Lúc này Tiêu Vũ Triết và Trần Hạo Nhiên chạy ở phía trước tất nhiên cũng thấy được cô.
Như Ý mặc một bộ thể dục màu xanh lam, nhìn tràn đầy sức sống. Cô đem đầu tóc rối tung cột thành cái đuôi ngựa, lộ ra cái cổ trắng nõn và đường cong duyên dáng.
Giấu ở bên trong cổ áo thiếu nữ là xương quai xanh tinh xảo tinh tế, da thịt tuyết trắng khiến người khác phải mơ màng.
Cho dù áo trên người cô mặc đã là nhỏ nhất, nhưng khi cô mặc vào lại có chút to rộng, càng có vẻ xinh xắn lanh lợi.
Trần Hạo Nhiên kỳ quái hỏi: “A Triết, mình nhớ rõ vị tiểu thư này ngày thường đều trốn ở góc mát mẻ kia mà!”
“Chạy bộ đừng nói chuyện!” Tiêu Vũ Triết chỉ nói một câu, làm cho Trần Hạo Nhiên im miệng.
Trên sân thể dục, cũng chỉ còn lại bọn họ, cùng với lớp trưởng, giáo viên thể dục, còn có Từ Như Ý và Đường Khả Tâm, một số bạn bè còn kiên trì ở phía sau. Một đám nữ sinh lười biếng không thành thật và các nam sinh bị cô hạ bại trận đã bất động, dừng ở phía sau.
Đường Khả Tâm tuy rằng kiên trì, nhưng lại so với ngày thường mệt hơn nhiều.
Phải biết rằng, bởi vì tính tình hiếu thắng của cô ta, khiến cô ta từ trong đám nữ sinh ốm yếu mà luôn dẫn đầu. Hôm nay không biết vì sao, Từ Như Ý cũng chạy lên theo, lại còn chạy không chậm, lập tức kéo một khoảng cách với cô ta.
“Khả Tâm…… mình không được, không chạy được nữa……” nữ sinh bên cạnh Đường Khả Tâm thở phì phò, cô nàng oán giận, “Từ Như Ý hôm nay, là, là muốn cùng cậu, cạnh tranh đi?”
“Mình sẽ không thua cô ta!” Đường Khả Tâm cắn răng.
Tính tình quật cường không chịu thua, làm cho bước chân Đường Khả Tâm nhanh chạy nhanh hơn, nhưng cũng bởi vì vậy, liền mệt đến sắp kiên trì không nổi nữa.
Từ Như Ý chạy rất nhẹ nhàng, thậm chí ở vòng cuối cùng còn bắt đầu tăng tốc, tất cả đám người trong ban đều sợ ngây người. Chạy hoàn toàn chương trình không kỳ lạ, nhưng mà chạy thoải mái như thế thì khiến người ta thật kinh ngạc!
Cô chạy tới bên cạnh Tiêu Vũ Triết, nhìn thấy cậu quay đầu, đối với cậu hơi hơi mỉm cười rồi sau đó lại tiếp tục chạy.
Biểu tình Tiêu Vũ Triết nhìn không ra biến hóa, kỳ thật cũng có chút kinh dị. Không khỏi đối với cô nhiều hơn vài phần hảo cảm.
Từ Như Ý chạy sắp đến chung điểm, ai ngờ từ bên cạnh lại vụt ra một bóng người. Cô vừa nhìn, thì ra là Đường Khả Tâm.
Đường Khả Tâm cắn chặt răng, mặt đỏ hồng thở dốc. Đang muốn vượt qua cô, đột nhiên lại ngã xuống mặt đất.
Từ Như Ý không thể không ngừng lại, nhìn cô ta đã té xỉu trên mặt đất.
Giáo viên và các bạn học cũng khẩn trương chạy tới. Giáo viên thể dục nhìn thấy bộ dáng này của cô ta thì không khỏi nhíu mày, “Đúng là quá cậy mạnh!”
Bạn học sinh này ngày thường biểu hiện cũng rất tốt, không nũng nịu giống như các nữ sinh khác, chạy tám trăm mét thì hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ là hôm nay cô bé hình như muốn cùng người khác tranh phong, làm thân thể quá sức khiến mình không tiếp thu được.
Từ Như Ý hiểu một chút về y, nhanh chóng dùng kiến thức cấp cứu của mình cứu cô ta tỉnh lại, đối với một bạn học bên cạnh nói: “Giúp mình lấy chút nước lạnh.”
Cả khuôn mặt Đường Khả Tâm trắng bệch, cô ta gian nan mở to mắt, suy yếu hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”
“Cậu bị ngất đi, nghỉ ngơi một lát là sẽ tốt.” Từ Như Ý nâng đầu cô ta lên, nửa quỳ trên mặt đất. Đem đầu gối của cô ta đặt lên trên đùi của chính mình.
Đường Khả Tâm không nghĩ tới mình mất mặt như vậy, lại bị người mình ghét nhất cứu.
Cô ta không quá tình nguyện nói: “Cảm ơn cậu.”
“Không có việc gì.” Từ Như Ý cười cười. Lúc cô ngẩng đầu tìm Tiêu Vũ Triết, lại không nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Thật ra trong nguyên cốt truyện cũng có một tình tiết như vậy:
Đường Khả Tâm sau khi xích mích Tiêu Vũ Triết, liền thường xuyên cố ý cùng cậu đối nghịch. Lúc đầu Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy cô ta ấu trĩ, không đáng để ý tới.
Nhưng mà, chậm rãi, cậu phát hiện trên người nữ sinh này có một cổ tính khí không chịu thua, ở đó thật sâu hấp dẫn cậu.