Phương Bắc Của Tôi

Chương 37

Tập Hiểu Bắc làm tình như đánh quyền anh, càng đánh càng hăng, không biết mệt mỏi. Trong lúc hỗn loạn, tôi chợt nhớ tới vị huấn luyện viên xui xẻo dưới tầng, cảm thấy mình còn thảm hơn cả anh ta, bởi vì tôi không thể từ chức. Hai người chiến đấu ác liệt với đủ kiểu tư thế đủ mọi địa điểm đến bốn giờ sáng, trên người ngoại trừ mồ hôi thì chính là dịch, còn có vô số vết bầm, vết cắn, dấu hôn vân vân, vô cùng thê thảm. Rốt cuộc tôi cũng không chịu nổi, nằm trên đất giả chết, anh quỳ bên cạnh tôi, châm một điếu thuốc, hút vài hơi rồi nhét vào trong miệng tôi, tôi rít một hơi lớn, anh cũng biết để ý, rút lên, đợi đến khi tôi thở ra lại bỏ vào trong miệng. Cứ thế, sau khi anh phục vụ tôi hút xong điếu thuốc, sức lực của tôi cũng hồi phục được đôi chút, đang giãy giụa đứng dậy đi tắm thì Tập Hiểu Bắc ôm chầm lấy eo tôi, “Man tử, kêu hai tiếng nữa đi.”

Tôi im lặng há miệng, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Em không được nữa rồi, nếu anh chưa vừa lòng thì ra nghe tiếng gà gáy ấy…”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, Tập Hiểu Bắc nhìn căn phòng bừa bộn, nhíu mày: “Man tử, em làm gì mà trông phòng như trạm phối giống thế, đâu có dành cho người ở.”

Tôi chẳng còn sức để khinh bỉ anh, nhưng quả thực căn phòng này quá, quá mức tình sắc…

“Đi, hai ta tìm giường vừa to vừa thoái mái để ngủ.”

Tập Hiểu Bắc dắt tôi, đẩy cửa ra ngoài, chúng tôi lặng lẽ đi qua hành lang trống vắng, đang định chuyển hướng thì thấy một tấm gương đứng đơn độc trong góc tối, tôi kéo anh dừng lại.

Trong gương là hai người đàn ông vóc dáng cao lớn, một rắn chắc, một thon gầy, đều chỉ quấn khăn tắm trắng bên hông, thân mật dựa vào nhau. Tôi toét miệng cười ngây ngô, sau đó Tập Hiểu Bắc hôn gió với người trong gương, đột nhiên trong đầu tôi có tia sáng rọi tới, biến thời khắc này trở thành ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tôi mãi về sau.

Chu Lỵ mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu trắng, lúc ra mở cửa vẫn còn lim dim ngái ngủ, Tập Hiểu Bắc không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của chị, kiên quyết kéo tôi chen vào. Quả nhiên ở giữa phòng là một chiếc giường vừa to vừa thoải mái, thế là tôi lập tức tiến vào trạng thái sắp ngủ.

“Hai người vừa trần truồng tới đây?” Chu Lỵ mặc áo khoác, nhìn chòng chọc vào hạ thân của chúng tôi mà hỏi.

Lăn một vòng vào trong chăn, tôi nhún hai lần để tìm vị trí thoải mái rồi lập tức tiến vào mộng đẹp. Trong lúc mơ màng, tôi cũng thấy Tập Hiểu Bắc chui vào theo, giật hai cái khăn tắm ném xuống đất cho Chu Lỵ.

“Không cho quấy rầy bọn tôi, bọn tôi muốn ngủ tới khi tự tỉnh.” Ôm eo tôi, Tập Hiểu Bắc vùi đầu vào lưng tôi. Đột nhiên, anh hơi giật mình, bật dậy, chỉ vào Chu Lỵ: “Không cho phép nhân lúc tôi ngủ tới bắt nạt con trai…”

Sau đó tôi vẫn mơ màng, mơ thấy Chu Lỵ phẫn nộ đi vòng vòng trong phòng, lấy gối dựa sofa đánh mông bọn tôi, không để ý tới hình tượng mà ôm đầu ngổi xổm dưới đất rít gào… Sau đó nữa thì xung quanh dần yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của Tập Hiểu Bắc.

