Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 119

- Ta mặc y phục đám cưới? Tuyết Dao không thể tin được.

Trên mặt Triệu Vũ Quốc hiện ra chút do dự, tuy nhiên đối mặt với Tuyết Dao đang kinh ngạc, hắn đem mọi chuyện kể cặn kẽ cho nàng nghe.

Càng nghe Tuyết Dao càng kinh hãi.

- Nếu chúng ta đoán không nhầm, ta là người Tấn quốc.

Tuyết Dao nhàn nhạt phun ra mấy chữ, tuy nhiên tay khẽ run rầy.

Triệu Vũ Quốc biết Tuyết Dao lo lắng, hắn đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng:

- Trong thiên hạ, nữ nhân có thể xứng đôi với Triệu Vũ Quốc ta chỉ có nàng.

Những lời này, nếu là thường này nói, dựa vào tính cách Tuyết Dao chắc chắn sẽ phản bác lại, ví dụ sẽ nói: "Tại sao lại là ta xứng với huynh mà không phải là huynh xứng với ta…"

Triệu Vũ Quốc nói được một nửa tạm ngưng lại, trong mắt hiện lên tia quang mang, ngay sau đó biến mất, hắn nói tiếp, giọng có vẻ run run:

- Nếu có một ngày nàng nhớ lại, nếu như người nàng được gả là người nàng thương… xem tại truyenggg.com

Không đợi Triệu Vũ Quốc nói hết, Tuyết Dao đưa tay bịt miệng hắn:

- Không giống tác phong của huynh tí nào.

Phụt!

Hắn cười ra tiếng, lấy tay nhéo nhéo mũi nàng, nhìn qua hai người thật thân mật:

- Ta nói rồi, đời này chỉ có nàng hiểu ta nhất.

Tuyết Dao không nhịn được cười một tiếng, tuy nhiên sau đó sắc mặt lập tức tối sầm lại:

- Nếu như ta đã lập gia đình…

- Không có nếu như, Triệu Vũ Quốc ta không quan tâm nàng là ai, bất kể nàng đã lập gia đình hay chưa, người kết thành phu thê với Triệu Vũ Quốc của Điểm Thương quốc này chỉ có thể là nàng!

- Quốc…

Giọng Tuyết Dao run rẩy, hắn chưa khi nào nói với nàng nhiều như vậy, … bọn họ chưa bao giờ biết cái gọi là ngôn ngữ ngọt ngào, càng lại chưa bao giờ biết những lời thề non hẹn biển trong sách vở, chỉ âm thầm lặng lẽ đi phía sau dõi theo đối phương, trải qua thời gian lâu dài thầm thương trộm nhớ người kia, rốt cuộc bây giờ cũng dám đối mặt với tình cảm của mình, nói dễ dàng nhưng thật ra không hề dễ dàng.

Thế giới của Triệu Vũ Quốc vốn chỉ có sự lạnh lẽo, khiến cho hắn tự khi nào trở nên lạnh lùng với hết thảy, đột nhiên có một tia ấm áp chảy vào biến hắn có điểm ôn nhu, mà sự ôn nhu này chỉ dành cho nàng, giờ khắc này Tuyết Dao cảm thấy không có gì quan trọng nữa, cho dù thân phận của mình là gì, cũng không quản bản thân đã lập gia đình hay chưa.

Nàng co tròn trong lòng Triệu Vũ Quốc, lắng nghe nhịp tim của hắn, tham lam hít thở mùi hương đặc biệt của hắn, hi vọng giờ khắc này ngừng trôi.

Mưa mỗi lúc một lớn, bỗng một luồng sét công phá bầu trời, tia sét như rạch đôi trên nền trời tối sẫm, Tuyết Dao đang nằm trong lòng Triệu Vũ Quốc run lên bần bật, hai tay nắm chặt vạt áo của hắn.

Triệu Vũ Quốc thấp giọng nói:

- Đừng sợ, có ta!

Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, mặc dù nàng chưa bao giờ nói nhưng hắn biết, lúc nào có sấm sét nàng cũng sợ hãi, có điều nàng luôn tự bày ra vẻ lạnh lùng để người khác không thấy được một mặt yếu đuối của nàng.

- Nàng sợ sấm sét, có khi nào liên quan đến chuyện lúc nàng bị trôi theo dòng nước?

Triệu Vũ Quốc vừa về vỗ về Tuyết Dao vừa hỏi nàng.

Tuyết Dao ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, trong đầu đột nhiên chợt lóe, màu đỏ của hỉ phục, tấm khăn voan che mặt cô dâu vừa mở ra, một mảnh xa lạ nhất thời hiện lên trong đầu óc nàng.

"Cái gì gọi là rượu hợp cẩn?"

"Rượu hợp cẩn là rượu để tân lang và tân nương cùng uống, ý là vợ chồng từ nay đồng tâm chi ý!" (ý nói vợ chồng đồng lòng với nhau)

Giọng nói mơ hồ từ xa vọng lại bên tai nàng, có chút quen lại có chút lạ.

