm xuống bên cạnh y, nhẹ giọng nói: “Ngươi vừa xuống núi mua mấy thứ, chạy nửa ngày cũng mệt mỏi, chúng ta nằm xuống đây ngủ trưa…”

“Nhưng ngươi…”

“Ngày tháng còn dài… Còn nó thì, lát nữa sẽ ổn thôi…”

Rồi hắn nằm xuống, được một lúc, thiếu niên lặng lẽ nắm lấy dục vọng vẫn hăng hái tinh thần của nam tử, học theo những gì nam tử từng làm cho mình mà nắn vuốt. Nam tử có chút kinh ngạc, sợ dọa người yêu, bèn dựa đầu vào vai thiếu niên, nhắm mắt cảm nhận sự chà xát của y. Rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng phun trào.

Vị trí nằm nghiêng thay đổi, khi bóng ngọc trúc in lên trên giường, ánh sáng và bóng tối im lặng đối diện nhau in xuống cơ thể thon dài. Thiếu niên cảm thấy hơi lạnh, kéo chăn đắp lên hai người.

Nam tử ôm ấp thiếu niên, vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của y, mỉm cười: “Trước kia không chịu chạm vào nó… Sao đột nhiên lại như vậy?” Màu đỏ trên má thiếu niên không hề lui đi, trên gương mặt tuấn tú cô lãnh hiện ra vẻ lo lắng bình thường khó mà nhìn thấy, hơi mím môi, giữ vẻ trầm mặc thích hợp với mình. Nam tử tưởng y sẽ tiếp tục im lặng như bình thường, ôm y ngủ trưa, lại nghe một âm thanh cực thấp vang lên: “Bởi vì… Ta muốn ngươi hạnh phúc…” Nam tử chấn động, nâng cằm thiếu niên lên, nhìn vào mắt y. Thiếu niên có ánh mắt trong suốt sạch sẽ, không quá lạnh nhạt, cũng không quá nồng nhiệt. Ánh mắt đơn giản, câu nói đơn giản, quyết định đơn giản, chỉ là quyết định này không thể quay đầu, vui vẻ dâng hiến tất cả.

“Đồ ngốc…” Nam tử ôm lấy y, bao nhiêu lời bao nhiêu tình cảm muốn nói ra, dâng đến họng thì lại không biết phải nói từ đâu, cuối cùng lại hóa thành một tiếng than nhẹ: “Chỉ cần ngươi hạnh phúc, ta sẽ hạnh phúc.”

***

Tô Tử viết:

Ví bảo tiếng đàn, đàn vốn có

Sao nằm trong hộp cứ làm thinh?

Ví bảo tiếng đàn nằm đầu ngón

Sao không nghe phát tự tay anh? [117]

[117] Trích “Đề Thẩm quân cầm” (Đề thơ chiếc đàn ông Thẩm), bản dịch của Nguyễn Khắc Phi.

Ý nghĩa bài thơ: Tô Thức nói lên mối quan hệ giữa trí óc và tiếng đàn, nếu muốn hiểu tiếng đàn thì phải biết gảy đàn đã. Mọi chuyện trên trời đất này luôn có hô ứng, có nhân có quả, có sinh có diệt, có hưng có suy, đó chính là vấn đề đối đãi lần nhau. Nếu hai người không phối hợp thì không thể gắn kết bền lâu; kiên trì làm việc mới là lẽ phải.

Tôn giả Lăng nghiêm cười to: Tuy có sẵn cái tiếng diệu rồi, nhưng nếu không nhờ có ngón tay diệu thì các tiếng diệu kia do đâu mà phát ra cho được? [118] 

[118] Trích “Kinh Lăng Nghiêm”

Việt dịch: Ví như những cây đàn cầm, đàn sắt, đàn không hầu, đàn tỳ bà, tuy có âm thanh hay, nhưng nếu không có ngón tay tài ba gảy vào, thì rốt cuộc cũng không phát ra tiếng.

Giảng giải: Chẳng hạn, như những cây đàn cầm, đàn sắt, đàn không hầu, đàn tỳ bà, tuy có âm thanh hay. Các nhạc cụ có thể phát ra những âm thanh vi diệu. Nhưng nếu không có ngón tay tài ba gảy vào, thì rốt cuộc cũng không phát ra tiếng. Bất luận nhạc cụ có hay cỡ nào, nó cũng không thể tự diễn tấu được. Phải có một ngón tay để gãy lên. Dù trong kinh văn: ghi là “diệu chỉ – ngón tay tài hoa,” nhưng cũng cần phải có một tâm hồn phong phú. Vì tâm không thể điều khiển ngón tay nếu tâm không điêu luyện. Sự điêu luyện của ngón tay xuất phát từ bản tâm phong phú, mới có thể phát ra những thanh âm vi diệu.

Rồi thì, lấy hoa tặng người e lệ, nguyện cho cầm sắt [119] gặp được diệu chỉ [120], để năm tháng yên ổn, đời này bình an.

[119] Cầm sắt: Đàn cầm và đàn sắt, hay nói “duyên cầm sắt”, hay còn gọi là vợ chồng hoà hợp.

[120] Diệu chỉ: Ngón tay tài hoa, xem lại chú thích [117].

J HOÀN J
Bình Luận (0)
Comment