Tiêu Vũ Triết vẫn giống như bình thường, cậu bình tĩnh trở về chỗ ngồi. Một câu cũng không nói với cô.
Chờ đến lúc tan học, Từ Như Ý liền lao ra khỏi phòng học. Cô chạy đến chỗ đỗ xe đạp, rút khí ở trong lốp xe ra.
Đợi tới lúc Tiêu Vũ Triết đến, thì nhìn thấy vẻ mặt cô đang không biết làm sao đối với xe đạp.
“Như Ý, có chuyện gì vậy?” Trần Hạo Nhiên thấy kỳ quái hỏi.
“Lốp xe của mình bị hỏng rồi.”
Trần Hạo Nhiên liền hiểu rõ, “Vậy thì đơn giản, nhà các cậu gần nhau, nhờ A Triết chở cậu về là được rồi!”
Tiêu Vũ Triết liếc hắn một cái biểu tình “Nhiều chuyện”, nhưng lại không lên tiếng từ chối.
“Không sao đâu, mình gọi tài xế tới đón là được.” Từ Như Ý hiểu chuyện nói.
“Vậy thì chẳng phải sẽ đợi rất lâu hay sao? Như vậy đi, đã trễ vậy rồi, mình chở cậu về!” Trần Hạo Nhiên hào phóng nói.
“Lên xe.” Bên kia Tiêu Vũ Triết đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
“A... được!” Từ Như Ý một giây đồng hồ liền nhảy lên.
Trần Hạo Nhiên: “……”
Tiêu Vũ Triết cưỡi lên. Tốc độ xe của cậu không nhanh, rất là vững vàng.
Gió mát thổi tới, làm cho tâm tình thêm thoải mái.
Từ Như Ý có thể ngửi được nhàn nhạt mùi hương bạc hà trên người cậu. Cũng giống như con người của cậu, thanh nhã, thuần tịnh, lại mang theo xa cách.
Dọc theo đường đi, hai người chưa từng nói chuyện.
Từ Như Ý rất cẩn thận tránh cùng cậu tiếp xúc cơ thể. Tay quy củ đỡ lấy phía sau xe.
Hành động ngoan ngoãn như vậy, dù cho Tiêu Vũ Triết có lạnh lùng cũng cảm thấy mâu thuẫn.
Rất nhanh đã đến Từ gia.
Từ Như Ý nhảy xuống, hơi khom lưng: “Tiêu Vũ Triết, hôm nay cảm ơn cậu!”
Tiêu Vũ Triết không trả lời, chuẩn bị quay đầu xe rời đi.
“Còn có……” Từ Như Ý lại mở miệng, cô chân thành nói, “Chuyện này thật sự hơi xấu hổ? Nhưng sáng mai còn nhờ cậu chở mình, hi vọng cậu không vất vả!”
Tiêu Vũ Triết ngẩn người.
Hình như cậu không có nói qua, buổi sáng ngày mai còn tới đón cô thì phải?
Nhưng mà, dù ngày thường tính cách cậu quái gở, cậu cũng không biết làm sao để đi cự tuyệt yêu cầu của một cô bé như vậy. Đồng thời, trong lòng cũng không đành lòng nhìn thấy cô bị cự tuyệt mà cảm thấy thất vọng.
Từ Như Ý thấy cậu không trả lời, cao hứng phất tay: “Tạm biệt, cậu nhớ ngày mai đúng giờ tới nha!”
Nhìn bóng dáng Tiêu Vũ Triết không nói một tiếng rời đi, Từ Như Ý lộ ra một nụ cười vừa lòng.
……
Ngày hôm sau, Tiêu Vũ Triết vừa đến Từ gia, liền nhìn thấy Từ Như Ý mặc đồ chỉnh tề chờ ở cửa.
Hôm nay cô thay đổi âu phục màu hồng nhạt, đôi chân tinh tế đeo một đôi vớ trắng thuần, phía dưới mang đôi giày da màu đen.
Mái tóc dài của thiếu nữ được tùy ý mà cột lên, một ít cọng tóc vụn trên trán nhỏ cùng với nụ cười ngọt ngào của cô, nhìn giống như công chúa nhỏ đến từ hoàng thất.
Vừa nhìn thấy Tiêu Vũ Triết, Từ Như Ý liền đem cái túi trong tay giơ lên: “Tiêu Vũ Triết, cậu chắc còn chưa có ăn sáng? Đây là một chút tâm ý nhỏ của mình, xin cậu nhận lấy!”
Tiêu Vũ Triết chỉ nhìn thoáng qua, lại không có tiếp nhận.
“Không cần.”
“Đây là bánh mì nướng do mình dậy sớm làm, cậu ăn thử đi!” Từ Như Ý rất kiên trì, lại đem cái túi giơ lên cao một chút.
Muốn bắt được trái tim đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày của hắn. Cô có kỹ năng “Đỉnh cấp thần bếp” tốt như vậy, làm sao có thể để nó lãng phí?
Tiêu Vũ Triết nhìn cô một cái, phát hiện má cô và chỗ góc áo đều dính một ít bột phấn màu trắng, nhất định là do lúc làm không cẩn thận dính lên.
Trong lòng cậu có chút rung động. Chần chờ vài giây, rốt cuộc cũng vươn tay.
Nhìn thấy cậu nhận lấy, Từ Như Ý cười đến vui vẻ: “Mau nếm thử đi, sẽ không làm cậu thất vọng đâu!”
Tiêu Vũ Triết nhìn cô cười tươi, ánh mắt phức tạp.
Cô bé tiểu thư vô tư này, từ khi nào đã biết tự mình xuống bếp?