Nhìn ánh mắt mê mang của Tuyết Dao, Triệu Vũ Quốc thập phần lo lắng, sợ chứng đau đầu của nàng phát tác, nhẹ nhàng gọi:

- Dao nhi…

- A….

Như đi lạc vào cõi thần tiên, nghe Triệu Vũ Quốc gọi, Tuyết Dao lập tức hồi phục tinh thần.

- Đang nghĩ tới chuyện gì vậy?

- Haizz, không rõ lắm…

Tuyết Dao tránh né, nàng không có ý định nói những điều mơ hồ vừa thấy, đầu óc nàng mách bảo, điều ấy có thể làm Triệu Vũ Quốc khó chịu trong lòng.

Triệu Vũ Quốc khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, động tác này khiến Tuyết Dao buồn cười:

- Ha ha, huynh đang học tập cách trở nên ôn nhu sao?

- Nói mò.

Triệu Vũ Quốc giả bộ quở trách, thế nhưng gương mặt mọi ngày luôn lạnh lùng lại đang ửng đỏ khác thường, Tuyết Dao nhịn không được cười lớn.

- Khụ khụ khụ…

Triệu Vũ Quốc hắng giọng ho khan: – Ta có việc này muốn nói với nàng.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao nhịn cười hỏi:

- Huynh nói đi?

- Từ nay về sau, ta đã là Hoàng đế.

Nghe hắn nói việc lên ngôi, trên mặt Tuyết Dao không có một tia cao hứng, bình tĩnh nghe hắn nói tựa như: Hôm nay khí trời đẹp quá… Lời hắn dứt, nàng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, phản ứng như thế đối với người khác chắn chắn sẽ không thể nào chấp nhận được, nhưng đây là Triệu Vũ Quốc, chính sự lãnh đạm này của nàng lại hấp dẫn hắn.

Quyền thế, kim tiền, vạn người quỳ dưới chân, sẵn sàng dâng hiến mạng sống, những thứ này trong mắt Tuyết Dao chỉ như gió thoảng mây trôi.

Truyền thống lễ nghĩa liêm sỉ trong mắt nàng chẳng qua chỉ là cặn bã, nàng chỉ mong muốn một điều: Sống. Cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả hợp lý hay không, để bản thân mình có thể sống thì cũng trở nên hợp lý. Coi như Triệu Vũ Quốc lợi dụng cha mình, thậm chí hữu ý hay vô ý lợi dụng của mẫu thân mình, trong mắt Tuyết Dao không hề có nửa điểm khinh bỉ.

Nàng có thể vì sự sống mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng tuyệt đối không vì kim tiền quyền thế mà động tâm, hai điểm này nghe qua mâu thuẫn nhau, thế nhưng nó phát sinh trên người Tuyết Dao khiến người ta không thể phản bác, đây là lý do Triệu Vũ Quốc tình nguyện trầm luân bên nàng.

Nghe tin tức này mà Tuyết Dao vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, trong mắt Triệu Vũ Quốc hiện ra vẻ kiêu ngạo: "Đây quả là nữ nhân của Triệu Vũ Quốc ta!"

- Sau ngày đăng cơ ta sẽ phong hậu.

Hắn nhìn nàng.

Tuyết Dao nhẹ nhàng nhíu mày, trong đôi mắt trong veo hiện lên sự giận dữ, hiển nhiên nàng biết hắn muốn nói gì, đôi môi anh đào khẽ mấp máy định nói nhưng hắn đã cướp lời.

- Ta muốn lập nàng làm Hoàng hậu.

Nàng nheo mắt, bộ dạng bức người của Triệu Vũ Quốc làm nàng tức giận, dám bức nàng gả cho hắn ư, từ xưa tới nay nàng không thích để người khác điều khiển mình, cho dù là Triệu Vũ Quốc cũng không được.

- Huynh muốn lấy ta?

Giận dữ ùa tới trong lời nói của nàng.

Triệu Vũ Quốc cảm nhận được khí lạnh bốn phía, lại nhìn trong mắt Tuyết Dao sự giận dữ, lòng giật nảy một cái: "Thôi xong rồi, sao lại nói lời kiêu ngạo như vậy, nàng làm sao tiếp nhận đây?"

Nghĩ tới đây, bèn giấu đi sự kiêu ngạo, giọng nói ôn nhu mười phần:

- Nàng có bằng lòng hay không?

Tuyết Dao gặp thái độ biến chuyển, sự giận dữ nhất thời tiêu tán đi, nàng cúi đầu suy tư, thật lâu mới ngẩng đầu, nhìn ánh mắt mang theo sự chờ đợi phía đối diện, khó khăn mới thốt nên lời:

- Ta cần suy nghĩ…

Bình Luận (0)
Comment