Hiếm được một lần tôi tỉnh dậy khi Tập Hiểu Bắc còn đang say ngủ, tôi nhỏm người, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên hàng lông mày anh đang nhíu lại, đột nhiên Chu Lỵ đẩy cửa vào, dáng vẻ buồn nôn. Chị ném cho tôi bộ quần làm rơi khi lâm trận hôm qua, tôi nhẹ nhàng mặc, rửa mặt qua rồi ra ban công dùng bữa.

Đã hơn mười hai giờ trưa, miệng nhỏ của Chu Lỵ vừa nhã nhặn uống canh vừa cười với cánh tay và phần cổ lộ ra ngoài của tôi, tôi giả vờ không nhìn thấy, vùi đầu ăn cơm. Đột nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng hỏi chị: “Chị, chỗ chị còn, à, loại nào mạnh hơn loại Ả Rập kia không?”

“Ả Rập?” Chu Lỵ hết sức nghi hoặc.

“Là loại người Ả Rập cho vợ mình dùng để kích tình đó…”

Chu Lỵ ngẩn ra mấy giây rồi bắt đầu nằm nhoài trên bàn cười vang, sau đó còn chui xuống gầm bàn, để cho dễ nói chuyện với chị, tôi đành bò vào theo.

“Chị cười gì thế, có gì buồn cười à?”

“Tập Hiểu Bắc…” Chu Lỵ lau nước mắt, “Tập Hiểu Bắc sợ cậu hiểu tiếng Anh chứ gì? Mệt cho anh ấy nghĩ ra cái đó, Ả Rập, lại còn tận châu Phi… Chị đây chỉ có một loại thuốc phổ thông được nhập khẩu thôi, dược hiệu có thể kéo dài đến hai tiếng, không có tác dụng phụ, hôm trước Tập Hiểu Bắc vừa lấy một chai. Này, mau nói cho chị biết, anh ấy lừa em kiểu gì thế?”

Tôi thấy hơi không thở nổi, cắn răng hàm hỏi: “Chị xác định ở đây mẹ nó không có thuốc kích dục của người Ả Rập mà thuốc giải là tinh dịch?”

Chu Lỵ cười đến điên rồi, nằm lăn ra đất cười khục khục như gà mẹ, cả người run lẩy bẩy như bị sốt rét. Tôi chậm rãi tháo thắt lưng, gằn từng chữ: “Tập Hiểu Bắc!”

Chu Lỵ phản ứng cực nhanh, mới vừa cười đến gục ngã, giờ thấy tư thế của tôi đã nhanh chóng chạy trốn ra ngoài, vừa khóa cửa sân thượng vừa hét ầm về phía giường: “Hiểu Bắc mau đứng lên, Man tử nhà anh muốn phát uy này!”

Cách một tấm kính, Chu Lỵ cười đắc ý dựa người lên Tập Hiểu Bắc đang cuốn trong chăn, ngủ đến độ tóc rồi bù, gương mặt đẹp đẽ đơn thuần bên dưới trông khác một trời một vực với thường ngày. Chu Lỵ xoa tóc anh, nhoài người về phía cửa kinh hét lớn: “Con trai, chúng ta bắt nạt con đó, con làm gì được nào!”

Ngoại trừ mặt, mỗi vị trí trên người tôi đều đang cười, hạnh phúc quá mức mãnh liệt khiến tôi thấy một giây sau thôi, bản thân mình sẽ bị nung chảy dưới ánh mặt trời, thật hi vọng thần vận mệnh hô “dừng” để cuộc đời tôi vĩnh viễn dừng lại trong thời khắc này.

Tập Hiểu Bắc mở cửa ban công, thò đầu ra, tay ra hiệu tạm dừng, nói: “Đừng nghịch, cài quần của em nhanh lên một chút rồi ăn cơm, lát nữa về quê với tôi.”

“Làm gì?”

“Dẫn em tới gặp mẹ tôi.” Anh không cợt nhả mà rất nghiêm túc nhấn mạnh, “Mẹ ruột.”
Bình Luận (0)
Comment